Bạn đang đọc Tứ Đại Thiên Dương – Chương 47: Ngày Xuất Viện ( Part 5: Vương Khang – Thanh Như )
– Em còn giận à? – Hắn như muốn phân thân ra vì vừa cầm láy vừa nhìn biểu hiện đầy nguy hiểm của nó.
-… – Vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ.
– Đừng có tỏ thái độ đó mà! Cho anh xin lỗi đi! ( T/g: Anh cơ à?).
– Đồ đáng ghét! – Sau gần nửa tiếng im lặng, cuối cùng nó cũng cất lời vàng ngọc.
– Thế sao lại yêu? – Hắn cười trêu đùa nó.
– Ai mà biết! – Nó trả lời tỉnh bơ.
“ Két!”.
Hắn đột nhiên thắng gấp làm nó như muốn chúi nhủi tuy đã thắt dây an toàn.
– Có muốn biết tại sao không hả? – Hắn nhìn mặt gian ơi là gian, tháo dây an toàn rồi nhoài qua chỗ nó.
– Muốn thì sao mà không muốn thì sao? – Nó vẫn giữ thái độ lạnh tanh trả lời với hắn.
Nghe nó nói, lửa tức trong người hắn như được nhân đôi, càng áp sát mặt mình với mặt nó hơn làm tim nó đập thình thịch.
– Có biết việc không nghe lời bạn trai sẽ có hậu quả thế nào không hả? – Hắn vừa nói vừa rút ngắn khoảng cách hai gương mặt.
– Muốn… muốn gì hả? – Nó hết bình tỉnh nổi trước tình huống này, nó và hắn dường như chỉ còn 3cm là cùng, không chừng còn ít hơn nữa là khác.
– Thế em nghĩ anh muốn làm gì em hả nhóc?! – Hắn đưa tay vuốt vuốt tóc nó, làm điệu bộ gian manh.
– Thế làm thử xem?! – Nó nói một câu đầy chọc tức.
– Cái này là em nói đó nha!
Vừa nói xong hắn định cúi xuống hôn nó thì nó đưa tay lên môi lại.
– Đúng là nhóc con! Nhát gan thế cơ à!? – Lần này thì hắn chọc tức nó.
– Xí! Muốn cướp nụ hôn đầu của tui dễ lắm sau. Plè! – Nó trêu hắn, điệu bộ phải nói là rất dễ thương, cái miệng cứ chúm chím thế nào.
Thấy nó như thế, hắn lấy hai tay giữ hai má lại rồi hôn nó. Một cái hôn môi chính hiệu, không lẫn tạp chất.
Trong khi mắt hắn nhắm lờ mờ thì mắt nó trợn ngược vì sốc. Nhưng suy nghĩ và hành động thì trái ngược. Nó – Hoàng Minh Thanh Như đang bị người khác cưỡng hôn và đang đáp trả lại cái hôn đó.
Chừng 3’ sau, hắn mới mở mắt ra nhìn thái độ “ thỏ ngốc” của nó nhưng vẫn chưa chịu buông tha. Lúc này nó mới hoàng hồn dậy, lấy hai tay đánh lên ngực hắn rồi đẩy hắn ra. Nó phải rất dùng sức mới đẩy được cái thân hình đầy cơ bắp đó.
– Bới người ta cưỡng hôn!
Nó hét lên trong chiếc xe hơi làm hắn muốn điết tay, đưa tay lên bịch miệng nó lại thì bị nó cắn ột cái đau điếng.
– Em làm cái gì vậy hả nhóc con?! Đau chết được! – Hắn ôm tay, vẻ mặt rất khó chịu.
– Ấy chết! Em xin lỗi! Anh có sao không hả!? Để em coi.
Nó giật lấy bàn tay của hắn mới bị mình cắn, vẻ mặt hối lỗi rồi lấy miệng thổi thổi, chu chu cái mỏ anh đào của nó.
– Nè! Anh đã nói rồi nha nhóc! Sao cứ làm mấy hành động khiêu khích đó thế hả? – Hắn giật tay lại khoanh trước ngực, vẻ mặt dạy bảo kênh kênh. ( T/g muốn đấm cho hắn một phát quá! $_$)
– Em… Em có làm gì đâu hả? – Nó mở to đôi mắt, nhìn ngố ơi là ngố.^o^
– Sao mà em cứ … thế hả? – Hắn nói ngắt khúc.
– Em đã làm gì đâu? – Nó vẫn chưa hiểu hành động khiêu khích là gì. @_@!
– Em thật sự không biết? – Hắn kê sát mặt mình lại mặt nó, nó thì né ra sau, hắn lại kê theo.
– Không… Không biết thật! – Nó đỏ mặt trả lời.
Thấy nó như thế thì làm sao hắn buông tha cho được. Hắn lần nữa ôi mình chạm môi nó và lần này, hắn lấy hai tay ôm nó vào lòng luôn. ~.~.
Nó không phản ứng mạnh như lúc nãy mà nhẹ nhàng hôn lại hắn. Cứ như thế, đôi môi, nhịp tim và cả nhịp thở của cả hai hòa làm một.
Sau một lúc, hắn nhẹ nhàng buông nó ra và bắt gặp gương mặt “ thỏ ngốc” của nó đang đỏ hơn cả quả gấc.
– Em muốn đi đâu? – Hắn kéo nó từ 19 tầng mây xuống.
– Bây giờ là mấy giờ? – Nó tỉnh hẳn.
– 5h hơn! – Hắn nhìn đồng hồ rồi trả lời.
– Em đói! – Nó lại chu chu cái mỏ.
– Anh vừa nói gì hả nhóc? – Hắn lại nhìn nó hình sự làm nó ngố càng ngố hơn.
– Em thật sự không hiểu anh nói gì? Rõ là anh hỏi em muốn đi đâu còn gì! Thì em nói em đói. Vậy cũng la em là sao? – Nó bực bội cãi lại hắn rồi còn làm mặt giận.
– Thôi được rồi! Anh xin lỗi được chưa? Em muốn đi ăn chứ gì? Món Nhật hay món Hàn? Hay món Pháp? – Hắn dỗ ngọt nó.
Nó lắc đầu.
– Hay em muốn ăn mỳ Ý? Anh thấy em cũng hay kêu mỳ Ý mà! Em muốn ăn gì thì nói đi! – Hắn vẫn kiên nhẫn.
– Đoán! – Tay khoanh trước ngực, nó nói giọng lạnh lùng.
– Để anh coi! Em muốn ăn kem hả? Hay đi uống trà sữa rồi ăn quà vặt? – Hắn làm điệu bộ chọc nó cười nhưng, vô hiệu quả.
– Ghé siêu thị cho em! Được chứ? – Nó nhún vai.
– Tuân lệnh! – Lần này thì hắn đã làm nó cười thật khi đưa tay lên trán để chào kiểu cấp trên gọi cấp dưới.
Chiếc siêu xe của hắn phóng thật nhanh, lao thẳng đến siêu thị thành phố và… vượt đèn đỏ để chiều lòng nó.
– Vào thôi! – Hắn nắm tay nó kéo vào sau khi gửi xe.
Và giống như lúc Đức Anh – Ngọc, hai người họ còn gây sự chú ý gấp mấy trăm lần. Đơn giản và dể hiểu, nó và hắn thật sự là một cặp đôi ngàn năm có một.
– Đi theo em! – Nó kéo tay hắn chạy thật nhanh qua đám đông, thẳng tiến đến quầy thực phẩm.
– Từ từ kéo té đó! – Hắn chu đáo nhắc nhở nó.
– Lấy xe đẩy và túi nilong cho em! – Nó cười tươi, tay lựa lựa một ít táo.
– Đợi anh một tí! – Hắn nói rồi chạy đi
Từ phía xa, có một nhóm bốn cô gái đang thập thò rất đáng nghi. Một trong bốn cô gái, có một cô trang điểm rất đậm nhưng vẫn không thể nào che đậy được gương mặt có hai vết sẹo hình chử X trên mặt. Và đó không ai khác chính là TT với Khánh My cầm đầu.
Thì ra bọn chúng rủ nhau vào siêu thị mua đồ ăn làm sẳn. Khi nãy nghe bên ngoài náo loạn, chạy ra xem thì thấy hắn và nó tay trong tay, máu trong người nhỏ My nóng lên hết mức, dấy lên ý định theo dõi họ để hại nó.
– Nè mấy cô, trách ra cho tôi xếp hàng lên kệ! – Chị nhân viên siêu thị kéo TT ra để xếp phấn rôm sảy lên kệ.
Nghe bị đuổi, TT quê mặt bước sang chỗ khác và tiếp tục quan sát hai người bọn hắn.
– Chị ơi, lấy giúp em 10 quả táo ẹ ạ! – Một cậu bé trạc 5 tuổi chạy lại kéo kéo áo nó.
Thấy trẻ con, nó vui vẻ cúi xuống, diệu dàng cất giọng:
– Mẹ em đâu mà em lại ở đây?
– Nhà em ở cạnh siêu thị, hôm nay mẹ em bệnh, ba đang nấu cháo nên nhờ em mua trái cây ẹ. – Cậu bé đáp vui vẻ.
– Được rồi! Để chị giúp em! – Nó đưa tay định phủi một thứ gì trắng trắng dính trên mặt cậu bé thì đột nhiên giật bắn người.
– Em… em có dùng phấn rôm không? – Nó cố bình tĩnh đáp.
– Dạ có! – Cậu bé cười tít trả lời.
– Có chuyện gì vậy Như? – Hắn lấy xe đẩy chạy lại thì thấy nó có biểu hiện hốt hoảng nên hỏi ngay.
– Em dị ứng phấn rôm. Anh lấy giúp cậu bé này 10 quả táo, cậu bé dùng phấn rôm nên em không tiếp xúc nhiều được. – Nó nói,cậu bé không để ý nhưng không may, những lời đó lọt vào tay 4 đứa con gái độc ác.