Tứ Đại Thiên Dương

Chương 4: Kỉ Niệm Cũ


Bạn đang đọc Tứ Đại Thiên Dương – Chương 4: Kỉ Niệm Cũ


Trong cửa hàng, một chiếc khăn choàng caro màu đỏ nổi bật đập vào mắt Ngọc. Không chần chờ thêm, Ngọc lao ngay vào cửa hàng và chộp lấy chiếc khăn trong sự ngỡ ngàng của Nhi, Mai và nó. Đúng như Ngọc nghĩ, đây là chiếc khăn cũ, được thêu bằng tay và có cả tên của cô.
– Đúng là nó, không sai vào đâu được. Nhưng sao nó lại ở đây kia chứ? – Ngọc thốt lên.
– Gì vậy? Mày bị làm sao với chiếc khăn choàng này à? Tao thấy nó cũng có gì đặc biệt đâu? – Nhi lo lắng.
– Chiếc khăn này là ngoại nuôi đã tặng cho tao năm tao 15 tuổi. Nhưng đột nhiên ngoại nuôi lại biến mất, đem cả chiếc khăn theo. Sao bây giờ nó lại xuất hiện ở đây. – Ngọc nói, giọng buồn.
Rồi không đợi thêm phút nào nữa, Ngọc lao vào hỏi người bán hàng:
– Ở đâu mà cửa hàng này có chiếc khăn này? Hả? Ở đâu nói mau.
– Thưa cô – Người bán hàng nhẹ nhành đáp – Chiếc khăn này của ông chủ cũ của chúng tôi. Cửa hàng này trước kia là của ông ấy thưa cô!
– Ông ấy tên gì? Giờ ông ấy ở đâu? Nói mau cho tôi biết! – Ngọc xông lên trước mặt người bán hàng, nhưng nó và Mai đã kịp ngăn lại còn Nhi thì nhặt chiếc khăn lên do nó vô tình đánh rơi.

– Ông ấy tên Đức Trọng thưa cô. Nhưng ông ấy đã mất trong một tai nạn giao thông trước khi cửa hàng này được sang lại theo đi chúc của ông ấy rồi ạ! – Người bán.
– Nói cái gì hả? Tai nạn giao thông? Chuyện này là thế nào hả? – Ngọc thấtt hồn, ngã quỵ xuống đất mà mắt thì không cầm được dòng lệ tuông rơi.
– Cô đây là…? – Người bán hàng hỏi Ngọc.
Lúc này thì Ngọc không còn đủ bình tĩnh để trả lời câu hỏi đó nữa. Cô đang khóc, khóc rất nhiều. Thấy vậy, nó cùng Nhi và Mai đỡ Ngọc ngồi lên ghế. Sau một hồi, Ngọc cũng bình tĩnh lại. Cô nói với người bán hàng rằng cô là cháu của ông Đức Trọng và yêu cầu người bán kể lại cho cô nghe về tình tiết của sự việc.
Người bán kể lại toàn bộ sự việc cho Ngọc và ba đứa nghe. Rằng, 2 năm về trước, cửa hàng này bán quần áo . Bỗng sau một đêm, nó biến thành cửa hàng lưu niệm. Bà chủ lúc bấy giờ được thay bằng ông Trọng. Ông ấy rất tốt, đối xử với nhân viên như người trong nhà. Cho đến một hôm, sau 5h chiều, ông chủ rời cửa hàng như thường ngày bằng xe máy thì từ đâu, một chiếc xe chạy như bay đâm thẳng vào ông trước sự chứng kiến của người nhân viên đi sau ông lúc đó. Do bị thương quá nặng nên ông Trọng đã ra đi trên đường đến bệnh viện . Sau đó, theo đi chúc của ông, cửa hàng này trở thành sở hữu của một cô nhi viện trong thành phố. Người báng hàng kể lại mà khóc không ngừng.
Còn Ngọc, sau khi nghe thì như người mất hồn. Từ khóe mắt cô, hai dòng lệ đầm đìa tuông ra. Nó, Mai và Nhi cũng khóc.
Sau một hồi, bốn đứa cũng trấn an được tinh thần của chính mình. Rồi không ai nói với ai lời nào, cùng đứng dậy ra về. Khi vừa ra đến cửa, người bán hàng chạy theo, dúi vào tay Ngọc một cái hộp.
– Nó là của em. Em cứ giữ lấy đi. Như vậy sẽ tốt hơn. – Người bán hàng.

– Em cảm ơn chị. Bao nhiêu em gửi? – Ngọc hạ giọng.
– Không cần. Chị sẽ nói với cô nhi viện. Nó vốn dĩ là của em mà.
– Vậy bọn em cảm ơn chị. Chào chị bọn em đi. – Ngọc.
Nói rồi, bốn đứa cùng tiến thẳng ra cửa. Còn người bán hàng đừng nhìn đến khi bốn đứa khuất bóng.
Ra đến tầng hầm gửi xe, nó vào trong xe rồi nhấn nút, chọn chế độ muôi trần. Nó lại bước xuống xe, hỏi ba đứa:
– Lúc nãy tới đây bằng gì vậy mấy người đẹp?
– Taxi! – Ba đứa đồng thanh.
– Vậy bây giờ có muốn ngồi xe do con Ken này lái không ta? – Nó trêu.
– Tất nhiên là có! – Lại đồng thanh.
– Ok. Giờ về nhà nghỉ ngoi rồi tính tiếp được không ta? – Nó.
– Không thành vấn đề! – Đồng thanh tiếp tục. Thế là bốn đứa cùng bước lên xe và thẳng tiến về số 02 ngoại ô Sài Gòn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.