Bạn đang đọc Tứ Đại Thiên Dương – Chương 26: Bữa Tối Mang Âm Hưởng Thần Chết (Part 01)
Tan học…
Nhi, Ngọc đang đi tới cửa thì hắn chạy tới:
– Khang muốn đến nhà Nhi xem tình hình của Như! – Hắn vừa dứt lời thì nhỏ My từ sau chạy lại khoác tay hắn.
Nhi nhìn hay người cười khinh rồi cất tiếng:
– Không cần đâu! Mà tôi nghĩ Khang bận đi chung với người khác rồi!
– Đi chung không được sao Ju? – Ngọc hỏi ngây ngô.
– Biết tính nó mà! – Nhi trả lời lạnh tanh.
– Nhưng Khang lo cho Như! – Hắn bắt đầu nổi nóng.
Từ phía sau, Mai khoác tay Lâm đi lên, cùng lúc có cả Minh và Đức Anh.
– Có chuyện gì à? – Mai khó chịu lên tiếng.
– Về chung không được sao? – Hắn cố nén giận nói với Mai.
– Mai không biết! Không phải nhà của Mai. – Mai.
– Cho bọn mình đi chung với đi! – Nhỏ My lay lay tay của Nhi, cố nói giọng đáng thương.
Nhi nhìn bộ dạng của nhỏ: Thật đáng khinh bỉ.
– Thôi được rồi! – Nhi cười lạnh trả lời.
– Vậy thì tốt rồi! – Minh hồ hởi.
– Nhưng có chuyện thì đừng hối hận đấy! – Nhi nhắc nhở.
– Đi thôi đừng nói nhiều nữa. – Ngọc.
Cả bọn kéo nhau đi. Mỗi người một xe, nhưng My thì tất nhiên đi chung với hắn.
Đến nơi, tất cả mọi người vui mừng chạy vào phòng khách. Rồi bao nhiêu mệt mỏi của họ biến mất ngay lập tức khi thấy nó đang ngồi mân mê ly rượu vang đỏ trên tay. Nó đang ngồi đấy! Đó là sự thật. Ai cũng vui thấy rõ chỉ có nhỏ My là bức bối khó chịu.
Nó quay ra với một nụ cười tươi vô cùng nhưng nụ cười đó xuất hiện trên mặt nó chưa được 3s thì biến mất. Thay vào đó là gương mặt lạnh và ánh mắt tử thần.
Ngọc và Mai vui đến mức chạy vào ôm lấy nó ngay, Nhi nhẹ nhàng đi sau hai người họ, tiếp theo là FK cùng nhỏ My.
– Mày làm bọn tao lo quá! – Ngọc khóc òa lên.
– Con quỷ nhỏ! Tao nhớ mày quá. – Mai cũng khóc.
– Được rồi! Tao đang ở đây là ổn rồi.
Nó nhẹ nhàng nói với hai đứa rồi buông hai đứa ra lau nước mặt. Nó cười nhẹ, một nụ cười ấm lòng.
Xong nó đứng dậy, dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Nhi. Nó đã nói với Nhi không cho bất kì ai đến. Vậy mà bây giờ có thêm những 5 người.
Nhi đủ thông minh để biết rằng nó đang bực. Nhưng thái độ của cô bình tĩnh đến lạ. Nhi tiến lại ôm chầm lấy nó làm nó khá bất ngờ.
– Có một niềm vui nhỏ ày nên mới gọi họ đến! – Nhi thì thầm vào tai nó đủ đề hai người nghe thấy rồi buông nó ra.
Nó nhìn vào ánh mắt của Nhi. Một ánh mắt cầu khẩn nhưng cứng rắn làm người khác tin vào mình. Miệng nó nhếp lên một nụ cười đồng ý. Nhi thở phào nhẹ nhõm.
– Như đi làm mọi người và My lo quá! – Nhỏ My từ đâu lên tiếng.
Vừa nghe giọng của nhỏ, nó đã bực mình.
– My nói đúng đó! Ai cũng lo cho Như hết, nhất là…- Minh nói đến đây thì liết sang hắn.
Nó hiểu, rồi nó lại cười, một nụ cười nửa miệng đầy thách thức.
– Như sang Úc thật sao? – Đức Anh.
– Ừ! Có chút chuyện. – Nó.
Lúc này thì mọi người mới để ý đến nó. Từ lúc họ bước vào nhà đến giờ nó cứ nhìn chằm chằm vào hắn như muốn xé nát hắn ra trăm mảnh. Nhưng hắn vẫn nhìn nó bằng ánh mắt xen lẫn nhiều cảm xúc, vừa mừng vì nó đã về, vừa sợ nó giận chuyện lần trước, vừa giận vì nó đi mà không nói tiếng nào. Nói cho cùng thì hắn cũng chỉ im lặng đáp lại ánh mắt của nó.
– Nếu đã đến thì cùng vào ăn tối luôn đi. Hôm nay tôi nấu! – Nó nói rồi quay lưng bước vào trước.
– Như biết nấu ăn? – Bây giờ thì hắn mới lên tiếng.
– Không những biết nấu mà còn nấu rất ngon nữa là khác! – Ngọc giật chỏ hắn.
– Các người tu bao nhiêu kiếp mà được ăn món nó nấu thế kia! – Nhi cười châm chọc.
– Thôi vào đi tôi đói lắm rồi đó. – Đức Anh nhí nhố.
Cả bọn cùng bước vào, tất nhiên là có cả nhỏ My. Nhưng khi nhỏ đi sượt qua người Nhi thì:
– Đến giờ nhập tiệc rồi. – Một giọng đầy ma khí làm nhỏ giật bắn người.
Tất nhiên nhỏ nhìn xung quanh và bắt gặp Nhi đang nhìn mình đầy sát khí.
Họ vào bàn. Nó ngồi ghế đầu với ly rượu vang trên tay nhìn rất ma mị và quyết rũ. Các món ăn hôm nay là do nó đích thân xuống bếp nấu cho ba đứa, nhưng không ngờ lại ra thế này.
– Woa! Trong ngon quá đi mất! – Nhỏ My làm như trẻ con.
– Có độc đấy! Ăn vào chết ngay. – Nó đang đi xung quanh rót rượu ọi người thì cất giọng.
– Nhưng thật sự nhìn rất ngon miệng đấy! – Minh khen.
– Chắc Như là một người rất cầu toàn trong mọi việc nhỉ? – Đức Anh dò xét.
– Không hẳn! – Nó nhún vai.
Nó đi từ từ, rồi cuối cùng cũng đến chỗ hắn. Một tay nó nhẹ nhàng nâng miệng chay, tay kia cũng nhẹ nhàng đưa thân chai lên rót rượu vào ly. Nó trông rất đẹp, một nét đẹp chết người.
Hắn cứ nhìn nó trân trân. Nhỏ My thấy thế thì giật mạnh tay hắn làm hắn quay về với thực tại.
Nó tiếp tục đi đến chỗ My. Cũng là động tác rót rượu lúc nãy, không thiên vị với bất kì ai.
– Ái! – Nhỏ My bỗng thét lên.
Nó dừng tay. Tất cả mọi người dồn ánh nhìn về nhỏ. Thì ra do bất cẩn nhỏ đã hất tay mạnh làm ly rượu đổ ra bàn rồi tràn lên người nhỏ. Quần áo nhỏ giờ dính toàn rượu vang.
– Trời ạ! Em bất cẩn quá! – Nhỏ nấc lên.
– Lên phòng tôi chọn một bộ mà thay đi! Nhưng chớ có động vào đồ đạc. – Nhi khó chịu lên tiếng.
– Xin lỗi đã phiền. – Nhỏ nói rồi bước đi.
Nó quay về chỗ của mình rồi nâng ly lên uống mà không biết rằng mọi người đang chờ câu uống mừng của nó.
– Ăn được chưa? – Câu hỏi trẻ con của Ngọc làm tất cả bật cười, trừ nó và hắn.
– Ăn đi! – Nó lạnh lùng.
Mai, Nhi và Ngọc cầm đũa lên gắp thức ăn. Xem ra FK còn do dự tay nghề của nó nên khá lưỡng lự.
– Ăn thử xem! – Nhi nói rồi nhét một miếng vào miệng Minh làm tim chàng đập thình thịch như muốn rớt ra.
Minh từ từ cảm nhận. Đột nhiên mắt chàng sáng lên. Minh quay sang ba người kia gật đầu thì ba chàng mới “ dám’ nếm thử.
– Ngon thật! – Hắn lên tiếng.
– Ăn đi! – Ngọc.
Mọi người bắt đầu bữa tối có vẻ rất vui. Nó thì cứ nhâm nhi ly rượu mà không thử một miếng. Chén nó thì đầy ắp thức ăn do ba đứa gắp. Hắn thì thỉnh thoảng mới cầm đũa vì hắn cũng nhâm nhi ly rượu của mình.
Nhỏ My sau khi lên cầu thang thì mở cửa từng phòng mà xem. Thì ra ly rượu lúc nãy là nhỏ cố tình làm đổ. Nhỏ mở cửa lần lượt từng phòng. Đầu tiên là phòng số 04, rồi số 03 và số 02. Nhỏ chắc chắn rằng ba căn phòng mà mình vừa đi qua không có phòng nào là phòng của nó cả. Vì từ nãy đến giờ phòng nào cũng có bức ảnh của từng người, lần lượt là Nhi, Ngọc rồi đến Mai, chỉ có nó là chưa có.
– Tại sao phải nghe lời con Nhi đó. Mình thích đi phòng nào là chuyện của mỉnh. – Nhỏ lẩm bẩm.
My bước từng bước trên dãy hành lang vừa dài vừa rộng cùng ánh đèn màu vàng nhạt lãng mạng. My thầm nghĩ rằng tại sao Tứ Đại lại giàu có và sung sướng đến thế, một cuộc sống mà nhỏ còn thua xa.
Nhỏ bước đến một căn phòng khác. Trước cửa phòng là số 01 được cẩn rất tinh tế trên cánh cửa.
Nhỏ mở cửa bước vào. Một mùi hương của hoa hồng làm My cả thấy thích thú. Ba căn phòng mà nhỏ vừa đi qua cũng có những mùi hương riêng biệt, căn phòng này cũng thế. Nhỏ nhìn xung quanh. Tất cả tối om, chỉ có ánh sáng loe lét của hoàng hôn hất từ ban công vào nhưng bị rèm cửa che khuất. Nhỏ tìm công tắt rồi bật lên.
1s…
2s…
3s…
My sững người. Căn phòng gọn gàng đến mức hoàn hảo. Màu hồng phấn và màu trắng hòa quyện rất tinh tế. Trên giường, một chiếc hộp màu hồng có khắc tên nó đang đóng hờ.
My tò mò tiến lại bên giường nó và mở chiếc hộp ra. Nắp hộp vừa được mở nhỏ đã phải lấy tay che miệng lại ngăn cản tiếng hét của mình. Trong hộp là súng, một cặp súng tỉa.
– Hàng lậu sao? – Nhỏ thầm nghỉ rồi cầm cây súng lên.
Một cây súng đẹp nhưng đối với nhỏ My là khá nặng. Nhìn sáng bóng như chưa có ai cầm.
Nhỏ vội vàng bỏ trở lại vào hộp rồi bước đến tủ quần áo. My mở tủ ra.
– Woa!
Tủ quần áo của nó thật sự rất nhiều, quá nhiều là khác. Nhưng sao gam màu chủ đạo lại là trắng và đen, những màu khác hơi ít.
Đột nhiên cơn giận từ đâu ập đến trong đầu My.
– Tại sao con quỷ này lại có một cuộc sống sung sướng như thế. Tất cả bốn đứa nó, tại sao lại thế. Lại còn nhận được sự quan tâm của FK, tai sao chứ.
Vừa nói, My vừa lôi hết quần áo trong tủ ra quăng xuống đất rồi dùng chân giẫm lên. Nhỏ nhìn vào tủ. Bên trong đó còn một chiếc hộp nữa, lại là một chiếc hộp màu đen.
My lôi chiếc hộp rồi mở ra. Bên trong đó, một bức hình được lồng vào khung bằng bạc rất tinh tế. Bức ảnh chụp một bà lão cùng với một cô bé khoảng 8 tuổi, gương mặt rất giống với nó.
– Mày chụp cùng một mụ già nào thế? – Nhỏ My cười đểu rồi buông bức hình xuống đất.
“ Choang!”. Tiếng khung hình vỡ vang cả phòng làm nhỏ My thích thú. Nhỏ tiếp tục dùng chân giẫm lên không thương tiết.
– Cho chết này! – Nhỏ kiên tục lập lại câu nói đó.