Bạn đang đọc Tứ Đại Thiên Dương – Chương 2: Hội Tụ. ( Part 1)
– Oa… oa… oa… – Nó ngoáy ngủ mệt mỏi và bước khỏi giường.
Nó xuống máy bay lúc 5h sáng và giờ thì mệt không tả nổi. Nó chỉ nhớ sau khi bắt taxi về số 02 ngoại ô Sài Gòn thì nó lao vào ngủ như chết, không biết gì hết. Giờ thì 11h trưa mà bụng nó trống rỗng. Nó làm vệ sinh cá nhân xong rồi thay quần áo. Việt Nam đang vào tháng 4, thời tiết oi bức không tài nào chịu nổi. Nó thay quần áo và chọn ình một áo sát cánh màu trắng in chữ “ Mee Too”, khoác thêm áo ngoài cũng là áo sát cánh cùng quần jean rách.
– Trong mày ổn rồi đó! – Nó nghĩ thầm rồi khẽ cười.
Nó với lấy cái điện thoại, mở hộp thư thoại ra. Nó nhận được tin nhắn của Ngọc và Mai. Bọn nó nói bọn nó sẽ về và có thể sẽ xuống sân bay vào 8h tối hôm nay. Nó không trả lời tin nhắn. Bỏ điện thoại vào túi xách, nó đi xuống nhà lấy xe. Nó đứng cạnh chiến mã của nó. Có lẽ gần 3 năm rồi không có người dùng. Nhưng là dòng xe của BMW nên nó nhờ dượng nó giúp nó bảo trì định kì.
– Trông em vẫn đẹp đấy. – Nó vừa nói vừa mở khóa xe.
Nó lên xe rồi nói vọng vào trong với bác quản gia già, nhờ ông ấy đóng giúp cửa giúp. Chưa nhận được câu trả lời của ông quản gia thì nó nó phóng xe mất hút.
Nó lái một mạch đến trung tâm thương mại của thành phố. Vửa bước ra từ bãi đỗ xe, mọi ánh mắt như dồn thẳng vào nó. Họ hết chỉ chỏ lại quay vào bàn tán. Nó quá quen nên chẳng thèm quan tâm và cũng vì tâm trạng không vui nên nó muốn ăn cho đỡ buồn.
Bước đến quầy thức ăn, nó lật lật menu vài cái rồi gọi:
– Một mỳ Ý sốt cà chua, salas gà kiểu Nhật, gà rán B1, hambuger B1 và cam ép.
Anh bồi bàn chẳng ghi chép gì vì bận nhìn nó chăm chăm. Thấy thế nó lay mạnh anh ta. Lúc này anh ta mới giật mình và hối hả vào trong lấy thức ăn. Lát sau, anh mang ra một khay thức ăn to tướng rồi để trước mặt nó. Nó hỏi:
– Có thanh toán bằng thẻ không?
– Có, thưa cô! – Anh ta lễ phép.
– Ok! Thanh toán luôn.
Nói rồi nó rút trong túi xách ra một cái bóp nữa. Vừa lật bóp ra, các quý ông của các bàn bên cạnh dường như đều nhìn chăm chăm vào đó. Một cái bóp có thiết kế riêng để đựng ATM. Không những thế, hơn 10 ngăn của nó đều để kín thẻ.
– Đẳng cấp thật! – Một người thốt lên.
– Đúng. Qúa quyệt. – Người thứ 2.
Rồi thêm không ít người bán tán. Nó mặt kệ. Mắt nó lướt một vòng rồi chọn một thẻ màu bạc ( Thẻ ánh kim đó bà con, quá V.I.P).
– Tôi gữi.
– Vâng thưa cô. – Anh ta đáp.
Nó đưa thẻ cho anh ta rồi quay xuống ăn. Lát sau anh ta cũng đem trả thẻ cho nó. Nó khẽ gật đầu rồi tiếp tục ăn. Khoảng 10 phút sau, khi đã ăn hết phần mỳ của mình, nó lấy điện thoại ra điện cho dượng nó và thông báo về việc cần một ngôi trường để vào học vào năm sau. Tất nhiên dượng nó không từ chối đứa cháu cưng của mình ( Dượng là chồng của dì nha bà con). Sau khi điện cho dượng, nó điện qua ÚC cho Nhi. Nó nhờ Nhi nói với ba của Nhi, làm thủ tục nghỉ học giúp nó. Là con cưng của ba nên chắc ba của Nhi sẽ đồng ý. Và Nhi hứa giúp nó trước khi Nhi lên máy bay vào tối nay.
Xong xuôi, nó quay xuống ăn tiếp thì…