Bạn đang đọc Tứ Đại Thiên Dương – Chương 19: Dựa Dẫm
***[ Giới thiệu nhân vật: Ông Phan Khiết, ba của Phan Gia Linh. Giám đốc công ty kinh doanh bất động sản Phú Mỹ Hưng, thuộc một chi nhánh của gia đình nó. Vợ ông, bà Trần Mỹ Hạnh, phó giàn đốc của công ty.
– Phạm Gia Triều, ba của Phạm Mai Quyên. Ông chủ của công ty đông lạnh lớn trong thành phố. Mẹ là bà Mai Lương Nghi.
– Nguyễn Khắc Phú, ba của Nguyễn Bảo Vân, ông là phó tỉnh trưởng thành phố. Vợ ông là bà Lý Xuân.
– Tô Thức, ba của Tô Ngọc Huyền, trưởng phòng giáo dục tỉnh. Vợ là Lê Hồng Nhung, hiệu trưởng một trường trung học trong địa bàn tỉnh.]***
***
– Ba ơi! Ở trường có một đám học sinh ăn hiếp con ba ơi… – Con Linh quay sang người phụ nữ ngồi cạnh…- Mẹ ơi mẹ phải làm chủ cho con.
– Đứa nào dám ăn hiếp con nói ba biết? – Ba nhỏ Linh bỏ tờ báo xuống hỏi nó.
– Một đám học sinh nữ mới chuyển vào trường đó ba.
– Bọn đó làm gì công chúa của mẹ nào? – Mẹ nhỏ Linh nghiến răng.
– Bọn nó đổ mực với bột mì vào người bọn con đó ba mẹ. Híc…Híc…- Nhỏ chơi trò nước mắt cá sấu.
– Thật hỗn xược, dám động đến thiên kim của nhà họ Phan thì ta không để yên đâu. Được rồi, thứ hai ba mẹ sẽ vào trường giải quyết bọn đó cho con. Giờ con lên phòng đi. – Ông ta tức giận.
– Híc…Híc… Con cảm ơn ba mẹ đã làm chủ cho con
Nhỏ Linh nói rồi gạt nước mắt đi lên phòng với một nụ cười đểu mà không biết rằng, thân phận thật sự của Tứ Đại cả Đại Sứ Việt Nam còn trọng ba phần huống hồ là ba mình.
***
– Anh sẽ về nước thăm con bé! Chú sắp xếp nha. Thứ hai anh sẽ vào trường cho nó bất ngờ. – Giọng của một người đàn ông qua điện thoại.
– Vậy thì tốt quá. Anh cứ về đi, mọi chuyện cứ để em lo. Thứ hai em cũng đến trường. – Một người đàn ông khác.
– Vậy được! Chào chú. Gặp lại ở trường. – Người đàn ông kia nói xong thì cúp máy.
***
Sáng thứ hai…
Nhỏ lớp trưởng hớt hãi chạy vào lớp, mặt mày xanh lè như tàu lá chuối, thẳng đến chỗ Tứ Đại và FK.
– Như… Như…ơi có chuyện rồi! – Nhỏ thở hồng hộc.
Nó quay sang hỏi:
– Chuyện gì?
– Ba.. ba con Gia Linh lớp 11C vào trường. – Nhỏ xua xua quạt quạt.
– Thì sao? – Nhi.
– Nghe đâu là do mấy bà đánh nó hôm trước nên nó về nó mét ba mẹ nó.
– Rồi sao nữa? – Ngọc.
Thấy thái độ này của Tứ Đại thì không những nhỏ lớp trưởng mà cả các học sinh xung quanh đó đều rất ngạc nhiên. Lí do của sự ngạc nhiên đó thì vô cùng đơn giản: TT của lớp 11C cậy thế ba mẹ nên kiêu căng.
– Cảm ơn vì đã thông báo! – Nó nhẹ nhàng nói với nhỏ lớp trưởng.
– Mời các em Hoàng Minh Thanh Như, Trần Nguyễn Bảo Nhi, Nguyễn Quỳnh Bảo Ngọc, Bùi Yến Mai lớp 11A xuống phòng hiệu trưởng có việc cần! – Giọng bà cô chủ nhiệm vang lên trên loa của trường.
– Let’s go nào các quý cô! – Nó phấn khởi.
Tứ Đại bước ra khỏi lớp và trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường. Các học sinh tụ tập thành nhóm bàn tán xôn xao. Tứ Đại tay chắp sau lưng ung dung bước xuống phòng hiệu trưởng.
Đến nơi, Tứ Đại bước vào và ngồi đối diện với ba mẹ của bọn TT. 8 người bọn họ nhìn Tứ Đại khinh bỉ. Vừa lúc dượng của nó vào.
– Con chào dượng! – Nó.
– Chào chú! – Nhi, Ngọc và Mai.
Câu chào hỏi của Tứ Đại làm 8 vị phụ huynh kia và bà giáo viên chủ nhiệm ngạc nhiên đến mức trợn mắt. Theo thông tin mà họ biết được thì Tứ Đại vào được trường là do học bổng, sao hôm nay lại xưng dượng cháu với cả hiệu trưởng.
– Chào mấy đứa!…- Rồi ông ấy quay sang 8 phụ huynh kia … Các vị đến lâu chưa?
– Hiệu trưởng nên biết thời gian của chúng tôi vô cùng quý báu. Ông có biết việc chậm trễ của ông làm chúng tôi không hề hài lòng không? – Ba nhỏ Linh lên mặt.
– Đúng vậy! Hơn nữa, hiệu trưởng còn để cho học sinh đánh nhau ngay trong trường mà không có biện pháp giải quyết. – Mẹ nhỏ Linh.
Nó nhìn sang dượng nó, hai người khẽ cười khinh miệt. ba đứa bạn nó cũng vậy. Nhưng họ vẫn im lặng. Hiệu trưởng chắp hai tay lại chống xuống bàn chờ họ nói tiếp.
– Tôi đã nghe con tôi kể về việc các em này… – Nhìn sang Tứ Đại – … đánh và sỉ nhục con chúng tôi. – Ba nhỏ Vân.
– Đúng vậy! Tôi nghe nói trường này chỉ nhận những học sinh có gia có thế. Trong trường hợp này thì các em đây vào trường với thân phận gì? – Mẹ nhỏ Quyên liết xéo Tứ Đại.
– Các người có đủ tứ cách để biết thân phận của chúng tôi không? – Nó nhẹ giọng, tay khoanh trước ngực trông rất oai.
– Con mất dạy, mày không có quyền lên tiếng. – Bà ta điên lên.
Tứ Đại cười khẩy.
– Bọn cháu nghĩ việc này chú không nên vướng vào đâu chú! – Nhi nói với dượng nó.
– Các cháu có thể tự giải quyết nếu muốn! – Dượng nó vui vẻ trả lời Nhi.
– Hiệu trưởng không thể làm vậy với lũ học sinh vô giáo dục này. Hơn nữa ngài cũng biết địa vị của chúng tôi trong xã hội mà. – Ba nhỏ Huyền trợn mắt với hiệu trưởng.
– Thành thật xin lỗi! Nếu như mọi người cứ tỏ thái độ như vậy thì tôi e là không ổn! – Dượng nó từ tốn.
– Tôi yêu cầu đuổi học bốn em này. – Mẹ nhỏ Quyên.
– Im cái mồm không ra gì đó lại! – Nhi quát.
Nghe câu này bà ta trợn mắt, chườm lên định đánh Nhi nhưng cánh tay đó đã bị Ngọc nắm lại.