Bạn đang đọc Tứ Đại Thiên Dương – Chương 16: Không Biết Lượng Sức
Từ ngày gặp Mai đến giờ, Lâm vẫn tự hỏi Mai là ai mà trong rất quen. Rồi cuối cùng, Lâm cũng nhớ ra Mai là ai nhưng vẫn im lặng.
Một tuần sau khi đua xe, Tứ Đại nghe nói TT không đến trường. Hôm nay Tứ Đại vừa bước vào cổng trường thì có cảm giác rất lạ nhưng vẫn không quan tâm là mấy. Sau khi ra chơi tiết thứ 2 vào, thì Tứ Đại đều nhận được một tin nhắn với nội dung như sau: “ Sau giờ học, hẹn gặp các cô tại bãi đất trống đua xe lần trước. Chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng.”
Tin nhắn vỏn vẹn hai câu với nội dung hăm dọa Tứ Đại. Tất nhiên họ không trả lời tin nhắn và xem việc không trả lời đó như một lời chấp nhận.
Tứ Đại không đợi tới cuối giờ học mà đã cúp khi ra chơi tiết thứ 4. Trước khi đi, họ nói với FK có việc gia đình để FK không tò mò thêm.
Tứ Đại láy con Edo LP640 lần trước ra chỗ hẹn, hàm ý nhắt nhở lần trước TT đã nhục nhã như thế nào.
Đến nơi thì chưa có ai đến nên họ quyết định đợi. Chừng 30’ sau, hơn 100 chiếc moto phân khối lớn chở 2 người và tầm 20 chiếc xe hơi khác,
với một chiếc Spectra LX màu bạc dẫn đầu.
– Xe sang nhỉ? – Ngọc nói giọng lạnh lùng xen lẫn khinh bỉ khi thấy TT bước xuống từ con Spectra LX đó.
TT có phần hơi quê nhưng vẫn cao ngạo.
– Vào vấn đề chính! – Mai lạnh lùng.
– Bọn mày là cái thá gì mà tiếp cận FK của bọn tao? – Giọng nói kinh tởm của con Linh.
– Nực cười! Rõ là bọn bây không có được FK nên ganh tị đây mà. – Nhi nói giọng mỉa mai.
– Mày… – Con Linh tức nghiến răng – …Nhưng hôm nay nay bọn bây đến được nhưng về không được đâu.
– Đúng thế! Ở đây người của bọn tao có hơn 200 người. Với bốn con nhãi bọn bây thì chết là vừa! Hahaha. – Giọng cười của con Quyên chỉ làm Tứ Đại thêm khinh bỉ bọn chúng.
Tứ Đại im lặng, mặt lạnh như hóa băng, khắp người đầy sát khí của những cao thủ.
– Nếu muốn sống thì cứ quỳ xuống xin tha! Biết đâu TT bọn ta nhân hậu quá nên tha cho bò về thì sau??! – Con Vân kênh mặt.
– Không nói nhiều, lên thì Tứ Đại bọn ta chắp hết! – Giọng nó không thể lạnh hơn của nó làm cả bọn gợn tóc gáy.
– Lên cho tao! Đứa nào lấy được ngón áp út tay phải của bọn nó có thưởng cao. – Giọng của con Linh, vừa nói vừa ra hiệu cho hơn 200 người có vũ khí xông lên đánh Tứ Đại.
Tứ Đại nở nụ cười bán nguyệt đầy khinh bỉ rồi ra tay. Tứ Đại đánh một lượt, hạ hơn 200 tên đó thì…
– Mai coi chừng!
Nó hét lớn làm Mai giật mình quay lại phía sau thì thấy con Huyền đang cầm một thanh sắt dài gần nửa mét định giáng xuống đầu mình. Không đợi đến giây thứ năm, Ngọc chạy đến ban cho con Huyền một cước ngay bụng làm nhỏ văn ra xe nằm như cá vẫy chết. Ba nhỏ còn lại thấy vậy thì kinh sợ tột độ, chạy lên đỡ nhỏ Huyền dậy rồi lên xe chạy mất.
– Không sao chứ? – Nó lo lắng.
– Không! Mày có bị gì không Mai? – Nhi.
– Cũng không! Tao với cọn Ngọc vẫn vẹn nguyên. Ken, tay mày chảy máu kìa! – Mai nói, cầm tay nó lên.
Trên cánh tay nó, từ khủy tay trở xuống, một dòng máu tươi tuông đầm đìa.
– Đi bệnh viên đi! Có sẹo đấy! – Nhi kéo tay nó.
Nó gỡ tay Nhi ra, nói:
– Về nhà đi! Không cần đến bệnh viện gì hết.
– Nhưng tay của mày…
– Không sao, đâu phải lần đầu! – Mai chưa nói hết câu thì nó đã lên tiếng.
Ngọc cầm láy chở cả ba về nhà. Đến nhà, ba đứa kéo nó lên phòng ngay lập tức sau khi căn dặn chuẩn bị cháo thịt bò cho nó.
Dù bị ngăn cảng nhưng nó nhất quyết đi tắm rồi mới chịu băng vết thương lại. Nó bị mất màu rất nhiều. Sau khi tắm xong thì máu vẫn còn chảy.
– Người gì khó cầm máu thế không biết! – Nhi giả vờ kêu la.
– Người bằng xương bằng thịt chứ người gì mậy! – Nó cười gượng để ba đứa không lo lắng.
– Nhưng sao ra thế này? – Ngọc tò mò.
– Tao đỡ lưỡi kiếm Nhật của con Linh ấy! Ái đau! – Nó khẽ hét lên do Nhi hơi mạnh tay.
– Bọn đểu, chơi bẩn thế không biết. Cũng may là mày chưa có gì nghiêm trọng, không thôi tao lột da bọn chúng. – Mai nói mà nghiến răng tức giận.
Sau khi bị ba đứa ép ăn cả tô cháo thịt bò, giờ nó bị quản gia ép uống sữa rồi ngủ sớm.