Tứ Đại Thần Vật

Chương 52: Nơi Thần Điện Học Được Ngự Khí Thuật Chốn Biên Thùy Hoàng Đế Bị Trọng Thương


Đọc truyện Tứ Đại Thần Vật – Chương 52: Nơi Thần Điện Học Được Ngự Khí Thuật Chốn Biên Thùy Hoàng Đế Bị Trọng Thương


Nơi thần điện học được Ngự Khí Thuật, chốn biên thùy hoàng đế bị trọng thương.Thấy Long Hoàng khẳng khái trả lời như vậy, trên mặt lão bà thoáng hiện vẻ hài lòng.

Bà nói:- Hãy tiến lên phía trước, truyền linh khí của ngươi vào Hắc LiênChàng nghe thấy bà lão nói vậy thì ngước nhìn Bông sen đen kia một chút, rồi quả quyết bước đến gần nó, để bàn tay phải chạm vào Nguyên Thần Hắc Liên, trong phút chốc chàng cảm thấy như bông sen này đang hút cạn sinh lực của chàng, nhưng chỉ một lát chàng liền thấy bình thường trở lại.

Vừa lúc đó bà lão cũng tiến lên đặt bàn tay của mình lên Hắc Liên và cao giọng khấn:-Nhân danh Đế Minh vĩ đại, nhân danh tổ tiên Lạc Long Quân cao quý của ta.

Có phải ngươi, Vũ Long Hoàng thề sẽ sử dụng Tứ Đại Thần Vật vào việc tốt”Vãn bối xin thề” chàng nóiMột luồng hắc khi từ Nguyên Thần Hắc Liên thoát ra từ tâm của hoa sen.

Chầm chậm đi dọc theo bông hoa rồi lẩn vào ngực của Long Hoàng, thoắt một cái nó đã chui vào người chàng và biến mất, chàg chỉ thấy Trái tim mình nóng lên một lát rồi trở lại bình thường.Lão bà nói tiếp:”Và có phải ngươi Vũ Long Hoàng thề sẽ sử dụng ngự khí thuật của tổ tiên ta cho việc cứu thế giúp đời.

Không dùng nó mưu cầu bá chủ”Vãn bối xin thề,” chàng lại nói.Lần này là hai luồng hắc khí loé lên từ Hắc Liên tiến tới nhập vào người chàng.”Cuối cùng ngươi có thề rằng dù hy sinh cả tính mạng của mình, ngươi cũng quyết không vì một chuyện gì mà giao bí pháp này cho người khác, kể cả là người thân yêu nhất, nó sẽ theo ngươi đến lúc ngươi nhắm mắt xuôi tay.”Chàng ngần ngừ trong một giây rồi dứt khoát đáp”Vãn bối thề,”Bà lão hài lòng mỉm cười khi thấy 3 luồng hắc khí cuối cùng biến mất trong cơ thể chàng.

Cùng lúc đó Hắc Liên cũng hơi sáng lên rồi tan thanh một luồng hơi bay mất.Lão bà nói với chàng:- Giờ đây trong người ngươi đã có ấn ký của Hắc Liên chỉ cần ngươi làm trái lời thế, ngươi sẽ chết vô cùng thống khổ.

Bây giờ ngươi hãy theo ta vào trong để ta truyền lại Ngực Khí Thuật.

Những người còn lại hãy đợi ở ngoài đi.Đoạn bà quay sang nói với Lộc Ba:- Ngươi mau ra ngoài đuổi hết bọn người ngoài kia đi, chỉ vì một chút long tham mà đã đại khai sát giới, chứng tỏ chúng không có duyên với nơi này.Lộc Ba gật đầu nói với bọn Ánh Tuyết.- Các ngươi mau trở ra chờ hắn đi.Ánh Tuyết và Phương Phương đều có vẻ không nỡ nhưng thấy rằng dù mình có ở lại cũng không giúp được gì.

Hơn nữa Long Hoàng lại bảo:- Hai muội cứ ra ngoài chăm sóc cho sư phụ ta và Phan Vân đi.

Ta không có gì nguy hiểm cả.Hai người đành nghe theo dìu Phan Vân trở ra.

Trên đường đi xác chết la liệt, có cả bên Nam Dương giáo có cả bên chính phái.

Tử thương vô số.


Sau một khoảng thời gian thì Lộc Ba đã đưa hai nàng ra đến ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài có Vạn Hạnh, Diệu Tâm Sư Thái, Tần Hồng Liên và khoảng vài chục người sống sót.

Sau khi nghe hai nàng kể lại chuyện đã gặp trong điện.

Vạn Hạnh thầm nghĩ lần này may nhờ họa trung đắc phúc cơ nghiệp của tổ tiên có cơ hội rồi.

Còn Diệu Tâm sư thái thấy định lực của bà không bằng cả Long Hoàng nhất thời hồ đồ mà tranh giành bảo vật trong đó thì xấu hổ vô cùng.

Bà nói:- Quốc sư, ta trước giờ chỉ lo võ công tinh tiến mà trễ nải thiền tu phật học.

Nay mới thấy rằng điều đó là sai lầm vô cùng, chỉ một chút của cải đã làm mờ mắt, bần ni từ nay sẽ trở về chùa tu hành không ra khỏi chùa một bước.Đoạn bà vái chào Vạn Hạnh rồi dẫn theo số quần hùng còn lại đi mất.Vạn Hạnh nhìn theo miệng không ngớt niệm phật hiệu:- Đáng mừng thay, đáng mừng thay từ nay phật môn lại có thêm một vị cao tăng đắc đạo mà bớt đi một vị sư thái danh chấn giang hồ.Rồi lão quay sang Tần Hồng Liên hỏi:- Tần thí chủ, Nam Dương giáo đã đổ, thí chủ cũng không phải nguyên bản là người giáo này.

Cũng không nên cố chấp ta khuyên thí chủ hãy biết quay đầu là bờ.

Tạo phúc cho bách tích.Tần Hồng Liên trải qua cuộc tranh đấu vừa rồi thì thất vại nặng nề.

Nàng nhận ra rằng núi cao còn có núi cao hơn.

Mình và sư phụ muốn độc bá võ lâm là không thể được, tâm trí đã nguội lạnh, nàng bèn hướng Vạn Hạnh nói:- Đa tạ đại sư chỉ điểm.

Hồng Liên quả thật nhất thời hồ đồ, giờ đây đã nhận ra con đường sáng.

Hôm nay tạm biệt tại đây, hẹn ngày tái ngộ.Dứt lời nàng thi lễ với Vạn Hạnh rồi phi thân đi mất.Quả nhiên về sau Diệu Tâm sư thái trở thàn một vị tăng ni đắc đạo tinh thông phật pháp.


Bà và chùa Bái Đính rất được vua Lý coi trọng.Còn Tần Hồng Liên về sau từ bỏ nghiệp võ.

Xuất gia bái Diệu Tâm sư thái làm thầy, được bà đặt cho pháp danh Hồi Tâm.

Với ý nghĩa rằng nàng đã hồi tâm chuyển ý.

Bỏ ác theo thiện.Bọn Vạn Hạnh và Phan Vân chờ ở ngoài Tây Thiên Điện ba ngày ba đêm thì Long Hoàng trở ra, lưng đeo hỏa thần cung.

Tay cầm lôi vân kiếm, hông gài Phong nguyên lệnh, tay còn lại cầm ấn huyền vũ.

Từ người chàng ẩn hiện phát ra một khí thế bức người.

Vạn Hạnh nói:- Chuyến này có thành công phá phù ấn hay không, tất cả đều trông cậy vào con cả đó – Sư phụ yên tâm đệ tử sẽ cố gằng hết sức.Tại một nơi khác cách Tây Thiên Điện rất xa.

Châu Hoan Đường của Đại Cồ ViệtDưới ánh mặt trời gay gắt, cũng không làm vơi đi cái lạnh của mùa đông đang đến, từng con gió lạnh thổi qua khiến người ta không tự chủ được bấy giác run lên bần bật.Bấy chợt Tiếng còi hiệu trầm vang vọng khắp một vùng bằng phẳng, Quân phiến loạn có khoảng năm vạn người, khí thế ngút trời, tay cầm hoặc, trường mâu, hoặc kiếm kích từ từ đi tới.

Cánh quân đội này được bố trí tiêu chuẩn như những gì viết trong binh pháp.

hai bên là hai cánh kỵ binh hộ vệ bộ binh, đi đầu là năm ngàn cung tiễn thủ.

Sát khí đằng đằng tiến về phía trướcCác đó vài dặm, ba vạn năm ngàn quân Đại Cồ Việt cũng đã chỉnh đốn xong, trận hình này hình thanh với kị binh bọc hai bên, trong là cung nỏ thủ và bộ binh trọng giáp, xen lẫn với cung nỏ thủ lại là loại thần nỏ liêu châu truyền lại từ thời An Dương Vương uy mãnh vô cùng.

Một lần có thể bắn ra 5 mũi tên và có thể bắn liên tục ba lần dùng tên sắt dài 12 tấc tổng cộng có năm trăm cái do 4 gã phụ trách một cái.Lê Long Đĩnh cưỡi trên một con ngựa đen tuyền phủ giáp sắt, rất bình tĩnh nhìn quân phiến loạn từ phương xa từng bước một đến gần, vị vua này quay sang Lý Công Uẩn đang ở bên cạnh nói:- Lý ái khanh, quân phản loạn quả không phải tầm thường, đã liên tiếp bại trận mà vẫn có thể tổ chức lại được quân đội thế này.


Trẫm cũng có lời khen ngợiLý Công Uẩn đáp:- Hoàng Thượng anh minh thần võ, chỉ là bọn giặc cỏ đâu đáng để người xem vào mắt.Lê Long Đĩnh cười khanh khách rồi nói:- Chỉ là một đám giặc cỏ mà mấy tháng trời giao chiến.

Chúng vẫn mạnh mẽ thế này.

Khanh còn nói cái gì mà anh minh thần võ.

Ha ha.Đang khi ấy một tiếng tù và vang lên rộn rã, báo hiệu bên kia sắp sửa tấn công.

Tếng trống đột ngột vang lên rầm rộ, khiến chiến mã kích động đến từ trong mũi phát ra tiếng phì phì.

Ba ngàn kỵ binh yểm trợ cho năm nghìn bộ binh quân địch tiến lên, xông về phía trước.Trên ngựa Lê Long Đĩnh nghiêm nghị truyền lệnh- Cung nỏ thủ chuẩn bịNăm nghìn cung nỏ thủ liền lập tức giương cung cài tên hướng về quân phản loạn chờ đơi.Khi thấy đã vào tầm bắn lý tưởng Lê Long Đĩnh hô lên:“Bắn!” một ngàn mũi tên lập tức bay đi mang theo tiếng rít gió lao về phía quân địch.

Đợt một vừa bắn dứt, thì lập tức lùi lại, đợt hai từ phía sau tiến lên tiếp tục bắn cứ thế quân Việt đã bắn ra tổng cộng năm lượt tên.

Tiếng tên đâm vào giáp trụ và khiên đỡ leng keng vang lên trong đó xen kẽ có tiếng người trúng tên kêu la thảm thiết, Mưa tên quá dày đặc, chớp mắt bên phản loạn đã có hơn 1000 tên tử trận.Bên phía quân phiến loạn tiếng còi hiệu lại vang vọng trong không trung, tiếng rút binh khi nghe loảng xoảng.

Một viên tướng có vẻ là chủ soái, tay cầm yển nguyệt đao hô lớn:- Giết cho ta, những ai giết được 5 tên địch trở lên sẽ có trọng thưởng.Khoanh khắc quân phiến loạn lao đến gần lập tức năm trăm chiếc thần tiễn liêu châu đồng thời phát động.

Hơn bảy ngàn tên sắt phóng đi mang theo tiếng rít bén nhọn phóng về phía trước.Vô số tiếng hét thảm thiết xen lẫn tiếng ngựa hí vang lên, có mấy cây tên sắt trực tiếp xuyên thủng lá mộc và áo giáp xuyên qua lồng ngực của quân phiến loạn, mũi tên mang theo máu và thịt còn tiếp tục đóng đinh hai gã nữa xuống đất mới chịu dừng lại.

Vô số quân địch và chiến mã của chúng ngã nhào xuống đất, giãy dụa trong vũng máu.

Hoặc bị đồng bọn dẵm đạp lên cho đến chết.

Chớp mắt lại có thêm hàng ngàn người tử trận.Lê Long Đĩnh lại hô lớn :- bộ binh tiến lên, kị binh yểm hộ hai cánhThoáng chốc hai quân đâm sầm vào nhau rồi chuyển sang đánh giáp lá cà.

Đây đó vang lên tiếng vật lộn tiếng binh khí va chạm.

Cảnh chết chóc hiện ra vô cùng khủng khiếp hai quân trên chiến tuyến kéo dài vài dặm đã triển khai trận ác chiến, đao kiếm công kích nhau, tiếng chửi rủa, ngựa hí, chiến mã giao nhau, tiếng kêu thảm thiết nối đuôi nhau vang lên không ngớt.Lê Long Đĩnh say men chiến trận cười ha hả nói lớn:- Giết, giết hết bọn chúng cho ta, kẻ nào hăng hái lập công sẽ được trọng thưởng quan cao lộc hậu.Ông còn chưa nói hêt, chợt một mũi tên không biết từ đâu bay đến cắm ngập vào vai trái,- Hoàng thượng trúng tên rồi, người đâu, mau gọi thái y, người đâu.Lý Công Uẩn vội vã hô lớn Lê Long Đĩnh gâng gượng ngồi thẳng lên rồi nói:- Trẫm không sao.


Khanh thay trẫm chỉ huy, nhất định không được làm loạn lòng quân.- Thần tuân chỉ,Công Uẩn vâng lệnh rồi cho người đưa hoàng thượng lùi về sau.Còn lại một mình ông lập tức rút hoành đao ra hô lớn:- Hoàng thượng vạn tuếQuan quân thấy chủ tướng hăng hái như vậy cũng hô lớn:- Hoàng thượng vạn tuế, Đại việt trường tồn.Rồi ào ào xông lên.

Không màng sống chết, dưới sự chỉ huy của Công Uẩn.

Sĩ khí quân binh cao ngất, hung hăng tiến lên không màng nguy hiểm.Qua một lúc quân địch đã bị giết hơn nửa nhưng chật củ thái rau vậy, các đoạn cơ thể người rơi la liệt trên mặt đất.

Quân phiến loạn đại bại.

Chúng vội vã thu dọn tàn quân bỏ chạyTrên long sàng trải bằng gấm đoạn vàng Lê Long Đĩnh đang nằm đó mắt nhắm tịt, mặt tái xanh trong cứ như một người chết rồi, bên cạnh là Chỉ Huy sứ cấm vệ quân, kiêm Uy Vũ tướng quân Lý Công Uẩn cùng một đám tướng tá, đang chăm chú xem thái y bắt mạch.

Lão thái ý khoảng trên dưới 50 tuổi đang đặt hai ngón tay vào cổ tay của nhà vua, chăm chú xem bệnh.

Cứ một chút lão lại lắc đầu.

Lý Công Uẩn hỏi:- Thái y, bệnh tình của Hoàng Thượng ra sao rồi.Vị thái y, hướng Công Uẩn chậm rãi trả lời:- Chỉ huy sứ ngài cũng biết rồi: Thánh Thượng mấy năm nay sức khỏe không được tốt, lại năm lần phải thân chinh dẫn quân, đường xa mệt nhọc, suy nghĩ lo âu dẫn đến thân thể hư nhược, lần nay lại viễn chinh do không hợp thủy thổ, nên bệnh cũ tái phát, hôm nay lại trúc một tên này, nhất thời hàn khí công tâm hạ quan sẽ kê một đơn thuốc để thánh thượng trị bệnh, còn muốn khỏi hẳn phải về kinh thành mới có cơ xoay chuyển.Lý Côn Uẩn nghe vậy thì đăm chiêu suy nghĩ, lát sau người liền triệu tập tất cả các vị tướng vào doanh bàn bạc.

Khi đã đông đủ ngài nói:- Các vị đã biết, lần này xuất chinh, tuy đã đuổi được bọn phản loạn về biên kia biên thùy, nhưng họa chưa dứt hẳn, ta vốn định đánh cho chúng triệt để ngã xuống, nhưng hiện nay thánh thượng lâm trọng bệnh, không thể tiếp tục viễn chinh.

Các ngươi tức tốc truyền lệnh ta.

Các doanh chỉnh đốn quân mã, thu dọn lương thảo.

Chỉ để lại Thần Phong Doanh và Thiên ưng doanh truy đuổi phản tặc.

Còn lại sáng mai sẽ nhổ trại hồi kinh:Truyện viết bởi Phạm Vũ Huy.

Đăng trên voz – mạt tướng tuân lệnh.Khi các tướng ta đi rồi.

Chỉ còn lại Công Uẩn trong lều, mắt ông bất chợt ánh lên một tia quả quyết khó nhận ra trong đêm tối….- Người đâu mau đưa thư này cho nghĩa phụ ta là Lý Khánh Văn ở kinh thành..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.