Đọc truyện Tứ Đại Thần Vật – Chương 44: Nỗi Niềm Khó Quyết Của Quái Nhân Áo Trắng
Nỗi niềm khó quyết của quái nhân áo trắng.Thấy lão hỏi Long Hoàng vội đáp đáp:- Thưa sư phụ thời gian qua, quả là con đã có một chút thu hoạch.Rồi chàng đem tất cả những sự việc đã trải qua kể ra một lượt.
Cuối cùng chàng nói đến việc bị Đoàn Minh Đức lừa gạt cướp mất hỏa thần cung, và Phong nguyên lệnh.
Giờ đây chắc lão cũng đang lên đường tìm kiếm Tây Thiên Điện.
Nghe xong sự việc Vạn Hạnh trầm ngâm một hồi rồi nói:- Việc này liên quan đến vận mệnh quốc gia quyết không được xem thường, ta sẽ viết thư mời một số bằng hữu đến giúp sức, nhất định phải phá được phong ấn.- Vâng, sư phụNửa tháng sau đó quần hào nhận được thư mời của Quốc Sư Vạn Hạnh đã liên tục đến phó ước: Đầu tiên là Diệu Tâm sư thái của Chùa Bái Đính, Trần Tử Kính trang chủ Minh Kiếm Sơn Trang, rồi sau nữa là Lê Việt bang chủ Ngự Man Bang, Bùi Nam Khánh Tổng đà chủ Khai Minh hội.
Cuối cùng là Cung chủ của Bắc Băng Cung Bạch Liên Hoa dẫn theo các lộ anh hùng của Ái Châu, Hoan Châu, Thạch Châu, Đô Lương, Thiên Liễu cùng đến họi họp.
Vạn Hạnh thấy quần hào không nề hà xa xôi hiểm trở mà đến viện trợ như vậy mừng rỡ vô cùng, lão vội cho mở một cuộc họp trong đại điện.Lúc bấy giờ Bắc Băng Cung Chủ Bạch Liên Hoa trong đại hội anh hùng nói lớn:- Quốc Sư Vạn Hạnh.
Hôm nay ngài cho mời bọn tại hạ đến đây không biết có chuyện lớn gì cần bàn bạc.Vạn Hạnh bảo:- Các vị anh hùng.
Hôm nay lão nạp mời các vị đến đây là có việc muốn nhờ cậy.Đoạn lão đen hết đầu đuôi câu truyện ra kể lại một lượt nữa cho mọi người nghe.
Khi lão kể xong.
Trần Tử Kính bảo:- Ta cũng có nghe qua Nam Dương Thần giáo này, là một thế lực mới nổi lên ở Trấn Hải Dương, nhưng tiếng ác đã bay đi khắp các nơi xa gần.
Có rất ít môn phái dám đối đầu với chúng.
Vậy mà không ngờ chúng lại còn âm mưa thống lãnh thiên hạ.
Thật là quá ngông cuồng ngạo mạn.Diệu Tâm sư thái cung tiếp lời:- Vạn Hạnh Quốc Sư hôm nay mời chúng ta chính là muốn liên thủ đối phó với thế lực này sao.Vạn Hạnh gật đầu:- Chính phải.Tổng đà chủ Khai Minh Hội Bùi Nam Khánh nói:- Vậy bọn tại hạ nên làm thế nào mong Đại Quốc Sư chỉ lối.Vạn Hạnh ngừng một lát để sắp xếp các suy nghĩ trong đầu rồi lão đứng dậy vòng tay thi lễ rồi nói:- Các vị cũng biết, hiện nay thế cục loạn lạc, giặc cướp nổi lên khắp nơi, thánh thượng triều ta từ khi lên ngôi đến nay mới có mấy năm mà đã phải năm lầm ngự giá thân chinh đánh giặc.
Tất cả cũng chỉ vì Long Mạch không được vững, thần long bị giam hãm không thoát ra được mà thôi.
Nay có cơ hội này lão nạp muốn nhờ sự giúp sức của các vị.
Ngăn chặn Đoàn Minh Đức vào Tây Thiên Điện, lấy thần vật vào tay giải trừ phong ấn.Mọi người trong Đại Hùng Bảo Điện thấy lời lão nói tràn đầy chính chí, nặng một lòng yêu nước thương dân như vậy thì máu nóng trong người đều sôi lên sùng sục đều đứng dậy đồng thanh nói:- Chúng ta nguyện nghe theo đại quốc sư phân phó.
Chết cũng không từ.Vừa lúc đó thì một tiếng cười ngoài cửa vọng vào.- Nói hay lắm, lão vẫn không khác gì lúc trẻ cả, luôn luôn vì nghĩa quên thân.Lời nói vừa dứt một bóng đen đã xuất hiện giữa điện.
Tuy rằng vẻ mặt đã già nhưng chắc chắn lúc trẻ là một trang giai nhân tuyệt sắc.
Trên tay lão bà này cầm một cây trượng đen bóng.
Mái tóc cắm năm cây trâm bằng vàng ròng không ngớt tỏa ánh sáng lóng lánh.Diệu Tâm sư thái kinh ngạc nói:- Gương mặt này là ai mà đối với ta vô cùng quen thuộc.Bà còn chưa kịp nói tiếp thì Vạn Hạnh đã lên tiếng:- Băng Tâm Tiên Tử Bốn chữ đó lọt vào tai quần hào không khác gì một tiếng trống giữa trời quang.
Mọi người nổi lên tiếng xì xào kinh ngạc.
Mấy mươi năm trước ai mà lại không nghe qua tiếng ác ngút trời của bà.
Băng Tâm Tiên Tử cười đáp lời:- Đúng vậy, lão nương đây chính là Băng Tâm Tiên Tử Quách Bạch Vân.Vạn Hạnh bình tĩnh hỏi:- Không biết hôm nay tiên tử giáng lâm tệ tự có điều chi chỉ giáo.- Thôi đi, lão lại lễ phép với ta thế sao.
Mấy mươi năm trước lão cùng giang hồ truy sát ta.
Sao không thấy lão nói năng lịch sự thế.
Hôm nay ta đến đây không có ác ý gì cả chỉ là muốn thăm nghĩa nữ của ta mà thôi.Bà ngừng lại một lát rồi rồi nói tiếp:- Ta cũng báo cho các ngươi một tin, Đoàn Minh Đức đã lên đường rồi, hiện nay chắc hắn đã ta khỏi địa phận Hải Dương, các ngươi cũng nên nhanh lên mới kịp.Vạn Hạnh nói:- Đa tạ tiên tử chỉ điểm, lão nạp sẽ sai người đưa tiên tử đến chỗ nghĩa nữ.- Không cần, lão nương tự đi được Dứt lời thì mọi người chỉ thấy bóng đen nhoáng lên thoáng một cái bà đã biến mất.Quần hào còn đang kinh hãi trước võ công xuất thần nhập hóa này thì Vạn Hạnh đã nói:- Các vị, các vị.
Về Băng Tâm Tiên Tử lão nạp có thể bảo chứng.
Chuyện cấp bách bây giờ là phải mau chóng bàn cách ngăn Nam Dương Giáo lại.Sau nửa ngày bàn bạc thì quần hào đac tạm định ra kế hoạch.
Quyết định sáng mai sẽ gấp rút lên đường chậm nhất một tháng sau phải có mặt ở Tam Đảo Sơn.Trong một tòa tiểu viện phía nam chùa Tiêu Sơn.
Có một giai nhân xinh đẹp vô cùng đang đứng nhìn ra cửa sổ, ánh trăng chiếu lên trán nàng, khiến cho làn da của nàng hiện lên một ánh vàng vô cùng hấp dẫn, nàng cứ đứng đó mắt đăm đăm nhìn về phía ánh trăng mà nghĩ ngợi.
Khuôn mặt của nàng dù xinh đẹp tuyệt luân, nhưng vẫn toát lên một vẻ u sầu buồn thảm.Bất chợt một giọng nói vang lên:- Nếu một ngày hắn và cha con quyết sinh tử, con sẽ làm thế nào.Nàng giật mình quay lại :- Con, con cũng không biết nữa.Quách Bạch Vân lại nói:- Thực ra ta biết trong lòng con đã lựa chọn rồi.
Chỉ là con chưa biết mà thôi.Từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt thiên thần thánh thiện, nàng thổn thức nói:- Bao ngày qua được ở bên cạnh chàng, biết được rằng chàng vẫn không quên con, con vui lắm đã mấy lần con định nói cho chàng biết, con chính là Ánh Tuyết đây.
Nhưng con lại không dám.
Thực sự con không biết làm sao cả, giữa cha con và chàng con không muốn ai phải chết cả, tiên tử con phải làm sao bây giờ.Băng Tâm Tiên Tử nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đưa tay ra gạt những sợi tóc lòa xòa trên trán nàng.
Bà khẽ thở dài, nỗi đau này hồi trẻ bà cũng từng trải qua rồi, đứa bé này thật khổ.
Bà khẽ nói:- Con à, hãy cứ để trái tim con chỉ đường dẫn lỗi..