Đọc truyện Tứ Đại Thần Vật – Chương 36: Chấn Thiên Lôi Đoạt Mạng Quần Hùng
Chấn thiên lôi, đoạt mạng quần hùng Đoàn Minh Đức còn đang cân nhắc thì thất đại hộ pháp bước ra thi lễ nói:- Chúng thuộc hạ xin thay giáo chủ phân ưu.Đoàn Minh Đức nghĩ rằng bảy người này mỗi người một tuyệt nghệ khác nhau, lại đã dạn dày kinh nghiệm khả dĩ có thể đối phó được lão gật đầu nói:- Được nhưng các ngươi phải cẩn thận, tên ranh này không dễ đối phó đâu.- Xin tuân lệnh giáo chủ.Bảy gã vây chàng vào giữa.
Chuẩn bị khởi thảo thế công ngay.
Vong Trần gầm lớn một tiếng như sói tru đưa tay tuốt ngọn phất trần.
Lão vung mạnh phất trần lên nhắm công về phía Long Hoàng hai tên sư đệ Vô Trần và xuất trần của lão cũng lao lên giúp sức.
Nhất thời ba tên đạo sỹ vây rát lấy chàng.
Tay cầm binh khí vừa ra chiêu tay còn lại đã quét bồi đơn chưởng.
Ba lão tâm ý tương thông.
Phòng thủ nghiêm ngặt quyết tâm dồn chàng vào chỗ chết.Ba lão đánh tới tấp như vũ bão, chỉ công không thủ khiến cho Long Hoàng song quyền nan địch tứ thủ phải liên tiếp chống đỡ, chưa chiếm được tiên cơ.Bốn gã hộ pháp còn lại nhân cơ hội đó đồng loạt vung tay lên.
Chưởng phong, binh khí như mưa sa bão táp nhắm Long Hoàng đánh tới.
Trước mặt sau lưng đều bị vây công tình thế của chàng giờ đây nguy ngập vô cùng.Quần hào trên thể đài đều kinh hãi rú lên thành tiếng, thi nhau hô lớn:- Vũ thiếu hiệp cẩn trọng – Coi chừng phía sau Phương Phương cũng hét lên:- Ca ca coi chừng….Đang trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thì bỗng nhiên một luồng chưởng lực mạnh mẽ cuốn tới Thất đại hộ pháp bị chưởng lực đánh trúng, kẻ gãy tay kẻ gãy chân, nằm im trên mặt đất.Bóng chưởng tan đi thì bỗng người ta nhìn thấy không biết từ khi nào ở giữa khoảng sân trống đã xuất hiện hai người một già một trẻ.
Lão bà thì mặc áo dài màu đen, tay cầm một chiếc gậy bằng thép tinh ròng đúc nên.
Đầu gậy trạm trổ một con rắn uốn lượn quấn quanh gậy.
Người trẻ tuổi mắc đồ trắng muốt, lại đeo một chiếc mặt nạ nhìn không rõ chân diện mục.
Hai người đứng uy nghi tại đó khiến quần hào có cảm giác như Hắc Bạch Vô Thường đòi mạng.
Qua một đoạn thời gian Đoàn Minh Đức mới cất giọng âm trầm hỏi:- Phải chăng vừa rồi lão tiền bối đã dùng võ công trong Phụng Hoàng Bảo Điển đánh bị thương thất đại hộ pháp của ta.Lão bà mặc áo đen bình tĩnh đáp lời:- Chẳng ngờ đã nhiều năm như vậy vẫn có người nhớ đến lão nương.Đoàn Minh Đức nghe bà lão nói thế thì giật mình giọng lão ngập ngừng hỏi.- Dám hỏi đại danh tiền bối có phải….Lão bà áo đen cười khanh khách đáp lời:- Đúng vậy lão nương đây khi còn trẻ được kẻ thù kêu bằng Băng Tâm Tiên Tử.Vừa nghe thấy tên Băng Tâm Tiên Tử từ miệng lão bà phát ra.
Không những Đoàn Minh Đức cả quần hùng trên đài đều không hẹn mà thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Phần lớn quần hùng ở đây đều đã từng nghe qua sự tích của Băng Tâm Tiên Tử, nghe nói năm đó nàng đã chết.
Vậy mà giờ đây lại thấy người còn sống đứng ngay trước mặt.
Chỉ một cái phất tay hời hợt đã đánh bại một lúc 7 cao thủ, bảo sao mọi người không kinh hoàng cho được.Long Hoàng vội vã cúi mình nói :- Cảm tạ ân tương trợ của nhị vị tiền bối.Băng Tâm Tiên Tử hừ lạnh một tiếng trả lời:- Nếu không phải có người nhờ cậy năn nỉ ta, lẽ nào ta ăn no rỗi việc ra tay cứu một tên vô danh tiểu tốt như ngươi sao.Long Hoàng ngạc nhiên quá, đang định hỏi là ai đã nhờ cậy Tiên Tử thì Đoàn Minh Đức đã lên tiếng:- Quách Bạch Vân ai sợ bà chứ bản nhân không sợ đâu.
Ở trên Nam Nhạc Sơn này bà còn muốn không coi bản giáo ra gì cứu người trước mặt bản giáo chủ ư.?Băng Tâm Tiên Tử lạnh nhạt thốt bằng một giọng đều đều không tình cảm- Nhà ngươi chớ quá cậy tài mà coi thường thiên hạ.
Năm xưa lúc ta đi lại trên giang hồ có lẽ ngươi đầu còn đang để chỏm đấy.Đoàn Minh Đức cười nhạt- Bà dám uy hiếp bổn giáo chủ ư.
Hãy thử Bài Vân Thần Chưởng của ta xem sao cho biếtDứt lời tay lão hoa lên, kình phong rít gió ào ào cuốn về phía đối thủ Băng Tâm Tiên Tử đưa gậy lên khẽ điểm một cái vào luông chưởng lực đang phóng tới.
Phép đánh này là phép Lạc Chung Đông Ứng trong Hàng Ma Trượng chỉ một cái giơ trượng coi có vẻ hời hợt đã đánh bại một lúc 7 cao thủ, bảo sao mọi người không kinh hoàng cho được.Long Hoàng vội vã cúi mình nói :- Cảm tạ ân tương trợ của nhị vị tiền bối.Băng Tâm Tiên Tử hừ lạnh một tiếng trả lời:- Nếu không phải có người nhờ cậy năn nỉ ta, lẽ nào ta ăn no rỗi việc ra tay cứu một tên vô danh tiểu tốt như ngươi sao.Long Hoàng ngạc nhiên quá, đang định hỏi là ai đã nhờ cậy Tiên Tử thì Đoàn Minh Đức đã lên tiếng:- Quách Bạch Vân ai sợ bà chứ bản nhân không sợ đâu.
Ở trên Nam Nhạc Sơn này bà còn muốn không coi bản giáo ra gì cứu người trước mặt bản giáo chủ ư.?Băng Tâm Tiên Tử lạnh nhạt thốt bằng một giọng đều đều không tình cảm- Nhà ngươi chớ quá cậy tài mà coi thường thiên hạ.
Năm xưa lúc ta đi lại trên giang hồ có lẽ ngươi đầu còn đang để chỏm đấy.Đoàn Minh Đức cười nhạt- Bà dám uy hiếp bổn giáo chủ ư.
Hãy thử Bài Vân Thần Chưởng của ta xem sao cho biếtDứt lời tay lão hoa lên, kình phong rít gió ào ào cuốn về phía đối thủ Băng Tâm Tiên Tử đưa gậy lên khẽ điểm một cái vào luông chưởng lực đang phóng tới.
Phép đánh này là phép Lạc Chung Đông Ứng trong Hàng Ma Trượng chỉ một cái giơ trượng coi có vẻ hời hợt nhưng lại ngầm chứa bao nhiêu sự biến hóa.
Đoàn Minh Đức cảm thấy nội lực của mình bị đối phương dẫn dẵn rồi thoáng cái như chìm vào bể cả, Băng Tâm Tiên Tử cười lớn:- Giờ đến phiên ngươi.
Hãy tiếp thử một chưởng của lão nương.Lời chưa ra khỏi miệng Băng Tâm Tiên Tử đã cắm cây trượng ngập vào đất.
Thân pháp của bà biến ảo lạ kì không tương xứng với tuổi chút nào cả.
Chớp mắt đã lao đến bà vung tay trái lên theo hình cánh cung.
Tay phải cấp tốc đánh ra một chưởng.
Tư thức này trong Phụng Hoàng Bảo Điển gọi là Phượng Hoàng Triển Xí.
Một áp lực bài sơn đảo hải quét đến phía Đoàn Minh Đức.Hết đường lùi.
Lão lật đật khoa tay lên cắm răng tụ tập chân khí đỡ thẳng vào thế công của Băng Tâm Tiên Tử.Một tiếng “sầm” rùng rợn vang lên Băng Tâm Tiên Tử bị hất lùi ra sau ba bước toàn thân chao đảo dưc dội, ngược lại Đoàn Minh Đức bị hất ra sau tám bước dài phải mất một lát lão mới điều hòa xong chân khí.Thấy có khả năng lưỡng bại câu thương lão liền lui về phía sau bọn Thần Phong hô lớn:- Toàn giáo nghe lệnh, cho nổ Chấn Thiên Lôi, chôn vùi bọn chúng.Nguyên dưới thể đài lão cho chôn hơn 100 quả chấn thiên lôi, để đề phòng bất trắc, không ngờ lại phải dùng đến.
Quần hùng nghe thấy Chấn Thiên Lôi thì lập tức toán loạn như ong vỡ tổ, tìm đường tẩu thoát.
Thế nhưng đã quá muôn.- Ầm, Ầm!!.Những tiếng nổ lớn xen lẫn với khói bụi cũng các mảnh cơ thể bay tứ tán, huyết nhục trộn lẫn với đất đá bay khắp nơi.
Trong lúc cấp bách Long Hoàng vội vã ôm Phương Phương lướt ra khỏi vòng nguy hiểm, còn 10 tên đệ tử chàng không sao chiếu cố được, nhưng chàng không ngờ dư lực của Chấn thiên lôi quá mạnh.
Chàng bị sức ép của chấn thiên lôi quật ngã ra đất.
Lồng ngực và đầu chàng đau đớn như bị mấy chiếc búa tạ đập vào, thất khiếu chảy máu tươi.
Trước khi mê man chàng lóang thoáng nghe thấy một giọng êm ái vang lên:- Phu nhân, người hãy cứu huynh ấy đi.Và giọng tức giận điên cuồng của Đoàn Minh Đức.:- Giết, giết hết chúng, không được để một tên nào chạy thoát.!.