Tứ Đại Tài Phiệt P4 - Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú - Ân Tầm

Chương 8-20


Bạn đang đọc Tứ Đại Tài Phiệt P4 – Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú – Ân Tầm – Chương 8-20

Chương 11: Thất vọng nhỏ

Bầu trời xanh trong không một gợn mây, khắp nơi gió nhẹ hiu hiu, cuộc thi vận động toàn trường đã bắt đầu, khi cuộc thi vận động kết thúc cũng là kỳ nghỉ lễ vui vẻ đến, đây là chuyện mà các sinh viên thích nhất.

Môn thi cuối cùng trong cuộc thi vận động là bơi lội, đây cũng là môn thi được các bạn sinh viên quan tâm nhất.

‘Này, củ cải nhỏ, dựa vào cô mà muốn thắng tôi? Tôi nghe nói cô nước đến chân mới nhảy nha!’ Thù Đế trên người mặc bộ đồ bơi xin đẹp, lộ rõ dáng người đáng để kiêu ngạo, mặt khinh khỉnh nhìn Liên Kiều đứng ở cạnh bên.

Cô ta có năng lực gì mà có thể hấp dẫn vị khách mời mà hiệu trưởng đặc biệt mời đến để trao học bổng Cung Quý Dương? Luận tướng mạo, cô Liên Kiều này tuy cũng xinh xắn nhưng cũng không có gì quá xuất chúng, luận dáng vóc, nhìn bộ dạng cô ta thế này, dáng người không cao, chỉ như một phụ nữ còn chưa trưởng thành, chỉ có thể gọi là cô nhóc, tuyệt không thể coi là phụ nữ!

Cho nên Thù Đế vừa nhìn thấy cô đã nghĩ đến củ cải nhỏ.

Liên Kiều khịt mũi: ‘Tôi nghĩ thắng một người ngực to não nhỏ như cô thì dư sức!’

‘Cô nói gì?’

Thù Đế hận không thể một phát đẩy cô xuống nước, lại còn dám nói cô ngực to não nhỏ, cô nói thế nào cũng là một nghiên cứu sinh của khoa y.

‘Thù Đế, thôi đi, ban giám hiệu đang nhìn xem, đừng nháo nữa!’ Một đồng bọn của Thù Đế bên cạnh nói.

Đứng bên cạnh Liên Kiều là Phi Nhi, cô cũng ném về phía Liên Kiều một ánh mắt cảnh cáo, bảo cô đừng làm loạn.

Liên Kiều cũng liếc nhìn Thù Đế, sau đó quay mặt về hướng khác, thật là nực cười, cô nếu không thắng được cái cô ‘Đu đủ’ này thì không phải là quá mất mặt sao.

Qua chuyện lần trước bị chìm trong nước, Liên Kiều đã hết cảm giác sợ nước, cô vốn là một người thông thạo bơi lội, đừng nói là thắng cô ‘Đu đủ’ này, muốn đoạt chức quán quân cũng không phải quá khó khăn, xem ra chuyện bị chìm này chỉ có lợi không hai, để cô nhớ lại một đoạn dĩ vãng, đau khổ khóc một trận nhưng lại khiến cô có lại dũng khí bơi lội.

 Thực ra tất cả đều phải cảm ơn cái tên Cung Quý Dương kia, chỉ là … từ lần trước chọc giận hắn đến giờ đã không thấy bóng dáng hắn đâu.

Mà mấy hôm nay lúc tập bơi cũng không thấy hắn, hỏi quản gia trong biệt thự, quản gia cũng chỉ nói thiếu gia rất bận, mỗi ngày đều về nhà rất muộn.

Liên Kiều cho đến giờ cũng không hiểu mình đắc tội với hắn chỗ nào! Người đàn ông này, nói trở mặt liền trở mặt, ai nói lòng dạ đàn bà khó lường, lòng dạ đàn ông so với kim trong đáy nước còn khó dò hơn.

Nghĩ đến đây Liên Kiều bụng đầy lửa giận. Bởi vậy mới nói, hôm nay cô nếu như cả ‘Đu đủ’ cũng không thắng được thì cơn giận này không biết phải phát tiết vào đâu.

‘Chuẩn bị …’ Trọng tài giơ cao súng hiệu.

Tất cả sinh viên tham gia thi đấu đều làm tốt chuẩn bị.

‘Phằng …’ Một tiếng súng, các nữ sinh viên đều xinh đẹp như nàng tiên cá nhảy xuống nước, từng bóng từng bóng người nhanh chóng lướt về phía trước.

Đội cổ vũ đã sớm ở bên hồ nhảy nhót la hét cổ vũ, nhất thời tiếng cổ động, tiếng hoan hô lấp hết những âm thanh khác.

Lần thi đấu này là bơi hỗn hợp, là thi đấu toàn năng bao gồm bơi bướm, bơi sải, bơi ếch và bơi ngửa, mỗi kiểu bơi ¼ cự ly, mà các thí sinh phải thực hiện đầy đủ 4 kiểu bơi này, ai đến đích trước là người thắng cuộc.

Mỗi sinh viên thi đấu đều là rất giỏi, cách biệt về khoảng cách cũng không đáng kể, cho đến vòng thứ hai mới bắt đầu kéo dãn khoảng cách.

Dẫn đầu là Thù Đế và Liên Kiều hai người, hai cô bám đuổi nhau thật sát, tất cả sự chú ý của mọi người đều rơi trên người hai người bọn họ.

Phát giác ra Liên Kiều có thể theo kịp tiết tấu và tốc độ của mình, lòng Thù Đế càng tức giận, nha đầu đáng chết này không phải là mới học bơi sao? Thế nào lại bơi được nhanh như thế?

Mà Liên Kiều bên này lại để hết tâm tư vào việc thi đấu, qua mấy ngày luyện tập, cảm giác quen thuộc khi tiếp xúc với nước đã quay về, cô từ nhỏ đã thích nước, thích bơi lội, tuy nói chuyện phát sinh năm cô mười tuổi là một đả kích trí mạng nhưng dưới sự giúp đỡ của người đàn ông đó, cô rốt cuộc cũng đã xua đi hết bóng ma, ừ, nếu như lần này có thể thắng, nhất định hắn sẽ rất vui đi, chắc là sẽ không giận mình nữa!

Nghĩ đến đây Liên Kiều càng có thêm động lực, cô vận thêm sức, đẩy nhanh tốc độ.

Ở đường bơi kế bên Thù Đế rõ ràng cảm thấy khoảng cách càng lúc càng xa, cô cả kinh thất sắc, thậm chí chậm lại động tác, hung hắn gầm lên: ‘Nha đầu thối, một cuộc thi cũng không nhường ta!’

Đáng tiếc Liên Kiều đang chìm trong thế giới của mình, căn bản là không nghe được tiếng kêu của cô ta.

Thù Đế tức giận nhìn khoảng cách giữa hai người, cô biết cho dù bây giờ mình cố gắng đến mấy cũng không đuổi kịp nữa, cũng là nói … cô thua rồi.

Quả như dự đoán, vòng cuối cùng Liên Kiều là người đến đích trước, tiếng hoan hô và vỗ tay vang dậy toàn trường.

‘Oa, Liên Kiều, mình thật kiêu ngạo vì cậu, cậu về nhất nha, rất thần kỳ. Cậu không phải không biết bơi sao? Sao lại có thể thắng được đám người đó?’ Phi Nhi tiến lên ôm chặt cô, vẻ mặt hưng phấn.

Trong tiếng vỗ tay và hoa tươi, Liên Kiều cười đến sáng lạn, cô vô thức nhìn xung quanh rồi lại thất vọng phát hiện ra … bóng dáng đàn ông quen thuộc vẫn như cũ không thấy …

Quá đáng ghét mà, cô thắng được cái cô ‘Đu đủ’ đó hắn lại không đến cùng cô chia vui.

Khi hiệu trưởng tự tay đưa chiếc cúp thủy tinh cho cô, còn chưa đợi ông nói xong lời chúc mừng, Liên Kiều đã vội vàng ôm cúp nhảy xuống bục trao thưởng, chạy mất dạng.

‘Này nha đầu này …’ Hiệu trưởng không hiểu chuyện gì.

Chương 12: Gặp một màn ám muội (1)

Hùng hổ như xe tăng Liên Kiều xông thẳng lên ngôi biệt thự xa hoa kia.

Khi cô leo qua tường tiến vào trong biệt thự, gương mặt nở nụ cười giảo hoạt như chuột con vừa tìm thấy mồi, vô cùng đắc ý.

Liên Kiều chính là muốn cho Cung Quý Dương một sự ngạc nhiên vui vẻ, cô len lén tiến vào ngôi biệt thự, trên tay vẫn cầm phần thưởng là chiếc cúp thủy tinh, nghĩ chắc hắn sẽ rất vui mừng vậy thì sẽ không còn giận mình nữa.

Nhưng mà người đàn ông này lòng dạ cũng quá hẹp hòi đi, đến bây giờ cô cũng không biết mình đắc tội với hắn chỗ nào, thật là, trước khi phán án cũng phải cho người ta biết tội danh chứ.

Nghĩ đến đây, Liên Kiều liền hùng dũng tiến vào sảnh chính của biệt thự.

Trong biệt thự yên tĩnh cực kỳ, cả một bóng người làm cũng không có, chẳng lẽ là đang giờ nghỉ?

Liên Kiều có chút lo lắng, trời ạ, cái tên đó chắc là đang ở trong biệt thự chứ, nếu không mình lại trở thành kẻ đột nhập vào nhà người ta rồi, nếu bị gán cho cái tội danh này quả thật không đáng rồi.

Đi qua sảnh chính, Liên Kiều đảo mắt một vòng xung quanh rồi bước lên lầu, khi đi ngang qua một gian phòng trên lầu hai, cô nghe mơ hồ có tiếng người, nhưng âm thanh này rất kỳ lạ, giống một tiếng rên hơn …

Liên Kiều hơi sững người, liền nín thở, sau đó từng bước từng bước tiến về nơi phát ra âm thanh đó …

Cô nhớ ở đây có một phòng khách nhỏ, cửa phòng chỉ khép hờ, đi đến gần liền có thể nghe rõ tiếng rên rỉ không kìm được truyền đến.

Bước chân cô hơi ngừng lại. Trời ạ, là tiếng phụ nữ, hình như rất khó chịu … đây là …

Vốn trí tưởng tượng phong phú Liên Kiều nghĩ đến một màn máu me trong phòng, chắc là một người làm trong biệt thự, nhất định là một phụ nữ bị đánh trọng thương hoặc là gãy tay gãy chân gì đó đang ở trong phòng này …

Nghĩ đến đây, cô không tự chủ được sợ run người … đúng rồi, chắc là như vậy, nếu không biệt thự này sao lại yên tĩnh đến thế, chắc là cái tên Cung Quý Dương kia quá biến thái, hành hạ người làm trong nhà rồi.

Nhưng đây là biệt thự Bán Sơn, người bình thường khó mà đến được tại vì thuộc về đất tư nhân, nếu thật giết người diệt khẩu gì đó cũng là thần không biết quỷ không hay rồi.

Trời ơi!

Càng nghĩ mặt Liên Kiều càng trắng bệch, cô đang nhấc chân định chạy thì lại nghe …

‘Ân …’

Tiếng ngâm nga kiều mị của một phụ nữ lần nữa lọt vào tai cô làm cô ngừng chân lại.

Âm thanh này rất kỳ quái, thế nào lại vừa giống như đau khổ lại giống như vui sướng chứ?

Liên Kiều quyết định rón rén bước lên xem, cô khẽ đẩy cửa, trong chớp mắt lại bị một màn trước mắt làm cho hoảng sợ đến trừng to mắt.

Cô quả nhiên nhìn thấy một phụ nữ, mà còn là một phụ nữ trên người không mảnh vải, nhưng … ngoài người phụ nữ đó còn có một người đàn ông, gương mặt quen thuộc của người đàn ông như đập vào mắt cô.

Thân thể mềm mại đầy đặn của người phụ nữ vì sự tiếp xúc kịch liệt của người đàn ông mà bám chặt vào người hắn, miệng không ngừng ngâm nga …

‘Ân … em chịu không nổi rồi … đủ rồi …’ Người phụ nữ tuy mở miệng xin tha như thân thể vẫn như rắn quấn lấy thân người đàn ông không buông.

Người đàn ông không nói gì chỉ thấy hắn hung hắn bám lấy vai người phụ nữ dùng sức luật động, giống như một kiểu phát tiết, lại giống như phóng thích một loại dã tính thiên sinh, hai người cứ thế dính sát vào nhau.

Lửa nóng bao lấy hai người, từng tràng tiếng ngân nga không dứt, quá nhiệt tình đến nỗi không phát hiện trong phòng đã có thêm một người.

Phanh ….

Chiếc cúp thủy tinh trượt từ tay Liên Kiều xuống đất phát ra một tiếng động.

Tiếng động khiến cho Liên Kiều hoàn hồn lại, sau đó đôi mắt sắc bén của người đàn ông cũng quét về hướng cô.

‘Xin … xin lỗi …em … em …’

Tự dưng Liên Kiều thấy rất hoảng sợ, cô vô thức đóng lại cửa phòng, tim, chợt thắt lại đau đớn.

Trong phòng lại truyền đến tiếng nói kiều mị của người phụ nữ, ‘Anh thật đáng ghét nha, đều bị người ta nhìn thấy …’

‘Em không muốn sao? Hử?’ Tiếng nói trầm thấp Hoàng Phủ Ngạn Tước mang theo một tia ái muội.

‘Muốn … người ta muốn mà …’ Tiếng người phụ nữ theo sự kích thích của hắn lại tiếp tục ngân nga.

Liên Kiều ngơ ngác đứng trước cửa phòng, trong tai vang vọng tiếng thở hào hển của người phụ nữ, cô nhất thời không phản ứng kịp, hoang mang nhấc chân chạy đi …

Nước mắt trong nháy mắt đã tràn đầy hốc mắt, cô không biết mình làm sao nữa, trong lòng chỉ còn lại hoang mang và vô lực, lại giống như một loại sợ hãi, là cái loại sợ hãi bị người ta bỏ rơi, nhất thời cô thấy cả thế giới của mình như sụp đổ …

Nhiều năm như vậy, mỗi lần bị người ta sau lưng chê cười là không giống người bình thường cô cũng không khóc, mỗi lần thấy bản thân cô độc cô cũng không khóc, khi chỉ còn cô và ông nội dựa vào nhau mà sống cô cũng không khóc, khi cô bị cái cô ‘Đu đủ’ kia bức hiếp cô cũng không khóc. Nhưng hôm nay, nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ nằm dưới thân người đàn ông, nhìn thấy hắn không thèm để ý đến mình cô đã khóc. Một nỗi đau làm tim như thắt lại, xuyên qua lục phủ ngũ tạng, thậm chí là thấu đến tận xương tủy, đau đến không nói nên lời.

Chạy thẳng đến phòng sách, Liên Kiều rốt cuộc nhịn không được xông thẳng vào, khóa chặt cửa lại sau đó giống như một chú cừu non phủ phục dưới đất, nước mắt không ngừng rơi trên đôi gò má.

Chương 13: Gặp một màn ám muội (2)

Liên Kiều vốn rất đơn thuần, một màn kinh tâm động phách như vậy chưa từng thấy qua, nên sợ hãi, hoang mang và đau khổ, tất cả cảm xúc đều trong lúc này trộn lẫn làm cô toàn thân run rẩy …

‘Cung Quý Dương đáng chết, đồ củ cải lăng nhăng, đồ biến thái, nói lời không giữ lời …’ Vừa khóc cô vừa mắng mỏ Hoàng Phủ Ngạn Tước không tiếc lời.

Cô không biết sao tim cô như bị vỡ một mảng lớn, cảm thấy người mình tin tưởng nhất, người đàn ông có thể mang lại cảm giác an toàn nhất cho mình thế mà cũng bỏ rơi cô.

‘Anh thích người khác không để ý em nữa … đồ lường gạt … hu hu …’

Qua không biết bao lâu, tiếng khóc của Liên Kiều dần dần biến thành tiếng nức nở sau đó mới nín hẳn.

Sau đó tiếng bước chân trầm ổn thẳng về phía cửa phòng đập vào tai Liên Kiều.

‘Ra đây!’


Hoàng Phủ Ngạn Tước dùng sức đập cửa, từ mấy tiếng đập cửa này cũng có thể thấy rõ sự không vui của hắn.

Nha đầu này thật phiền, ở trong phòng này trốn hơn một tiếng rồi, tiếng khóc không ngừng của cô khiến hắn hết sức bực bội lẫn nóng nảy không thôi.

Vốn dĩ hai ngày nay hắn bị những suy nghĩ lẫn cảm xúc phức tạp làm cho rối rắm, hắn không hiểu vì sao hình bóng cô cứ luẩn quẩn trong đầu, lúc cô giận dỗi, lúc cô bướng bỉnh, lúc cô ngọt ngào như một viên kẹo nép vào lòng hắn, thậm chí lúc cô giở trò nghịch ngợm cũng không giờ phút nào ra khỏi đầu hắn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước giờ vẫn là người trầm ổn, tao nhã, bây giờ lại bị một cô nhóc còn chưa trưởng thành làm cho trong lòng nảy sinh một sự kích thích và xung động mà hắn cũng phải kinh ngạc.

Bởi vậy, hắn chẳng thà tìm một người phụ nữ khác, muốn dùng cơ thể phụ nữ để bài trừ những cảm xúc dị thường trong lòng, hắn chỉ muốn xem cô như em gái, một cô nhóc chưa hiểu chuyện đời như cô làm sao có thể là người phụ nữ cùng hắn dắt tay đi suốt cuộc đời chứ.

Nhưng hắn lại phát hiện suy nghĩ này của hắn bởi vì sự xông vào của cô hôm nay phá vỡ hết, sau khi thấy cô hắn không còn cách nào hoàn thành chuyện mà một người đàn ông cần làm.

Phát hiện này làm hắn càng bực bội. Hắn sắp điên rồi! Nhất là khi nghe tiếng cô khóc.

‘Em ra đây cho anh …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sốt ruột đập cửa lần nữa.

Trong phòng sách vẫn im lặng…

Phanh …

Cửa phòng sách bị Hoàng Phủ Ngạn Tước một cước đá văng, từ lực đá mạnh mẽ có thể nhìn ra hắn đã rèn luyện từ nhỏ.

Thân hình cao lớn che hết ánh sáng từ ngoài chiếu vào phòng sách, phủ lên đầu của Liên Kiều cách đó không xa.

Mặt hắn hơi sựng lại rồi trở nên u ám, rất khó coi.

Chỉ thấy thân mình nhỏ bé của Liên Kiều ngồi co ro, mái tóc dài tán loạn hai bên, đôi mắt màu tím đầy nước mắt lúc này đang sợ hãi nhìn hắn, cả người như một chú mèo nhỏ đang run lẩy bẩy.

‘Ra đây, đừng trốn trong đó nữa!’ Ánh mắt vốn thâm sâu khó lường chợt xẹt qua một tia quan hoài dù giọng nói vẫn lạnh lùng.

‘Không muốn!’

Liên Kiều nhắm mắt lại, lắc đầu không ngừng, sau đó giấu mặt giữa hai chân.

Cô không biết sự bướng bỉnh của mình càng làm hắn tức giận, chỉ thấy đôi mắt sắc bén của hắn hơi híp lại, chân bước vội lên phía trước, đưa tay kéo cô đứng dậy …

‘Nha đầu này sao càng lúc càng không nghe lời vậy?’

‘Hừm, dựa vào cái gì mà em phải nghe lời anh, ếch thối!’

Liên Kiều vừa nghĩ đến đáng lý mình là người dựa vào ngực hắn thế nhưng vừa rồi người phụ nữ kia … lồng ngực rộng rãi kia lại bị một người phụ nữ khác hôn hít, cô liền tức không chịu nổi.

Cô liền xoay mặt qua một bên, vẻ mặt xem thường.

‘Chết tiệt, em nói lại lần nữa xem!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn nhìn vẻ mặt coi thường của cô, đôi mắt đen mun lóe lên một tia dọa người.

Ai ngờ Liên Kiều lần nữa nghểnh cổ, hùng hổ nhìn vào mắt hắn miệng thốt: ‘Muốn em nói một trăm lần em cũng nói, ếch thối, ếch thối, ếch …’

Câu cuối cô gần như nhón chân lên hét vào tai hắn, biểu thị trong lòng vô cùng giận dữ.

‘Em lại còn dám trút giận vào anh?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước một tay khóa chặt người cô, ánh mắt nóng nảy chuyển thành lạnh lẽo: ‘Nha đầu này, em thật không biết phép tắc!’

‘Em có sao? Con mắt nào của anh thấy em đang trút giận?’

Liên Kiều làm mặt xấu, trừng mắt nhìn hắn: ‘Tính tình em trước giờ đều như vậy, chẳng lẽ không được sao?’

Viền mắt do khóc đã sưng đỏ lên, vẫn còn vương lên, đôi mắt sóng sánh ba quang màu tím, giọng nói bướng bỉnh không phục thét lên với hắn xong lại còn không kìm được ngáp một cái …

Buồn ngủ quá, khóc đến buồn ngủ luôn!

Đều tại cái con ếch thối này. Trước giờ vẫn cứ nghĩ hắn là hoàng tử lại không nghĩ hắn quả thực là một con ếch, Liên Kiều bây giờ hận thấu Andersen rồi, cái gì mà ếch có thể biến thành hoàng tử chứ, theo cô thấy cái con ếch trước mặt cho dù tao nhã hơn nữa cũng không thể nào trở thành hoàng tử được.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn vẻ mặt rõ ràng đang tức giận của cô lại ngáp một cái, trong lòng vừa buồn bực vừa buồn cười, hắn nhướng mày, gương mặt anh tuấn không mang chút cảm xúc nào: ‘Em mau chóng ngoan ngoãn bước ra cho anh!’

Nói xong hắn đột ngột buông tay, thân hình cao lớn sau đó biến mất sau cánh cửa, nhất thời phòng sách chỉ còn lại một mình Liên Kiều.

Hắn thật sự tức giận, hai ngày nay rất tức giận, mà nguyên nhân của sự tức giận đó là do hắn phát hiện trong nội tâm của mình có điều không ổn, hắn rất để ý chuyện Liên Kiều xem hắn là trưởng bối mà đối đãi, càng khó chịu khi cô ngọt ngào gọi hắn là anh trai, mặc dù hắn tự nhủ lòng cứ xem cô là em gái, cái tâm tình mâu thuẫn này cứ làm hắn phiền não không thôi.

Chương 14: Hôn đến nghiện (1)

Trong phòng sách rất yên lặng …

Liên Kiều ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng đã sớm mất hút ngoài cửa phòng, trong lòng chỉ còn một mảnh thất lạc.

Hắn quả nhiên không để ý mình!

Đang lúc thất thần …

Sự yên tĩnh trong căn phòng đột ngột bị tiếng bước chân đang bước nhanh đến phá mất.

Liên Kiều vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía bóng dáng đã quay trở lại đến cửa.

‘Nha đầu, qua đây!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu sao lại quay trở lại, vẻ phẫn nộ khi nãy hoàn toàn biến mất, như là chưa hề phát sinh qua chuyện gì, hắn ưu nhã đứng dựa vào cửa, mang theo một chút tà khí không giống với khí chất trước giờ của hắn làm cả con người đều như đang phát sáng, hết sức thu hút.

Liên Kiều thận trọng nhìn biểu tình bình thản của người đàn ông, trong lòng tự dưng lại có chút sợ sệt, cô chẳng thà hắn cứ la hét lớn tiếng với mình, cũng không muốn nhìn thấy hắn như bây giờ.

Bởi vì nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn Liên Kiều không nắm bắt được thực ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

Cô vẫn ngoan ngoãn đi ra, thực ra là lần theo vách tường từng bước từng bước rón rén đi ra, cảm thấy đôi mắt như chim ưng của hắn đang dõi theo từng cử động của mình, lưng cô chợt lạnh run.

Cái gì chứ, rõ ràng là hắn không đúng mà, lại còn làm ra vẻ như muốn hỏi tội mình. Làm như cô thích nhìn một màn kia lắm vậy? Có trời biết, nếu như biết trước đến đây lại gặp phải chuyện này, đánh chết cô cũng sẽ không đến.

Khi còn cách hắn khoảng một mét, đột nhiên hắn đưa tay kéo cô qua, thân mình Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng theo đó áp vào tường, hai cánh tay vừa vặn chặn hai bả vai cô, bao vây cô trong vòng vây của hắn không thể thoát được.

‘Cho anh biết, tại sao lại khóc?’

Giọng nói đã khôi phục lại như bình thường, trầm thấp say lòng người, so với tiếng rống khi nãy quả thật như hai người khác nhau.

Mùi long diên hương nhàn nhạt tỏa xung quanh hai người, cộng với mùi hương thanh mát của hoa cỏ trên người cô, mỗi một lần hít thở đều là mùi vị của hai người.

‘Em … em …’ Liên Kiều không biết phải trả lời hắn thế nào, chỉ biết ấp a ấp úng.

Chiếc cằm nhỏ tinh tế bị Hoàng Phủ Ngạn Tước nhấc lên để mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn, từ từ thốt lên: ‘Nói, tại sao khóc?’

Hắn cũng không biết bản thân thế nào nữa, tự dưng rất muốn đi tìm hiểu xem trong lòng cô đang nghĩ gì.

Liên Kiều nhìn vẻ mặt ôn nhu của hắn, thế nào cũng không thể liên hệ người đàn ông vừa nãy triền miên với người phụ nữ kia với người đàn ông trước mắt, nhưng … quả thật là cùng một người nha.

Nhìn mãi nhìn mãi, gương mặt anh tuấn của hắn chợt trở nên mơ hồ, một làn sương mù nhàn nhạt phủ mờ đôi mắt tím của cô.

‘Anh .. anh không thương em nữa!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi co rút, nhìn thấy cô nước mắt lem nhem, bộ dạng chật vật như vậy chỉ hận không thể hung hăng ôm cô vào lòng, nhưng lại sợ dọa đến cô.

‘Sao lại nghĩ như thế?’ Hắn cố gắng đè nén tình cảm, âm thanh trầm thấp nói.

‘Vốn là vậy mà!’

Liên Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ trích hắn: ‘Trong mắt anh chỉ có người phụ nữ kia thôi, anh chỉ thương cô ấy, cô ấy là vợ anh phải không? Anh không phải là nói qua là sẽ thương em sao, hu hu …’

Bên tai lại lần nữa vang lên tiếng thút thít của cô.

Hoàng Phủ Ngạn Tước day day huyệt Thái dương, lại khóc rồi …

‘Được rồi được rồi, nha đầu em đừng khóc nữa …’

Hắn chỉ biết vụng về dỗ dành cô, không biết phải nói thế nào mới tốt, trong lòng có một sự khổ sở không nói nên lời.

Hắn muốn ôm cô vào lòng nhưng lại bị cô đẩy ra…

‘Không thèm, trên người anh toàn là mùi vị của người phụ nữ khác, em không muốn anh ôm!’ Cô vừa khóc vừa nói.

Câu nói này làm Hoàng Phủ Ngạn Tước rất bất mãn, hắn trước giờ rất nhẫn nại lại bởi vì cô cứ liên tục bài xích hắn mà khiến hắn rất không vui.

Đôi mày rậm phút chốc chau sát lại với nhau, hắn bá đạo kéo cô dựa sát vào mình, tiếp theo lại cúi người xuống, thật chính xác đáp xuống môi cô.

Vốn là nụ hôn trừng phạt nhưng khi tiếp xúc với sự mềm mại của môi cô tất cả đều thay đổi, sự ngọt ngào của cô làm Hoàng Phủ Ngạn Tước không kềm người càng có được càng tham lam, giống như chiếm được vật báu vậy, cực kỳ quyến luyến lại giống như bị nghiện, làm hắn động lòng không thôi.

Liên Kiều vốn không biết mình nên nhắm mắt lại, một giọt lệ vẫn còn vương trên má … Hắn vậy là đang bắt nạt mình phải không? Sao lại đối xử với mình như thế?

‘Đáng chết, nhắm mắt lại!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không chịu nổi sự không nhập tâm của cô, nha đầu này thật không có tâm tư.

Nghe tiếng nói trầm thấp mà có uy đang ra lệnh cho mình, Liên Kiều bị hù đến vội vàng nhắm mắt, để cho đôi môi nóng bỏng kia lần nữa đáp xuống má cô, hôn lên giọt nước mắt còn đọng lại.

Cô cảm thấy cánh tay đang trụ lấy người mình dần dần siết lại, khiến cô suýt nữa thì không thở nổi, thật ra, nguyên nhân khiến cô không thở nổi chính là nụ hôn bá đạo kia …

Mùi hương nam tính dễ chịu tràn ngập lồng ngực cô, tim cô đập thình thịch thình thịch như đánh trống, đập đến mặt cô nóng bừng bừng nhưng môi đó lưỡi đó như muốn đem cô dung nạp vào nơi tình cảm sâu thẳm nhất, khiến cô suýt nữa thì không đứng vững …

Còn may, bàn tay to lớn đã vững vàng chống ở sau lưng cô.

Đang lúc cô gần như hít thở không thông, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới từ từ buông cô ra, đôi ngươi sâu thẳm như bóng đêm khiến lòng cô lo lắng.

‘Đừng …’ Liên Kiều cắn cắn môi, hai tay đẩy lồng ngực rắn rỏi của hắn ra.

Người đàn ông này hôm nay rất kỳ lạ, không giống chút nào với cảm giác văn nhã ôn hòa trước đây.

Tại sao lại như vậy?


Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn dáng vẻ ngây ngơ thẹn thùng đến đỏ mặt của cô, trong lòng như có một sợi tơ phe phẩy qua, ngón tay thon dài không kìm được vuốt ve đôi gò má của cô, tận hưởng sự mềm mại của làn da.

‘Nha đầu đáng yêu, em làm anh nghiện …’

Chương 15: Hôn đến nghiện (2)

Hoàng Phủ Ngạn Tước lại áp người xuống, đôi môi đói khác mãi không thỏa mãn, lúc đầu là ôn nhu triền miên, rồi dần dần trở nên dạn dĩ bá đạo, giống như muốn chiếm hết linh hồn cô, khiến cô không hít thở nổi, đây quả thật là nụ hôn thể hiện hết dục vọng mãnh liệt của đàn ông.

Hắn dùng sức thu hẹp đôi tay giữ chặt cô trong lòng hắn, nhưng thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy trong lòng hắn khiến hắn không đành lòng thả lỏng ra, bàn tay hết sức dịu dàng vuốt ve bờ vai tuyết trắng của cô.

Cô đang sợ? Sợ mình sao?

Thở dài một hơi, lần nữa lại ôm cô vào lòng.

Nha đầu này … rốt cuộc hắn phải làm sao đây?

******

‘Ai …’

Trong phòng ngủ ký túc xá nữ, Liên Kiều dáng vẻ sống dở chết dở bò lên giường tầng trên, liên tục thở dài, giường dưới là bàn học của cô, vẫn còn vài quyển giáo trình ngành y gần như vẫn chưa đụng đến.

Mà trên đầu giường cũng như trên tường dán đầy hình thần tượng của giới trẻ, nào là Châu Du Dân, Phí Luân Hải lại còn Cổ Thiên Lạc một đám minh tinh lại còn đủ thứ đồ chơi lớn có nhỏ có chiếm gần hết một nửa.

Phi Nhi ở giường bên nghe tiếng thở dài của cô liền ngẩng đầu nhìn cô nói: ‘Mình nói nha tiểu tổ tông, một buổi sáng nay cậu đã thở dài ba trăm lượt rồi, mình thay cậu đếm đó, chuyện gì làm cho bạn nghĩ không thông vậy?’

Liên Kiều trở mình, lại thở dài một lần nữa, đôi mắt màu tím đảo đảo một vòng sau đó nhìn Phi Nhi: ‘Phi Nhi, mình có bệnh …’

Phi Nhi bị dọa nhảy dựng, cô liền bỏ dở việc đang làm, chạy đến bên cạnh Liên Kiều, khẩn trương hỏi: ‘Có bệnh? Thế nào, chỗ nào không khỏe?’

Liên Kiều đưa tay chỉ vào ngực mình, “Ở đây của mình cứ buồn bực không thôi, muốn khóc lại không khóc được!’

Phi Nhi cực kỳ nghiêm túc nhìn cô, suy nghĩ: ‘Liên Kiều này, bạn có phải gặp phải chuyện gì không? Hôm qua bạn từ chỗ của anh ta về mà, cả đêm cứ buồn bực không vui.’

Liên Kiều vùi đầu vào cánh tay, ngay cả giọng nói cũng buồn bực: ‘Mình thấy anh ta cùng với một cô gái, nhưng anh ta nói anh ta thương mình nhất, mà còn … mà còn …’

Cô ngẩng đầu lên: ‘Mà còn hôn mình …’

‘Cái gì?’ Tiếng Phi Nhi thét lên, chấn động cả màng nhĩ Liên Kiều.

‘Hắn không có bắt nạt bạn chứ? Có … hay không … ?’

Nha đầu ngốc này, không có việc gì tự dưng lại chạy đến chỗ đàn ông ở làm gì, bị người ta ăn sạch còn không biết, chỉ có nha đầu ngốc này mới ngớ ngẩn như vậy, tự dâng dê vào miệng cọp.

Liên Kiều vẻ mặt suy sụp: ‘Bị hắn hôn có kể là bắt nạt hay không?’

Phi Nhi thở phào một hơi, còn may, còn chưa xảy ra chuyện gì quá đáng, nếu không người bạn tốt như cô cũng rất áy náy.

‘Liên Kiều, giờ mình hỏi bạn một vấn đề nghiêm túc nha!’ Biểu tình của Phi Nhi rất nghiêm trọng.

‘Ân, hỏi đi!’ Liên Kiều gật đầu.

Phi Nhi liếm liếm môi, nói: ‘Mình biết ban đầu bạn và Cung tiên sinh ở bên nhau chỉ có hai mục đích, thứ nhất là Thù Đế, thứ hai là vì cái vị hôn phu ngay cả gặp mặt cũng chưa từng của bạn, Hoàng Phủ Ngạn Tước, vị Cung tiên sinh này và vị hôn phu của bạn là bạn tốt của nhau, bây giờ hắn lại không chút tin tức, điều này chứng minh vị hôn phu của bạn không để ý gì đến chuyện này, nhưng Thù Đế thì bạn đã trút giận rồi, Liên Kiều, bạn có từng nghĩ qua lúc nào thì nên tách ra khỏi vị Cung tiên sinh này không?’

‘Tách ra? Tại sao phải tách ra?’ Liên Kiều không hiểu hỏi lại.

‘Bạn đúng là ngốc!’

Phi Nhi đưa tay xỉ trán Liên Kiều: ‘Bạn cũng nói rồi, bạn thấy hắn ta cùng với cô gái khác ở bên nhau, chẳng lẽ bạn cho rằng tình cảm của hắn đối với bạn là nghiêm túc sao? Mình sợ bạn bị tổn thương thôi!’

Liên Kiều nghe xong càng mù mờ: ‘Phi Nhi, bạn đang nói gì vậy? Mình không dễ dàng gì mới tìm được một chỗ dựa, hơn nữa hắn cũng nói rồi, sau này cũng sẽ thương mình, có lời của hắn, ai còn dám bắt nạt mình chứ?’

Phi Nhi thật tức không chịu nổi bởi vì cuối cùng cô đã hiểu được suy nghĩ trong lòng Liên Kiều một chút rồi.

‘Liên Kiều, bạn yêu Cung Quý Dương?’

Cô biết cứ trực tiếp hỏi thẳng còn hơn cứ nói gần nói xa, Liên Kiều cô bạn này những phương diện khác thì rất thông minh nhưng riêng phương diện cảm tình thì quả đúng là đồ ngốc.

Ai ngờ Liên Kiều không chút suy nghĩ trả lời ngay: ‘Yêu chứ, chẳng qua … lúc hắn tức giận thì không yêu nữa, tại vì rất đáng sợ, nhưng những lúc khác thì hắn đều nhường nhịn mình, giống một người anh trai vậy!’

Phi Nhi nuốt một ngụm nước bọt, quả nhiên đúng như những gì cô nghĩ, Liên Kiều vốn là không hiểu tình yêu với tình anh em có gì khác nhau.

Trên đầu Phi Nhi như đang có một đàn quạ đen bay qua …

Đương lúc Phi Nhi muốn giải thích một chút với Liên Kiều về hai thứ tình cảm này thì bên ngoài phòng ngủ, một bạn nữ chạy như bay vào, vẻ mặt hưng phấn vô cùng.

‘Tần Hương, sao bạn hưng phấn quá vậy?’ Sự chú ý của Liên Kiều ngay lập tức chuyển hướng, cô nhìn thấy nụ cười của Tần Hương cũng vui lây.

Trong phòng này, Liên Kiều nhỏ tuổi nhất, tiếp đó là Tần Hương. Hai cô tuổi tác không cách biệt mấy, còn Phi Nhi và một sinh viên nữ khác là Trang Lăng, tuổi đều đã 24, cho nên sống với nhau như chị em, bốn người đều là nghiên cứu sinh của khoa y.

Tần Hương cực kỳ hưng phấn vẫy vẫy chiếc vé trong tay …

‘Liên Kiều, bạn biết trong tay mình cầm cái gì không? Mình mà nói ra chắc chắn bạn cũng sẽ vui đến nhảy cẫng lên!’

Chương 16: Hoàng Kim thần tài

‘Cái gì,? Mau nói đi!’ Liên Kiều vừa tò mò vừa khẩn trương.

Tần Hương lớn tiếng tuyên bố: ‘Đây là vé vào cửa của buổi biểu diễn của Phí Luân Hải do Hồng Quán tổ chức!’

‘A …’

Quả như dự đoán, Liên Kiều vội đứng dậy muốn giật lấy tấm vé trong tay Tần Hương. ‘Tần Hương, thật không? Mình muốn đi, mình muốn đi …’

Cô nhìn đồng hồ: “Oa, là chiều nay nha, quá tốt riồ!’

Phi Nhi nhìn Liên Kiều mừng như phát điên, hết cách lắc đầu: ‘Liên Kiều là tối nay, không phải chiều nay!’

Còn nữa, nha đầu này cũng quá là khoa trương đi, vưa nãy hỏi chuyện hạnh phúc cả đời của cô, bây giờ đã cái dáng vẻ không lo không nghĩ toàn bộ quên sạch hết rồi.

Liên Kiều nào có suy nghĩ nhiều như vậy, cô sợ không kịp liền  lấy vẻ mặt cầu khẩn kéo tay Tần Hương: ‘Tần Hương, bạn là người tốt, mình cũng muốn đi xem …’

Tần Hương nhướng mày: ‘Liên Kiều, bạn còn muốn xem Phí Luân Hải sao, bây giờ cả trường ai mà không biết quan hệ giữa bạn và Cung tiên sinh, oa, Cung tiên sinh quả thật rất đẹp trai nha, hơn mấy minh tinh kia nhiều, nếu như mình là bạn, mình chẳng thà mỗi ngày nhìn Cung tiên sinh, bạn có biết cả trường có bao nhiêu nữ sinh đang ghen tỵ với bạn không? Cung thị tài phiệt nha, nhiều tiền, đẹp trai, tuổi trẻ, dịu dàng, aiiiii…’

Liên Kiều nghiêng đầu như suy nghĩ, Tần Hương nói cũng không sai, Cung Quý Dương quả thật là đẹp trai hơn mấy ca sĩ kia không biết bao nhiêu lần, nhưng mà … đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau mà.

‘Ai da, Tần Hương, cái này làm sao giống chứ, Phí Luân Hải là minh tinh mà, hắn thì không phải!’

Phi Nhi liếc cô: ‘Làm ơn đi Liên tiểu thư, bạn biết có bao nhiêu nữ minh tinh quốc tế muốn kết thân với vị Cung tiên sinh của bạn không? Thật là thân sống trong phúc mà không biết phúc!’

‘Không thèm nghĩ, không thèm nghĩ, dù thế nào mình cũng muốn đi xem  Phí Luân Hải, Tần Hương, được rồi được rồi, cho mình một vé đi!’ Liên Kiều chỉ còn cách lì lợm.

Tần Hương nhún vai, lại vỗ vai cô: ‘Đồng chí Liên Kiều, thực ra đã chuẩn bị sẵn cho bạn một vé, mình là lấy được bốn vé lận, phòng mình mỗi người một vé!’

‘Oa… hay quá!’ Liên Kiều mừng rỡ vô cùng.

Phi Nhi thì lại không để tâm, như tuổi của cô bây giờ đã qua cái giai đoạn thích mấy minh tinh đó rồi, nhưng mà, đi theo mấy nha đầu này cũng không tệ.

Đang lúc trong phòng rất vui vẻ, Trang Lăng ôm một chồng sách đi vào, cô trước giờ tính tình trầm mặc, nhưng lần này rõ ràng là đã gặp chuyện gì kích động lắm, khi vừa nhìn thấy Liên Kiều liền đưa tay kéo cô …

‘Liên Kiều, nhanh, nhanh ra đây!’ Cô hối hả nói.

‘Sao vậy?’ Liên Kiều có chút kỳ quái.

Mà hai người bạn kia cũng dùng ánh mắt khẩn trương nhìn Trang Lăng.

Trang Lăng vỗ vỗ ngực, điều hòa hơi thở sau đó mới chỉ ra ngoài cửa sổ …

‘Liên Kiều, cái … cái vị Hoàng Kim tài thần của bạn đến rồi, hắn đang đứng bên ngoài ký túc xá nữ, hiện tại!’

‘Hoàng Kim tài thần?’ Liên Kiều như rơi vào mây mù.

Phi Nhi ngược lại hiểu ra ngay, cô kêu lớn: ‘Trời ạ, chắc là Cung tiên sinh rồi, nhanh, Liên Kiều!’

Liên Kiều hơi ngạc nhiên một chút sau đó cũng tung tăng chạy ra, ba người kia cũng nối bước theo sau.

Ánh mặt trời chiếu lên thảm cỏ ngoài ký túc xá nữ khiến nó nhìn càng xanh mướt, nhưng càng làm người ta chói mắt hơn chính là chiếc xe thể thao xa hoa đậu ở trước ký túc xá … Bugatti!

Nhưng đây là mẫu xe đã được cải tiến, gần như đem ước mơ của con người về một chiếc xe tốc độ trở thành hiện thực, cả thế giới cũng chỉ có bốn chiếc, trừ Hoàng Phủ Ngạn Tước, ba người còn lại cũng đều có một chiếc.

Nhưng người tiến hành cải tiến chiếc xe này chính là thiên tài cơ khí Cung Quý Dương.

Chiếc xe đã được sơn lại bằng màu xanh sậm và màu đen kết hợp với nhau, màu xanh sậm đã thể hiện hết bản tính ưu nhã của chủ nhân chiếc xe, dưới ánh sáng mặt trời chói lọi càng thêm thu hút ánh nhìn.

Quanh xe sớm đã đầy sinh viên đứng bao quanh, cả nam sinh lẫn nữ sinh.

Hoàng Phủ Ngạn Tước đeo một đôi kính râm, thần thái vẫn tao nhã như trước dựa vào thân xe, đôi tay lười nhác vòng quanh người, duy có đôi mắt sáng như mắt chim ưng đã bị đôi kính râm che mất, tuy vậy vẫn không thể che hết khí phách của một người đàn ông thành đạt trên người hắn.

Các nam sinh viên dùng một ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn còn các nữ sinh viên sớm đã si mê, nhìn đến ngây ngẩn.

Khi hắn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa ký túc xá, môi mỏng mới khẽ câu lên một nụ cười ưu nhã.

Hôm nay không hiểu sao sau khi rời giường, khi hắn nhìn thấy mặt trời ngoài cửa sổ, trong đầu lại thấp thoáng hiện lên bóng dáng khả ái mà nghịch ngợm kia, chỉ trong chớp mắt hắn đã quyết định tới trường tìm cô mà không phải là đi xử lý đống công việc kinh doanh kia.

 Hắn nghe theo trái tim mình bởi vì hắn không biết tại sao cái ý muốn gặp cô lại bức thiết như vậy, chỉ muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời kia.


Quả nhiên như trong tưởng tuợng của hắn, Liên Kiều một thân váy trắng thuần khiết như thiên thần đang chạy về phía hắn, trên mặt là nụ cười khiến hắn tâm trạng cực tốt kia.

Liên Kiều chạy đến, khi cô nhìn thấy Cung Quý Dương môi vẫn treo nụ cười đứng cách mình không xa mấy, tim chợt ‘tùng’ đập mạnh một cái.

Sao hắn lại đến đây?

Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới khẽ đứng dậy, thân hình cao lớn mang đậm khí phách quý tộc đi về hướng cô.

‘Anh …’

Lời của Liên Kiều còn chưa thốt ra bàn tay đã bị Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo đi, lấp trong bàn tay to lớn của hắn, hắn không nói gì chỉ kéo cô đến bên ghế phụ lái, sau đó quay về phía ghế lái.

Trong tiếng kêu ngạc nhiên của mấy nữ sinh, chiếc xe thể thao xa hoa chạy vụt đi.

Chương 17: Gia nhập hội quán MINT

Đây là một hội quán tư nhân xa hoa nằm ở khu Trung Hoàn, Hồng Kông, tổng diện tích chiếm hơn 5500 feet vuông, chỉ thu nạp những hội viên giàu có, chí ít cũng phải có tài sản nghìn vạn, là câu lạc bộ tư nhân hiện đại đẳng cấp nhất.

Mang phong cách Mahattan hào hoa, trong phòng dành cho khách quý bố trí một bể bơi dài khoảng 17 mét, bên trong thả cá mập đầu búa, quầy rượu hiện đại phối hợp với nhà hàng đẳng cấp quốc tế biến nơi đây thành một nơi thỏa mãn hết những nhu cầu xa hoa của khách hàng.

Lẽ đương nhiên, điều kiện để gia nhập làm hội viên cũng hết sức khó khăn, không phải chỉ là có tiền đơn giản như vậy mà còn phải qua nhiều khâu thẩm tra xem xét mới được.

Trong nhà hàng được bài trí cực kỳ tao nhã, âm nhạc du dương như ru người vào mộng.

Sự chú ý của Liên Kiều cuối cùng dời xuống ly kem trên bàn, cô nếm thử một muỗng liền khen: ‘Thật ngon nha!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nhàn nhã dùng bữa vừa cười: ‘Mới sáng sớm đã ăn kem sẽ đau bụng đó, ăn chút đồ điểm tâm đi, ngoan!’

Nói xong liền tự tay lấy một phần đồ ngọt đẩy đến trước mặt cô: ‘Món đồ ngọt này là chiêu bài của hội quán này, bên ngoài không có đâu!’

Liên Kiều thử một chút, gật đầu: ‘Ân, em thử rồi, rất ngon, nhưng em vẫn thích ăn kem hơn!’ Nói xong cô nhìn quanh một lượt, ‘Cung Quý Dương, nói đi phải nói lại, anh thật là tốn kém nha, chỉ là ăn một bữa sáng thôi mà, đến làm chi cái chỗ sang trọng như vậy!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ nhún vai: ‘Anh chỉ có thể đến đây, nếu không em thấy anh nên đến đâu ăn?’

Liên Kiều hơi suy nghĩ một chút sau đó đồng ý: ‘Đúng nha, với thân phận như anh chỉ có thể đến những nơi này mới an toàn, chắc anh là hội viên ở đây rồi, vừa nãy thấy người phụ trách ở đây cũng đến chào hỏi anh!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, không muốn nói tiếp chủ đề này, hỏi lại cô: ‘Nha đầu, thích kem ở đây hả?’

‘Ừm!’ Liên Kiều vui vẻ gật đầu, cô vốn thích ăn kem.

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì nữa, chỉ hơi vẫy tay, nhân viên phục vụ liền đi đến hỏi: ‘Xin hỏi tiên sinh có gì dặn dò?’

Thật ra nhân viên phục vụ đều biết mỗi hội viên ở đây, nhất là ở khu vực khách quý này, nhưng hôm nay không hiểu vì sao vị Hoàng Phủ tiên sinh này rất kỳ lạ, khi nhân viên phục vụ vừa định gọi tên hắn thì đã bị một ánh mắt cảnh cáo ném sang, cho nên hắn rất thức thời cũng chỉ kêu một tiếng ‘Tiên sinh’.

Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ vào Liên Kiều điềm đạm nói: ‘Giúp vị tiểu thư này làm thủ tục gia nhập, tất cả chi phí tính vào phần tôi.

‘Dạ được, xin hỏi vị tiểu thư là …’ Nhân viên phục vụ chuẩn bị ghi chép lại.

‘Là Kuching tiểu thư đến từ hoàng thất Mã Lai!’ Những thông tin khác các người tự điền vào, đừng cản trở vị tiểu thư này dùng bữa!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nói vừa nhã nhặn lấy khăn giấy giúp cô lau miệng.

Nhân viên phục vụ rất nhạy bén đã hiểu, liền cúi chào, nói: ‘Ngài yên tâm!’

Thằng ngốc cũng nhìn ra quan hệ giữa vị tiểu thư này và Hoàng Phủ tiên sinh, chỉ riêng thân phận hậu nhân của hoàng thất cũng phù hợp với điều kiện gia nhập rồi, cho dù là một cô gái bình thường, có sự bảo lãnh của Hoàng Phủ tiên sinh, việc gia nhập thành viên cũng hoàn toàn không có vấn đề, càng không nói đến chi phí toàn bộ đều dưới danh nghĩa của Hoàng Phủ tiên sinh.

Liên Kiều nhất thời chưa phản ứng kịp, rất lâu cô mới mở lời: ‘Tại sao cho em gia nhập hội viên? Em chỉ thích đi chơi với mọi người thôi, tuy em là hậu nhân của hoàng thất, nhưng không thích chơi cùng mấy cô thục nữ đó, phiền lắm nha!’

Câu nói này là thật lòng, bởi vì trong hoàng thất có quá nhiều luật lệ, mà hở tí là tổ chức mấy cái tiệc tùng gì đó, làm cô phiền muốn chết cho nên mới trốn đến Hồng Kông này làm nghiên cứu sinh.

Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn nhã nhặn cười: ‘Nha đầu ngốc, em không phải là thích ăn kem ở đây sao? Trở thành hội viên rồi lúc nào em muốn ăn kem thì cứ đến!’

Vì ăn kem mà muốn cô trở thành hội viên?

Không hiểu sao Liên Kiều thấy trong lòng hơi khó chịu, lại có chút cảm động, cô nhìn hắn không chớp, nhất thời quên luôn chuyện ăn kem.

‘Sao vậy nha đầu, không thích sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết cô có chuyện gì.

Liên Kiều cười, hơi có chút cảm động lẫn hạnh phúc: ‘Cung Quý Dương, anh vì sao tốt với em vậy? Em thật sợ có một ngày anh không tốt với em nữa …’

‘Nha đầu ngốc!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay vò vò đầu cô, mang theo vô tận sủng ái lẫn thương mến: ‘Anh nói rồi, em đáng yêu như vậy, anh làm sao không thương em được!’

Liên Kiều lại càng cảm động, cô đứng lên, không chút cố kỵ ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng qua cổ, lại dựa đầu vào ngực hắn.

Đây là một động tác tìm kiếm sự an toàn.

‘A, nha đầu ngốc …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp giọng cười, bàn tay khẽ vỗ vỗ lưng cô, trong lòng có chút chua xót bởi vì hắn biết Liên Kiều trước giờ thiếu thốn tình cảm, chỉ cần người khác tốt với cô cô liền vô cùng cảm kích, nhưng mà … hắn không muốn cô cảm kích hắn.

Đang lúc ấm áp như vậy, Liên Kiều chợt nghĩ ra gì đó liền ngẩng đầu lên, hưng phấn nói: ‘Em nói cho anh biết một tin tốt!’

‘Tin tốt gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước như cũng bị nụ cười của cô lây nhiễm, tâm tình cũng cực tốt.

Hắn chợt phát hiện, tâm tình của mình rất dễ bị cô nhóc này ảnh hưởng, nhìn thấy cô cười, lòng hắn ngọt như uống mật, nhìn thấy cô khóc, lòng hắn cũng có một loại đau như kim châm, nhìn cô nghịch ngợm, hắn cũng như được trở về tuổi thơ, rất thả lỏng.

Cái này là vì sao Hoàng Phủ Ngạn Tước không muốn đi tìm hiểu, hắn chỉ cần biết trước mắt bản thân đối với cô gái này rất có hứng thú là được rồi.

‘Tối hôm nay ở Hồng Quán có buổi biểu diễn của Phí Luân Hải, anh đi xem với em nha, được không?’

Chương 18: Hắn chết chắc rồi

‘Này, sao anh không nói gì?’ Liên Kiều nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẻ mặt rất bất mãn nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, chỉ mở cửa xe để Liên Kiều ngồi vao, tự mình cũng ngồi vào ghế lái, nhưng không khởi động xe.

‘Cung Quý Dương, anh … anh sao vậy?

Liên Kiều nhìn thấy vẻ mặt thâm sâu khó dò của hắn, tim đập như đánh trống. Hình như có chuyện gì đó xảy ra.

Hoàng Phủ Ngạn Tước khởi động xe, nhưng lại lập tức tắt máy, xoay người sang hướng Liên Kiều.

Liên Kiều quả thật bị dọa đến, ‘Này, anh rốt cuộc là thế nào? Đừng có dọa em nha!’

Sao kỳ lạ vậy?

‘Nha đầu …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo dài câu nói, vẻ mặt u ám.

Liên Kiều bị dọa không nhẹ, cô không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn chờ nghe hắn nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước đắc ý nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, trong lòng vốn định cười to lại cố gắng nén xuống.

‘Khi nãy anh vừa nghe một cuộc điện thoại, chắc là … chắc là sau này chúng ta không thể ở bên nhau …’

Dáng vẻ hắn cực kỳ khổ sở buồn bã, như sắp sinh ly tử biệt đến nơi.

Hả?

Liên Kiều sợ đến há hốc miệng, cô trước giờ chưa từng thấy “Cung Quý Dương” đau khổ như vậy, quen biết một thời gian, trước giờ chỉ thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của hắn … nhưng mà … sau này không thể ở bên cạnh hắn?

Nghe xong câu này trong lòng cô không hiểu sao cực kỳ khó chịu, cổ họng cũng nghèn nghẹn, ai vậy? Ai làm cho cô và hắn không thể ở bên nhau?

‘Điện thoại gì? Của ai vậy?’ Cô nhịn không được hỏi liền mấy câu.

‘Ai …’ Hắn cố ý thở dài một hơi, dựa lưng hẳn vào ghế xe, nhắm mắt lại, vẻ mặt buồn bã.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, Liên Kiều càng thấy bất an, cô nhẹ đưa tay xoa xoa nơi hai chân mày đang giao nhau …

‘Anh đừng vậy mà, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Còn nữa, ai gọi điện cho anh vậy?

Cô gấp gần chết rồi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước chầm chậm mở mắt, một tia tinh quái xẹt qua mắt hắn, nói từng chữ một: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước!’

Cái gì?

Tay Liên Kiều đang xoa trán hắn khựng lại quên cả thu về, cô sững sờ nhìn hắn. Hoàng Phủ Ngạn Tước sao?

Sao lại là hắn?

‘Hắn …  hắn thế nào …’ Cô ấp úng hỏi.

Hai tay Hoàng Phủ Ngạn Tước đáp xuống vai cô, nghiêm túc hỏi: ‘Nha đầu, lúc em ở bên cạnh anh có vui không?’

Câu hỏi này vốn là lời trong lòng hắn muốn hỏi.

‘Ân!’

Liên Kiều không cần suy nghĩ gật đầu rất nhanh.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô gật đầu, lại càng cố ý làm ra vẻ khổ sở …

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, cũng là nói vị hôn phu của em, không biết nghe tin này từ đâu, biết anh và em ở bên nhau liền rất tức giận, vừa ãy gọi điện cho anh nổi giận một hồi, nói nha đầu em không ngoan, chỉ biết đi phá hoại tình bạn của bọn anh, muốn anh lập tức rời khỏi em!’

Liên Kiều nghe xong hơi lo sợ, nhưng sau đó là giận dữ …

‘Hắn dựa vào đâu mà nói em!’

Liên Kiều tức đến nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt màu tím lóe lên những tia lửa giận.

‘Điện thoại đâu? Số điện thoại của hắn đâu, cho em, em muốn mắng hắn một trận, là hắn có lỗi trước giờ lại còn vừa ăn cướp vừa la làng!’

‘Nghe lời anh, nha đầu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giữ cô lại, hắng giọng nói: ‘Em xúc động như vậy cũng không được gì, theo anh hay là em quay về với anh ta đi, anh ta mới chính là vị hôn phu của em!’

Nét mặt Liên Kiều hơi khẩn trương, cô nhìn hắn một lát sau đó vùi đầu vào lòng hắn, liên tục lắc đầu: ‘Không, em không muốn ở bên hắn, hắn xấu xa như vậy, đối với em không tốt, chỉ có anh là tốt với em thôi, em không muốn xa anh…’

Nhìn cô ỷ lại vào mình như vậy, Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi khó chịu, hắn bất giác cảm thấy mình làm như vậy rất có lỗi với cô, nhưng việc đến nước này hắn cũng không thể nhận mình đã lừa dối cô, đành tìm cách bù đắp.

‘Nhưng hắn nhất quyết phải chia rẽ chúng ta, còn cảnh cáo anh không được đối xử tốt với em, vậy phải làm sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn cố ý nói dối.

Lòng đầy căm phẫn, Liên Kiều liền ngẩng đầu lên nói: ‘Nếu như cái tên đáng chết đó ở trước mặt em bây giờ, em nhất định chém hắn thành trăm khúc!’

Nhìn dáng vẻ này của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nha đầu này nhiều chiêu trò như vậy, nếu để cô biết hắn đang lừa cô, vậy chẳng phải số phận rất thê thảm sao?

‘Ách, nha đầu em đừng vội, cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước đó ngày mai sẽ đến Hồng Kông! Hoàng Phủ Ngạn Tước tiết lộ một chút tin tức.

Cung Quý Dương ơi, đừng trách mình, mình vốn là muốn xử lý xong công việc ở Hồng Kông liền rời đi, ai ngờ cậu lại nhất định phải đến đây lúc này chứ, vì để bảo vệ an toàn của bản thân, chỉ có thể hy sinh cậu thôi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước trong lòng âm thầm nói.

‘Hắn ngày mai mà đến Hồng Kông thì chết chắc rồi!’

Quả nhiên, nghe tin được tin này, ánh mắt Liên Kiều liền lóe lên một tia giảo hoạt khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cũng thấy sợ.

Chương 19: Một cảnh xuân quang

Màn đêm dần buông, cả biệt thự “Hoàng Phủ” chìm trong ánh đèn mông lung càng đẹp đẽ mê người.


Trong thư phòng, ánh đèn sáng rực lách qua cánh cửa khép hờ chiếu ra tia sáng vàng vọt, còn trong hồ bơi dưới nhà, Liên Kiều một hơi bơi hết mấy vòng mới lên bời.

‘Liên Kiều tiểu thư, đến đây, mau mặc áo choàng tắm vào, cẩn thận bị cảm!’

Phúc tỷ vội vàng đem áo choàng tắm mà người làm đã chuẩn bị sẵn khoác lên người Liên Kiều, chị ta rất thích cô gái này.

‘Phúc tỷ, chị thật tốt!’ Liên Kiều yêu kiều bám lấy chị ta, nghịch ngợm đặt lên má chị một nụ hôn.

Thật ra Phúc tỷ cũng không phải còn trẻ, theo tuổi tác mà nói, có thể gọi là dì, nhưng trước giờ đã thành thói quen kêu là Phúc tỷ, dần dần chị ta cũng quen.

‘A…’ Phúc tỷ vui vẻ cười: ‘Tiểu thư, thiếu gia có căn dặn, lát nữa bơi xong cô đến gặp thiếu gia!’

Liên Kiều gật đầu: ‘Hắn ở đâu?’

Phúc tỷ chỉ về hướng phòng sách trên lâu: ‘Ở thư phòng, đang xử lý công việc!’

‘Được!’

Liên Kiều vốn là muốn lên ngay nhưng nghĩ lại mình mới vừa bơi xong, nên tắm qua một lượt rồi đi thì tốt hơn, liền nói với Phúc tỷ: ‘Phúc tỷ, giúp em chuẩn bị một khăn tắm rồi đưa đến phòng em nhé, cám ơn chị!’

‘Được, cô lên trước đi!’ Phúc tỷ trả lời.

Liên Kiều tung tăng bước về phòng, lúc đi ngang qua phòng sách, cô hiếu kỳ cố ý nhìn vào, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi ở ghế làm việc bằng da thật, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người …

Cô trước giờ chưa từng nghĩ, người đàn ông này còn có một mặt mê người đến vậy!

Dưới ánh đèn, dáng vẻ tập trung, nghiêm túc của hắn đều hiện ra rất rõ ràng, hắn một tay chống cằm, hình như đang đọc văn kiện gì đó, lại cũng giống như đang phê duyện gì đó, vẻ trí tuệ toát ra từ đôi mắt đen thâm thúy của hắn, trên người hắn có đủ khí chất của một vị lãnh đạo doanh nghiệp thành công nên có.

Người ta nói, đàn ông hấp dẫn nhất là lúc đang trầm tư suy nghĩ, xem ra là không giả.

Người đàn ông này rốt cuộc là như thế nào chứ?

Liên Kiều nhất thời bị dáng vẻ này của hắn mê hoặc, nhưng cô rất rõ ràng một chuyện, đêm nay nhất định là rất vô vị, ăn cơm tối xong hắn liền đi vào thư phòng, hình như có rất nhiều việc phải làm, quả nhiên là bỏ rơi cô.

Nghĩ chắc là hắn sợ buồn mới kêu cô đến nhưng mà nhìn hắn bận rộn như vậy, Liên Kiều càng không dám quấy rầy hắn.

Nghĩ đến đây cô liền khẽ rẫy mái tóc ướt, bước về phía phòng mình.

Thời gian cứ thế yên tĩnh trôi qua, nếu như Hoàng Phủ Ngạn Tước không từ phòng sách bước ra thì cũng không phát sinh ra chuyện dưới đây …

‘Phúc tỷ!’

Xử lý xong phần văn kiện cuối cùng, Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng dậy, mở cửa phòng sách, vừa lúc thấy Phúc Tỷ ôm một chiếc khăn tắm mới chuẩn bị bước lên lầu.

‘Thiếu gia!’ Phúc tỷ bước lên trả lời.

‘Nha đầu đâu? Còn đang bơi sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhấc tay khẽ nhìn đồng hồ, chắc không bơi lâu vậy chứ?

‘Dạ, Liên Kiều tiểu thư đã trở về phòng, đây là khăn tắm tiểu thư muốn tôi đưa lên, nhưng mà Liên Kiều tiểu thư lại không có quần áo để thay!’ Phúc tỷ nhẹ nhàng đáp lời.

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi suy nghĩ sau đó nói: ‘Được rồi, đưa đây cho tôi, chị làm việc của chị đi!’

‘Dạ, thiếu gia!’ Phúc tỷ vội đưa khăn tắm cho hắn rồi lui xuống.

Không có quần áo để thay? Điểm này hắn quả thật so sót, nhưng mà … Hoàng Phủ Ngạn Tước lấy ra một chiếc áo sơ mi của hắn, xem ra phải chuẩn bị cho cô nhóc này một ít quần áo mới được!

Ý niệm này vừa xẹt qua đầu, nhất thời Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị chính mình làm cho kinh ngạc, sao tự dưng mình lại có suy nghĩ này chứ?

Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc lắc đầu, thật là ma xui quỷ khiến, hắn tự cười nhạo mình rồi cầm theo áo sơ mi bước lên lầu đi về hướng phòng khách.

Trong phòng tắm của phòng dành cho khách vọng ra tiếng nước chảy lẫn tiếng cười như tiếng chuông bạc, Liên Kiều đang thoải mái nằm trong bồn tắm lớn, hưởng thụ làn nước ấm áp. 

 Cô vô tư nghịch nghịch nước trong bồn, chơi đến mệt rồi mới bắt đàu tắm. Khi lau khô người xong, Liên Kiều mới nhận thấy thì ra Phúc tỷ vẫn chưa đem khăn tắm lên, làm thế nào đây, không có khăn tắm làm sao ra ngoài mặc quần áo đây?

Liên Kiều cắn cắn môi sau đó rón rén mở cửa phòng tắm, nhìn quanh một hồi chợt ánh mắt rơi trên chiếc áo choàng tắm đang đặt trên bàn. Thôi vậy đi, chạy qua bên đó lấy áo choàng tắm mặc vào trước, dù sao trong phòng cũng không có ai.

Vốn theo chủ nghĩa hành động, vừa nghĩ ra cách làm cô liền nhanh chóng xông ra, nhắm thẳng mục tiêu là … chiếc áo choàng tắm.

Vừa lúc tay Liên Kiều chạm đến áo choàng tắm thì …

‘Liên Kiều, em mặc tạm …’

Cửa phòng bị một bàn tay đẩy ra, sau đó giọng nói trầm ấm của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng theo vào nhưng thân hình cao lớn của hắn bất giác sựng lại.

Trước mắt là một bức tranh mỹ nhân vừa tắm xong hoàn chỉnh, xuân quang đẹp đẽ vô hạn lọt vào mắt hắn không sót chút nào.

Liên Kiều không nghĩ tới lúc này lại có người xông vào, cô bị hù đến áo choàng tắm vừa lấy được không cầm chắc liền rơi xuống đất, đôi mắt màu tím cũng vì sự cố này mà trừng lớn, nhất thời cũng quên mất lúc này trên người không một mảnh vải.

Cơ thể nữ tính đập vào mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, xương quai xanh tinh tế, làn da trắng nõn dưới ánh đèn càng thêm chói mắt, đôi vai thon thả, cánh tay gầy như ngó sen, vòng eo yêu kiều, càng làm người ta kích thích hơn là vùng núi đồi nhấp nhô kia, đường cong mỹ miều kết hợp với làn da nõn nà, không nghi ngờ gì là cái đẹp tự nhiên của thiếu nữ thanh xuân…

Chương 20: Bản tính bá đạo

Hoàng Phủ Ngạn Tước sững sờ.

Sau đó …

‘Aaaaaaaa….’

… là tiếng kêu của Liên Kiều, cô vội vàng nhặt lấy áo choàng tắm, bọc kỹ người mình xong mới xông lên trước, hai bàn tay nhỏ hung hăn đưa lên che mắt hắn …

‘Không được xem, không được xem!’ Cô sắp xấu hổ chết rồi!

Cảm giác mềm mại từ đôi bàn tay cô truyền sang má hắn càng làm hắn buồn cười, cảm giác này khiến lòng hắn rung động không thôi, mà trước mắt vẫn thấp thoáng hình ảnh tuyệt đẹp ban nãy.

Bụng dưới chợt nóng, cái loại ham muốn bản năng nhất của đàn ông lần nữa bị khơi dậy, giống hệt như lần trước ở hồ bơi.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn thật sự có hứng thú về thể xác đối với cô gái này?

Nghĩ thật buồn cười!

‘Không nhìn thì cũng đã nhìn rồi, cái cô nhóc này còn định che đến lúc nào?’ Giọng nói trầm thấp như rượu ngọt làm say người.

Qua rất lâu Liên Kiều mới đỏ mặt thu tay về, vẻ mặt bất mãn nói: ‘Anh sao không gõ cửa mà cứ vào? Còn nữa, anh vào làm gì?’

Cô rõ ràng là nhờ Phúc tỷ, sao giờ lại thành hắn?

Hoàng Phủ Ngạn Tước bất lực lắc đầu, véo mũi cô một cái:  ‘Thật là vật nhỏ không có lương tâm, anh là nghĩ đến em không có quần áo để thay mới không ngại đem áo sơ mi của anh lên cho em thay, với lại, đây là nhà của anh, sao lại phải gõ cửa?

‘Anh … đại sắc lang!’

Liên Kiều hung hăng trừng hắn một cái, tiện tay rút lấy áo sơ mi trong tay hắn quay về phòng tắm thay đồ.

Nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước dần lan rộng ra, lúc này, hắn tự dưng có một suy nghĩ rất ích kỷ muốn nha đầu này cả người đều nhiễm hơi thở của hắn.

Chiếc áo sơ mi đàn ông vừa dài vừa rộng mặc trên người Liên Kiều nhìn như chiếc váy ngủ, chiếc áo vừa vặn che khuất hông cô nhưng không che hết đôi chân thon thả trắng muốt, chân trần đạp lên thảm, nhìn cô hấp dẫn như một tiểu yêu tinh.

‘Kỳ lạ thật!’

Liên Kiều vừa kéo kéo chiếc áo sơ mi trên người, vừa chau mày nói: ‘À đúng rồi, Cung Quý Dương, vừa nãy Phúc tỷ nói anh tìm em, có chuyện gì vậy?’

Vừa hỏi cô vừa bước đến sô pha, tiện tay ôm lấy một chiếc gối vào lòng, cử chỉ vừa ngây thơ vừa đơn thuần như một cô bé.

Hoàng Phủ Ngạn Tước buớc đến ngồi cạnh cô, thân hình cao lớn lười nhác dựa vào lưng ghế sô pha, ‘Anh có chút hiếu kỳ muốn biết ngày mai em định đối phó với … ách, Hoàng Phủ Ngạn Tước!’

Nguy hiểm thật, suýt chút nói ra tên Cung Quý Dương rồi!

Liên Kiều bĩu môi, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt …

‘Hắc hắc, tạm thời giữ bí mật, nói tóm lại là hắn chết chắc rồi!’

‘Ngay cả anh cũng không nói?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt rất tò mò nhìn cô, nha đầu này, thật biết giả bộ bí mật.

Liên Kiều nghiêm túc nhìn hắn nói; ‘Đương nhiên là không cho anh biết rồi, anh là bạn tốt của hắn, nói không chừng anh nghe xong liền đi thông báo với hắn!’

‘Sao lại thế chứ? Anh rất thích nhìn bộ dạng xui xẻo của cái tên đó!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ha hả, thẳng thừng nói.

Liên Kiều kỳ lạ nhìn người đàn ông trước mắt, nụ cười của hắn thật quái lạ nha, cô tự dưng buồn dùm cho cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia, thế nào mà lại quen với một người bạn như thế chứ?

‘Dù sao em cũng không nói!’ Cô kiên quyết giữ bí mật, nếu lỡ hắn cố ý tiết lộ thì biết làm thế nào?

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai, cũng không sao cả, dù sao nha đầu này rất lắm chiêu, hắn cũng không đành lòng biết.

Liên Kiều vẻ mặt hưng phấn, khua tay múa chân nói: ‘Đây coi như là kiệt tác vĩ đại nhất của em trước khi nghỉ lễ! Ha ha!’

‘Nghỉ lễ?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi sững người, sau đó mới nhớ ra, đúng vậy, cô chắc cũng sắp nghỉ lễ rồi.

‘Nghỉ lễ định làm gì?’

‘Em nha …’

Liên Kiều dài giọng, dựa gần Hoàng Phủ Ngạn Tước: ‘Đi dã ngoại!’

‘Dã ngoại?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi nhướng mày: ‘Đi một mình?’

Liên Kiều treo trên môi nụ cười, lắc đầu: ‘Đi dã ngoại đương nhiên là phải nhiều người đi mới vui chứ, em không muốn đi một mình đâu!’

‘Ai đi với em?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu tò mò.

‘Ân …’ Liên Kiều hơi dựa đầu vào người hắn, bàn tay nhỏ đưa lên đếm đếm: ‘Có Lý Hiểu Vũ, Hoa Phong, Khương Khanh Hiên, còn có …’

‘Đều là bạn nam à?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không đợi cô nói xong, trực tiếp ngắt lời cô.

‘Đúng vậy!’

Liên Kiều như không hiểu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước: ‘Mấy bạn nữ nhát gan lắm, mà lại là đi dã ngoại, bọn họ sợ vất vả!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước chau chặt mày, dã ngoại? Đó có phải là cái loại không phân biệt nam nữ cùng ngủ chung trong một cái lều không?

Chỉ nghĩ đến điểm này hắn liền cảm thấy không thoải mái, thậm chí lòng bắt đầu rất không vui.

‘Không được đi!’ Hắn nói thẳng.

Hả?

Lại không được đi?

Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, hơi nhướng mày: ‘Đã bàn với mọi người xong hết rồi, em muốn đi!’

‘Từ chối!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nén sự bực dọc trong lòng, lạnh giọng nói.

‘Hừm!’

Liên Kiều tức tối xoay mặt sang hướng khác: ‘Em không thể nuốt lời, ai mà nuốt lời sẽ là chó con!’

‘Anh chẳng thà em là chó con, tóm lại, không được đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chau chặt mày, trong ánh mắt thâm thúy ẩn hiện một tia dọa cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.