Tứ Đại Tài Phiệt P4 - Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú - Ân Tầm

Chương 77: Quyển 8 - Chương 76-78


Bạn đang đọc Tứ Đại Tài Phiệt P4 – Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú – Ân Tầm – Chương 77: Quyển 8 – Chương 76-78

Quyển 8: Tình yêu đến

Chương 76: Náo loạn ở Lãnh uyển (9)

Lãnh gia vào lúc chạng vạng có chút rối loạn. Quản gia lòng dạ rối bời chạy vào trong phòng, vừa lúc Lãnh Thiên Dục đang trở về lấy một phần văn kiện để quên.

‘Thiếu gia!’

‘Xảy ra chuyện gì vậy?’ Lãnh Thiên Dục trước giờ chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc này của vị quản gia.

‘Thiếu gia, chiều nay lúc tôi triệu tập đám người làm để phân công công việc thì phát hiện thiếu mất bốn người.’ Quản gia vừa lau mồ hôi trên trán vừa đáp.

‘Thiếu mất bốn người làm?’ Lãnh Thiên Dục nghi hoặc chau mày hỏi lại: ‘Phụ trách làm việc gì?’

Quản gia lập tức đáp lời; ‘Họ đều phụ trách chăm sóc Liên Kiều tiểu thư. Tôi vốn đã dặn dò họ phải chăm sóc Liên Kiều tiểu thư thật tốt, nào ngờ suốt cả buổi chiều cũng không thấy bóng dáng họ đâu. Với lại …’

‘Còn gì nữa?’

‘Với lại, ba người vệ sĩ phụ trách bảo vệ cho Liên Kiều tiểu thư cũng không thấy. Ngài nghĩ …’

Lãnh Thiên Dục nghe xong nỗi nghi hoặc trong mắt càng lúc càng đậm, hắn không trả lời quản gia mà đặt văn kiện xuống bàn, bước nhanh ra khỏi phòng.

***

‘Này Liên Kiều, chúng ta nhất định phải trèo tường mới được hay sao?’

Hoàng hôn dần buông xuống, ráng chiều đã nhuộm đỏ chân trời, nửa thân người của Liên Kiều đã nhoài ra ngoài bức tường bao quanh Lãnh Uyển.

Dưới chân tường là Hoàng Phủ Anh và Thượng Quan Tuyền, dưới chân họ là một đống hành lý.

‘Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ em muốn đi ra từ cửa lớn? Với hệ thống phòng vệ kia, chúng ta bị phát hiện là cái chắc.’

Liên Kiều vừa nói vừa nhìn về phía Thượng Quan Tuyền đang trèo lên, ‘Lát nữa em phụ trách nhấc hành lý lên nhé, chị sẽ ném nó ra ngoài.’

Thượng Quan Tuyền nhướng mắt nhìn về phía Liên Kiều bằng ánh mắt sùng bái: ‘Xem ra chị còn thích hợp làm sát thủ hơn em nữa. Em ở Lãnh Uyển lâu như vậy cũng không phát hiện ra là nơi tường rào này không có hệ thống phòng vệ.’

‘Hì hì, muốn ra ngoài chơi đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt rồi, nhưng đây chỉ là vô tình phát hiện mà thôi.’

Liên Kiều vẫy tay về phía Thượng Quan Tuyền, ‘Nhưng mà Tiểu Tuyền, em nhất định phải đứng về phía chị nha.’

‘Yên tâm đi, em cũng muốn ra ngoài chơi mà. Như vậy cũng rất kích thích đó, nhưng mà … Liên Kiều này, em thấy vẫn là để em xử lý đống hành lý này cho, dù sao đây cũng là sở trường của em.’ Thượng Quan Tuyền nhìn thân thể yếu ớt của cô, không kìm được lo lắng nói.

Liên Kiều xua tay từ chối ngay: ‘Không được, em phải bảo vệ bọn chị mà, lỡ như có vệ sĩ chạy qua đây ít ra em còn chặn họ lại được. Haizzz, thực ra chị cũng không muốn thế đâu, có trách thì trách Lãnh Thiên Dục trông chừng chúng ta quá chặt kìa. Ngạn Tước ngày mai đã đến rồi, nếu như hôm nay không tranh thủ ra ngoài chơi, đợi đến tối mai thì không còn cơ hội nữa. Tiểu Tuyền, Lãnh Thiên Dục cũng vẫn luôn trông chừng em đúng không? Thật tội nghiệp nha!’

‘Cũng không hẳn vậy. Chỉ là sau khi các chị đến đây anh ấy mới trở nên thế. Chắc là sợ các chị gặp nguy hiêm nên mới cẩn trọng như vậy thôi.’

‘Ngưng … Chúng ta thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ? Hơn nữa lại còn có một cao thủ như em ở bên cạnh nữa.’

Liên Kiều khẽ lắc đầu, ‘Đợi chút nữa ra ngoài rồi em lại giúp chúng ta dịch dung một chút, hô hô, nghĩ đã thấy thích rồi. Đúng rồi, những thứ cần để dịch dung em đều mang theo đủ cả chứ?’

‘Yên tâm đi, mang đủ cả rồi, cả visa giả của chúng ta nữa.’ Tính ham chơi của Thượng Quan Tuyền hoàn toàn đã bị Liên Kiều khởi dậy, cô hưng trí bừng bừng đáp lời.

Hoàng Phủ Anh thấy vậy có chút lo lắng nói: ‘Chúng ta nhanh lên đi, Liên Kiều, chị ra tay cũng ác quá đi, chuyện mấy người làm và mấy vệ sĩ đó lỡ như bị Lãnh đại ca phát hiện thì thảm rồi. Với lại … nói không chừng sẽ liên lụy đến Lôi đại ca nữa.’

‘Yên tâm đi, chị cũng không phải cố ý dùng đạn mê bắn bọn họ đâu, chỉ tại xui xẻo bị bọn họ phát hiện chúng ta đang trốn đi thôi mà. Chị cũng không còn cách nào, dù sao cũng không chế người, cùng lắm thì họ chỉ ngủ một lúc thôi mà. Yên tâm, Lãnh Thiên Dục sẽ không phát hiện ra chuyện này nhanh như vậy đâu. Dù sao người làm và vệ sĩ ở Lãnh Uyển lại đông như vậy.’

‘Được rồi được rồi, đừng nói nữa. Nhanh lên đi. Lỡ như bị phát hiện thì muốn chạy cũng không thoát được đâu.’ Thượng Quan Tuyền lên tiếng hối thúc.

‘OK, chị leo lên rồi nè, Tiểu Tuyền, đưa hành lý cho chị!’ Liên Kiều vẫy tay về phía cô.

Hành lý được chuyển lên từng cái một sau đó bị ném ra ngoài.

‘Hô hô… chúng ta sắp thành công rồi…’ Liên Kiều cao hứng hét to lên khiến cho Thượng Quan Tuyền cùng Hoàng Phủ Anh sợ hết hồn vội đưa tay ra dấu cho cô.

‘Đến đây, trèo lên đi, Anh Anh, chị kéo em …’


Ngay lúc ba người tưởng mình sắp thành công thoát ra ngoài …

‘Ba người các cô … quậy đủ chưa?’

Một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên sau lưng ba người hệt như một tiếng sét vang lên giữa trời quang.

Ba cô gái bị hù đến suýt nữa thì ngã nhào khỏi tường vây, lúc bình tĩnh lại quay đầu lại nhìn xuống nơi vừa phát ra âm thanh …

 Lãnh Thiên Dục không biết từ đâu đột ngột xuất hiện!

‘Lãnh … Lãnh đại ca kìa!’ Hoàng Phủ Anh là người sợ Lãnh Thiên Dục nhất, nhìn thấy hắn vẻ mặt u ám đứng đó nhìn mình, chân ngay lập tức nhũn ra, tiếp theo đó “soạt” một tiếng, người đã từ tường vây ngã nhào xuống, cũng may là dưới chân tường vây là thảm cỏ mềm.

‘…Anh Anh …’

Liên Kiều và Thượng Quan Tuyền cùng kinh hãi thét lên một tiếng.

‘Ôi …’ Hoàng Phủ Anh vừa xoa xoa đầu gối vừa trố mắt nhìn Lãnh Thiên Dục đang càng lúc càng đến gần.

‘Còn biết đau sao?’

Lãnh Thiên Dục lạnh lùng “hừm” một tiếng, sau đó nhìn lên hai cô gái đang treo người trên tường vây, mày cau càng lúc càng chặt.

‘Hai người … xuống đây cho anh!’

Đáng chết thật! Nhìn một màn trước mặt Lãnh Thiên Dục không khỏi rủa thầm một câu. Ánh mắt nhìn về hai cô gái, nhất là Thượng Quan Tuyền càng lúc càng lộ vẻ không vui.

Một tiếng “hừm” lạnh khiến cho Thượng Quan Tuyền cũng bị dọa đến hoảng sợ ngoan ngoãn nhảy xuống, sau đó vẫy tay về phía Liên Kiều.

Liên Kiều thấy vậy cũng bất lực thở dài một tiếng sau đó nhảy xuống.

Cô không có công phu giỏi như Thượng Quan Tuyền đương nhiên cũng giống như Hoàng Phủ Anh, chân vừa chạm đất bị đau đến suýt nữa thì ngã nhào trên thảm cỏ, cũng may là có Thượng Quan Tuyền nhanh mắt đỡ lại.

Ba cô gái, ba khuôn mặt bởi vì leo tường mà trở nên nhem nhuốc đến không chịu nổi.

Lãnh Thiên Dục đi đến trước mặt ba người, híp mắt nhìn sau đó lạnh lùng quát: ‘Đứng thẳng lên!’

Ba cô gái nghe vậy liền ngoan ngoãn đứng thành một hàng theo thứ tự.

‘Xem bộ dạng của các cô có giống ai không chứ? Thế nào, chuẩn bị làm cái gì? Muốn trèo tường trốn đi chơi sao?’

Vẻ bực dọc trong mắt Lãnh Thiên Dục càng lúc càng nồng đậm, hắn đương nhiên không nhìn thấy đống hành lý đã sớm bị ném ra ngoài tường vây, bằng không chỉ sợ là đã giận đến điên luôn rồi.

 Chương 77: Náo loạn ở Lãnh uyển (10)

Ba cô gái đầu cúi thấp đến không th ểthấp hơn, ai nấy đều khẩn trương đến vô thức nắm chặt góc áo.

‘Ai kêu các cô cúi đầu? Ngẩng đầu lên nhìn anh!’

Bóng dáng cao lớn của Lãnh Thiên Dục như trùm lấy ba cô gái nhỏ, giọng nói lạnh lùng lần nữa vang lên.

Ba cô gái đều bị hù đến thân thể lập tức cứng đơ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Thiên Dục, chỉ có Liên Kiều còn dám le lưỡi làm mặt quỷ với hắn.

Lãnh Thiên Dục chau mày lại lên tiếng: ‘Tuyền, qua đây!’

Thượng Quan Tuyền cắn môi vừa định bước đến thì đã bị Liên Kiều kéo lại …

‘Này Lãnh Thiên Dục, chuyện này hoàn toàn là do một tay em lên kế hoạch, chẳng hề liên quan gì đến Tiểu Tuyền cả, anh muốn mắng thì mắng em thôi.’

Lãnh Thiên Dục nghe vậy môi khẽ câu lên một đường cong, ‘Ồ, bây giờ em còn dám dùng giọng điệu “cây ngay không sợ chết đứng” đó nói với anh sao? Món nợ của em anh sẽ rất nhanh cùng em tính sổ!’

Nói đến đây hắn đi đến trước mặt Thượng Quan Tuyền ánh mắt đầy vẻ không vui lại mang theo chút bất lực, ‘Tuyền, em là nữ chủ nhân của Lãnh Uyển này sao lại còn cùng bọn họ làm bậy thế kia chứ?’

Thượng Quan Tuyền hơi khép hạ mi mắt, buồn bực nói: ‘Em không phải là nữ chủ nhân gì của Lãnh Uyển cả!’


‘Em nói cái gì?’

Tuy cô nói rất nhỏ nhưng Lãnh Thiên Dục vẫn còn nghe được rất rõ ràng, hắn sắc bén hỏi lại.

Liên Kiều thấy vậy vội tiến đến tìm cách đánh trống lảng: ‘Hô hô, ý của Tiểu Tuyền là … cô ấy chỉ là … nữ chủ nhân tương lai thôi.’

Nói xong còn lén lút kéo áo của Thượng Quan Tuyền, thấp giọng nói: ‘Em sao vậy? Bây giờ đâu phải lúc chọc giận hắn chứ?’

‘Không cho phép nói thầm!’

Lãnh Thiên Dục lại lạnh lùng quát lên một câu khiến Liên Kiều sợ run.

‘Anh Anh …’

Lãnh Thiên Dục lại chuyển ánh mắt về Hoàng Phủ Anh đang đứng bên cạnh hai cô gái kia không ngừng run rẩy, ‘Em bây giờ cũng trở nên lớn mật rồi đúng không? Đến Lãnh Uyển có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà đã trở nên thế này, em bảo anh nên nói sao với bác trai bác gái đây?’

Hoàng Phủ Anh bị hắn hỏi đến không biết trả lời thế nào, ngay cả dũng khí ngẩng mặt lên nhìn hắn cũng không có.

Lãnh Thiên Dục lại chuyển ánh mắt về phía Liên Kiều.

Ngược lại Liên Kiều rất lớn gan nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, một vẻ “ta đây không sợ”.

‘Đưa đây!’ Lãnh Thiên Dục chợt đưa bàn tay to lớn của mình ra, nói một cách dứt khoát.

‘Cái gì?’ Liên Kiều trố mắt nhìn hắn, trong đôi mắt màu tím hiện rõ vẻ khó hiểu.

‘Súng, còn có … đạn mê!’

Liên Kiều sửng sốt một hồi sau đó đôi mắt đảo một vòng, ‘Không có, em nào có gì!’

Lãnh Thiên Dục nhướng mày: ‘Không có? Vậy mấy người làm và vệ sĩ là bị cái gì làm ngất đi?’

‘Em làm sao biết được?’

‘Bọn họ đều là người hầu được phân đến phục vụ em, vệ sĩ cũng là vệ sĩ bảo vệ cho em, họ có chuyện mà em không biết gì?’

‘Không biết thì là không biết chứ sao!’ Liên Kiều đã quyết định có chết cũng không nhận.

‘Không biết?’ Lãnh Thiên Dục lại nhướng mày: ‘Vậy được, anh cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhé!’

Hắn vừa nhìn cô vừa tiến đến gần cô, giọng cũng dần trở nên lạnh lùng hơn …

‘Bốn người hầu phụ trách chăm sóc cô được tìm thấy ở sau bếp, vệ sĩ phụ trách sự an toàn của cô được tìm thấy ở sau lầu nơi cô ở, bọn họ bảy người đều bị trúng đạn mê, thế nào, em đã nhớ lại chưa?’

Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh nghe vậy vẻ khẩn trương trên mặt càng sâu nhưng Liên Kiều thì vẫn thản nhiên như cũ, trên mặt vẫn một vẻ ngây ngô nhìn Lãnh Thiên Dục …

‘Bọn họ lại trúng đạn mê sao? Trời ạ, thật đáng sợ nha. Cũng may là em chạy nhanh bằng không người tiếp theo tuyệt đối sẽ là em thôi!’

Sắc mặt Lãnh Thiên Dục càng lúc càng khó coi, hắn chau mày càng chặt hơn …

Nha đầu này thật cứng miệng!!!

‘Anh nói lại lần nữa, đem súng cùng đạn giao lại cho anh!’ Hắn không tin mình quản không được nha đầu này.

‘Này, anh dựa vào cái gì mà nói là em làm chứ?’ Liên Kiều cũng rống lên với hắn.

Thật là vừa ăn cướp vừa la làng … cô đã không đúng mà lại còn dám hô to gọi nhỏ với mình.


‘Ngoại trừ em còn có ai dám làm những chuyện to gan như vậy?’ Lãnh Thiên Dục cũng lớn tiếng quát cô.

‘Ngưng … Đây chỉ là suy đoán chủ quan của anh mà thôi!’

Liên Kiều điềm nhiên trả lời, một vẻ “chuyện này không liên quan gì đến tôi”,’Anh kêu mấy người đó lại đây, chỉ có những người bị hại mới có quyền lên tiếng!’

‘Nha đầu …’

Lãnh Thiên Dục quả thật có ý muốn bóp chết cô ngay tại chỗ, ‘Em biết tranh thủ lúc công hiệu của đạn mê còn chưa tan hết để chọn trốn, đó chẳng phải là vì en đã biết họ vốn không có cách nào ngăn cản em sao? Anh không cần quan tâm có phải là em làm hay không, em quay về phòng ngay cho anh. Ngạn Tước ngày mai sẽ đến Lãnh Uyển, nếu như em không ngoan ngoãn nghe lời, anh chỉ có thể ra lệnh cho vệ sĩ trói em lại nhốt vào phòng cho đến ngày mai!’

‘Gì chứ? Anh dám trói em? Anh thử xem!’ Liên Kiều không chịu phục trừng to mắt nhìn hắn.

‘Em cứ thử xem anh có dám hay không? Anh nghĩ Ngạn Tước biết em làm ra những chuyện như thế này cũng sẽ đồng tình với cách làm của em thôi!’ Lãnh Thiên Dục hoàn toàn không nhượng bộ, nói.

Liên Kiều không nói gì thêm, chỉ trong đáy mắt vẫn không ngừng lóe lên những tia bất phục. Cô nhìn Lãnh Thiên Dục như nhìn một kẻ thù.

Qua một lúc lâu đôi mắt cô mới đảo một vòng, nói: ‘Được, em giao súng và đạn cho anh!’

Lãnh Thiên Dục khẽ câu lên một nụ cười: ‘Như vậy mới đúng chứ, cô gái nào biết nghe lời mới có người thương chứ!’

Thượng Quan Tuyền ở bên cạnh nghe vậy trên mặt chợt lộ ra vẻ nghi hoặc, cô đảo mắt nhìn Liên Kiều … thế nào mà Liên Kiều lại dễ dàng đầu hàng thế chứ?

Nếu như thật sự là như vậy … vậy chẳng phải chuyến đi chơi của mình tiêu tùng rồi sao?

Chính ngay lúc cô cảm thấy cực kỳ thất vọng thì  Liên Kiều mới chầm chậm lên tiếng, ‘Này Lãnh Thiên Dục, anh nên xoay người sang chỗ khác mới được!

‘Cô lại muốn giở trò gì đây?’ Lãnh Thiên Dục có chút ngạc nhiên hỏi lại.

Liên Kiều trố mắt nhìn hắn: ‘Dưới mí mắt của anh tôi còn dám giở trò gì chứ? Chỉ là em sợ lỡ làm mất súng cho nên mới giấu kỹ ở trong áo, nếu như muốn lấy ra thì phải cởi áo ra mới được.’

Lãnh Thiên Dục vô lực lắc đầu, hắn không nói gì nữa mà xoay người lại.

Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh đều cực kỳ tò mờ nhìn Liên Kiều, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hai người, cô rón rén rút một cây súng từ trong chiếc túi vẫn đeo bên người ra …

Sau đó nhắm vào lưng của người đàn ông đang đứng xoay lưng về phía họ!

Hoàng Phủ Anh sợ đến nỗi suýt kêu thành tiếng.

Lãnh Thiên Dục cảnh giác xoay người lại nhưng chỉ kịp nghe một tiếng súng đanh gọn tiếp theo đó hắn cảm thấy thân mình từ từ tê dại …

Rầm …

Cùng với một tiếng rên khẽ, thân hình cao lớn của Lãnh Thiên Dục đã ngã nhào xuống thảm cỏ.

Chương 78: Chạy thoát

‘Dục …’ Thượng Quan Tuyền cũng bị hù đến giật nảy mình sau đó cô kinh hoàng chạy đến bên người hắn thì phát hiện Lãnh Thiên Dục sớm đã hôn mê bất tỉnh.

Liên Kiều liếc mắt nhìn hai cô gái: ‘Làm ơn đi, các cô đừng cứ mãi kêu la om sòm thế có được không? Đợi lát nữa vệ sĩ nghe được lại chạy đến thì phiền lắm.’ Cô vừa nói vừa kéo Thượng Quan Tuyền đứng dậy: ‘Yên tâm đi, chỉ là đạn mê thôi mà, không có gì đáng ngại!’

Thượng Quan Tuyền cũng biết Liên Kiều sẽ không làm gì quá mức với Lãnh Thiên Dục nhưng cô vẫn không giấu được lo lắng.

Hoàng Phủ Anh thì hoảng sợ đến nỗi toàn thân phát run, bước đến ấp a ấp úng nói với Liên Kiều: ‘Liên … Liên Kiều, chị cũng thật quá lớn mật rồi, nếu … nếu như Lãnh đại ca tỉnh lại nhất định chúng ta sẽ rất thảm.’

‘Cho nên bây giờ chuyện chúng ta phải làm đó là tranh thủ cơ hội này mà trốn ra ngoài, bằng không đợi đến lúc hắn tỉnh lại thì tất cả thành công dã tràng rồi. Cũng may là chị còn giữ lại một viên đạn mê cuối cùng, bằng không chúng ta không thể nào đi khỏi đây được rồi!’

Một tay Liên Kiều kéo Thượng Quan Tuyền, tay kia kéo tay Hoàng Phủ Anh, vẻ mặt gấp rút: ‘Đi thôi, nếu còn không đi nữa thì không còn kịp đâu.’

‘Nhưng mà …’ Thượng Quan Tuyền nhìn về phía Lãnh Thiên Dục đang nằm mê man trên thảm cỏ, không thể nhẫn tâm rời đi được.

‘Không phải chứ, lúc này em lại mềm lòng sao? Yên tâm đi, hắn không sao đâu…’

‘Nhanh, phía tường vây hình như có tiếng súng…’

Liên Kiều còn chưa nói xong thì đã nghe vẳng lại tiếng mấy vệ sĩ nói chuyện với nhau cách đó không xa, tin chắc là vừa nãy bọn họ nghe được tiếng súng nên mới lần về phía này.

Liên Kiều nóng như lửa đốt vội nói: ‘Còn không mau đi, Tiểu Tuyền, vệ sĩ sẽ đỡ Lãnh Thiên Dục trở về, yên tâm đi. Nếu bây giờ chúng ta không đi sẽ không còn kịp nữa đâu.’

Hoàng Phủ Anh cũng sốt ruột nói: ‘Đúng đó Tiểu Tuyền, chúng ta đi mau đi. Em chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của Lãnh đại ca lúc tỉnh dậy là đã thấy sợ rồi.’

‘Đúng đó, vừa nãy em cũng thấy hắn như muốn ăn thịt em vậy.’ Thượng Quan Tuyền vừa nghĩ đến vẻ mặt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục thì ít nhiều cũng có chút sợ hãi.


Ba cô gái sau khi cân nhắc thiệt hơn liền vượt tường trốn đi trước khi đám vệ sĩ kịp chạy đến.

***

‘Hô … thật thoải mái …’

Vừa đến gian phòng của mình trong khách sạn, Liên Kiều đã bổ nhào vào chiếc gối ôm mềm mại, vui vẻ reo lên.

‘Tiểu Tuyền, em nói xem bây giờ Lãnh đại ca đã tỉnh lại chưa? Chúng ta có bị anh ấy bắt trở lại không?’ Hoàng Phủ Anh vừa thu xếp hành lý vừa lo lắng hỏi Thượng Quan Tuyền.

‘Sao có thể chứ? Em xem bây giờ chúng ta …’ Liên Kiều nói cứng, sau đó “đông” một tiếng nhảy xuống giường, kéo Hoàng Phủ Anh chạy đến trước gương …

‘Ngay cả chị cũng không nhận ra em, những người khác làm sao mà nhận ra được chứ? Tiểu Tuyền, thuật dịch dung của em thật là quá giỏi nha!’

Ngay lúc này, đứng trước gương là một Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh hoàn toàn khác, hai cô gái phương Đông giờ đã biến thành hai cô gái Tây phương mắt xanh tóc vàng cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn chẳng giống gì với Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh “bản gốc” cả.

Thượng Quan Tuyền bước đến nhìn hai người mỉm cười: ‘Đó là đương nhiên rồi, chỉ cần Liên Kiều lúc ở chỗ đông người chú ý một chút, đừng nói nhiều quá thì tốt rồi. Nào có người bản địa nào nói tiếng Anh lại tệ như chị chứ.’

Liên Kiều rụt lưỡi, ‘Tiểu Tuyền, vậy thì em cũng rất vất vả rồi, em biết nói tiếng Ấn độ sao?’

Thượng Quan Tuyền lúc này đã trở thành một cô gái Ấn chính gốc xinh đẹp, ngay cả trang phục cũng là một bộ sari đầy màu sắc trông thật bắt mắt.

‘Cũng không phải là không thể, em nói tiếng Ấn rất thạo!’

Thượng Quan Tuyền bụm miệng cười, ‘Thực ra em cảm thấy lần này thoát được ra ngoài công lao lớn nhất là thuộc về Liên Kiều, nếu như không phải là chị mở được mật mả của hệ thống dữ liệu kia thì chúng ta có giỏi cải trang đến mấy cũng vô dụng thôi.’

‘Hắc hắc. Tối nay chúng ta nghỉ ngơi cho thật tốt một đêm, ngày mai là có thể vui vẻ đi chơi cho thoải mái!’ Liên Kiều hưng phấn khua tay múa chân nói. Sau đó cô nhìn chính mình trong gương, nói; ‘Chị rất thích tạo hình này của mình, thật không nỡ dỡ xuống.’

‘Vậy chị cứ giữ lại cách hóa trang này cả đêm nay đi!’

Hoàng Phủ Anh cười trêu cô, sau đó cô suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Đúng rồi, trạm tiếp theo của chúng ta là đi đâu?’

Hai người cùng nhìn về phái Liên Kiều đợi cô lên tiếng.

Liên Kiều hào hứng nói: ‘Chúng ta đương nhiên là sẽ đi …’

Lời còn chưa nói dứt thì trong túi chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, một lần lại một lần reo lên chẳng khác nào đòi mạng.

Chân Hoàng Phủ Anh như nhũn ra, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất, cô chỉ tay về phía túi của Liên Kiều, hoảng hốt nói: ‘Không … không phải là Lãnh đại ca chứ?’

Liên Kiều liếc mắt nhìn cô: ‘Làm ơn đi, nếu như là Lãnh đại ca thì phải gọi vào điện thoại của Tiểu Tuyền chứ. Làm ơn đừng có lúc nào cũng hoảng hốt như thế có được không?’

Nói xong cô liền đi đến bên chiếc túi của mình, nhấc điện thoại lên.

‘Liên Kiều, ai vậy?’ Thượng Quan Tuyền cũng tò mò lên tiếng hỏi.

‘Là chị của chị!’

Liên Kiều vừa hào hứng ấn phím trả lời vừa nhìn vẻ hâm mộ trên mặt Thượng Quan Tuyền, cô biết Tiểu Tuyền rất hâm mộ người chị là Giáng Đầu Sư của mình.

‘Hi chị, em rất nhớ chị nha…’ Liên Kiều vừa thông điện thoại với đầu bên kia liền nũng nịu lên tiếng.

‘Liên Kiều, em đang ở đâu vậy?’ Giọng Mặc Di Nhiễm Dung rất nghiêm túc chứ không hề vui vẻ như trước giờ.

‘Em … hì hì, em bây giờ đang đi du ngoạn nha, bây giờ đang ở trong khách sạn.’

‘Ý của em là … em không có ở nhà?’

‘Đúng đó. Em đang ở Ý, sao vậy chị?’ Liên Kiều cũng nghe ra trong giọng nói của Mặc Di Nhiễm Dung có gì đó không đúng.

‘Liên Kiều chị hỏi em nha, gần đây em có tiếp xúc với người lạ nào không? Nhất là người phụ nữ lạ? Hoặc là người vừa mới quen biết?’ Mặc Di Nhiễm Dung nghiêm túc hỏi.

Liên Kiều hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi trả lời: ‘Có.’

‘Cái gì?’ Giọng Mặc Di Nhiễm Dung chợt vút cao, ‘Là ai?’

‘Này, chị à, chị đừng khẩn trương như vậy chứ. Em chỉ là quen với một cô gái bề ngoài rất xinh đẹp mà thôi. Đúng rồi, chị và cô ấy cũng gặp nhau rồi đó, không tin chị nhìn thử xem …’ Liên Kiều vừa nói vừa đẩy điện thoại về phía Thượng Quan Tuyền.

‘Hello Mặc Di tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi!’ Thượng Quan Tuyền vui mừng lên tiếng chào Mặc Di Nhiễm Dung.

‘Liên Kiều!’

Nào ngờ Mặc Di Nhiễm Dung nhìn thấy Thượng Quan Tuyền mặt liền lộ ra vẻ cảnh giác, kêu lên một tiếng: ‘Cô ấy là ai?’


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.