Bạn đang đọc Tứ Đại Tài Phiệt P4 – Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú – Ân Tầm – Chương 69: Quyển 8 – Chương 52-54
Quyển 8: Tình yêu đến
Chương 52: Sợ hãi nơi phi trường (2)
‘Cũng đúng nha!’ Hoàng Phủ Anh cảm thấy cô nói rất đúng liền gật đầu nói: ‘Liên Kiều chị biết không đây là lần đầu tiên em rời nhà đi tiếp xúc với thế giới bên ngoài đó cho nên lần này em nhất định phải chơi thật vui vẻ mới được!’
‘Đương nhiên rồi. Em cũng không xem mình đi ra chơi với ai sao? Đi chơi với chị đương nhiên là rất vui rồi!’ Liên Kiều cực kỳ kiêu ngạo đáp lời khiến Hoàng Phủ Anh cũng bị cô chọ cười.
Hai cô gái Đông Phương xinh đẹp, cười cười nói nói hấp dẫn sự chú ý của không ít đàn ông trong phi trường.
Chính lúc hai người còn mải mê nói chuyện thì chợt cảm thấy một cỗ áp lực ập xuống.
Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh hơi giật mình, nhìn kỹ thì thấy một đám người mặc áo đen đang đứng chặn đường của họ, trên mặt ai nấy cũng cực kỳ lạnh lùng không chút biểu tình nào khác.
Liên Kiều còn chưa có phản ứng gì nhưng Hoàng Phủ Anh đã bị thần thái của bọn họ hù đến trợn mắt há miệng.
‘Hai vị là Liên Kiều tiểu thư và Hoàng Phủ Anh tiểu thư phải không?’
Một trong số những người áo đen trầm giọng lên tiếng, khí thế bức người.
Hoàng Phủ Anh nuốt một ngụm nước bọt vừa định gật đầu thì đã bị Liên Kiều kéo sang một bên, cô ngẩng đầu nhìn đám người áo đen trước mặt, híp mắt cười hỏi: ‘Các người là ai?’
Có nhầm không đây? Đang đóng phim sao? Xem ra rất giống vệ sĩ của Ngạn Tước. Nhưng chắc là không phải Ngạn Tước đâu, hắn rõ ràng đã hứa với mình rồi mà.
‘Hai vị, xin mời bên này …’ Người áo đen vừa lên tiếng hướng về hai người làm một động tác mời.
Liên Kiều đưa mắt nhìn, cô thấy cách đó không xa là một hàng xe sang trọng đậu một cách rất khoa trương trong lòng cũng có chút sợ hãi, nói không nên lời.
Mấy người áo đen tiến đến, không nói thêm lời nào mà trực tiếp kéo hành lý của hai người đi.
‘Này này … không cho cướp đi hành lý của chúng ta!’
Liên Kiều không nói nữa, dùng sức dẫm mạnh chân, hung hăng đạp lên chân của một tên áo đen đang cầm hành lý sau đó lại hung hăng cắn lên tay của một tên áo đen khác.
‘Ô …’
Hai tên áo đen đồng loạt lùi lại, kêu lên một tiếng thảm thiết.
‘Anh Anh, chúng ta mau chạy đi!’
Liên Kiều thấy vậy thét lên một tiếng, ngay lúc Hoàng Phủ Anh còn chưa có phản ứng gì liền kéo tay cô hướng về hướng ngược lại mà chạy thục mạng, trong lòng thầm than một tiếng.
Có nhầm lẫn không đấy sao lần nào đến sân bay cũng có tình huống ngoài ý muốn xảy ra thế này?
‘Này, Liên Kiều tiểu thư, Hoàng Phủ tiểu thư …’
Những người áo đen thấy hai người đã chạy mất, sững sờ một lúc liền lập tức đuổi theo.
Liên Kiều chạy rất nhanh, đây là “thành tựu” của cô qua nhiều lần luyện tập sau những lần gây ra tai họa nhưng Hoàng Phủ Anh vốn là tiểu thư điển hình, suốt ngày đi dạo trồng hoa, nào có thể lực cùng kinh nghiệm chạy trốn như vậy. Chạy không được bao lâu đã bắt đầu mệt không thở nổi.
‘Liên … Liên Kiều … chúng ta sao phải chạy vậy?’
‘Đương nhiên là phải chạy rồi. Bọn họ không phải là người tốt đâu, muốn cướp đồ đấy!’
Liên Kiều một tay kéo hành lý một tay kéo Hoàng Phủ Anh đang mệt hết hơi đương nhiên là chạy không được nhanh như trước, không lâu sau đã bị đám người áo đen bao vây lại.
‘Liên Kiều, làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ?’
Hoàng Phủ Anh sắp bị dọa đến khóc rồi, cô chưa từng thấy qua tình huống nào như thế này lại nhớ đến lời của Liên Kiều lúc nãy, trong lòng càng lo sợ gấp bội.
Liên Kiều cũng không hơn gì cô, tim đập thình thịch nhìn đám người áo đen càng lúc càng đến gần mình, hô hấp càng lúc càng khó khăn …
‘Anh Anh, bọn họ nếu đã biết tên của chúng ta nhất định là có dự mưu sẵn rồi, nói không chừng là định bắt cóc chúng ta để tống tiền Ngạn Tước đó.’
Mắt Hoàng Phủ Anh bắt đầu phiếm hồng, cô bị lời lẽ của Liên Kiều dọa đến hồn bất phụ thể rồi.
Đang lúc hai người còn đang thì thào với nhau, thì người áo đen lúc nãy vừa bị Liên Kiều cắn một cái đã tiến đến, liếc mắt nhìn hai người nói: ‘Chúng tôi không phải người xấu, xin hai vị yên tâm!’
‘Người xấu ai mà tự nhận mình là người xấu chứ!’
Liên Kiều hùng dũng nói: ‘Chẳng lẽ là người xấu thì trên mặt sẽ khắc mấy chữ “Tôi là người xấu” lên sao?’
‘Chúng tôi thật sự không có ác ý, chúng tôi là …’
‘Còn giảo biện? Các người còn bước tới nữa tôi sẽ kêu lên đấy, cảnh sát đến thì các người một người cũng chạy không thoát, hừm, còn dám cướp hành lý của chúng ta, có phải còn định bắt cóc chúng ta nữa không?’ Liên Kiều hung hăng ngắt lời người kia, hai tay chống eo nói một tràng liên thanh.
Ngay lúc này đây cô thấy mình phải dũng cảm ra mặt bảo vệ Anh Anh mới được, cô tuyệt đối không thể để cho Anh Anh trong lần đi du lịch đầu tiên đã có bóng ma.
‘Liên Kiều tiểu thư, xin cô nghe tôi giải thích …’
‘Cô là Liên Kiều?’
Ngay lúc đám người áo đen bối rối vạn phần thì một giọng nói lạnh lùng đã cất lên sau lưng họ.
Giọng nói này … thật giống như nước đá trong hầm băng ngàn năm khiến người nghe không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Liên Kiều giật mình vội vàng hướng mắt về phía vừa phát ra tiếng nói.
Đám người áo đen nghe được tiếng nói liền rất tự giác tránh ra nhường lại một lối đi sau đó ai nấy cung kính cúi đầu nói: ‘Lãnh tiên sinh!’
‘Lui xuống đi!’
Lãnh Thiên Dục vẫy nhẹ tay, ánh mắt hiếu kỳ vẫn đặt trên người cô gái trước mặt sau đó mới hơi chuyển ánh mắt về phía Hoàng Phủ Anh đang nấp phía sau Liên Kiều.
Hoàng Phủ Anh bị dọa đến không dám nói tiếng nào.
‘Ngồi máy bay lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, lên xe đi!’ Lãnh Thiên Dục đưa tay định tiếp lấy hành lý của hai người.
‘Không được đụng vào!’
Liên Kiều đoạt ngay lại hành lý, dùng sức đánh Lãnh Thiên Dục một cái, ‘Ngươi lại là quái vật ở đâu đến?’
Người đàn ông này sao lại kỳ lạ như vậy?
‘Liên Kiều …’ Hoàng Phủ Anh vội vàng tiến đến kéo Liên Kiều sang một bên, chỉ tay về phía Lãnh Thiên Dục, dè dặt nói: ‘Anh ấy là Lãnh Thiên Dục!’
Lãnh Thiên Dục???
Liên Kiều ngây ngốc tại chỗ.
‘Anh Anh …’
Lãnh Thiên Dục trầm giọng lên tiếng: ‘Anh trai em không có cho em biết những sắp xếp ở nước Ý sao?’
Chương 53: Không tin có quỷ (1)
Nha đầu, người của ta lại dám xem là cướp sao? Càng khoa trương hơn là dám gọi ta là quái vật!
Nhưng mà … ánh mắt sắc bén của Lãnh Thiên Dục lướt qua gương mặt của Liên Kiều đang đứng ngây ngốc ở đó, trong lòng có chút đắc ý, một cô nhóc như vậy, chỉ cần vài tay thủ hạ đã có thể dọa sợ đến cỡ này, không biết sức phá hoại theo lời đồn của cô chạy đến đâu mất rồi? Xem ra Lăng Thiếu Đường chỉ là thần thánh hóa khả năng của cô nhóc này thôi.
Nghĩ đến đây, lòng hắn có chút yên tâm trở lại. Nói không chừng tất cả chỉ là chuyện bịa mà Lăng Thiếu Đường và Cung Quý Dương hợp lại để dọa hắn mà thôi, chắc là muốn trêu chọc hắn mà thôi.
Anh Anh thấy Lãnh Thiên Dục hỏi thẳng mình, cô bước lên phía trước, dè dặt nói: ‘Lãnh đại ca, anh Ngạn Tước không có … không có nói với bọn em là anh đích thân đến đón bọn em.
Tuy rằng cô rất sùng bái người đàn ông này nhưng càng sợ hãi hắn nhiều hơn.
Lãnh Thiên Dục – người đàn ông này chẳng khác nào một cục nước đá!
‘Ừ!’ Lãnh Thiên Dục ra hiệu cho thuộc hạ tiến đến: ‘Đem hành lý của hai vị tiểu thư này lên xe.’
‘Dạ, Lãnh tiên sinh!’
Liên Kiều lúc này mới từ trong trạng thái sững sờ tỉnh hồn lại, cô đột nhiên bước đến, trước ánh mắt kinh ngạc của đám thuộc hạ đưa tay nắm lấy cổ áo của Lãnh Thiên Dục.
Hả???
Mọi người có mặt đều sững sờ!
Lãnh Thiên Dục đương nhiên cũng bị hành động đột ngột này của Liên Kiều làm cho giật mình nhưng hắn không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Liên Kiều nở một nụ cười rạng rỡ nhìn hắn hỏi: ‘Thì ra anh là Lãnh Thiên Dục?’
Lãnh Thiên Dục nhướng mày: ‘Đúng vậy!’
Sao cô nhóc này chẳng có vẻ gì là sợ mình cả nhỉ? Thật là hiếm gặp.
‘Ai yo, anh thật sự là Lãnh Thiên Dục sao?’ Liên Kiều mừng rỡ nhảy lên reo hò trước mặt hắn, ‘Em nghe bọn họ nói anh không biết cười, là thật hay giả vậy?’
Lãnh Thiên Dục bị lời nói của cô làm cho chấn động, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Ngay lúc này một người áo đen tiến đến, thấp giọng nói với Lãnh Thiên Dục: ‘Lãnh tiên sinh, có người nhìn thấy giới truyền thông đã tiếp cận phi trường, nơi đây chúng ta không tiện ở lâu nữa!’
Lãnh Thiên Dục nghe hắn nói vậy, nhìn Liên Kiều nói: ‘Nếu như em còn có nghi vấn gì thì ngày tháng còn dài, chúng ta trở về trước rồi nói sau!’
Nói xong cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía đoàn xe.
‘Oa …’
Liên Kiều như nhìn thấy một báu vật vậy, đôi mắt màu tím sáng long lanh: ‘Hắn ta thật cool nha!’
Hoàng Phủ Anh thấy vậy liền bước đến kéo tay Liên Kiều, thấp giọng dặn dò: ‘Em phải nhắc chị lần nữa, Lãnh đại ca con người này không thích nói đùa, cho nên trước mặt anh ta chị ít nhất phải kiềm chế một chút!’
‘Ngưng …’ Liên Kiều không cho lời cô nói là đúng, ‘Làm người ai mà không thích vui vẻ chứ? Chị không tin hắn có thể giữ mãi bộ dáng như vậy!’
‘Liên Kiều …’
‘Được rồi được rồi mà …’
Liên Kiều ngắt lời Hoàng Phủ Anh: ‘Yên tâm đi, trong lòng chị đã có tính toán, đừng lo lắng nữa nhé. Hắn là bạn tốt của Ngạn Tước, chị có thể làm sao chứ?’
Vừa nói cô vừa xua tay, bước theo đám người áo đen đi về phía đoàn xe.
Hoàng Phủ Anh không biết làm thế nào, vô lực lắc đầu, trong lòng thầm nguyện cầu lần này Liên Kiều có thể kềm chế một chút thì tốt rồi.
***
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục hết sức u ám, hắn nhìn về phía ba cô gái đang lách cha lách chách nói chuyện với nhau, nói một cách chính xác thì là hai cô gái đang nói chuyện không ngừng còn Hoàng Phủ Anh thì đang ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh.
Hắn vốn có lòng tốt sắp xếp riêng cho hai cô gái kia một chiếc xe nhưng nào ngờ đã hai cô gái đã bị Thượng Quan Tuyền kéo lên chiếc xe của chính mình mà Liên Kiều cũng cực kỳ phối hợp, không nói thêm tiếng nào cũng không có chút khách sáo nào, cứ thế lên xe.
Kết quả …
Không gian vốn chỉ riêng thuộc về hắn và Thượng Quan Tuyền đã bị hai nha đầu kia cướp mất.
‘Thì ra chị là Liên Kiều, lần trước thật tiếc là chưa có dịp gặp chị, cũng may lần này chị đến nước Ý.’ Thượng Quan Tuyền kéo bàn tay nhỏ nhắn của Liên Kiều, vẻ mặt mừng rỡ vừa nói vừa cười.
‘Lần trước? Không phải là em muốn nói đến lần chị bị hôn mê đó chứ?’ Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi hỏi lại.
‘Đúng vậy, là lần đó đó, chị không biết Ngạn Tước lo lắng đến thế nào đâu…’
Thượng Quan Tuyền nói đến đây cô nghịch ngợm dựa sát vào người Liên Kiều, kề tai cô nói nhỏ: ‘Nhìn là biết anh ấy thật sự rất quan tâm chị nha!’
Mặt Liên Kiều hồng lên một mảnh: ‘Thực ra lúc đó chị cũng không sao, chỉ là … xem như là xui xẻo đi, không biết mình đắc tội với ai lại bị người ta hạ Giáng Đầu!’
‘Nếu như không thấy tận mắt em thật sự không tin là có tồn tại thứ gọi là Giáng Đầu này.’ Thượng Quan Tuyền nói một cách dứt khoát.
Hoàng Phủ Anh lúc này mới lên tiếng: ‘Liên Kiều cũng lợi hại lắm đó, tuy chị ấy không biết Giáng Đầu nhưng trực giác cũng mạnh hơn người thường rất nhiều.’
‘Chị cũng nghe các anh ấy nói, xem ra là do bẩm sinh đúng không? Thiếu Đường nói chị học cưỡi ngựa trong một thời gian cực kỳ ngắn, mà còn thuần phục được một chú ngựa bất kham nữa.’ Thượng Quan Tuyền nối theo lời Anh Anh.
‘Đó là do Lăng Thiếu Đường hắn ngốc thôi. Cưỡi ngựa vốn rất đơn giản mà!’ Liên Kiều đắc ý cười.
Lúc này Hoàng Phủ Anh lại lên tiếng, nhưng là nói với Lãnh Thiên Dục: ‘Lãnh đại ca, anh Ngạn Tước biết chúng em đến Ý, anh ấy có … có nói gì không?’
Lãnh Thiên Dục nhìn Hoàng Phủ Anh, lại nhìn thấy Liên Kiều cũng đang nhìn hắn với ánh mắt chờ mong, hắn liền nói: ‘Ngạn Tước hai hôm nữa cũng sẽ đến đây!’
‘Thật sao? Ngạn Tước cũng đến đây? Là đến công tác sao?’ Liên Kiều trố mắt nhìn hắn, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Lãnh Thiên Dục trả lời cô: ‘Hai nha đầu các cô cũng không còn nhỏ nữa rồi, sao lại có thể nói bỏ nhà đi là bỏ nhà đi chứ? Ngạn Tước rất lo cho hai người cho nên mới vội vàng xử lý mọi công sự trong tay rồi chạy đến đây đó!’
Liên Kiều bĩu môi: ‘Bọn em lại không phải là trẻ con, làm sao đi lạc được chứ? Nếu như em không có đoán sai, hắn nhất định đã kêu anh giám sát bọn em thật kỹ phải không?’
‘Đúng đó!’
Lãnh Thiên Dục không chút dấu giếm, hắn thẳng thắn trả lời: ‘Không chỉ là phải trông chừng các cô mà còn đặc biệt trông chừng em đó, Anh Anh trước giờ rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không giống với em, nghe nói em rất nghịch ngợm phải không?’
Liên Kiều liếc hắn một cái, bất mãn nói: ‘Là ai nhiều chuyện vậy chứ?’
‘Nha đầu, em nghe kỹ đây!’ Lãnh Thiên Dục nhìn Liên Kiều chăm chú, nói rành mạch từng chữ: ‘Em tốt nhất là ngoan ngoãn ở lại Lãnh Uyển không được chạy lung tung. Với lại, nghe nói em vẫn luôn muốn học bắn súng, anh muốn nhắc nhở em một câu, bắn súng không đơn giản chút nào, càng không giống như cưỡi ngựa, học một ngày là được, em phải chuẩn bị tốt tâm lý mới được!’
Xem ra … lần đầu tiên gặp mặt phải dọa cho cô nhóc này sợ mới được, bằng không cô ấy nhất định lấy khách át chủ thì thật không tốt chút nào.
Chương 54: Không tin có quỷ (2)
‘Tuyệt đối không được quên đấy!’ Lãnh Thiên Dục không thèm để ý đến Liên Kiều nữa mà ánh mắt sắc bén như chim ưng ngừng lại nơi Hoàng Phủ Anh.
Hoàng Phủ Anh sợ đến nỗi vội vàng cúi thấp đầu xuống, thân mình không ý thức nhích sát gần Liên Kiều.
‘Anh Anh, em cũng không còn nhỏ nữa, bỏ nhà ra đi không còn là chuyện mà người ở tuổi của em nên làm nữa rồi. Không được có lần sau đâu đấy!’
Giọng nói của Lãnh Thiên Dục tuy lạnh như băng mang đầy vẻ uy hiếp nhưng cũng không che dấu được sự quan tâm của một người anh trai dành cho em gái mình.
‘Dạ, Lãnh đại ca!’ Giọng của Hoàng Phủ Anh thật nhỏ lại rất ũ rũ cực kỳ giống một con thú nhỏ đang bị sợ hãi.
‘Nói lớn tiếng lên!’ Lãnh Thiên Dục cao giọng nói với cô.
Hoàng Phủ Anh bị hù đến toàn thân đều run rẩy đang định nói lại lần nữa thì đã nghe Liên Kiều “hừm” một tiếng.
‘Em “hừm” cái gì chứ?’ Lãnh Thiên Dục lạnh lùng hỏi.
Liên Kiều liếc hắn một cái: ‘Ngạn Tước trước giờ đều không có dùng giọng điệu hung hăng như vậy mà nói chuyện với Anh Anh đâu!’
Lãnh Thiên Dục chau chặt mày lại: ‘Vậy thì chỉ có thể trách Ngạn Tước quá mềm lòng thôi, chính bởi vì như vậy nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay! Anh với Ngạn Tước tình như anh em, em gái của hắn cũng là em gái của anh, canh chừng hai người không cho hai người chạy lung tung là trách nhiệm của anh!’
‘Câu này của anh nghe thật không bình thường nha, chúng em là đi du lịch cũng không phải là đến đây để làm tù binh của anh!’ Liên Kiều bất mãn lên tiếng.
‘Nếu như em cho rằng canh chừng như vậy là một loại “bỏ tù” thì cũng được thôi, tóm lại, trước khi Ngạn Tước đến Ý, hai người bọn em ai cũng không được rời khỏi Lãnh gia một bước!’ Lãnh Thiên Dục lạnh lùng ra lệnh.
‘Này …’
Liên Kiều bị ngữ khí lạnh lùng của hắn làm cho tức đến trợn mắt, thấy vậy Hoàng Phủ Anh vội vàng kéo tay cô lại, nói: ‘Đừng đối chọi với Lãnh đại ca nữa, chị đấu không lại anh ấy đâu.’
‘Hừm!’
Liên Kiều giận dỗi xoay đầu sang một bên nhìn Thượng Quan Tuyền, chau mày nói: ‘Tiểu Tuyền, chị đau lòng thay cho em nha, em chắc là không hề có dịp đi ra ngoài chơi phải không? Ông già như hắn làm sao mà có tâm trạng đi đây đi đó chứ.’
‘Em …; Lãnh Thiên Dục tức giận đến nỗi hận không thể mở cửa quăng Liên Kiều xuống xe.
Thượng Quan Tuyền thấy sắc mặt của Lãnh Thiên Dục càng lúc càng khó coi, cô không kìm được bụm miệng cười: ‘Đúng đó. Hắn ngày nào cũng rất bận rộn, làm gì có thời gian đi chơi với em chứ, cho nên hai chị đến em rất vui.’
‘Tuyền, em muốn đi đâu chơi anh đương nhiên sẽ sắp xếp thời gian đi với em!’ Lãnh Thiên Dục thấy tình hình không sáng sủa, vội vàng lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền bật cười, ‘Anh còn dám nói sao, anh xem đã bao nhiêu lâu rồi chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng đây, hết xử lý chuyện công ty còn phải xử lý chuyện bang phái!’
Lãnh Thiên Dục vừa định lên tiếng thì Liên Kiều đã chen vào: ‘Theo chị thấy nhân lúc em còn tuổi trẻ xinh đẹp mau chóng suy nghĩ một chút có nên tìm một đối tượng khác hay không. Em xem ba người kia, chỉ xử lý mỗi công sự thôi đã bận tối mặt tối mũi thế kia rồi, huống gì người nào đó còn phải kiêm cả hai phía hắc – bạch, cũng may Tiểu Tuyền người ta từ nhỏ đã ở bên cạnh anh chứ nếu như là chị thì chị đã buồn chết rồi. Thật nhàm chán!’
Trong lòng Liên Kiều cười thầm, cô thật sự muốn nhìn thử xem sức nhẫn nại của Lãnh Thiên Dục đến đâu.
Lời của cô vừa dứt thì Lãnh Thiên Dục đã quay đầu lại nhìn cô, trong đôi mắt màu đen kia hiện rõ sự mất hứng.
‘Này, anh nhìn gì chứ?’ Liên Kiều bị hắn nhìn cả người có chút không được tự nhiên, nhất thời đôi mắt màu tím chợt lóe lên một tia lo lắng.
Lãnh Thiên Dục chậm rãi nói: ‘Anh đang nghĩ … cũng may anh không phải là Ngạn Tước, bằng không nhất định sẽ rất khổ sở!’
‘Sao lại nói vậy?’ Liên Kiều bị câu nói của hắn làm cho như rơi vào một tầng mây mù, cô ngây ngô hỏi lại.
‘Bởi vì …’ Lãnh Thiên Dục cố ý kéo dài giọng, nói chậm rãi từng chữ một: ‘Em là một cô nhóc chưa lớn điển hình, không biết Ngạn Tước cưới vợ là để yêu hay là để có thêm một đứa con gái để chăm sóc nữa!’
‘Này, Lãnh – Thiên – Dục, anh chán sống rồi phải không?’ Liên Kiều tức đến suýt không thở nổi.
‘Dục …’ Thượng Quan Tuyền thấy vậy vội kéo áo hắn, nhắc nhỏ: ‘Liên Kiều chỉ là ham chơi một chút thôi mà, đừng nói người ta như vậy!’
Lãnh Thiên Dục hoàn toàn chẳng để ý gì đến lời đe dọa của Liên Kiều, hắn nhìn Thượng Quan Tuyền mỉm cười: ‘Cũng may em còn nhỏ nhưng khiến anh đỡ lo lắng hơn nhiều, ít ra còn biết ngoan ngoãn nghe lời, không giống như người nào đó. Trước khi Ngạn Tước đến đây, trông chừng cô ấy là trách nhiệm của chúng ta. Ngạn Tước đã rất mệt mỏi rồi, anh không thể để hắn đã mệt càng mệt thêm nữa.’
Nói rồi còn vừa như vô tình vừa như cố ý liếc về phía Liên Kiều.
Liên Kiều cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói của Lãnh Thiên Dục, cô tức tối híp mắt nhìn hắn …
‘Lãnh Thiên Dục, cảnh cáo anh một câu, em đã bắt đầu tức giận rồi đấy!’
Một câu này thật ra không giả, ít ra là Hoàng Phủ Anh tin là vậy!
Chỉ tiếc là Lãnh Thiên Dục lại hoàn toàn không để tâm, môi hắn khẽ câu lên một nụ cười coi thường: ‘Tiểu nha đầu, em tức giận thì lại thế nào chứ?’
‘Em hỏi lại anh lần nữa, có phải những ngày này em và Anh Anh đều không thể rời khỏi Lãnh gia biệt uyển hay không?’ Đôi mắt Liên Kiều đã bắt đầu xuất hiện sự uy hiếp.
‘Đúng vậy! Đây cũng là chuyện anh đã hứa với Ngạn Tước!’ Lãnh Thiên Dục mang vẻ mặt “cây ngay không sợ chết đứng” nói.
‘Vậy anh chết chắc rồi!’ Lúc Liên Kiều nói câu này trong mắt đã bốc lên lửa giận.
Không biết sao khi nghe câu này, Thượng Quan Tuyền đang ngồi bên cạnh chợt cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
‘Lãnh gia dường như đã lâu không có náo nhiệt vậy rồi, nếu như em muốn giúp cho Lãnh gia có thêm chút không khí hưng phấn anh cũng sẽ không phản đối!’ Lãnh Thiên Dục hưng trí bừng bừng nói đùa với Liên Kiều.
Nói xong liền dựa người vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã, hưởng thụ.
Liên Kiều không trả lời nhưng đôi mắt màu tím không ngừng lóe lên những tia quỷ dị.
***
‘Đây là chị Hà, chị ấy làm việc ở Lãnh gia đã nhiều năm rồi, những ngày hai em ở đây chị ấy sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ!’
Khi đoàn người về đến Lãnh gia biệt uyển, người làm ở Lãnh gia đã sớm theo sự dặn dò mà chuẩn bị phòng cho Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh.
Ngoài ra Lãnh Thiên Dục còn đặc biệt phân một người làm có kinh nghiệm nhiều năm đến chăm sóc cho bọn họ.
Liên Kiều thấy vậy trong lòng mừng thầm , còn được, chỉ là vài người làm thôi, cô tin rằng mình đối phó được, lén lút chạy ra ngoài chơi chắc là không có vấn đề gì đi.
Đến nước Ý cô chỉ có hai mục đích chính, thứ nhất là vì học bắn súng, thứ hai là để đi du sơn ngoạn thủ. Vì học bắn súng, chắc là cô phải giả vờ ngoan ngoãn vài ngày, Liên Kiều tin với khả năng của mình sẽ có thể học thành môn bắn súng trong thời gian rất ngắn, đến lúc đó, cô sẽ tìm cách dẫn Anh Anh lén chạy ra ngoài chơi một chút.
Nhưng mà … Liên Kiều cẩn thận lược qua một lần đường ngang lối dọc trong Lãnh Uyển một lần, diện tích của ngôi biệt thự này so với “Hoàng Phủ” chênh lệch không xa lắm, tin rằng muốn hoàn toàn hiểu rõ đường đi nước bước, muốn từ trong này tìm đường trốn ra ngoài chắc cũng phải tốn thời gian một tí, càng quan trọng hơn là, hệ thống cảnh vệ ở đây phức tạp hơn cô tưởng tượng nhiều.
Thấy Liên Kiều không nói gì, chỉ có đôi mắt tím không ngừng đảo qua đảo lại, Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch môi, dường như hoàn toàn hiểu thấu tâm tư của Liên Kiều vậy, hắn ra dấu cho một người áo đen phía sau tiến đến …