Bạn đang đọc Tứ Đại Tài Phiệt P4 – Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú – Ân Tầm – Chương 50: Quyển 7 – Chương 37-39
Chương 37: Sóng gió trong dạ tiệc (4)
Trời ạ …
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác nhìn về phía Lăng Thiếu Đường, trong mắt lộ vẻ cầu xin giúp đỡ, nhưng mà … Lăng Thiếu Đường cứ giả vờ như không nhìn thấy gì, chỉ mải lo cười cười nói nói với Kỳ Hinh!
Đúng là “bạn tốt” mà!
Đây đúng là kết quả điển hình của việc kết giao nhầm bạn!
Chẳng những không sợ thiên hạ đại loạn mà còn rất giỏi ném đá xuống giếng!
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn cái tên An Địch Á này là do cái tên mồm loa Lăng Thiếu Đường kia cho Liên Kiều biết!
Trước tối hôm nay, hắn còn cho rằng chính Cung Quý Dương mới là tên miệng rộng, không ngờ Lăng Thiếu Đường cái tên này bản lãnh càng lớn hơn! Ngay lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt có chút tưởng niệm Lãnh Thiên Dục …
Nhưng mà … nếu như Lãnh Thiên Dục có mặt ở đây hôm nay, liệu hắn có giống như Lăng Thiếu Đường hay không đây …
Càng nghĩ lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng rối bời … thậm chí là có chút “lạnh lẽo”, người ta thường nói, trong đời gặp được một tri kỷ đã là đủ lắm rồi, hắn kể như là số mạng tốt đi, vừa ra đời đã kết giao được với ba người “bạn tốt” này, chỉ tiếc là … ba người bạn của hắn, ưa thích náo nhiệt không tên nào kém tên nào, hắn … số phận đủ đáng thương rồi chứ!
Bàn tay cầm ly rượu có chút run rẩy, hắn nhìn lại một lần chất lỏng trong ly, lại nhìn về phía Liên Kiều đang nhìn hắn bằng ánh mắt uy hiếp, Hoàng Phủ Ngạn Tước âm thầm hít sâu một hơi …
Chết thì chết vậy, dù sao bây giờ không chết lát nữa trở về cũng sống không bằng chết!
Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước liền nâng ly rượu lên, vừa nhắm mắt lại định dốc xuống …
‘Đợi chút!’ Liên Kiều đưa tay ngăn lại động tác của hắn.
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi mừng thầm …
‘Liên Kiều, em thay đổi ý kiến có phải không? Anh biết mà, em nhất định là không nỡ!’
Liên Kiều nhướng đôi mày đẹp, cô vươn tay đón lấy ly rượu trong tay hắn, vừa chậm rãi đổ đi chất lỏng bên trong ly rượu vào một cái ly không khác, vừa điềm đạm nói: ‘Anh đừng có vui mừng quá sớm vậy, em chỉ là không muốn anh với hồ ly tinh đó chạm môi với nhau thôi!’
Nói xong liền đẩy cái ly mới vừa được đổ vào thứ chất lỏng kia đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước…
‘Nha đầu, em thật nhẫn tâm nhìn anh uống cái loại này sao?’ Hắn cười khổ, trong mắt chỉ toàn là sự bất đắc dĩ.
Liên Kiều liếc nhìn hắn như muốn nói “Anh thật biết nói nhảm!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước triệt để bị cô đánh bại rồi, hắn chỉ còn cách lần nữa nâng lên ly rượu, nhắm mắt lại, liều chết hớp một hớp…
Một mùi vị cực kỳ khó chịu xộc vào mũi nhất thời làm hô hấp của hắn như nghẹn lại, hắn chỉ đành cực lực nén ý muốn phun ra xuống.
‘Uống hết cho em, một giọt cũng không được chừa lại!’ Liên Kiều đứng bên cạnh vui vẻ nói.
Đợi đến lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước thực sự uống hết ly rượu kia, hắn quả thật cảm thấy lồng ngực mình sắp bị nổ tung.
Trong dạ dày chứa đầy những thứ quái lạ kia, mỗi lần nghĩ đến nó, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, phun ra, phun ra cho bằng sạch…
‘Hừm, xem lần sau anh còn dám liếc mắt đưa tình với mấy cô gái khác nữa không!’ Liên Kiều thấy hắn khổ sở như vậy, lửa giận trong lòng cũng tiêu mất hơn một nửa, chỉ ném lại một câu cảnh cáo.
***
Ánh đèn trong đại sảnh dần tối xuống, nhường cho một luồng ánh sáng trắng chiếu thẳng về phía sân khẩu, người chủ trì buổi tiệc hôm nay, Kingston nét mặt rạng rỡ bước lên sân khấu, cầm lấy micro, liền đó giọng nói sang sảng của ông đã vang khắp đại sảnh:
‘Nhờ sự ủng hộ nhiệt tình của các vị khách quý cho nên buổi tiệc hôm nay mới được long trọng và thành công như vậy, ngoài ra tôi còn rất vinh hạnh mời được tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước tiên sinh và Lăng thị tài phiệt Lăng Thiếu Đường tiên sinh, cảm ơn hai vị đã rút thời gian quý báu đến tham dự buổi tiệc, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì điều đó, tiếp theo đây, xin mời hai vị cùng bạn nhảy của mình nhảy điệu nhảy mở màn cho buổi tiệc đêm nay …’
Lời nói của ngài Kingston vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía hai người, liền đó, tiếng nhạc cũng bắt đầu du dương vang khắp đại sảnh…
‘Hinh Nhi, mời …’
Lăng Thiếu Đường ánh mắt tràn đầy thâm tình đưa tay mời Kỳ Hinh, Kỳ Hinh cũng tươi cười tiến đến, bước chân của hai người phối hợp hết sức ăn ý với nhau, dìu dắt theo điệu nhạc khiến cho những người xung quanh hết sức hâm mộ.
Còn bên này …
‘Nha đầu, đến …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ưu nhã đưa tay về phía Liên Kiều, vẻ khổ sở vừa nãy trong phút chốc đã bị quét sạch, chỉ còn lại nét phong độ lịch lãm trên gương mặt tuấn tú.
Trên môi hắn câu lên một đường cong hoàn mỹ, vẻ mặt, nụ cười cộng với ánh mắt thâm thúy khiến cả người hắn toát lên một vẻ lịch lãm mà cao quý như vương tử.
Liên Kiều ánh mắt huyễn hoặc, cô cũng như quên hết những chuyện không vui vừa nãy, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, ngay lập tức, eo của cô đã bị một cánh tay mạnh mẽ vịn chặt lấy …
Âm nhạc dìu dặt như nước du dương vang khắp căn phòng, chính đang lúc Liên Kiều cảm thấy mình sắp bị chết chìm trong ánh mắt của hắn, Hoàng Phủ Ngạn Tước đã kề môi bên tai cô, nói thầm …
‘Nha đầu, đừng lo lắng, em chỉ cần bước theo bước chân của anh là được rồi!’
‘Ầm …’
Cái cảm giác như mộng như thực trong tim trong óc Liên Kiều lúc này chợt ầm ầm sụp đổ, Liên Kiều tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, tức đến nghiến răng.
Cái gì?
Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng chết này, hắn cho rằng mình không biết khiêu vũ sao? Quả thực là quá xem thường Liên Kiều này rồi, hắn chẳng lẽ không biết từ nhỏ cô đã được tiếp thụ những giáo dục về lễ nghi trong vương thất hay sao chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng mình là một cô nhóc cái gì cũng không biết sao?
Làm ơn đi, cô chân chính xuất thân từ hoàng thất cơ mà!
Thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô chợt biến sắc, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi lo lắng hỏi lại, ‘Nha đầu, sao vậy?’
‘À, không có sao … em chỉ mãi nghĩ về câu nói lúc nãy của anh mà thôi!’ Liên Kiều nở nụ cười tươi như hoa, nhưng trong lòng không biết đã mắng thầm hắn bao nhiêu bận.
Chầm chậm bước theo tiếng nhạc, tư thế khiêu vũ của Liên Kiều cực kỳ chuẩn mực và ưu nhã khiến cho những vị khách đứng ngoài không ngừng lên tiếng tán thưởng, ngay cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị cô làm cho ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.
Sau đó những vị khách lần lượt tìm bạn nhảy cho mình rồi bước ra sàn nhảy, cùng nhau lả lướt theo giai điệu du dương, dìu dặt.
‘Nha đầu, thật không ngờ tài khiêu vũ của em thật là giỏi … ô…’
Lời ngợi khen của Hoàng Phủ Ngạn Tước còn chưa dứt đã bị thay thế bằng một tiếng kêu đau đơn, vừa nhìn lại đã thấy gót giày cao của Liên Kiều vừa vặn đạp xuống mũi chân hắn …
‘Vừa nãy do mọi người đều đang quan sát chúng ta, vì giữ thể diện cho anh nên em mới không “trừng phạt” anh, giờ thì em phải … đạp cho đủ!’ Nụ cười hàm tiếu trên gương mặt nhỏ nhắn sớm đã không còn, quả thật trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nuốt một ngụm nước bọt hắn cũng tự ý thức được vừa nãy mình lỡ lời, tiêu rồi, tối nay mình sao lại xui xẻo đến vậy chứ?
‘Nha đầu, anh rút lại lời nói vừa nãy được không?’ Còn chưa nói xong, chân lại bị đạp tiếp một cước…
‘A, thật là ngại quá, em vốn là không biết khiêu vũ, anh xem, lại lỡ chân đạp trúng anh rồi!’ Liên Kiều cười nhạt một tiếng, chỉ là … trong đáy mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Chương 38: Sóng gió trong dạ tiệc (5)
Hoàng Phủ Ngạn Tước cực kỳ rầu rĩ, tối nay hắn rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là “họa từ miệng mà ra” rồi!
Nhưng … chuyện đến đây cũng không còn cách nào vãn hồi, hắn cũng chỉ còn cách phát huy hết “khả năng dỗ ngọt” của mình thôi.
‘Nha đầu, anh …’
‘Haizzz, không cần phải xin lỗi em làm gì, còn lâu em mới rơi vào bẫy của anh!’ Liên Kiều vừa nói vừa bĩu đôi môi đỏ thắm.
‘Lần này anh biết sai thật rồi mà!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thật sự cũng thấy mình quá xem thường cô vợ nhỏ của mình nên thật tâm xin lỗi cô.
Nha đầu này chỉ thấy mình nói chuyện với An Địch Á mà đã ắt mình uống cái loại nước uống quái gở kia, bây giờ mình lại xem thường cô thế này không biết …
Nếu như hắn không nhớ nhầm, cô ghét nhất là ai coi thường khả năng của mình …
Nghĩ đến đây, lưng hắn không khỏi tuôn mồ hôi lạnh …
Liên Kiều lạnh lùng liếc hắn, ‘Anh yên tâm, em bây giờ cũng không muốn làm gì anh đâu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy, nhẹ nhõm thở phào một hơi nhưng hắn lại cảnh giác hỏi, ‘Bây giờ thì không? Nha đầu, ý em là sao?’
‘Hắc hắc …’ Liên Kiều cười vô cùng tà ác, bàn tay nhỏ nhắn ôm hắn càng chặt, ‘Ý em là … đợi về nhà rồi tính!’
‘Ách?…’
Trên gương mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy vẻ bất đắc dĩ, ‘Nha đầu …’
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, đợi về nhà em với anh tính sổ một lần cho xong!’
Liên Kiều hung hăn trừng hắn một cái, ‘Anh cho rằng lịch sử phong lưu của anh phủi một cái là sạch sao? Em nghe Lăng Thiếu Đường nói anh trước khi kết hôn bạn gái cũng không ít phải không?’
‘Ạ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày. Nhiều lắm sao? Sao hắn không cảm thấy vậy chứ?
Đợi chút …
‘Là Thiếu Đường nói với em sao?’ Điểm này là điểm mấu chốt đây!
Liên Kiều liếc hắn một cái, ‘Đúng vậy! Thì sao?’
‘Nha đầu, em tuyệt đối không thể tin tưởng lời của hắn được, phụ nữ bên cạnh hắn còn nhiều hơn anh nhiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ hận không thể đè Lăng Thiếu Đường xuống hung hăng đánh cho một trận.
‘Các anh đều là cá mè một bè cả, đều không phải đàn ông tốt!’ Liên Kiều tức tối nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nhịn cười, giọng trầm thấp thì thầm bên tai cô, đính chính lại: ‘Em yêu, là cá mè một lứa!’
‘Đừng có mãi lo đính chính cái sai của em, thái độ của anh thật là không nghiêm túc, em rất không thích!’ Liên Kiều biết thành ngữ của mình không tốt, thường nói sai, nhưng vịt chết vẫn còn cứng mỏ, cố cãi lại.
‘Được được được, đúng là thái độ của anh không tốt, bà xã nói cái gì thì là cái đó!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười vừa dịu dàng vừa ôn nhu, vừa dịu dàng cực độ, trong đáy mắt toàn là hình bóng của Liên Kiều.
‘Ai là bà xã của anh chứ, thật không biết xấu hổ …’
Liên Kiều tuy ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng ngọt như mật, trái tim cứ đập thùng thùng trong lồng ngực.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, ‘Đương nhiên bà xã của anh là em rồi, chẳng lẽ … em còn muốn anh gọi người phụ nữ khác như vậy sao?’
‘Anh dám?’ Liên Kiều nhấc chân định đạp thêm một cước nữa …
‘Về nhà anh phải thành thật khai báo lịch sử phong lưu của mình cho em, bằng không … em nhất định không tha cho anh!’
‘Tuân lệnh bà xã!’
Hắn ôm chặt Liên Kiều, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc nhưng mắt vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Thiếu Đường đứng cách đó xa xa.
Lăng Thiếu Đường cũng cười nhìn lại hắn, ánh mắt giảo hoạt.
***
Đứng cách đó không xa, An Địch Á thu hết sự thân thân mật giữa Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều vào đáy mắt, trong ánh mắt toàn là vẻ đố kỵ và ghen ghét, bàn tay đang nâng ly rượu cũng bất giác nắm chặt lại.
Cô ta thật không thể tin cô nhóc đó đã gả cho Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Sao lại thế được!
Nói không chừng đây chỉ là một cái cớ để Hoàng Phủ Ngạn Tước từ chối khéo, nếu như hắn kết hôn thật, tại sao ngoại giới hoàn toàn không nhận được chút tin tức nào vậy?
Hơn nữa …
Cái làm cô chịu không nổi nhất là ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô nhóc ấy …
Đó rõ ràng là ánh mắt dành cho người tình, tràn đầy trìu mến và quyến luyến, tuy cô và Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ có một đêm bên nhau nhưng hắn từ trước đến nay vẫn luôn là người cô quan tâm, trước giờ cô chưa từng chứng kiến hắn nhìn bất cứ ai bằng ánh mắt tương tự như vậy.
Điểm làm Hoàng Phủ Ngạn Tước khác biệt so với những người còn lại trong tứ đại tài phiệt là … bên cạnh hắn trước giờ không có người phụ nữ cố định nào, đây cũng là nguyên nhân làm cho lòng của An Địch Á dành cho hắn trước giờ vẫn không nguội.
Cô nhóc đó …
An Địch Á hướng ánh mắt oán hận nhìn về phía Liên Kiều.
Cô ta vốn chỉ là một cô nhóc, còn chưa tính là một phụ nữ không đúng sao?
Hoàng Phủ Ngạn Tước vì sao lại nhìn trúng cô nhóc này chứ?
An Địch Á suy nghĩ đến nát óc cũng không hiểu được nhưng cô biết rất rõ … mình vừa nãy là bị cô nhóc này chơi!
Đáng chết!
Thật là một nha đầu không biết trời cao đất dày, tưởng rằng có Hoàng Phủ Ngạn Tước chống lưng thì dám không coi ai ra gì sao?
To gan dám trêu đùa An Địch Á ta? Còn chưa hỏi qua thử xem An Địch Á là loại người gì?
Nghĩ đến đây, An Địch Á ngẩng cao đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu trên tay, ánh mắt vì nghĩ ra được một quỷ kế mà lóe lên một tia quỷ dị.
Đẩy ly rượu không về phía nhân viên phục vụ, cô bước nhanh về phía lễ đài, cầm lấy micro.
Ánh đèn lúc này toàn bộ tập trung trên người An Địch Á.
‘Các vị …’
Cô chầm chậm cất lời, ánh mắt không nghiêng không lệch khóa chặt trên người Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều.
Môi An Địch Á chầm chậm câu lên một đường cong …
‘Thực ra hôm nay đối với ngài Kingston, ngoài vinh hạnh mời được Hoàng Phủ tiên sinh đến đây, ngài ấy còn dẫn theo một người mà theo lời của ngài ấy là rất quan trọng, đó chính là … Hoàng Phủ phu nhân!’
Lời của cô vừa dứt, xung quanh đã truyền đến không ít tiếng kêu kinh ngạc, ánh mắt mọi người đồng thời chuyển về phía bên cạnh của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Cách đó không xa, Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh đều giật mình, cả hai không hẹn mà cùng cảm thấy có gì đó không đúng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thì vẫn tươi cười nhìn mọi người, bàn tay vẫn như cũ đặt ở bên eo Liên Kiều, hoàn toàn chẳng có ý buông ra.
Liên Kiều nhìn An Địch Á, hơi chau mày … người phụ nữ này, rốt cuộc là đang tính toán gì đây?
An Địch Á thấy mình đã thành công gợi lên sự hiếu kỳ của tất cả mọi người, rất đắc ý tươi cười nói tiếp, ‘Theo như tôi biết, Hoàng Phủ phu nhân là một cô gái giỏi giang, nhiều tài, hôm nay gặp được cũng là vinh hạnh của chúng tôi, không biết Hoàng Phủ phu nhân có nể mặt mà tặng cho chúng tôi một khúc nhạc được không?
Vừa nói cô ta vừa xoay người nhìn về phía chiếc đàn dương cầm sang trọng đang đặt ở góc lễ đài.
Liên Kiều hơi nhướng mắt nhìn lại cô, bên tai vọng lại tiếng vỗ tay rào rào của mọi người.
‘Hoàng Phủ phu nhân, ngài chắc cũng đã nghe tiếng vỗ tay cổ động của mọi người, chắc cũng đã hiểu sự chờ mong của mọi người, hy vọng ngài không phụ lòng kỳ vọng đó!’ An Địch Á trong lòng vui như nở hoa, cất cao giọng nói.
‘Tôi?’ Liên Kiều chỉ tay vào mũi mình, sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại nhìn An Địch Á, ánh mắt sắc bén khiến cô ta không rét mà run.
Chương 39: Sóng gió trong dạ tiệc (6)
An Địch Á ưỡn thẳng sống lưng, cô không khó nhận ra ý cảnh cáo trong ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng mà …
Bất luận thế nào cô cũng nhất định phải dạy dỗ nha đầu kia một trận ra hồn mới được, cô cũng không tin Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể vì một cô nhóc mà ra tay đối phó với mình!
Nghĩ đến đây nụ cười trên môi cô càng rộng …
‘Hoàng Phủ phu nhân, tin rằng ngài phải trải qua nhiều lựa chọn khắt khe mới có thể được gả vào gia tộc Hoàng Phủ, không chỉ là xuất thân danh giá mà còn tinh thông các loại hình nghệ thuật, chỉ là một khúc đàn mà thôi, tin rằng cũng không thể làm khó được Hoàng Phủ phu nhân. Xin mời …!’
Cô cao ngạo làm một động tác “mời” …
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Liên Kiều, còn cô thì nét mặt khó xử, ngập ngừng cắn môi nói, ‘Tôi, thật ngại quá, tôi đàn không hay lắm …’
‘Không biết đàn?’
Giọng nói của An Địch Á cố ý vút cao hơn nữa, ‘Hoàng Phủ phu nhân, xin đừng đùa với chúng tôi, tin rằng chỉ cần là một cô gái quý tộc thì đều biết đàn!
Ý ở ngoài lời rất rõ ràng, cô ta gián tiếp nói với mọi người rằng … cô nhóc này vốn chẳng phải xuất thân danh giá gì, cũng không phải là dòng dõi quý tộc gì.
Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người cùng ánh mắt thấy người gặp nạn mà mừng của những cô gái xung quanh đang nhìn về phía Liên Kiều …
‘Nha đầu, đừng để tâm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn chau mày nhìn về phía An Địch Á … người phụ nữ này, lại dám nghĩ ra cách này để trả đũa, thật đủ to gan rồi!
‘An Địch Á!’
Hắn chầm chậm cất lời, giọng nói lạnh như băng, ‘Cô đừng tự đề cao mình quá mức, cô là ai mà muốn vợ tôi đàn cho cô nghe chứ?’
Một câu nói, như một ngọn roi hung hăng quất vào không trung, đánh thẳng vào lòng mọi người, ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Trái tim An Địch Á không ngừng run rẩy nhưng cô vẫn cứng đầu nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, câu này của ngài không đúng rồi, nghe được tiếng đàn của phu nhân là vinh hạnh của chúng tôi, về sau những yến hội như thế này rất nhiều, ngài cứ giữ mãi hình tượng cao quý của phu nhân … hình như là không hay lắm. Hoàng Phủ phu nhân, cô thấy thế nào?’
Thông minh như cô đương nhiên là không dám dùng cách cứng rắn đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước, cho nên chỉa mũi dùi về phía Liên Kiều.
‘Người phụ nữ này thật phiền phức!’
Cách đó không xa Lăng Thiếu Đường cũng chau mày nói, sớm biết như vậy hắn tuyệt đối không giật dây cho Liên Kiều đi đối phó với cô ta.
Tin rằng ý đồ của cô ta là trả thù cho những chuyện vừa phát sinh lúc nãy.
‘Thiếu Đường, chúng ta qua đó xem đi, nếu quả thực tình hình không tốt, em sẽ ra mặt giúp Liên Kiều!’
Kỳ Hinh kéo tay Lăng Thiếu Đường nói, ‘Cuộc chiến ngầm giữa phụ nữ với nhau, đàn ông các anh càng giúp càng rối mà thôi, bởi vì tuy giải quyết nhanh chóng nhưng tuyệt đối sẽ không làm cho người ta phục!’
‘Được!’ Lăng Thiếu Đường vịn eo cô, cùng bước đến.
Liên Kiều bị An Địch Á hỏi ngược lại một câu này, sau khi sững người một chút, rất nhanh liền nhẹ giọng nói: ‘Tôi chỉ sợ mình đàn không được hay, ngược lại làm mất hứng của mọi người mà thôi!’
‘Sao lại có thể chứ?’ An Địch Á càng cười càng đắc ý, ‘Hoàng Phủ phu nhân thật quá khiêm tốn rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định mở lời thì đã bị câu nói tiếp theo của Liên Kiều cắt đứt …
‘Vậy … tôi chỉ đành thử một chút!’
An Địch Á hơi giật mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không ngờ Liên Kiều sẽ nói như vậy mà Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường vốn đang bước đến cũng ngừng lại chờ đợi …
Liên Kiều đi đến bên chiếc đàn dương cầm trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, đây là một chiếc đàn dương cầm rất sang trọng, vừa nhìn cũng biết là tuyệt phẩm, mặt đàn sáng bóng soi sáng gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Không có sợ hãi, không có lo lắng, không có hoảng loạn, nếu có thì chỉ là một nụ cười ưu nhã …
‘Nếu như mọi người đều có hứng thú như vậy, vậy thì … không ngại thử nghe một khúc “Impromptu Fantasie”, tin chắc rằng mọi người đối với tác phẩm này của Chopin đều đã rất quen thuộc!’
Giọng nói dễ nghe của Liên Kiều du dương vang trong đại sảnh, cô điềm đạm quét mắt một vòng qua mọi người sau đó ngồi xuống bên chiếc đàn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sững người …
“Hoan tưởng khúc”?
Lần đó là lúc cô vẫn còn ở trường đại học Hồng Kông bị hiệu trưởng phạt phải học cho xong khúc nhạc này, nha đầu này không phải trước giờ vẫn đàn không hay sao?
‘Ngạn Tước …’
Kỳ Hinh lúc này mới cất lời, trong giọng nói không giấu được sự tán thưởng, ‘Không ngờ Liên Kiều còn biết đàn khúc nhạc này, “Hoang tưởng khúc” của Chopin nha, thật khó!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì bởi vì lúc này hắn còn chưa hiểu rõ trong lòng Liên Kiều đang định làm gì, rõ ràng là đàn không hay khúc nhạc này sao lại còn muốn đàn chứ?’
Nha đầu này, chắc không phải là chỉ vì nóng giận nhất thời mà chạy lên làm loạn chứ? Hành động này … nói không chừng với tính cách của Liên Kiều cũng sẽ làm ra được.
Liên Kiều nhấc nắp đàn lên, nhẹ nhàng ấn thử vài phím như thử đàn sau đó ngừng một chút như muốn điều tiết lại tâm trạng.
Ngón tay thon thả đặt trên bàn phím, màu trắng nõn của ngón tay tương phản với những phím đàn đen trắng thật bắt mắt.
Mà dưới ánh mắt chờ xem trò hay của An Địch Á và ánh mắt chờ mong của mọi người, một màn khiến ai cũng không ngờ tới đang diễn ra …
Ngón tay của Liên Kiều, linh hoạt mà thuần thục nhấn như bay trên phím đàn, lả lướt như bươm bướm vờn hoa, nhẹ nhàng mà tự tại.
Từng nốt nhạc đẹp đẽ theo động tác của ngón tay mà du dương vang vọng khắp đại sảnh.
“Hoan tưởng khúc” là tác phẩm mà Chopin tâm đắc nhất trong suốt sự nghiệp sáng tác âm nhạc vĩ đại của ông!
Dưới bàn tay của Liên Kiều, khúc nhạc này như gió mùa xuân nhẹ nhàng phiêu động, nhẹ nhàng len vào lòng mọi người.
Ai nấy đều bị tiếng đàn này làm chấn động, không ai ngờ một cô gái tuổi còn trẻ như Liên Kiều lại có thể đem khúc nhạc này đàn đến động lòng người như thế.
Cô ngồi đó, trong vắt như một thiên sứ giáng trần, biểu tình thoát tục trên gương mặt càng khiến người ta cảm thấy như mình đang chìm trong giấc mộng, ngón tay trắng như ngọc vẫn không ngừng lả lướt trên những phím đàn.
Không chỉ những người đứng đó bị tiếng đàn của Liên Kiều làm cho chấn động mà cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng giật mình, hắn vốn không ngờ cô lại có thể đàn khúc nhạc này lưu loát đến như vậy.
Chuyện này … sao lại có thể chứ?
Cô không phải là ghét đàn dương cầm lắm sao?
Lúc này Liên Kiều đã đàn đến phần thứ hai trong tổ hợp khúc “Hoan tưởng”, tiết tấu của khúc này là tao nhã nhất, từng nốt nhạc đẹp đẽ du dương làm say hồn người.
Giữa tiếng nhạc du dương, chợt vang lên giọng nói dịu dàng của Liên Kiều…
‘Khúc nhạc này, là ông xã tôi đích thân dạy tôi đàn …’
Trên môi cô khẽ câu lên một nụ cười xinh như mộng, ‘… cho nên, hôm nay tôi đặc biệt đàn khúc nhạc này xem như là một phần lễ vật tặng cho ông xã của tôi, Hoàng Phủ Ngạn Tước!’