Tứ Đại Tài Phiệt P4 - Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú - Ân Tầm

Chương 33: Quyển 5 - Chương 41-47


Bạn đang đọc Tứ Đại Tài Phiệt P4 – Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú – Ân Tầm – Chương 33: Quyển 5 – Chương 41-47

Quyển 5: Kịch giả tình thật

Chương 41: Bốn người đàn ông tính sổ (1)

‘Anh hứa với em thì nhất định sẽ làm được, nhưng nếu như em đã có điều kiện, vậy thì anh cũng nên có điều kiện mới tính là có qua có lại chứ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không gấp gáp gì nói.

‘Điều kiện gì?’

‘Đơn giản lắm, chính là như lúc nãy anh vừa nói, ngày mai cùng anh đi Mã Lai thăm ông nội, đó là sự nhượng bộ lớn nhất của anh, nếu như em không đồng ý, vậy thì đua xe, phi đao, cưỡi ngựa hay bắn súng gì gì đó, toàn bộ điều dẹp hết!’

Hắn đứng dậy, duỗi người, cực kỳ trấn tĩnh mà kiên định.

Liên Kiều nghe vậy sững người.

‘Em suy nghĩ cho thật kỹ đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay dịu dàng vò đầu cô một cái, cười ha hả bước đi.

Liên Kiều lúc này mới có phản nứng …

‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước …’ Cô kêu lớn, vội vàng đuổi theo hắn, ‘Em đồng ý với anh!’

Chỉ là chậm vài ngày thôi mà, cô tình nguyện đợi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay người  lại nhìn cô cười, nụ cười dịu dàng mang theo chút cố chấp lại mang theo một sự quyến luyến không nói thành lời dành cho cô …

***

Hoàng hôn, mặt trời dần hạ về Tây, trong ráng chiều, từng phiến từng phiến may đỏ trải khắp bầu trời, chiếu lên những tấm kính của tòa nhà hùng vĩ khiến cho nó nhìn càng thêm lộng lẫy.

Trong Cung thị có chút náo loạn … đương nhiên chỉ là phát sinh trong văn phòng tổng tài nằm ở tầng cao nhất.

‘Cung tiên sinh … Hoàng Phủ tiên sinh đến rồi …’

Cung Quý Dương đang vùi đầu xử lý công vụ, vừa ngẩng đầu lên đã không khó nhìn ra vẻ mặt kích động của cô thư ký, vừa nghiêng đầu đã thấy bóng Hoàng Phủ Ngạn Tước xuất hiện ở cửa.

Trong lòng chợt hiểu rõ chuyện gì, hắn đưa tay vẫy ra hiệu cho cô thư ký rời đi.

Cô thư ký luyến tiếc đi ra khỏi văn phòng tổng tài, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng lại.

‘Ạ, người cuồng công việc thế nào hôm nay lại rảnh rỗi đến tham quan Cung thị vậy?’ Cậu là từ đâu chạy đến đây? Tổng công ty sao? Nếu vậy thì tốc độ cũng nhanh quá đó!’

Cung Quý Dương đứng dậy, đi đến bàn, lấy bộ pha trà bày ra, ‘Nhưng mà cậu đến hôm nay cũng kể như đúng lúc đi, mình vừa nhận được một loại trà thượng hạng từ Trung Quốc gửi sang, không ngại thì thử một chút!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không hề khách khí, đi thẳng về phía sofa ngồi xuống, không nói một lời, chỉ nhìn hắn.

Cung Quý Dương thành thục biểu diễn tài nghệ pha trà trước mặt hắn, lại chẳng gây cho hắn chút chú ý nào, chỉ cười cười nhìn …

‘Trà này chỉ có thể pha bằng nước suối tốt nhất, nước suối này là nước đầu nguồn chảy từ núi Thánh Sơn, không chỉ là ngọt mát vô cùng mà trà pha bằng nước này vào miệng thơm ngát, dễ chịu vô cùng!’

Mùi thơm của trà dưới bàn tay thành thạo của Cung Quý Dương dần dần lan tỏa khắp văn phòng.

 Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới mở miệng, bởi vì hắn biết nếu như mình không nói gì tên Cung Quý Dương này sẽ lái câu chuyện đi rất xa …

‘Quý Dương, cậu biết mình đời này hối hận nhất là gì không?’

Cung Quý Dương nghe hắn hỏi vậy, cố tình ra vẻ không hiểu hỏi, ‘Hả, cậu còn có chuyện hối hận sao? Nhìn không ra nha …’

Thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước ngả về phải trước, nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi nói, ‘Mình đời này hối hận nhất chính là quen biết ba người các cậu, đáng chết thật, Lăng Thiếu Đường mới vừa rồi còn bày trò chơi xỏ mình!’

‘Ạ?’ Cung Quý Dương cố tình há hốc miệng tỏ vẻ ngạc nhiên, ‘Mình buồn dùm cậu!’

‘Cậu cũng chẳng phải tốt lành gì!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy hắn cười xấu xa, thật muốn một quyền đánh nát gương mặt tươi cười kia.

‘Này, cậu đừng có quơ đũa cả nắm nha, mình lại không có bảo cái tên kia đi chơi xỏ cậu!’

Cung Quý Dương hai tay giơ lên trời, vẻ mặt vô tội, ‘Chẳng qua nói đi cũng phải  nói lại, Lăng Thiếu Đường cái tên đó không phải là cậu không hiểu hắn, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, hắn chính là thích chơi xỏ người ta như vậy, chẳng lẽ cậu còn không quen sao?’

‘Cung Quý Dương, nếu như mình không có nhớ lần, trong bốn người bọn mình tên quỷ quái nhất là cậu mà, nếu nói về chơi xỏ, chắc không thiếu phần của cậu, cái tên kia trở thành như bây giờ đều là do cậu làm hư thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu tính sổ với hắn.

‘Này này này, có trời đất chứng giám, mình từ nhỏ vốn là một đứa bé ngoạn, vừa thật thà lại đơn thuần như thiên sức, đều là do các cậu làm tớ thành hư hỏng như bây giờ mà!’ Cung Quý Dương hưng trí bừng bừng muốn cùng hắn tính sổ.

‘Cậu còn dám nói? Còn nhớ năm đó chúng ta tám tuổi trốn đi bắt cá, kết quả là chẳng bắt được con cái nào, Thiếu Đường tức quá chạy đến khu nuôi cá gần đó bắt trộm gần năm mươi cân cá, chuyện này cậu biết trước tiên vậy mà còn đi chơi xỏ người ta, nói nếu như không chia đống cá đấy cho cậu cậu liền đi đến khu nuôi cá tố cáo hắn, kết quả là năm mươi cân cá đó bị cậu chiếm hết bốn mươi mấy cân, chỉ còn chừa lại một hai cân cho bọn mình, đây còn không phải là bản lĩnh chơi xỏ của cậu sao?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước hớp một ngụm trà nói. 

‘Ai, Ngạn Tước, cậu nói vậy không đúng nha, người lúc đó đi trộm cá không phải là Thiếu Đường mà là mình, người bị chơi xỏ là mình mới đúng!’ Cung Quý Dương nhướng mày, lên tiếng đính chính lại.

‘Hôm đó là Thiên Dục tận mắt chứng kiến cậu còn dám chối?’

‘Làm ơn đi, hôm đó Thiên Dục đã bị Thiếu Đường mua chuộc có được không?’ Cung Quý Dương nhàn nhã nói.

‘Được thôi, không nói chuyện cũ nữa, nói về Liên Kiều đi, cậu ăn no rững mỡ, không có gì làm lại đi làm quân sư cho cô ấy, mình nói này, người anh em, người ngồi trước mặt cậu mới đúng là người bạn từ nhỏ đến lớn của cậu, vậy mà cậu lại đi tính kế với mình? Cậu còn có lương tâm không vậy?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước xua xua tay, nói đến chỗ này hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi

Cung Quý Dương khoanh tay ngồi tựa vào sofa, cười rất “vô tội”, ‘Ngạn Tước, người ta là một tiểu cô nương ngây thơ, mình theo lý nên giúp người ta mới đsng muà, nhưng nói gì thì nói, người sai chính là cậu, đang yên đang lành sao tự dưng chạy đi giả làm mình làm gì, đúng rồi, nói tới đây mình mới nhớ, còn chưa tính sổ với cậu chuyện xâm phạm quyền riêng tư đó nha!’

‘Cậu cho rằng mình thích mạo xưng là cậu lắm sao? Trong bốn người chỉ có cậu là lăng nhăng nhất, chẳng lẽ còn muốn mình mạo danh Thiên Dục sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đáp trả.

‘Này, cậu nói chuyện có chút trách nhiệm được không? Với lại, mình là phong – lưu, không phải lăng nhăng, nhưng mà sau khi gặp được Tranh Tranh lòng mình cũng chỉ còn mỗi cô ấy thôi …’ Nhắc đến Tử Tranh, vẻ mặt Cung Quý Dương liền lộ vẻ si mê.

‘Cậu thực là … không biết xấu hổ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hận không thể một chưởng đánh qua đem nụ cười chói mắt kia đánh vỡ.

Chương 42: Bốn người đàn ông tính sổ (2)

Cung Quý Dương nhàn nhã hớp một hớp trà, ‘Ồ, trà này thật thơm, hoặc giả chỉ có mình mới pha ra được mùi vị độc nhất vô nhị này, Ngạn Tước không uống thì tiếc lắm đó!’

‘Cậu còn dám nói, mình bây giờ chỉ hận không thể đè cậu xuống đánh cho một trận đây!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiến răng nghiến lợi.

‘Người trẻ tuổi, quá xúc động không phải là chuyện tốt đâu!’

Cung Quý Dương đặt tách trà xuống, nhìn hắn, ‘Thực ra là mình đang giúp cậu mà, không biết ơn thì thôi. Nghe nói cậu sắp kết hôn rồi?’

‘Tin tức cũng nhanh nhạy quá nhỉ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

‘Hắc hắc, mình cũng sắp kết hôn rồi?’ Mặt Cung Quý Dương sáng rỡ.

‘Chuyện cậu kết hôn với chuyện mình sắp nói có liên quan gì đến nhau đâu?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói từng chữ một.

Cái tên đáng ghét này, không dám nói đến trọng điểm chứ gì! Mà đợi đã …

‘Cung Quý Dương, cậu nói cậu sắp kết hôn à?’ Hắn lúc này mới phản ứng lại.

‘Đương nhiên, mình cầu hôn với Tranh Tranh rồi!’ Cung Quý Dương cười rất đắc ý, trong giọng nói cũng không giấu được sự hưng phấn.

‘Cô ấy đồng ý rồi sao?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút nghi ngờ, chắc là không phải đâu, theo như hắn biết, Sầm Tử Tranh đối với hắn vẫn là một vẻ mặt không thèm để ý!’

Cung Quý Dương ngược lại vẫn cười rạng rỡ: ‘Gấp cái gì, ngày tháng sẽ từ từ qua, cầu hôn cũng phải từ từ!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước triệt để bị hắn làm cho “đơ” rồi, ‘Mình nói nha Cung Quý Dương, cậu cầu hôn thất bại còn dám nói với mình, thật đúng là không biết cất mặt đi đâu!’

‘Này, cậu nói vậy là không đúng nha, có chiến thắng nào là dễ dàng đâu, dù sao Tranh Tranh là của mình, bất kể là đợi đến lúc nào mình cũng sẽ đợi đến lúc đó!’ Cung Quý Dương vẻ mặt tràn đầy tự tin.

‘Đáng chết thật, chuyện này có lên quan gì đến mình đâu, nói về Liên Kiều đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời hắn.

‘Cậu đúng là không biết tốt xấu, mình là vì tốt cho cậu, để cậu khỏi phải đi đường vòng giờ còn dám trách mình. Bạn Ngạn Tước thân mến, tuy rằng bên cạnh bạn có không ít phụ nữ nhưng đối với tình yêu, bạn vẫn là phải học hỏi mình nhiều! Có thể nói là chỉ số thông minh của cậu cao bao nhiêu thì chỉ số tình yêu của bạn thấp bấy nhiêu!’ Cung Quý Dương nhìn hắn bằng ánh mắt của Chúa cứu thế.

‘Cậu nói cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết từ lúc nào đã đặt tách trà xuống, tay mân mê mấy tờ danh thiếp đặt ở gần khay trà, giọng không chút biểu tình nói.


‘Hắc hắc, đừng kích động như thế chứ, mấy tờ danh thiếp đó có mạ vàng đấy …’ Cung Quý Dương nhìn thấy liền hiểu rõ ý hắn, vẻ mặt khẩn trương nói.

‘Phải không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cười, cầm lên một tờ danh thiếp, vờ như cẩn trọng xem xét, ‘Phải thì tốt, cậu biết không, như vậy càng thích hợp làm ám khí!’

‘Được rồi được rồi, mình nói!’

Cung Quý Dương giơ tay đầu hàng, bên môi vẫn treo nụ cười tà mị, ‘Cậu thật là không có lương tâm, tuy bề ngoài là mình đang giúp Liên Kiều nhưng trên thực tế là suy nghĩ cho hanh phúc nửa đời sau của cậu, nếu như không có mình, cậu làm sao suy nghĩ thông suốt mà kết hôn chứ? Thậm chí là bất chấp tất cả mà … yêu Liên Kiều?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe câu này, không khỏi sững người.

‘Cậu nói gì chứ?’ Qua một lúc lâu hắn mới phản ứng lại, ánh mắt có chút không tự nhiên.

Yêu Liên Kiều?’

Mình yêu cô ấy sao?

Cung Quý Dương cũng thôi giỡn nữa, nhìn hắn, nói rành mạch từng chữ một, ‘Chẳng lẽ không phải sao? Nếu như cậu không yêu Liên Kiều, sao lại muốn kết hôn với cô ấy? Ánh mắt của cậu bây giờ không khác gì ánh mắt của Lãnh Thiên Dục lúc đó!’

‘Mình với hắn có gì giống nhau chứ? Hắn yêu Thượng Quan Tuyền cũng là rất bình thường mà!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chết cũng không nhận.

‘Câu này nói không đúng rồi, vậy cậu yêu Liên Kiều là không bình thường sao?’ Cung Quý Dương cười càng mờ ám.

‘Cậu … mình chỉ là cảm thấy nếu như mình và cô ấy đã có hôn ước từ trước, vậy thì cứ tiến hành thôi, đây là trách nhiệm của một người đàn ông mà thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bị hắn hỏi đến không biết trả lời sao, đành viện đại một cái cớ.

Cung Quý Dương cười ha hả, ‘Thật không đó? Không phải lúc trước cậu đặc biệt bài xích cuộc hôn nhân này sao?’

‘Mình … mình …’

Hoàng Phủ suy nghĩ một chút, ‘Mình chỉ là từ sau khi ở cùng với Liên Kiều, cảm thấy hai người rất hợp nhau, chỉ đơn giản vậy thôi!’

‘Ờ, cậu ấp úng kìa!’

Cung Quý Dương như vừa phát hiện ra một châu lục mới, lập tức hô to gọi nhỏ, ‘Mình nói cậu khẩn trương cái gì chứ, mình cũng đâu có bức cung cậu!’

‘Cái tên đáng chết kia, có tin mình ghim một tờ danh thiếp này lên người cậu hay không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thẹn quá hóa giận.

‘OK! OK!’ Cung Quý Dương vội lên tiếng xoa dịu hắn, ‘Nếu nói như vậy, Liên Kiều đáng yêu như vậy, chẳng lẽ cậu chỉ xem cô ấy là em gái hay sao?’

‘Em gái?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp giọng tự hỏi, hình như không giống lắm!

Chẳng lẽ … mình thật sự yêu nha đầu kia sao?

Hình như … là thật!

Cung Quý Dương kêu lên, ‘Này, vậy tại sao cậu lại ngăn cản Liên Kiều cùng người đàn ông khác ở bên nhau chứ? Nếu như cậu chỉ xem cô ấy là em gái, thì căn bản không có quyền can thiệp vào quyền tự do yêu đương của người ta!’

‘Ai nói cô ấy yêu hắn chứ? Hơn nữa cái tên Kiều Trị đó, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là một tên công tử bột, hắn làm sao thật lòng với Liên Kiều được chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày.

‘Chậc chậc! Cậu đang nói người khác hay nói chính mình vậy? Đừng quên trước khi chúng ta ngồi lên vị trí này cũng bị người ngoài kêu là công tử bột đấy th!’

Cung Quý Dương cười niói, ‘Hơn nữa, sao cậu có thể khẳng định là người ta thật lòng hay không chứ, nếu như Liên Kiều thích hắn, cậu cũng phải chịu thôi!’

‘Ai nói mình không có cách gì, hơn nữa Liên Kiều cũng không phải là thích hắn, người cô ấy yêu là mình chứ không phải cái tên tiểu tử đó! Nếu như không phải như vậy, cô ấy sao lại muốn kết hôn với mình chứ?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nói câu này, giọng điệu có chút kiêu ngạo.

‘Ai, cậu thật đúng là tên ngốc …’ Cung Quý Dương không khỏi than một câu, ‘Còn dám nói không yêu người ta?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước im lặng, xua tay nói, ‘Bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, hôm nay mình đến là có việc!’

‘Việc gì?’ Cung Quý Dương tò mò nhìn hắn.

‘Ồ, chính là muốn cậu tặng cho một một chiếc xe đua F1!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước mây trôi nước chảy nói.

‘Ạ, có hứng thú đua xe rồi sao?’ Cung Quý Dương càng tò mò hơn.

‘Không phải mình, là … Liên Kiều!’ Hắn dựa người vào sofa, nói thẳng.

Chương 43: Bốn người đàn ông tính sổ (3)

‘Cái gì?’

Cung Quý Dương thét lên một tiếng chói tai …

‘Gào thét cái gì chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tướcday day màng nhĩ, gương mặt anh tuấn cũng chau lại.

‘Anh hai, giở trò gì đây? Cậu nói là … Liên Kiều muốn sao?’ Cung Quý Dương ngẩng đầu nhìn thẳng vào người bạn hiền.

‘Còn nói nhảm sao? Ngoại trừ cô ấy, còn ai nữa chứ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ném cho Cung Quý Dương một cái nhìn hàm ý “cậu thật ngốc”.

Nào hay, Cung Quý Dương càng nghe càng không hiểu.

‘Mình vẫn chưa hiểu ý của cậu, Liên Kiều cô ấy rốt cuộc là muốn đua xe hay là muốn một chiếc xe đua?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước lười nhác bắt tréo chân thả người trên ghế sofa, nhàn nhã nói: ‘Cô ấy muốn chơi đua xe, lại cũng muốn một chiếc xe đua!’

‘Mình trước giờ không biết Liên Kiều biết đua xe!’ Cung Quý Dương khen một câu, ‘thì ra là cô nhóc này giấu nghề!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, dội cho Cung Quý Dương một gáo nước lạnh …

‘Sai, cô ấy căn bản là không biết gì về đua xe!’

‘Hả?’

Lại một tiếng thét lớn không thể tưởng vọt ra từ miệng Cung Quý Dương, lần này ngay cả đôi mắt vốn quyến rũ cũng trợn to lên.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún nhún vai…

Cung Quý Dương cẩn trọng hỏi, ‘Cậu chắc không phải là muốn mình dạy cô ấy đấy chứ?’

Nói đến đây, giọng của hắn cũng phát run …

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, chỉ cười cười gật đầu.

‘Anh hai à, anh tha cho em đi … Tuy nói là mình là quân sư của Liên Kiều không sai, nhưng cậu nên biết là Liên Kiều của cậu tinh nghịch đến đâu, vì cô ấy muốn mình ra kế sách giúp cô ấy mà dùng rất nhiều cách uy hiếp lẫn đe dọa rồi, nếu như cô ấy học không tốt hoặc là chơi không vui, vậy không phải sẽ tìm cách bẻ xương mình sao?’

Cung Quý Dương cho tới bây giờ vẫn còn nhớ tình cảnh thảm thương sau mấy lần bị Liên Kiều bày kế trêu chọc, đây là cá tính trời sinh rồi, làm sao sửa được chứ?

‘Này Cung Quý Dương, cậu nói như vậy là không đúng rồi. Cậu là một người đàn ông chân chính mà, lại có thể nói ra mấy lời như vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất hiếm khi thấy được vẻ sợ hãi của Cung Quý Dương, trong lòng không khỏi cười thầm.

‘Mình chỉ là nói lời thật lòng thôi mà …’ Cung Quý Dương nhún vai.

‘Vậy cậu dạy hay không đây?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước mân mê tờ danh thiếp mạ vàng trong tay, cười quỷ dị nhìn Cung Quý Dương.

Thấy hành động này của hắn, Cung Quý Dương liền xụ mặt xuống …

‘Dạy, mình dạy còn không được sao …’

‘Vậy mới đúng là anh em tốt chứ!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ha hả, đứng dậy bước đến trước mặt hắn, bàn tay to vỗ vỗ vai hắn.

‘Cậu và Liên Kiều quả là xứng đôi, một người thì thích chỉnh người còn người kia thì thích uy hiếp người! Nhưng mà … nha đầu Liên Kiều sao đột nhiên lại muốn chơi đua xe chứ?’

Cung Quý Dương hất bàn tay đẹp đẽ kia xuống, trừng mắt nhìn hắn, chợt nhớ ra một điểm quan trọng, liền hỏi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe hắn hỏi, trên gương mặt anh tuấn chợt hiện ra một nét không tự nhiên, hắn cười khan một tiếng, ‘Chắc là do tò mò thôi, cậu cũng biết đó, cô ấy trước giờ vốn ham chơi …’

Cung Quý Dương ánh mắt sắc bén, một tia mất tự nhiên của hắn đương nhiên là thu hết vào trong mắt …

‘Hi, cậu mình như là không phải nói lời thật lòng …’


 Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút khó coi.

Một ý cười quỷ quyệt xẹt qua mắt Cung Quý Dương, hắn khoác tay lên vai Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẻ mặt ám muội hỏi, ‘Mình nói cậu này, Ngạn Tước, thực ra cậu không nói mình cũng biết, đây chắc là do Liên Kiều uy hiếp cậu, đúng không? Nói đi, cô ấy lấy gì ra uy hiếp cậu?’

‘Không có, mình có gì để uy hiếp đâu!’ Giọng nói Hoàng Phủ Ngạn Tước càng mất tự nhiên, trong ánh mắt lộ rõ vẻ không vui.

‘Ánh mắt cậu nói ra hết rồi …’ Nét cười trên mặt Cung Quý Dương càng đậ, bàn tay to dùng sức vỗ vỗ vai người bạn thân.

Hoàng Phủ Ngạn Tước hất tay hắn ra, hai người đàn ông làm như vậy thật kỳ quái!

Đi đến ngồi xuống sofa, hắn thở dài một tiếng, ‘Đây là điều kiện kết hôn của Liên Kiều!’

‘Cái gì?’

Cung Quý Dương giống như vừa nghe được chuyện cười lớn nhất thiên  hạ, hắn trừng mắt nhìn bạn hiền …

‘Có cái gì đáng ngạc nhiên thế?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước xua tay, ‘Con gái muốn kết hôn đề xuất điều kiện cũng là bình thường thôi mà!’

Cung Quý Dương không nói gì, ánh mắt đầy ý cười nhìn hắn, như đang đợi hắn nói tiếp nửa câu sau.

‘Thôi được rồi, mình đầu hàng! Nha đầu đó muốn như vậy, mình cũng không có cách nào!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ thở dài một tiếng, cái tên Cung Quý Dương đáng đánh này, nhất định phải nhìn thấy mình khó xử thì mới vui hay sao chứ?

Cung Quý Dương nhướng mày, ‘Sao lại nhìn mình như thế?’

‘Không chỉ là cậu, còn có Thiếu Đường và Thiên Dục!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đem sự thật nói ra.

Lần này Cung Quý Dương triệt để bị đánh bại rồi.

‘Cô ấy muốn gì?’

‘Đơn giản thôi, cô ấy muốn học cưỡi ngựa với Thiếu Đường, học bắn súng với Thiên Dục!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước từ tốn trả lời.

‘Nếu như là đổi một người khác, muốn học bọn mình sẽ suy nghĩ một chút.’ Cung Quý Dương khoanh tay trước ngực nói, ‘Nhưng chỉ nghe đến bản lĩnh chỉnh người của Liên Kiều, Thiếu Đường và Thiên Dục sẽ không dám tiếp cận cô ấy đâu!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước sững người, sau khi phản ứng lại, hắn không nói gì thêm, đứng lên nắm lấy cổ áo của Cung Quý Dương, nói: ‘Vậy thì lạ nha, chuyện liên quan đến Liên Kiều tại sao hai tên đó lại biết được?’

‘Hắc hắc … cái này … mình làm sao biết được chứ …’ Cung Quý Dương cười khan mấy tiếng, vẻ mặt ngượng ngfung.

‘Cậu không biết? Mình thấy cậu chính là rõ ràng nhất, cậu chính là cái loa phóng thanh …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tức đến suýt bóp cổ hắn.

‘Này này này, đừng có nói khó nghe vậy được không, mình chỉ là vô tình nói lộ ra thôi!’ Cung Quý Dương thụp người tránh lấy “ma trảo” cảu hắn, thuận tiện lách người ra thật xa.

Hoàng Phủ Ngạn Tước không đuổi theo, chỉ dựa người vào bàn làm việc của hắn, cười nói: ‘Làm người, nếu đã là sai chuyện thì phải tìm cách bù đắp, Cung đại tổng tài, cậu gây ra những phiền phức không đáng có cho mình, nói sao thì cũng phải tìm cách chứ, phải không?’

 Cung Quý Dương suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Vậy đi, cùng lắm thì tự mình ra tay, làm cho Liên Kiều một chiếc xe đua đầy đủ chức năng, hơn nữa còn tự mình  đến tặng cho cô ấy, thế nào?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, lắc đầu nguầy nguậy đáp, ‘Mình nói rồi, cậu không chỉ phải tặng xe mà còn phải đích thân dạy cô ấy mới được!’

Chương 44: Bốn người đàn ông tính sổ (4)

‘Người anh em, tha cho mình đi …’ Cung Quý Dương chỉ nghĩ thôi tóc đã dựng đứng lên.

‘Rốt cuộc là cậu dạy hay không dạy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu chuyển sang thủ đoạn cứng rắn, hắn phe phẩy tờ danh thiếp trong tay.

‘Ép bức người là có tội đó …’ Cung Quý Dương vừa thấy đã sợ.

‘Cậu đâu phải là người, rõ ràng là thần tiên mà!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bác bỏ ngay.

‘Cách cầu xin người của cậu cũng quá khác người đi, đến thần tiên cũng bị ép …’

Lời của hắn còn chưa dứt, một tờ danh thiếp mạ vàng sáng loáng nhắm hướng hắn phóng thẳng tới, Cung Quý Dương mắt lanh tai thính, vội vàng lách người trốn nhưng đã không kịp, tờ danh thiếp bay xẹt qua người hắn khiến cho chiếc áo sơ mi cao cấp bị cắt một đường …

‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, cậu là muốn giết người diệt khẩu phải không? Thật không vui chút nào!’ Cung Quý Dương lớn tiếng kêu nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhã.

‘Thân thủ càng lúc càng khá nha!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nở nụ cười mê người.

‘Đương nhiên, gì thì không nói, tránh phi đao của cậu thì có dư!’ Cung Quý Dương cười càng đắc ý.

‘Được, vậy thử lại nhé!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nói vừa vẫy tay …

‘Đừng đừng …’ Cung Quý Dương đưa tay ra ý đình chiến, ‘Mình phục cậu rồi, vì một cô nhóc mà lại dám ra tay giết anh em ngay chỗ công cộng!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy cũng không ép buộc hắn nữa, bước đến ngồi xuống sofa, nhẹ thở dài: ‘Haizzz, bỏ đi, mình cũng biết là cậu sợ Liên Kiều, chẳng qua là … hơi đáng tiếc!’

Cung Quý Dương nghe vậy trên mặt liền lộ vẻ  hoài nghi.

‘Chuyện gì đáng tiếc?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẻ mặt của hắn như thế, càng đắc ý, cố ý làm cho hắn thắc thỏm: ‘Cậu với mình đều là người làm ăn, cũng nên biết phàm chuyện gì cũng nên hỗ trợ nhau mới tốt, bây giờ không phải đề cao đôi bên cùng có lợi sao? Nếu như cậu giúp đỡ cho đám cưới của mình, vậy đương nhiên là mình sẽ cố hết sức thúc đẩy chuyện của cậu với Tử Tranh, cậu thấy đúng không?

 Cung Quý Dương nghe vậy càng khó hiểu, ‘Ý cậu là sao?’

‘Ý mình rất đơn giản …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước dài giọng, ‘Có chuyện chắc cậu còn chưa biết, đó chính là Tranh Tranh của cậu với Liên Kiều bây giờ rất thân thiết với nhau, trước khi mình đến đây, hai cô đang tâm sự với nhau qua điện thoại!’

Một câu vừa thốt ra, Cung Quý Dương đã như mũi tên vọt đến bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngồi xuống, vẻ mặt nịnh nọt nói, ‘Cái đó … cậu có biết họ nói gì với nhau không?’

‘Có nhắc đến cậu hay không thì mình không biết, nhưng cậu cũng nên biết, Liên Kiều cô nhóc đó miệng rất ngọt, Tranh Tranh của cậu thích nha đầu đó còn hơn em gái ruột, chẳng những là thích nói chuyện mà còn đem thẻ VIP của chuỗi cửa hàng Leila trên toàn cầu cho cô ấy, lại còn tự mình đảm nhiệm thiết kế hình tương và trang sức cho cô ấy, cho nên có thể  nói là Tranh Tranh của cậu hoàn toàn bị nha đầu đó thu phục rồi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nói xong nhàn nhã hớp một ngum trà, không có vẻ gì là gấp gáp, ngược lại Cung Quý Dương nãy giờ một vẻ thờ ơ ngược lại nóng như lửa đốt, từ sâu trong lòng mình, hắn rất hy vọng có thể từ hiểu được Sầm Tử Tranh từ bất cứ góc độ nào.

‘Cái đó … cái đó …’

‘Thực ra, ấn tượng của Liên Kiều đối với cậu rất tốt, mình cũng lờ mờ nghe được cô ấy trong điện thoại có nhác đến tên cậu, nhưng cụ thể thế nào thì mình không rõ. Nói sao thì, xấu hay tốt chỉ là một câu nói thôi, cậu cũng không phải không biết Liên Kiều, cô ấy có thể dỗ ngọt cho người chết sống lại, chỉ cần cậu làm cho cô ấy cao hứng, khẳng định Liên Kiều sẽ ở trước mặt Sầm Tử Tranh nói không ít lời tốt giúp cậu!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước vốn không tin hắn không động tâm.

Quả nhiên …

Mắt Cung Quý Dương lập tức sáng lên, không cần suy nghĩ gì, trực tiếp nhận lời, ‘Được, chuyện dạy Liên Kiều lái xe cứ giao cho mình!’

‘Thật thú vị!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ vai hắn, ‘Không hổ là anh em tốt của mình, vậy chuyện thuyết phục hai tên kia giao cho cậu luôn nhé!’

Cung Quý Dương vừa nghe thế suýt nữa té ngồi trên đất …

‘Cậu, cậu nói cái gì? Còn muốn mình làm công tác tư tưởng với hai tên kia?’

‘Đúng vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ném cho hắn cái nhìn “Cậu không có nghe lầm!” …

‘Không phải chứ …’ Cung Quý Dương bối rối.

‘Đương nhiên, cậu phải làm nhiều việc thì Liên Kiều mới càng cảm kích cậu chứ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ một chiêu đẩy hắn vào góc chết.

Cung Quý Dương mặt mày nhăn nhó đưa tay mở máy chiếu, ngay lập tức cả bức tường trước mặt trở thành một màn hình thật rộng, tín hiệu vừa phát chưa được bao lâu thì đã liên lạc được với Lăng Thiếu Đường và Lãnh Thiên Dục.

Bên đầu bên kia màn hình, Lăng Thiếu Đường vừa ký xong một phần vưan kiện, hắn đẩy về phía thư ký sau đó nhìn về hai người ở đầu bên này, cười cười: ‘Thật hiếm có nha, Ngạn Tước hôm nay lại thích ra khỏi cửa?’

Còn bên phía Lãnh Thiên Dục màn hình vẫn một màu đen kịt, do múi giờ chênh lệch, bên Lãnh Thiên Dục rõ ràng đã rất trễ, chỉ thấy hắn ném áo vest lên sofa, gương mặt vẫn một vẻ lạnh lùng như truớc giờ …

‘Quý Dương, cậu đừng cho mình biết là cậu không biết chuyện lệch múi giờ nha, mình đã tan tầm lâu rồi!’


Ý trong câu nói chính là … có gì thì nói mau!

‘Hắc hắc, hai bạn hiền, các cậu có hứng thú làm sư phụ cho một cô nhóc ngây thơ dễ thương, trong sáng hồn nhiên, thông minh lanh lợi hay không?’

Cung Quý Dương vừa nói vừa cười vô cùng “vô tội” còn Hoàng Phủ Ngạn Tước nãy giờ vẫn đứng sau lưng hắn chưa nói tiếng nào cười càng “vô tội” hơn.

‘Là ý gì?’ Lăng Thiếu Đường ngược lại cảm thấy rất hứng thú, vội hỏi.

Còn Lãnh Thiên Dục thì chau mày không nói gì, chỉ yên lặng nghe ba người nói chuyện.

‘Là như vậy …’ Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới lên tiếng, hắn nói thẳng, ‘Liên Kiều … nha đầu đó các cậu đều biết rồi chứ?’

‘Biết, đương nhiên là biết, chính là cô nhóc đã phá hỏng Truy Ảnh của cậu phải không, cô ấy thật lợi hại nha, lại có thể nghĩ ra cách đó …’ Lăng Thiếu Đường cười giảo hoạt, ‘Nha đầu này thật không đơn giản!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước hung hăng trừng mắt nhìn Cung Quý Dương, cái tên đáng chết này, tuyệt đối là Liên Kiều nói lại với hắn, sau đó hắn nhiều chuyện lại đem kể hết với hai tên kia.

‘Ngạn Tước, vừa nãy Quý Dương nhắc tới cô nhóc “trong sáng hồn nhiên thông minh lanh lợi” đó không phải là Liên Kiều chứ?’ Lúc này Lãnh Thiên Dục mới mở miệng, trong giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút nghi hoặc …

Chương 45: Bốn người đàn ông tính sổ (5)

Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, không nhanh không chậm nói, ‘Không sai, người Quý Dương nhắc đến chính là Liên Kiều!’

‘Hả, hiếm có dịp Ngạn Tước thiếu gia chủ động nhắc đến một cô gái trước mặt chúng mình nha! Sao rồi? Bị nha đầu đó thu phục rồi sao?’ Lăng Thiếu Đường cười quỷ dị, trong mắt toàn là vẻ trêu đùa.

‘Thiếu Đường, cậu hôm nay có phải là nói nhiều quá rồi không?’ Nụ cười của Lăng Thiếu Đường khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy rất không thoải mái.

Lãnh Thiên Dục nhàn nhã nói, ‘Ngạn Tước, thực ra điều Thiếu Đường nói  cũng chính là điều mình muốn hỏi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước hôm nay khiến bọn họ cảm thấy rất lạ.

Lúc này Cung Quý Dương mới híp mắt cười, nói, ‘Thực ra thì đơn giản lắm, hắn cầu hôn với Liên Kiều rồi!’

‘Cái gì?’ Lăng Thiếu Đường giật bắn mình, suýt nữa thì té từ trên ghế xuống, còn Lãnh Thiên Dục rõ ràng cũng rất sửng sốt.

Cái này … là Hoàng Phủ Ngạn Tước mà bọn họ quen hai mươi mấy năm sao?

Còn Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy mấy người bạn tốt có phản ứng như thế, gương mặt càng không tự nhiên.

‘Ngạn Tước, Quý Dương nói là thật hay giả vậy? Cậu … cầu hôn với phụ nữ?’

Lăng Thiếu Đường quả thật muốn xác minh một lần nữa. Hắn hình như không tin vào chính tai mình.

Cái tên này có cầu hôn với Liên Kiều hay không không quan trọng, quan trọng là … hắn muốn kết hôn sao?

Nếu tin tức này mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây ra một trận phong ba trong giới truyền thông.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh, hắn tức giận rống: ‘Cái tên này, cậu nói vậy là ý gì? Mình đương nhiên là cầu hôn với phụ nữ rồi? Chẳng lẽ muốn mình cầu hôn với cậu hay sao?’

Lăng Thiếu Đường híp mắt cười, ‘Hoan nghênh hoan nghênh, vì số tài sản của cậu, mình tình nguyện gả vào “Hoàng Phủ”!’

Ở một đầu bên kia, Lãnh Thiên Dục không nghe nổi nữa, hắn lạnh lùng nói: ‘Các cậu thật buồn nôn!’

Còn bên khác, Cung Quý Dương làm động tác nôn ói.

Đây chính là tứ đại tài phiệt, người bên ngoài không biết chuyện lại tìm mọi cách xâm nhập vào để tìm hiểu, lại không biết bốn người này tụ tập lại nếu không có chuyện gì khác lại chỉ là đùa bỡn nhau thế này thôi…

‘Này, giỡn xong chưa, bàn việc chính đi nào!’ Lãnh Thiên Dục ngoài miệng tuy lạnh lùng nhưng trong mắt chẳng có chút nóng vội nào.

‘A, đúng, tiếp tục bàn việc chính nào, chúng ta đừng làm trễ nãi Thiên Dục về nhà thân mật với Thượng Quan muội muội nha!’ Cung Quý Dương vội nói.

‘Cung Quý Dương, cậu không sợ chết sao?’ Lãnh Thiên Dục hung hăng trừng hắn.

‘Này, mình có nói gì sai sao? Bây giờ trong lòng cậu chỉ có Thượng Quan muội muội thôi, không phải sao?’ Cung Quý Dương tức tối phản bác.

‘Tuyền là người phụ nữ sẽ đi cùng mình suốt đời, đương nhiên trong lòng mình chỉ có mỗi cô ấy thôi!’ Lãnh Thiên Dục nói thẳng thừng, vẫn lạnh lùng, dứt khoát như trước giờ.

‘Aaaa …’

Ba người cùng hớp một hơi khí lạnh!

Thay đổi rồi!

Cái gì cũng thay đổi rồi …’

‘Được rồi, được rồi, liên quan đến Thượng Quan muội muội, chúng ta tạm thời gác lại, nói chuyện Liên Kiều trước!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không chờ nổi nữa, nếu cứ tiếp tục nói nhăng nói cuội thế này, đến trời sáng cũng đừng mong nói xong chuyện.

‘Ồ, đúng đúng, Ngạn Tước, cậu cầu hôn với Liên Kiều rồi, kết quả thế nào?’ Lăng Thiếu Đường ôm một bụng tò mò hỏi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, ‘Đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng còn có điều kiện!’

‘Điều kiện gì?’ Lăng Thiếu Đường vẫn chưa hết tò mò.

Cô nhóc này quả thật khí phách không nhỏ nhỉ, gả vào nhà Hoàng Phủ còn muốn bàn điều kiện.

‘Mình nói!’

Cung Quý Dương giành nói, ‘Điều kiện đơn giản thôi, chính là muốn một chiếc xe đua F1, một con ngựa mang dòng máu quý tộc, còn có … một cây súng!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong nhìn về phía Cung Quý Dương, trong mắt không khỏi lóe lên một tia khen ngợi … thiên tài, thật đúng là thiên tài!

Lăng Thiếu Đường và Lãnh Thiên Dục nghe xong, trên mặt không có vẻ gì là ngạc nhiên.

‘Điều kiện này dễ thôi mà!’

Lăng Thiếu Đường nói trước, ‘Xe đua thì Quý Dương có thể đưa rồi, còn ngựa thì để cô ấy đến mã trường của mình tùy ý chọn, còn về súng, cái này Thiên Dục giỏi nhất ròi, hắn chắc có rất nhiều loại để chọn. Nhưng mà … Liên Kiều muốn chơi xe, chơi ngựa thì có thể hiểu được, còn chơi súng … chậc chậc, cái này chỉ có Thượng Quan muội muội mới có thể làm được thôi!’

‘Ngạn Tước, người cậu chọn quả thật không tầm thường nha, mà hình như rất ham chơi, vậy ở bên cạnh cái vị chuyên gia đầu tư như cậu có phải là cảm thấy rất buồn không, cũng còn may là những thứ cô ấy cần bọn mình đều có thể hỗ trợ.’ Lãnh Thiên Dục lần đầu tiên trong đời nói nhiều như vậy.

‘Các cậu đồng ý rồi?’ Cung Quý Dương hưng phấn hỏi, thuận tiện liếc Hoàng Phủ Ngạn Tước một cái.

‘Cái này có gì khó đâu chứ, Ngạn Tước là anh em tốt của bọn mình mà, vì có thể giúp hắn thuận lợi cưới vợ sinh con, chúng ta nên giúp hết sức chứ!’ Lăng Thiếu Đường rất rộng rãi, nói.

Lãnh Thiên Dục nhìn Lăng Thiếu Đường như nhìn một con quái vật, sau đó nói, ‘Mấy lời vừa rồi của cậu tốt nhất là nói ít thôi, nghe nổi da gà quá!’

Nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe hắn nói, gương mặt không giấu được kích động, ‘Thiếu Đường, cậu nói như vậy quả thật khiến mình cảm động đến rơi nước mắt, mình quả thật không có kết giao lầm người!’

Nói đến đây, hắn quay sang Lãnh Thiên Dục, ‘Thiên Dục, cậu có ý kiến gì sao?’

Lãnh Thiên Dục nhún vai, ‘Tuy mình không giống Lăng Thiếu Đường nói ra mấy câu ớn lạnh đó, nhưng ý mình cũng giống như hắn, làm anh em làm sao có thể trơ mắt nhìn bạn hiền cô độc cả đời chứ?’

‘Tốt quá rồi, Thiếu Đường, Thiên Dục, còn có Quý Dương, mình có thể cưới được vợ hay không hoàn toàn nhờ vào ba người cả đấy, đợi mình từ Mã Lai trở về, Thiên Dục, cậu phụ trách dạy Liên Kiều bắn súng, còn Thiếu Đường phụ trách dạy cô ấy cưỡi ngựa nhé, Cung Quý Dương thì chơi đua xe với cô ấy là được rồi. Xong, phân công công việc xong xuôi, mọi người giải tán thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vui vẻ khua chân múa tay gấp gáp nói.

‘Cái gì? Đợi chút …’

Ngoại trừ Cung Quý Dương, Lăng Thiếu Đường và Lãnh Thiên Dục nghe xong sắc mặt chợt đổi, không hẹn mà cùng thét lên …

‘Này, lại sao nữa? Vừa nãy không phải là nói rõ ràng rồi sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước biết tại sao còn cố hỏi.

‘Mình đang nghi ngờ lỗ tai của mình, cậu vừa mới nói … muốn mình dạy cho Liên Kiều cưỡi ngựa sao? Lăng Thiếu Đường chỉ tay vào mũi mình, vẻ mặt khó tin.

Chương 46: Bốn người đàn ông tính sổ (6)

Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn cười rất quyến rũ, hắn gật đầu.

Lăng Thiếu Đường bị “đơ” ngay tại chỗ!

‘Ngạn Tước, cậu không phải … cũng muốn Liên Kiều theo mình học bắn súng chứ?’ Lãnh Thiên Dục nghĩ đến chuyện đó đã toát mồ hôi lạnh, cẩn trọng hỏi lại hắn.

‘Bingo!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng rạng rỡ.

Lãnh Thiên Dục cũng bị “đơ” luôn.

‘Quý Dương …’

Lăng Thiếu Đường một lúc lâu sau mới có phản ứng, xoay sang Cung Quý Dương hỏi, ‘Cậu không phải là đồng ý với tên kia chứ?’

Cung Quý Dương nhún vai, ‘Đương nhiên, sao mình lại không đồng ý?’

‘Nhưng mình nhớ là cậu nói với mình, nha đầu Liên Kiều này cực kỳ nghịch ngợm mà còn là loại chỉ sợ thiên hạ không loạn, không chỉ là công phu chỉnh người lợi hại mà ngay cả mấy mật mã tiên tiến cũng là chuyện nhỏ với cô ấy …’

‘Nha, Thiếu Đường, cậu nói nhiều như vậy không sợ mệt sao? Cái gì mà nghịch ngợm, bày trò, Liên Kiều là cô gái dễ thương ngoan ngoãn nhất trên đời này đấy!’

Cung Quý Dương không khó nhận ra ánh mắt sắc bén như hai thanh kiếm của Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngừng quét qua mình, vội vàng cười hề hề mấy tiếng ngắt lời Lăng Thiếu Đường, lại còn không ngừng nháy mắt ra hiệu với hắn.

  Chỉ tiếc là Lăng Thiếu Đường không chút để ý đến ánh mắt ra hiệu của hắn, rành mạch nói tiếp: ‘Này Quý Dương, cậu là đàn ông mà sao lại thay đổi nhanh thế? Cậu còn nói Liên Kiều hết sức quả quyết, ngay cả Ngạn Tước cũng phải nhượng bộ mấy phần, đối với cô ấy hoàn toàn không có cách …’

‘Lăng Thiếu Đường mình thật muốn … bóp cổ cậu cho chết luôn!’ Cung Quý Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này, cổ áo của hắn đã bị một bàn tay to bấu chặt, ‘Người đáng bị bóp cổ là cậu mới đúng!!! Cái tên đáng chết này, rốt cuộc đã tiết lộ bao nhiêu chuyện của mình ra chứ?’


‘Nào có nào có, cậu đừng có nghe Lăng Thiếu Đường nói nhảm, rất nhiều chuyện đều là hắn thêm dầu vào lửa thôi!’ Cung Quý Dương cười hề hề.

Lúc này Lãnh Thiên Dục mới mở miệng, ‘Quý Dương, áo sơ mi của cậu bị sao thế kia?’

Nghe hắn nói câu này, Lăng Thiếu Đường mới nhìn kỹ lại, ‘Đúng nha, Cung Quý Dương, cậu không phải là cố ý ăn mặc thế này trước mặt Tử Tranh, muốn dùng khổ nhục kế để tìm cơ hội để Tử Tranh thiết kế quần áo cho cậu chứ?’

Cung Quý Dương hết sức ngượng ngùng.

Lãnh Thiên Dục thì cười nhạt, ‘Mình thấy áo sơ mi của cậu có dấu cắt, haizz… Quý Dương, cậu có bị ai uy hiếp không đó?’

‘Đúng đó Quý Dương, bằng không sao cậu nói những lời không thật lòng thế kia, chắc là bị người nào đó uy hiếp rồi, đừng sợ cứ can đảm nói thật ra, mình và Thiên Dục sẽ đứng về phía cậu!’ Lãnh Thiên Dục mang vẻ mặt “chỉ sợ thiên hạ không loạn” dửng dưng nói.

Cung Quý Dương toát mồ hôi lạnh, nếu như không hiểu tâm lý “gây loạn” của hai người này, hắn dĩ nhiên sẽ cảm động đến chết vì tình anh em này, nhưng mà … hắn còn lạ gì …

Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước cười vỗ vai Cung Quý Dương, giọng nói cực kỳ ôn hòa nhưng mang đầy đe dọa …

‘Quý Dương à, cậu bị ai uy hiếp vậy?’

Cung Quý Dương cười khan mấy tiếng, hắng giọng nói, ‘Uy hiếp? Nào có ai uy hiếp mình chứ? Không có … không có …’

‘Này, mình nói hai người cậu đấy, vừa nãy ai liên tục nói là cố hết sức giúp đỡ mình vậy? Thế nào bây giờ lại lẳng lặng không nói tiếng nào, thật là quá đáng mà!’

‘Ngạn Tước, mình cũng muốn giúp cậu hoàn thành tâm nguyện, nhưng mà … cậu nghĩ thử xem, Liên Kiều ngay cả Truy Ảnh của cậu cũng có thể phá hỏng, cậu nói nếu như mình dạy cô ấy cưỡi ngựa, nói không chừng đến lúc đó cô ấy nổi tính nghịch ngợm, đốt cả mã trường của mình luôn thì sao?’ Lăng Thiếu Đường cẩn trọng nói.

 ‘Làm gì mà khoa trương như vậy chứ? Liên Kiều lại chẳng phải phần tử khủng bố, Thiên Dục …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chuyển ánh mắt về phía Lãnh Thiên Dục …

‘Cậu không phải tin mấy tin vịt kia chứ?’

Lãnh Thiên Dục không nói gì, lần đầu tiên trong đời nuốt khan một ngụm nước bọt.

‘Trời ơi, Thiên Dục, không phải cậu chứ, trước giờ chưa bao giờ thấy cậu như vậy nha! Hô hô …!’ Cung Quý Dương cười to một tràng.

‘Ngạn Tước …’ Lãnh Thiên Dục trực tiếp nói với Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Dạy Liên Kiều bắn súng cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng nghe nói người phụ nữ của cậu rất nghịch ngợm, cậu cũng biết tuổi của cô ấy và tuổi của Tuyền tương đương nhau, lỡ như Tuyền bị cô ấy dạy hư, thậm chí là dụ dỗ đi mất thì biết làm sao?’

‘A, Lãnh Thiên Dục, cậu nói chuyện thật làm người ta đau lòng nha, Liên Kiều của mình lại chẳng phải là tên buôn người, dẫn Tuyền của cậu đi làm gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước buột miệng nói.

‘Liên Kiều của mình?’

Ba người trăm miệng một lời nhắc lại câu nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng bỡn cợt, ánh mắt cũng đầy ám muội.

‘Được rồi, cảnh cáo các cậu, lần này các cậu đồng ý cũng được, không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu như vì các cậu mà làm trễ nãi chuyện hôn nhân của mình, nửa đời sau của mình sẽ bám theo các cậu đấy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại giở giọng bức bách nói.

‘Haizzz …’

Lăng Thiếu Đường thở dài một tiếng, ‘Vậy được thôi, ai bảo mình là bạn tốt của cậu làm gì, vậy đi, phí bảo đảm giảm cho cậu 20%!’

‘Cái gì?’ Tiếng thét của Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt thổi tung mái nhà, hù Cung Quý Dương ở bên cạnh giật nảy mình.

‘Ngạn Tước, đừng có kích động như vậy chứ? Thiếu Đường hắn chỉ đòi cậu phí bảo đảm thôi mà!’ Cung Quý Dương cố nén tiếng cười, nhẹ giọng an ủi.

‘Phí bảo đảm? Phí bảo đảm gì? Thiếu Đường cậu chơi xỏ quen rồi phải không, mới hai hôm trước còn làm mình tốn không ít tiền, bây giờ lại còn muốn phí bảo đảm gì chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh ngạc hỏi.

‘Này Ngạn Tước, cậu không thể tính gộp lại được không, lần trước mình là người chỉ điểm cho cậu, nếu như không phải là mình báo tin cho cậu, cậu làm sao biết được Liên Kiều và cái tên tiểu tử kia đang ở bên nhau chứ? Lần này phí bảo đảm rất quan trọng, nếu như cô ấy cao hứng đem thả hết ngựa của mình thì làm thế nào? Cho nên cậu nhất định phải có chút thành ý mới được!’ Lăng Thiếu Đường phân tích kỹ lưỡng.

Sắc mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước xanh rờn.

Cung Quý Dương cũng tán đồng gật đầu, ‘Đúng vậy, mình cảm thấy Thiếu Đường nói rất có lý mà theo cách nói của hắn, thực ra mình cũng nên tính chút công lao mới được, nếu như không phải nhờ mình, cậu làm sao tìm được Liên Kiều nhanh như vậy, nói không chừng là đợi cậu đuổi tới sân bay, hai người bọn họ  đã sớm bay đi mất rồi!’

‘Cậu cũng về phe hắn?’ Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút không nắm bắt được, trên môi hé ra nụ cười nhàn nhạt.

‘Đương nhiên!’ Cung Quý Dương  oanh liệt nói.

‘Thật là bạn tốt!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một câu không đầu không đuôi, sau đó nhìn về phía Lãnh Thiên Dục …

‘Thiên Dục, còn cậu? Có yêu cầu gì không?’

Chương 47: Bốn người đàn ông tính sổ (7)

Lãnh Thiên Dục tựa hẳn thân hình cao lớn vào ghế, tháo cà vạt xuống, nói: ‘Mình cũng cảm thấy ý kiến của Thiếu Đường không tệ, hắn chỉ là lo lắng cho mấy con ngựa của mình thôi mà, cái mình lo lắng là Tuyền kìa, vậy đi, phí bảo đảm của mình phải cao một chút, chỉ giảm được cho cậu 10% thôi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng đáng sợ …

‘Các cậu quả thật đúng là anh em tốt!’ Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

‘Đương nhiên!’ Lăng Thiếu Đường cười rất sảng khoái.

‘Dễ thôi, phí bảo đảm phải không? Yên tâm, mình nhất định sẽ đưa. Các cậu trực tiếp đòi Quý Dương là được rồi, toàn bộ phí bảo đảm này hắn sẽ thay mình trả!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ vỗ lên vai Cung Quý Dương mấy cái.

‘Cái gì?’ Cung Quý Dương giật mình, rất không cam lòng, hỏi lại: ‘Này, mình sao lại phải thay cậu trả phí bảo đảm chứ?’

‘Vì cậu muốn cưới vợ, thế nào, trả hay không trả?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói thẳng.

Cung Quý Dương nghe vậy, vội vàng nhìn vào màn hình không chút do dự nói với Lăng Thiếu Đường và Lãnh Thiên Dục: ‘Phí bảo đảm của các câu, toàn bộ do mình trả!’

Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường bốn mắt nhìn nhau …

Qua một lúc lâu, Lăng Thiếu Đường mới mở miệng, ‘Quý Dương, cậu phải làm cho rõ, chuyện này là chuyện của Ngạn Tước nha, có liên quan gì đến cậu đâu, cậu đừng quên, các khoản đầu tư tài chính của hắn rải rác khắp thế giới, không gõ đầu hắn thì gõ đầu ai?’

Cung Quý Dương xua tay, ‘Không còn cách nào, ai bảo Tranh Tranh tốt với Liên Kiều như thế!’

‘Ồ …’ Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường rốt cuộc đã hiểu.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại vẻ mặt rất ung dung, ‘Đúng rồi, Thiên Dục, Liên Kiều còn muốn xem “Cỏ may mắn” của Tiểu Tuyền nữa đó, nhớ nói với cô ấy một tiếng!’

Lãnh Thiên Dục giật mình, ‘Không phải chứ?’

‘Cậu nên làm quen dần với tính tò mò của Liên Kiều đi!’ Hoàng Phủ Tiểu Ngưng nói.

‘Vậy mình phải tăng phí bảo đảm lên!’

Lãnh Thiên Dục cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra, ‘Nếu như người phụ nữ của cậu trong lúc cao hứng phá hỏng mất “Cỏ may mắn” vậy Tuyền nhất định sẽ điên mất, nói không chừng sẽ hủy hôn luôn thì làm sao?’

‘Không sao, cậu muốn bao nhiêu phí bảo đảm cứ nói với Quý Dương, hắn bây giờ có tiền đang không có chỗ tiêu, có phải không, Quý Dương?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười “hiền lành” như thiên sứ.

Cung Quý Dương xanh đến không thể xanh hơn. Hắn miễn cưỡng gật đầu, trong mắt không giấu được sự ai oán …

Lăng Thiếu Đường cũng nhìn thấy vẻ tội nghiệp của Cung Quý Dương …

‘Quý Dương, đứa nhỏ tội nghiệp này, với hoàn cảnh của cậu mình chỉ có thể thể hiện đồng tình!’

Cung Quý Dương cắn răng, hung hăng nhìn Lăng Thiếu Đường, ‘Cậu đừng có mèo khóc chuột nữa!’

‘Aiiii, Quý Dương, cậu nói vậy là không đúng rồi, đây là học cậu cả mà, nhìn lại ba chúng mình xem, có ai chưa từng bị cậu bắt chẹt chứ?’ Lăng Thiếu Đường cười rất đắc ý.

‘Nghe rõ chưa? Thiếu Đường sỡ dĩ trở thành như vậy toàn là học của cậu hết đấy, bắt chẹt người khác không phải là thế mạnh của cậu sao? Từ nhỏ đến lớn đều là như thế mà, bây giờ Thiếu Đường và Thiên Dục đều biết hết rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý thở dài một tiếng.

 ‘Này Ngạn Tước, cậu nói chuyện có trách nhiệm một chút có được không? Mình so với các cậu đơn thuần ngây thơ nhất rồi, cứ đem chuyện trộm cá năm đó mà nói, rõ ràng là mình đi trộm, kết quả là bị Thiếu Đường bắt chẹt!’ Cung Quý Dương than thở.

‘Aiiii, Quý Dương, cậu nói gì? Trộm cá? Là nói chuyện năm chúng ta tám tuổi đó hả? Lần đó chúng ta không bắt được con cá nào, mình đi trộm cá, lại bị cậu bắt chẹt mới đúng!’ Lăng Thiếu Đường nhớ lại chuyện xưa, bắt đầu huyên thuyên.

‘Được rồi được rồi, Thiên Dục là người ngoài cuộc, để hắn nói thì biết ngay!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời bọn họ.

Lãnh Thiên Dục ngược lại rất hào hứng xem hai người “tính nợ cũ”, sau đó điềm đạm nói, ‘Mình không biết!’

‘Cái gì? Sao cậu lại không biết được chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu hỏi lại.

‘Quên rồi!’ Lãnh Thiên Dục lời nói quý như vàng, chỉ ném ra hai chữ.

‘Quên rồi?’ Lăng Thiếu Đường thét lên một tiếng, ‘Này Thiên Dục, lúc đó Quý Dương bắt chẹt mình rõ ràng là cậu cũng có mặt ở đó!’

‘Làm ơn đi, cái gì gọi là bắt chẹt chứ? Rõ ràng là cậu ra tay với mình, bây giờ nghĩ lại mình còn đau lòng đây nè!’ Cung Quý Dương không tỏ ra yếu thế chút nàoo.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy Lãnh Thiên Dục đang xem náo nhiệt, hắn cũng lười vạch trần chân tướng, chỉ cười nói: ‘Thiên Dục, cậu không phải là giảm trí nhớ đó chứ, mình cũng có nghe cậu nhắc đến chuyện này mà!’

‘Phải không? Không nhớ rõ!’

Trên môi Lãnh Thiên Dục câu lên một nụ cười như có như không, tiện tay châm một điếu xì gà, nhàn nhã hưởng thụ.

‘Đã nói cậu năm đó lắc đầu là bị Thiếu Đường mua chuộc rồi, bây giờ hắn đổi tánh rồi, không muốn nối giáo cho giặc nữa đấy mà!’ Cung Quý Dương cười càng quỉ dị.

‘Cung Quý Dương, cái tên lường gạt này, rõ ràng năm đó là cậu giở trò trước, Ngạn Tước, cậu làm trọng tài đi, chúng ta nói cho rõ chuyện năm đó!’ Lăng Thiếu Đường hạ chiến thư.

‘Được rồi được rồi, Thiên Dục năm đó cũng có mặt ở đó, lần này không thể mắt nhắm mắt mở được nữa! Hôm nay phải đem chuyện trộm cá năm đó làm cho rõ ràng mới được! Không làm rõ thì không cho đi!’

Cung Quý Dương cũng kích động, đứng dậy nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước và Lãnh Thiên Dục ngược lại rất có kiên nhẫn, đứng ra làm trọng tài!

Ở Cung thị tài phiệt, ai nấy đều bận làm việc đến toát mồ hôi, nào có ai ngờ trong văn phòng tổng tài rộng lớn kia đang chứng kiến bốn sếp lớn của tứ đại tài phiệt đang tranh cãi đến sứt đầu mẻ trán vì một chuyện không đâu từ năm nảo năm nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.