Bạn đang đọc Tứ Đại Tài Phiệt P4 – Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú – Ân Tầm – Chương 3: Quyển 1 – Chương 21-30
Chương 21: Đe dọa dụ dỗ (1)
‘Í, anh biết thân phận của tôi?’ Liên Kiều nghe hắn nói, cô nhạy cảm nhướng mày, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt.
Lạ thật, hắn thế nào lại biết được thân phận của mình?
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nhận ra hắn vừa lỡ miệng, nhưng cũng chỉ cười cười, không chút hoang mang nói tiếp: ‘Tôi nghĩ em nghịch ngợm như vậy, cả trường đại học Hồng Kông chắc không có người nào không biết em!’
Một câu này ngược lại làm cho Liên Kiều tức tối trừng hắn: ‘Hừm, sao lại nói tôi thành cái loại không chuyện ác nào không làm vậy?’
Nhìn đôi mắt màu tím đang chiếu xạ những tia giận dữ, Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng ưu nhã hơn.
‘Này, chuyện đàn dương cầm …’
Liên Kiều suýt nữa là chìm trong nụ cười của hắn, cái tên đàn ông này đúng là kẻ sát gái mà, nhìn thấy hàm răng sáng bóng của hắn, trong lòng cô đột nhiên lại nảy ra một chủ ý.
Hoàng Phủ Ngạn Tước biết cô chắc chắn có lời muốn nói cho nên chỉ nhướng mày, im lặng đợi cô nói tiếp.
Liên Kiều liếm liếm đôi môi anh đào, đôi mắt màu tím chợt đảo một vòng, trong mỗi cử động đều có chút lanh lợi quỷ quái, cô cố ý níu cánh tay hắn nói rất tội nghiệp: ‘Này, thực ra hôm nay tôi phải chịu phạt hoàn toàn là do anh hết, nếu như anh không đề nghị với hiệu trưởng thì nói không chừng tôi đã chạy xong mấy vòng sân trường rồi, cho nên, hôm nay anh chịu trách nhiệm dạy tôi cho đến khi đàn xong bản nhạc này, nếu không anh chính là bắt nạt người ta rồi!’
‘Tôi bắt nạt cô?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn bộ mặt ‘ủy khuất’ của Liên Kiều, cô thật là biết vừa ăn cướp vừa la làng, là ai làm cho cả hội trường náo loạn cả lên, lại còn làm cho các sinh viên nữa khóa bị dọa đến khóc thét? Còn nữa, chạy một trăm vòng sân vận động trường, xem bộ dạng cô yếu ớt như vậy, chạy hai ngày còn chưa chắc đã chạy xong, còn rất biết mở to mắt mà nói khoác.
‘Đúng rồi, chẳng lẽ anh muốn không chịu trách nhiệm gì mà đi chứ?’
Liên Kiều nhìn thấy hắn không có vui vẻ gì đáp lời, đôi mày đẹp đẽ nhíu lại với nhau, nói xong câu này cô liền cầm điện thoại lên, chụp cho Hoàng Phủ Ngạn Tước một tấm ảnh.
‘Này, tiểu nha đầu, em … em làm gì vậy?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ không thích đứng trước ống kính, càng không thích bị người ta chụp hình, nhìn thấy hành động này của cô nhóc lại có chút không hiểu.
Liên Kiều cười rất ngọt nào, càng lộ rõ nét ngây thơ đáng yêu, cô vẫy vẫy điện thoại tuyên bố: ‘Nếu như anh không dạy em đàn bài này, em sẽ đem ảnh của anh công bố lên trang web, sau đó nói anh chỉ là một đại ác nhân chỉ biết bắt nạt con gái, căn bản là sẽ làm hỏng mất hình tượng giáo viên dạy đàn của anh!’
Nhìn ánh mắt tinh quái của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời ngớ ra, nha đầu này có phải là xem phim truyền hình nhiều quá rồi hay không, thế nào lại có thể dùng cái giọng giang hồ như thế uy hiếp người ta chứ?’
‘Em cho rằng anh cứ thế mà chịu sự uy hiếp của tiểu nha đầu như em?’
Hắn hứng thú nhìn bộ dạng hớn hở của cô, bên môi lại câu lên nụ cười nhẹ, cất giọng càng lúc càng thấp, nghe như tiếng nỉ non, dễ nghe cực kỳ.
Chương 22: Đe dọa dụ dỗ (2)
‘Em cho rằng anh cứ thế mà chịu sự uy hiếp của tiểu nha đầu như em?’
Không còn cách nào, Liên Kiều chính là điển hình của loại người không có tâm kế, cô ngẩng đầu, nhún vai: ‘Vậy anh có thể thử xem, tôi nói với anh vậy là còn nhẹ đó, đến lúc đó xem người chịu thiệt là ai, còn nữa, tên tôi là Liên Kiều, đương nhiên là anh có thể gọi tên thật của tôi là Kuching, tôi không phải tên là tiểu nha đầu.’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm được cảm thấy rất thú vị, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ dùng ánh mắt hứng thú nhìn biểu tình hết sức phong phú trên gương mặt của Liên Kiều, một loại cảm giác rất vi diệu đang nảy mầm ở rất sâu trong lòng hắn.
Đây là cảm giác gì?
Hay là não mình bị hỏng rồi, bị tiểu nha đầu này uy hiếp mà lại chẳng có chút tức giận nào, ngược lại còn có một cảm giác thân thiết lâu ngày không gặp làm cho hắn cảm thấy rất dễ chịu.
Nhìn gương mặt đẹp trai của hắn, lại còn đôi ngươi đen láy thâm sâu khó đò, Liên Kiều có chút hoảng sợ … chẳng lẽ hắn không đồng ý?
Có trời mới biết cô là cô gái hết sức lương thiện, cô chỉ là muốn bản thân dễ dàng thông qua bản nhạc này, đừng ép cô làm cái chiêu số gì nữa…
Khi hai người còn đang đứng im như thế, ‘đùng’ một tiếng, cửa phòng tập đàn đột ngột bị đẩy ra, tiếp đó Phi Nhi mặt đầy nước mắt chạy vào …
‘Liên Kiều, hu hu hu …’
Cô không ngờ trong phòng tập đàn lại có thêm một người, nhất thời đứng ngẩn người, nước mắt vẫn tí tách rơi…
‘Phi Nhi, bạn sao vậy? Ai bắt nạt bạn?’ Liên Kiều vừa thấy dáng vẻ này của cô, mỗi một tế bào chính nghĩa trong người đều thức dậy.
Phi Nhi vẻ mặt kinh hãi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, lại nhìn lại Liên Kiều, này … người đàn ông này chẳng phải vừa nãy ngồi ở vị trí chủ tọa trên bục sao? Sao bây giờ lại cùng một chỗ với Liên Kiều thế này?
‘Các người …’ Cô gần như quên cả khóc.
‘Đừng các người này các người nọ nữa, bạn ói, có phải là cái cô ‘Đu đủ’ đó lại bắt nạt bạn không?’ Liên Kiều đi thẳng vào vấn đề.
Phi Nhi là người bạn tốt nhất của Liên Kiều trong cái trường này mà Thù Đế lại là kẻ thù số một của cô, mỗi lần Thù Đế bôi nhọ Liên Kiều trước mặt người khác, Phi Nhi đều không nhịn được mà bước lên bênh vực, nhưng cô trước giờ không lạnh lợi, đương nhiên là nói không lại Thù Đế, ngược lại còn bị đồng bọn của cô ta chế nhạo, mà đương nhiên là Liên Kiều không khoanh tay đứng nhìn, chỉ còn cách tìm cách khác để chỉnh cho bọn người Thù Đế một trận, qua thời gian lâu, lại trở thành một vòng luẩn quẩn.
Phi Nhi vừa nghe câu này liền nhớ ra chuyện chính, cô lau nước mắt nói: ‘Thù Đế bọn họ rất quá đáng, bởi vì vừa nãy trong hội trường cô ta rất mất mặt cho nên vừa nãy ở bên ngoài nói xấu bạn, mình liền cãi nhau một trận với cô ta, ai ngờ bọn họ càng lúc càng đông … Liên Kiều, bạn hôm nay ngoan ngoãn ở lại phòng tập đàn này luyện tập đi, bởi vì có hiệu trưởng nên bọn họ còn không dám đến đây gây sự với bạn, nhưng nếu bạn ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ tìm bạn trả thù đó.’
‘‘Đu đủ’ đáng chết, cô ta nói mình cái gì?’ Liên Kiều hai tay chống nạnh, đôi mắt màu tím bừng bừng lửa giận.
‘Thù Đế, cô ta nói bạn căn bản là chẳng có bản lãnh gì, vị hôn phu của bạn cũng chỉ là có tiếng không có miếng, căn bản là không thể bằng Hoàng Phủ Ngạn Tước của cô ta, Liên Kiều ơi, Hoàng Phủ Ngạn Tước của cô ta chắc không phải là Hoàng Phủ Ngạn Tước vị hôn phu của bạn chứ? Đây rốt cuộc là thế nào? Hu hu …’ Nước mắt Phi Nhi lại rơi.
Chương 23: Đe dọa dụ dỗ (3)
‘Lẽ nào có đạo lý đó!’
Liên Kiều vỗ bàn tay nhỏ lên cây đàn dương cầm, gương mặt nhỏ tức giận đến nóng bừng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn vẻ tức giận của cô, nha đầu không biết đau tay sao, còn nữa … cái gì mà ‘lẽ nào có đạo lý đó’, chắc là ‘lẽ nào có chuyện đó’ …
Nhưng mà làm hắn khó hiểu nhất chính là nội dung câu chuyện hai cô gái đang nói …
‘Hừm, thời đại này đúng là loại người gì cũng có, làm tình phụ của người ta thôi mà, lại còn hung hăng như thế, cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước này cũng đúng là đàn ông lăng nhăng, là người xấu, là quỷ háo sắc …’
Liên Kiều gần như dùng hết vốn từ vựng mắng người đem mắng ra hết …
Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thực nghe không nổi nữa, hắn làm sao lại đắc tội với cô thế? ‘Em ở đây mắng sau lưng người ta hình như không lịch sự lắm!’
‘Mắng hắn? Nếu như tôi gặp được hắn nhất định sẽ đánh hắn một trận, lột da hắn, uống máu hắn! Hắn rõ biết mình có vị hôn thê, không chịu gặp mặt thì thôi đ, còn cùng cái cô ‘Đu đủ’ đó ở bên nhau, đúng là thế sự suy đồi!’ Liên Kiều lòng đầy căm phẫn nói.
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút thay đổi, không phải đáng sợ như vậy chứ?
Hắn hắng giọng, qua thật lâu mới nói được một câu: ‘Tôi không có nghe nhầm chứ? Cô là nói cô ta là tình phụ mà hắn bao dưỡng?’
Có chuyện như vậy sao ngay cả hắn cũng không biết chứ?
Là chuyện từ lúc nào?
Còn nữa … là Thù Đế nào của mình?
Liên Kiều tức tối ngồi xuống, cô cũng không trả lời câu hỏi của Hoàng Phủ Ngạn Tước mà nói với Phi Nhi.
‘Phi Nhi cô yên tâm, mình nhất định sẽ cho cái cô ‘Đu đủ’ đó biết tay, bạn đến phòng học đi, nếu không giáo viên hướng dẫn thấy bạn vắng mặt lại nói bạn đấy!’
‘Nhưng mà Liên Kiều bạn … bạn đừng có ra ngoài bây giờ, nghe không?’ Phi Nhi có chút lo lắng dặn dò.
Liên Kiều gật gật đầu.
Phi Nhi bước thấp bước cao ra ngoài.
Bầu không khí chợt trở nên rất kỳ lạ, gương mặt tức tối của Liên Kiều cùng với đôi mắt màu tím của cô tự dưng làm Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy lạnh sống lưng, nhìn bộ dạng của nha đầu này chắc lại đang nghĩ ra quỷ kế gì nữa đây.
‘Ách … Tôi nói này nha đầu, cô cũng không cần nghe lời nói bậy của những người đó, nói không chừng … Ách, cái vị Hoàng Phủ Ngạn Tước kia không phải giống như cô tưởng tượng đâu, hơn nữa hắn làm sao lại đi bao dưỡng tình phụ chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nói xa nói gần muốn giải thích một chút, hắn lại không ngờ mình vô duyên vô cớ chọc tiểu bà bà này.
Đột nhiên Liên Kiều quay đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong đôi mắt đẹp dấy lên một tia hoài nghi …
‘Anh biết hắn ta?’
‘Tôi …’
‘Anh biết hắn ta có phải không? Nếu không sao anh lại nói giúp cho hắn?
Liên Kiều nhất thời ngắt lời Hoàng Phủ hiệu trưởng, đôi ngươi như nước lấp lánh lại có một chút ý cảnh cáo.
Chương 24: Tôi là Cung Quý Dương
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt …
Nha đầu này thật nhạy cảm, nếu cô mà biết được mình chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước còn không chắc sẽ lột da hắn ở đây, thật là nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa sạch nỗi oan.
Nhưng mà, hắn cũng không muốn để cô biết thân phận thật sự của mình.
‘Tôi á, tôi quả thực có biết Hoàng Phủ Ngạn Tước, tôi cùng hắn có gặp gỡ, chẳng qua hắn cũng không phải loại người như cô nói, cho nên trong đó nhất định có hiểu lầm!’
Hắn nghĩ kỹ rồi, cũng không thể hoàn toàn nằm ngoài cuộc, nha đầu này nóng nảy như vậy, hắn thật có chút sợ cô liền chạy đến Mỹ tìm hắn tính sổ.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Ngạn Tước bị phụ nữ dọa đến không dám thừa nhận thân phận …
Quả như dự đoán, Liên Kiều nghe xong sắc mặt liền có chút kinh hãi, cô nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhìn đôi ngươi đen láy của hắn đang mang theo ý cười, không nhịn được nhướng nhướng mày: ‘Anh thật sự có biết hắn? Vậy anh là ai?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời nghẹn lời, đôi mắt thâm trầm chớp nháy như suy nghĩ rồi nhẹ giọng nói: ‘Thực ra … tôi là bạn của hắn, Cung Quý Dương!’
Hắn xưa nay chưa từng nói dối, đây là lần đầu tiên.
Có trời biết, hắn không muốn che dấu thân phận của mình, mờ mờ ám ám như thế làm gì, nhưng mà … Nha đầu này xem thế nào cũng là rất lắm chiêu cho nên hắn chỉ có thể tìm cho mình một kẻ chết thay, vừa rồi hắn điểm qua một lượt, Lăng Thiếu Đường tính tình nóng nảy mà đang cùng với Kỳ Hương mặn nồng như vậy, Lãnh Thiên Dục thì lạnh như băng, hai người này làm sao thích hợp được, chỉ còn lại Cung Quý Dương tên tiểu tử này, đối với nữ nhân hắn trước giờ ôn hòa, cho nên chỉ còn cách lôi hắn xuống nước, mượn tên của hắn dùng tạm làm bia đỡ đạn vậy.
Liên Kiều ngạc nhiên ngẩn người!
Cô trừng trừng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, mắt càng lúc càng lớn ….
‘Anh … anh nói cái gì?’
Còn chưa đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước nói dứt lời, hai bàn tay nhỏ của cô đã ôm lấy mặt hắn, ánh mắt đầy kinh hỷ: ‘Anh nói anh là Cung Quý Dương? Cung Quý Dương của Cung thị tài phiệt?’
Tay của nha đầu này quả thật mềm mại, Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngại để gương mặt mình hưởng thụ một chút mềm mại từ đôi bàn tay cô, nhưng mà … tên đã lắp vào cung không thể không bắn, hắn liền gật gật đầu!
Quý Dương ơi, cậu ngàn vạn lần đừng có trách mình, có trách thì trách cậu trước đó quá nổi tiếng …
Liên Kiều càng hưng phấn nuốt một ngụm nước bọt, cô ngồi hẳn lên đùi hắn, một chút cũng không để ý tư thế này có bao nhiêu phần ám muội, hai bàn tay nhỏ chuyển hướng, vỗ vỗ vai hắn, sau đó lắc mạnh hắn …
‘Anh thật không có gạt tôi phải không? Anh thật là Cung Quý Dương sao? Anh thật là anh ta sao? Nói mau đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị cô lắc đến sắp ngất, không được rồi, cô nếu như thật sự gả vào nhà Hoàng Phủ, hắn chắc chắn không thể sống qua tuổi trung niên.
Hắn liền đưa đôi tay to lớn của mình, chỉ cần một tay liền có thể khống chế đôi tay của cô, một tay kia day day huyệt Thái dương, ánh mắt ngưng đọng nghiêm túc nói: ‘Anh không có gạt em, anh là Cung Quý Dương!’
Quý Dương ơi, cậu ngàn vạn lần đừng giết mình …
Chương 25: Đề xuất yêu cầu
‘Ai yo, tốt quá rồi!’
Liên Kiều liền nở nụ cười, giọng nói cũng tràn đầy hưng phấn, đôi tay nhỏ vừa được buông ra khua loạn xạ.
‘Em …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu vì sao cô lại hưng phấn như thế.
Lúc này chỉ thấy đôi mắt cô đảo qua đảo lại, ánh mắt làm Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt có chút cảnh giác.
‘Em … em lại có ý định gì đây?’ Hắn không khó nhận ra chút giảo hoạt trong ánh mắt đó, lòng chợt có chút khẩn trương.
Trời ạ, bất luận là trên thương trường có bao nhiêu sóng gió hoặc trong bang phái có chuyện hắn đều không từng sợ hãi qua, lúc này hắn lại bị một cô gái trói gà không chặt hù dọa, thật chẳng còn thiên lý gì.
Lúc này Liên Kiều cười càng sán lạn hơn, rạng rỡ như mây mua xuân, cô liếm nhẹ môi, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói rành mạch: ‘Anh … làm bạn trai của tôi đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt sững người, đôi ngươi đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt ‘lương thiện’ của cô …
‘Hắc …’ Hắn đứng vội dậy, ngoài chấn động ra cũng chỉ còn chấn động.
‘Đôngggg …’
Liên Kiều nãy giờ vẫn đang ngồi trên đùi hắn nhất thời mất đi trọng tâm, liền oanh oanh liệt liệt ngã nhào trên đất …
‘Ai da, đau chết tôi rồi! Này, anh đã lớn thế này chẳng lẽ trước khi đứng dậy không thể báo trước một tiếng cho tôi biết sao?’
Cô đau đến chau mày, làm gì vậy, chủ động làm hắn **, còn bị ngã nhào một màn như vậy.
‘Cô, nha đầu này gan thật không nhỏ!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thật không ngờ cô lại đề xuất cái yêu cầu này, sau khi biết mình là Cung Quý Dương lại còn chủ động yêu cầu trở thành người tình?
Không biết tại sao, trong lòng hắn lại có chút bực dọc!
‘Này, có gì hay đâu chứ, làm người tình thôi mà, lại không phải là làm vợ anh, anh kích động cái gì!’ Liên Kiều đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, vừa đi cà nhắc vừa nói.
Cái tên này thật không phải cao bình thường, nói chuyện với hắn vẫn cứ phải ngẩn đầu lên nhìn thật là mệt nha.
‘Anh là Cung Quý Dương, là bạn tốt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, em biết rõ điểm này sao lại còn đề ra cái yêu cầu như thế?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy trong lòng có chút buồn phiền, cái cô nha đầu này chẳng lẽ lại thầm yêu cái tên Cung Quý Dương kia?
Liên Kiều trừng mắt nhìn hắn: ‘Nói nhảm, nếu như anh không phải là bạn của cái tên kia, tôi cũng chẳng thèm đề ra cái yêu cầu kia làm gì, anh cuối cùng là có nhận lời hay không?’
Cung Quý Dương này thật là rề rà mà.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong, lười nhác khoanh hai tay trước ngực, nụ cười ưu nhã dần dần trở thành có chút hứng thú trong đó.
‘Nói như vậy, em muốn lợi dụng anh để chọc tức Hoàng Phủ Ngạn Tước phải không?’
Liên Kiều giảo hoạt chuyện: ‘Đừng có nói lợi dụng khó nghe như vậy mà, em chủ muốn để cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia biết, hắn không cần em, còn có người đàn ông ưu tú hơn hắn cần em, chọc hắn tức chết!’
Ha ha, người bạn tốt này của hắn là thích hợp nhất, như vậy về sau có thể trước mặt hắn chọc hắn tức chết.
Chương 26: Bị cắn chặt (1)
Hoàng Phủ Ngạn Tước không còn gì để nói, hắn không khỏi nhớ đến tài liệu mà thuộc hạ đã báo cáo về, nói nha đầu này sau khi đến Hồng Kông đã tìm cơ hội xem mắt, theo tình hình này mà thấy thì mục đích xem mắt của cô chắc là vì để chọc tức mình rồi.
Hắn cảm thấy đầu có chút tê dại, nở nụ cười khổ, mình đang làm gì đây chứ? Lại còn cùng cái cô nhóc này ở đây ồn ào lâu như vậy?
Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực lắc lắc đầu, liền không nói hai lời hướng bước về phía cửa.
‘Này … anh còn chưa có nhận lời em, anh không được đi!’ Liên Kiều thấy hành động này của hắn, gương mặt nhỏ nhắn chợt đổi sắc.
‘Nha đầu, em hoàn toàn không cần phải làm như vậy, đối với Hoàng Phủ mà nói, chiêu này căn bản là không có tác dụng!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đi đến cửa mới dừng bước, quay người nhìn vẻ mặt đáng thương của Liên Kiều, điềm đạm nói.
Hắn thấy mình cần phải nhắc nhở cô một câu, nếu không không biết cô lại còn náo chuyện gì nữa, nếu như gặp phải người xấu thì phải làm sao, một cô cái yếu ớt như cô, đến lúc đó chẳng phải là gọi trời không thấu gọi đất không nghe sao.
Liên Kiều nghe xong lời này, gương mặt trơn bóng liền sụ xuống, cô bước nhanh đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, chặn cửa lại, tức giận như con nít nói: ‘Không cho anh đi, chính là không cho anh đi!’
‘Em …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ chưa gặp phải cô gái nào như thế, thẳng thắn đến mức có chút giống côn đồ, nhưng mà, cái dáng vẻ này của cô lại rất dễ thương, lại làm cho khóe môi hắn tràn đầy ý cười.
‘Tôi chính là muốn anh làm người yêu của tôi!’ Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bướng bỉnh nỏi.
‘Em … đây là đang cầu xin tình yêu?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật không ngờ cô nhóc này gan lại lớn như vậy, làm người yêu? Chẳng lẽ cô không biết ý nghĩa thật sự của ‘người yêu’ là thế nào sao? Nhưng mà nhìn bộ dạng đơn thuần này của cô, chắc cũng chẳng hiểu đến đâu đi.
‘Ách …’
Liên Kiều nhíu nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi lại như hiểu ra được gật gật đầu, oai phong lẫm liệt nói: ‘Đúng vậy, chẳng lẽ không được sao? Hơn nữa …’
Ánh mắt chợt đảo quanh, lại trở nên rất ủy khuất, động lòng người: ‘Chẳng lẽ anh đành lòng nhìn tôi bị cái cô ‘Đu đủ’ Thù Đế đó bắt nạt sao, anh là bạn tốt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, vậy hắn làm sai thì để người bạn tốt như anh đi chịu trách nhiệm một chút đi, anh thật sự muốn bỏ đi cho xong sao? Híc …’
Nói đến câu cuối cùng cô ngồi xuống đầu gục xuống phím đàn mà khóc, đôi vai gầy gò khóc đến run run, dáng vẻ quả thật rất thương tâm.
Hành động ngoài ý muốn này của Liên Kiều làm Hoàng Phủ Ngạn Tước chấn động, đứng yên đó thật lâu, thân hình cao lớn không động đậy, nói không động cũng không phải, vẻ mặt khó xử nhìn lưng cô, rất lâu hắn mới thở dài một hơi, bước lên …
‘Nha đầu, đừng khóc nữa!’
Trời ơi, hắn vốn không muốn chọc cô khóc, cái này để người ngoài nhìn thấy thì sao đây, mà hình như hắn có bắt nạt cô, tự nhiên trong lòng tràn đầy ăn năn.
Chương 27: Bị cắn chặt (2)
‘Anh … đến anh cũng bắt nạt tôi, ngay cả chuyện … này cũng không giúp tôi, Cung … Cung Quý Dương, anh lià người xấu … giống hệt như cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia … chỉ thích bắt nạt phụ nữ … Híc híc …’ Liên Kiều hai tay bụm mặt, giọng cực kỳ ủy khuất nói.
Vì gương mặt cô được giấu trong hai tay nên Hoàng Phủ Ngạn Tước không phát hiện ra, thực tế Liên Kiều … đang cười!
Cười, cũng có thể rung hai vai, giống hệt như khóc.
Mà Hoàng Phủ Ngạn Tước làm sao biết mấy chiêu này của cô, nghe tiếng cô khóc hắn đã không kìm được tự trách mình, nghĩ lại thấy cô chỉ là một cô gái nhỏ, mình cũng không nên dùng lời nói lạnh nhạt như vậy nói với cô.
Cho nên, hắn thở dài một hơi, bàn tay to khẽ vỗ lên vai cô, nhẹ giọng nói: ‘Được rồi được rồi, nha đầu đừng khóc nữa, anh nhận lời em.’
‘Thật không?’ Liên Kiều vẫn chưa ngẩng đầu lên, giọng vẫn buồn bã hỏi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ, ‘Nếu anh đã hứa với em, anh nhất định sẽ giữ lời!’
‘Yeah!’
Liên Kiều chợt ngẩng đầu lên, cao hứng khua chân múa tay, cô níu cánh tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhảy nhót, đôi mắt màu tím lấp lánh những tia đắc ý.
‘Em …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị chấn động đến không nói nên lời, thì ra là bản thân bị nha đầu này gạt, nhìn cô gương mặt sáng lạn như ánh mặt trời thế kia, nào đâu có chút nước mắt nào?
Thì ra, thật không thể tin phụ nữ, đặc biệt là nước mắt của p hụ nữ, quả thật là nước mắt cá sấu.
‘Tôi thế nào?’
Liên Kiều đắc ý ngẩng đầu nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt cánh tay hắn không buông, ‘Này, anh đã hứa với tôi, không cho phép nuốt lời, nếu không chính là chó con!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không giận mà cười, hắn nhún vai, bộ dáng như cam chịu hỏi: ‘Anh không có nói sẽ nuốt lời, chỉ là nếu anh đã là người yêu của em, vậy em nói thử xem em muốn xử lý quan hệ yêu đương giữa hai chúng ta như thế nào?’
Liên Kiều bị hắn hỏi câu này, chợt khựng lại, đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng nhìn hắn … đúng nha, bước tiếp theo nên làm thế nào?
Dáng vẻ yên lặng của cô giống như nụ hoa đang lẳng lặng nở, đôi mày hơi chau đẹp đẽ như áng mây, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, lòng chợt xúc động, đôi mắt màu tím kia … nhu hòa như nước.
Hắn không rút tay về, mà rất hưởng thụ cánh tay mình được bàn tay mềm mại ôm lấy, thực ra từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn đều xem cô như một cô nhóc, nhưng bây giờ, dáng vẻ lặng yên này của cô lại mang cho hắn một cảm giác như đang cầm một viên ngọc.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Liên Kiều, hắn ngược lại ưu nhã nhếch môi, một bàn tay lớn đưa ra vịn lấy eo nhỏ của cô, cả thân người cao lớn đều nhè nhẹ áp xuống …
‘Chi bằng … để anh dạy em …’
Âm thanh dịu dàng như tiếng gió, lại mang theo khí phách cao nhã quý tộc của hắn, một đôi ngươi đen láy, thâm thúy nhìn không thấu trong lòng hắn đang nghĩ gì …
Chương 28: Bị cắn chặt (3)
Liên Kiều ngơ ngác hé chiếc miệng nhỏ, nhìn người đàn ông đang áp người xuống người mình, tay của hắn thật nóng, luồng nhiệt lượng này xuyên qua y phục của cô tràn vào tận trong tim, khơi dậy lửa nóng.
Bởi vì ánh mắt của hắn, Liên Kiều nhịn không được than thầm một câu, cái tên đàn ông này, sao trời sinh hắn lại đẹp đẽ như thiên sứ thế này!
‘Anh … anh dạy tôi?? Anh dạy tôi cái gì?’ Cô vẫn như cũ, ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời lại không hiểu ra hàm ý trong câu nói.
Nụ cười nhạt dần dần lan ra đến tận đuôi mắt, lại quay trở lại khuôn miệng …
‘Dạy em … làm sao làm một người yêu đúng nghĩa!’ Hắn khẽ nhếch đôi môi mỏng, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ quyến rũ của một người đàn ông thành đạt.
Liên Kiều càng mơ hồ, đôi mày của cô đã chau thành một cụm, ‘Cái … cái này còn phải học sao?’
Làm người yêu thì có gì khó chứ, chẳng phải là xác định quan hệ là được sao? Tuy rằng cô chưa từng yêu đương, cũng chẳng có kinh nghiệm yêu người đàn ông nào nhưng dù sao cô cũng là nghiên cứu sinh nha, nhìn thấy các cặp tình nhân khác thì học được không ít rồi.
‘Vậy em nói thử xem, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô vẫn một dạng ‘khù khờ’, không kìm được cười khẽ, tiếng cười như phát ra từ lồng ngực …
‘Ừmmm …’
Liên Kiều đảo đảo mắt, cô bất giác liếm liếm môi rất không biết rằng động tác này vô tình làm mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút khẩn trương.
‘A, tôi biết rồi!’
Cô gật đầu, một chút cũng không cảm giác được ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã dần trở nên nóng bỏng, lại hưng phấn nói: ‘Anh bây giờ là người yêu của em, vậy em có thể quang minh chính đại khoác tay anh ra ngoài rồi, anh giúp em chọc tức chết cái cô ‘Đu đủ’ kia có được không, cô ta trước giờ vẫn lấy cái tên đầu heo Hoàng Phủ Ngạn Tước đó ra mà chọc tức em, mà thân phận anh so với tên Hoàng Phủ đầu heo đó cũng ngang nhau, em cũng muốn xem cô ta còn khoác lác đến đâu!’
Một câu này suýt nữa làm Hoàng Phủ Ngạn Tước tức đến thổ huyết, hắn hơi nghiêng mặt đi, nhưng hứng thú trên gương mặt càng lúc càng nhiều …
‘Đó là những gì em biết sao?’
‘Hả?’
Mặt hắn chợt dí sát mặt cô, mang theo một ánh mắt bình tĩnh chằm chằm nhìn cô nhưng lại khiến cho lòng Liên Kiều nổi lên một trận hoang mang, ánh mắt của tên đàn ông này thực quá sắc bén đi …
Bàn tay to lớn từ từ ghìm chặt cô, làm cơ thể cô càng dán sát vào người hắn, một tay kia rút ra, vuốt nhẹ lên cái trán trơn bóng của cô, cái cảm giác mềm mại như sờ vào lụa kia làm hắn có chút không tự chủ được, ngón tay trỏ lại một đường hướng xuống, đáp trên bờ môi hồng nhuận của cô, ngón tay hơi dùng sức vuốt ve cánh môi …
Cánh môi vừa nãy bị Liên Kiều vô thức liếm qua, giờ lại càng ẩm ướt, một hành động vô tâm của cô không ngờ lại làm hắn ghi khắc trong lòng, bờ môi này, nếu như hôn xuống …
‘Nha đầu ngốc, bước đầu tiên khi làm tình nhân chính là … hôn môi …’
Giọng nói nỉ non mang theo một tia khác vọng mà bản thân hắn cũng không cảm giác được, hơi thở ấm áp của hắn lướt qua trán cô, làm mùi hương thanh mát trên người cô tản mát xung quanh.
Chương 29: Quá mất mặt
‘Hả? Hôn môi?’
Liên Kiều trừng mắt, cô nghĩ cũng không nghĩ đến điểm này, hôn môi? Cùng cái tên Cung Quý Dương xấu xa này hôn môi?
Oa … đây là cảm giác gì?
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy trong đôi mắt màu tím kia một tia kinh ngạc liền cười khẽ: ‘Nha đầu, em không phải là … chưa từng hôn môi chứ?’
Nhìn dáng vẻ thuần khiết của cô, chắc chắn là chưa có kinh nghiệm hôn môi rồi, nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết vì sao có một luồng nhiệt khí xông thẳng vào tim, một niềm vui không diễn tả được tràn ra đến khóe môi.
‘hả, ai … ai nói là tôi chưa có được hôn qua … Tôi … này này, anh đừng có đến gần tôi quá như vậy …’
Liên Kiều muốn chứng minh bản thân mình không quá khờ khạo, có đánh chết cô cũng không thừa nhận bản thân mình không biết gì, chẳng qua …
Bản thân thật sự không có kinh nghiệm gì về mặt này nha …
Nhìn thấy gương mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng cúi xuống gần, cô không kìm được một cơn hoảng loạn trong lòng, bên tai chỉ còn nghe tiếng trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực …
Sao lại như thế?
Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao?
‘Phải không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nhìn đã hiểu rõ chiêu này của cô, hắn lại cười: ‘Vậy thì tốt, anh thích phụ nữ có kinh nghiệm, bởi vì … không cần anh tốn công dạy dỗ …’
Nói xong, bàn tay to của hắn đã trực tiếp bám lấy cái gáy của cô, cúi thấp người xuống, chính xác nhằm đôi môi anh đào của cô hôn xuống.
Đôi môi đã cách môi cô gần đến nỗi có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người cô, hắn đã có chút không kìm lòng được.
Liên Kiều càng khẩn trương hơn, thân mình cũng không kềm được run rẩy, mà cô trước giờ có một tật xấu, đó là càng khẩn trương thì càng dễ làm sai …
Đang lúc đôi môi nóng bỏng sắp hạ xuống môi cô …
‘Ách … xì …’
Liên Kiều đột nhiên hắt hơi thật lớn, làm cho bầu không khí vốn rất lãng mạn hoàn toàn bị phá hỏng.
Liên Kiều véo véo mũi, hắt hơi một cái cảm thấy thoải mái hơn rồi, nhưng nhìn lại Hoàng Phủ Ngạn Tước, thân người đang cúi xuống không chút động đậy, trên mặt còn dính một chút nước mũi của Liên Kiều, nụ cười tao nhã đã sớm đông cứng lại trên môi …
Nha đầu đáng chết kia, hắn hận chẳng thể hung hăng một chưởng đánh chết cô.
Trong giây phút thân mật như vậy cô lại dám hắt hơi, chẳng lẽ mình chửng có chút hấp dẫn nào sao?
Nghĩ đến đây, mắt hắn chừng như sắp bốc lửa đến nơi, ánh mắt như muốn thiêu đốt gương mặt của Liên Kiều.
Liên Kiều qua thật lâu mới chuyển mắt về hướng Hoàng Phủ Ngạn Tước, khi cô thấy nụ cười sớm đã đông cứng đó … vừa sợ lại vừa buồn cười …
‘Xin lỗi, xin lỗi nha …’
Cô liều mạng giấu nụ cười, vội rút khăn giấy ra giúp hắn lau má, ‘Anh thật là, không thấy người ta đang hắt hơi hay sao, sao không tránh ra một chút chứ!’
Phụ nữ là cái loại gì vậy?
Liên Kiều một câu này suýt nữa làm Hoàng Phủ Ngạn Tước giận đến ngất đi … Cái gì là hắn cách cô gần như vậy? Chẳng lẽ cô không biết vừa nãy là hắn muốn hôn cô sao?
Còn phá hỏng hết bầu không khí lãng mạn như vậy, còn đắc ý làm ra cái vẻ vô tội, làm được như vậy xem ra chỉ có người phụ nữ ở trước mặt hắn.
Nhưng … có chuyện làm cho Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy càng tức giận hơn, đó là bản thân mình sao lại bệnh thần kinh đến nỗi muốn hôn cô ta chứ?
Dạng phụ nữ như Liên Kiều trước giờ vốn không phải tiêu chuẩn chọn lựa của hắn, nói chính xác hơn, Liên Kiều căn bản không thể tính là một phụ nữ, nhiều lắm thì chỉ là một cô nhóc ranh mà thôi.
Trong nhận thức của hắn, phụ nữ phải quyến rũ, phải ôn hòa, ngay cả dáng đi cũng phải là phong tình vạn chủng, ít ra những phụ nữ vây quanh hắn trước giờ đều là như thế, mà hôm nay, hắn lại phát bệnh thần kinh nhất thời nảy sinh hứng thú với một tiểu nha đầu như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự là cần một người phụ nữ để bớt tịch mịch sao?
Phụ nữ đều biết tổng tài của tứ đại tài phiệt chính là đại diện cho sự giàu có và quyền thế, bởi vậy chỉ cần một cái ngoắc tay của bọn họ, thậm chí một câu cũng không cần nói, muốn loại phụ nữ nào cũng có, mà còn rất điên cuồng muốn bò lên giường của bọn hắn.
Như Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương và Lãnh Thiên Dục ba người này trước nay bên cạnh không thiếu gì phụ nữ, đặc biệt là Lãnh Thiên Dục, nhưng hắn và hai người kia không giống nhau, trong mắt hắn phụ nữ chỉ là công cụ để phát tiết mà thôi, trong mắt hắn trước giờ chưa có từng tôn trọng – hai chữ này dành cho phụ nữ, phụ nữ chỉ có nghĩa vụ chấp nhận.
Nhưng hắn, Hoàng Phủ Ngạn Tước, tự cho rằng mình là người ‘trong sạch’ nhất trong số bốn người, hắn trước giờ cuồng công việc, không có nhàn rỗi qua, ngành tài chính căn bản là một chuỗi những nghiệp vụ phức tạp, hơn nữa sản nghiệp dưới tay hắn liên quan nhiều đến công chúng, tính cách nghiêm túc, tuy bên người phụ nữ nhiều như mây lại không có ai có thể hạnh phúc cặp kè với hắn.
Hắn với Lãnh Thiên Dục có chút giống nhau nhưng lại không lãnh khốc tuyệt tình như Lãnh Thiên Dục, phụ nữ lúc hắn cần chỉ là một bạn cùng giường dễ tụ dễ tan, không có níu kéo, cũng không có tin đồn bao dưỡng tình phụ gì đó, đó chính là tính cách của Hoàng Phủ Ngạn Tước!
Bởi vậy mấy vụ tai tiếng về tình dục không hề có liên quan gì đến Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Nha đầu, có biết bây giờ anh muốn làm gì nhất không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêm mặt, đôi ngươi đen như mắt chim ưng ghìm chặt vào gương mặt đang cười rất … vô tội của Liên Kiều.
Liên Kiều nghe câu này liền dừng động tác trên tay lại, cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ sau đó nụ cười lan tỏa trên gương mặt.
‘Hắc hắc, chắc chắn là anh đang muốn cảm ơn em đã lau mặt dùm anh rồi, thực ra anh không cần phải khách sáo như vậy, vừa hay lúc em có khăn giấy thôi …’
‘Liên Kiều!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhịn không nổi nữa rống lên một tiếng, ‘Cám ơn em? Anh bây giờ chỉ hận không bóp chết em thôi!’
Đáng chết!
Người quen biết hắn đều biết hắn nổi tiếng là người tính cách tao nhã, gặp chuyện trước giờ rất giỏi kềm chế, không hay tức giận, giờ lại bị cô nhóc này chọc đến tức đến điên người, hoàn toàn không phải tính cách của hắn.
Chương 30: Lại bị gạt
Quả như dự đoán, Liên Kiều bị hắn rống lên một tiếng, hoàn toàn bị dọa, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông đang nổi cơn thịnh nộ trước mặt, động tác lau tay cũng dừng lại, bàn tay nhỏ bé ngưng giữa không trung.
Cô như nhìn thấy một bộ mặt khác của Hoàng Phủ Ngạn Tước, qua thật lâu, cô mới ‘Oa’ một tiếng khóc lên, đột nhiên đưa tay bụm mặt …
‘Cung Quý Dương, anh bắt nạt người ta, hu hu hu … anh, anh ỷ mình là … là Cung Quý Dương liền bắt nạt người ta …
Lại khóc rồi …
Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay chống trán, lại nữa à?
‘Tiểu nha đầu, đừng có giả vờ khóc nữa, chiêu này đối với anh không còn tác dụng nữa rồi!’ Hắn “tốt bụng” nhắc nhở cô một câu.
Ai ngờ, Liên Kiều nghe xong càng khóc dữ dội hơn, cả người dường như run rẩy theo tiếng khóc.
Thấy thế, Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt ngẩn ra … Cô ấy khóc thật sao?
Trong lòng chợt dâng lên cảm giác tội lỗi, bản thân làm sao vậy, thế nào lại đối xử hà khắc với một cô nhóc như vậy? Vốn là vừa nãy chính mình muốn trêu chọc người ta, cô nhóc lại không có tí kinh nghiệm nào, sợ hãi khẩn trương là chuyện đương nhiên thôi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không đúng, nhất là khi nghe tiếng khóc của cô, tim của hắn chợt thắt lại.
‘Nha đầu, xin lỗi nha, là anh không đúng, đừng khóc nữa, nghe lời nào …’
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy bả vai đang run lên vì khóc của cô, lần đầu tiên trong đời dịu dàng như thế dỗ dành phụ nữ, hắn thật không muốn nhìn cô khóc, không biết tại sao, chỉ đơn giản là không muốn.
‘Anh, anh đã đồng ý làm người yêu của em, mà còn … còn rống lên với người ta như thế, còn bắt nạt người ta … hu hu hu … Cung Quý Dương, anh … anh thật xấu … hu hu hu …’ Liên Kiều càng nói càng đáng thương, gương mặt nhỏ nhắn vẫn giấu sau đôi tay, không ngừng kể tội hắn.
‘Được rồi, được rồi, Cung Quý Dương là người xấu, vậy được chưa?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thuận lời nói hùa theo.
Cung Quý Dương lỗ tai anh ngàn vạn lần đừng có nhạy quá nha, đợi mình dỗ xong cô nhóc này rồi nói sau, trong lòng hắn âm thầm nghĩ.
‘Anh với cái cô ‘Đu đủ’ đó như nhau hết, đều là muốn bắt nạt em …’ Liên Kiều vẫn còn khóc nói.
‘Làm gì có? Yên tâm đi, sau này anh không bắt nạt em nữa, đừng có khóc nữa, ngoan!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước vô cùng nhẫn nại dỗ dành cô, có trời biết trước giờ hắn ghét nhất là nước mắt phụ nữ, nếu đổi lại là trước đây, hắn đã sớm quay đầu bỏ đi rồi.
Không ngờ, mình đối với cô nhóc kia lại kiên nhẫn như vậy!
Liên Kiều vẫn chưa ngẩng đầu lên, vẫn còn khóc: ‘Anh gạt người, cái cô ‘Đu đủ’ đó bắt nạt em, anh có giúp em trút giận không?’
‘Đương nhiên, anh không phải là người yêu của em sao? Sau này ai dám bắt nạt em anh sẽ thay em trút giận, được rồi, đừng khóc nữa.’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ một lòng muốn dỗ cô nín, một chút cũng không nghi ngờ mình đang từng bước từng bước rơi vào cái bẫy của Liên Kiều.
‘Thật không? Anh không gạt em chứ?’
‘Thật!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước son sắt thốt, sau đó còn nói thêm một câu: ‘Nói như em nói, nếu như gạt em sẽ là chó con, vậy được chưa?’