Bạn đang đọc Tứ Đại Tài Phiệt P4 – Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú – Ân Tầm – Chương 25: Quyển 5 – Chương 1-5
Định post hôm qua nhưng bị cảm nặng quá, không cách nào hoàn thành được.
***
Quyển 5: Kịch giả tình thật
Chương 01: Hoàng Phủ Ngạn Tước bỏ trốn (1)
Vận mệnh, đều là do trong lúc vô tình mà phát sinh một chuyện gì đó, như một cảm giác nảy sinh trong chớp mắt, lại như, duyên phận của hai người, chỉ có thể nói, vận mệnh vốn kỳ diệu vô cùng …
***
Sáng sớm, Liên Kiều từ trong từng trận hương hoa và tiếng chim hoan ca mà thức dậy, đây là cảm giác mà mỗi buổi sáng từ sau khi tiến vào “Hoàng Phủ” cô cảm nhận được.
Căn biệt thự độc lập của Hoàng Phủ Ngạn Tước ở rất gần vườn hoa, bởi vậy mỗi lần có gió thổi qua, mùi hương hoa nhàn nhạt sẽ theo gió bay vào trong phòng, mang theo ánh nắng buổi sớm tươi mát chiếu vào phòng làm cho tâm tình của con người trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
Ít ra đó là cảm nhận của Liên Kiều, nhất là tối qua cô quả thật đã làm Hoàng Phủ Ngạn Tước tức giận như vậy!
Chỉ nghĩ tới đây là Liên Kiều đã thấy vui vẻ đến nỗi cười thành tiếng, vừa nghĩ đến gương mặt tức giận đến lúc đỏ lúc xanh của Hoàng Phủ Ngạn Tước là trong lòng cô vui như mở hội, thật thú vị, hôm nay tiếp tục thôi!
Nhưng … cô nhìn đồng hồ, lúc này chắc là Hoàng Phủ Ngạn Tước đang ăn sáng, hắc hắc, cô vội vàng ngồi dậy, dùng vận tốc nhanh nhất làm vệ sinh cá nhân sau đó xông ra khỏi phòng, hướng về phía biệt thự chính mà chạy.
Phòng khách lớn của biệt thự chính rất yên tĩnh, ánh mặt trời lặng lẽ chiếu trên mặt những viên gạch Đại lý đen bóng lót sàn phản chiếu lại từng luồng sáng yếu ớt, Hoàng Phủ Ngạn Tước và Triển Sơ Dung trước giờ vẫn có thói quen uống trà sáng cho nên vừa sáng sớm đã nhàn nhã ngồi ở phòng khách vừa xem báo vừa thưởng thức danh trà, mùi thơm ngào ngạt loại trà nổi tiếng theo gió mà lãng đãng khắp phòng …
Khi Liên Kiều tung tăng xuất hiện ở phòng khách chính, mắt hai người già liền sáng lên …
‘Liên Kiều, đến đây …’ Triển Sơ Dung tươi cười vẫy tay với cô.
‘Bác trai bác gái, chào buổi sáng!’ Liên Kiều cực kỳ ngoan ngoãn vừa nói vừa ngồi xuống giữa hai người.
‘Thức dậy rồi chắc là chưa ăn sáng phải không? Lâm tỷ …’ Hoàng Phủ Ngự Phong quan tâm hỏi, thuận tiện lên tiếng gọi quản gia.
Lâm tỷ tiến đến, vội nói: ‘Lão gia, phu nhân, bữa sáng của Liên Kiều tiểu thư đã được chuẩn bị xong!’
Vì suy nghĩ đến xuất thân của Liên Kiều, Triển Sơ Dung rất tỉ mỉ dặn dò quản gia nhất định phải chuẩn bị thức ăn phù hợp với khẩu vị của cô.
‘Ừm!’ Triển Sơ Dung gật đầu nhưng nhìn thấy Liên Kiều đang ngáp liền quan tâm hỏi: ‘Thế nào? Tối qua không ngủ ngon à?’
Liên Kiều lắc đầu nói: ‘Dạ không phải, bác gái, tối qua con ngủ rất ngon!’ Nói đến đây cô lại như nhớ ra cái gì, liền nhìn xung quanh một vòng.
‘Sao vậy?’ Triển Sơ Dung ngạc nhiên hỏi.
Trong mắt Liên Kiều xẹt qua một tia thất vọng, ‘Bác trai bác gái, Ngạn Tước … anh ấy đâu?’
Không phải chứ, mới sớm như vậy đã đi công ty sao?
Triển Sơ Dung cười cười trả lời: ‘Hôm nay mới sáng sớm chúng ta đã không thấy nó đâu, Lâm tỷ, đại thiếu gia đã dùng bữa sáng chưa?’
Lâm tỷ lắc đầu: ‘Phu nhân, hôm nay tôi cũng không thấy bóng thiếu gia đâu, mà bữa sáng thiếu gia cũng chưa động đến!’
‘Chuyện này là thế nào? Ngạn Tước mới sáng sớm đã đi công ty rồi sao?’ Hoàng Phủ Ngự Phong buông tờ báo trên tay xuống, có chút hoài nghi hỏi.
‘Cái này …’ Lâm tỷ ngập ngừng đáp: ‘Theo lý mà nói thì đại thiếu gia không có thói quen ra ngoài giờ này …’
Nhưng mà, lúc này …
‘Tiêu rồi …’ Chỉ thấy Liên Kiều vẻ mặt ủ rũ, thân hình nhỏ nhắn ngồi bất động trên sofa.
‘Sao vậy Liên Kiều?’ Triển Sơ Dung bị vẻ mặt của cô dọa giật mình, vừa nãy còn rất vui vẻ mà, sao chỉ chớp mắt lại trở thành thế kia?
Liên Kiều nghe bà hỏi, bàn tay nhỏ bé vô ý thức nắm lấy tay Triển Sơ Dung, vẻ mặt ủy khuất nói: ‘Anh ấy nhất định là đã bỏ nhà đi rồi, không cần con nữa!’
Một câu nói khiến cả Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung ai nấy nhìn nhau, nhất thời không hiểu ý cô là gì.
Cái gì gọi là bỏ nhà ra đi?
Liên Kiều nhìn vẻ mặt khó hiểu của Triển Sơ Dung, liền giải thích: ‘Bác gái, là như thế này, thực ra Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ vẫn không đồng ý hôn sự giữa chúng cháu, tuy rằng anh ấy … anh ấy đối với con rất tốt nhưng mà … anh ấy có nói là vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để kết hôn, tối hôm qua con cũng khuyên bảo anh ấy rồi, thực ra … con rất sợ anh ấy sẽ bỏ rơi con, có thể là tối qua con nói quá nhiều, khiến trong lòng anh ấy càng thêm gánh nặng cho nên hôm nay mới bỏ nhà ra đi …’
‘Phanh …’
Hoàng Phủ Ngự Phong nghe xong tay đã vỗ mạnh xuống bàn trà: ‘Cái tên nghịch tử này, đúng là không có tiền đồ. Trai lớn lấy vợ gái lớn lấy chồng là chuyện đương nhiên, cái gì mà chưa chuẩn bị tâm lý đủ chứ, hắn càng như thế, ta người làm cha này càng phải nhanh chóng bắt nó làm cho xong cái đám cưới này. Ta muốn xem cái tên tiểu tử này còn có lý do gì nữa không!’
‘Ai ya, Ngự Phong, anh xem tính tình anh nóng nảy ghê chưa!’
Triển Sơ Dung vội lên tiếng khuyên can: ‘Cõ lẽ là Liên Kiều suy nghĩ nhiều thôi, nói không chừng công ty có việc gấp cần con nó lên xử lý, ra ngoài sớm một chút cũng là bình thường thôi mà!’
Nói xong bà nhìn về phía Liên Kiều nhẹ giọng an ủi: ‘Liên Kiều, con yên tâm đi, Ngạn Tước sẽ không bỏ rơi con không lo đâu, cho dù nó thật sự làm như vậy, hai người già chúng ta cũng tuyệt đối không đồng ý, con là đứa con dâu mà nhà Hoàng Phủ chúng ta nhất định cưới rồi!’
Liên Kiều nhẹ giọng “Ân” một tiếng đáp lời, trong lòng lại rủa thầm … cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng chết kia, mới sáng sớm đã chơi trò mất tích với mình, nhất định là sợ mình cho nên mới chạy đến công ty trốn, đợi đó, Liên Kiều cô ăn sáng xong nhất định sẽ nghĩ ra một cách hay ho hơn để chỉnh hắn, phải tìm cách trêu chọc hắn một phen nữa mới được!
Đang lúc miên man suy nghĩ, một giọng nói yếu ớt chợt vang lên sau lưng …
‘Mọi người đừng lo lắng, anh hai … chỉ xuất ngoại thôi!’
Liên Kiều nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, chỉ thấy Hoàng Phủ Anh một thân váy trắng xinh đẹp như công chúa đang đứng ở phía cầu thang, đôi mắt xinh đẹp nhìn Liên Kiều không chớp.
Nghe con gái nói như vậy Triển Sơ Dung có chút bất ngờ: ‘Anh Anh, con nói anh hai con ra nước ngoài sao? Đi lúc nào? Sao nó không nói trước một tiếng cho chúng ta biết?’
Liên Kiều cũng sững sờ. Xuất ngoại? Là đi công tác sao? Nhưng tối qua đâu có nghe hắn nhắc đến.
Hoàng Phủ Anh chầm chậm bước xuống lầu, trên mặt hơi có ý cười: ‘Cha, mẹ, hai người quên rồi sao, tứ đại tài phiệt mỗi năm đều có hẹn gặp nhau!’
Hai người già vừa nghe nhắc lập tức nhớ ra, không sai, cuộc hẹn mỗi năm một lần của chúng nó là vào lúc này.
Chương 02: Hoàng Phủ Ngạn Tước bỏ trốn (2)
Cuộc gặp mặt của tứ đại tài phiệt?
Liên Kiều nghe xong mắt lập tức sáng lên, tuy rằng tứ đại tài phiệt cô chỉ mới gặp được Hoàng Phủ Ngạn Tước và Cung Quý Dương nhưng ít nhiều cũng có nghe đến những câu chuyện liên quan đến bọn họ, cho nên tin chắc rằng Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường hai người đó cũng đẹp trai hơn người, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước và Cung Quý Dương thì biết, hai người còn lại chẳng cũng không kém cạnh gì.
Nhưng mà cuộc gặp gỡ này … hình như là rất bí mật, ít nhất thì là bên ngoài bình luận như vậy, chỉ đáng tiếc là không phải là người của tứ đại tài phiệt thì căn bản không thể tham gia, càng không biết địa điểm gặp gỡ là ở đâu.
Nghĩ đến đây Liên Kiều hết sức tức giận.
Được lắm, Hoàng Phủ Ngạn Tước cái tên đàn ông đáng ghét này, có chuyện thú vị như vậy lại không thèm cho mình biết, càng đáng ghét hơn là mới sáng sớm đã lẻn đi mất, nhất định là sợ mình bám theo rồi!
Đang mải miết suy nghĩ, tay cô chợt ấm lên, quay lại thì đã nhìn thấy Hoàng Phủ Anh đang nắm tay mình, trên mặt nở nụ cười yếu ớt …
‘Liên Kiều, chúng ta ra vườn hoa chơi được không? Thuận tiện hái một số hoa tươi vào cắm!’
Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi gật đầu, chào Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung xong liền bước theo Hoàng Phủ Anh.
***
Vườn hoa rất lớn, căn cứ theo từng loại hoa cỏ mà chia thành nhiều khu khác nhau, lại đang gặp lúc muôn hoa đua nở cho nên mỗi loại hoa đều thi nhau đua sắc khoe hương.
Liên Kiều đối với hoa cỏ chẳng có nghiên cứu gì, nhưng bản tính con gái vốn là thích hoa tươi, cô cũng không ngoại lệ, khi Liên Kiều chạy vào giữa biển hoa, trên mặt cô lộ ra một nét cười xinh đẹp như thiên sứ khiến Hoàng Phủ Anh nhìn đến ngẩn ngơ.
‘Liên Kiều …’ Hoàng Phủ Anh thấp giọng gọi tên cô, cô ta cũng đứng gần đó, hoa tươi cũng vây quanh cô …
Liên Kiều xoay đầu nhìn cô, sau đó vẫy tay về phía cô, ‘Anh Anh, em sợ cành hoa làm rách váy hay sao? Không sao đâu, đến đây, chị kéo em đi vào nhé!’
Hoàng Phủ Anh cười nhạt: ‘Không cần đâu, em chỉ cảm thấy chị cười trông thật xinh đẹp, thảo nào anh trai lại để ý đến chị như vậy …’
Liên Kiều lại nghe không hiểu ý của cô ta, cô nhún vai nói: ‘Chị thấy anh trai em sắp bị chị chọc cho tức chết thì có!’ Nói xong che miệng cười khúc khích, lại nhắm hướng một biển hoa màu lam phía bên kia chạy đến …
‘Oa! Anh Anh, chị đến “Hoàng Phủ” mấy ngày rồi, lúc nhìn thấy biển hoa lam này đã rất muốn đến xem, đẹp thật đó!’ Cô vui vẻ như một cánh bướm phiêu đãng trong biển hoa.
‘Chị cũng thích chỗ này sao?’ Hoàng Phủ Anh nhìn cô cười ngọt ngào.
‘Ân! Ân! Đi, chúng ta đi qua bên đó xem nhé!’ Liên Kiều không nói thêm trực tiếp kéo tay Hoàng Phủ Anh.
Thân mình Hoàng Phủ Anh hơi run nhưng cũng không nói gì cứ để mặc cô kéo mình chạy về hướng biển hoa màu lam kia …
Khu trồng hoa màu lam chiếm một diện tích lớn trong vườn hoa, khi Liên Kiều chạy đến gần mới nhìn rõ ràng hình dạng của đóa hoa, đây không phải là hoa mọc thành bụi mà là cây thân cỏ, từng cánh hoa màu lam tím xinh đẹp dưới ánh mặt trời càng lộ ra vẻ đẹp mê hoặc.
Cô không kìm được quỳ xuống, nhẹ nhàng hái một đóa hoa đưa lên mũi ngửi, loài hoa này không có mùi hương thơm nồng, đưa lên mũi chỉ nghe một mùi hương thanh nhã nhàn nhạt khiến người ta khó quên …
‘Anh Anh, đây là hoa gì? Thật là đẹp!’ Liên Kiều kinh ngạc quay đầu nhìn Hoàng Phủ Anh, không giấu được sự yêu thích trong mắt.
Hoàng Phủ Anh nhìn biển hoa bên cạnh, trong mắt chợt xẹt qua một tia ưu sầu nhàn nhạt, cô nhẹ nhàng ngồi xuống cỏ, tiện tay hái một đóa hoa, nhẹ giọng nói: ‘Hoa này tên gọi là “Mỹ nhân anh”!’
‘“Mỹ nhân anh”? Cái tên thật đẹp!’
Liên Kiều lẩm bẩm, đột nhiên gương mặt bừng sáng: ‘Anh Anh, hoa này có tên thật giống tên em nha, cũng có một chữ Anh!’
Hoàng Phủ Anh cười nhẹ, gương mặt hơi tái nhìn về phía biển hoa màu lam, có chút mơ màng, cô nhè vuốt cánh hoa nói: ‘Loại hoa này nở hoa rất lâu, mà chị thấy ở đây là một loại Mỹ nhân anh tên gọi là Lam tử hoa, loại hoa rất được yêu thích trên toàn thế giới, hoa này là anh hai đặc biệt mang từ quê hương của nó tới trồng ở đây!’
‘Ồ! Thì ra Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng thích hoa sao? Kỳ lạ thật, đàn ông lại đi thích hoa!’ Liên Kiều suy nghĩ một hồi, le lưỡi, rụt cổ cười.
Hoàng Phủ Anh lắc đầu …
‘Không phải, đây là anh hai đặc biệt trồng cho em!’ Giọng của cô có chút tự hào.
A?
Liên Kiều ngoài ý muốn kêu lên một tiếng, sau đó nhìn lại Hoàng Phủ Anh, nụ cười cũng tắt, không hiểu tại sao từ biểu tình trên gương mặt Hoàng Phủ Anh, cô hình như cảm nhận được điều gì đó khác thường …
Đây là … biểu tình gì, cố có chút miêu tả không được!
Hình như là một loại ảo tưởng đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước, thậm chí đã vượt qua tình cảm của anh và em gái …
Cô không thể định nghĩa cái cảm giác này, tóm lại là trong lòng có chút không thoải mái!
Hoàng Phủ Anh thấy cô chăm chú nhìn mình, trong mắt có chút không tự nhiên cho nên bước qua Liên Kiều, nhẹ nhàng nói tiếp: ‘Đây là nơi em thích đến nhất, bởi vì ở đây em có thể cảm nhận được sự yêu thương của anh hai dành cho em, mà chỗ này cũng là khu vực trung tâm của vườn hoa của “Hoàng Phủ”!’
Trong lòng Liên Kiều có chút không phải tư vị, giống như vừa phát hiện ra món đồ chơi mà mình yêu thích sớm đã thuộc về người khác vậy …
‘Ai, thực ra chỉ là hoa thôi mà, có gì đặc biệt đâu?’ Cô thờ ơ nói một câu.
‘Chị thì biết cái gì!’ Hoàng Phủ Anh hình như bị lời của cô chọc cho có chút không vui, cô nhướng mắt nhìn Liên Kiều, dùng giọng điệu chủ nhà hỏi Liên Kiều.
‘Chị có biết trong vườn hoa của ba người còn lại của tứ đại tài phiệt như thế nào không?’
Liên Kiều chau mày, cô làm sao biết được chứ, cô lại chưa từng đi đến đó xem!
Thấy vẻ mặt của Liên Kiều, Hoàng Phủ Anh càng thấy kiêu ngạo, cô ta đứng dậy, nói với Liên Kiều: ‘Tứ đại tài phiệt bất luận là trên thương trường hay là trong cuộc sống đời thường đều có chỗ giống nhau, lấy tòa nhà tổng bộ của họ là ví dụ, độ cao các tòa nhà là giống nhau, trong cuộc sống cũng thế, trong vườn hoa của họ đều trồng những loại hoa mang ý nghĩa đặc biệt, điểm này không có ai thay thế được!’
Liên Kiều nghe xong càng khó hiểu hỏi: ‘Loại hoa mang ý nghĩa đặc biệt? Nghĩa là sao?’
Thế nào mà tứ đại tài phiệt lại có ý thích này? Đàn ông mà thích hoa hoa cỏ cỏ thật là buồn cười!
Chương 03: Hoàng Phủ Ngạn Tước bỏ trốn (3)
Hoàng Phủ Anh thấy cô nghe không hiểu, đôi mắt trong suốt như thủy tinh xẹt qua một tia đắc ý lẫn tự hào …
Cô vừa nghịch nghịch đám hoa quanh người vừa nói: ‘Phải nói là điểm tương đồng là trong biệt thự của tứ đại tài phiệt đều có vườn hoa, chẳng qua là có điểm giống cũng có điểm khác!’
Nói đến đây cô nhìn lại Liên Kiều, thấy cô đang chăm chú nghe mới tiếp tục nói: ‘Thanh Vận Viên của Lăng thị nổi tiếng nhất phải kể đến hoa phượng, nghe nói đó là hoa mà Kỳ Hinh thích nhất.’
‘Kỳ Hinh? Cô ấy là ai?’
Liên Kiều hiếu kỳ hỏi, cái tên này hình như của một cô gái, cái tên thật đẹp, tin chắc người có cái tên này cũng đẹp như thế.
Hoàng Phủ Anh nhìn Liên Kiều như nhìn người ngoài hành tinh, dường như rất kinh ngạc khi thấy Liên Kiều không biết Kỳ Hinh là ai.
‘Kỳ Hinh là vợ của Lăng thị tổng tài Lăng Thiếu Đường, cũng là nữ chủ nhân của Thanh Vận Viên!’
‘Ạ? Lăng Thiếu Đường kết hôn rồi?’ Gương mặt xinh xắn của Liên Kiều lộ vẻ thất vọng, đàn ông đã kết hôn thì chẳng thú vị gì. Haizzzz …
‘Đương nhiên là kết hôn rồi, anh ấy là người kết hôn sớm nhất trong tứ đại tài phiệt, mà còn là kết hôn hai lần …’
Hoàng Phủ Anh cũng là một cô gái đơn thuần, có gì thì nói đó, nhưng chợt nhận ra mình nói lỡ lời, vội vàng đưa tay bịt miệng.
Đáng tiếc, Liên Kiều tai thính đã nghe rất rõ ràng câu cuối cùng của cô, chỉ là không hiểu …
‘Anh Anh, em vừa nói gì? Lăng Thiếu Đường hắn … hắn kết hôn hai lần?? Vậy người vợ đầu tiên của hắn là ai?’ Cô kinh ngạc hỏi.
Hoàng Phủ Anh thấy vẻ mặt tò mò của cô, biết rằng nếu không nói cô nhất định sẽ suy nghĩ lung tung cho nên thở dài một hơi: ‘Thực ra cũng chẳng có gì lạ, đây cũng chẳng phải là bí mật gì trong tứ đại tài phiệt, chỉ là người ngoài không hiểu rõ mà thôi, thực ra … Lăng đại ca tuy rằng kết hôn hai lần nhưng đối tượng kết hôn chỉ có một, đó là Kỳ Hinh!’
‘Ạ?’
Liên Kiều không ngờ câu trả lời là như vậy, ngạc nhiên vô cùng, rất lâu sau mới phản ứng lại, đột ngột nói một câu đem cảm giác lãng mạn từ câu chuyện tình của Lăng Thiếu Đường phá hỏng hết …
‘Ồ, chị biết rồi, thực ra Lăng Thiếu Đường đó kết hôn xong rồi ly hôn sau đó kết hôn lại có phải không?’
Hoàng Phủ Anh ngẫm nghĩ về câu nói của Liên Kiều, hình như thấy nó cũng có lý cho nên gật đầu: ‘Ân, thực ra nói vậy cũng không sai!’
‘Cắt …’
Liên Kiều tiếp lời cô, vẻ mặt không vui nói: ‘Người có tiền như hắn nhất định là lúc vừa bắt đầu không biết trân trọng vợ mình, đợi đến lúc người ta rời khỏi mình mới biết quý trọng chứ gì!’
Hoàng Phủ Anh vừa nghe cô nói như vậy, mặt liền nhăn lại …
‘Không cho chị nói Lăng đại ca như vậy, anh ấy rất yêu rất yêu vợ mình Kỳ Hinh, nếu không tại sao lại đặc biệt vì chị ấy mà trồng hoa phượng? Đó là loại hoa mà chị Kỳ Hinh thích nhất!’
Liên Kiều thấy cô nổi giận liền bĩu môi: ‘Chị chỉ là suy đoán thôi mà, tiện miệng nói chơi thôi, chị làm sao biết được giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì chứ!’
Hoàng Phủ Anh thấy cô cũng không nói xấu Lăng Thiếu Đường nữa, cũng không truy cứu, chỉ nhẹ than một tiếng: ‘Dù sao Lăng đại ca cũng là người tốt, chỉ là anh ấy quá yêu chị Kỳ Hinh, tóm lại chuyện giữa họ rất phức tạp, tuyệt đối không phải đơn giản như chị nghĩ đâu, biết không?’
Liên Kiều nghe giọng nghiêm trọng của cô liền gật đầu, tiếp tục hỏi: ‘Vậy vườn hoa của những người khác thì sao?’
Hoàng Phủ Anh nhắm mắt lại như đang hưởng thụ sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, nhẹ giọng nói: ‘Lãnh Gia Uyển của Lãnh thị là một thiên đường màu trắng, nếu như chị có cơ hội đi đến đó, nhất định sẽ yêu thích nơi đó lắm, giống như thế giới cổ tích vậy, trong vườn hoa của Lãnh đại ca có một mảnh rừng màu tím sẫm, đó là loài hoa mà Tiểu Tuyền thích nhất, gọi là hoa tử vi!’
‘Tiểu Tuyền? Chẳng lẽ là Thượng QuanTuyền?’
Liên Kiều nghe vậy trợn to mắt, cô cũng bắt chước Hoàng Phủ Anh ngồi xuống hưởng thụ ánh nắng mặt trời, vội vàng hỏi.
‘Đúng vậy, chính là Thượng Quan Toàn, chị biết chị ấy sao?’ Hoàng Phủ Anh tò mò nhìn Liên Kiều hỏi.
Liên Kiều hưng phấn khua khua bàn tay nhỏ, ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng chiếu xuống gương mặt thanh khiết của cô …
‘Chị chưa gặp chị ấy nhưng chị muốn lắm, nghe nói chị ấy xuất thân là đặc cô, thân thủ rất giỏi, chuyện này có thật không?’
Hoàng Phủ Anh vẻ mặt nghi hoặc lắc đầu: ‘Chuyện này em cũng không rõ lắm, anh hai trước giờ không có nhắc qua, nhưng mà em nghe nói hình như chị ấy có bệnh, bây giờ đang ở chỗ của Lãnh đại ca …’
Nói đến đây hình như cô có chút hưng phấn, vẻ mặt thần bí nhìn Liên Kiều hỏi: ‘Chắc chị cũng có nghe nói Lãnh đại ca đối với người ngoài lạnh lùng cỡ nào phải không?’
‘Lãnh đại ca, là Lãnh Thiên Dục sao?’ Liên Kiều hỏi ngược lại.
‘Dĩ nhiên là anh ấy rồi!’ Hoàng Phủ Anh dùng ánh mắt “còn phải hỏi sao” nhìn Liên Kiều.
Cô gật đầu, ‘Ân, chị nghe nói anh ta là người lạnh lùng nhất trong tứ đại tài phiệt!’
‘Đó chỉ là lời đồn thôi, nhưng Lãnh đại ca đối với người ngoài quả thật lạnh như băng, nhưng anh ấy thật sự rất thích Thượng Quan Tuyền, cũng vì chị ấy mà anh ấy ra lệnh cho người làm trong một đêm kiến tạo nên rừng Tử vi!’ Hoàng Phủ Anh vẻ mặt sùng bái kể với Liên Kiều.
‘Cái gì? Trong một đêm?’
Liên Kiều tưởng mình nghe nhầm, nhìn thấy Hoàng Phủ Anh gật đầu mới thở dài một tiếng: ‘Anh ta thật cool!’
Nói xong cô lại thở dài: ‘Nếu có thể gặp mặt Thượng Quan Tuyền thì tốt quá, nếu như chị ấy thật sự là đặc công thì thân thủ nhất định là siêu giỏi rồi!’
‘Chuyện đó có gì lạ đâu, người cầm đầu của tứ đại tài phiệt thân thủ cũng đâu có tệ, nhất là anh hai!’ Hoàng Phủ Anh vừa nhắc tới Hoàng Phủ Ngạn Tước liền lộ vẻ kiêu ngạo và tự hào.
Liên Kiều nghe vậy ngược lại rất có hứng thú, cô vội vàng hỏi: ‘Anh Anh, tuy rằng chị có nghe nói bản lãnh của Hoàng Phủ Ngạn Tước rất khá, nhưng hắn giỏi nhất là cái gì? Nhất định phải có tuyệt kỹ gì chứ?’
Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh mấy nhân vật anh hùng trong mấy game trên mạng.
‘Tuyệt kỹ?’
Hoàng Phủ Anh rõ ràng là bị lời nói của Liên Kiều chọc cười, cô che miệng cười nói: ‘Chẳng lẽ anh hai không có nói cho chị biết sao? Anh ấy giỏi nhất là phóng dao, còn nói về tuyệt kỹ …’
Cô nghiêng đầu, suy nghĩ rất lâu mắt chợt sáng lên … ‘Đúng, “Truy ảnh”, là “Truy ảnh”!’
Chương 04: Truy ảnh
‘“Truy … ảnh …’ Liên Kiều dài giọng, ‘Oa, chị không có nghe lầm chứ? Cái tên rất “kiếm hiệp” nha!’
Hoàng Phủ Anh vẻ mặt không hiểu nhìn vẻ khoa trương của Liên Kiều, ‘Cái gì với cái gì? Truy ảnh là một cây phi đao thôi! Anh hai em thích nhất là cây phi đao này, không cho ai động đến đâu!’
‘Thật sao? Vậy bây giờ cây phi đao ấy ở đâu?’ Liên Kiều tò mò hỏi.
‘Chị muốn làm gì? Chắc không phải là muốn trộm đi chứ? Truy ảnh đối với anh hai mà nói là vật quan trọng còn hơn tính mạng, chị không thể đụng được đâu!’ Hoàng Phủ Anh cảnh cáo cô.
‘Chỉ là một cây phi đao thôi mà, có gì mà nói nghe đáng sợ thế chứ, với lại cho dù chị muốn xem cũng phải biết nó ở đâu trước đã chứ!’ Liên Kiều xua tay, bĩu môi nói.
Hoàng Phủ Anh trợn mắt nhìn cô, nhìn rất lâu mới thì thào: ‘Cũng đúng, thực ra nói cho chị biết cũng không sao, anh hai trước giờ thích sưu tầm phi đao, mấy cây phi đao đó đều được anh ấy cất ở phòng vũ khí nằm cạnh phòng sách, “Truy ảnh” cũng để ở đó, em đã từng vô tình nhìn thấy một lần, nó thật đẹp, trên còn có đính một viên châu báu có một không hai!’
‘Phòng vũ khí?’
Liên Kiều vắt óc cố nhớ lại vị trí của từng căn phòng, nhưng mà nghĩ bể đầu cũng nghĩ không ra, cũng đúng thôi, căn biệt thự mà Hoàng Phủ Ngạn Tước ở phòng ốc nhiều, cô làm sao có ấn tượng với từng căn phòng một được chứ.
Hoàng Phủ Anh lúc này mới cất lời, cô hình như đã nhận ra tâm tư của Liên Kiều: ‘Em khuyên chị tốt nhất là quên đi, dù cho chị có tìm được căn phòng đó cũng vô dụng thôi!’
‘Tại sao?’ Liên Kiều càng không hiểu.
Hoàng Phủ Anh vò vò mấy cánh hoa trong tay, nhàh nhạt nói: ‘Bởi vì căn phòng đó được bảo vệ bằng tia quang học lại còn có thêm mật mã, chỉ có anh hai mới có thể mở được, người khác nếu không biết mật mã thì căn bản là không thể vào được!’
‘Ồ …’
Đôi mắt màu tím của Liên Kiều lóe sáng một tia vui mừng, chỉ là mật mã thôi sao, ha ha …
‘Đúng rồi, em vừa nói tới Lãnh Thiên Dục, vậy còn Cung Quý Dương thì sao?’ Cô vội vàng chuyển đề tài, sợ Hoàng Phủ Anh phát hiện ra suy nghĩ của mình.
Hoàng Phủ Anh tiếp tục: ‘Cung viên của Cung thị cũng là nơi ở của Cung đại ca trồng loại hoa còn lãng mạn hơn, hoa Margaret, nhưng mà đó là hoa mà bác Cung thích nhất, nhưng nghe nói chị Tử Tranh cũng rất thích loại hoa này, Cung đại ca trước giờ rất lãng mạn, mỗi lần tặng hoa cho chị Tử Tranh đều là tặng hoa Margaret!’
‘Tử Tranh ..!’
Liên Kiều lập lại cái tên này, ‘Tên thật hay, haizzz, sao ban đầu chị lại lấy tên là Liên Kiều chứ? Không bằng lấy tên là Huân y thảo (hoa oải hương)!’
Hoàng Phủ Anh nghe cô tự nói với mình thì có chút kỳ lạ, ‘Chị đang nói gì vậy?’
‘Không có gì, em tiếp tục đi, Cung Quý Dương với cái cô Tử Tranh đó tiến triển đến đâu rồi?’ Liên Kiều xua tay.
Hoàng Phủ Anh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Liên Kiều, tiếp tục nói: ‘Chị Tử Tranh là người yêu đầu tiên của Cung đại ca, lúc đó Cung đại ca là sinh viên giao lưu từ đại học Haward đến Đài Loan, sau đó gặp được chị Tử Tranh cũng là sinh viên giao lưu, nghe nói chị ấy là tài nữ trong giới thiết kế thời trang, nhưng không biết vì sao hai người lại chia tay mà đã chia tay rất nhiều năm rồi!’
Liên Kiều chau mày, đối với chuyện của Cung Quý Dương, cô nghe rất chăm chú, dù sao cô cũng quen biết với hắn mà hắn còn là “quân sư” của cô.
‘Anh Anh, chị nghe nói trong tứ đại tài phiệt, Cung Quý Dương là lăng nhăng nhất, sao lại là người chuyên nhất với tình yêu được? Người yêu đầu tiên đó nha!’
Hoàng Phủ Anh nghe cô hỏi vậy, trên mặt có chút bất mãn, liền lên tiếng nhắc nhở: ‘Vừa nghe đã biết chị không hiểu tình yêu rồi, Cung đại ca không phải là lăng nhăng, mà là phong lưu mà thôi, chỉ đến khi gặp được chị Tử Tranh thì mới có tình yêu thật sự, vậy tất nhiên coi như là mối tình đầu rồi!’
‘Nếu đã như vậy, tại sao còn phải chia tay? Chẳng lẽ đến bây giờ bọn họ chưa gặp lại nhau sao?’ Liên Kiều càng khó hiểu hơn.
Hoàng Phủ Anh nghiêng đầu suy nghĩ: ‘Tại sao họ chia tay thì em không biết, ngay cả anh hai có biết hay không em cũng không dám suy đoán, nhưng bây giờ hai người bọn họ đã gặp lại nhau rồi!’
Liên Kiều nghe vậy, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm: ‘Vậy thì tốt rồi, người có tình rốt cuộc cũng ở bên nhau!’
Nào ngờ Hoàng Phủ Anh lắc đầu, ‘Có thể ở bên nhau hay không em không biết, dù sao bây giờ chị Tử Tranh vẫn còn chưa muốn gả cho Cung đại ca!’
‘Hắc hắc, Cung Quý Dương là người tốt mà, người tốt nhất định sẽ được như ý!’
Liên Kiều duỗi người, ngẩng mặt đón ánh nắng mặt trời ấm áp, ‘Ai, không ngờ chuyện tình cảm của ba người kia lại phức tạp như thế, nhưng dù sao nghe ra cũng rất lãng mạn, có dịp chị nhất định sẽ bảo Hoàng Phủ Ngạn Tước đem chuyện của họ kể lại thật chi tiết cho chị nghe. À đúng rồi …’
Nói đến đây cô như chợt nhớ ra, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Anh tò mò hỏi: ‘Còn Hoàng Phủ Ngạn Tước thì sao? Chuyện tình cảm của hắn thế nào?’
Chuyện của mấy người kia đều là đau khổ day dứt triền miên, chắc hắn ta cũng không ít chuyện, nhưng … hắn thật sự có người hắn thích sao?
Hoàng Phủ Anh nghe cô hỏi câu này, đôi mắt đẹp nhìn cô không chớp, rất lâu sau mới mở lời: ‘Chị … hình như không hiểu gì về anh hai em cả!’
‘Hiểu! Chị đương nhiên hiểu rồi!’
Liên Kiều bắt tréo chân, tiện tay hái một nhành hoa Mỹ nhân anh đưa lên mũi ngửi.
‘Hắn là người tự đại, bá đạo, nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi, tóm lại là một tên đàn ông khiến người ta chán ghét, chẳng qua là hắn trời sinh gương mặt đẹp trai, tin chắc rằng cũng có không ít chuyện phong lưu!’
‘Sao chị lại nói anh hai em như thế! Anh ấy không phải là người đàn ông như chị nói đâu!’
Hoàng Phủ Anh rất không vui, ‘Với lại anh hai em không có phong lưu chút nào, anh ấy là người cuồng công việc điển hình!’
‘Cắt! Chị không tin hắn lại đơn thuần như vậy, chuyện tình cảm của ba người kia lãng mạn chết được, chẳng lẽ hắn là người ngoài hành tinh sao?’ Liên Kiều cực kỳ tò mò về thế giới tình cảm của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Anh hai em chính là không có chuyện yêu đương gì hết! Anh ấy không có người yêu!’ Hoàng Phủ Anh thực sự tức giận rồi, cô gần như rống lên với Liên Kiều.
Liên Kiều thấy cô không có vẻ gì là đùa giỡn liền ngồi thẳng lên, đôi mắt tím lóe lên một tia nghi ngờ: ‘Em … nói là thật sao?’
‘Đương nhiên, em đâu có cần phải gạt chị, chị …’ Hoàng Phủ Anh có chút không tự nhiên chỉ vào Liên Kiều nói: ‘Là người phụ nữ đầu tiên bước vào căn biệt thự của anh hai em!’
Chương 05: “Mỹ nhân anh mỹ nhân ngâm”
Liên Kiều nghe vậy liền sững sờ, một lúc lâu mới phản ứng lại, cô cũng chỉ vào mũi mình, mắt trợn to …
‘Cái … cái gì? Chị là người đầu tiên vào ở?’
Trời ơi, nghĩ thôi đã thấy sợ, nếu như tối hôm qua bị hắn ám sát chắc cũng không có ai biết …
Thấy vẻ mặt kinh hãi của Liên Kiều, Hoàng Phủ Anh ngược lại cảm thấy rất nghi ngờ, cô chau mày nói, ‘Con người chị thật kỳ lạ nha, chị biết có bao nhiêu phụ nữ muốn vào trong căn biệt thự đó không?’
‘Cắt …’
Liên Kiều không cho là vậy, ‘Em không biết chứ hễ đến đêm thì Hoàng Phủ Ngạn Tước lại trở nên đáng sợ biết mấy, chị ở cùng với hắn quả thật phải chịu sự hành hạ về tâm lý rất lớn, sớm biết như vậy, chị không thèm ở đó đâu!’
Vừa nghĩ tới dáng vẻ đáng sợ của hắn hai hôm nay cô đã thấy sợ!
Nhưng lời của Liên Kiều lọt vào tai của Hoàng Phủ Anh thì bị biến tướng, cô cũng là một nha đầu đơn thuần, dù là không đến nỗi đơn thuần như Liên Kiều, tuy nói là chưa có kinh qua chuyện tình cảm nam nữ nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy rồi, vừa nghe Liên Kiều nói vậy, dĩ nhiên trong đầu lại liên tưởng đến một chuyện khác.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Anh dần dần trở nên ảm đạm, đôi tay trắng như tuyết cũng không ý thức nắm chặt lại, bóp nát mấy cánh hoa Mỹ nhân anh trong tay, màu xanh tím nhuộm xanh cả ngón tay cô …
‘Anh Anh, em … em làm sao vậy?’
Liên Kiều bị biểu tình của cô dọa nhảy dựng, vội vàng kéo tay cô qua, dùng vạt áo giúp cô lau sạch vết cánh hoa trong tay.
‘Liên Kiều …’
Hoàng Phủ Anh thì thào, như một linh hồn vô chủ, ‘Chị biết không, anh trai trước giờ rất thương em, nhiều em trai em gái như vậy nhưng trong lòng anh ấy thuơng nhất là em …’
Liên Kiều không biết cô định nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe cô nói.
Hoàng Phủ Anh nhìn biển hoa Mỹ nhân anh bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ ai oán khiến người ta đau lòng, như đang tìm về với những hồi ức vui vẻ …
‘“Hoàng Phủ” sở dĩ không giống là vì … hoa này anh hai đặc biệt vì em mà trồng, em bây giờ vẫn còn nhớ anh hai có nói với em, ‘Mỹ nhân anh chính là mỹ nhân ngâm, chỉ thuộc về Anh Anh mà anh thương yêu nhất’ …’
Liên Kiều nghe xong có chút gian nan nuốt một ngụm nước bọt … trời ơi, Hoàng Phủ Ngạn Tước còn có lúc ý thơ tràn trề như vậy sao, những lời này … là từ miệng hắn nói ra thật sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng chợt có chút không phải tư vị, sao hắn lại không nói những lời này với mình chứ? Hừm, chỉ giỏi hô to gọi nhỏ với mình thôi!
Không được, chờ hắn trở về phải bắt hắn vì mình trồng cái gì đó, đúng, trồng xương rồng vậy, nếu như hắn dám hô to gọi nhỏ với mình nữa, mình sẽ lấy xương rồng chọi hắn!
Cứ vậy mà làm! Trong lòng Liên Kiều âm thầm thề.
Hoàng Phủ Anh ngược lại không biết trong vài phút ngắn ngủi mà trong đầu Liên Kiều suy nghĩ nhiều như vậy, cô u oán nhìn Liên Kiều hỏi: ‘Liên Kiều, chị có biết “Mỹ nhân ngâm” không?’
‘“Mỹ nhân ngâm” hả? Ân …’ Liên Kiều vò đầu, hình như lúc học Trung văn có nghe qua ba chữ này, nhưng mà …
Cô có chút ngượng ngùng, lắc đầu, ‘Không biết …’
Nhưng Hoàng Phủ Anh không có ý cười nhạo cô, ngược lại thở dài, từng câu từng chữ nói rõ ràng …
‘“Tử tụ hồng hoằng minh nguyệt trung, tự đạn tự cảm ám đê dung, hoằng ngưng chỉ yên thanh đình xứ, biệt hữu thâm tình nhất vạn trùng. Xuất liêm nhưng hữu điện tranh tùy, kiến bãi phiên lịnh hận thức trì …”’
Thấy Hoàng Phủ Anh miệng nói huyên thuyên, Liên Kiều không tự chủ được há hốc miệng, tuy cô nghe không rõ ý nghĩa của mấy câu này nhưng cũng biết đây là thơ của Trung quốc, nghe thật hay!’
Hoàng Phủ Anh không nhìn thấy biểu tình của cô, ánh mắt chỉ nhìn về phía biển hoa màu lam đầy vẻ thâm tình, nói tiếp: ‘“Viên tranh nhất lộng tương giang khúc, thanh thanh viết tận tương ba lục. Thiên chỉ thập tam huyền, tế tương u hận truyền, đương trúc thu thủy mạn, ngọc trụ tà phi ưng. Đàm đáo đoạn trường thời, sơn mi đảng đê …”’
Đây là bài “Bồ đề man”, khi cô đọc đến câu cuối cùng, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.
Nhưng …
‘Aiiii!’ Liên Kiều nghe xong kích động vô cùng, vỗ tay, vẻ mặt sùng bái.
‘Chị …’
Đang chìm trong nỗi đau buồn của riêng mình, Hoàng Phủ Anh không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, nhất thời sững sờ nhìn cô.
Liên Kiều vẻ mặt hưng phấn, kéo váy Hoàng Phủ Anh nói: ‘Anh Anh, em thật lợi hại nha, lại có thể thuộc được nhiều thơ như vậy, chị sùng bái em chết mất thôi!’
Hoàng Phủ Anh quả thật ngây ngốc luôn … thật lâu sau mới thở dài: ‘Chị rốt cuộc là loại phụ nữ nào vậy …’
Cô trước giờ chưa từng gặp qua người nào kỳ lạ như vậy, đang trong lúc như vậy lại có loại phản ứng như thế.
Liên Kiều le lưỡi, ngượng ngùng cười: ‘Ồ, phản ứng của chị có phải kích động quá không nhưng đó quả thật là suy nghĩ của chị mà, em biết không, lúc đầu khi ông nội bắt chị học tiếng Trung quốc, chị vừa nhìn thấy mấy câu thơ là nhức đầu ngay, học thế nào cũng không nhớ được, nhưng em lại có thể một hơi đọc được nhiều câu như vậy, thật khiến người ta hâm mộ mà …’
‘Hâm mộ em?’
Hoàng Phủ Anh nghe xong bên môi treo một nụ cười khổ, cô nhìn Liên Kiều: ‘Thực ra … thực ra là em hâm mộ chị mới đúng!’
Câu nói của Hoàng Phủ Anh khiến Liên Kiều như rơi vào trong sương mù. ‘Anh Anh, tại sao em phải hâm mộ chị?’ Cô thật sự không hiểu.
Luận về gia thế, tuy cô ấy và mình không khác biệt bao nhiêu, luận về tướng mạo, Liên Kiều trước giờ không dám khoe khoang là mình xinh đẹp nhưng Hoàng Phủ Anh thì rất đẹp, trong sáng lại đáng yêu như một con búp bê, luận về học thức, ách … cô ấy hình như giỏi hơn mình nhiều, có thể thuộc được nhiều thơ từ như vậy …
Hoàng Phủ Anh thấy vẻ mặt nghi hoặc của Liên Kiều, yếu ớt nói: ‘Chị thật là sống trong phúc mà không biết phúc …’
Liên Kiều càng nghe càng không hiểu, ‘Anh Anh, lời của em quá bí ẩn đi, chị nghe không hiểu!’
Một nụ cười khổ từ từ nở trên môi Hoàng Phủ Anh, cô nghiêng đầu nhìn Liên Kiều, thấy cô đơn thuần lại có chút chân thành …
‘Liên Kiều, chị biết không, thực ra em cũng muốn chán ghét chị như chị Tiểu Ngưng thậm chí là nghĩ rất hận chị, nhưng em phát hiện ra mình không làm được, chị thật là rất đơn thuần rất xinh đẹp, ngay cả em cũng không kìm lòng được mà nảy sinh hảo cảm với chị chứ đừng nói chi là anh hai …’
Tiếp đó lại là một tiếng thở dài …
Liên Kiều nghe đến ngơ ngác, đôi mày đã sắp dính vào nhau, cô vẫn còn chưa hiểu ý của Hoàng Phủ Anh.
‘Được rồi, đừng nghĩ nữa, chị không phải là hâm mộ em có thể đọc thơ sao, vậy đi, em dạy chị! Hoàng Phủ Anh nhàn nhạt nói, rất rõ ràng là cô không muốn tiếp tục chủ đề kia nữa.
‘Được đó được đó!’ Liên Kiều liền hưng phấn trở lại.
‘Vậy em đọc một câu chị đọc theo em một câu nha!’
Hai bóng người bám sát nhau trong biển hoa, trong hương hoa nhàn nhạt văng vẳng tiếng nói ngọt ngào …
‘“Tử tụ hồng hoằng minh nguyệt trung … Hoằng ngưng chỉ yên thanh đình xứ …’