Tứ Đại Tài Phiệt P4 - Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú - Ân Tầm

Chương 21: Quyển 4 - Chương 16-20


Bạn đang đọc Tứ Đại Tài Phiệt P4 – Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú – Ân Tầm – Chương 21: Quyển 4 – Chương 16-20

Quyển 4: Yêu tinh đến nhà

Chương 16: Thiết kế thời trang

Buổi sáng ở “Hoàng Phủ” thật đẹp, ít nhất là Liên Kiều nhận thấy như vậy. Khi cô tỉnh lại từ trong giấc ngủ ngọt ngào đã nghe thấy tiếng chim hót líu lo, bị âm thanh như vậy đánh thức cảm thấy tâm tình thật tốt.

Bên cạnh sớm đã không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô bật ngồi dậy, sau đó điên cuồng tìm khắp xung quanh, nhưng tìm rất lâu, trên gương mặt cũng chỉ là một mảnh thất vọng.

Thật là … quả nhiên là không có lưu lại cây súng cho cô!

Cô lại nhìn quanh một vòng. Hôm nay làm gì đây? Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chợt xuất hiện một “kế hoạch”, sau đó trên gương mặt nhỏ nhắn liền hiện ra một nụ cười giảo hoạt.

Trêu chọc Hoàng Phủ Ngạn Tước là nhiệm vụ chủ yếu của cô trong kỳ nghỉ này, làm sao mà quên được chứ, hô hô …

***

Trong phòng khách rộng lớn đã được người làm dọn dẹp đến không còn một hạt bụi, ánh mặt trời phản chiếu vào lên khung cửa sổ thủy tinh chiếu ra những tia lấp lánh.

Khi Liên Kiều tung tăng bước từ biệt thự của Hoàng Phủ Ngạn Tước ra đến phòng khách chính liền nghe tiếng kêu thất thanh của Triển Sơ Dung.

‘Liên Kiều, trời ơi, con phải cẩn thận chứ, đi đường không thể vừa đi vừa nhảy như vậy được đâu!’ Vừa nói bà vừa vội vàng đưa tay ngăn cô lại.

Liên Kiều giật nảy mình, cô trước giờ đi đường vẫn như vậy, có sao đâu?

Thấy vẻ mặt mê mang của cô, trên mặt Triển Sơ Dung hiện ra nụ cười hiền hòa: ‘Nha đàu ngốc, con đã có rồi, đi đường lại còn không cẩn thận gì hết!’

‘Có rồi?’ Liên Kiều càng ngơ ngác, từ tối hôm qua đến giờ, bác gái luôn miệng nói có rồi, có cái gì rồi? Thật làm người ta khó hiểu.

Cô đang muốn hỏi cho rõ ràng thì đã thấy ánh mắt như đứng tròng của Hoàng Phủ Anh …

‘A … Liên Kiều … chị  … chị …’ Hoàng Phủ Anh đưa tay chỉ vào người cô, không thốt nên lời.

Liên Kiều cũng giật mình: ‘Tôi làm sao?’

Rất kỳ lạ nha, cả nhà này sao lại lạ lùng vậy? Mới sáng sớm đã nói toàn mấy câu kỳ lạ.

Hoàng Phủ Anh dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Liên Kiều, cô bước nhanh về phía trước, nhìn thật kỹ một lần, sau đó mới ngẩng đầu lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp hỏi: ‘Cô mặc áo của anh tôi?’

Tiếng hô hoảng sợ của Hoàng Phủ Anh khiến Triển Sơ Dung chú ý, bà lúc này mới chú ý đến bộ quần áo trên người Liên Kiều, thảo nào vừa nhìn thấy cô bà đã cảm thấy có gì là lạ, nhưng mà … bộ quần áo này …

Liên Kiều lúc này mới có phản ứng, cô cười hết sức sáng lạn và đắc ý, còn khoa trương xoay một vòng trước mặt hai người: ‘Thế nào? Đẹp không? Đây là quần áo đã qua sự sửa đổi cải tiến của con, không ngờ về mặt thiết kế thời trang con cũng có năng khiếu!’

Cô cũng cho rằng hôm nay cô ăn mặc thật là “soái”!

Sáng sớm nay khi cô vô tình mở tủ quần áo của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhất thời bị dọa nhảy dựng.

Trời ạ, quần áo của tên này cũng nhiều quá đi, đều là từng loại từng loại phối hợp với nhau, sắp xếp để phù hợp với từng hoàn cảnh, toàn bộ đều là quần áo được định chế riêng, may đo thủ công, chất liệu hết sức cao cấp, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ. Chỉ có điều, quần áo đi dạo thì tương đối ít.

Nhìn tủ quần áo nhiều đến hoa mắt, cô nảy ra một ý, không bằng ra tay ngay từ chỗ này, nếu đã muốn đi gặp hắn ta, vậy nhất định phải cho hắn một cái bất ngờ mới được.

Nghĩ vậy, cô liền chọn một cái áo sơ mi và một chiếc quần màu sắc tương đối phối với nhau thử mặc lên người nhưng … cơ thể cô quá nhỏ so với hắn, quần áo mặc vào người thế nào cũng không vừa.

Nghĩ tới nghĩ lui cô rốt cuộc nghĩ ra một cách, nếu đã vậy thì sửa nó lại sao cho nó phù hợp với mình vậy. Kết quả là làm cho Hoàng Phủ Anh và Triển Sơ Dung bị dọa một phen.

Lúc này, cái áo sơ mi vốn được làm bằng chất liệu cao cấp đã bị cắt ngắn hai tay áo, biến nó thành một cái áo dài tay ngắn, cổ áo cũng bị dỡ ra chỉ còn để lại một mảnh cổ trụ, chiếc quần cao cấp cũng đã bị cắt thành một chiếc quần sọt, rộng rãi lại mang chút phá cách, trên eo là một chiếc thắt lưng cô tự chế, tất cả mang trên người cô lại mang một phong cách Gipsy nổi loạn, mái tóc dài đã được buộc thành đuôi ngựa sau ót, trẻ trung mà rất nổi loạn.

Rất đắc ý nhìn Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Anh, cô nghĩ chắc họ cũng vô cùng tán thưởng tác phẩm của cô đi, hô hô.

‘Bác gái, không biết đi thế nào để đến công ty của Ngạn Tước? Cháu buồn lắm, đột nhiên rất muốn gặp anh ấy!’ Cô vẻ mặt rạng rõ, đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy tay của Triển Sơ Dung nũng nịu hỏi.

Triển Sơ Dung lúc này mới có phản ứng, bà sủng ái chỉ vào trán của Liên Kiều: ‘Nha đầu con thật là quá sáng tạo rồi, chỉ có con mới dám động đến quần áo của Ngạn Tước thôi!’

‘Hứ, ai bảo tối qua hắn xé rách quần áo của con chứ, bộ đồ ngủ đó là con mới mua, giá trị cũng không nhỏ nha!’ Liên Kiều chu môi, ai oán nói.

Triển Sơ Dung nghe xong, vẻ mặt khẩn trương vội vàng hỏi: ‘Tối hôm qua, tối hôm qua chẳng lẽ Ngạn Tước lại … với con? Cái tên tiểu tử này, chẳng lẽ nó không biết cơ thể của con bây giờ không cho phép sao? Lại còn dám làm ra mấy chuyện này!’

Còn Hoàng Phủ Anh đứng bên cạnh nghe mấy lời này, vẻ mặt liền ảm đạm.

Liên Kiều lại như rơi vào một tầng mây mù, cái gì với cái gì?

‘Bác gái, con …’

‘Được rồi, như vậy đi, bác bảo tài xế đưa con đến Hoàng Phủ tài phiệt nha, con đi một mình ta không yên tâm!’ Triển Sơ Dung ngắt lời cô, đinh ninh dặn dò.

‘Không cần đâu, con sẽ rất cẩn thận mà, vậy đi, Anh Anh …’ Liên Kiều kéo tay của Hoàng Phủ Anh: ‘Em vẽ lại đường đi cho chị có được không?’

Hoàng Phủ Anh cắn cắn môi, tuy rằng rất không tình nguyện nhưng cũng đi qua viết địa chỉ và vẽ đường cho cô, lúc đưa cho Liên Kiều cô nói; ‘Chị mặc như thế này đi gặp anh em, anh ấy sẽ giận đó!’

Nhưng Liên Kiều không nghe ra sự chua chát trong câu nói, ngược lại còn nở nụ cười rạng rỡ: ‘Yên tâm đi, Anh Anh, em không cần lo cho chị, hắn không dám nổi cáu với chị đâu!’ Nói xong liền quay nhìn về Triển Sơ Dung: ‘Bác gái, con đi nha!’


‘Này, Liên Kiều, con đi một mình có được không? Đứa nhỏ này …’ Nhìn thấy Liên Kiều vừa đi vừa nhảy ra ngoài, Triển Sơ Dung mặt đầy lo lắng.

Chương 17: Náo loạn ở công ty (1)

Ánh mặt trời chiếu những tia rực rỡ vào đại sảnh của Hoàng Phủ tài phiệt, những khối thép và thủy tinh lạnh lẽo cũng được tắm trong ánh nắng mặt trời, tòa nhà trăm tầng cao sừng sững như tuyên bố uy quyền và sự bá đạo riêng của nó.

Tòa nhà này cao đến kinh ngạc!

Liên Kiều vừa đến đã có cảm giác như vậy, khi cô theo bản đồ của Hoàng Phủ Anh đi đến trước tòa nhà của Hoàng Phủ tài phiệt, trong lòng không khỏi thán phục kiến trúc và sự sang trọng của nó, tòa nhà này mang phong cách giống Hoàng Phủ Ngạn Tước, từng cái động tay nhấc chân cũng tỏa ra một loại khí tức quý tộc rất riêng.

Cô ngẩng đẩu ngước nhìn lên, ánh mặt trời sáng chói mắt làm cô không tự chủ được phải nheo mắt lại, đứng trước tòa nhà này, cô có cảm giác mình sắp bị khí thế của nó bức cho không hô hấp nổi.

Không biết cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước này ở tầng thứ mấy đây.

Nghĩ đến đây cô nhắm hướng đại sảnh huy hoàng ở lầu một mà bước tới, trong đó chỉ có bảo vệ và tiếp tân đang làm việc.

Không được, cứ như thế xông vào nhất định sẽ bị người ta ném ra. Liên Kiều vừa suy nghĩ mắt vừa đảo quanh, sau đó vẫn là đường hoàng bước vào.

Quả như dự đoán, khi cô vừa bước vào đại sảnh liền bị tiếp tân cản lại …

‘Vị tiểu thư này, xin hỏi cô muốn tìm người hai là đến bàn …’ Cô tiếp tân đã được huấn luyện chuyên nghiệp nhìn sang Liên Kiều, tiếp đó hai chữ “công việc” bị cô nuốt trở lại.

Cô gái này ăn mặc như vậy, chắc không phải là đến công ty bàn công sự gì đâu.

Liên Kiều cười cười, rõ ràng là không chút để ý đến thái độ của cô tiếp tân, nụ cười sáng lạn trên mặt khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.

‘Chào cô, thật ra … tôi là đến tìm người!’ Cô vừa nói vừa đảo mắt quan sát xung quanh.

Nơi này … thật là lớn quá, ngay cả thang máy cũng có mười mấy cái, rốt cuộc cái nào mới dẫn thẳng lên phòng tổng tài đây?

‘Đến tìm người? Xin hỏi cô muốn tìm vị nào? Ở bộ phận nào? Xin cô đến đây đăng ký, cám ơn!’ Cô tiếp tân thấy cô cười cực kỳ ngây thơ, quả thật có chút dễ dãi với cô, cô nhóc này đáng yêu như vậy, cô cũng không tiện làm khó.

‘Ồ, được được!’ Liên Kiều cực kỳ hợp tác, bước theo cô tiếp tân đến nơi để máy tính điền vào đăng ký điện tử, nhưng nhìn màn hình vi tính một hồi, gương mặt có chút khó xử: ‘Chị tiếp tân, anh văn của tôi … không phải rất tốt ..’

Aiii … có lộn không chứ, toàn bộ là mấy từ mà cô không biết.

Cô tiếp tân giật mình, nhưng sau đó rất chuyên nghiệp đáp lời: ‘Không sao, chúng tôi ở đây sử dụng sáu ngôn ngữ thông dụng nhất, cô có thể chọn một ngôn ngữ mà cô thông thạo, hoặc là tôi có thể điền giúp cô!’

‘Được, cám ơn chị tiếp tân! Cám ơn! Tôi tên là Liên Kiều!’ Liên Kiều vội vàng nói.

Nhân viên tiếp tân không chút qua loa, bắt đầu điền vào bảng đăng ký: ‘Xin hỏi cô muốn tim vị nào, ở bộ phận nào?’

Liên Kiều hùng dũng nói: ‘Tôi tìm Hoàng Phủ Ngạn Tước!’

‘Aaa?’ Không chỉ bộ phận tiếp tân, cả mấy bảo vệ đứng gần đó cũng giật mình. Cô ta tìm ai?

Liên Kiều thấy vậy, không ngại phiền hảo tâm nhắc lại một lần: ‘Tôi tìm Hoàng Phủ Ngạn Tước! Haizzz, chẳng lẽ hôm nay hắn không đi làm? Trốn việc rồi sao?’

Nhân viên tiếp tân gian nan nuốt một ngụm bước bọt, cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt một lần nữa? Cô ta muốn tìm tổng tài của bọn họ? Một cô gái kỳ quái như vậy, ngay cả quần áo mặc trên người cũng kỳ quái, chẳng lẽ tổng tài lại quen biết một cô gái như vậy sao?

Qua một lúc lâu nhân viên tiếp tân mới hỏi: ‘Vị tiểu thư này, thật ngại quá, xin hỏi cô có hẹn trước không? Hoặc là có đăng ký với thư ký của tổng tài không?’

Cô chỉ là một nhân viên tiếp tân nhỏ nhoi, làm gì có quyền đưa cô gái này đến văn phòng tổng tài chứ?

Liên Kiều lắc đầu, gặp Hoàng Phủ Ngạn Tước phiền phức đến vậy sao? Cô liếc nhìn xung quanh một lần nữa, sau đó ngoài ý muốn phát hiện ra một chiếc thang máy không giống với nhưng chiếc khác, chẳng lẽ ..

‘Aaa .. cám ơn cô, tôi đã tìm thấy rồi!’ Liên Kiều hưng phấn nhảy lên một cái, vội vàng nhắm hướng chiếc thang máy đặc biệt kia chạy đến!

‘Trời ơi!’ Nhân viên tiếp tân sắc mặt đại biến, cô muốn chạy lên kéo Liên Kiều lại nhưng lại bị cô níu lại …

‘Cám ơn chị tiếp tân, chị tốt như vậy, nhất định sẽ sớm được thăng chức!’ Nói xong còn  nghịch ngợm đặt một nụ hôn lên má cô gái rồi mới chạy như bay vào thang máy.

Đám nhân viên tiếp tân và bảo vệ như bị điểm huyệt đứng sững sờ ở đó, qua một lúc lâu mới có phản ứng, khi nhân viên tiếp tân thấy thang máy chầm chậm khởi động, vội vàng nhấc điện thoại lên …

‘Xin chào, xin hỏi có phải văn phòng thư ký tổng tài không? Vừa nãy có một vị tự xưng là Liên Kiều chạy vào thang máy tư nhân! Dạ, xin lỗi … xin lỗi …’ Có lẽ ở đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng quở trách cho nên chỉ thấy nhân viên tiếp tân vẻ mặt khó coi liên tục nói xin lỗi.

Nha đầu này không biết là từ đâu xông đến, lại còn nói mình được thăng chứ? Giờ cô chỉ mong giữ được phần công việc này đã tốt lắm rồi.

Thang máy tư nhân của tổng tài dùng một hệ thống vận chuyển riêng,từ tầng một đến tầng một trăm chỉ mất khoảng một phút, khi cánh cửa thang máy mở ra, Liên Kiều vẻ mặt hưng phấn xông ra ngoài.

Oa!

Chỗ này chắc là dùng để quan sát phong cảnh rồi, xung quanh toàn là thủy tinh công nghiệp kết hợp với thép, đứng ở đây tầm mắt muốn phóng xa bao nhiêu thì phóng xa bấy nhiêu, đứng từ tầng một trăm nhìn xuống, thế giới bên dưới quả thật khác biệt, làm cho người ta có một cảm giác như muốn bay lên.

Đang lúc Liên Kiều hưng phấn vô cùng thì một tràng tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên sau lưng cô …

‘Vị tiểu thư này, xin hỏi cô muốn tìm tổng tài sao?’

Liên Kiều vội quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái chỉnh tề trong bộ quần áo công chức, gật gật đầu: ‘Đúng vậy, tôi tìm Hoàng Phủ Ngạn Tước có chuyện!’


Thư ký của tổng tài hơi giật mình: ‘Xin lỗi, tiểu thư. Nếu như cô không có hẹn trước, hôm nay sẽ không gặp được tổng tài tiên sinh!’

‘Cắt! Gặp Hoàng Phủ Ngạn Tước có phiền phức như vậy không? Dù cho hôm nay tôi không gặp được hắn thì buổi tối cũng có thể gặp. Chẳng qua là bây giờ tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, không tìm hắn thì tìm ai?’ Liên Kiều bô lô ba la nói một tràng.

  Lần này thì thư ký của Hoàng Phủ Ngạn Tước triệt để bị cô làm cho ngơ ngác … Cô ta đang nói cái gì?

Vừa muốn mở lời, một giọng nữ cao ngạo đã vang lên sau lưng hai người …

‘Giao cô ta cho tôi, cô đi làm việc đi!’

Hai người cùng quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng Phủ Ngưng cũng một thân quần áo đi làm đứng ở phía sau, khi cô nhìn thấy trang phục kỳ lạ của Liên Kiều, đôi mày cao ngạo không khỏi chau lại.

Chương 18: Náo loạn ở công ty (2)

Thư ký tổng tài thấy người đứng sau lưng, liền cung kính cúi người: ‘Hoàng Phủ tiểu thư!’

‘Anh tôi đâu?’ Ánh mắt ngạo mạn của Hoàng Phủ Ngưng quét qua Liên Kiều đang đứng cạnh bên, không nhanh không chậm hỏi.

‘Bây giờ Hoàng Phủ tiên sinh đang họp!’ Cô thư ký vội trả lời.

‘Ừm!’ Hoàng Phủ Ngưng đưa tay ra, ánh mắt rơi trên người Liên Kiều, ‘Cô đi theo tôi!’

‘Tôi?’ Liên Kiều chỉ vào mũi mình, cô ta là đang nói chuyện với mình sao? Sao lúc nói chuyện lại không nhìn vào mình chứ? Thật là không lễ phép.

Hoàng Phủ Ngưng chau mày nhìn cô như đánh giá: ‘Đương nhiên là cô rồi, cô không phải là muốn tìm anh tôi sao?’ Nói xong cũng không thèm để ý đến Liên Kiều hướng về hành lang bước đi.

Liên Kiều tuy trong lòng có chút không phục nhưng vẫn bước theo, lại nhìn thấy Hoàng Phủ Ngưng nhấn thang máy.

‘Hả? Văn phòng của Hoàng Phủ Ngạn Tước không phải ở tầng này sao?’ Cô hồ nghi hỏi.

Hoàng Phủ Ngưng không trả lời chỉ liếc cô một cái như muốn nói “muốn theo hay không thì tùy”.

Liên Kiều ở sau lưng trừng cô một cái, cô gái này cô không thích chút nào, chắc cô ta cũng không thích mình.

Thang máy đi xuống hai mươi tầng sau đó ngừng lại, khi cánh cửa thang máy từ từ mở ra, Liên Kiều nhìn thấy người người đều mặc Tây trang chỉnh tề, bận rộn với với công việc. Bọn họ nhìn thấy Hoàng Phủ Ngưng đều lễ phép chào, sau đó dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát Liên Kiều ở phía sau.

   Liên Kiều ngược lại rất thoải mái, cô trước giờ không để ý người khác nhìn mình thế nào, chỉ là … cô gái phía trước rốt cuộc là muốn mang mình đi đâu?

‘Này!’ Cô mở miệng gọi.

‘Sắp đến rồi’ Giọng lạnh lùng của Hoàng Phủ Ngưng ngắt ngang lời cô.

Lại đi thêm một lúc sau hai người mới tới trước cửa một văn phòng, Hoàng Phủ Ngưng tiến lên mở cửa văn phòng, quay lại nhìn cô nói: ‘Bước vào đi!’

Liên Kiều vẻ mặt nghi hoặc, cô bước vào văn phòng, nhìn quanh như đánh giá … đây là văn phòng của Hoàng PhủNgạn Tước sao? Không giống nha.

‘Đây là văn phòng của ai?’ Cô rốt cuộc nhịn không nổi hỏi ra.

Hoàng Phủ Ngưng đóng cửa văn phòng lại, hừ mũi nói: ‘Đây là văn phòng của tôi!’

Hả?

Liên Kiều giật mình: ‘Tại sao cô lại dẫn tôi tới văn phòng của cô, tôi tới là tìm anh cô Hoàng PhủNgạn Tước chứ không phải tìm cô!’

Cô cảm thấy mình nên nhắc Hoàng Phủ Ngưng lần nữa, cô gái này trước giờ giọng điệu ngạo mạn khiến cô vô cùng không thích.

Hoàng Phủ Ngưng ngược lại trên mặt vẫn là sự khó chịu như cũ, không nhanh không chậm vừa lật văn kiện vừa nói với Liên Kiều: ‘Cô thật nực cười, đường đường là Hoàng Phủtổng tài chứ nào phải bạn bè bình thường rảnh rỗi cùng cô chơi đùa, không phải cô muốn gặp là gặp được, với lại …’

Cô tìm thấy phần văn kiện mình muốn tìm, rút ra, sau đó nhìn Liên Kiều vẻ trêu chọc: ‘Cô cũng không nhìn kỹ xem đây là đâu, lại ăn mặc như thế này đến tìm anh tôi, thật là nực cười!’

Liên Kiều cũng chau mày, nhìn Hoàng Phủ Ngưng vẻ không vui: ‘Cô cũng thật lạ nha, tôi ăn mặc như thế nào là tự do của tôi, có quan hệ gì với cô đâu? Ngay cả Hoàng PhủNgạn Tước cũng không có nói gì tôi, cô ở đây chọc gậy bánh xe làm gì?’

Hoàng Phủ Ngưng trừng cô một cái, giọng nói rất không khách sáo: ‘Người đến từ Vương thất Mã Lai kia, tôi không biết tại sao cô đột nhiên lại đến tìm đến nhà Hoàng Phủ chúng tôi làm gì, nhưng tôi không ngại nói thật với cô, chính vì sự có mặt của cô khiến em gái tôi Anh Anh hết sức không vui, với lại … tôi cũng rất không thích cô!’

Liên Kiều sững sờ, Anh Anh không vui? Em ấy tại sao không vui?

Khi cô nhìn thấy ánh mắt không thiện chí của Hoàng Phủ Ngưng, tính bướng bỉnh của cô chợt nổi lên: ‘Tôi thấy người kỳ quái là cô mới đúng, cô có thích hay không thì có liên quan gì đến tôi? Chỉ cần Hoàng Phủ Ngạn Tước thích là được rồi, cô chẳng lẽ ngay cả tự do của anh trai mình cũng muốn can thiệp sao?’

‘Cô nói anh hai tôi thích cô?’

 Hoàng Phủ Ngưng nhìn Liên Kiều như nhìn người ngoài hành tinh, trên mặt ý chê cười càng đậm: ‘Đây là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ mà tôi được nghe nha, chỉ bằng vào cái dáng vẻ học sinh này của cô mà muốn câu dẫn anh hai tôi sao? Tôi có thể tốt bụng nhắc nhở cô, anh hai tôi trước giờ chỉ thích con gái dáng người đầy đặn, phong tình vạn chủng, chứ không thích con gái ngực lép vai thô như cô, bên cạnh anh hai tôi có không biết bao nhiêu là phụ nữ, anh ấy mà chọn cô thì đúng là truyện cổ tích thôi!’

‘Cắt! Cái gì mà dáng người đầy đặn? Heo cũng có dáng người đầy đặn vậy!’ Căn bệnh “râu ông nọ cắm cằm bà kia” của Liên Kiều lại tái phát, ‘Còn nữa, bất kể là “truyện kể ban đêm” hay “truyện kể ban ngày” cũng chỉ là anh cô với tôi nói, cô là người phát ngôn của anh ta hay sao? Cô có tư cách gì mà ra quyết định dùm anh ta chứ?’


‘Cô …’

Hoàng Phủ Ngưng bị lời nói vô cùng phản logic của cô làm cho ngơ ngác, nhất thời nghe không hiểu Liên Kiều đang nói gì cuối cùng chau mày nói: ‘Thôi đi, cùng loại người như cô nói chuyện thật là lãng phí nước bọt, nếu như cô muốn tìm anh hai tôi thì ngoan ngoãn đợi ở đây đi, lúc nãy cô cũng nghe thư ký nói rồi đó, anh hai đang họp, anh ấy chắc không có thời gian cùng điên với cô đâu!’

‘Tôi đợi ở đây?’ Liên Kiều kinh ngạc kêu lên một tiếng, ‘Ở đây cách Hoàng Phủ Ngạn Tước hai mươi mấy tầng, hắn làm sao biết cô đang ở đây?’

Hoàng Phủ Ngưng cười khinh thường, cô nói rành rọt từng chữ: ‘Không sai, cô chính là đợi ở đây, đợi anh hai họp xong tôi đương nhiên sẽ cho anh ấy biết, với lại … bây giờ tôi cũng phải đi họp, xin cô, làm ơn có chút phong cách hoàng thất đi, đừng có làm loạn nữa!’

Nói xong cô ta lạnh lùng hừ một tiếng bước ra khỏi phòng.

‘Cắt … làm gì mà ngạo mạn như thế chứ!’ Liên Kiều xoay về hướng Hoàng Phủ Ngưng vừa đi làm một cái mặt quỷ, rau đó nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế của Hoàng Phủ Ngưng.

Cô gái này thật xấu, vừa nãy lại nói mấy lời ác liệt với mình như thế, cơn tức này bảo cô làm sao nuốt trôi đây? Nhất định phải làm cho cô ta biết thế nào là lợi hại mới được!

Nhưng … dù gì cô ta cũng là em gái của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu như mình làm quá đáng quá, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất định sẽ không vui. Làm sao bây giờ?

Chương 19: Náo loạn ở công ty (3)

‘Haizzz…’ Liên Kiều thở dài một hơi, chuyện này quả thật làm cô nhức đầu, nếu như ra tay nhẹ nhàng quá trong lòng cô đương nhiên sẽ không thoải mái, nhưng lỡ như ra tay nặng quá, Hoàng Phủ Ngưng nhất định sẽ cáo trạng với Hoàng Phủ Ngạn Tước cùng bác trai bác gái, nói không chừng sẽ thêm mắm dặm muối, bọn họ dù sao cũng là người một nhà, làm sao lại đứng về phía cô chứ.

Liên Kiều vừa nghĩ vừa nhìn xung quanh.

Hoàng Phủ Ngưng cô gái này cũng quá biết hưởng thụ đi, bất kể là ghế ngồi hay sofa, thậm chí là cái bàn trà nho nhỏ đều là hàng cao cấp, bên cạnh cửa sổ còn bày mấy chậu cây xanh, hoàn cảnh tao nhã như vậy phối với một cô gái như vậy quả là không xứng.

Trong lòng Liên Kiều không khỏi oán thầm, sau đó, khi ánh mắt nhìn xuống một cái ngăn kéo, trong đầu chợt nảy ra một kế.

‘Khơ khơ …’ Cô cười thành tiếng, Hoàng Phủ Ngưng, lần này cô xong rồi. Hahaha …

***

Cuộc họp kéo dài gần hết buổi chiều, Hoàng Phủ Ngạn Tước đi ra khỏi phòng họp trước, sau đó là một hàng những quản lý cấp cao của Hoàng Phủ tài phiệt bước theo sau.

‘Hoàng Phủ tiên sinh!’

Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước đang chỉ thị cho một người cấp dưới làm việc thì thấy thư ký vẻ mặt khẩn trương chạy đến, thấp giọng gọi.

Hắn quay đầu, chưa kịp nói tiếng nào thì cánh tay đã bị một bàn tay mềm mại bắt lấy.

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước!’ Giọng nói ngọt ngào của Liên Kiều vang lên bên tai hắn, sau đó là một gương mặt tươi cười hết sức động lòng người lộ ra.

‘Liên Kiều?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi ngạc nhiên: ‘Sao em lại đến đây?’

Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó đột nhiên nhào vào lòng hắn, giọng ủy khuất nói: ‘Em suýt nữa là không tìm được anh rồi, sợ thật đó …’

Sự nhu nhược và bất lực bất ngờ của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước xót xa, bàn tay to nhè nhẹ vỗ vỗ lưng cô như an ủi, ngữ khí cũng bất ngờ trở nên ôn nhu: ‘Được rồi, không phải bây giờ đã gặp được anh rồi sao, không sao rồi!’

Liên Kiều tham lam hít thở mùi hương nam tính của hắn, rất ỷ lại gật đầu.

Một màn trước mắt khiến cho không chỉ cô thư ký chấn động, mà tất cả thành viên tham gia cuộc họp càng chấn động hơn, bọn họ anh nhìn tôi tôi nhìn anh mắt to mắt bé nhìn nhau, giống như hoài nghi vào mắt mình.

Một cô gái từ đâu xông tới còn có hành động ôn nhu như thế của tổng tài …

Như vậy còn không đủ khiến cho họ suy nghĩ lung tung sao?

Lúc này thư ký của Hoàng Phủ Ngạn Tước mới cẩn trọng bước lên nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, vị tiểu thư này cô ấy … cô ấy tìm ngài nãy giờ!’

Thực ra ý cô muốn nói là “vị tiểu thư này là xông vào đây” nhưng nhìn thấy cử chỉ khác thường của tổng tài, thông minh như cô liền thay đổi “lời khai”.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô gái trong lòng, hắn không khó nhìn ra ánh mắt hiếu kỳ từ bốn phía cho nên trầm giọng nói; ‘Được rồi, mọi người đi làm việc trước đi!’

Giọng nói tuy rất trầm tĩnh nnhwng có chút ý tứ cảnh cáo trong đó, mọi người đều không phải ngốc, đương nhiên vội vàng rời đi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như là bị Liên Kiều “dán” vào người suốt một đường từ phòng họp đến văn phòng của hắn, đóng cửa lại xong, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới tỉ mỉ đánh giá Liên Kiều, càng nhìn càng không khỏi hớp một hơi không khí lạnh.

Đây là quần áo gì thế này?

Liên Kiều cũng không khó nhìn ra tia khác thường trong mắt hắn, liền đứng trước mặt hắn, xoay một vòng, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi; ‘Thế nào, đẹp không?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày, hắn không chút khách sáo nói: ‘Chẳng ra sao cả, thế nào lại đi mua trang phục của thương hiệu nào mà kỳ lạ như thế?’

Hắn vừa nói vừa ngồi xuống ghế tổng tài.

Liên Kiều vội vàng bước theo, chạy đến trước mặt hắn, vui mừng hỏi: ‘A? Anh cũng nhận ra đây là hàng hiệu hả?’

Kha kha, không ngờ Liên Kiều cô cũng có năng khiếu thiết kế nha.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nheo mắt, trên môi câu lên một đường cong như có như không: ‘Em đến tìm anh là để khoe bộ quần áo trên người đó sao? Còn dùng vẻ mặt ủy khuất như đứa bé bị lạc đường, làm anh giật cả mình!’

Liên Kiều chu chu môi, vươn tay kéo cánh tay của hắn: ‘Vốn là vậy mà, anh không biết đâu em đi tìm anh khó biết mấy, mọi người không ai muốn cho em vào hết!’

‘Sau này không thế nữa đâu, lần này bộ dáng khác người của em nếu muốn người khác không nhớ cũng khó đó!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngầm hưởng thụ sự mềm mại truyền đến từ cánh tay, tự dưng có một cảm giác xúc động muốn sít sao ôm lấy cô gái trước mặt vào lòng.

Vẻ mặt vô lực vừa nãy của cô khiến hắn vô cùng xót xa, cô giống như chịu sự ủy khuất rất lớn vậy, vừa thấy mình đã xem như một vịnh tránh bão mà nấp vào.

‘Hì hì …’ Liên Kiều nghe xong câu nói của hắn, cười càng rạng rỡ hơn, trên mặt làm gì còn chút gì ủy khuất cùng sợ hãi lúc nãy nữa, cô vui vẻ nói: ‘Anh cũng cảm thấy em khác người sao? Anh thấy thiết kế này thế nào?’

‘Ừm …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đánh giá lần nữa, đột nhiên phát hiện ra có chút quen thuộc, nhưng vẫn nói một câu: ‘Chất liệu may quần áo rất cao cấp, chỉ tiếc là thiết kế tệ quá!’

‘Hừm!’

Liên Kiều trừng hắn một cái: ‘Cái gì chứ, không có con mắt thẩm mỹ gì hết, chất liệu vải cao cấp còn cần anh phải nói sao, bộ anh có mặc qua quần áo loại kém sao? Em cảm thấy thiết kế của bộ quần áo này rất tốt …’


Cô càng nói giọng càng nhỏ bởi vì cô đã nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng u ám, sau cùng cơ bản là không nói ra lời.

‘Nha đầu … em nói lại lần nữa xem!’ Vốn tâm tư cẩn mật, Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nghe ra một thông tin quan trọng trong câu nói vô ý của Liên Kiều, hắn liếc nhìn bộ quần áo trên người Liên Kiều lần nữa, không sai, bằng không sao hắn nhìn lại quen mắt như thế chứ, quả đúng là quần áo của hắn.

Nha đầu đáng chết này, lại dám lấy quần áo của mình phá thành như vậy? Lại còn dám mặc trên người đi tới công ty khoe khoang với mình.

‘Hả …cái đó …’

Liên Kiều nhìn gương mặt không lộ chút cảm xúc nào của hắn, nhất thời không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì cho nên cẩn trọng hỏi: ‘Người ta chán mặc quần áo của mình rồi mà, dù sao quần áo của anh nhiều như vậy, thiếu đi một hai bộ chắc cũng không phải chuyện lớn lao gì …’

Chương 20: Náo loạn ở công ty (4)

Câu nói của Liên Kiều suýt nữa làm Hoàng Phủ Ngạn Tước tức chết, hắn bỗng đứng dậy, đôi mắt vốn rất điềm tĩnh chiếu ra những tia âm trầm khiến cho Liên Kiều không biết trốn vào đâu.

Cô liên tục lùi về sau mấy bước, trừng đôi mắt tím về phía hắn, khẩn trương nói: ‘Này … anh không phải nhỏ mọn như vậy chứ? Chỉ là một bộ quần áo thôi mà …’

‘Nha đầu, gan của em càng lúc càng lớn rồi …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước lại tiến lên một bước, thân thể cao lớn che khuất đi một phần ánh sáng trên đầu cô: ‘Nói anh nghe, rốt cuộc là em muốn làm gì đây? Chẳng lẽ em cứ muốn hết lần này đến lần khác khiêu chiến tính nhẫn nại của anh sao?’

‘Em không có!’ Liên Kiều không phục oang oang nói: ‘Người làm sai còn ở đây kêu to gọi nhỏ, thật là không có thiên lý mà!’

‘Làm sai?’ Anh làm sai cái gì?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ghìm xuống nói: ‘Chuyện duy nhất anh làm sai là quen biết một nha đầu nghịch ngợm như em!’

‘Hừm!’

Cô trừng mắt nhìn hắn: ‘Người nói dối là đáng ghét nhất, dù sao bây giờ em cũng đang nghỉ hè, rất nhàn rỗi, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh cẩn thật một chút, quãng thời gian này em sẽ làm anh chán ngấy em luôn, hơ hơ …’

Nói xong lại không kìm được một nụ cười giảo hoạt, ánh mắt cũng lóe lên một tia tinh nghịch.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẻ trẻ con của cô, nhất thời vừa tức giận vừa tức cười, hắn chăm chú nhìn cô, sau đó thu liễm ánh mắt, câu môi: ‘Không cần làm mấy chuyện mà bản thân không hiểu!’

‘Ý anh là sao?’ Liên Kiều không hiểu hỏi lại.

Hoàng Phủ Ngạn Tước bước trở lại bên ghế ngồi xuống, một chân ưu nhã gác chéo lên chân kia, thân thể cao lớn nhàn nhã dựa vào lưng chiếc ghế bằng da thật, ánh mắt thâm thúy và sắc bén nhìn về cô.

‘Thời gian không xa lắm, cũng tức là mấy ngày nữa, cha mẹ anh sẽ sắp xếp đi Mã Lai một chuyến!’

Hàm ý trong câu nói của hắn rất rõ ràng.

Nhưng đáng tiếc, khờ khạo như Liên Kiều căn bản là nghe không hiểu, ngược lại rất tò mò hỏi: ‘Ồ, bác trai bác gái đi du lịch Mã Lai  sao? Em có thể giới thiệu một vài tuyến du lịch thích hợp với họ nha!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong cười khe khẽ, rõ ràng là hắn đối với tư duy và lời nói khờ khạo của Liên Kiều cũng đã quen rồi, nhàn nhạt nói: ‘Đúng là nha đầu ngốc, ba mẹ là chuẩn bị đi thăm hỏi ông nội của em!’

‘Ồ!’

Liên Kiều cũng không cho là lạ, ‘Ông nội em và nhà Hoàng Phủ của anh cũng kể là người quen biết cũ, em nghĩ chắc là ông gặp được bác trai bác gái sẽ vui lắm!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày, nha đầu này quả thật đơn thuần quá mức!

‘Em qua đây!’ Vẻ mặt vô lực, hắn vẫy vẫy tay, ra dấu cho cô đến bên cạnh mình.

Liên Kiều chầm chậm bước đến, vẻ mặt vô tội đứng trước mặt hắn.

‘Nha đầu …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước bất thình lình kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô, âm thanh trầm thấp nhưng có chút nhấn mạnh, nói: ‘Anh biết là em ham chơi, cũng biết em muốn tìm vui trong kỳ nghỉ này, nhưng … em cần hiểu rõ điểm này, một khi ông nội em và ba mẹ anh gặp nhau, điều đó có nghĩa là em nhất định sẽ phải gả vào nhà anh, chúng ta sẽ trở thành một đôi vợ chồng chân chính, anh nói như vậy em hiểu không?’

Liên Kiều lúc này mới sững sờ, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời không biết phải nói gì.

Thấy vẻ mặt thất thần của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ nhàng kéo cô sát vào, giọng nói có chút trịnh trọng: ‘Nha đầu, anh hỏi em, em phải trả lời thành thật!’

Liên Kiều ngước nhìn đôi mắt thâm thúy như đầm nước của hắn, vô ý thức gật đầu.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một hơi, hỏi: ‘Em có muốn gả cho anh không? Có từng nghĩ sẽ trở thành vợ của Hoàng Phủ Ngạn Tước anh không?

Hai câu hỏi thốt ra khiến cho người Liên Kiều run lên, đôi mày cong cong có chút nhíu lại, cô nhìn hắn lắc đầu, nhẹ giọng nói: ‘Không có, trước giờ em chưa từng nghĩ qua …’

Đây đúng là lời thật lòng của cô, tuy rằng từ khi quen biết người đàn ông này đến nay cô có một cảm giác ỷ lại rất mạnh đối với hắn, nhưng cô trước giờ chưa từng nghĩ phải kết hôn, dù lúc cô biết hắn chính là vị hôn phu mà ông nội chỉ định, cái khái niệm kết hôn này trước giờ chưa từng tồn tại trong suy nghĩ của cô.

Tuy rằng cô ở Hồng Kông không ngừng đi coi mắt, chẳng qua cũng chỉ là để bõ tức mà thôi, chứ chẳng liên quan gì đến kết hôn cả.

Nghe cô không chút do dự trả lời mình, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu sao có chút bực dọc lẫn phiền não, thậm chí là tức tối. Đây là sao chứ? Câu trả lời của cô không phải là đúng ý hắn muốn sao?

Nghĩ đến đây, hắn có chút phiền não, hung hăn rút một điếu thuốc châm lửa như muốn đem khói thuốc trấn áp cõi lòng phiền muộn của mình.

Thấy trên mặt hắn lộ ra một chút không vui, Liên Kiều vô ý thức đưa tay lên, nhẹ nhàng day day nếp nhăn giữa hai đầu chân mày … Hắn sao cứ thích chau mày thế nhỉ? Không đẹp chút nào.

Cảm nhận được sự ôn nhu nơi đầu mày, nội tâm Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt có chút xúc động, trong khoảnh khắc, một cảm giác vi diệu từ trong nội tâm lan tràn ra, là một sự đau đớn khó hiểu …

‘Em nói là thật sao?’ Qua một lúc lâu hắn mới hỏi.

‘A, cái gì thật cái gì giả chứ?’ Liên Kiều nhất thời chưa phản ứng kịp, không hiểu ý hắn.

Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi có chút ngưng trọng, hắn hỏi lại lần nữa: ‘Em có thật là chưa từng nghĩ qua sẽ gả cho anh không?’

‘Phải đó!’ Liên Kiều vô tâm vô phế gật đầu, sau đó cười cười chủ động ngồi lên đôi chân hữu lực của hắn, hai tay câu lên cổ hắn: ‘Nhưng dù sao em cũng sẽ bám chặt anh, anh cũng đừng hòng đá em đi, là anh nói vĩnh viễn cũng sẽ thương em, anh không thể nuốt lời!’

Sự ỷ lại của cô như có một sức mạnh làm trái tim của hắn mềm nhũn, pha trộn một chút ngọt ngào lẫn chua chát…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.