Bạn đang đọc Tứ Đại Tài Phiệt P4 – Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú – Ân Tầm – Chương 18: Quyển 4 – Chương 01-05
Spoil: Phần hay đến rùi đây, cẩn thận kẻo cười té ghế ….
***
Quyển 4: Yêu tinh đến nhà
Chương 1: Gia tộc Hoàng Phủ (1)
Có lúc tình yêu là không hẹn mà gặp số mệnh như một nhà thiết kết, thiết kế cho mỗi một tình yêu cứ như vậy, nhàn nhạt mà có chút ngọt ngào …
***
Trong phòng họp dành cho quản lý cấp cao của Hoàng Phủ tài phiệt, Mỹ.
Trong phòng hội nghị bầu không khí vô cùng khẩn trương và bận rộn, một buổi sáng Hoàng Phủ Ngạn Tước liên tục mở ba cuộc họp, trên cơ bản là bận đến không còn một chút thời gian nghỉ ngơi.
Về mặt công việc, hắn trước giờ nổi tiếng là không chút sơ sài, điểm này tất cả nhân viên và đối tác đều biết, bởi vậy lúc làm việc cả Hoàng Phủ tài phiệt đều giống như chiến trường.
Trong phòng hội nghị, các nhân viên cấp cao liên tục báo cáo tình trạng nghiệp vụ thuộc bộ phận của mình, từ con số đều chính xác đến tuyệt đối mà Hoàng Phủ Ngạn Tước một thân tây trang điềm tĩnh ngồi trên ghế chủ tọa, trên gương mặt vừa mang nét tao nhã trời sinh vừa mang nét sắc sảo của một người đàn ông thành đạt.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, ngài hiện giờ đang xem là báo cáo nghiệp vụ của bộ phận Hồng Kông, ở Hồng Kông tổng cộng có mười ba công ty con độc lập, các công ty này …’
Một vị chủ quản đang chỉ về phía màn hình lớn đồng thời giả thích về các biểu đồ phân tích và số liệu.
Những lời phía sau Hoàng Phủ Ngạn Tước cơ bản là không nghe vào tai, đây quả là rất ngoại lệ, “Hồng Kông” hai chữ này giống như một con côn trùng nhỏ lọt vừa vào đầu hắn liền liên tục khuấy động …
Không biết nha đầu đó bây giờ ra sao? Hắn không lời từ biệt mà đi như vậy cô sẽ có phản ứng thế nào? Có phải là rất hận mình không? Hay là … hay là nhớ đến mình?
Nghĩ đến đây Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ cười khổ, xem ra mình bận đến điên rồi, thế nào lại cho rằng nha đầu đó sẽ nhớ đến mình chứ? Liên Kiều cô nhóc này còn mong mình biến mất không kịp nữa là.
Nhớ đến ngày cuối cùng ở Hồng Kông hắn quả thật ý muốn giết người cũng có, không ngờ nha đầu đó thật sự ra tay nhanh như vậy, chẳng những kịp đào cái hố lớn như vậy, khiến hắn quả thật mất hết sức chín trâu hai hổ mới leo lên được, lúc chuẩn bị lái xe lại tuyệt vọng phát hiện ra trên cánh cửa xe không biết từ lúc nào lại bôi sẵn keo cường lực, làm hại một tay của hắn bị dán vào cửa xe không cách nào gỡ ra được …
Mấy chiêu cô nhóc dùng để đối phó với Cung Quý Dương đều sử dụng lại trên người hắn, chỉ là …
Cung Quý Dương là thiên tài về cơ khí, hắn thì không phải, Cung Quý Dương có thể dùng dụng cụ đơn giản để tháo rời cửa xe nhưng hắn thì không làm được, nghĩ đến đó hắn chỉ hận không thể bắt được nha đầu kia lại, hung hăng đánh cho một trận.
Không còn cách nào, hắn chỉ có thể gọi điện thoại kêu người đến giúp, nghĩ đến hắn đường đường là tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt lại bị rơi vào tình huống khó xử như vậy, vừa hay tổng công ty bên Mỹ báo có một vài hội nghị khẩn cấp cần hắn có mặt cho nên liền trong đêm đó bay trở về Mỹ.
Chỉ là nỗi tức giận trong lòng vẫn chưa tan.
Nha đầu đáng chết này, tuổi không có bao nhiêu nhưng trò quỷ thì lại rất nhiều!
Vị chủ quản đang báo cáo đột nhiên nhìn thấy bên môi vị tổng tài đáng kính treo một nụ cười khổ … đợi một chút? Là cười khổ. Ông ta nhất thời trợn mắt, mà không chỉ ông ta, tất cả các vị quản lý cấp cao tham gia buổi họp đó cũng dồn sự chú ý vào tổng tài, thần thái này quả thực khiến cho phần lớn bọn họ kinh hãi.
Trời ạ, biểu tình này của tổng tài là như thế nào?
Vị chủ quản gian nan nuốt một ngụm nước bọt … chẳng lẽ là trên báo cáo có gì sai sót sao? Không phải chứ?
‘Ách, cái đó … Hoàng Phủ tiên sinh, mấy số liệu này tôi đã kiểm tra rất nhiều lần, chắc là không có sai sót gì ….’ Ông cẩn trọng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới phản ứng lại, hắn nhìn lướt qua biểu tình kinh ngạc của mọi người, lại nhìn về vị chủ quản đang lo lắng kia, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như cũ, nói: ‘Được rồi, tiếp túc!’
Vị chủ quản lúc này mới yên tâm đĩnh đạc báo cáo …
Hoàng Phủ Ngạn Tước trong lòng chợt thấy rất buồn cười, trong lúc họp mà xuất thần như vậy đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi hắn tiếp nhận Hoàng Phủ tài phiệt, không ngờ hôm nay lại phạm phải sai lầm cơ bản như vậy.
Tập trung tinh thần quay về với công việc, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại không biết rằng, lúc này đây, ở nhà mình – “Hoàng Phủ” đang diễn ra một màn khiến hắn cả đời khó quên …
***
‘Cái gì? Quý Dương, con nói … con nói đều là thật cả chứ?’
Trong phòng khách chính của Hoàng Phủ, một người phụ nữ đang cực kỳ kích động níu lấy tay Cung Quý Dương, cao giọng hỏi, mà bên cạnh bà còn tụ tập rất nhiều người của gia tộc Hoàng Phủ.
Nếu so sánh với ba nhà tài phiệt kia, nhà Hoàng Phủ quả thật có thể gọi là “gia tộc”, ví dụ như Lăng thị, chỉ có Lăng Thiếu Đường và Lăng Thiếu Dịch hai anh em, còn Cung thị thì chỉ có một mình Cung Quý Dương là con độc nhất, riêng Lãnh thị thì tương đối nhiều hơn, có Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hy và Lãnh Tang Thanh ba người.
Còn gia tộc Hoàng Phủ thì không giống, ngoại trừ con trưởng là Hoàng Phủ Ngạn Tước, lại đến con thứ Hoàng Phủ Ngự và Hoàng Phủ Ngạn Đình, tiếp đó là con gái lớn Hoàng Phủ Ngưng và thứ nữ Hoàng Phủ Anh, còn có một người con trai giống như có thâm thù điạ hận với cha mình, Hoàng Phủ Ngạn Thương, tổng công cọ sáu anh chị em, cộng thêm hai người già, chính là cha mẹ của họ … Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung, có thể nói là nhân tài vô số.
Chỉ là, ngay lúc này đây bọn họ đều cực kỳ đồng lòng nhìn về phía Cung Quý Dương đang lười nhác dựa vào ghế sofa, trên mặt đầy vẻ tò mò.
‘Ai, bác gái, bác muốn con nói bao nhiêu lần nữa đây, là thật đó, Ngạn Tước lần này quả thật rất quá đáng, người ta còn là con gái chưa gả ra cửa nha, vậy mà đem con người ta … khi dễ, Liên Kiều tuy là con dâu mà lúc đầu các bác lựa chọn, lần này thì tốt rồi, bây giờ đã khóc sắp hết cả nước mắt rồi, con nhìn thấy quả thật cũng không nhẫn tâm!’
Cung Quý Dương uống một ngụm trà, vẻ mặt đầy thương cảm, rất giống như người trong giang hồ thấy chuyện bất bình vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhất thời đều xôn xao cả lên.
Sáng sớm hôm nay khi Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa ra khỏi cửa, Cung Quý Dương đã đường hoàng bước vào “Hoàng Phủ”, chặn lại hết mấy anh em nhà Hoàng Phủ đang chuẩn bị đi cong ty, lại mời cả lão gia tử Hoàng Phủ Ngự Phong và lão phu nhân Triển Sơ Dung đều mời ra, sống động miêu tả lại toàn bộ hành vi của Hoàng Phủ Ngạn Tước trong chuyến đi đến Hồng Kông lần này.
Không nghe thì không sao, nghe xong liền sợ hết hồn!
Chương 2: Gia tộc Hoàng Phủ (2)
Nghe lời miêu tả “sinh động” của Cung Quý Dương, bọn họ mới biết con trai mình lại ở Hồng Kông gây ra một trận kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu như thế.
Kuching, cũng là “Liên Kiều” theo lời Cung Quý Dương, tuy bọn họ không biết tại sao một cô nhóc lại chọn cho mình cái tên như vậy nhưng bọn họ cũng biết cô là đứa cháu của hoàng thất Mã Lai mà nhà Hoàng Phủ đã chọn trúng, rất lâu trước đây, lão gia nhà Hoàng Phủ và vương thất Mã Lai quen biết nhau, muốn tổ chức một cuộc hôn nhân tài chính và chính trị, hy vọng người thừa kế của Hoàng Phủ tài phiệt – Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể cưới Kuching vào cửa, chuyện này đối với hai bên mà nói chỉ có trăm lợi không hại, nào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước căn bản là không có ý muốn kết hôn, đối với cuộc hôn nhân này thoái thác hết lần này đến lần khác.
Nhưng hôm nay Cung Quý Dương lại chạy đến cho bọn họ biết một tin tức động trời!
Đó chính là mấy ngày trước chuyện Hoàng Phủ Ngạn Tước đến công ty con ở Hồng Kông công tác chỉ là mượn cớ, cái chính là đi gặp Kuching đang học ở đại học Hồng Kông, cũng chính là Liên Kiều. Càng làm người ta kinh ngạc hơn là, hắn lại nhân một lần say rượu mà … cường bạo cháu gái của vương thất nhà người ta.
Càng quan trọng hơn là, Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi xảy ra chuyện rồi lại bỏ của chạy lấy người, đem cháu nhà người ta ăn sạch sẽ rồi phủi mông bỏ đi.
‘Aiiii….’ Lúc này Cung Quý Dương lại thở dài một tiếng …
Tất cả mọi người tưởng hắn sắp nói điều gì, toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên người hắn, nào ngờ, hắn chỉ cúi người, nhấc ly trà lên, thong thả nhấp một ngụm.
‘Ta hỏi con, Quý Dương, sau đó thì sao? Còn Liên Kiều đâu?’
Ngay cả Hoàng Phủ Ngự Phong cũng không nhịn nổi nữa, ông vội vàng bắt lấy ly trà trên tay Cung Quý Dương đặt xuống, gấp gáp hỏi.
‘Phải đó phải đó, Liên Kiều bây giờ ở đâu? Cô ấy thế nào rồi? Nói thật lòng, ta chỉ thấy hình của con bé đó, quả thật xinh đẹp vô cùng, nếu như Ngạn Tước đã khi dễ con bé, ta nhất định sẽ khiến nó chịu trách nhiệm đến cùng!’ Triển Sơ Dung cũng kéo tay Cung Quý Dương nói.