Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 7: Gặp lại Ô long tại hội trường (2)


Đọc truyện Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ – Chương 7: Gặp lại Ô long tại hội trường (2)

“ Phỉ Nhi trông trừng giúp tớ!”

Liên Kiều cuối cùng đã tìm được một cơ hội hành động, cô âm thầm gõ gõ mình một cái lấy tinh thần ra tay. Ống trúc nhỏ bé ở dưới gầm bàn nhanh chóng tiến tới chỗ ngồi chạm tới Judy.

Nếu là trước kia Phỉ Nhi chắc chắn sẽ ngăn cản hành động trẻ con của cô, nhưng đáng tiếc cô nàng chỉ mãi ngắm đại soái ca trên kia thì thời gian đâu mà quan tâm Liên Kiều làm gì nữa.

Ha ha, đây là các cô trêu chọc tôi. Để lát nữa xem các cô có trở thành trò cười của cả hội trường không.

Trong lòng Liên Kiều đã sớm vui mừng, ống trúc trong tay cô không dễ gì mà kiếm được —— Siêu cấp con gián này là cô tốn mất gần tiếng đồng hồ để tìm lý do bở vì đu đủ cái kia sợ nhất là gián!!!

Nhất là khi con gián bò vào trong người.

Liên Kiều càng nghĩ càng vui vẻ, cô đã đưa ống trúc tới sau lưng của Judy đồng thời quay lại xem có ai để ý tới mình không. Đã thấy hai bạn học định thét lên nhưng cô làm động tác bí mật để tiếp tục hành động. (động tác bí mật là đưa ngón tay lên *xuỵt*). Hơn nữa hôm nay lực chú ý của các bạn hầu như dồn hết vào người đan ông đang đứng khan đài kia rồi.


Điều này với Liên Kiều là chuyện cực kì tốt.

Ngồi trên đài chủ tịch, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn xuống phía dưới thấy mọi người đang thét chói tai đối với anh vô cùng hâm mộ, cái này cũng không có gì ngạc nhiên anh cũng đã sớm quen rồi. (Anh này đang đắc ý mình soái quá đây mà)

Nhìn xung quanh một hồi hai con người sau mắt kính chỗ có người đang lén lút làm việc xấu kia bên môi luôn trực nụ cười gian xảo. cô bé này không chú ý tới mình mà lại đặt hết vào người của bạn học phía trước.

Nhân cách của Hoàng Phủ Ngạn Tước luôn kiêu ngạo, chỉ cần gặp qua một lần là không thể quên cô bé có dung nhan sắc xảo. Đôi môi anh chậm rãi nhếch lên khi thấy ống trúc trên tay cô đang đung đưa về phía người nọ.

Con ngươi sau mắt kính hiện lên sự nghi hoặc.

Nhưng anh bống ý thức được cô bé này định làm gì ý cười bên môi càng nồng đậm.


Cô bé này thực là quá xấu xa.

“ Hiệu trưởng” —— Anh nhàn nhạt mở miệng, âm thanh dễ nghe ngư tiếng vi-o-long

Hiệu trưởng nhanh chóng bước lên phía trước.

“Nghe nói hệ nghiên cứu sinh của Viên Y học có sinh viên nhỏ tuổi nhất thành tích lại vô cùng xuất sắc. Cho nên chúng tôi muốn cấp học bổng cho bạn sinh viên đó, xin hỏi giờ sinh viên đó ở nơi nào?” Hoàng Phủ Ngạn Tước miệng thì hỏi Hiệu trưởng nhưng tầm mắt đã chuyển tới bên người Liên Kiều.

Thấy cô vẫn bộ dạng vô tâm vô phế ( ý câu này là bất cần đời ) toàn bộ lực chú ý đã dồn tới cái ống trúc kía. Nụ cười trên môi càng lớn hơn.

“Ách?”

Hiệu trưởng hơi bị giật mình một chút nhưng sau đó lại khôi phục bộ mặt kiêu ngạo mà nói: “ Ah đó là Liên Kiều năm nay 20 tuổi, vừa giành được một giải thưởng nghiên cứu ý học!!”

“A? Liên Kiều phải không? Cô ấy ở nơi nào?” Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý hỏi, hứng thú trong mắt ngày càng sâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.