Bạn đang đọc Tứ Đại Ma Nữ và Tứ Đại Ác Ma – Chương 67
_o0o0o0o0o0o_
Sự thật là Kyo đang rất bực nghe.
Nó ép công tử Kyo phải mặc đồ con gái á,mà cũng phải công nhận là xinh thật đấy.
Kyo đang mặc chiếc áo sơ mi trắng kẻ sọc caro nâu đỏ và quần jean cách điệu. Ở cổ áo được thắt một chiếc nơ nhỏ bằng ruy băng. Chân mang đôi giày thể thao cao cổ màu nâu.
Mái tóc giả màu đen được để xõa một cách tự nhiên.
-Kyo! Đúng là “hot girl” thật nha!-nó cười đểu
-Em…
Kyo tức đến không nói nên lời,định giựt bộ tóc giả xuống nhưng lại bị nó chộp tay lại.
-Anh đừng có gỡ xuống,nếu họ mà thấy họ sẽ pảo là anh biến thái á! Đến lúc đó em không chịu trách nhiệm đâu nha! Giờ thì đi về!
Nó cong môi nói rồi quay ra khỏi tiệm,Kyo đành cắn răn,uất ức đi theo phía sau.
_______________
KÉTTTTTT……
Chiếc Audi màu đen sang trọng dừng ở giữa sân biệt thự Blue-star.
Nó mở cửa xe,chạy vụt vào nhà,trong khi đó Kyo ngồi lì trong xe,không chịu ra.
-Sáng giờ đi đâu vậy?-Toki đang đánh cờ với Kiwa quay ra hỏi
-Đi chơi với anh Kyo!-nó nhún vai
Câu trả lời của nó vừa dứt,một luồng hàn băng và sát khí phát ra.
Mà cái người phát ra hai thứ đó lại là hắn. Hắn bực tức vì lúc nào nó cũng đi với Kyo. Hắn ngồi dựa vào ghế,đôi lúc lại khẽ liếc nhìn nó.
-Mà anh Kyo đâu?!?!?!-Winny và nhỏ đồng thanh
-Ai biết đâu!-nó lắc đầu
-Vậy sao em nói?-Ray nhíu mày
-Thôi bỏ đi! Để giới thiệu ọi người về một tiểu thư này nha!
Nó cười xảo quyệt làm cả bọn lấy làm khó hiểu. Chạy ra ngoài xe,lôi lôi kéo kéo một hồi nó cũng lôi được xác Kyo vào.
-Ai mà xinh vậy?-Kevin đang đọc sách thì ngẩn đầu hỏi
-A… Đây là… A… Anh Zin đừng!!!!!!
Nó chưa kịp nói gì hết thì Zin tiến lại chỗ Kyo,nắm lấy tay Kyo hôn nhẹ.
Nó giật mình,nhắm tịt mắt lại quay đi. Cả bọn nhìn hành động của nó,nguyên dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trên đầu…
CHÁT… BỐP… HUỴCH…
Kết quả là Zin bị đo ván vì một cái tát tay,một cú đấm vào mặt và một cú đá thẳng chân ở bụng. Zin nằm lăn lóc đất,rên la đến đáng thương.
-Con gái đó sao?-Jin đánh rơi tách trà
-Quỷ dọa xoa tái thế!-Kaz nuốt nước bọt
-Đẹp mà dữ quá!-Kiwa bĩu môi
Kyo lúc này là núi lửa đang sắp phun trào rồi đấy. Mắt trợn trừng trắng dã,đỉnh đầu như muốn bóc cháy.
Thừa biết Kyo đang muốn đánh bọn hắn,nó vội nắm lấy bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của Kyo.
-Mấy anh mà nói nữa là cẩn thận chết đấy!-nó cười giả lả
-Tại sao?-pọn hắn đồng thanh
-Vì người mà mấy cô nói nãy giờ là anh Kyo á!-nó nhếch mép
-WHAT??????
Cả bọn tròn mắt hét lớn. Nó nhún vai,trơ vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội nhìn Kyo. Kyo nhéo nhẹ vào tay nó một cái rồi bước nhanh lên phòng.
Hắn khẽ mừng thầm. Cũng may hắn không đi cùng với nó. Nếu không người chịu trận không phải là Kyo mà chính là hắn.
____________________________________
Trời đêm đông thật sự rất đẹp,nó rảo bước lên sân thượng hóng gió.
Mái tóc bạch kim của trở nên óng ánh sáng ngời dưới trăng. Nó lấy tay nắm lấy mớ tuyết lạnh trong tay. Vo tròn nắm tuyết rồi ném lung tung.
-Chơi vui quá nhỉ?-hắn nhếch môi,ngồi xuống bên cạnh nó
-Ừ!-nó lạnh giọng
-Không lạnh sao?
-Ừ!
-Chắc không?
-Anh phiền qu……
Nó đang định mắng hắn thì im bặt.
Hắn đặt vào môi nó một nụ hôn. Một nụ hôn nhẹ nhưng khiến nó thấy ấm áp hơn.
Tim nó đập nhanh liên hồi?
Nó chẳng hề phản kháng hắn như những lần trước,nó cũng chẳng hiểu lí do.
Dưới đêm tuyết mùa đông,nó và hắn ngồi cạnh nhau.
Hắn thì cười tươi mà nói nhăng nói cuội.
Nó thì cúi gầm gương mặt đang đỏ ửng xuống. Không biết là vì lạnh hay vì xấu hổ.
______________________________________________________________
Trong khi nó và hắn đang nói chuyện. Thì có một người con trai đang chăm chú quan sát nó từ nãy đến giờ.
Đôi mắt màu hổ phách của anh ẩn hiện một nỗi đau,sự tuyệt vọng. Hai hàng mày khẽ nhíu lại.
Trên khóe mắt ảm đạm kia,từng giọt nước long lanh trong như pha lê khẽ rơi xuống.
Anh đang khóc,khóc một cách đau đớn.
Anh cứ khóc mãi,anh không thể nào ngăn được dòng nước mắt ấy.
Từng giọt…
Từng giọt khẽ rơi xuống…
Anh cắn chặt môi đến pật máu.
Máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau.
Một màu sắc thật là đẹp,thật là hoàn mĩ.
_o0o0o0o0o0o_
Anh đang tự trách pản thân mình…
Lại thêm một lần nữa,một lần nữa anh sắp mất đi người con gái anh yêu…
Có lẽ ông trời không muốn em ở pên cạnh anh…
Có lẽ anh đã quá yếu đuối khi không dám thổ lộ tình cảm với em chăng?
Anh cứ như thế…
Cứ khóc…
Cứ tự hỏi mình…
Cứ tự trách bản thân mình như một thằng ngốc…
_____
còn tiếp