Bạn đang đọc Tứ Đại Ma Nữ và Tứ Đại Ác Ma – Chương 41
-Mấy người pị gì đó!-Zin ngơ ngác
-Phía sau!
Cả pọn xanh mặt chỉ ra phía sau Zin. Zin nhanh chóng quay ra nhìn.
Pa con người đang đứng sau Zin. Một người mặt lạnh tanh. Còn hai người thì mặt đỏ gay,sát khí pốc lên ngùn ngụt.
-Nói lại thử xem!!!
Kyo nghiến răng,hắn thì đứng pẻ tay rốp rốp.
-Bình tĩnh! Bình tĩnh! Có gì…
Zin chưa dứt câu thì Kyo thẳng chân đá Zin. Nhưng Zin né kịp,pàn chân của Kyo đối diện mặt Zin khoảng cách là 5cm.
-Tao pảo là pình tĩnh rồi mà!-Zin cau có
BỘP!!!
Zin nhanh như cắt đỡ nắm đấm của hắn. Rồi chạy ra núp sau lưng nó.
-Mi-chan! Giúp anh!
Zin nhìn nó với ánh mắt cún con vô cùng. Nó khẽ gật gù rồi nhìn pọn hắn,nói với vẻ lạnh lùng.
-Dừng đi,trẻ con quá!
Reng… Reng… Reng…
Nó vừa nói xong,tiếng chuông vào học reo lên. Cả lớp đi đến phòng thí nghiệm. Ông thầy hóa khó tính nhìn nó với ánh mắt đầy căm phẫn.
Ai nấy yên vị chỗ ngồi. Cả lớp chăm chú nghe giảng và làm thí nghiệm. Ngoại trừ mười hai con người đang làm việc riêng.
RẦM!!!
Ông thầy đập mạnh thước vào pàn. Chỉ vào nó.
-Em…
-Sao thầy!
Nó cười nham hiểm. Ông thầy đang định gọi nó lên làm thí nghiệm. Nhưng chợt nhớ tới chiến tích của nó khiến ông thầy rùng mình. Nên đành chuyển cho người khác.
-Ahin! Lên làm thí nghiệm pài này cho tôi!
-Em!-nhỏ tự chỉ vào mặt mình
-Ừh!
-Nhưng mà thầy…
-Không nhưng nhị gì hết! Lên làm nhanh!-ông thầy nghiêm giọng
Nhỏ mặt mày cau có, pước chầm tới pàn ông thầy khó tính chết tiệt và pắt đầu công việc.
Bốp…
Ầm…
Đùng…
Từng tiếng nổ phát ra,hòa cùng tiếng vỡ loảng xoảng của thủy tinh. Nhỏ thì đã né sang một pên. Một màng khói xanh pốc lên ngùn ngụt. Đến màng khói trắng rồi pắt đầu dừng hẳn.
Ông thầy từ trong màn khói xuất hiện. Mắt trợn trắng,trên mặt do pị vài miếng thủy tinh xược qua làm chảy máu. Và từ từ ngã xuống đất cái rầm.
Mấy chú pảo vệ nghe được páo thì một lần nữa chạy lên phòng đưa ông thầy đi cấp cứu. Trong đầu xuất hiện một suy nghĩ:
“cái lớp này khủng pố thật!!!”
Những tràn cười pắt đầu vang lên. Từ phòng thí nghiệm những con người chạy như pay ra ngoài vì không phải học.
Riêng toàn pộ pọn con gái trong lớp thì vây quanh cả pọn hắn,nó và pọn Kyo.
Chẳng quan tâm nên tụi nó pỏ đi trước. Và tất nhiên là pọn con trai trong lớp lẫn những pọn con trai ngoài lớp đang ngồi học cũng phải ngoái đầu nhìn tụi nó.
Tụi nó vừa cười vừa nói làm pao nhiêu chàng phải gục tại chỗ.
Về phía pọn hắn và pọn Kyo thì đi tới đâu cũng pị pọn con gái pám theo nên tâm trạng rất khó chịu. Nhưng ngoại trừ hắn với Kyo đang lườm nhau với ánh mắt sát khí và với vẻ lạnh lùng đến đáng sợ nên chẳng ai dám đụng vào.
~o0o~
Trong khi mọi người đang đi phía trước thì hắn và Kyo cố tình đi chậm lại để nói chuyện.
-Cấm đụng vào Mizu!-Kyo liếc mắt
-Lí do?-hắn lạnh lùng
-Nhóc đó là của tao!
-Tao mặc kệ!
-Nhóc đó không yêu mày đâu. Đừng mơ mộng!-Kyo nhoẻn miệng
-Vì sao?-hắn thắc mắc
-Nhóc yêu em trai song sinh của tao,nhưng…
Nói đến đó Kyo ngập ngừng. Trái tim như đau thắt lại. Quá khứ như hiện về.
-Nhưng sao???
Câu hỏi của hắn làm Kyo pừng tỉnh.
-Không gì! Xin lỗi về hôm qua! Nhưng tao không để mày cướp mất nhóc đó đâu!
Kyo nhếch môi cười rồi quay lưng pỏ lên sân thượng.
Kyo đang kiềm nén cái cảm xúc khi nghĩ đến người em trai đã mất. Cố ngăn nước mắt không rơi.
Gương mặt Kyo không hề có một chút gì gọi là piểu cảm.
Đôi mắt tím trong veo nhưng vô cùng lạnh lẽo.
Cơn gió vô tình thổi qua,kéo theo pao nhiêu ký ức đau đớn trở về.
Kyo ngồi pệt xuống dựa người vào lang can. Đôi mắt đẹp khép lại.
Cũng lúc đó Ray,Kevin và Zin cũng pước lên sân thượng. Cả pa cũng ngồi xuống cạnh Kyo nhưng mỗi người làm việc khác nhau. Kyo dựa vào lang can ngủ. Ray đeo headphone nghe nhạc. Kevin dán mắt vào quyển sách và Zin thì chơi game.
~o0o~
Từ tiết học thứ hai của puổi sáng cho đến lúc chiều ra về,tụi nó cũng chẳng thấy pọn Kyo đâu.
-To-chan! Anh đưa em về nhe!-Kiwa nháy mắt
-Anh về trước đi!Em có xe rồi mà!
Toki mỉm cười trả lời. Kiwa thì cảm thấy thất vọng,hụt hẫng vô cùng.
Hắn đứng nhìn nó nhưng nó cố tình quay mặt đi,né tránh ánh mắt của hắn.Nó sợ tim nó lay động.
-Thôi!Anh về trước!-Jin xoa đầu nhỏ
Nhỏ mỉm cười chào Jin. Rồi pọn hắn ra về.
Tít…Tít…
Tiếng chuông tin nhắn của nó reo lên,nó nhanh chóng lấy ra xem.
-“Tối nay anh ở nhà Ray!Mấy đứa khỏi đợi!”
Nó cất điện thoại rồi.
-Hôm nay anh Kyo ở nhà của anh Ray (cũg là nhà Winny)
Nói rồi, tụi nó ra khỏi lớp rồi về nhà.