Đọc truyện Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử – Chương 21: Lẩu trung quốc (3)
“Hô hô. . . . . . Nóng quá”
Lần đầu tiên ăn loại lẩu đốt bằng than này, Quý Thần Hi không có hình tượng mà đem một miếng bắp cải bỏ vào trong miệng, sau đó quạt hơi nóng.
“Anh ăn chậm một chút” Tô Mạt khó có được lòng tốt nhắc nhở anh: “Đồ ăn vừa mới chín rất nóng.”
“Cây này, lần đầu tiên anh ăn cái này, ăn rất ngon, Tô Tô em cũng ăn đi” Quý Thần Hi từ trong nồi gắp món ăn bỏ vào trong chén cho Tô Mạt.
Chiếc đũa của anh. . . . . . Sau đó gắp cho cô. . . . . . Cô lại ăn. . . . . . Tô Mạt cảm thấy Quý Thần Hi hoàn toàn không có khái niệm vệ sinh.
“Tô Tô, em quá gầy” Quý Thần Hi thấy cô không có ăn món ăn trong chén, quyết định ‘ kiểm tra rối loạn thân thể’ với cô.
“Xương cốt mảnh khảnh, khuôn mặt gầy thân thể nhẹ, trái tim đập hơi chậm, ban đêm giấc ngủ kém, nói rõ thể chất của em yếu, nếu như điều dưỡng không tốt thì sau này cao tuổi sẽ một đống bệnh tật tìm tới người.”
“Anh biết cái này?” Cô cũng không nhận ra cái tên lưu manh chưa trưởng thành này sẽ là Bạch Y thiên sứ (hộ lý).
Quý Thần Hi nhún nhún vai, vớt một miếng dê ra chấm tương: “Anh là chuyên nghiệp “
“Tên lừa đảo chuyên nghiệp “
Cô dùng một danh từ đả thương lòng tự tin của anh, chu mỏ, anh quyết định không biện bạch cho mình: “Tóm lại, em phải ăn nhiều một chút thì thân thể mới khoẻ.”
“Gần đây tôi ăn cũng không nhiều.”
“Em đã rất gầy rồi, nhìn em gầy đến nỗi eo cũng không có hơn cánh tay to của anh, cẩn thận một cơn gió lớn sẽ cuốn lên trời làm thần tiên.”
Tô Mạt khẽ thở dài, chưa từng có ai quan tâm cô béo gầy hay không.
Quý Thần Hi thấy cô im lặng, thì tiếp tục lẩm bẩm: “Cái gì mà thịnh hành thân thể gầy mới là đẹp tất cả đều là cái rắm, em cũng đừng làm hại thân thể, một người đẹp mà cả người chỉ là da bọc xương thì rất khó nhìn, em phải ăn nhiều một chút mới đẫy đà, khoẻ mạnh.”
Anh thấy giống như không đủ để hình dung dung mạo của Tô Mạt. Cô là cái loại hình tiêu chuẩn của Lâm Đại, thon thả mảnh mai tựa như gãy đoạn, bờ vai mỏng manh, khuôn mặt trái xoan trước sau đều không lớn hơn bàn tay, kết hợp với mái tóc dài người người ca ngợi kia, đi ở trên cầu gió thổi qua thì có thể như tiên nữ lướt qua.
Thổi miếng dê hơi nóng, Quý Thần Hi trực tiếp đưa đến bên môi cô: “Cho nên anh quyết định trước tiên giúp em điều trị dạ dày”
“Anh còn có thể điều trị?” Cô thấy anh làm thế nào cũng không giống bác sĩ.
“Anh là chuyên nghiệp, rất chuyên nghiệp” Anh cười nhìn cô ăn.
Nhai miếng dê thơm mùi tương trong miệng, Tô Mạt vẫn còn chưa tin: “Anh học Trung y?”
Nếu như là bác sĩ, anh nhất định là bác sĩ vô lại nhất toàn thế giới, lại không nói y thuật như thế nào, chỉ cần người này ở đây thì xác định là đã bị dán nhãn hiệu lang băm suốt đời!
Quý Thần Hi nói tiếp lời của cô, trên tay lại mò lên một miếng tiết vịt: “Trung tây kết hợp, mặc dù Tây y có thể trị ngọn, nhưng mà gia tộc truyền lại chính là Trung y.”
Từ mấy trăm năm qua gia tộc họ Quý đều là hạnh lâm kiều sở, thân là người thừa kế đương nhiên anh không thể thiếu được nghiên cứu Trung y, nhưng đối tượng của anh chủ yếu vẫn là Tây y.
“Cho nên, anh thật sự là bác sĩ?”
Tô Mạt không có phát hiện, mình lại bắt đầu tò mò nghề nghiệp của người đàn ông này, tuy chưa bao giờ muốn biết qua.
“Coi như là bác sĩ đi” Quý Thần Hi vừa thổi tiết vịt, vừa cười trả lời: “Thực sự anh rất ít đến bệnh viện giúp đỡ chữa bệnh, nói như vậy, anh làm bác sĩ lúc xuất hiện là phải xem duyên phận, không phải ai anh cũng cứu.”
Bác sĩ Elroy tim não nổi danh toàn thế giới, một kỳ tài của giới y học, anh ta không câu nệ với y học truyền thống, cố gắng đạt tới sáng tạo đồng thời chính mình lại làm việc rất nguyên tắc.
Có tiền không phải nhất định sẽ cứu, không có tiền thì không nhất định sẽ không cứu, hành tung mơ hồ, cũng không ra ánh sáng, thỉnh thoảng mới có truyền thuyết anh ta đang ở quốc gia nào đó cứu người bị bệnh nan y.