Đọc truyện Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử – Chương 2: Côn đồ lịch sự
Tô Mạt đi ra khỏi tòa nhà hành chính của bệnh viện Cửu Long, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời chạng vạng đầy mây đen.
Thật sự một chút cũng không phù hợp tâm tình của cô lúc này, vừa mới dùng một tỷ kết thúc cuộc hôn nhân ba năm của mình, không có bất kỳ cảm giác đau khổ, ngược lại có cảm giác nhẹ nhõm, dường như chớp mắt một cái, đã có thể nhìn thấy tự do.
Tô Mạt xoay người, liếc mắt nhìn lại bệnh viện Cửu Long rất quy mô ở sau lưng.
Nơi này vốn là nơi nuôi cô hai mươi năm, hôm nay bức thành hoàn cảnh này, nói là cứu sống, nhưng người nào đó ở bên trong bóng tối này lại biết đây? Thoát khỏi, cũng tốt.
Chẳng qua là…
Tô Mạt cô nửa đời không có lỗi với bất kỳ kẻ nào, hôm nay tại sao lại rơi vào tình cảnh như vậy? Nói là không quan tâm, nhưng có mấy người có thể thật sự không quan tâm đây? Cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì là thật, cái gì là giả? Trời đất bao la, cô có thể tin tưởng ai? Trừ tiền tiết kiệm bên trong ngân hàng kia thì không có bất kỳ ý nghĩa gì, cái gì cô cũng không có…
Tô Mạt lạnh nhạt cong khóe môi, không biết là vui hay là buồn. Xoay người lại ngoắc một chiếc tắc xi, nói với tài xế câu “Đi quán bar lớn nhất thành phố H”
Cũng trong lúc đó, phòng làm việc của tổng giám đốc khoa học kỹ thuật Vân Đằng thành phố H.
Vân Mặc Vận liếc nhìn một lần phương án trên bàn, cầm bút sửa từng cái, lại đang điền số liệu vào trong máy vi tính, làm việc rất nghiêm túc.
“Vân đại thần, tôi nói cậu quá cưng chiều cô bạn nhỏ nhà cậu đi!” Thân là “phụ tá đặc biệt của tổng giám đốc” Quý Thần Hi vừa nhàn nhã uống trà, vừa không biết xấu hổ mà quấy rầy Vân Mặc Vận: “Ngay cả phương án của cô ấy cũng phải dùng một cây bút sửa đổi, chỉ vì sợ cô ấy không giao nộp được mà bị xa thải, người bạn trai như cậu thật đúng là tận tâm tận lực (hết lòng hết dạ), khiến người ta thổn thức.”
Vân Mặc Vận lười chẳng muốn đáp lại anh, vẫn như cũ im lặng sửa chữa đồ của mình, nhưng Quý Thần Hi chính là loại người vĩnh viễn không biết “Da mặt dày” là gì, vì vậy tiếp tục quấy rầy: “Có tổng giám đốc như cậu bảo bọc, ai dám động đến cô ấy? Tôi nói có phải cậu quá cưng cô ấy rồi hay không, tôi thật sự là sợ đó, còn chưa kết hôn cậu để cô ấy phóng túng như vậy, nếu như kết hôn nhất định cậu là người con trai nhị thập tứ hiếu*, thật là bi kịch, bi kịch. Quay đầu lại tôi sẽ bào chế chút thuốc mỡ xoa bóp chuẩn bị cho cậu, tránh cho về sau quỳ cái bàn xát**, loại phát sinh quỳ bàn phím này của cậu thì không thể cứu được.”
* Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gươnghiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyênbiên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
** cái bàn xát: dùng để giặt quần áo
“Cậu rất rảnh?” Vân Mặc Vận thản nhiên trả về ba chữ cho anh ấy.
“Cũng được! Không phải là cậu biết rõ sao, hiện tại tôi là người thuộc loại toàn thế giới truy nã, cũng không dám lộ diện, nếu bị bắt trở về châu Âu liền thê thảm.”
“Phải không, vậy tôi đây nhận thấy vẫn là nên gọi điện thoại nói chuyện xưa với bệ hạ Nors.”
“Cậu không nên làm tôi sợ” Vừa nhắc tới người cậu nhỏ của mình Quý Thần Hi lập tức không còn bộ dạng côn đồ, nghiêm trang lắc đầu: “Tôi thật vất vả mới đột phá thế lực của bọn họ để chạy trốn, trở về nữa tôi lại phải cùng đám người bảo thủ xã hội ‘phong kiến’ kia đấu trí đấu dũng, này thật không dễ chơi chút nào.”
“Nếu không muốn trở về, thì im lặng ngồi đó.”
“Vân đại thần, chớ tức giận. Nếu không, sau khi tan việc tôi mời cậu uống rượu, mang theo Tiểu Nguyệt nhà cậu, như thế nào?”
“Không cho cô ấy uống rượu” Mặt Vân đại thần cũng không ngẩng, rất rõ ràng không cho anh ấy mặt mũi.
“Vậy cậu ra ngoài đi, gọi Húc Nhật, buổi tối chúng ta đi uống một chén” Biết anh ấy sẽ cự tuyệt, Quý Thần Hi không nóng không vội bỏ thêm một câu: “Là đàn ông nên có thời gian của đàn ông, dù sao phụ nữ vây quanh cũng không thấy là chuyện tốt gì, huống chi Tiểu Nguyệt nhà cậu gần đây không phải là đang bận thi cấp 6 sao, cậu đi cũng là tranh thủ về.”
Anh cũng không quên dùng lý do của Liễu Thi Nguyệt “Sự tồn tại của Vân Mặc Vận sẽ trở ngại suy nghĩ bình thường của mình” đưa Vân Mặc Vận ra khỏi cửa.
“”
Lần này Vân Mặc Vận không đồng ý, nhưng, cũng không phản đối.