Đọc truyện Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử – Chương 129: Đứa bé giáng sinh (2)
Đèn phòng sanh đỏ đến chói mắt, Quý Thần Hi ngồi ở trên ghế bên cạnh, nắm hai tay, bình tĩnh nhìn hai cánh cửa, không nói một lời.
Lưu Lăng ngồi ở một chỗ khác, cẩn thận dò xét Quý Thần Hi, anh không hiểu tại sao anh ta có thể lạnh nhạt như vậy —— ít nhất ở trong mắt của anh, Quý Thần Hi không nóng không vội, chẳng qua là vẻ mặt không chút thay đổi mà nhìn cửa.
Người đàn ông này thật kỳ quái.
Lưu Lăng nhớ lần đầu tiên lúc anh nhìn thấy Quý Thần Hi, đó là mới vừa ly hôn với Tô Mạt không lâu, anh kinh ngạc vì ngũ quan tuấn mỹ xuất chúng của Quý Thần Hi cùng khí chất cao quý tao nhã, mặc dù nói không biết người đàn ông này là từ địa phương nào tới, song là một viện trưởng của xã hội thượng lưu, anh trước tiên liền đoán Quý Thần Hi không phải là ngừơi đơn giản. Anh cho rằng ngừơi đàn ông ưu tú như vậy mặc kệ làm như thế nào cũng sẽ không động chân tình đối với Tô Mạt loại phụ nữ đã ly dị này . . . . . . Vậy mà, thời gian chứng minh anh sai rồi, một sai lầm khủng khiếp.
Quý Thần Hi thân là vương tử của Eros, tộc trưởng gia tộc Quý thị thật sự yêu Tô Mạt, đối với cô muốn gì được đó, cực kỳ thương yêu, thậm chí nguyện ý cưới cô ấy làm vương phi của mình, phần phong thái này làm anh xấu hổ. Nhưng, tại sao bây giờ Tô Mạt lâm vào nguy cơ thì anh ta lại lạnh nhạt như thế chứ? Chẳng lẽ anh ta không nóng nảy? Không lo lắng?
Mặc dù không hiểu thái độ của Quý Thần Hi, Lưu Lăng vẫn thông minh mà lựa chọn không đi qua hỏi, nhưng không ngờ Quý Thần Hi mở miệng trước.
“Cám ơn”
“Hả?” Lưu Lăng giật mình ngẩn ra, rồi lắc đầu một cái, “Không sao, vốn cũng là lỗi của tôi. . . . . .”
“Mặc kệ như thế nào, anh cứu Tô Tô, tôi đều cảm tạ anh.” Quý Thần Hi rũ mắt xuống, nhàn nhạt mà nói ra: “Tôi không nghĩ tới là anh cứu Tô Tô.”
“Tôi cũng không có nghĩ tới tôi sẽ cứu cô ấy.”
Lưu Lăng cười khổ, có một chút bất đắc dĩ, “Vốn là tôi do dự , nhưng cuối cùng vẫn không có chiến thắng được lương tri, có lẽ về sau tôi cũng không làm người xấu được rồi.”
Quý Thần Hi miễn cưỡng nâng lên một đường cong, ánh mắt vẫn không nháy mà nhìn chằm chằm cửa phòng sinh.
Lưu Lăng suy nghĩ một chút, vẫn là cẩn thận hỏi: “Anh rất quan tâm Tô Mạt?”
“Ừ.” Quý Thần Hi gật đầu một cái, coi như là trả lời.
“Nhưng bộ dáng của anh không hề giống là quan tâm. . . . . .”
Thanh âm của Lưu Lăng cũng không lớn, Quý Thần Hi hiểu rõ ý tứ của anh ta, “Quan tâm nhất định phải ra vẻ sao? Tô Tô đối với tôi quan trọng hơn sinh mạng, con là sự kết nối của chúng tôi, bây giờ cả hai ngừơi quan trọng nhất của tôi đang ở thời khắc sinh tử, nếu như mà tôi cũng hốt hoảng, còn có ai có thể cứu họ?”
Câu trả lời của Quý Thần Hi làm Lưu Lăng im lặng.
Anh ta nói cũng đúng, càng chí thân, càng như thế.
Hai người đàn ông này im lặng làm cho cả hành lang bệnh viện yên tĩnh, thời gian từ từ trôi qua, đang lúc Lưu Lăng đợi đến nóng ruột, thì giày cao gót thanh âm tí tách lại vang lên hành lang.
Theo phương hướng phát ra thanh âm thấy rõ người tới, Lưu Lăng trợn to mắt.
Một làn gió thơm bay tới, trước mắt của Quý Thần Hi bị một mảnh vải vóc giá trị xa xỉ chiếm giữ.
Công chúa Sophie dương dương đắc ý nhìn Quý Thần Hi, “Điện hạ, coi như anh bày nhiều mê trận như vậy nhưng vẫn là bị tôi tìm được đấy.”
Hơi cau mày, Quý Thần Hi chống lại thần thái kiêu ngạo của công chúa Sophie, lạnh lùng mở miệng, chỉ là một chữ: “Cút!”
Không chỉ là công chúa Sophie, bao gồm cả Lưu Lăng, cũng không có nghĩ tới Quý Thần Hi có thể vô lễ như vậy. Công chúa Sophie mất mặt, nên thấp giọng hầm hừ: “Điện hạ, chẳng lẽ ở cùng với cô gái thân phận thấp kém cũng làm cho thái độ đúng mực hoàng thất của ngài hầu như không còn?”
“Thái độ đúng mực?” Quý Thần Hi lạnh lùng nhìn công chúa Khổng Tước làm người ta chán ghét ở trước mắt, “Với những việc mà cô đã làm như vậy, cô còn có tư cách nói thái độ đúng mực với tôi?”
“Điện hạ, tôi làm những điều này đều là vì muốn tốt cho anh”
“Không đủ khả năng!”
“Điện hạ. . . . . .”
“Cút!”
Lúc một nóng một lạnh đối thoại căng thẳng, cửa phòng sanh mở ra, người có dáng vẻ bác sĩ lấy khẩu trang xuống, “Ai là thân nhân của sản phụ?”
“Tôi, tôi là vị hôn phu của cô ấy.” Quý Thần Hi đẩy công chúa Sophie ra, tiến lên đứng ở trước mặt bác sĩ, “Cô ấy thế nào rồi?”
“Có phải trước kia sản phụ từng có dấu hiệu sanh non hay không?”
Quý Thần Hi nhớ tới chuyện lần trước cỡi ngựa té bị thương, gật đầu một cái, “Thời điểm mang thai mấy tuần từng có, nhưng sau lại bồi dưỡng rất khá.”
Nữ bác sĩ lắc đầu một cái, thở dài, “Thân thể của sản phụ vốn là rất yếu, thai kỳ trước đó có dấu hiệu sanh non, hiện tại bị thương nặng có thể sẽ đưa đến sinh non.”
“Sinh non?” Quý Thần Hi nhíu mày mà hỏi: “Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Rất khó nói, chúng ta sẽ bảo đảm bình an sinh ra, nhưng. . . . . .” Bác sĩ có chút khó xử nhìn Quý Thần Hi, “Nếu như thời điểm nguy cơ, không ngoại trừ sẽ có hai loại tình huống bảo vệ người lớn và bảo vệ đứa nhỏ.”
Quý Thần Hi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: “Nếu như có nguy cơ, không cần suy tính, tôi chỉ cần ngừơi lớn bình an vô sự.”
Bác sĩ gật đầu một cái, xoay người tiến vào phòng sanh, từ trong khe hở cửa mở ra Quý Thần Hi chỉ nhìn thấy một tấm rèm màu trắng. Anh biết, sau rèm chính là Tô Tô và con còn chưa ra đời của anh. . . . . .
“Điện hạ, cách làm của ngài hình như rất không hợp quy tắc của hoàng gia.” Công chúa Sophie chỉ sợ thiên hạ không loạn mà nhướng mày, “Anh và Tô Mạt cũng chưa có kết hôn, nhưng con của cô ta chính là người thừa kế Eros tương lai, chưa có thương lượng với bệ hạ Nors liền chủ quan yêu cầu bảo vệ ngừơi lớn, ngài làm như vậy có suy tính đến vấn đề sau này của hoàng gia không?”
Ở hoàng thất Châu Âu có quy tắc bất thành văn, phàm là người thừa kế lựa chọn thứ nhất thì lúc sinh ra nếu như gặp phải nhân tố không thể kháng cự, hết thảy phải bảo toàn đứa nhỏ đứng đầu, còn lại thứ hai.
Quý Thần Hi đang phiền lòng, làm sao cho công chúa Sophie sắc mặt hoà nhã, “Chuyện của tôi không cần cô quản!”
“Tôi chỉ là nhắc nhở điện hạ thân là vương tử Eros nên có ý thức trách nhiệm, mà không phải vì một chuyện không quan trọng hủy đi quy tắc của hoàng gia.” Công chúa Sophie nghiêng mắt nhìn phòng sanh một cái, thờ ơ nói: “Huống chi là một cô gái bình dân hạ tiện, không phải là quý tộc gì đó, về phần cô ta cần gì suy tính nhiều như vậy. . . . . .”
Nửa câu sau của công chúa Sophie đã kích thích đến ranh giới cuối cùng của Quý Thần Hi, anh đột nhiên quay đầu nhìn Sophie, bão táp trong mắt màu xanh muốn bộc phát, hung hăng nói: “Tôi nói lại một lần, đây là chuyện của tôi, không cho phép cô ở nơi này quơ tay múa chân! Tô Mạt là vợ của tôi, lại càng không cho phép cô tùy ý chửi bới cô ấy! Hiện tại, lập tức, cút khỏi tầm mắt của tôi!”
Lửa giận của Quý Thần Hi hù đến công chúa Sophie, trong lúc nhất thời cô ta cũng không dám nói gì nữa, về phía Lưu Lăng, nhìn thấy biểu tình của Quý Thần Hi giận dữ như thế lại có chút vui mừng, anh ta khẩn trương vì Tô Mạt như vậy, nhất định là rất yêu cô ấy. . . . . .
Công chúa Sophie lui sang một bên, nhìn ánh mắt của Quý Thần Hi âm u đến dọa người. Một ngày nào đó, nhất định cô sẽ làm cho anh ta biết hậu quả đối xử cô như vậy!
Thời gian qua bao lâu, Quý Thần Hi cũng không có khái niệm, ý niệm duy nhất ở đáy lòng chỉ là muốn Tô Mạt bình an.
Chỉ cần cô ấy bình an, cái gì anh cũng có thể không cần.
Ba người, ôm ba loại tâm tình cùng mục đích chờ đợi tin tức hoặc là tốt, hoặc là xấu, không để cho bọn họ chờ quá lâu, đèn phòng sanh chợt tắt, cửa đóng chặt cũng từ bên trong mở ra.
Nữ bác sĩ vừa mới xuất hiện đi ra cửa đầu tiên, lấy khẩu trang xuống, đối mặt với lo lắng của Quý Thần Hi lộ ra nụ cười chúc phúc, “Chúc mừng anh, mẹ con bình an.”