Đọc truyện Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử – Chương 126: Lúc đó yêu em
Nhiệt độ ấm áp làm cho người ta buồn ngủ, bốn phía vô số hoa hồng xinh đẹp nở rộ, ngồi ở trên ghế dựa trong hoa viên, yên lặng cảm nhận thời gian buổi chiều vô cùng thoải mái.
Mùi hoa kèm theo từng trận gió mát làm người ta thoải mái, nhất là thời gian an bình như vậy.
“Tô Tô, có muốn uống nước hay không?”
Thanh âm đến từ bên cạnh làm Tô Mạt mở mắt ra, nhận lấy ly trà Quý Thần Hi bưng qua uống một ngụm nước, cô muốn ngồi dậy nhưng lại có chút khó khăn. Mang thai 9 tháng, bụng đội lên ngăn cản động tác tùy ý của cô.
Quý Thần Hi lấy ly nước trong tay Tô Mạt ra, ôm cô ngồi dậy, ở sau lưng cô kê thêm một cái gối ôm thật dầy.
Vuốt phần gồ lên của mình, Tô Mạt hơi cau mày, “Gần đây bụng càng ngày càng nặng, có phải sắp đến ngày dự sinh hay không vậy?”
Quý Thần Hi suy nghĩ một chút, cái mền trong tay nhẹ nhàng đắp lên trên người cô: “Ngày dự sinh còn hơn nửa tháng, bây giờ em vẫn là hiện tượng bình thường, không có chuyện gì.”
Bác sĩ nổi danh đều nói như vậy, Tô Mạt gật đầu một cái.
Kể từ lúc mang thai, không ngờ rằng Thần Hi lại quan tâm đến đứa bé này mãnh liệt như vậy, biết rõ Thần Hi giống như cô, đang mong đợi sinh mạng nhở này ra đời, nhưng từ đầu chí cuối Thần Hi đều không có biểu hiện gì quan tâm với đứa bé. Có thể nói Quý Thần Hi yêu cô nhất, con thứ hai, vậy mà có một việc cô rất muốn hiểu rõ.
Giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô quay đầu nhìn Quý Thần Hi, “Anh nói xem, em mang là con trai hay con gái đây?”
“Đều có thể.” Quý Thần Hi vội vàng đem áo chòang khoác lên trên người Tô Mạt, trả lời tùy ý.
Tô Mạt có chút không hiểu, nhướng mày lên nhìn anh, cũng không nói chuyện.
Quý Thần Hi đem áo choàng và cái mền đều đắp kín, mới phát giác ánh mắt của Tô Mạt nhìn mình rất quái dị. Nhớ tới trả lời mới vừa rồi, anh liền hiểu ý tứ của Tô Mạt, vội vàng cười làm lành, “Chỉ cần là em sinh , mặc kệ con trai hay con gái, đều là con của anh chứ sao.”
“È hèm.” Hiển nhiên trả lời như vậy không thể làm cho Tô Mạt hài lòng, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm cha đứa bé, “Vậy anh thích con trai hay con gái?”
“Đều thích, đều thích.”
“Hình như anh không có quan tâm lắm đến con?”
Nghi ngờ của Tô Mạt làm Quý Thần Hi ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu cười nhẹ, ngồi ở bên cạnh Tô Mạt, ôm cả người cô vào trong ngực, “Anh cho em biết một chuyện, nhưng mà em phải đáp ứng anh, phải nghe hết toàn bộ lời nói của anh thì mới có thể lựa chọn tức giận hay là tha thứ.”
Tô Mạt im lặng gật đầu một cái.
“Em còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chứ?”
“Ở bar midnight thành phố H.” Tô Mạt nhớ ngày đó, là ngày đầu tiên cô dùng một triệu để cáo biệt độc thân.
Quý Thần Hi gật đầu một cái, lấy đầu cô tựa lên trên vai mình, “Ngày đó là tình cờ, trời ban cho tình cờ. Anh vốn là chỉ hẹn bọn Mặc Vận đi uống rượu, làm thế nào cũng không có nghĩ ra sau đó gặp em, hoặc là nói, không có nghĩ qua gặp mặt liền yêu. . . . . . Sự xuất hiện của em đánh loạn kế hoạch ban đầu của anh.”
“Kế hoạch?” Tô Mạt chú ý tới cái từ này.
“Ừ, khi đó mặc dù thân là vương tử của Eros, nhưng anh cũng không nguyện ý thừa kế vương vị. Em biết đó, cậu anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh, anh và bọn họ chơi chạy cự li dài, liên tục chín năm, hành tung của anh ở các nơi trên thế giới đều mơ hồ, nhưng đáng tiếc, trách nhiệm của anh, mọi cách trốn tránh đều không có tác dụng. . . . . . Vì có thể hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của vương vị này, anh và cậu nói ra một điều kiện. Nội dung chính là trước khi anh 26 tuổi nhất định phải có một đứa con huyết thống thuần chánh và cũng chính là người thừa kế lựa chọn thứ hai, như thế cậu có thể tuyên bố sau khi anh 35 tuổi lại thừa kế vương vị, hoặc là do con cháu anh thừa kế. Nhưng nếu như không có thì nhất định anh phải ở 26 tuổi trở lại công quốc Eros lên ngôi trở thành quốc vương.” Quý Thần Hi than nhẹ một tiếng, “Đối với anh mà nói, đây là một chủ ý tốt có thể nhất cử lưỡng tiện. Bởi vì anh biết, từ trong lòng anh đã cự tuyệt trở thành quốc vương, cũng không thể tùy tiện kết hôn với một phụ nữ, cho nên chỉ cần có một đứa nhỏ anh liền có thể đẩy xuống tất cả.”
Không kết hôn, lại muốn có con. . . . . . ý tưởng của Quý Thần Hi là đơn giản như vậy, đối với một người đàn ông mà nói, đây là kế hoạch tốt cỡ nào, nhưng đối với mẹ đứa bé kia, đây là kết cục tàn nhẫn cỡ nào!
Tô Mạt đột nhiên cảm thấy tim của mình lạnh một chút, tay không tự giác mà xoa bụng của mình. . . . . .
Quý Thần Hi chú ý tới hành động của cô, nhưng không có ngăn cản cô, mà tiếp tục nói: “Cũng chính ngày đó, anh quyết định dùng cái biện pháp này tranh thủ tự do cho mình, vậy mà ông trời làm không tốt, đang lúc ý định của anh không chịu trách nhiệm như thế, em xuất hiện. . . . . .”
Ngón tay dài trắng nõn cầm tay hơi lạnh của Tô Mạt, cùng nhau đặt ở bụng của Tô Mạt, giọng nói của Quý Thần Hi có chút thấp, có chút ấm, “Ngày đó, em mặc một cái quần màu lam, nhìn thấy em lần đầu tiên, anh cho rằng nhìn thấy bông tuyết tinh khiết nhất trên núi Alpes. Em rõ ràng lãnh đạm như vậy, xa cách như vậy, nhưng anh lại nhìn thấy trong mắt em đau đớn, bất đắc dĩ, giễu cợt và chán ghét chính mình, không biết vì sao, nhất cử nhất động của em đều giằng co ở trong tầm mắt anh, anh muốn dời đi cũng không được. . . . . .”
Vương tử phong lưu đa tình gặp phải nữ thần băng tuyết hóa thân, cảm giác trong nháy mắt đều trở thành vĩnh hằng. Đây chính là số mệnh Quý Thần Hi nhìn thấy Tô Mạt lần đầu tiên, không thể trốn tránh.
“Thấy em uống rượu mạnh một ly lại một ly, anh không khống chế được muốn đến gần em, cho nên. . . . . .”
Quý Thần Hi dừng lại, cảm giác ngón tay cứng ngắc của Tô Mạt khôi phục mềm mại, cũng biết màn lạnh lẽo kia ở trong lòng cô đã tiêu trừ, anh mới yên tâm nói tiếp, “Đêm đó không có ở trong dự liệu của anh, mặc dù anh đối với em là vừa thấy đã yêu, nhưng mà anh cũng không muốn nhanh như vậy đã lấy được em. Em thiếu hụt chính là yêu, cho nên anh muốn từng bước từng bước theo đuổi em, để cho em cảm giác được tình yêu của anh, tiếp theo yêu anh.”
Tô Mạt cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Đêm đó, là em chủ động?”
“Hẳn là hai bên tình nguyện.” Quý Thần Hi hôn nhẹ bên má cô một cái, quyết định tạm thời nhảy qua cái đề tài này, “Nhưng anh thật sự không nghĩ tới, sau khi trời sáng em lại dám để lại giấy nợ thả chim bồ câu anh (thất hẹn)!”
Giấy nợ “gọi vịt” hoàn toàn đả kích lòng tự ái người đàn ông của anh. Vương tử điện hạ thân phận cao quý trở thành cùng ngủ cũng thôi đi, lại còn bị vứt bỏ tàn nhẫn? !
Giọng nói cắn răng nghiến lợi của Quý Thần Hi không có lừa gạt được lỗ tai của Tô Mạt, Tô Mạt nhún nhún vai, bày tỏ mình không sợ, “Em cho rằng gặp phải là Ngưu Lang đặc biệt quyến rũ cô gái say rượu.” (Ngưu Lang là cách gọi những người trong đội ngũ “trai đẹp” tiếp rượu tại các quán bar, sàn nhảy)
“Ngưu Lang?” Quý Thần Hi nhất quyết không tha đem mặt tiến tới trước mắt Tô Mạt, môi ý vị hôn lên gương mặt của cô, tựa như lưu manh hỏi: “Em gặp qua Ngưu Lang đẹp trai như vậy chưa?”
Tô Mạt đẩy nhẹ gương mặt tuấn tú làm loạn của anh, cười nhẹ và nói: “Không có không có, em chưa từng gặp qua bò có con ngươi màu xanh, không cần. . . . . . nhột quá. . . . . .”
Nói đến màu sắc của ánh mắt, Quý Thần Hi dừng lại hành động lưu manh có chút không hiểu, “Lúc anh gặp em rõ ràng có mang kính đổi màu, làm thế nào em nhận ra?”