Tứ Đại Danh Bộ

Chương 33: Dung Nhan


Đọc truyện Tứ Đại Danh Bộ FULL – Chương 33: Dung Nhan


Cao Hiểu Tâm bưng chậu nước bước lên trên lầu, chậu nước thì nóng mà lòng nàng thì lạnh băng, cảm giác cũng trầm xuống.
Nàng vừa bước qua cửa phòng, bất chợt nhìn thấy một mỹ nhân đang soi mình trong gương đồng, ánh tuyết ngoài cửa sổ ánh lên gương đồng, gương đồng lại ánh lên gương mặt của nữ tử, giống như ở trong động sâu dùng nến chiếu rọi những bức họa Đôn Hoàng vậy; nàng đang vuốt tóc ra sau gáy, những sợi tóc vừa nãy hãy còn rối bù, bẩn thỉu, bây giờ đã xõa tung ra, mượt mà, óng ả.

Nàng xắn tay áo lên tới tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng như là hoài sơn ngào đường, trên thân mỹ nữ này chỉ khoác một tấm y phục mỏng.

Có lẽ là vì vừa mới tắm xong nên có những chỗ còn hơi ướt, để lộ ra làn da trắng như bạch ngọc, toàn thân mỹ nữ đẹp đến độ làm người ta bất nhẫn, lại khiến người ta mơ hồ.

Trước tấm gương đồng còn cắm một nén hương, khói bay nghy ngút.
Tuyết ý, kính quang, ngọc sắc, nhục cảm hòa vào khói hương nhàn nhạt, ngay cả Cao Hiểu Tâm cũng như chìm vào làn khói ấy mà quên đi nàng là ai, quên đi đây là nơi nào?
Đinh Thường Y nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, liền dừng tay chải tóc lại, nghiêm đầu mỉm cười gọi:
– Cao cô nương?
Cao Hiểu Tâm giờ mới sực tỉnh, bưng chậu nước bước vào nói:
– Đinh tỷ tỷ.
Giờ nàng mới phát hiện ra dung nhan vừa được rửa sạch sẽ, lông mày cong cong, đáy mắt long lanh, hai môi hồng hồng, miệng nàng nhoẻn cười tựa như một chiếc thuyền nan trôi nổi trên mặt nước hồ trong như gương vậy, thật u mỹ, thật xinh tươi, ngay cả Cao Hiểu Tâm là nữ nhy mà cũng phải động tâm, chỉ muốn hôn lên gò mà phấn Hang đá Đôn Hoàng:
Đôn Hoàng (Cam Túc) có hang động, với , thước vuông những bức họa được vẽ trên vách đá, , tranh tượng và mái hiên kiến trúc bằng gỗ được treo gie ra trong những hang động.
Hoài sơn:
tên một vị thuốc.
hồng, bầu bĩnh của nàng, cặp ngọc phong ẩn hiện sau lớp sa mỏng của nàng khiến Cao Hiểu Tâm thất vọng tự ti, tự ti như mình chỉ là mà một con nha đầu tầm thường.
Nghĩ như vậy nên nàng cơn tức vừa nãy của nàng bỗng chốc xẹp xuống.
Nàng bưng chậu nước đặt lên bàn, thấp giọng nói:
– Muội mang nước lên cho tỷ tỷ rửa mặt.
Trong chậu nước hiện lên hai gương mặt, Đinh Thường Y ở gần, gương mặt tròn trịa phúc hậu, trắng như nước, còn nàng thì ở phía xa, khuôn mặt trái xoan thanh tú, cũng trắng như nước vậy, cả hai đều không có màu sắc, nhưng lại gây cho người ta hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, một mãnh liệt ngọt ngào, một tràn trề sức thanh xuân.
Đinh Thường Y đột nhiên cầm lấy chiếc khăn trên tay nàng, nghiêng đầu hỏi:
– Làm sao vậy? Muội không vui hả?
Cao Hiểu Tâm vội vàng che đậy, nhưng nước mắt cứ tuôn trào, từng giọt từng giọt rơi xuống cánh tay trắng muốt của Đinh Thường Y.

Đinh Thường Y đau lòng nắm tay nàng nói:
– Có chuyện gì vậy? Làm sao mà muội phải khóc?
Cao Hiểu Tâm thầm nghĩ:
“Làm sao mà tỷ biết được? Làm sao mà tỷ biết được!”.
Đoạn gạt lệ nói:
– Muội vui quá ấy mà, là muội vui quá nên mới khóc.
Đinh Thường Y mỉm cười vuốt tay nàng hỏi:
– Gia gia muội đã về, vui mừng là đúng rồi.

Còn Đường Khẩn? Y đâu sao không trò truyện với muội?
Cao Hiểu Tâm nhẹ nhấc tay ra khỏi lòng bàn tay nàng nói:
– Huynh ấy, huynh ấy rất tốt!
Đinh Thường Y vừa nghe nàng nói như vậy, lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhưng nhất thời cũng không biết nói gì cho tốt, chỉ đưa tay lên khẽ vuốt tóc nàng nói:
– A đầu ngốc! A đầu ngốc!
Cao Hiểu Tâm cũng biết Đinh Thường Y đã hiểu lòng mình, cầm khăn lau qua mặt rồi nói:
– Đinh tỷ tỷ, muội hy vọng hai người hạnh phúc, muội hy vọng hai người được hạnh phúc, thật đấy!
Nói xong liền che mặt chạy đi.

Đinh Thường Y ngây người giây lát, chỉ thấy một trận gió nhẹ thổi qua.

Nàng thở dài đưa tay với cây trâm định cài lên đầu, thầm nghĩ nên có xem xuống nhà tìm Cao Hiểu Tâm hay không, chợt thấy trước cửa phòng tối sầm lại, một thân hình khôi vĩ đứng sừng sững nhìn nàng, chẳng nói một lời, nhưng còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Đinh Thường Y đặt cây trâm xuống, mái tóc dài lại thả xuống bờ vai, nàng thầm suy tính, quyết định nói cho gã biết điều gì đó, nhưng chợt thấy thần tình của Đường Khẩn đang nhìn mình.
Cổ họng Đường Khẩn chuyển động không ngừng, thần sắc thập phần kỳ quái, đột nhiên gã ôm chặt lấy nàng, chỉ nói một chữ:
– Ta …
Sau đó thì cuồng loạn hôn tới tấp.
Lúc này bờ ngực vạm vỡ của Đường Khẩn và đôi ngọc phong mềm mại của Đinh Thường Y đã ép sát vào nhau, chỉ cách một lớp sa mỏng, cảm giác mềm mại ôn nhu này khiến cả người gã như bốc cháy phừng phừng, những sợi râu ngắn của gã đâm vào cổ, vào cằm, vào má của nàng, hơi thở hổn hển không ngừng.
Trong khoảnh khắc như si như dại, như say như tỉnh này, ngay cả một nữ nhân thành thục như Đinh Thường Y cũng như rơi vào mộng cảnh.
Nàng nhắm hờ mắt, miệng rên rỉ, nhưng vẫn nói ra ba chữ hết sức rõ ràng:
– Quan Phi Độ.
Đường Khẩn lập tức cứng đờ người.

Huyết dịch toàn thân gã đang nóng bừng bừng trong nháy mắt đã như đông kết lại, gã cảm thấy lạnh, lạnh đến mức cả người cứ run lên bần bật.
Đinh Thường Y nhẹ nhàng đẩy gã ra, đưa tay áo lên lau nước bọt mà gã lưu lại trên miệng nàng, tư thái này thật khiến Đường Khẩn tan nát cả cõi lòng.
Đinh Thường Y đưa mắt liếc nhìn gã.

Đường Khẩn thống khổ nói:
– Đinh cô nương, tôi …
Đinh Thường Y với tay lấy một nén hương:
– Trái tim của ta, cả một đời này chỉ thuộc về một người.
Đường Khẩn nắm chặt song quyền, cơ mặt giật giật:
– Tôi xin lỗi …
Đinh Thường Y chắp tay trước ngực, vì tránh gã lại xung động nữa nên thái độ của nàng cực kỳ mềm mỏng:
– Huynh không có gì sai cả, ta là tàn hoa bại liễu.

Bất kỳ ai, chỉ cần y thích, ta thích, ta đều có thể tốt với y, nhưng trái tim ta vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Quan đại ca thôi.
Nàng nhìn thẳng vào Đường Khẩn nói:
– Huynh đã có Cao cô nương, Cao cô nương là một cô gái tốt, cô ấy mới đúng là tình lữ tốt của huynh.
Nàng trầm giọng xuống nói tiếp:
– Không nên vì ta mà phá hỏng mối nhân duyên tốt này.
Đường Khẩn cảm thấy cổ họng như nghẹn lại:
– Tôi …
Đinh Thường Y liền chuyển chủ đề tránh cho gã khó xử:
– Nơi này còn có mấy tiêu cục? …!Ta muốn nói là những tiêu cục lớn mở cách đây khoảng bảy tám năm.
Đường Khẩn nghĩ ngợi giây lát, hồi lâu sau mới nói:
– Tiêu cục …!mở từ lâu cũng chỉ có một …!những tiêu cục khác đều không thể làm nổi …!Lê tiêu đầu cũng mới mở một tiêu cục mới, nhưng cũng chưa được mấy ngày …
Đinh Thường Y có chút ngạc nhiên, nàng trầm tư giây lát rồi hỏi tiếp:
– Vậy trong Thần Uy Tiêu Cục này có ai họ Quan, tuổi chừng hai mươi, lông mày tỉa cao, phía trên lông mày có một nốt ruồi đen …
Đường Khẩn ngạc nhiên nói:
– Lông mày tỉa cao, phía trên lông mày có nốt ruồi …
Người như vậy gã nghe rất quen, nhưng vì tinh thần còn chưa hồi phục hết nên nhất thời cũng không ngớ nổi đó là ai.
Đinh Thường Y dựa vào một chút hy vọng cuối cùng nói:

– …!Tên của y là Quan Thú.
“Quan Thú? Quan Tiểu Thú?”.

Đường Khẩn nhảy dựng người lên nói:
“Quan Tiểu Thú chính là Tiểu Đạn Tử mà!”.
Đinh Thường Y bị gã làm giật mình:
– Tiểu Đạn Tử là …
Đường Khẩn so với Đinh Thường Y còn kinh ngạc hơn gấp bội:
– Tiểu Đạn Tử đã đến nha môn làm việc rồi!
“Đến nha môn làm việc?”.

Đinh Thường Y lại lặp lại một lần nữa:
“Ý của huynh là …?”.
– Hắn đi làm bộ khoái rồi!
Đường Khẩn nói với ngữ điệu không tin tưởng lắm.
Đinh Thường Y vội chạy vào trong, thay y phục, buộc gọn tóc lên, lấy kiếm, lúc đi ra khoác lên tử bào, phút chốc đã biến thành một nữ hiệp anh phong lẫm lẫm.

Đường Khẩn quýnh lên hỏi:
– Đinh cô nương, cô nương định đi đâu?
Đinh Thường Y lo lắng nói:
– Quan đại ca không yên tâm nhất, yêu thương nhất chính là người đệ đệ này, ta quyết không thể để hắn có bất kỳ tổn hại nào.
Đường Khẩn muốn khuyên giải nàng, nhưng lại không biết khuyên giải thế nào, đang lúng túng thì chợt nghe Cao Phong Lượng nói:
– Đinh cô nương, ngay cả chúng ta cũng không biết người cứ hai ba tháng đến thăm y một lần là Quan đại hiệp, thì e rằng nha sai, quan phủ vị tất đã biết, Quan Tiểu Thú tạm thời có lẽ không gặp phải chuyện gì đâu.
Đinh Thường Y thấy cả hai phu phụ Cao Phong Lượng đều đã đến, không tiện nghịch ý xông ra, đành nói:
– Quan đại ca sợ danh tiếng của mình bên ngoài không tốt, không muốn để đệ đệ biết là hắn có một vị ca ca làm đại đạo, nên trước giờ không hề nói cho Tiểu Thú biết.
Đường Khẩn ngẩn người ra hỏi:
– Làm sao mà tôi chưa từng gặp Quan đại ca ở đây nhỉ?
Cao phu nhân mỉm cười nói:
– Cậu chỉ biết cùng với Hiểu Tâm đào tường khoét động, người nào đến cậu biết được sao? Cũng từ miệng Tiểu Thú mà ra cả, y lúc nào cũng rất khâm phục vị ca ca này.
Cao Phong Lượng tiếp lời:
– Kỳ thực Quan đại hiệp là một vị đại hiệp chân chính, cũng là một vị nghĩa đạo, quan binh hận y thấu xương nên mới hạ thấp huynh ấy mà vu cho là đạo tặc.

Tiểu Thú tuy tuổi còn nhỏ, nhưng là người biết phân biệt thị phi, Quan đại hiệp hà tất phải giấu y chuyện này.
Đinh Thường Y thở dài:
– Quan đại ca cũng chỉ hy vọng thành tựu của đệ đệ sau này sẽ cao hơn cả huynh ấy …!Quan đại ca vốn cũng xuất thân danh gia vọng tộc, nhưng vì tiểu nhân hãm hại nên mới gia phá nhân vong, Quan đại ca cũng vì bị bức bách nên mới phải làm đạo tặc …
nhưng huynh ấy lúc nào cũng mong mỏi Quan gia sẽ có nhân tài, quang tông diệu tổ, có thể nở mặt nở mày với thiên hạ, trùng chấn thanh uy cho gia tộc.
– Đinh cô nương, tâm tình của cô nương ta hiểu được.
Cao Phong Lượng thành khẩp nói:
– Bây giờ hãy đi dùng cơm trước, sau đó ta sẽ đi cùng với cô nương đến tiềm nhập nha môn …!Ta nghĩ cô nương cũng chưa gặp Tiểu Thú lần nào, có ta đi sẽ tiện hơn rất nhiều.
Đinh Thường Y thấy phu phụ Cao Phong Lượng rất có thành ý, huồng hồ đêm nay lại là bữa cơm đoàn tụ của Thần Uy Tiêu Cục, nàng cũng không tiện chối từ nên đành nói:
– Như vậy cũng được.

Nói đoạn bước đến trước cửa sổ, thắp lên một nén hương, lẩm bẩm cầu nguyện.
Cao phu nhân thấp giọng hỏi:
– Đinh cô nương …?
Cao Phong Lượng thấp giọng ngắt lời:
– Quan đại hiệp đã tạ thế rồi.
– Cục Chủ.
Đường Khẩn đứng bên cạnh lên tiếng.
Cao Phong Lượng thấy thần sắc Đường Khẩn nghiêm nghị liền hỏi:
– Có chuyện gì?
Đường Khẩn nói:
– Hành động tối nay, tôi cũng muốn đi.
Cao Phong Lượng vốn định bảo gã ở lại bảo vệ tiêu cục, nhưng thấy quyết ý trong ánh mắt Đường Khẩn nên đành gật đầu đáp ứng.
Đinh Thường Y mặt hướng ra thế giới tuyết trắng mênh mông bên ngoài cửa sổ thầm khấn trong lòng:
– Quan đại ca, muội đã đưa Đường huynh đệ trở về tiêu cục, chỉ cần an trí cho Tiểu Thú nữa là muội không còn gì để hối hận …
Một trận gió nhẹ thổi đến làm cánh cửa khép hờ va đập vào nhau, bên dưới truyền lên mùi hương nồng nàn của đồ ăn, nhưng phảng phất như đó là yên hỏa của nhân gian, còn nơi đây là thiên đình lạnh lẽo vậy …
Ít nhất thì trong lòng của Đinh Thường Y cũng tịch mịch cô liêu như vậy.
oo Người trong nha môn đều đã đi hết, nhưng vẫn còn không ít thứ có thể ăn được.
Ba người đang nướng thịt, mùi thơm bốc lên làm cả ba đều cảm thấy ấm áp.
– Ngài nói xem Khô Lâu Họa là thứ gì?
Lãnh Huyết nói:
– Làm sao lại khiến cho Lý Ngạc Lệ phải úy kị như vậy? Dường như lại có liên quan đến Thần Uy Tiêu Cục nữa?
– Ta cũng không biết nữa.
Lý Huyền Y nói:
– Bất quá, ta nghe nói người sáng lập ra Thần Uy Tiêu Cục là Cao Sở Thạch có quan hệ rất thân thiết với thượng thư bộ lễ Thạch Phong Tuyền đại nhân, nhưng Thạch đại nhân và Phó thừa tướng cũng có xích mích với nhau, Lý đại nhân lại là thân tín của Phó thừa tướng, chuyện này …!có thể có quan hệ với nhau.
Lãnh Huyết thở dài than:
– Chuyện chốn quan trường quả thực quá phức tạp, nếu lỡ bất cẩn để bị cuốn vào vòng xoáy tai họa, e rằng khó tránh khỏi tan xương nát thịt.
Quan Tiểu Thú lớn giọng phụ họa theo:
– Tôi cũng không thể hiểu nổi những thứ ở trong quan trường.
Lý Huyền Y cười cười nói:
– Đã không hiểu, tại sao cậu còn làm nha sai?
Quan Tiểu Thú nói:
– Chính vì không hiểu nên mới phải làm nha sai.
Lý Huyền Y ngạc nhiên:
– Ồ?
Quan Tiểu Thú hai mắt sáng rực:
– Ca ca của tôi nói, nếu hiểu được rồi, tốt thì sẽ học, xấu thì sẽ tự mình làm gương, gạn đục khơi trong.
Lãnh Huyết cười hỏi:
– Vị ca ca tài giỏi đó của cậu, rốt cuộc là ai vậy?
Qan Tiểu Thú tự hào đáp:
– Quan Phi Độ.
Lãnh Huyết và Lý Huyền Y cùng “a” lên một tiếng, Quan Tiểu Thú thấy thần tình kỳ lạ trên mặt họ, đang định hỏi thì chợt nghe trên xà nhà có người nói:
– Quả nhiên không hổ là Bộ Vương, Danh Bộ, cuối cùng vẫn bị hai người phát hiện rồi.
Lãnh Huyết và Lý Huyền Y thoáng biến sắc mặt, lò lửa như muốn bùng lên.

Một người dài người phóng xuống đứng trước mặt họ.

Người này râu dài, mặt ngọc, chính thị là Lý Ngạc Lệ.
Y vừa xuất hiện, cả gian phòng như thu hẹp lại, tối tăm đi, cũng thấp hẳn đi.
Trường kiếm màu thúy ngọc sau lưng y cùng với chiếc nhẫn ngọc xanh trên ngón tay, bị ánh lửa chiếu vào làm ánh lên một sắc màu ma quái, chiếc bóng to lớn của y chiếu trên tường, trông giống như một hắc hành nhân đang phi hành vậy, lúc thì thần xuất, lúc thì quỷ mạt.
Y mỉm cười nhìn ba người.

– Lý huynh, lần trước không biết huynh là Bộ Vương Lý Huyền Y danh động bát phương, oai chấn cửu châu, có chỗ nào thất kính mong huynh độ lượng mà bỏ quá cho.
Lý Huyền Y nhạt nhẽo nói:
– Lần trước ta cũng không y lễ bái kiến, cũng mong Lý đại nhân lượng thứ.
Hai người thấy Lý Ngạc Lệ từ trên xà nhà phóng xuống, trong lòng đều lấy làm kinh hãi, nếu như Lý Ngạc Lệ âm thầm đánh lén, chỉ sợ không ai kịp ra tay ứng phó, cũng may là Lý Ngạc Lệ tưởng rằng bọn họ đã phát giác nên mới cố ý hiện thân ra như vậy.
Bọn họ đều không biết rằng lúc nghe Quan Tiểu Thú nói Quan Phi Độ là ca ca của gã, hai người cùng “a” lên một tiếng thì Lý Ngạc Lệ ẩn thân trên xà nhà cũng chuẩn bị tập kích, tay đã đặt lên đốc kiếm, rút ra được nửa thốn.
Lý Ngạc Lệ tưởng rằng tiếng rút kiếm đã làm mình bị đối phương phát hiện, mất đi ưu thế bất ngờ, nên liền hiện thân xuất chiến:
– Lý huynh, kỳ thực huynh và ta có thể nói có uyên nguyên rất sâu xa, hà tất phải khách khí như vậy?
– Ồ?
– Lý huynh và ta, đều là người làm việc cho Phó thừa tướng, như vậy là có tình đồng liêu; Công tử của Lý huynh lại do ta nuôi dưỡng nhiều năm, ta coi nó như là con đẻ, như vậy là có tình huyết nhục, nay lệnh lang đã gặp phải tai ương, không may bị bọn phản tặc Vô Sư Môn và Thần Uy Tiêu Cục sát hại, chúng ta càng phải hợp tác với nhau để báo mối huyết thù này mới đúng.
Lãnh Huyết đứng bên nghe mà lòng chấn động, chàng không thể nào ngờ nổi thì ra Lý Trù Trung lại là cốt nhục của Lý Huyền Y, Lý Ngạc Lệ chỉ là người thay lão nuôi dưỡng mà thôi.

Lý Ngạc Lệ và Lý Huyền Y có quan hệ sâu sắc như vậy, đây là chuyện mà Lãnh Huyết không hề nghĩ tới, vậy mà không hiểu sau Lý Ngạc Lệ lại như có vẻ là lần đầu tiên gặp mặt Lý Huyền Y vậy.
Chỉ nghe Lý Huyền Y lên tiếng hỏi:
– Trù Trung có phải đã lạm dụng tư hình, lột da phạm nhân để chế thành Khô Lâu Họa?
Lý Ngạc Lệ mỉm cười đáp:
– Đúng vậy.
Lý Huyền Y lại hỏi:
– Lúc Trù Trung bị giết, có phải đang chuẩn bị dụng hình với Đường Khẩn, hơn nữa còn vừa hại chết Quan Phi Độ?
Lý Ngạc Lệ suy nghĩ giây lát rồi đáp:
– Hình như là vậy.
Lý Huyền Y lại hỏi tiếp:
– Thần Uy Tiêu Cục bị cướp tiêu có phải là do Lý đại nhân ra lệnh cho Lão Bất Tử và một cao thủ khác dưới trướng đi cướp về không?
Lý Huyền Y hỏi trực tiếp như vậy khiến cả Lãnh Huyết cũng hơi ngẩn người ra.
Lý Ngạc Lệ cười cười đáp:
– Còn một người nữa là Dịch Ánh Khê.
Lý Huyền Y lạnh lùng nói:
– Ngươi đã nuốt trọn số tiền thuế đó, sau đó lại bắt lương dân vô tội nộp thêm một lần thuế nữa?
Lý Ngạc Lệ vẫn cười cười:
– Đúng vậy.
Lý Huyền Y lại hỏi:
– Tại sao phải hãm hại Thần Uy Tiêu Cục?
Lý Ngạc Lệ trả lời rất nhanh:
– Trước đây Thạch Phong Tuyền đắc thế đã uy hiếp Phó đại nhân, ngày nay họ Thạch đã bị đi đày, đương nhiên là phải trừ cỏ trừ tận gốc.
Lý Huyền Y lại hỏi tiếp:
– Trên người Cao Sở Thạch rốt cuộc có bí mật gì mà khiến các người không đoạt được thì không cam tâm?
Lý Ngạc Lệ chắp tay sau lưng chậm rãi nhìn hai người một lượt:
– Bí mật này, chỉ cần ta không nói ra thì cả đời này các người cũng đừng hòng biết.
Lý Huyền Y ho lên hai tiếng, nói với vẻ chắc chắn:
– Nhưng đêm nay ngươi sẽ nói ra.
Lý Ngạc Lệ “ồ” lên một tiếng, nhướng mày hỏi ngược lại:
– Ta không nói không được sao?
Lý Huyền Y nói:
– Trừ phi đêm nay ngươi không đến.

Nhưng ngươi đã đến rồi, vậy thì chỉ có hai con đường ngươi cho bọn ta lựa chọn, một là bị ngươi giết để diệt khẩu, hai là đầu nhập về dưới trướng của ngươi để bảo tồn bí mật.
Nói xong lão ngưng lại giây lát rồi bổ sung:
– Bởi vì chúng ta đã nắm quá nhiều tội trạng, quá nhiều chứng cứ, quá nhiều bí mật của ngươi rồi.
Lý Ngạc Lệ chậm rãi nói:
– Vậy thì ta phải chọn lựa thế nào đây?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.