Bạn đang đọc Tứ Đại Danh Bộ – Khô Lâu Họa – Chương 8: Đột Vây
Mụ tú bà dẫn theo hai tỳ nữ đẩy cửa bước vào, mắt thấy Lỗ Vấn Trương đang mặt đỏ tía tai, hai mắt trợn trừng đối mặt với Đinh Thường Y, trong lòng không khỏi kinh hãi một chập.
Chỉ nghe Lỗ Vấn Trương cố ghìm nén tức giận nói:
– Đinh Thường Y, nếu nàng còn không biết hối hận thì đừng trách ta đây vô tình!
Đột nhiên, bên ngoài vang lên vô số tiếng động lạ kỳ, các cửa sổ đều cùng lúc bật mở, mỗi một cánh cửa đều có một người đứng chặn ở đó!
Đinh Thường Y thần sắc không đổi, khẽ vung tay lên, ngọn đèn lập tức tắt ngóm!
Trước khi ngọn đèn vụt tắt, “tinh” một tiếng, một đạo kiếm quang sắc bén loé lên đâm tới, kiếm đi được nửa đường thì đèn tắt, kiếm quang cũng chìm vào bóng tối!
Tuy rằng không còn thấy kiếm quang nữa, song kiếm vẫn tiếp tục đâm tới!
“Xoạt!” Một tia lửa ngọn lửa nhỏ sáng lên le lói, chiếu rọi một bàn tay đang cầm đồ đánh lửa, chính là tay của Lỗ Vấn Trương.
Tay trái Lỗ Vấn Trương cầm đồ đánh lửa, tay phải dùng hai ngón trỏ, cái kẹp chặt đầu mũi kiếm của Đinh Thường Y.
Chỉ nghe y đanh giọng quát:
– Lam La Sát, còn không mau thúc thủ chịu trói …
Đinh Thường Y không lên tiếng đáp lại. Nàng đột nhiên tung chân hất tấm màn dưới đất bay lên trùm vào đầu Lỗ Vấn Trương, trong nháy mắt, cả hai người liền bị tấm màn trùm lên đầu. Đường Khẩn trong tủ quần áo nhìn ra, chỉ thấy tấm màn dập dềnh như sóng biển, chứ tuyệt không nhìn rõ tình hình hai người quyết chiến ra sao!
Trong nhất thời, tâm trạng Đường Khẩn rối tựa tơ vò, vừa kinh vừa sợ, không biết phải làm sao mới phải. Lúc này, trên dưới khắp nơi trong Cúc Hồng Viện đều nổi lên tiếng chém giết, tiếng đánh nhau, tiếng quát hét vang trời.
Đột nhiên.
“Soạt soạt soạt”.
Trên tấm màn thêm một lỗ thủng, rồi lại thêm một vệt rách dài, mũi kiếm lam biếc của Đinh Thường Y hóa thành một đạo bạch quang, loé lên rồi lại biến mất, thoắt ẩn thoắt hiện tựa một bóng u linh.
Đường Khẩn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì kiếm của Đinh Thường Y cũng không còn bị Lỗ Vấn Trương giữ chặt nữa.
Nhưng gã vẫn không thể hiểu làm thế nào mà Lỗ Vấn Trương ở trong một không gian chật hẹp và tối tăm như trong tấm màn mà vẫn có thể tránh né được kiếm pháp nhanh như điện chớp của Đinh Thường Y.
Chính vào lúc gã mới vừa yên tâm được một chút thì …
“Vụt”.
Tấm vải màn bay lên chênh chếch tựa một chiếc đĩa, bóng áo lam vọt qua, cấp tốc tháo chạy, phía sau là một vùng kiếm quang thâm hàn lạnh lẽo truy theo.
Thì ra kiếm đã lọt vào tay Lỗ Vấn Trương.
Lỗ Vấn Trương râu tóc tung bay, thanh kiếm trong tay tựa linh xà xuất động, uốn lượn không ngừng, truy đuổi bám sát Đinh Thường Y.
Thân hình Đinh Thường Y lướt về phía trước nhanh như một tia chớp, cùng lúc áo bào của nàng cũng phồng lên tạo thành một tấm lá chắn che đỡ kiếm quang, song mũi kiếm như có mắt, cứ luồn lách vào những chỗ sơ hở của áo bào mà đâm tới.
Đinh Thường Y tấn tốc lao về phía cửa, nhưng trước cửa đã có ba bốn tên sai dịch thủ đao chờ sắn, mụ tú bà và hai nữ tỳ đã sớm bị chém ngã từ lâu, Đinh Thường Y ước lượng trong vòng ba chiêu có thể đánh ngã mấy tên nha dịch này, nhưng kiếm quang sau lưng đã bức đến sát người, nàng có thể cảm nhận được mũi kiếm đang lướt đi trên làn da mình mát rượi, giờ đây ngay cả thời gian đánh ra nửa chiêu nàng cũng không còn nữa.
Thân hình Đinh Thường Y khẽ chuyển, nhảy về phía cửa sổ, song nơi đó cũng có người thủ sẵn, nên nàng lập tức chuyển hướng, lao ngược vào bên trong!
Kiếm đã truy đến!
Đinh Thường Y chạy đến trước tủ quần áo thì đột nhiên quay ngoắt người lại, gương mặt lạnh lẽo như ngọc thạch của nàng sáng bừng lên dưới sự chiếu rọi của kiếm quang.
Lỗ Vấn Trương mắt thấy một kiếm này sắp đâm trúng Đinh Thường Y, kiếm ý chưa tận thì kiếm thế đã thu về. Chính vào lúc kiếm tưởng như đâm tới mà không đâm, tưởng như trúng mà không trúng ấy, Đinh Thường Y đột nhiên giương song thủ lên, hai đạo bạch quang vọt ra, bắn vào mặt Lỗ Vấn Trương.
Lỗ Vấn Trương trầm cổ tay xuống, vẽ ra kiếm quang vạch thành một đường cánh cung đánh bay đạo “chưởng kiếm” thứ nhất. Đạo “chưởng kiếm” còn lại đã đến sát mặt, y liền khẽ nghiêng đầu, mũi kiếm lướt qua, làm đầu tóc y bị tán loạn cả lên. Ở trên giang hồ, Lỗ Vấn Trương có ngoại hiệu là Hàn Dạ Văn Sương, y không chỉ xuất thân tiến sĩ, văn tài mưu lược hơn người mà còn là người duy nhất trong những người cùng tiến kinh kỳ ấy đạt được quán quân trong cuộc tỷ võ lôi đài. Bởi vì y văn võ song toàn, văn chương võ lược đều hơn người nên được các quyền thần trong triều vô cùng trọng thị, điều này làm cho bảy cao thủ đến từ các phương ứng khảo cùng kỳ với y bất phục, trong đêm tuyết đã đến tập kích.
Lúc đó, Lỗ Vấn Trương đang cùng ba vị đại quan ngồi bên lò sưởi, uống rượu nói chuyện thơ từ ca phú, đang thảo luận đến câu “Tuyết mộ thưởng mai sơ kiến nguyệt”, Lỗ Vấn Trương đang chậm rãi ngâm:
– Hàn dạ văn sương …
Đến đây, đột nhiên y mỉm cười ngừng lại, bởi vì y đã nghe thấy tiếng dạ hành nhân phi thân trên mái nhà làm rơi những đóa hoa tuyết xuống.
Lỗ Vấn Trương cười cười nói:
– … Tại hạ đi một lát rồi về.
Nói đoạn ra ngoài lấy một đấu bẩy, giết chết ba người, đả thương hai người, hai người còn lại thì chạy bán sống bán chết. Sau khi trở về thì coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ngâm nốt câu thơ còn lại:
“Tuyết mộ thưởng mai sơ kiến nguyệt Hàn dạ văn sương tiếu sát nhân”.
Kể từ đó, Lỗ Vấn Trương có được nhã hiệu Hàn Dạ Văn Sương, ý chính là chỉ y “tiếu sát nhân” vậy.
Y vừa né được hai đạo “chưởng kiếm” hiểm hóc của Đinh Thường Y, hít vào một hơi, định nói mấy câu gỡ thể diện, nào ngờ Đinh Thường Y lại tung chân đá lên.
Hai lưỡi kiếm liền từ dưới hài của nàng bắn ra.
Lỗ Vấn Trương hét lớn một tiếng, dùng kiếm chấn bay một lưỡi kiếm, nhưng lưỡi còn lại đã cắm phập vào bẹ sườn bên phải của y. Lỗ Vấn Trương cảm thấy đau đớn khôn tả, nộ khí bốc lên tận đỉnh đầu. Y rống lên một tiếng, huy kiếm đâm thẳng đến trước ngực Đinh Thường Y.
Đinh Thường Y tuy có thể dụng “hài kiếm” đả thương Lỗ Vấn Trương, nhưng nàng cũng không thể tránh nổi một kiếm này của y.
Đột nhiên có tiếng gầm vang như sấm, cửa tủ quần áo bật mở, một người từ bên trong nhảy ra, tay cầm một mớ y phục quấn lấy thân kiếm, dùng lực giật mạnh.
Vào lúc bình thường, e rằng Đường Khẩn không quấn được kiếm của Lỗ Vấn Trương, cũng không kéo được y động đậy. Chỉ là lúc này Lỗ Vấn Trương hoàn toàn không ngờ tới trong tủ quần áo lại có người, hơn nữa lại vừa trúng thương, nhất thời hạ bàn không vững nên đã bị gã kéo giật vào bên trong tủ quần áo.
Trong nháy mắt, Lỗ Vấn Trương chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói. Y chỉ kịp hộ vệ vùng đầu và ngực, còn những phần cơ thể khác thì đã không biết nhận bao nhiêu quyền, trúng bao nhiêu cước nữa.
Trong nháy mắt Đường Khẩn đã đánh Lỗ Vấn Trương lọt thỏm vào trong tủ quần áo, mượn đống quần áo lùng bùng khiến y không thể phản ứng mà đấm đá liên hồi. Lúc này, đám sai dịch đã ùn ùn xông lên.
Đám sai dịch thấy Đường Khẩn từ trong tủ quần áo nhảy ra, tất thảy đều kinh hãi vô cùng. Có mấy tên vừa thấy gã liền chỉ tay hét:
– Tội phạm sát nhân! Tội phạm sát nhân! Mau bắt hắn!
Đường Khẩn ngây người, thầm nghĩ:
“Ta còn chưa giết tên quan họ Lỗ này mà?” Đám sai dịch của thoáng ngẩn ra, sau rồi lập tức hò hét bạt đao xông tới.
Nhìn thần sắc của đám người này, dường như không hề gấp gáp để cứu Lỗ Vấn Trương mà như chỉ muốn bắt được hoặc giết chết Đường Khẩn để lãnh thưởng vậy.
Đinh Thường Y đoạt lại thanh trường kiếm, kiếm quang lấp loáng, nháy mắt đã đâm ngã một tên, kéo tay Đường Khẩn gấp giọng nói:
– Chạy!
Đường Khẩn đột nhiên giật mạnh tay, hét lớn:
– Đợi đã!
Gã không những không lùi, mà còn xông lên phía trước, vung quyền múa cước đánh bay năm sáu tên sai dịch đang vây công, còn vươn tay chụp lấy một tên sai dịch, kéo đến trước mặt. Tên sai dịch sợ đến xanh cả mặt, đánh rơi cả đao, vừa lắc đầu vừa xua tay liên hồi nói:
– Không liên quan đến tôi, đừng giết … đừng giết tôi …!
Đường Khẩn quát hỏi:
– Hung thủ giết người cái gì?
Tên sai dịch ngẩn người không hiểu:
– Cái gì?
Lúc này lại có thêm hai tên nữa xông lên. Một tên đã bị Đinh Thường Y đánh ngã, một tên khác vung đao chém xuống cánh tay Đường Khẩn, vận kình kháng cự, tung cước đá bay tên đó ra xa, miệng vẫn hét lớn:
– Tại sao bảo ta là hung thủ sát nhân?
Gã vốn đã bị khép cho tội danh tư thông cường đạo, cướp đoạt quan lương, bây giờ lại thêm một tội danh sát nhân nữa, trong lòng không khỏi hoang mang sợ hãi.
Tên sai dịch sợ đến hai hàm răng va vào nhau lập cập:
– Ta … ta … không … không liên quan đến ta … lúc nãy là. …. là nói … ngươi vượt ngục … giết chết Lý thiếu gia …
Đường Khẩn gầm lên một tiếng, hay tay nắm chặt, ném mạnh tên sai dịch văng vào tường, miệng gầm gừ nói:
– Được lắm, được lắm! Giết người cũng là ta! Cướp của cũng là ta! Các ngươi thích phán tội gì thì cứ phán! Thích xử thế nào thì xử!
Thân hình Đường Khẩn vốn đã khôi vĩ, nay lại đang trong cơn giận, thần uy hiển lộ như mãnh hổ hạ sơn, khiến mấy tên sai dịch vây xung quanh sợ đến nỗi không tên nào dám xông lên. Một tên ăn mặc giống như người của Lục Phiến Môn trầm giọng nói:
– Đường Khẩn, ngươi đã biết tội rồi sao còn không mau thúc thủ chịu trói! Chẳng lẽ định để Bộ Thần Lý đại nhân đích thân xuất thủ thì ngươi mới biết hối hận sao?
Kỳ thực Đường Khẩn đang vô cùng sợ hãi, đặc biệt là gã vừa mới thoát khỏi lao tù, lẽ nào lại muốn tiếp tục trở về đó sống cuộc sống không phải của con người? Nay lại nghe thấy có cả Bộ Thần Lý Huyền Y danh chấn thiên hạ cũng tham dự hành động vây bắt lần này, tự biết số mạng khó tránh, trong lòng càng thêm kinh sợ.
Gã gầm lên một tiếng, đang định liều mạng xông lên thì chợt nghe một tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài truyền lại.
Tiếng kêu thảm này thập phần sắc nhọn, thập phần thê lương khiến người ta không lạnh mà run.
Sau tiếng kêu thảm, tiếng binh khí chạm nhau lại vang lên liên miên bất tuyệt.
– A, tặc tử, còn không mau buông đao chịu trói! Đây chính là đất chết của các ngươi rồi!
– Không cần nói nhiều, kẻ nào kháng cự giết hết không tha!
Đường Khẩn nhận ra tiếng kêu thảm đó.
Đó là thanh âm của Vạn lão lục.
Từ tiếng kêu thảm có thể biết được rằng Vạn lão lục đã gặp phải độc thủ.
Tiếng kêu thảm của Vạn lão lục không ngờ lại làm kích thích ý đấu chí cầu sinh của Đường Khẩn, dù cho oan khuất đầy mình, khắp nơi đều là sát cơ trùng trùng, song gã nhất quyết phải sống, phải sống để tẩy sạch mọi oan ức cho bản thân và cho huynh đệ gã.
Lúc này, Đinh Thường Y lại hét lên với gã lần nữa:
– Chạy!
Kiếm quang lấp loáng, một vòi máu đã bắn vọt lên.
Đường Khẩn đi sau lưng nàng, mở một con đường máu tiến ra phía cửa phòng.
Hai người vốn định xông ra ngoài cửa sổ, nhưng bên ngoài cửa, trên mái hiên, dưới lầu, và lan can nơi nào cũng có người mai phục, họ vừa xông ra đến bên cửa sổ, thì đã thấy mấy chỗ đang bốc cháy nghi ngút, hỏa quang chiếu rọi những bóng nhân ảnh đang giao đấu kịch liệt.
Đinh Thường Y đã biết những huynh đệ trung can nghĩa đảm mà nàng và Quan Phi Độ liên lạc tập hợp lại toàn bộ đều bị ngọn lửa này thiêu rụi hết.
Nàng xông ra ngoài hành lang, chỉ thấy dưới ánh sao mờ mịt, từ khắp bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng la hét, tiếng y phục phất gió, đao quang kiếm ảnh mang theo sát khí ngút trời bức về phía nàng.
Vì vậy nàng quay ngược trở lại.
Nàng nắm tay Đường Khẩn, xông ngược trở lại vào trong phòng.
Đám sai dịch trong phòng không ngờ Đinh Thường Y và Đường Khẩn lại bổ ngược trở lại, nhất thời ứng phó không kịp.
Hai người từ trong phòng xông ngược ra cửa ra vào, liền nhìn thấy quy nô, kỹ nữ có người chết, có kẻ bị thương, có kẻ đang nằm lăn lộn trong vũng máu rên la không ngớt, Nhiêu lão tam và hai người kiệu phu đang ác đấu với đám sai dịch, một người kiệu phu đã hoành thây dưới đất, một người đã bị bắt giữ, nhưng cũng đã bị thương chỉ còn thoi thóp thở.
Đường Khẩn huy vũ song quyền, đoạt lấy một ngọn hổ đầu đao. Gã liếc thấy một tên sai dịch đang dùng chân dậm mạnh lên một nữ tử đã ngã xuống đất, trong lòng không cầm được phẫn nộ liền vung đao lao tới. Tên sai dịch không ngờ trong mấy kẻ đang thục mạng đào tẩu này lại có người quay ngược lại chém gã một đao, nhất thời cũng không kịp phòng bị.
Y vội vung đao lên tấn công Đường Khẩn.
Một đao này đâm trúng ngực trái gã, song thế công của Đường Khẩn vẫn không hề giảm sút, hung mãnh vô tỷ.
Tên sai dịch vội đưa tay lên cản đỡ, năm ngón tay lập tức bị chém bay xuống đất.
Y hoảng sợ đến quên cả đau đớn, rối rít van xin:
– Tha cho tôi … tha cho tôi …
Đường Khẩn vốn định chém thêm một đao, song cuối cùng cũng không chém xuống mà chỉ tung cước đá cho tên sai dịch ngã nhào, nhổ một bãi nước bọt, mắng:
– Loại quan sai như các ngươi, thật không bằng cả cường đạo!
Lúc này Đinh Thường Y đã xông xuống dưới lầu, lam y đi đến đâu, kiếm ảnh loang loáng đến đó. Đường Khẩn vẫn lưu lại trên lầu, bảy tám tên sai dịch đã vây gã lại. Đinh Thường Y ngẩng đầu lên, dường như đang chần chừ không biết có nên lên cứu Đường Khẩn hay không, chợt thấy cửa phòng vỡ tung ra, một bóng người lao vút xuống lầu.
Người này lao xuống cực nhanh, từ trong phòng nhảy vút xuống dưới lầu, hữu thủ đặt lên vai tả Đinh Thường Y, Đinh Thường Y vội hồi kiếm đâm ngược lại, người kia liền thu tay, tả thủ lại đặt lên vai hữu của nàng.
Đinh Thường Y ngửa người về phía sau, liên tục thoái lui ba bộ, nhưng người kia chỉ khẽ nhích động thân mình, lại đã đến ngay trước mặt nàng.
Đinh Thường Y biết không thể chỉ thủ mãi, liền phản kích ngược lại một kiếm, nhằm đúng yết hầu người kia đâm tới.
Người kia cười lạnh một tiếng, đưa tay búng nhẹ, đánh bật lưỡi kiếm ra ngoài.
Đinh Thường Y đưa mắt nhìn, chỉ thấy người kia râu năm chòm phất phơ trong gió, chính thị là Lỗ Vấn Trương, liền biết ngay là hy vọng đêm nay thoát khỏi ma chưởng của đám người này đã gần như bị dập tắt.
Lúc này, Đường Khẩn ở trên lầu bị một tên bộ khoái đá cho một cước, lưng đập mạnh vào lan can, ngã lộn nhào xuống từ độ cao một trượng tám.
Lúc Đường Khẩn rơi xuống, chỉ thấy gió lướt bên tai vù vù, binh khí nhất tề chém tới, còn có cả bốn tên tên sai dịch nhảy theo truy sát, thật giống như dạ xoa ác quỷ đi câu hồn đọat phách người ta vậy. Trong lòng gã như muốn hét lên:
Lần này xong rồi, ta chết thế này thật là quá oan uổng, thật là quá oan uổng …!
Đột nhiên, gã cảm thấy phần lưng mình tiếp xúc với một sự vật gì đó.
Đường Khẩn tưởng rằng mình đã chạm đất, đang đợi nhận một cơn đau đớn toàn thân đến với mình.
Không ngờ gã chỉ cảm thấy như rơi vào một đám mây bồng bềnh, chứ chẳng hề thấy đau đớn một chút nào.
Phản ứng của Đường Khẩn cũng tương đối nhanh, gã lập tức bật người dậy. Gã vừa ổn định bộ vị thì đã thấy ba tên sai dịch ngã lăn dưới đất, không phải cổ tay bị thương thì là gót chân bị chém. Đây vốn là ba tên sai dịch định truy sát gã, chẳng ngờ trong một sát na ngắn ngủi đã bị trúng thương mất đi năng lực chiến đấu.
Đường Khẩn cả kinh, vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người ăn mặc giống như công sai, mũ cắm lông chim, nhưng lại dùng vải che kín mặt, trong tay cầm một thanh đại đao vừa to vừa nặng, mà cứ như không.
Đường Khẩn nghĩ đến ba tên sai dịch vừa mất đi năng lực chiến đấu, vết thương của chúng tuy đều rất nhẹ, nhưng cũng đủ khiến chúng không thể tiếp tục hành động, nguyên lai thì ra là do người bịt mặt này dùng một thanh cự đao tạo thành, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi khôn tả, nỗi kinh hãi này e rằng quyết chẳng kém hơn so với mấy tên sai dịch đang xông lên kia.
Người kia trầm giọng quát:
– Xông ra ngoài!
Chỉ thấy y vũ lộng đại đao, tạo thành một cơn lốc đao quang màu bạc, xông vào giữa đám sai dịch, nhưng lại tuyệt không dụng đao sát nhân hay đả thương người mà chỉ đánh ngã, hoặc đẩy lui địch nhân ra xa mà thôi.
Đường Khẩn cảm thấy lối xuất thủ của người này dường như rất quen thuộc, lớn giọng hỏi:
– Hảo hán, người là …
Thân hình người kia cao lớn phi thường, đại đao trong tay lại thập phần trầm trọng, nhưng mỗi lần y xông vào giữa đám địch nhân, đều chỉ dùng sống đao đánh ngã hoặc giả đẩy lui chúng ra chứ không hề sát hại hay đả thương bất cứ ai. Loại đao pháp như vậy, nếu không phải là người nghệ cao gan lớn, lại có tấm lòng nhân hậu thì không thể nào sử ra được.
Chỉ thấy y lừ mắt nhìn Đường Khẩn quát lớn:
– Xuẩn tài!
Đến giờ Đường Khẩn mới tỉnh ngộ, ở giữa sự vây công của bao nhiêu cao thủ lục phiến môn, vậy mà gã vẫn còn tâm trí để hỏi xem người đến cứu mình là thần thánh phương nào, quả thật đúng là xuẩn ngốc đến cùng cực!
Người kia mở ra một con đường máu, để cho Đường Khẩn thoái lui ra ngoài.
Đường Khẩn lùi đến cửa lớn của Cúc Hồng Viện thì thấy một bóng người đang huy vũ trường tiên, tựa như một con rồng đang uốn khúc, đánh bật lũ sai dịch đang vây công, khiến chúng không thể nào tiến lại gần được. Đường Khẩn vừa thấy người này liền đại hỉ trong lòng, vội tung mình lao tới. Thì ra đó chính là lão giả đánh xe ngựa, trường tiên tuy rằng vẫn nhanh lẹ tấn tốc phi thường, song hơi thở của lão đã bắt đầu hổn hển, hậu kình không còn liên tục như trước nữa. Đường Khẩn hô lên một tiếng:
– Ta đến giúp ông!
Người kia hừ nhẹ một tiếng, quát:
– Bồ tát đất qua sông còn đòi giúp người!
Nói đoạn liền vung đao hóa thành một cơn lốc, đánh bật hết đám sai dịch đang vây công lão giả ngã nhào.
Người kia lại quát lên một tiếng:
– Lúc này không chạy thì còn đợi đến bao giờ?
Đường Khẩn nhìn thấy lão giả đánh xe, liền nghĩ đến an nguy của bọn Hứa Cát và Kê lão tam, nên lập tức hỏi:
– Bọn Hứa Cát đâu?
Lão giả đầm đìa huyết lệ nói:
– Chết hết rồi … mọi người đều chết hết rồi … ta không biết … ta không biết …
Người kia lại quát lớn:
– Đừng hỏi nhiều nữa, chạy mau!
Đường Khẩn và lão giả xông ra khỏi cổng. Lúc gã quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một bóng lam y thấp thoáng giữa một rừng sai dịch hắc y đang phải khổ chiến với một người áo trắng râu dài. Đường Khẩn cảm thấy bất nhẫn, cảm thấy không thể để Đinh Thường Y ở lại một mình được, nhất thời quên cả sự sinh tử tồn vong của bản thân, dứt khoát nói:
– Ta không đi!
Lúc này số nha dịch ở gần cửa lớn rất đông, tất cả đều đang tràn lên đuổi theo bọn Đường Khẩn, người kia vừa tức vừa giận quát lớn:
– Ngươi làm gì vậy?
Đường Khẩn lao ngược trở vào bên trong, miệng hét vang:
– Các người chạy trước đi, ta sẽ đi cùng Đinh cô nương!