Bạn đang đọc Tứ Đại Danh Bộ – Khô Lâu Họa – Chương 18: Hữu Tín Hữu Nghĩa
Ngôn Hữu Tín bị ánh mắt kỳ dị của Ngôn Hữu Nghĩa làm thừ người, chỉ nói:
– Ờ?
Ngôn Hữu Nghĩa đột nhiên hít sâu vào một hơi.
Ngôn Hữu Tín sững người, y biết đệ đệ của mình đã luyện Cương Thi Quyền đến cảnh giới Phi Thi, bất quá trước khi xuất thủ vẫn không tránh khỏi phải hít sâu một hơi thanh khí du nạp Đan Điền, chuyển qua Khí Hải, lưu thông tứ chi bách cốt, sau đó mới có thể tận lực triển khai Cương Thi Quyền.
Ngôn Hữu Tín không khỏi thoái lui một bước.
Ngôn Hữu Tín đột nhiên dài người vọt lên, song quyền đánh ra, “ầm ầm ầm”, căn nhà tranh bị thủng một lỗ lớn.
“Bịch!” Một người đổ ập xuống.
Người này miệng mũi ộc máu, xương đầu gối như lòi ra ngoài, cơ hồ như đã bị song quyền của Ngôn Hữu Nghĩa đánh trúng gót chân vậy, y nằm lăn trên mặt đất rên rỉ không ngừng, máu tươi nhuộm đỏ cả một vạt đất.
Ngôn Hữu Tín giờ mới sực tỉnh, bản thân y vì bị diễm sắc của Đinh Thường Y mê hoặc, địch nhân đến sát bên mình mà cũng không hay biết, trong lòng thầm kêu hổ thẹn.
Chỉ nghe trên nóc nhà có tiếng bước chân dồn dập, y phục phất gió ào ào, Ngôn Hữu Nghĩa quát lớn:
– Còn không mau cút ra đây cho ta!
“Bình” một tiếng, cửa gỗ bị đá bật mờ, cửa sổ cũng bị đánh vỡ, bảy tám đại hán cùng lúc xông vào.
Đường Khẩn còn tưởng rằng là ai đến, liếc mắt nhìn qua, liền trợn mắt ngây người, “ồ” lên một tiếng. Cao Phong Lượng biết có chuyện lạ liền thấp giọng hỏi:
– Đường huynh đệ biết hắn?
Đường Khẩn lẩm bẩm nói:
– Long Diêm Vương.
Đinh Thường Y cũng thấp giọng hỏi:
– Là ai?
Đường Khẩn mê muội đáp:
– Là kẻ trước đây đã dùng mê dược ám toán Quan đại ca.
Ngôn thị huynh đệ vừa thấy bảy tám gã đại hán thốc vào cùng với Long Diêm Vương, thì cười lên ha hả nói:
– Ta còn tưởng là ai, thì ra là Long lão ca và Thiếp gia tam huynh đệ, Triệu gia ngũ hổ tướng!
Một gã đại hán trong bọn chạy đến đỡ người đang đau đớn bị thương dưới đất dậy, tức giận quát:
– Họ Ngôn kia, chết đến nơi rồi mà vẫn còn khẩu xuất cuồng ngôn!
Ngôn Hữu Tín cười lạnh:
– Triệu lão đại, họ Ngôn chúng ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, lần này các ngươi bày bố đao thương đến đây là có ý tứ gì?
Triệu lão đại hừ lạnh nói:
– Nước sông? Nước giếng? Ai là nước sông? Ai mới là nước bẩn trong mương rạch?
Thật không biết lượng sức, đến nha phủ kiếm cơm ăn, vậy mà còn dám độc bá hoành hoành! Chúng ta có sông to biển lớn gì chưa qua, đâu sợ gì họ Ngôn các ngươi!
Ngôn Hữu Nghĩa cười ha hả cao giọng nói:
– Triệu lão đại thì ra là vì … xem ra … là huynh đệ Thiếp gia …
Một gã đại hán khác nhướng mày nói:
– Họ Ngôn kia, từ khi Lý đại nhân mời các ngươi về, đối với chúng ta càng lúc càng nhạt nhẽo, mới đầu còn có chút cơm thừa canh cặn, về sau thì … hừ, e rằng nha phủ có lớn nữa cũng chẳng còn chỗ cho chúng ta đứng nữa.
Một tên khác cũng ngoác miệng mắng:
– Tên Lão Hổ Tiếu Nguyệt kia đúng thật là có bản sự, chúng ta không thể bì được nên cũng đành cho qua. Nhưng hai huynh đệ các ngươi và tên bần cùng họ Dịch kia …
Một gã đại hán mặt đầy sẹo cũng lên tiếng nói:
– Hiện giờ tên tú tài nghèo họ Dịch đã chết rồi, chỉ còn lại các ngươi ngăn trở con đường thăng quan phát tài của chúng ta mà thôi!
Ngôn Hữu Nghĩa cười khan hai tiếng:
– Thì ra là vậy!
Ngôn Hữu Tín đưa mắt nhìn Long Diêm Vương:
– Còn họ Long kia? Ngươi cũng đến đây tham gia nhiệt náo hả?
Long Diêm Vương nói:
– Nói một câu công đạo, trước khi bốn người các vị đến, nơi đây vốn là thiên hạ của Thiếp thị tam hùng và Triệu thị ngũ hổ tướng, ta đây cũng được hưởng không ít phong quang, từ sau khi các người đến, không ngờ lại điều ta xuống đại lao làm lao đầu, các người đến thật khiến …
Ngôn Hữu Tín tiếp lời:
– Các người ảm đạm vô quang.
Long Diêm Vương biến sắc nói:
– Họ Ngôn kia! Đừng tưởng đây vẫn còn là trước mặt Lý đại nhân, ta không sợ các người đâu!
Ngôn Hữu Tín chậm rãi đảo mắt một vòng:
– Ngươi đương nhiên không sợ rồi! Có Thiếp thị tam hùng và Triệu thị ngũ hổ tướng ở đây, ngươi còn cả gan giết chúng ta diệt khẩu nữa ấy chứ!
Triệu lão đại liền lên tiếng:
– Chúng ta đều là người trong giang hồ, ai cũng không muốn hành sự quá tuyệt tình.
Tha chết cho các ngươi cũng có thể được, chỉ là phải giao đám người kia lại cho chúng ta, còn các ngươi thì từ nay vĩnh viễn không được bước chân vào Thanh Điền nửa bước.
Ngôn Hữu Tín cười lạnh:
– Các ngươi đem ba người này về giao cho đại nhân, có thể lập được đại công, làm bàn đạp thăng quan tiến chức rồi, đáng tiếc …
Ngôn Hữu Nghĩa đột nhiên vái dài một cái, cung kính nói:
– Đa tạ ơn không giết của chư vị!
Một gã họ Thiếp liền cười nói:
– Đây mới là thức thời vụ giả vi tuấn kiệt.
Một gã khác nói:
– Ngươi đúng là biết mình biết người! Muốn đấu với chúng ta, thật chẳng khác nào châu chấu đá xe!
Một gã nữa lại tiếp lời:
– Ngôn gia bất quá cũng chỉ có vài ba chiêu Cương Thi Quyền Pháp mà thôi, tay chân cứng đờ, xem ra đi làm đạo sĩ đuổi thi thì còn được.
Ngôn Hữu Tín sắc mặt biến đổi không ngừng.
Ngôn Hữu Nghĩa thì lại cúi đầu:
– Chư vị nói thật đúng, trước đây không biết phân lượng đắc tội chư vị, mong chư vị rộng lòng mà đại xá cho!
Nói đoạn liền quỳ xuống vái lạy.
Thiếp gia huynh đệ vội nói:
– Có gì đâu!
– Mau đứng lên! Đứng lên!
– Chỉ là hiểu lầm mà thôi, không ai để trong lòng cả đâu!
Triệu lão đại vẫn trầm mặt nói:
– Nếu các người không đả thương lão tứ, ta có thể tha cho các người đi!
Ngôn Hữu Nghĩa vội tự tát vào mặt mình hai cái rõ mạnh, thống thiết nói:
– Đều là do tôi không tốt, không biết đại giá chư vị quang lâm, nên mới xuất thủ ám toán, ngộ thương Triệu tứ gia, quả thật là tội đáng muôn chết!
Triệu lão đại hừ lạnh một tiếng, Long Diêm Vương vội đến nói khẽ vào tai y mấy câu. Tròng mắt Triệu lão đại chuyển động không ngừng, suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Được rồi! Không giết cũng được! Nhưng các ngươi phải lập trọng thệ, từ nay vĩnh viễn không được trở lại Thanh Điền, thấy huynh đệ chúng ta thì phải lập tức tránh xa, chó ngoan không cản đường!
Kỳ thực trong lòng y và Long Diêm Vương đều nghĩ giống nhau, Cương Thi quyền pháp của Ngôn thị huynh đệ đã luyện tới cảnh giới Phi Thi, muốn chế phục hai người e rằng cũng không dễ, chi bằng tránh được trận chiến này thì hơn.
Đường Khẩn, Cao Phong Lượng, Đinh Thường Y thấy bộ hạ cao thủ dưới trướng Lý Ngạc Lệ tranh quyền tranh sủng, chỉ mong sao bọn chúng tàn sát lẫn nhau chết cả đi cho rồi, không ngờ Ngôn thị huynh đệ lại khiếp nhược, hèn nhát như vậy, trong lòng đều không khỏi thống mạ.
Ngôn Hữu Nghĩa chỉ tay lên trời lập thệ:
– Tôi Ngôn Hữu Nghĩa, hôm nay cam tâm tình nguyện khuất phục Long Diêm Vương, Thiếp Thị Tam Hùng, Triệu Thị Ngũ Hổ Tướng, cả đời này sẽ không quay lại Thanh Điền nửa bước, tất cả công danh đều cung thủ nhượng hiền, nếu có vi phạm thì thiên lôi đánh chết, máu nhuộm hoang sơn!
Thề xong liền ngẩng đầu nhìn bọn Triệu lão đại nói:
– Mong chư vị giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng!
Thiếp Thị tam hùng, Triệu thị ngũ hổ tướng, Long Diêm Vương đều cười lên ha hả.
Nên biết người giang hồ cực kỳ coi trọng danh dự, cốt khí bây giờ Ngôn thị huynh đệ sợ chuyện cầu an như vậy, thực quả là vừa cao hứng vừa buồn cười. Ngay cả Triệu lão tứ thọ thương nằm dưới đất cũng thấy cao hứng, khẽ rên lên một tiếng nói:
– Thôi bỏ đi, đánh gãy cặp chân chó của chúng là được!
Long Diêm Vương đột nhiên nghĩ ra một chuyện:
– Ngôn lão đại, ý ngươi thế nào?
Ngôn Hữu Tín trầm giọng nói:
– Ta? Ta cũng giống như lão nhị vậy.
Long Diêm Vương dấn thêm một bước:
– Vậy ngươi cũng lập trọng thệ đi.
Ngôn Hữu Tín nghiến răng nói:
– Được. Ngôn Hữu Tín ta xin thề từ này phục tùng chư vị, tôn chư vị làm sư làm phụ, không dám không tuân.
Long Diêm Vương cười nói:
– Nếu như vi phạm thì sao?
Ngôn Hữu Tín hít sâu một hơi nói:
– Máu nhuộm ngũ bộ, chết không toàn thây!
Long Diêm Vưong quay đầu lại nói với tám người còn lại:
– Tôi thấy, chuyện này hãy bỏ đi! Những này phong quang của chúng đã qua rồi, bây giờ đến lượt chúng ta rồi …
Đại hán mặt mày đầy sẹo họ Thiếp nói:
– Gần đây Lý đại nhân còn mời đến ba tên quái vật nữa …
Một gã họ Thiếp khác trợn mắt nhước mày nói:
– Mặc kệ lai lịch chúng ra sao, bây giờ đuổi hai tên tiểu tử trước mặt đi đã!
Triệu lão đại ném một thanh đao xuống đất kêu “choang” một tiếng, nhìn Ngôn Hữu Nghĩa nói:
– Niệm tình ngươi biết thức thời, tự chặt một chân để đền cho lão tứ đi!
Ngôn Hữu Nghĩa nhìn lưỡi đao, sau lại ngẩng mặt nhìn Triệu lão đại, cười khổ nói:
– Thịt xương của mình, không nỡ hạ thủ! Triệu lão đại!
Triệu lão đại nhướng mày nói:
– Ngươi muốn ta động thủ?
Ngôn Hữu Nghĩa thành khẩn nói:
– Làm phiền Triệu lão đại rồi!
Nói đoạn nhắm mắt hít sâu một hơi, đưa chân trái ra, song thủ dâng đao lên. Triệu lão đại thấy y thái độ thành khẩn của y, mỉm cười lắc lắc đầu bước tới, vừa tiếp đao vừa nói:
– Vừa sợ chết, vừa sợ đau, làm sao có thể lăn lộn trên giang hồ!
Chính vào lúc bàn tay Triệu lão đại chạm vào chuôi đao, Ngôn Hữu Nghĩa bất đồ trợn trừng hai mắt.
Song mục y phát ra ánh sáng màu xanh lam, cực kỳ đáng sợ!
Triệu lão đại thừ người, một đao của Ngôn Hữu Nghĩa đã chém xuống.
Triệu lão đại vội hoảng hốt dùng tay ngăn cản.
“Soạt!” Một cánh tay đã bị chém rơi xuống đất, cùng lúc, giữa háng đã trúng phải một cước.
Triệu lão đại kêu thảm một tiếng, Ngôn Hữu Nghĩa một đao đắc thủ, thanh đao liền rời tay phóng đi!
Đao xuyên qua ngực một Triệu thị hổ tướng khác!
Trong nháy mắt, Ngôn Hữu Tín đã huy động song quyền kích tới, Thiếp lão nhị vung song quyền lên ngăn cản, hai tay liền bị chấn động vỡ nát xương. Ngôn Hữu Tín lại đánh thêm một quyền nữa, đánh trúng đầu người này, khiến ngũ quan của y biến hình không thành nhân dạng.
Chớp mắt, Ngôn thị huynh đệ đã giết ba người.
Triệu thị ngũ hổ tướng và Thiếp thị tam hùng nguyên lai có thể thi triển trận pháp cực kỳ lợi hại để ngự địch, giờ đây hoàn toàn đã bị Ngôn thị huynh đệ đánh tan.
Những người còn lại tức giận quát vang, lần lượt bạt đao.
Ngôn thị huynh đệ đã bổ người lao tới.
Triệu thị nhị hổ vây chặt Ngôn Hữu Tín, Thiếp thị song hùng lao bổ vào Ngôn Hữu Nghĩa.
Long Diêm Vương sợ xanh cả mặt, rút Lộc Giác Đao ra, nhưng không dám động thủ.
Thiếp thị song hùng một người dùng Càn Khôn Kiếm, đâm tới Ngôn Hữu Nghĩa.
Ngôn Hữu Nghĩa thân hình cấp thoái, nhưng một gã họ Thiếp khác đã dùng Tử Mẫu Uyên Ương Thành xông tới chặn lấy đường lui của y.
Ngôn Hữu Tín chợt dài người lao tới, song quyền đưa ra chặn lấy hai gọng kềm. Y luyện Cương Thi Công, đao thương bình thường không thể thương hại thân thể, nhưng gã họ Thiếp cũng không phải hạng tầm thường, công lực thâm hậu, Tử Mẫu Uyên Ương Thành vạch hai đường dài trên tay Ngôn Hữu Tín, máu tươi tung toé.
Chỉ là quyền đầu của Ngôn Hữu Nghĩa đã đánh trúng mặt người này, khiến mũi gã lọt hẳn vào bên trong, cơ hồ như phía sau lòi ra vậy.
Triệu thị huynh đệ lại tiếp tục xông lên, nhưng Thiếp thị huynh đệ đã chết mất một người, Ngôn thị huynh đệ lấy hai địch ba mà vẫn chiếm thế áp đảo, Long Diêm Vương thấy vậy liền hét lớn một tiếng, vung đao lao tới.
Một đao này của y, mãnh liệt tấn tốc, Ngôn Hữu Nghĩa lúc này toàn tâm toàn ý công kích gã họ Thiếp còn lại, không hề để ý tới Long Diêm Vương.
Ngôn Hữu Nghĩa thấy vậy cả kinh, song thủ vung lên chống đỡ thế công của Triệu thị song hổ, tung cước đá bay Long Diêm Vương ra xa.
Mặc dù y đá trúng Long Diêm Vương một cước, nhưng bắp chân cũng trúng phải một đao, hạ bàn lập tức không ổn, bị Triệu thị huynh đệ phản công chiếm mất thượng phong.
Lúc này một tiếng kêu thảm truyền tới, gã họ Thiếp còn lại cuối cùng đã vong mạng trong tay Ngôn Hữu Nghĩa.
Ngôn Hữu Nghĩa giết chết tên cuối cùng trong Thiếp thị tam hùng, lập tức quay đầu lại đối phó với huynh đệ họ Triệu.
Hai tên này luống cuống tay chân, một tên vội nói:
– Chạy!
Đoạn chuyển thân lao đi, mới đựơc mấy bước thì đã phát giác huynh đệ của gã không hề đáp lời, vội quay lại nhìn, chỉ thấy gã kia sớm đã bị Ngôn thị huynh đệ đồ sát rồi.
Gã này sợ đến hồn phi phách tán, vội quay người bỏ chạy, đột nhiên đao quang loé lên, một thanh đao đã xuyên qua bụng gã. Gã họ Triệu run người, chỉ tay vào Long Diêm Vương phẫn hận nói:
– Vương bát* …!
Lời chưa dứt thì đã đoạn khí.
Long Diêm Vương thu lại Lộc Giác Đao, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười:
– Tôi … tôi cũng chỉ vì bị bọn chúng bức bách mà thôi, bởi sợ các vị bị chúng ám hại, nên mới âm thầm bảo hộ hiền côn trọng …
Ngôn Hữu Tín mỉm cười chỉ vết thương trên bắp đùi:
– Một đao này thì sao?
Long Diêm Vương thoái lui một bước, run giọng nói:
– Tiểu nhân chỉ vì muốn lừa gạt sự tín nhiệm của chúng, xin hai vị chớ … chớ trách …
Ngôn Hữu Nghĩa cười gằn:
– Bây giờ chúng ta làm sao biết ngươi không gạt lấy sự tín nhiệm của chúng ta?
Đột nhiên sau lưng có người rống lên:
– Trả mạnh huynh đệ của ta!
Cấp phong đột khởi, thì ra gã đại hán họ Triệu gãy chân khi nãy đã miễn cưỡng bò dậy, dùng Nga Mi Thích ném tới.
Ngôn thị huynh đệ đột nhiên cùng hú lên.
Ngôn Hữu Tín bổ về phía Long Diêm Vương.
Ngôn Hữu Nghĩa tung người đến trước mặt hán tử họ Triệu.
Chỉ bất quá nửa sát na thời gian, hai cánh tay hán tử họ Triệu đã bị y đánh vỡ xương cốt, hộc máu mồm mà chết.
Ngôn Hữu Tín đánh bay Lộc Giác Đao của Long Diêm Vương, gã họ Long bị một thi thể làm vấp ngã đập mông xuống đất, xua tay liên hồi nói:
– Đừng giết tôi, cầu xin các vị đừng giết tôi, không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến tôi!
Gương mặt Ngôn Hữu Nghĩa lộ vẻ khó xử:
– Thế nhưng … sự tồn tại của chúng ta quả thực là đã cản mất con đường thăng tiến của các ngươi rồi!
Long Diêm Vương vội rối rít xua tay:
– Không … không … xin chớ hiểu lầm … không phải …, chỉ cần các vị không giết tôi, bảo tôi làm chó làm ngựa gì cũng được, làm chó làm ngựa gì cũng được …
Ngôn Hữu Tín cười lạnh:
– Lần này ngươi nguyện ý, nhưng chúng ta thì không!
Long Diêm Vương nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói:
– Hai vị … xin đừng trách phạt …
Hai hàm răng y va vào nhau lập cập.
– Tất cả đều do Triệu thị huynh đệ và mấy tên họ Thiếp không biết lượng sức, dã tâm lang sói, nằng nặc kéo tôi cùng xuống nước …
Ngôn Hữu Nghĩa cố ý dấn thêm một bước, hỏi:
– Ồ? Thì ra là ngươi bị bức bách à?
Long Diêm Vương sợ hãi liên tục dật lùi, khổ sở cầu xin:
– Tất cả đều là do họ Nhiếp kia …
Đột nhiên.
“Soạt”.
Một lưỡi đao từ lồng ngực hắn ló ra.
Máu chảy như suối, làm ướt cả vạt áo phía trước của Long Diêm Vương.
Long Diêm Vương ngớ người. Muốn kêu nhưng kêu không ra tiếng. Chuyện mà một người sợ nhất, đột nhiên xảy ra khiến hắn ngay cả sợ hãi cũng quên mất, thậm chí quên cả giãy dụa, phản kháng.
Chỉ nghe Triệu lão đại sau lưng hắn thở hổn hển nói:
– Chết thì chết, không được đớn hèn như vậy!
Nói đoạn rút mạnh đao. Máu tươi bắn tung toé. Thân hình Long Diêm Vương cừng đờ như cát chết, sắc mặt nhanh chóng bao trùm bởi màu sắc nhợt nhạt như cá chết, chầm chậm đổ vật xuống.
Ngôn Hữu Nghĩa cười ha hả nói:
– Người không sợ chết, không sợ đau tỉnh lại rồi!
Triệu lão đại phẫn hận trợn mắt nhìn Ngôn thị huynh đệ, cười lạnh nói:
– Coi như các ngươi lợi hại. Ta đã nhìn lầm người!
Nói đoạn hoành đao lên tự tận.
Ngôn thị huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, cười phá lên.
Ngôn Hữu Nghĩa bước lên lật thi thể Triệu lão đại lên, đánh thêm một chưởng, lúc ngẩng mặt lên mới lẩm bẩm nói:
– Triệu lão đại, ngươi và huynh đệ họ Thiếp không đấu nổi chúng ta, đó là bởi vì chúng ta không sợ nhục nhã, cũng không sợ nhìn lầm người.
Ngôn Hữu Tín cũng bước tới đánh thêm vài chưởng như sợ có người trá tử, đột nhiên bật dậy công kích y vậy.
– Như vậy cũng tốt, dù sao chúng ta cũng cảm thấy bọn chúng vướng chân vướng tay, sớm trừ đi thì tốt nhất!
Ngôn Hữu Nghĩa chợt hỏi:
– Thương thế của ngươi có nặng không?
Ngôn Hữu Tín cười khổ nói:
– Bắp chân một vết, trên tay hai vết.
Ngôn Hữu Nghĩa cảm động nói:
– Đại ca …
Ngôn Hữu Tín cười hào sảng nói:
– Chúng ta là thân huynh đệ, vì đối phương mà nhận một hai đao có đáng gì đâu!
Ngôn Hữu Nghĩa vỗ vai Ngôn Hữu Tín, nhấn giọng nói từng chữ một:
– Ngươi biết trên đời này chuyện may mắn nhất của ta là gì không?
Y lớn tiếng như muốn thổ lộ điều mình đã ẩn giấu trong lòng từ lâu:
– Chính là có một hảo ca ca như ngươi vậy.
Ngôn Hữu Tín mỉm cười nói:
– Ta cũng có một hảo đệ đệ!
Cao Phong Lượng. Đường Khẩn, Đinh Thường Y ba người vốn hy vọng Ngôn thị huynh đệ và bọn Long Diêm Vương chín người sẽ lưỡng bại câu thương, đồng quy ư tận, không ngờ hai huynh đệ họ Ngôn vẫn an nhiên vô sự, khiến tâm tình cả ba cũng theo đó mà trầm xuống.
Ngôn Hữu Nghĩa chợt nói:
– Ta cảm thấy có chút kỳ quái.
Ngôn Hữu Tín liền hỏi:
– Ngươi muốn nói làm sao chúng biết hành tung của chúng ta?
Ngôn Hữu Nghĩa gật đầu:
– Đúng vậy.
Ngôn Hữu Tín nói:
– Trên đường chúng ta đều lưu lại dấu vết để Lý đại nhân phái người đến tiếp ứng, có khả năng là Lý đại nhân đã phái chúng đến đây, nhưng chín tên này vì đã ôm hận từ lâu, nên mới công báo tư thù, định giết chúng ta để cướp lấy công lao …
Ngôn Hữu Nghĩa lẩm bẩm nói:
– Công danh này … cũng không nhỏ … bất quá, ta thấy “lợi” càng hấp dẫn hơn, nói không chừng …
Ngôn Hữu Tín nhất thời không hiểu:
– Nói không chừng cái gì?
Ngôn Hữu Nghĩa ngẩng mặt nhìn ra ngoài, bầu trời tối đen nhưng rất nhiều điểm tinh quang đang dần tiến tới căn nhà nhỏ. Y nói:
– Ta cứ cảm thấy, tuy lần này Lý đại nhân lấy danh nghĩa bắt cường đạo và báo thù giết con mà đến, nhưng mà lao sư động chúng như vậy, chỉ sợ còn có cái gì đó …
Ngôn Hữu Tín hỏi:
– Cái gì đó?
Y cũng nhìn thấy những đốm lửa đang tiến dần đến căn nhà tranh.