Bạn đang đọc Tứ Đại Danh Bộ – Hội Kinh Sư – Chương 6: Phá Được Trận Không
Truy Mệnh xông lên phía trước quan sát, không khỏi cười khổ một tiếng. Cẩn thận quan sát lại mới phát giác toàn thân Công Dã Tứ xanh trắng, đỉnh đầu còn có hai vết răng. Máu huyết toàn thân đã bị hút sạch. Trước khi bị Truy Mệnh đá một cước thì đã chết từ lâu rồi.
Truy Mệnh cười lạnh nói:
– Lũ quỷ trong U Minh Sơn Trang này đã dựa vào con đại bàng kia theo dõi chúng ta. Nó bay ở trên cao, trời lại tối, tự nhiên chúng ta không thể phát giác.
Vừa nãy ta chợt nhớ đến trận đánh với «Vô Địch Công Tử», đối phương cũng dùng một con đại bàng khống chế không trung, thừa cơ giết của phe ta không ít người. Thế là ta liền mượn mặt búa của Khuất huynh phản chiếu, quả nhiên phát hiện ra con đại bàng này. Có điều e rằng nhiệm vụ của con đại bàng này không phải là giết người, giết người là một kẻ khác. Ngoài ra, nếu dựa vào sức mạnh của con đại bàng này, muốn giết Ba Thiên Thạch, muốn giết Công Dã Tứ, ít nhất cũng phải phát ra tiếng kêu. Ta đoán rằng, nhiệm vụ của con đại bàng này là đem những người đã bị giết chở đến một chỗ nào mà chúng ta không ngờ đến, khiến cho chúng ta bị mơ mơ hồ hồ, không biết đâu mà lần, hơn nữa còn không dám đi đến U Minh Sơn Trang. Rõ ràng đây là do bàn tay con người sắp đặt, đâu phải do quỷ thần gì đâu?
Truy Mệnh chỉ tay vào con đại bàng chết nói tiếp:
– Dù là quỷ, chúng ta cũng có thể khiến nó chết thêm lần nữa.
Đại hán sử nhuyễn sách cẩn thận hỏi lại:
– Vậy thì … tại sao khi bọn Thi Đồng thất tung cũng không ai kêu lên một tiếng?
Đại hán sử phán quan bút cũng sợ hãi hỏi:
– Lại còn tiếng ca kia nữa, tại sao lại phiêu phiêu hốt hốt như vậy?
Đại hán sử lưu tinh chùy cũng cảm thấy khó hiểu hỏi:
– Đúng vậy, còn cái chết của Ba tiên sinh nữa. Mỗi người chết đều có hai vết răng cắn, lẽ nào … lẽ nào … có «Hấp Huyết Quỷ» thật?
Nói đến ba chữ «Hấp Huyết Quỷ», chính gã cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Truy Mệnh cười cười nói:
– Ta cũng không biết nữa, chuyện này ta không thể giải thích được. Muốn biết chân tướng thế nào thì chỉ có một con đường duy nhất – đến U Minh Sơn Trang.
Đột nhiên. Có một thanh âm thê thương không biết từ hướng nào vang đến:
– Tứ sư đệ … tứ sư đệ … các ngươi đã giết tứ sư đệ của ta …
Khuất Bôn Lôi đại nộ hét lớn:
– Tứ sư đệ của ngươi là do đại gia đây giết đấy, có giỏi thì mau ra đây để đại gia thành toàn nốt cho ngươi một thể.
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên từ trên một ngọn cây cao có một vật to lớn rít gió bay thẳng về phía Khuất Bôn Lôi! Lúc đối phương ném ra vật kia thì Khuất Bôn Lôi cũng đã kịp nhận ra phương hướng, đại phủ liền thoát ra khỏi tay, phóng vun vút như vũ bão về phía ngọn cây. Đồng thời song thủ hướng ra phía trước tiếp lấy vật đối phương ném tới.
Đúng vào sát na mà Khuất Bôn Lôi tiếp lấy vật kia thì từ trên cây lại bắn ra thêm hai vật nữa, hướng thẳng vào mạng sườn của lão.
Khuất Bôn Lôi đưa mắt nhìn vật mình vừa bắt được, không ngờ lại là một người chết. Toàn thân y không một vết máu, trên đầu còn có hai vết răng. Người này chính là Đoạt Phách Linh Tất Thiên. Nhưng lực ném của người trên cây quá mạnh, dù Khuất Bôn Lôi có thiên sinh thần lực, nội công thâm hậu cũng phải lùi lại ba bước. Đúng vào lúc này thì hai đạo ám khí kia đã đến sát người của Khuất Bôn Lôi.
Khuất Bôn Lôi hai tay đang đỡ Tất Thiên, không thể tương tiếp, phi phủ thì cũng vừa phóng ra chưa kịp thu hồi, hơn nữa chính lão cũng vừa bị đánh lùi, thân hình còn chưa ổn định, không thể nhảy tránh được kịp thời.
Đúng lúc lão sắp bị hai vật kia bắn trúng thì chợt vang lên hai tiếng «cách, cách». Hai vật kia đã bị hai bàn tay một tả, một hữu bắt lấy.
Thì ra vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Thái Ngọc Đan và Ân Thừa Phong đã xuất thủ cứu viện, bắt lấy hai đạo ám khí đó. Hai người vừa bắt được thì chợt cảm thấy hơi lạnh, vội vàng vận công bẻ nó ra. «cách, cách» một tiếng, hai ám khí kia liền gãy ra làm đôi, thì ra chúng chỉ là hai miếng băng nhỏ, nhưng sắc bén vô cùng.
Thái Vân Phi tinh minh mẫn tuệ, vừa nhìn thấy miếng băng đã nói:
– Chẳng trách Ba tiên sinh lại chết như vậy.
Nhất thời mọi người đều vì vậy mà đại ngộ, thì ra Ba Thiên Thạch đã chết vì miếng băng như vậy. Mảnh băng sau khi vào trong người, gặp phải máu nóng lập tức sẽ tan ngay. Vì thế sau khi bọn Truy Mệnh đến nơi thì đều không thấy ám khí đâu cả. Cùng lắm cũng chỉ có thể thấy một mảnh nhỏ. Trên nền tuyết trắng, căn bản không ai chú ý đến điều này. Nhiều lắm thì cũng chỉ cho là do Ba Thiên Thạch lúc giãy giụa tạo nên mà thôi. Hơn nữa trong băng còn có tẩm kịch độc, khiến cho Ba Thiên Thạch trước lúc chết bị hoảng loạn tâm thần, nói năng lung tung, làm mọi người không ai mà không sợ hãi.
Khuất Bôn Lôi thấy Ân Thừa Phong, Thái Ngọc Đan cứu mình, trong lòng cảm kích khôn tả. Lạ một điều là phi phủ của lão phát đi, bây giờ vẫn chưa thấy quay lại.
Đúng vào cái sát na mà thi thể của Tất Thiên được ném ra, Truy Mệnh đã đến phía sau gốc cây. Chỉ thấy đằng sau gốc cây tuyết bay tung tóe, khẳng định đang diễn ra một trận chiến khốc liệt.
Khuất Bôn Lôi, Ân Thừa Phong, Thái Vân Phi, Thái Ngọc Đan bốn người liền nhanh chóng phóng đến phía sau gốc cây. Cả bọn chỉ kịp nghe thấy một tiếng «bình» vang lên. Một nữ nhân gầy gò, đầu tóc rồi bời, phục trang như loài quỷ mị bay vọt ra. Ả ta miễn cưỡng đứng vững thân hình nhưng người vẫn cứ lảo đảo không thôi. Hai mắt ả lộ ra hung quang, trợn lên nhìn bọn Khuất Bôn Lôi. Đột nhiên ả gập người xuống, há miệng thổ ra một búng máu tươi lớn. Trên bắp đùi của nữ nhân này vẫn còn cắm chặt cây búa của Khuất Bôn Lôi, máu chảy ròng ròng.
Chỉ thấy Truy Mệnh chậm rãi bước ra từ phía sau gốc cây. Gã đưa tay lên phủi phủi những đóa hoa tuyết đang bám trên quần áo. Mặt mũi, đầu tóc, lông mày của Truy Mệnh đều bám đầy hoa tuyết trắng xóa, có thể thấy rằng trận chiến vừa rồi tuy ngắn ngủi nhưng lại vô cùng kịch liệt. Truy Mệnh nhìn nữ nhân phục sức như loài quỷ mỵ rồi chậm rãi nói:
– Tân Thập Tam, ngươi hết rồi.
Chúng nhân vừa nghe Truy Mệnh gọi nữ nhân là «Tân Thập Tam», không ai là không kinh hãi. Thì ra trên giang hồ đích thực có một «Tân Thập Tam Nương».
«Tân Thập Tam Nương» này võ công không kém, so với Câu Hồn Đoạt Phách Tân Thị huynh đệ thì còn cao hơn một bậc. Nhưng điểm lợi hại nhất của «Tân Thập Tam Nương» không phải là võ công, mà là bản năng đặc biệt giống động vật của y thị – «Hộ Thể Sắc». Nếu như y thị nấp trên cây, thì không khác gì một tán lá. Nếu như y thị ngồi dưới đất bất động, lúc ấy không khác gì một tảng đá lớn.
Trong đêm đen thì y thị biến thành một bộ phận của màn đêm. Giữa tuyết trắng thì y thị lại biến thành hoa tuyết, không ai có thể nhận ra được y thị cả.
«Tân Thập Tam Nương» này nổi danh giang hồ nhờ tài phóng ám khí tẩm độc, hơn nữa y thị còn sát nhân thành tính. Nghe nói một ngày y thị mà không giết một người thì không chịu được, còn nếu như mười ba ngày mà không giết người nào thì «Hộ Thể Sắc» của y thị sẽ mất đi công hiệu.
Tân Thập Tam Nương tội ác vô số, trong đó tội sát nhân là nặng nhất, là một trong những nữ ma đầu nổi tiếng nhất võ lâu. Sau này, y thị bị «Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ» truy đuổi. Nghe đồn rằng thị đã trốn chạy đến dải Tương Tây, sau khi gặp phải một nữ ma đầu còn nổi danh hơn là «Huyết Sương Phi Diễm Vô Ưu» thì biệt tăm biệt tích, không ai còn thấy y thị hành tẩu giang hồ nữa. Thật không thể ngờ rằng kẻ giết người ngày hôm nay lại chính là «Tân Thập Tam Nương».
Ân Thừa Phong lên tiếng hỏi:
– Đại ca, huynh kích trúng y thị hả?
Truy Mệnh trầm giọng nói:
– Ta đá vào ngực y thị một cước, chỉ sợ thương thế cũng không nhẹ. Nếu như không có phi phủ của Khuất huynh làm y thị phân tâm thì e rằng trận chiến này còn chưa chấm dứt.
Khuất Bôn Lôi ngượng ngùng nói:
– Nếu không phải các hạ cùng yêu nữ kịch chiến, một phủ của tại hạ làm sao đả thương được y thị? Nếu không có Thái huynh, Ân lão đệ tương cứu, tại hạ sớm đã mất mạng từ lâu rồi.
Bởi vì cảm kích ân cứu mạng của hai người nên ngôn từ của lão đã trở nên khách khí hơn rất nhiều.
Truy Mệnh đột nhiên quát hỏi:
– Tân Thập Tam, tại sao ngươi lại ẩn nấp ở đây giả quỷ giết người?
Tâm Thập Tam Nương trợn mắt nhìn Truy Mệnh, trong mắt lộ ra nộ hỏa điên cuồng.
Chỉ nghe y thị cười lên khùng khục rồi nói:
– Ngươi không quản được đâu!
Truy Mệnh lại tiếp tục truy vấn:
– «Thôi Hồn Ma Âm» không phải sở trường của ngươi, ngươi học ở đâu ra?
Huyết Sương Phi đang ở đâu?
Tân Thập Tam Nương cười quái dị nói:
– Ta có chết cũng không nói cho ngươi biết!
Nói đoạn thân hình ả đột nhiên lắc nhẹ, nhanh chóng lùi về phía sau.
«Thiếu Lâm Tứ Tăng» đứng ngay sau y thị liền hét lớn một tiếng, tứ chưởng tề phát. Đột nhiên không thấy bóng ảnh Tân Thập Tam Nương đâu nữa, chỉ thấy một quả cầu tuyết bắn tới, bên trong quả cầu tuyết còn ẩn hiện sắc máu. «Thiếu Lâm Tứ Tăng» phát hiện Tân Thập Tam Nương biến mất, sợ rằng y thị sẽ bất ngờ đột kích, liền vội vàng thu chưởng lùi lại.
Truy Mệnh vội hét lớn:
– Cẩn thận! Quả cầu tuyết đó chính là y thị đấy!
Chỉ thấy quả cầu tuyết đột nhiên bay vọt lên, lại biến thành Tân Thập Tam Nương. Đúng lúc thị định tung người vọt đi thì chợt nghe «păng» một tiếng, một đạo kim ti vọt tới đâm vào ba huyệt «Huyền Cơ», «Thiên Xu», «Thiên Trì» trên người y thị.
Thái Ngọc Đan xuất thủ khoái tốc tuyệt luân, nhưng Tân Thập Tam Nương cũng không phải chỉ có hư danh. Chỉ thấy thân hình y thị nhào lộn ba vòng trên không trung, tránh khỏi ba kích liên hoàn của Thái Ngọc Đan rồi bay qua đầu «Phục Cừu Thất Hùng».
Mắt thấy y thị đã sắp thoát khỏi vòng vây thì chợt có bóng áo hoa nhấp nhoáng cản lại. Thái Vân Phi huy động song kiếm, ánh sáng chói ngời chém vào Tân Thập Tam Nương. Trong nháy mắt hai bên đã giao thủ bảy chiêu. Chúng nhân chỉ thấy giữa không trung, một lão bà nương ăn mặc như loài quỷ mị với một cô nương thái y phiêu phiêu, xinh đẹp tựa tiên tử bay qua bay lại, sử ra những chiêu thức kinh tâm động phách hòng lấy mạng nhau.
Thái Vân Phi vừa cản thị lại, Truy Mệnh cũng đã lao đến.
Tân Thập Tam Nương đã trúng đòn của Truy Mệnh, thấy gã lao lên thì vội quay đầu chạy trốn. Truy Mệnh hét lớn một tiếng, đồng thời tung người lên đá ra một cước.
Tân Thập Tam Nương đang lơ lửng trên không đột nhiên vọt người lên mấy thước, nhào lộn một vòng ra phía sau Truy Mệnh.
Truy Mệnh «hừ» lạnh một tiếng, chân kia lập tức tung ra phía sau một cước, hai chân tạo thành thế một trước một sau vô cùng đẹp mắt.
Tân Thập Tam Nương cả kinh vội hít lấy một hơi chân khí, thót bụng lại tránh một cước này của Truy Mệnh.
Truy Mệnh hét lớn một tiếng, toàn thân xoay tròn như chong chóng, song cước biến thành một chiếc bánh xe gió khổng lồ cuốn đến phía Tân Thập Tam Nương.
Tân Thập Tam Nương chưa từng thấy cước pháp tinh diệu như vậy bao giờ, thứ cước pháp này vừa nhanh vừa hiểm, y thị tự biết khó mà chống đỡ nổi, liền hét lớn một tiếng, vung tay phát ra mười bảy mười tám cỗ ám khí.
Tân Thập Tam Nương có thể một lượt phát ra mười mấy cỗ ám khí đã thuộc hàng hiếm thấy rồi, hơn nữa những ám khí đó lại còn đều được tẩm độc, nhanh có chậm có, nhưng khi chúng bắn được đến trước thân Truy Mệnh thì đã bị cước pháp như gió của gã đá rơi hết cả xuống đất.
Tuy không làm gì được Truy Mệnh nhưng đợt ám khí đó cũng làm gã chậm lại một chút. Tân Thập Tam Nương nhân cơ hội đó tung người lên không tránh khỏi hai chưởng của Tân Thị huynh đệ, đang định chạy trốn thì đột nhiên cảm thấy tâm khẩu nhói lên.
Thì ra vừa nãy y thị trúng phải một cước của Truy Mệnh, thọ thương không nhẹ, hơn nữa vừa rồi đã sử dụng toàn lực để thoát thân nên đã chấn động tâm mạch, không khỏi làm vết thương càng nặng thêm, đau như dao cắt.
Lúc này, «Võ Đang Song Túc» cũng hô lên một tiếng, song kiếm một tả một hữu đâm tới.
Hai đạo sĩ mắt thấy song kiếm sắp đâm vào người Tân Thập Tam Nương thì đột nhiên y thị lại biến mất, chỉ còn lại một gốc cây khô cằn cỗi. Hai người thấy vậy không khỏi ngẩn người, vội vội vàng vàng thu kiếm lại, nào ngờ gốc cây khẽ động, biến thành Tân Thập Tam Nương. Lúc này hai người hối lại thì đã muộn, mười ngón tay của Tân Thập Tam Nương đã như móc câu chộp vào lồng ngực của Thanh Linh Tử.
Thanh Linh Tử kêu lên một tiếng thảm thiết, bỏ rơi trường kiếm, hai tay ôm chặt lấy Tân Thập Tam Nương.
Thanh Tùng Tử thấy sư huynh ngộ nạn, trong lòng chấn động, vội vàng xuất kiếm, kiếm xuyên qua bối tâm của Tân Thập Tam Nương.
Tân Thập Tam Nương hét lên một tiếng sắc lạnh, giãy giụa thoát ra khỏi hai cánh tay của Thanh Linh Tử, quay đầu lại lao đến cắn mạnh vào cổ họng Thanh Tùng Tử.
Thanh Tùng Tử xuất thân danh môn chính phái, nào biết đến cách đánh thí mạng như vậy, tâm thần hoảng hốt, chưa kịp phản ứng thì đã bị cắn trúng họng.
Chúng nhân cách đó quá xa, muốn cứu cũng không kịp. Thanh Tùng Tử ngã vật xuống đất.
Tân Thập Tam Nương thuận tay nhặt trường kiếm của y lên, cười khùng khục nói:
– Các ngươi … các ngươi chớ vội đắc ý … nhị sư tỷ … đại sư huynh của ta …
sẽ đến tìm các ngươi báo thù …
Nói đoạn y thị đưa kiếm lên cắt thẳng vào cổ, máu tươi bắn tung tóe. Tân Thập Tam Nương lảo đảo mấy cái rồi ngã vật xuống đất tuyệt khí.
Chúng nhân thấy Tân Thập Tam Nương ngã xuống đất mới thở hắt ra một hơi, những người có mặt ở đây hôm nay đều là nhân vật thành danh trên giang hồ, có thảm trạng nào mà họ chưa từng gặp qua. Nhưng thủ đoạn của Tân Thập Tam Nương độc ác, cảnh y thị liều mạng thoát khỏi vòng vây, sau khi giết «Võ Đang Song Túc» rồi hoành kiếm tự sát khiến cho không ai không cảm thấy kinh sợ trong lòng.
Truy Mệnh thở dài, chậm rãi nói:
– Chỉ sợ lần đến U Minh Sơn Trang này thương vong còn lớn hơn nữa.
Khuất Bôn Lôi cho rằng Truy Mệnh đã chán nản, thế là lão liền hỏi:
– Truy Mệnh huynh có cao kiến gì?
Truy Mệnh trầm trọng nói:
– Tuyệt kỹ thành danh của Tân Thập Tam Nương ngoại trừ võ công ra, thì còn có «Biến Sắc Đại Pháp» và ám khí tẩm độc nữa. Nhưng vừa rồi thị biết sử dụng «Hấp Huyết Công» và «Thôi Phách Ma Âm», hiển nhiên là do Huyết Sương Phi truyền cho y thị. Huyết Sương Phi so với Tân Thập Tam Nương thì còn khó đối phó hơn gấp bội, vì thế mà sau khi gặp Huyết Sương Phi, Tân Thập Tam Nương mới ngoan ngoãn phục tùng như vậy. Trước khi y thị chết có nhắc đến «đại sư huynh» và «nhị sư tỷ». Sợ rằng «nhị sư tỷ» chính là Huyết Sương Phi, lại còn có một tên «đại sư huynh» nữa, chỉ sợ không dễ đối phó đâu.
Thái Ngọc Đan cũng gật đầu đồng ý:
– Truy Mệnh huynh nói rất đúng. «Thôi Phách Ma Âm» và «Hấp Huyết Công» đều là tuyệt kỹ thành danh của Huyết Sương Phi Diễm Vô Ưu. Tân Thập Tam Nương biết sử dụng hai loại võ công này, chắc chắn là do Diễm Vô Ưu truyền thụ chứ chẳng sai …
Ân Thừa Phong chợt hỏi:
– Dám hỏi Thái huynh, Huyết Sương Phi Diễm Vô Ưu này là nhân vật thế nào vậy? «Hấp Huyết Công» và «Thôi Phách Ma Âm» là thứ võ công tà quái gì vậy?
Thái Ngọc Đan đáp:
– Tôi cũng chỉ biết Diễm Vô Ưu là một đại ma đầu trong giang hồ, hơn nữa dung mạo vẫn còn tươi trẻ như thanh niên. Điều này là do mụ ta tu luyện «Hấp Huyết Công», dùng máu của người khác để giữ mãi tuổi thanh xuân và dung mạo cho mình. Còn «Thôi Phách Ma Âm» là một loại công lực kỳ dị, có thể khống chế được sự lớn nhỏ, xa gần của âm thanh, giống như vừa nãy chúng ta không thể dựa vào thanh âm của Tân Thập Tam Nương để phát hiện ra y thị ẩn nấp ở chỗ nào vậy. Nghe nói, môn «Thôi Phách Ma Âm» này nếu luyện đến mức cao thủ thì có thể khiến người khác phát điên hay đưa người ta đến chỗ chết, thậm chí còn có thể nhiếp hồn đoạt phách, khiến cho con người làm ra những chuyện đối phương sai khiến mà không chuyện gì đã xảy ra cả. Thái mỗ cũng chỉ biết có vậy, những chuyện khác thì mong Truy Mệnh chỉ giáo thêm.
Truy Mệnh nói:
– Chỉ giáo thì tại hạ không dám. Nhưng tại hạ và ba vị huynh đệ của mình đều đã từng truy đuổi con nữ ma đầu này. Vì võ công của thị quá lợi hại nên đến bây giờ vẫn chưa bắt được, thật là xấu hổ vô cùng. Diễm Vô Ưu này dung mạo như hoa, nhưng lòng dạ thì độc hơn rắn rết. Y thị đã từng câu dẫn rất nhiều võ lâm cao thủ thay thị làm những chuyện thương thiên bại lý. Để bản thân luyện thành «Hóa Huyết Ma Công», y thị không ngại cướp đi nguyên dương tinh khí của người khác, chỉ trong một đêm thị đã giết hai mươi chín thiếu niên ở Phàn Thành để hút lấy nguyên khí. Huyết Sương Phi còn tinh thông «kỳ môn ngũ hành» chi thuật, thường sử dụng trận pháp để giam giữ người khác. Hiện nay bốn huynh đệ tại hạ vẫn chưa có cách nào để bắt giữ được y thị. Bây giờ tại hạ mới lĩnh ngộ được tại sao Ba Thiên Thạch nói có âm thanh ở phía sau lưng. Lão quay người lại, cho rằng địch nhân ở phía sau, kết quả là đã để sơ hở cả lưng cho kẻ địch, trúng phải mảnh băng tẩm độc mà chết. Đây hiển nhiên là do «Thôi Phách Ma Âm» gây nên. Ngay cả việc bọn Bành Cổ Kiến đột nhiên biến mất, ngay cả một tiếng kêu cũng cũng không có, chắc chắn là họ đã bị «Thôi Hồn Ma Âm» thôi miên, sau đó mới giết hại. «Thôi Hồn Ma Âm» có thể khống chế thanh âm, vì thế chúng ta không thể nghe thấy được. Sau khi Tân Thập Tam Nương sát hại Thi Đồng, hút hết máu của bọn Tất Thiên, rồi dùng đại bàng chở đến nơi chúng ta phải đi qua, dọa khiếp chúng ta. Đây chính là cái gọi là nỗi sợ hãi trong U Minh Sơn Trang.
Bây giờ ở trong U Minh Sơn Trang có những nhân vật tàn độc như vậy nên chúng ta phải vì giang hồ mà trừ bạo một phen.
Khuất Bôn Lôi cười lớn:
– Những chuyện hành hiệp trượng nghĩa, Khuất mỗ đây không có phúc phần đó, tuy nhiên thứ mà tại hạ cần là «Long Ngâm Bí Cấp», vì thấy không thể không tốn chút thời gian đi đến đó xem sao.
Đột nhiên trong gió tuyết có một người điên tóc tai rũ rượi, thân vận một bộ áo trắng nhưng vá víu khắp nơi. Chỉ thấy y vừa đi vừa nhảy múa, vừa hét hò:
– Quỷ … quỷ … «Long Ngâm Bí Cấp» … tiếng hát … U Minh Sơn Trang … ha ha ha …
Người này chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã thấy y đến trước mặt bọn Truy Mệnh rồi.
Thái Ngọc Đan cẩn thận nhìn y một hồi rồi biến sắc thốt lên:
– Vũ Văn Tú?
Truy Mệnh thở dài:
– Xem ra đúng là y. Ba năm trước chỉ có một mình Vũ Văn Tú là có thể thoát ra ngoài, nhưng y đã phát cuồng, suốt ngày cứ lảng vảng ở vùng phụ cận U Minh Sơn Trang, nhưng không dám đến U Minh Sơn Trang. Chuyện U Minh Sơn Trang có «Long Ngâm Bí Cấp» là từ miệng của kẻ điên cuồng này mà truyền ra ngoài.
Lúc này Vũ Văn Tú đã đến gần chúng nhân, đột nhiên y trợn mắt nhìn Thái Vân Phi, sắc mặt đại biến, kinh hãi kêu lên:
– Diễm Vô Ưu! Tiên tử … Ma nữ … không! Ta không làm … ngươi giết ta còn hơn …
Những lời này của Vũ Văn Tú khiến Thái Vân Phi hoa dung thất sắc.
Ân Thừa Phong vội lao người đứng đến chắn trước mặt Thái Vân Phi, một mặt âm thầm vận công giới bị, một mặt nói:
– Vũ Văn tiên sinh, nàng là biểu muội của tại hạ, không phải nữ ma đầu Diễm Vô Ưu.
Vũ Văn Tú thoáng ngẩn người, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Thái Vân Phi, lẩm bẩm tự nói một mình:
– Biểu muội? Biểu muội của ngươi? Biểu muội của ta? Biểu muội … ha ha ha ha … Diễm Vô Ưu …
Lúc này, bọn Phục Cừu Thất Hùng cũng đã bước lại gần Vũ Văn Tú. Đại hán sử thiết chùy lên tiếng:
– Dám hỏi Vũ Văn tiên sinh, nghe đồn rằng gia sư và tiên sinh cùng vào U Minh Sơn Trang một lượt rồi sau đó thất tung. Gia sư hiện nay thế nào?
Phục Cừu Thất Hùng đều vô cùng sốt ruột, bảy con mắt đều nhìn Tiếu Ngữ Truy Hồn Vũ Văn Tú chờ đợi.
Vũ Văn Tú ngơ ngẩn nói:
– Gia sư? Gia sư cái gì? Gia sư là ai?
Đại hán sử luyện tử thương liến nói:
– Gia sư chính là «Thập Tuyệt Truy Hồn Thủ» Quá Chi Ngạnh cùng vào U Minh Sơn Trang với tiên sinh …
Vũ Văn Tú đột nhiên cười điên cuồng:
– Quá Chi Ngạnh? Thập Tuyệt … Truy Hồn … ha ha ha … Truy Hồn … U Minh Sơn Trang … chết hết rồi … chết rồi … Vũ Văn Tú cũng chết rồi … tha cho ta …
Lời còn chưa dứt thì y đã tung người lên, nhảy vọt qua đầu bọn Phục Cừu Thất Hùng, điên cuồng chạy về phía trước.
Phục Cừu Thất Hùng thoáng ngẩn người, nhưng Tân Cừu trong Tân Thị huynh đệ đã «hừ» lạnh một tiếng, chặn trước mặt Vũ Văn Tú, lạnh lùng hỏi:
– Đứng lại! Có phải «Long Ngâm Bí Cấp» thật sự ở trong U Minh Sơn Trang không?
Tân Sát cũng phóng người đến trước mặt Vũ Văn Tú nói:
– Ở lại đã! Ngươi thấy «Long Ngâm Bí Cấp» ở chỗ nào trong U Minh Sơn Trang?
Chỉ thấy Vũ Văn Tú tựa như không hiểu hai người hỏi gì, đứng ngây ngây dại dại nói:
– «Long Ngâm Bí Cấp» … «Long Ngâm Bí Cấp»? chưa từng nghe qua …
Long … Ngâm … Bí … Cấp …
Vũ Văn Tú đột nhiên thần quang lóe lên, tức giận hét lớn vào mặt hai huynh đệ Truy Hồn Đoạt Phách:
– Quỷ! Quỷ đến rồi! Ma âm đến rồi! Mau chạy … mau tránh ra cho ta chạy …
Tân Thị huynh đệ vẫn đứng yên chặn đường như cũ, Vũ Văn Tú nhìn cũng không thèm nhìn, vung chưởng đánh ra.
Tân Thị huynh đệ cười lạnh một tiếng, đơn chưởng đưa ra tiếp lấy một chưởng của Vũ Văn Tú.
Ân Thừa Phong đã từng thấy Tân Thị huynh đệ dùng «Đoạn Tý Kỳ Công» để tiếp chưởng lực của Khuất Bôn Lôi, sau đó thêm vào nội lực của họ để phản kích lại Khuất Bôn Lôi. Nếu như không phải Khuất Bôn Lôi nội lực thâm hậu, chỉ sợ lúc đó đã thọ thương không nhẹ rồi. Giờ đây y lại thấy Tân Thị huynh đệ dùng «Đoạn Tý Kỳ Công» để đối phó một người thần trí thất thường, trong lòng không khỏi lo lắng, liền lập tức kêu lên:
– Vũ Văn Tú tiên sinh, «Đoạn Tý Kỳ Công»! Cẩn thận!
Vũ Văn Tú nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại toét miệng cười với Ân Thừa Phong.
Lúc này đôi bên đã đối chưởng. Chưởng lực của Vũ Văn Tú giống như bị trôi vào biển cả, toàn bộ đều bị Tân Thị huynh đệ hút hết, sau đó từ cánh tay gãy phát ngược lại vào người Vũ Văn Tú. Chưởng này tập hợp công lực của ba người, Tân Thị huynh đệ và Vũ Văn Tú nên hung mãnh dị thường, chưởng chưa đến đã nghe tiếng rít gió rợn người.
Mọi người đều tưởng Vũ Văn Tú không xong. Chợt «bình!» một tiếng vang lên, Vũ Văn Tú lật tay đẩy ra một chưởng, tiếp thẳng với luồng lực đạo hung mãnh của Tân Thị huynh đệ phát ra, cả thân người bay vọt về phía sau bảy tám trượng. Chỉ thấy Vũ Văn Tú lắc mình vài cái rồi sử dụng thân pháp «Nhất Tả Thiên Lý» trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Câu Hồn Đoạt Phách huynh đệ thoáng ngây người, không thể ngờ rằng một người điên điên khùng khùng như Vũ Văn Tú lại biết mượn lực của mình, thừa thế chạy thoát. Thực ra y tiếp chưởng mà không tiếp, chỉ nương theo lực đạo đó để vọt ra bảy tám trượng, rồi sử dụng thân pháp «Nhất Tả Thiên Lý», trong nháy mắt đã không thấy đâu. Tân Thị huynh đệ đại nộ, trợn mắt nhìn Ân Thừa Phong một cái rồi định lao người đuổi theo Vũ Văn Tú.
Nhưng Khuất Bôn Lôi đã hét lớn:
– Các ngươi có còn mặt mũi không đấy? Hai người hợp kích một kẻ điên cuồng? Muốn «Long Ngâm Bí Cấp» thì cùng đại gia đến U Minh Sơn Trang để tranh đoạt, bức vấn người ta để làm gì?
Câu Hồn Đoạt Phách hai người tức giận nhìn Khuất Bôn Lôi, nhưng vì lúc nãy đã nếm thiệt thòi của lão, biết rằng đối phương thần lực kinh nhân nên cũng không dám khinh suất.
Truy Mệnh cũng lạnh lùng nói:
– Nếu như nhị vị còn tiếp tục làm càn, chúng ta sẽ không nể mặt nữa đâu.
Tân Thị huynh đệ đã ngầm khiếp sợ Truy Mệnh từ lâu, thấy gã nói vậy thì cố nhẫn nhịn, không nói tiếng nào nữa.
Truy Mệnh hít sâu một hơi rồi nói:
– Lần đi U Minh Sơn Trang hết sức nguy hiểm, nếu như có ai không muốn đi thì có thể ở lại đây. Mong các vị suy nghĩ cho kỹ.
Trong Phục Cừu Thất Hùng thì đại hán sử lôi công oanh là kẻ gan dạ nhất.
Y liền nói lớn:
– Phục Cừu Thất Hùng chúng tôi quyết không phải là những kẻ tham sống sợ chết.
Phục Cừu Thất Hùng liền nhao nhao tán đồng phải đi.
Long Tăng trong Thiếu Lâm Tứ Tăng cũng chắp tay nói:
– Bọn lão nạp từ Tung Sơn đến đây cũng chỉ mong điều tra rõ vụ hung án ba năm về trước, tự nhiên không thể nửa đường mà bỏ về được.
Câu Hồn Đoạt Phách cũng «hừ» nhẹ một tiếng. Tân Cừu nói:
– Huynh đệ chúng ta đã đến đây rồi …
Tân Sát liền tiếp lời:
– Chưa đạt được mục đích thì chúng ta chưa quay về!
Ân Thừa Phong đưa mắt nhìn Thái Vân Phi. Thái Vân Phi nở một nụ cười tươi như hoa với y. Ân Thừa Phong trâu non không sợ hổ, đang ở thời kỳ hứng khởi, nay lại thêm sự cổ vũ của Thái Vân Phi, y liền mỉm cười nói với Truy Mệnh:
– Tại hạ cũng muốn đi U Minh Sơn Trang để mở mang kiến thức.
Thái Ngọc Đan mỉm cười nói:
– Tại hạ đành xả mệnh bồi quân tử thôi.
Khuất Bôn Lôi cười ha hả nói:
– Ta không phải là quân tử, nhưng rất thích đối đầu với lũ tiểu nhân.
Nói đoạn lão đưa đại phủ lên dứ dứ vào mặt Tân Thị huynh đệ, làm hai lão tức đến xanh mặt.
Truy Mệnh thấy không ai chịu lưu lại, liền thở dài một tiếng chậm rãi nói:
– Hảo, chúng ta xuất phát. Phải nhớ kỹ, không được đi quá nhanh, phải luôn đi cùng nhau, cố gắng không được rời xa mọi người, cũng không được khinh suất xuất thủ.
Nói xong gã liền tung mình chạy đi.
Thế là một đoàn mười tám người, không thừa không thiếu liền thi triển khinh công vượt qua thủy đạo «Tiểu Liên Hoàn Ổ» đến khu rừng trước mặt U Minh Sơn Trang. Vượt qua khu rừng, tòa U Minh Sơn Trang bí hiểm nhất võ lâm đã hiện ra trước mắt.
«U Minh Sơn Trang» đỉnh lập trước mặt bọn Truy Mệnh, Ân Thừa Phong, Thái Vân Phi, Khuất Bôn Lôi, Thái Ngọc Đan, Tân Thị huynh đệ, Thiếu Lâm Tứ Tăng, Phục Cừu Thất Hùng. Tòa sơn trang này đã lâu không có người ở, tuyết đóng khắp nơi trên thềm cửa, mái nhà, hành lang … khắp nơi ẩn ẩn hiện hiện một cỗ sát khí kinh hồn.
Truy Mệnh hít sâu một hơi nói:
– Chúng ta vào thôi!
Đột nhiên Thái Vân Phi hét lên một tiếng kinh hãi:
– Các người nhìn kìa!
Chúng nhân đều nhìn qua, chỉ thấy trên bức tường đóng đầy tuyết trắng của U Minh Sơn Trang có cắm một mũi tên sắt han rỉ. Nhìn vào độ han rỉ của mũi tên cũng có thể khẳng định nó đã cắm ở đó một thời gian nhất định rồi, nhưng mũi tên đó lại nhiễm đầy máu tươi, từng giọt từng giọt chảy xuống nền tuyết trắng xóa.
Trên mặt đất có viết mấy chữ lớn bằng máu:
«Đã vào U Minh Trang thì đừng mong trở về cố hương.» Khuất Bôn Lôi cười lớn:
– Khuất Bôn Lôi ta đây đã không muốn trở về Quan Đông từ lâu rồi.
Một chưởng kích ra, tuyết bay tung tóe, dưới mặt đất hiện ra một cái lỗ lớn.
Mấy chữ kia tự nhiên cũng không thấy nữa.
Đại hán sử thiết chùy chỉ mũi tên nói:
– Đó có phải là mũi tên của Bảo Hổ không?
Phục Cừu Thất Hùng đều nói:
– Đúng vậy, đúng vậy!
Truy Mệnh trầm ngâm:
– Nghe đồn ba năm trước, «Thiểm Tây Tam Ác» đều thất tung ở đây, mũi tên đó chắc hẳn là của «Xuyên Sơn Tiễn» Bảo Hổ lưu lại.
Khuất Bôn Lôi cười lớn:
– Mặc kệ là tên của hắn hay không đại gia cũng phải tiến vào U Minh Sơn Trang.
Nói đoạn lão đưa tay đẩy mạnh cửa, sải bước tiến vào bên trong.
Lúc này trời đã gần tối, sau khi cánh cửa gỗ bị đẩy ra, chỉ thấy một tòa trang viện cũ kỹ, càng vào trong càng rộng, tựa hồ như không có điểm cuối vậy. Trước mắt có một con đường nhỏ đã bị tuyết che lấp, thông thẳng đến tòa trang viện.
Thế là một đoàn mười tám người bọn Truy Mệnh liền cẩn thận tiến lên. Ngoại trừ tiếng gió bắc gào thét ra thì không có một tiếng động nào cả, đoàn người đi sát bên nhau, ngưng thần giới bị không chút lơ là.
Ân Thừa Phong mỗi bước đi đều cảm thấy dưới chân có gì đó, trong lòng cảm thấy kỳ quái vô cùng, lại cảm thấy như vừa đá vào cái gì đó, vừa giẫm vỡ vụn thứ gì đó, trong lòng thắc mắc khôn tả. Y liền đốt lên một ngọn hỏa tập rồi cúi xuống xem xét.
Thái Vân Phi hét lên một tiếng kinh hoàng, nép sát bên người Ân Thừa Phong. Thì ra dưới đất đều là bạch cốt, ngoài ra còn có một số người mới chết chưa lâu, toàn thân không một giọt máu, thi thể đã bắt đầu phân hủy, vô cùng khủng bố. Bên cạnh những người này đều có binh khí, hiển nhiên đều là nhân vật võ lâm cả.
Truy Mệnh đột nhiên thấy trên ngọn giả sơn có cắm một cây thiết trượng.
Thiết trượng nặng đến mấy chục cân mà bị cắm vào giữa tảng đá, có thể thấy lực tay của người này vô cùng mạnh mẽ. Bên cạnh thiết trượng có một cỗ bạch cốt.
Đầu lâu của nó đã xám xịt lại. Truy Mệnh thở dài nói:
– Quả nhiên Ông Tứ tiên sinh chết ở chỗ này.
Lúc này đã đến thạch cấp của trang viện, chúng nhân cẩn thận bước lên.
Chỉ thấy càng đi thì xương cốt, thi thể càng nhiều. Dưới ánh sáng mờ mờ của hỏa tập, có bốn bộ khô cốt ăn mặc như tăng nhân, đứng dựa vào bốn cây cột.
«Thiếu Lâm Tứ Tăng» liền chắp tay thấp giọng thở dài:
– Đồ nhi cứ an nghỉ đi, vi sư nhất định sẽ thay các con báo cừu!
Phục Cừu Thất Hùng thấy thi thể của Ông Tứ tiên sinh, Thiếu Lâm tăng thì liền dáo dác tìm sư phụ. Có gã kêu lớn:
– Sư phụ, sư phụ, chúng đồ nhi đến rồi.
Kêu liền mấy bận nhưng chỉ có tiếng vọng lại từ bên trong vang ra bất tuyệt, không một ai lên tiếng hồi âm. Phục Cừu Thất Hùng nhiệt huyết phương cương, liền chạy một mạch vào bên trong.
Chỉ thấy bên trong có bảy tám đạo hành lang, hành lang nối tiếp hành lang, liên miên bất tuyệt. Mỗi chỗ rẽ ngoặt đều có một ngọn đèn nhỏ giống như lửa ma trơi bập bùng. Phục Cừu Thất Hùng liền chạy thẳng vào một đường hành lang.
Bọn Truy Mệnh sợ họ có chuyện, cũng chạy sát theo sau.
Những ngọn đèn này vô cùng khủng bố, chiếu vào mặt người làm cho mặt người đó giống như người chết vậy. Những ngọn lửa vàng thì giống như những oan hồn đang bập bùng vậy.
Phục Cừu Thất Hùng chuyển qua mấy lượt hành lang, nhưng cũng không thấy lối ra đâu cả.
Đột nhiên, đại hán sử kim thương nhổ một ngọn đèn trên tường rồi chỉ vào một thi thể phục trên một cây cột lắp bắp nói:
– Kia có phải … là thi thể … của sư phụ … không?
Phục Cừu Thất Hùng liền chạy đến xem xét tỉ mỉ, nhận ra đó chính là di thể của Quá Chi Ngạnh. Cả bọn đều như điên như khùng, rút binh khí ra, hò hét loạn xị đòi tìm người tính sổ.
Bọn Truy Mệnh theo sát phía sau, không ngờ đi đến hơn canh giờ mà không thấy lối ra đâu cả, vẫn là hành lang nối tiếp hành lang, cột nối tiếp cột … tầng tầng lớp lớp … mãi không kết thúc.
Truy Mệnh thầm than không xong, quả nhiên đi một lúc sau thì thấy ngọn đèn vừa bị đại hán sử kim thương nhấc ra khi nãy, mới biết là đã quay về chỗ cũ.
Mọi người đều thầm kinh hãi trong lòng, lại đi thêm một lần nữa. Đi được nửa canh giờ thì thấy thi thể của ba đạo sĩ Võ Đang, chắc hẳn chính là «Võ Đang Tam Tử» ba năm trước đã cùng Ông Tứ, Vũ Văn Tú, Quá Chi Ngạnh và «Đạt Ma Tứ Tăng» thâm nhập U Minh Sơn Trang.
Chúng nhân đi thêm một hồi nữa thì lại thấy thi thể của «Võ Đang Tam Tử».
Mọi người liền càng thêm cẩn thận, mỗi chỗ rẽ ngoặt đều có lưu lại ám kí, sau khi đi được bảy tám chỗ rẽ thì lại quay lại chỗ cây đèn bị nhổ ra.
Chúng nhân đi vòng quanh hơn hai canh giờ, ai nầy đều không khỏi cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn chưa thoát ra được những đường hành lang nối tiếp nhau này.
Truy Mệnh trầm giọng nói:
– Những đường hành lang này được bố trí theo trận pháp «Thất Khúc Cửu », đáng tiếc là tại hạ không biết cách phá trận. Nếu như không thông hiểu trận pháp mà cứ đi bừa thì e rằng đi cả đời cũng không ra khỏi đây được.
Khuất Bôn Lôi đi một hồi, trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, nhưng trong lòng vẫn bất phục hét lớn:
– Con mẹ nó! Giả thần giả quỷ làm gì! Có bản lãnh thì ra đây đấu với lão đầu tử ta ba trăm hiệp.
Lão kêu gào bảy tám bận khiến hồi âm vang vọng khắp nơi, liên miên bất tuyệt. Nhưng ngoại trừ thanh âm của Khuất Bôn Lôi ra thì căn bản không còn tiếng động nào khác.
Truy Mệnh thấy nước trong thủy đàm dưới ánh đèn vàng có ẩn hiện sắc xanh quái dị, liền kinh hãi nói:
– Chư vị cẩn thận, chỉ sợ nước dưới đầm có độc.
Nói đoạn gã liền xé một vạt áo ném xuống dưới nước. Vạt áo đó lập tức chuyển sang màu đen, chìm xuống bên dưới. Truy Mệnh cười khổ:
– E rằng chúng ta bị giam trong hành lang này đến chết mất, muốn đăng bình bộ thủy cũng không thể được. Diễm Vô Ưu thật là lợi hại.
Đại hán sử lưu tinh chùy trong Phục Cừu Thất Hùng sau khi nhìn thấy sư phụ chết trong U Minh Sơn Trang, trong lòng hoảng loạn, mặc kệ tất cả, huy vũ lưu tinh chùy, hét lớn:
– Ta không tin mấy mảnh gỗ mục này có thể giam cầm được chúng ta. Để ta thử lần nữa xem!
Nói đoạn gã liền tung người lao về phía trước.
Truy Mệnh hét lớn:
– Không thể sơ suất.
Nhưng hán tử sử lưu tinh chùy đã biến mất sau một chỗ ngoặt. Hai đại hán sử luyện tử thương và phán quan bút cũng lao người đuổi theo. Chỉ thấy ngọn hoàng đăng ở chỗ ngoặt đó lóe lên rồi tắt phụt, từ đó bốc lên một làn khói đen mỏng. Tiếp đó từ bên trong vang lên tiếng kêu thảm thiết của đại hán sử lưu tinh chùy khi nãy.
Hai đại hán sử phán quan bút và luyện tử thương còn đang ngây người thì Truy Mệnh, Ân Thừa Phong, Thái Vân Phi, Khuất Bôn Lôi, Thái Ngọc Đan đã tung người bay qua đầu bọn họ, lao đến chỗ ngoặt đó, phục người xuống quan sát đại hán sử lưu tinh chùy. Chỉ thấy hai mắt gã trợn tròn, con ngươi lồi ra, cơ bắp toàn thân co rút, trên cổ họng có hai lỗ nhỏ, chính hai lỗ này đã lấy mạng gã.
Lúc này Phục Cừu Lục Hùng, Thiếu Lâm Tứ Tăng, Câu Hồn Đoạt Phách huynh đệ cũng đã đến. Phục Cừu Lục Hùng tự nhiên là vô cùng đau thương, đồng thời cũng khiếp sợ khôn tả, chỉ sợ đối phương trong nháy mắt lại lấy đi thêm tính mạng của một huynh đệ nữa của mình vì thế mà vô cùng hoảng loạn, điên cuồng đòi tìm đối phương báo thù.
Truy Mệnh hét lớn:
– Các vị nếu như còn không khống chế bản thân thì e rằng tòa U Minh Sơn Trang này sẽ là nơi chôn xác của tất cả chúng ta đấy.
Khuất Bôn Lôi cười lạnh:
– Nếu như các ngươi không muốn sống nữa thì cứ việc đi đi, xem ai sẽ thay các người báo thù sát sư.
Phục Cừu Lục Hùng lưỡng lự nhìn nhau, câu nói vừa rồi của Khuất Bôn Lôi đã thức tỉnh bọn họ. Phục Cừu Lục Hùng tuy không sợ chết, nhưng sau khi bọn họ chết thì ai sẽ thay bọn họ báo phục sư cừu?
Thái Ngọc Đan không hổ là võ lâm danh hiệp, đến tận lúc này vẫn giữ được thái độ bình tĩnh. Lão nhìn Truy Mệnh hỏi:
– Theo Truy Mệnh huynh có phải chúng ta nên đợi ở đây, để mai trời sáng rồi hãy tính đúng không?
– Điều này thì tại hạ cũng không biết nữa, dù đợi đến ngày mai, tại hạ nghĩ cũng không thể phá được trận pháp này. Nếu như trận pháp này mà sợ ánh sáng thì chúng cũng không cần đốt nhiều đèn đến vậy. Nếu như chúng ta đợi đến mai, chỉ sợ khi chúng ta nhất thời thất thần, không biết đối phương sẽ lấy đi bao nhiêu tính mạng của chúng ta nữa. Bây giờ phá trận được hay không mới là quan trọng.
Ngồi đây đợi chết, cũng không phải là biện pháp tốt. Có điều là làm thế nào thì tại hạ vẫn còn chưa nghĩ ra, không biết các vị có cao kiến gì không?
Khuất Bôn Lôi thở dài:
– Nếu như ngay cả Truy Mệnh huynh cũng không nghĩ ra cách lão thô lỗ như ta đây nói làm gì.
Câu Hồn Đoạt Phách Tân Cừu nói:
– Nếu không có cách thì chúng ta cứ ngồi đây đợi vậy.
Tân Sát lạnh lùng nói:
– Có bản lĩnh thì tìm yêu nữ ra đây, chỉ nói không thì chẳng có ích gì.
Khuất Bôn Lôi liếc mắt nhìn hai lão, lạnh lùng nói:
– Ta tìm không được, hai tên âm dương quái khí các ngươi tìm ra được không?
Tân Thị huynh đệ liền bừng bừng tức giận định phát tác.
Chợt Truy Mệnh trầm giọng nói:
– Lúc này đã là thời khắc sinh tử rồi mà các vị còn gây chuyện được hay sao? Nếu muốn gây chuyện thì đi ra xa một chút để khỏi ảnh hưởng đến người khác.
Tân Thị huynh đệ vốn ghét nhất bị người khác gọi là đồ «âm dương quái khí», nhưng hai lão cũng khiếp sợ oai vọng của Truy Mệnh, đành nén giận trợn trừng mắt nhìn Khuất Bôn Lôi. Tân Cừu nói:
– Món nợ này …
Tân Sát tiếp lời:
– Chúng ta sẽ nhớ kỹ.
Khuất Bôn Lôi cũng bắt chiếc khẩu khí của hai lão nói:
– Lần sau đại gia mới tính sổ với các ngươi.
Chợt Thái Vân Phi nhỏ nhẹ lên tiếng nói:
– Truy Mệnh tiền bối, tiểu nữ có một biện pháp nhưng không biết có thể thực thi hay không?
Truy Mệnh liền thuận miệng đáp:
– Cô nương cứ nói ra nghe thử xem.
Thái Vân Phi nói:
– Chúng ta không thể thoát ra khỏi trận thế hành lang này thì chi bằng tìm cách hủy nó đi là xong. Trận pháp này dùng gỗ để tạo thành, thiết nghĩ hủy đi cũng không phải chuyện khó.
Truy Mệnh nhảy cẫng lên nói:
– Hay lắm! Hay lắm! Ân lão đệ, vị phu nhân này của lão đệ thật là thông minh!
Nguyên lai Thái Vân Phi từ nhỏ đã thông minh tuyệt thế, nhưng nàng là nữ nhi, tâm tính thiện lương, không thích chuyện chém giết vì thế mà võ công không bì được với Ân Thừa Phong. Từ nhỏ nàng đã được sự sủng ái của lão Trại chủ Nam Trại. Cao thủ ở Nam Trại cũng vô cùng kính trọng vị tiểu thơ này. Khi trước mỗi lần cùng cao thủ trong trại tỷ võ, khi lạc vào thế hạ phong, nàng liền dẩu môi, le lưỡi, dứt khoát không chịu đánh nữa, người khác cũng không thể không nhường nhịn nàng, nàng cũng chẳng bao giờ phải khổ sở nghĩ cách phá võ công của đối phương làm gì.
Hôm nay bị trận thế giam hãm thì nghĩ ra ngay việc hủy trận là xong, chính là do lối nghĩ của trẻ thơ ngày trước gợi ra, nhưng không ngờ ở thời điểm này nó lại là cách duy nhất có thể thực hiện để phá «Thất Khúc Cửu Lang Trận» này.
(lang ở đây có nghĩa là hành lang) Truy Mệnh tiếp tục cười lớn nói:
– Kế của tiểu cô nương thật hay. Chúng ta cứ khổ sở nghĩ cách phá trận mà không nghĩ đến việc hủy trận đi là xong, đúng là được sống thêm mấy chục năm nữa. Những cột trụ gỗ này đã trải qua nhiều năm tháng, bị thời gian mưa gió làm mục đi gần hết. Với công lực của chư vị, chỉ cần một canh giờ là có thể hủy đi quá nửa rồi. Có điều các vị phải hết sức cẩn thận. Thứ nhất, đây chính là «Thất Khúc Cửu Lang Trận», nếu như muốn hủy trận thì phải trước tiên phải dập tắt những ngọn đèn như lửa ma chơi kia trước đã, tránh cho Diễm Vô Ưu có thể thấy chúng ta đang làm gì. Thứ hai, chúng ta có thể hủy đi cột trụ, lan can, mái ngói thế nào cũng sẽ tìm ra được một con đường để đi, nhưng các vị tuyệt đối không thể hủy đi những tấm ván dưới chân chúng được. Thời tiết lạnh như vậy mà nước trong hồ không hề đóng băng, nếu như rơi xuống đó ắt hẳn là hung đa cát thiểu rồi.
Chúng nhân có cách thoát khỏi trận liền vui vẻ chia nhau động thủ.
Ân Thừa Phong chăm chú nhìn Thái Vân Phi:
– Phi nhi, nàng thật giỏi!
Thái Vân Phi được ý trung nhân tán thưởng, hai gò má liền ửng hồng.
Ân Thừa Phong nhìn nàng đến si dại, mặc dù dưới ánh đèn khủng bố như vậy nhưng Thái Vân Phi không hề có nét yêu mị mà vẫn đẹp một cách thánh thiện, tinh khiết.
Đột nhiên có tiếng người kêu thảm, Ân Thừa Phong vội quay đầu lại xem, mũi liền ngửi thấy mùi khét nồng nặc, chỉ thấy đại hán sử luyện tử thương, khi thổi đèn không cẩn thận để dầu rơi vào tay, vào áo. Toàn thân gã lập tức chuyển thành màu đen, Ân Thừa Phong hét lớn:
– Cẩn thận, có độc!
Phục Cừu Ngũ Hùng muốn lao đến đỡ đại hán sử luyện tử thương kia lên thì Truy Mệnh đã vọt ra cản ba người lại. Thái Ngọc Đan cũng đưa tay giữ nốt hai người còn lại.
Chỉ nghe Truy Mệnh trầm giọng nói:
– Trên người y có độc, bất luận thế nào cũng không thể chạm vào y được.
Lúc này, sắc mặt đại hán sử luyện tử thương đã trở nên đen ngòm, hai mắt gã lồi ra. Chỉ nghe gã khàn giọng nói với Phục Cừu Ngũ Hùng:
– Đừng chạm vào ta … ta sống không … nổi nữa rồi. Hãy … báo thù … cho ta!
Vừa nói gã vừa nắm chặt đầu thương, phản thủ đâm thẳng vào vùng tiểu phúc của mình, ngã bịch xuống đất tuyệt khí mà chết.
Phục Cừu Thất Hùng nay chỉ còn lại năm, tự nhiên là bi phẫn khôn tả.
Truy Mệnh thở dài:
– Vừa nãy khi đại hán sử lưu tinh chùy chết, có một cây đèn bị tắt, cũng có một mùi nồng khét như vậy, tại sao ta lại không nghĩ ra là có độc chứ?
Khuất Bôn Lôi nói:
– Nếu đã có độc, để ta cho chúng xuống nước hết là xong.
Thái Ngọc Đang cũng lên tiếng:
– Tại hại giúp một tay.
Khuất Bôn Lôi song chưởng liền vung ra, chưởng phong đi đến đâu, đèn dầu liền tắt đến đó. Những chiếc đĩa nhỏ đựng dầu cũng nhất loạt bị đánh bay xuống nước, không một giọt dầu nhỏ nào rơi được xuống hành lanh.
Thái Ngọc Đan cũng vung kim ti lên vù vù, kim ti đến đâu, đèn cũng tắt đến đó. Sau khi đèn tắt hết, thì kim ti lại vung ra lần nữa, đánh vung hết những chiếc đĩa xuống dưới hồ nước, một giọt dầu cũng không bị chảy ra ngoài.
Trong nháy mắt, tất cả những ngọn đèn đều bị hai người đánh rơi hết xuống nước. Điều kỳ lạ là sau khi đèn bị tắt hết, dưới ánh sáng phản chiếu của tuyết trắng, hành lang dường như không còn sâu thăm thẳm như trước nữa.
Chúng nhân không còn bị những ngọn đèn uy hiếp, liền nhanh chóng động thủ hủy trận.
Với công lực của những người có mặt tại trường, muốn hủy đi những đồ vật làm bằng gỗ thì vô cùng nhẹ nhàng, chỉ thấy chưởng phong, đao kiếm đi đến đâu thì cột trụ, lan can ngã rụp xuống đến đấy.
Đột nhiên, lại có tiếng người la lên thảm thiết. Thì ra là đại hán sử nhuyễn sách trong Phục Cừu Ngũ Hùng đã không cẩn thận, làm thủng cả tấm ván dưới chân, một chân bị thụt xuống chạm vào mặt nước, lập tức toàn thân cứng đờ, giãy giụa mấy cái rồi chìm hẳn xuống hồ, chỉ còn lại mấy cái bọt nước nổi lên.
Một lát sau, thi thể của gã nổi lên mặt nước, tứ chi đã thối rữa, nhưng phần đầu thì vẫn còn toàn vẹn, vẻ khiếp sợ vẫn còn giữ nguyên trên mặt.
Truy Mệnh và Thái Ngọc Đan cản trở Phục Cừu Tứ Hùng còn lại nhảy xuống cứu người.
Chỉ nghe Truy Mệnh trầm giọng nói:
– Chúng ta hãy tiếp tục hủy trận đi! Có điều mọi người phải cẩn thận hơn một chút, nếu như lại để chết oan uổng như vậy thì không có ai báo cừu cho đâu.
Nửa canh giờ sau, toàn bộ hành lang đã bị phá hủy. Phóng mắt nhìn ra liền nhìn thấy đường ra và đường vào của hành lang.
Truy Mệnh cười lạnh:
– Lần này Diễm Vô Ưu không nhốt nổi chúng ta rồi.
Chợt nghe ở nhà phía Đông có tiếng người cười khẽ. Một bóng người mềm mại tựa Lăng Ba Tiên Tử, uyển chuyển bước ra.
Dưới những bông hoa tuyết tung bay, chỉ thấy nữ tử này tuổi chừng đôi mươi, dáng vẻ thanh khiết tựa như những bông hoa tuyết vậy. Hai mắt nàng tựa như dòng suối mùa xuân trong vắt, không cần liếc mắt đưa tình cũng có thể nhấn chìm bao kẻ quân tử, tóc nàng đổ dài như dòng thác, không biết đã làm bao kẻ si tình chết mê chết mệt. Chỉ thấy nàng mặc một bộ y phục lụa trắng, vừa cười vừa đi tới.
Phục Cừu Tứ Hùng trong lòng tràn đầy bi phẫn, vốn định phát tác nhưng trông thấy một nữ tử yếu nhược như vậy, trong lòng cũng không khỏi kỳ quái.
Thái Vân Phi thì cảm thấy vô cùng hảo cảm với nữ tử này, nàng mỉm cười gọi:
– Tỷ tỷ!
Nữ tử kia liền mở miệng cười, để lộ hàm răng trắng bóng như ngọc. Chỉ nghe nàng ta ôn nhu nói:
– Xin chào cô nương! Qua đây đi! Hãy qua đây đi!
Thái Vân Phi bất tri bất giác nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ tử kia, trong lòng vô cùng hảo cảm, muốn bước đến bên cạnh nàng ta.
Chúng nhân cũng bị gương mặt tươi cười của nàng hấp dẫn, không ai cản trở Thái Vân Phi cả.
Thái Vân Phi bước lên mấy bước, nữ tử kia liền đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đen mượt, nhẹ giọng nói:
– Đến đây! Đến đây!
Đột nhiên có người hét lớn.
Ân Thừa Phong đã lao đến như một mũi tên, chặn trước mặt Thái Vân Phi.
Hàn quang lóe lên như điện, «keng» một tiếng vang lên, trường kiếm đã đánh rơi một mũi ngân châm xuống đất.
Tiếng hét lớn và hành động xuất kiếm của Ân Thừa Phong làm cho mọi người bừng tỉnh, lập tức sinh lòng cảnh giác.
Ân Thừa Phong bạt kiếm đánh rơi mũi ngân châm đó, cổ tay cũng thấy khẽ tê tê, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Thái Vân Phi thì sợ đến xanh cả mặt. Nàng không thể ngờ nữ tử đang cười với mình thân thiết như vậy lại có thể hạ độc thủ với mình trong khi vuốt tóc. Nếu không phải Ân Thừa Phong tỉnh ngộ kịp thời thì e rằng nàng đã mất mạng rồi.
Nên biết Diễm Vô Ưu có «Nhiếp Hồn Đại Pháp» vô cùng lợi hại. Chỉ cần hơi phân tâm một chút, chú ý đến Diễm Vô Ưu là lập tức bị «Nhiếp Hồn Đại Pháp» khống chế tinh thần. Ngay cả những người công lực thâm hậu như Truy Mệnh, Khuất Bôn Lôi bởi nhất thời sơ ý cũng bị Huyết Sương Phi làm mê mẩn tâm thần.
Ân Thừa Phong công lực không bằng Truy Mệnh, đương nhiên cũng không thể tránh khỏi bị Diễm Vô Ưu thôi miên, nhưng toàn tâm toàn ý của y đều đặt trên mình Thái Vân Phi, tuy cũng bị nhan sắc tuyệt thế của Diễm Vô Ưu thu hút, nhưng tâm thần thì vẫn luôn để ý đến nhất cử nhất động của Thái Vân Phi. Y có thể kịp thời cứu Thái Vân Phi vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy có thể nói chính là do kỳ tích của ái tình tạo ra.
Chúng nhân ai nấy đều tức giận nhìn Diễm Vô Ưu. Diễm Vô Ưu thì lại tự nhiên mỉm cười duyên dáng nói:
– Vị tiểu cô nương này đã phá «Thất Khúc Cửu Lang Trận» của ta, ta muốn nếm thử xem máu của nàng ta ngọt hay chua? Hay là đắng? Hay là mặn?
Khuất Bôn Lôi tức giận gầm lên quát:
– Ngươi còn pháp bảo gì thì mau giở ra nốt đi!
Diễm Vô Ưu cười nhẹ:
– Ta còn pháp bảo gì nữa đâu? «Thất Khúc Cửu Lang Trận» đã bị các ngươi hủy đi rồi. «Hóa Cốt Trì» cũng không hóa được cốt của các người. «Luyện Ngục Du» không đốt các người cháy miếng da nào? «Sưu La Thần Châm» các người cũng đã tiếp. «Nhiếp Hồn Đại Pháp» không khống chế nổi tâm thần các người. Ta đâu còn pháp bảo gì nữa, đành phải để cho các ngươi tể sát vậy.
Diễm Vô Ưu đem mấy loại võ công, ám khí giết người tàn độc nói ra một lượt mà cứ như giỡn chơi vậy, thậm chí càng nói còn càng có vẻ đáng thương.
Nên biết nữ ma đầu danh mãn võ lâm «Huyết Sương Phi» Diễm Vô Ưu này vốn là một thiếu nữ thiên chất thông minh, hơn nữa đã luyện thành được một thân công phu chánh tông. Nhưng y thị đã bị một Vương tử Tây Vực lừa gạt tình cảm.
Lúc đầu, vị Vương tử kia đối với thị một dạ chân tình, đặt cho tên là Sương Phi. Nhưng sau này y đã ruồng rẫy Diễm Vô Ưu.
Diễm Vô Ưu đối với Vương tử tình thâm tựa hải, đã nhiều lần cầu xin y đừng bỏ thị mà đi. Nhưng Vương tử Tây Vực lại lòng lang dạ sói, hủy đi dung mạo của Diễm Vô Ưu, đồng thời còn cho người ném y thị xuống dưới vực sâu.
Diễm Vô Ưu đại nạn không chết, từ đó quyết chí phục cừu, luyện thành «Nhiếp Hồn Đại Pháp» và «Nhiếp Hồn Ma Âm», đồng thời còn luyện được «Hấp Huyết Công», dùng máu của người khác để khôi phục dung mạo của bản thân.
Ngoài ra ả còn luyện được một loại ám khí kiến huyết phong hầu là «Sưu La Thần Châm» nữa.
Nghe đồn Diễm Vô Ưu đã thiên lý truy tung, cuối cùng cũng tìm ra được Vương tử Tây Vực. Y thị đã dùng «Nhiếp Hồn Đại Pháp» thôi miên đám vệ sĩ, dùng «Nhiếp Hồn Ma Âm» đánh bại Vương tử, sau đó dụng «Sưu La Thần Châm» đâm mù mắt gã, rồi mới dùng «Hấp Huyết Công» hút sạch máu huyết trong người gã đi.
Kể từ đó, Huyết Sương Phi bắt đầu nổi danh trong giang hồ. Tâm thần y thị biến đổi, tàn hại vô số thanh niên nam nữ và thai phụ, luyện thành «Hóa Huyết Ma Công». Chuyện này đã làm không ít đồng đạo võ lâm chính nghĩa căm phẫn vô tỉ, nhưng những người tìm đến đều chết hết trong tay ả. Sau này Huyết Sương Phi còn học được cả «kỳ môn trận pháp» để giam cầm người khác, thì giang hồ không còn ai dám đối đầu với ả nữa.
Cái gọi là «Hóa Cốt Trì», «Luyện Ngục Du» đều là thứ tuyệt độc trên đời, nằm trong «Thiên Hạ Đệ Tam Độc», thế nhưng tại sao lại có trong tay Diễm Vô Ưu thì không ai có thể biết được.
Lời nói, dáng điệu của Diễm Vô Ưu tội nghiệp vô cùng, «Thiếu Lâm Tứ Tăng» là người trong phật môn, lấy từ bi làm gốc nên dễ bị lung lay nhất. Chỉ thấy Long Tăng chắp hai tay lại nói:
– A di đà phật, lão nạp đến đây vốn không có ý định sát hại nữ thí chủ. Nếu như nữ thí chủ có thể phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật, lão nạp sẽ hộ tống nữ thí chủ đến Tung Sơn một chuyến để gặp Phương trượng đại sư sám hối, lúc ấy mọi oán cừu đều sẽ được giải quyết. Nữ thí chủ không cần lo lắng làm gì.
Đại hán sử lôi công oanh liền quát lớn:
– Đại hòa thượng, các người có thể bỏ qua cho ả, nhưng sư phụ, huynh đệ của chúng đều chết trong tay ả, món nợ này, chúng ta làm sao tính đây? làm sao chúng ta có thể tha cho ả được?
Diễm Vô Ưu mỉm cười tươi tắn nói với «Thiếu Lâm Tứ Tăng»:
– Các người xem, bốn vị hòa thượng các người muốn tha cho ta, nhưng người ta lại không muốn bỏ qua cho ta kìa!
«Thiếu Lâm Tứ Tăng» cúi đầu niệm:
– A Di Đà Phật!
Diễm Vô Ưu mỉm cười tươi tắn nói:
– Các người suốt ngày niệm Phật hiệu nghe chẳng hay chút nào, hay là hát một bài đề mọi người nghe cho đỡ buồn vậy.
Truy Mệnh đột nhiên quát lớn:
– Không thể để ả hát …
Đột nhiên gã ngậm ngay miệng lại.
Lúc này Diễm Vô Ưu đã phất nhẹ bạch y, chuyển qua chuyển lại, ngọc thủ múa lượn trong không trung như muôn ngàn đóa hoa nở rộ, đôi gò mà trắng như tuyết ngọc thoáng ửng hồng. Ả cất giọng như say như mê hát lên:
– Vân tưởng y thường hoa tưởng dung. Xuân phong phất hạm lộ hoa nồng …
Truy Mệnh đang định hét lên ngăn cản, chợt cảm thấy lồng ngực trống rỗng.
Gã liền lập tức ngậm miệng hít một hơi chân khí, bảo hộ tâm mạch mới không bị tiếng hát làm nhiếp hồn.
Truy Mệnh rõ đây chính là «Nhiếp Hồn Ma Âm» của Diễm Vô Ưu.
Chỉ thấy nét mặt của Khuất Bôn Lôi cũng trở nên hòa dịu đi. Thái Ngọc Đan không còn vẻ an nhiên tự tại của thường ngày nữa mà trở nên vô cùng kích động.
Tân Thị huynh đệ cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Còn bọn Phục Cừu Tứ Hùng thì khỏi phải nói, tên nào tên nầy đều si si dại dại.
Diễm Vô Ưu vừa múa vừa hát, tiếng ca trong vắt và quyến rũ vô ngần, thật giống hết như Dương Ngọc Hoàn năm xưa trong Hoàng Cung cùng Đường Minh Hoàng viết nên một bản phong lưu diễm sử.
Chỉ nghe Diễm Vô Ưu hát:
– Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến. Tằng hướng dao đài nguyệt hạ phong …
Chúng nhân đều cảm thấy như si như mê …
Truy Mệnh vô cùng lo lắng. Gã biết rằng nếu không cản trở Diễm Vô Ưu lại, chỉ sợ mọi người đều gặp họa sát thân. Thế là gã liền hít một hơi chân khí, bảo hộ tâm mạch, cố gắng bước từng bước về phía Diễm Vô Ưu, định xuất thủ cắt đoạn bài ma ca của Diễm Vô Ưu.
Truy Mệnh bước được hai bước thì cảm thấy trong lòng phát sinh dị cảm, cảm giác ái mộ bắt đấu sinh ra. Gã biết ngay là có chuyện không hay, vội tập trung toàn bộ tinh thần, áp chế kỳ niệm.
Với công lực thâm hậu của Truy Mệnh mà còn vậy, những người khác thì tất nhiên là khỏi phải nói. Phục Cừu Tứ Hùng định lực kém nhất. Khi Diễm Vô Ưu hát đến khúc:
– Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương, Vân vũ vu sơn tại đoạn trường …
Sở Tương Vương gặp Vu Sơn Thần Nữ và u hội của bọn họ rốt cuộc chỉ là một trường mộng đẹp, không tưởng chỉ làm cho người ta đoạn trường mà thôi. Hát đến đây, thì Phục Cừu Tứ Hùng đột nhiên vung tay múa chân nhảy múa theo.
«Bõm» một tiếng vang lên, đại hán sử phán quan bút đã nhảy xuống hồ, trong nháy mắt «Hóa Cốt Trì» đã có thêm một cổ thi thể.
Truy Mệnh biết rõ nếu không ngăn chặn bài ma ca này lại, mọi người sẽ lâm tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Đúng vào lúc này, đột nhiên có một giọng hát trầm hùng vang lên, tựa như long ngâm hổ tiếu:
– Tích vấn hán cung thùy đắc tự, khả liên phi yến ký tân trang …
Nguyên lai đây là do Ân Thừa Phong cất giọng ngâm lên, ôn nhu nhưng không lả lướt, ái mộ nhưng không kỳ tưởng.
«Nhiếp Hồn Ma Âm» có thể khống chế Truy Mệnh, tự nhiên cũng có thể không chế Ân Thừa Phong, Thái Vân Phi. Mọi nam tử tại trường đều bị tiếng ca và sắc đẹp của Diễm Vô Ưu làm mê mẩn tâm thần, nghĩ ngợi lung tung, tiếng ca đó như van nài, dụ dỗ từng người, từng người một nhảy xuống «Hóa Cốt Trì».
Tiếng hát cũng như sắc đẹp của Diễm Vô Ưu đối với Thái Vân Phi là một nữ tử mà nói, chỉ có thể làm nàng sanh lòng ái mộ, thêm vào đó Thái Vân Phi ngọc khiết băng thanh, vì thế ma âm không thể khống chế được tâm thần của nàng.
Ân Thừa Phong là nam nhân, theo lý thì đương nhiên là cũng bị khống chế hoàn toàn, nhưng trong lòng y lúc nào cũng chỉ có Thái Vân Phi, Dương Quý Phi, Vu Sơn Thần Nữ tuy tư thái tuyệt thế, hoa dung diễm lệ nhưng bất quá cũng chỉ làm y ngưỡng mộ mà thôi, huống hồ bên cạnh y còn có Thái Vân Phi. Thái Vân Phi thấy tình hình không hay, vội dùng lực ấn vào Nhân Trung huyệt của Ân Thừa Phong, Ân Thừa Phong lập tức tỉnh ngộ, thấy chúng nhân đều như si như dại, Truy Mệnh thì mồ hôi đầy mặt, y lập tức cất giọng ngâm vang bài «Thanh Bình Điệu» của Lý Bạch.
Ân Thừa Phong từ nhỏ đã làu thông kinh sử, làm thơ đối từ vô cùng sở đắc.
Vì thế đối với thi từ ca phú y rất có hiểu biết. Bình nhật y vô cùng ngưỡng mộ tác phong của Lý Bạch, cảm thấy vị thi nhân đời Đường này không chỉ là một vị tài tử, hơn nữa còn là một vị hiệp khách, vì thế y ngâm một cách vô cùng có thần.
Tiếng ca chính khí của Ân Thừa Phong công lực không cao thâm, tự nhiên không địch nổi «Nhiếp Hồn Ma Âm» mà Diễm Vô Ưu thi triển. Nhưng bài ca mà Diễm Vô Ưu hát là «Thanh Bình Điệu». Nên biết rằng bài «Thanh Bình Điệu» này của Lý Bạch, mị nhưng không dục, nhu mà không diễm, chỉ tán thưởng tình yêu của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi chứ tuyệt đối không dâm tà, thậm chí bên trong còn ngầm khuyên giải nữa. Thi nhân Lý Bạch tự xưng «Lý Trích Tiên», tài cao nghệ cả, nhưng bài «Thanh Bình Điệu» đã này bị Cao Lực Sĩ lợi dụng để ám hại ông, khiến Dương Quý Phi thầm hận Lý Bạch. Về sau Lý Bạch bị đầy đi Giang Châu, nhưng phong thái của Lý Bạch quyết không dâm dật mị nhân như Diễm Vô Ưu đã cải biến.
Tiếng ca của Ân Thừa Phong vừa cất lên, «Nhiếp Hồn Ma Âm» của Diễm Vô Ưu đột nhiên yếu dần. Lúc Ân Thừa Phong hát đến đoạn:
– … Danh hoa khinh quốc lưỡng tương hoan, thường đắc quân vương đái tiếu khán …
Tiếng ca của Diễm Vô Ưu đã nhỏ đến không thành tiếng nữa, ngay cả Diễm Vô Ưu cũng cảm thấy kinh hãi vô cùng, không ngờ lại có một thiếu niên có thể phá được «Nhiếp Hồn Ma Âm» của thị.
Ma Âm vừa bị phá, Truy Mệnh lập tức tung người đến bên Diễm Vô Ưu.
Khuất Bôn Lôi, Thái Ngọc Đan cũng đi sát theo sau.
Diễm Vô Ưu hoa dung thất sắc, ngay cả hai câu cuối của Thanh Bình Điệu:
«Giải thức xuân phong vô hạn hận, Trầm hương đỉnh bắc ỷ lan can» cũng không hát lên nổi.
Tiếng ca đột nhiên thay đổi, tựa như oán nữ tự than, thì thầm tự ngữ, sơ động xuân tình.
Truy Mệnh, Khuất Bôn Lôi, Thái Ngọc Đan ba người vốn đã đến gần Diễm Vô Ưu, còn chưa xuất thủ. Ba người vừa nghe thấy tiếng ca lập tức thấy trong lòng trống rỗng, vội vận công bảo vệ tâm mạch, không thể xuất thủ tấn công Diễm Vô Ưu được nữa.
Ân Thừa Phong lại cao giọng ngâm tiếp, nhưng lần này «Nhiếp Hồn Ma Âm» mà Diễm Vô Ưu hát không phải là thơ từ của một vị thi nhân nào cả. Ân Thừa Phong tuy thông hiểu âm luật, nhưng nội lực không cao, tiếng ca cũng dần dần yếu đi, cuối cùng thì bị đồng hóa vào tiếng hát của Diễm Vô Ưu.
Nên biết rằng tuy Ân Thừa Phong tấm lòng trong trắng, Thái Vân Phi ngọc khiết băng thanh chưa dính bụi trần, nhưng rốt cuộc vẫn là những thiếu niên huyết khí phương cương, không thể tránh khỏi việc có những mầm mống tình dục trong lòng, nên cuối cùng cũng bị ma âm khống chế.
Mọi người đều cảm thấy trong đan điền có một luồng hơi nóng bừng bừng phát ra như hỏa diệm sơn bùng nổ, trong lòng lấy làm kinh hãi.
Nên biết rằng nếu để nội lực chân khí chạy lung tung trong nội thể sẽ rất dễ gây nên tẩu hỏa nhập ma, lúc đó thì vạn kiếp bất phục.
Chúng nhân liền vội vàng áp chế tâm thần, tập trung công lực đối kháng với Ma âm. Giữa trời giá rét mà ai ai cũng mồ hôi đầm đìa, y phục ướt đẫm.
Diễm Vô Ưu tiếp tục tự biên ca từ, từ từ hé mở y phục, để lộ làn da trắng muốt như ngọc, thân thể nhảy múa theo những động tác dâm tà. Sắc mặt của thị càng lúc càng trắng bệch.
Trận đấu này, song phương tuy không trực tiếp động thủ nhưng so với động thủ chân chính thì còn hung hiểm hơn gấp vạn lần.
Trong trận chiến giữa người và dục này, trước mắt hình như mọi người đều đã bị dục vọng khống chế, để dục hỏa thiêu thân. Đại hán sử kim thương trong Phục Cừu Tam Hùng định lực yếu nhất, đã tự cởi y phục, miệng thở phì phò.
Trong lúc nhất thời gã đã trượt chân rơi xuống hồ, «Hóa Cốt Trì» lại có thêm một bộ hài cốt.
Đột nhiên có tiếng Phật hiệu vang lên như rồng ngâm giữa tiếng Ma âm phiêu hốt. Lại thêm một tiếng Phật hiệu nữa như tiếng hổ gầm, phá vỡ Ma âm.
Tiếp theo là một tiếng Phật hiệu ẩn tàng sự linh hãn của loài bưu, trấn áp Ma âm.
Cuối cùng là một tiếng Phật hiệu oai mãnh như của loài báo, đánh tan Ma âm.
Bốn tiếng niệm phật này chính là do «Thiếu Lâm Tứ Tăng» Long – Hổ – Bưu – Báo phát ra.
Thiếu Lâm tăng nhân giới luật cực kỳ nghiêm mật. Bốn vị hòa thượng Long, Hổ, Bưu, Báo này từ thủa ấu thơ đã thụ giới trong chùa, trong lòng không hề có tạp niệm. «Nhiếp Hồn Ma Âm» của Diễm Vô Ưu tuy rằng lợi hại, nhưng «Thiếu Lâm Tứ Tăng» sớm đã không có dục niệm, Ma âm vừa cất lên bốn người liền vận nội lực toàn thân, lớn giọng niệm Phật hiệu.
Ma Âm tuy mạnh nhưng đối với người xuất gia thanh tịnh vô vi, trong lòng sớm đã vô dục thì không hề có tác dụng.
Tiếng niệm Phật hiệu như tiếng sấm ngang tai làm cho bọn Truy Mệnh, Khuất Bôn Lôi, Thái Ngọc Đan bừng tỉnh. «Thiếu Lâm Tứ Tăng» lại vận thần công, tiếp tục dùng «Sư Tử Hống» thần công của phật môn áp chế Ma âm, Phật hiệu liên miên bất tuyệt niệm ra.
«Sư Tử Hống» này chính là do Đạt Ma Sư Tổ đến từ Thiên Trúc Ấn Độ sáng tạo ra, một tiếng sư hống, không biết đã làm tiêu tan đi bao dục niệm. Hơn nữa giờ đây «Thiếu Lâm Tứ Tăng» lại dùng nó để niệm Phật hiệu nên uy lực càng lớn, cuối cùng cũng trấn áp được Ma âm.
Truy Mệnh, Khuất Bôn Lôi, Thái Ngọc Đan ba người trong lòng đại hỷ, đang định xuất thủ thì thấy Diễm Vô Ưu sắc mặt xanh nhợt, toàn thân run rẩy, không còn phong thái diễm lệ như lúc nãy nữa. Tiếng ca của thị đột nhiên thay đổi, giống như loài quỷ đang gào thét, oán hồn khóc than, tựa như đang truyền lên từ dưới mười tám tầng địa ngục.
«Sư Tử Hống» của «Thiếu Lâm Tứ Tăng» cũng dần dần yếu đi, bốn người tuy tâm vô dục niệm nhưng rốt cục nội lực vấn chưa đủ thắng Diễm Vô Ưu. Hơn nữa họ đều xuất thân Phật môn nên tự nhiên là tin vào truyền thuyết có mười tám tầng địa ngục, hành thiện thì sẽ được siêu sinh, làm ác sẽ bị đầy xuống luyện ngục chịu sự dày vò.
Lúc này Ma âm lại như tiếng oán quỷ, du hồn khóc than không ngớt, tựa hồ như muốn kéo bốn người xuống dưới Địa phủ vậy. Tăng nhân chỉ cầu siêu độ nên việc bị ma quỷ cám dỗ, kéo xuống địa ngục đương nhiên là chuyện vô cùng đáng sợ. «Thiếu Lâm Tứ Tăng» trong lòng đã có mầm mống sợ hãi, đạo hạnh lại chưa đủ cao thâm, thêm vào tiếng Ma âm càng ngày càng mãnh liệt, khiến cho Phật âm dần dần bị áp chế. «Thiếu Lâm Tứ Tăng» tuy vẫn lẩm nhẩm phật hiệu, nhưng lúc này cũng chỉ mong có thể tự hộ thân mà thôi.
Hơn nữa, lần này Diễm Vô Ưu quyết dùng toàn lực để hủy đi đạo hạnh của Tứ Tăng, tập trung nội lực ép đến nỗi tứ tăng mồm đầy máu tươi, tình thế vô cùng nguy cấp. Nếu như đi lần này là Phương trượng đại sư của Thiếu Lâm, nội công thâm hậu, Phật lực tinh thâm thì tình hình có lẽ đã đổi khác.
Do Diễm Vô Ưu dùng chủ lực tấn công «Thiếu Lâm Tứ Tăng» nên bọn Truy Mệnh tuy cũng bị Ma âm khống chế nhưng vẫn có thể tự bảo vệ. Truy Mệnh mắt thấy «Thiếu Lâm Tứ Tăng» thân lâm hiểm cảnh, tính mệnh khó bảo toàn liền miễn cưỡng tiến bước, định tấn công Huyết Sương Phi, làm cho ả phân thần.
Nhưng Diễm Vô Ưu là nhân vật thế nào, vừa thấy Truy Mệnh bước lên, thị đã lập tức gia tăng cường độ Ma âm, chúng nhân như bị oan hồn đeo bám, trong lòng không khỏi cảm thấy rợn người, mồ hôi lạnh đổ ra như tắm.
Phục Cừu Nhị Hùng dường như sắp thấy sư phụ Quá Chi Ngạnh của họ toàn thân máu tươi từ từ đứng dậy ở trong hành lang, kêu la gào thét bảo bọn họ báo thù, tiếp đó năm huynh đệ còn lại cũng từ dưới hồ nổi lên, kêu la thảm thiết chỉ vào Truy Mệnh. Phục Cừu Nhị Hùng định lực thấp kém, thần trí hôn mê, chỉ thấy Truy Mệnh chính là kẻ thù sát sư, giết bạn của mình, liền huy động lôi công oanh và thiết chùy tấn công Truy Mệnh như điên cuồng.
«Nhiếp Hồn Ma Âm» của Diễm Vô Ưu tuy lợi hại nhưng cũng rất hao tổn nội lực, nếu thi triển lâu thì phải dừng lại nghỉ ngơi, bằng không sẽ đại tổn nguyên khí.
Hơn nữa hôm nay Ma âm đã bị phá hai lần, thần sắc của Diễm Vô Ưu càng lúc càng trở nên nhợt nhạt, chỉ cầu mong có thể nhanh chóng hủy diệt hết đối thủ mà thôi.
Truy Mệnh vốn định xuất thủ tấn công Diễm Vô Ưu, nhưng Phục Cừu Nhị Hùng lao đến đã làm quấy nhiễu tinh thần gã không ít. Truy Mệnh một mặt phải dụng chủ lực bảo hộ tâm mạch chống lại Ma âm, một mặt lại phải chống trả sự tấn công điên cuồng của Phục Cừu Nhị Hùng, gã lại không nỡ giết chết Phục Cừu Nhị Hùng, vì thế tuy rằng võ công Truy Mệnh cao hơn Phục Cừu Nhị Hùng không biết bao nhiêu mà kể nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong, hung hiểm khôn tả.
Khuất Bôn Lôi, Thái Ngọc Đan tuy muốn tương trợ, nhưng cũng phải khổ lực chống lại Ma âm, toàn thân không thể động đậy.
Ân Thừa Phong và Thái Vân Phi cũng đang bị Ma âm đẩy đến bờ vực của diệt vong.
Tân Thị huynh đệ thì bắt đầu chầm chậm cử động, bị Ma âm xui khiến, kích động sát niệm đối với Thái Ngọc Đan và Khuất Bôn Lôi.
Còn lại «Thiếu Lâm Tứ Tăng» thì khỏi phải nói, tính mạng tựa như ngàn cân treo sợi tóc.
Đột nhiên có một tiếng cười điên cuồng cất lên giữa lúc Ma âm đang cực thịnh. Một bóng người vận bạch y, tay ôm một người hắc y, lao vút đến. Vừa thấy Diễm Vô Ưu y đã hét lên:
– Trả mạng sư huynh ta!
Đoạn huy động song chưởng tấn công thị như điên cuồng. Thì ra người này không phải là ai khác mà chính là Vũ Văn Tú. Ba năm trước Vũ Văn Tú và Ông Tứ tiên sinh, Quá Chi Ngạnh xâm nhập U Minh Sơn Trang, bị «Nhiếp Hồn Ma Âm» này làm cho thần trí điên điên khùng khùng, tuy có thể đào thoát khỏi U Minh Sơn Trang, nhưng trong lòng thì vẫn tồn tại nỗi sợ hãi không tả, vì thế không dám trùng nhập U Minh Sơn Trang nữa. Từ đó y lãng đãng giang hồ, hồ ngôn loạn ngữ, vừa nãy sau khi gặp bọn Truy Mệnh, đánh nhau với Tân Thị huynh đệ một chưởng xong thì y bỏ đi. Trên đường gặp phải thi thể của Hắc Bào Khách Ba Thiên Thạch. Ba Thiên Thạch và Tiếu Ngữ Truy Hồn Vũ Văn Tú là đồng môn nhưng tình còn hơn thủ túc. Lần này Ba Thiên Thạch đến U Minh Sơn Trang cũng là vì điều tra xem kẻ nào đã làm cho Vũ Văn Tú phát cuồng, báo thù cho Vũ Văn Tú. Nhưng đáng tiếng chưa kịp làm rõ chân tướng đã trúng phải độc thủ của Tân Thập Tam Nương. Võ công của Ba Thiên Thạch vốn cao hơn Vũ Văn Tú một bậc, vì ngoại trừ khinh công «Nhất Tả Thiên Lý» ra thì lão còn luyện thành một môn «Hấp Bàn Thần Công» nữa. Vũ Văn Tú võ công không bằng sư huynh, Ba Thiên Thạch đã không thể kháng cự được «Nhiếp Hồn Ma Âm», bị Tân Thập Tam Nương ám hại mà thảm tử, tự nhiên Vũ Văn Tú cũng không thể kháng cự được với «Nhiếp Hồn Ma Âm» của Diễm Vô Ưu. Có điều tâm thần của y đã rối loạn, trí nhớ mất hết, gặp phải thi thể của Ba Thiên Thạch thì kích động một chút hồi ức, nhận định rằng nhất định là Diễm Vô Ưu đã giết sư huynh mình, vì thế mới dám tái nhập U Minh Sơn Trang.
«Nhiếp Hồn Ma Âm» có pháp lực vô biên, ngay cả cao tăng đạo hạnh cao thâm như «Thiếu Lâm Tứ Tăng» cũng không thể tự khống chế bản thân, nhưng nó đối với trẻ sơ sinh thì dường như vô tác dụng, mà tâm thần Vũ Văn Tú thì giờ đây không khác gì một đứa trẻ lên ba cả, vì thế y không hề bị Ma âm nhiếp hồn, hơn nửa tiếng cuồng tiếu của y còn phá được Ma âm, phát chiêu công kích Diễm Vô Ưu.
Ma âm vừa bị phá, Khuất Bôn Lôi, Thái Ngọc Đan hai người lập tức tung người lên cao hơn trượng. Bởi vì khi nãy hai người bị Ma âm áp chế chỉ thấy áp lực vô cùng lớn, nay áp lực đột nhiên tiêu tán, không kịp khống chế lực đạo, vì thế đã nhún mình bay lên cao hơn trượng. Hai người liền lập tức ngưng định tinh thần, cố hãm đà rơi để khỏi giẫm vỡ mộc bản, rơi xuống dưới độc trì.
Phục Cừu Nhị Hùng lúc này cũng cảm thấy toàn thân vô lực, dừng tay không tấn công Truy Mệnh nữa. «Thiếu Lâm Tứ Tăng» thì thở phào một tiếng, lập tức ngồi xuống vận khí điều tức. Ân Thừa Phong, Thái Vân Phi đưa mắt nhìn nhau kinh hãi. Tân Thị huynh đệ thì như vừa tỉnh mộng, trong lòng đều thầm kinh hãi.
Khinh công «Nhất Tả Thiên Lý» của Vũ Văn Tú cực kỳ khoái tốc, vì Diễm Vô Ưu tập trung tinh thần thi triển Ma âm nên lúc phát giác thì đã quá muộn. Mắt thấy chưởng của Vũ Văn Tú sắp đánh vào đại huyệt Thiên Linh Cái của mình, lập tức ngưng thi triển Ma âm, vươn người há miệng cắn mạnh vào cổ họng Vũ Văn Tú. Vũ Văn Tú kêu lên «ặc» một tiếng, hầu quản bị cắn đứt, ngã xuống bên cạnh thi thể của Ba Thiên Thạch.
Vũ Văn Tú vừa đến ngăn cản Diễm Vô Ưu thi triển Ma âm, Truy Mệnh đã lập tức hét lớn:
– Mau tấn công Diễm Vô Ưu, không để ả thi triển Ma âm.
Truy Mệnh nói đúng mười hai chữ, nhưng đã công liền ba mươi sáu cước, chiêu nào chiêu nấy đều lợi hại vô tỉ, không để cho Diễm Vô Ưu một đường phản kích.
Diễm Vô Ưu thối lui liên tiếp ba mươi sáu bước, đang định thi triển Ma âm thì chợt nghe «păng» một tiếng, kim ty của Thái Ngọc Đan đã đâm thẳng tới Nhân Trung huyệt của ả. Diễm Vô Ưu vội cúi đầu né tránh, Thái Ngọc Đan lại tiếp tục tấn công liên tiếp, không cho Diễm Vô Ưu cơ hội thi triển «Nhiếp Hồn Ma Âm».
Kỳ thực chỗ dựa lớn nhất của Diễm Vô Ưu chính là Kỳ môn trận pháp «Thất Khúc Cửu Lang», thêm vào «Nhiếp Hồn Đại Pháp» và «Nhiếp Hồn Ma Âm». Còn những thứ như «Hấp Huyết Công», «Hóa Huyết Đại Pháp» chỉ dùng để bảo tồn nhan sắc của thị mà thôi chứ không phải võ thuật, vừa nãy cũng đều bị bọn Truy Mệnh phá hết rồi, lại không thể tiếp tục thi triển «Nhiếp Hồn Ma Âm» nữa nên tình cảnh lúc này vô cùng khốn đốn. «Nhiếp Hồn Đại Pháp» không thi triển được, mà «Hấp Huyết Công» thì phải đến gần mới có tác dụng. Truy Mệnh dụng trường cước, Thái Ngọc Đan tay quất kim ty, Diễm Vô Ưu căn bản không thể lại gần hai người được. Luận võ công, Diễm Vô Ưu kém hơn Truy Mệnh một bậc, giờ lại có thêm Thái Ngọc Đan nữa nên chỉ giây lát thị đã luống cuống tay chân. Hơn nữa, vừa nãy thi triển «Nhiếp Hồn Ma Âm» liên tiếp ba bận nên nguyên khí hao tổn, càng không thể thi triển «Nhiếp Hồn Đại Pháp» được nữa.
Diễm Vô Ưu ác đấu với Truy Mệnh, Thái Ngọc Đan được mấy hiệp thì đột nhiên há miệng cắn vào Thái Ngọc Đan. Thái Ngọc Đan vội vàng lui lại, Diễm Vô Ưu chỉ kịp hú lên một tiếng thì đã bị cước của Truy Mệnh bức lùi mấy bước.
Nhưng tiếng hú này vừa vang lên thì trong hành lang lập tức xông ra mười người. Mười người này chính là Tương Bắc Lục Hào và bốn kim y nhân, người nào người đấy đầu óc rối bời, ánh mắt hung tàn, cầm binh khí hung hãn lao vào tấn công bọn Truy Mệnh.