Bạn đang đọc Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quan Đông – Chương 10: Xích diễm chưởng
Truy Mệnh vẻ mặt tươi cười:”Bất tất tạ ơn, cũng đừng gọi ta là …”
Trước mặt Chu Bạch Tự chợt hiện ra một bóng người vỗ ra một chưởng.
Kỳ biến đột ngột xuất hiện, Chu Bạch Tự quát lớn, toàn thân rùn lại hữu chưởng chấn mạnh.
Bạch Hân Như không ngờ Truy Mệnh xuống tay với Chu Bạch Tự vội phóng ra bốn kiếm vào lưng Truy Mệnh.
Truy Mệnh một chưởng không thành, biến chưởng thành trảo chụp cứng mạch môn Chu bạch Tự, tung một cước ra sau chặn đứng bốn kiếm của Bạch Hân Như rồi buông tay dịch người ra xa.
Nói cách khác, chưởng của Truy Mệnh không biến thành trảo chụp lấy mạch môn Chu Bạch Tự mà tiếp tục đánh tới có lẽ Bắc Thành thành chủ sẽ lập tức táng mạng, cước của hắn nếu nhắm vào chỗ yếu hại chứ không chỉ phá Tố Nữ kiếm thì Bạch Hân Như cũng đã mệnh vong.
Nhất chiêu đả bại hai người, thật khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Chu Bạch Tự nhắm mắt thở dài:”Thôi đi! Chúng ta không phải địch thủ của ngài!”
Nụ cười Truy Mệnh biến mất, gã trịnh trọng nói:”Ngươi thân thọ trọng thương mà vẫn có thể đánh ra một chưởng như vậy, công lực đích xác cao hơn tiểu tử kia nhiều!”
Chu bạch Tự lúc này mới mở hai mắt lãnh đạm đáp:”Võ công tiền bối tại hạ bình sinh chưa thấy qua nhưng tuyệt không ngờ tiền bối lại muốn cướp tiền cứu trợ nạn dân Hoàng Hà!”
Truy Mệnh bỗng nhiên cười phá lên, ôm bụng cười đến cong cả người, một lúc sau mới nhịn cười mà nói:”Ngươi … ngươi cho rằng ta … há há … mà thôi, để ngươi xem!”
Truy Mệnh đảo mình giữ chặt hai tay Chu Bạch Tự, gã chợt cảm thấy như trời long đất lở, một luồng hàn khí như thác lũ tiến nhập từ mạch môn cuồn cuộn đổ vào, cả người như lọt xuống hầm băng. Chu Bạch Tự hú lên một tiếng quái dị, đau đớn đến cực điểm, toàn thân phủ một lớp băng mỏng, miệng há to không khép lại được.
Khi gã mở miệng vết thương do Xích Diệm chưởng gây ra bỗng nóng rực, đau đớn như lửa thiêu, hàn khí xâm nhập công phá, lúc lạnh, lúc nóng cực kỳ thống khổ, cổ họng chợt có cảm giác ngòn ngọt. Bất giác hắn thối lui vài bước, người dựa vào một gốc cây miệng hắt mạnh ra một luồng nhiệt khí.
Lúc này Truy Mệnh cũng đã buông lỏng hai tay của gã.
Bạch Hân Như quát gấp, vì người yêu mà nóng ruột, cả người lẫn kiếm lao tới.
Truy Mệnh lắc mình tranh sang một bên, vỗ vai Bạch Hân Như:”Tiểu cô nương! Đừng kích động, cô nhìn xem!”
Bạch Hân Như hai mắt đẫm lệ ngước nhìn Chu Bạch Tự liền không khỏi kinh hoảng.
Thân cây nơi gã dựa lưng đã bị cháy đen quá nửa, đều là do luồng nhiệt khí của Xích Diễm chưởng từ miệng gã bắn ra.
Chu Bạch Tự thần tình khôi phục, vẻ mặt kinh ngạc và khâm phục đang nhìn về phía Truy Mệnh.
Gã hốt hoảng hướng Bạch Hân Như nói:”Hân Như! Đừng vọng động! Truy mệnh tiền bối trị thương cho huynh!”
Bạch Hân Như lau nước mắt, vừa mừng vừa sợ, ánh mắt áy náy nhìn Truy Mệnh không nói nên lời.
Truy mệnh cười lớn:”Thấy ngươi tinh thần suy sụp ta mới cố tình xem mạch, thì ra đã trúng Xích Diễm chưởng nên ta mới bức nó ra hết thôi!”
Chu Bạch Tự kinh nghi hỏi:”Xích Diễm chưởng khắp thiên hạ không ai có thể phá giải, trứ phí lấy Kim Cương Bất Hoại thần công và Tiên Thiên Vô Thượng cang khí, dùng Hàn Tâm công cùng Phi Sa tâm pháp để ép nhiệt khí, chẳng lẽ tiền bối …”
Truy Mệnh vẫn cười nói:”Thứ nhất, ta mới chỉ mới ba mươi tuổi, chớ gọi ta tiền bối, lão tiền bối vớ vẩn gì đấy, nghe không lọt lỗ tai chút nào. Thứ hai, là người học võ thì quang minh chính đại mới là nẻo chánh, không có sát chiêu nào không có cách phá giải, ta không biết kim cái gì cương, tiên cái quái gì thiên cả, ta chỉ biết thương thế của ngươi là do Xích Diễm chưởng thì ta dùng âm hàn kình bức nó ra ngoài, thế thôi!”
Chu Bạch Tự trầm ngâm một lúc bỗng quỳ sụp xuống:”Được tiền … huynh chỉ giáo, Chu Bạch Tự ta kiếp này …”
Truy Mệnh đến bóng cũng không thấy, xa xa vang vọng lại tiếng cười lớn cùng một câu nói:”Ha ha … Ta bình sanh ghét nhất có người quỳ bái. Ngươi lúc nào đứng lên thì mau cùng Bạch nữ hiệp đến phía tây khu rừng cách đây bốn dặm đón người đi, ta sẽ tiếp ứng ở bìa rừng …”
Chữ cuối cùng nói xong thanh âm đã ở ngoài hai dặm.
Trong rừng chỉ còn lại hai người bọn họ.
oOo
Hoàng y nhân thân hình dịch chuyển bao vây Trường Đoạn nhị đao.
Trường Đoản nhị đao quát lớn phân ra hai hướng.
Một gã hoàng y kiếm thủ đâm đến một kiếm.
Trương Ngũ hồi thân, đao phát sau tới trước.
Tay kiếm thủ kia lập tức hồi kiế, thoái lui.
Hà Bát đoản đao hộ thân. Gạt bay hai thanh kiếm, cả người lẫn đao lao tới chém vào hai chân một hoàng y nhân.
Hoàng y nhân kia vọt lên không đâm xuống bảy kiếm.
Hà Bát thân hình lắc lư bảy nhịp, đứng lên, tránh thoát hai kiếm nhưng sau lưng lại bị chém tới một nhát.
Lão hồi thân phản kích đả thương hoàng y nhân vừa tập kích thì sau lưng đã trúng một cước té ngã vào một gốc cây bên cạnh.
Một tên hoàng y nhân liến vận kiếm chấn bay đoản đao trong tay lão.
Bên kia Trương Bát trường đao vũ lộng, năm chiêu đã qua, đao của lão bị hai thanh kiếm chế trụ.
Qua thêm bảy chiêu, một tên hoàng y nhân đánh tới đâm trúng vai trái lão.
Trương Ngũ thụ thương ứng chiến, sau năm chiêu, một tên hoàng y nhân trúng một quyền Hà Bát giữa ngực, miệng phun máu, người bắn tung vào một thân cây khô.
Tay không tấc sắt, cái chết đã ở sát bến Hà Bát.
Hai lão không khỏi liếc nhìn nhau tự biết kiếp số đã tận.
Bốn thanh kiếm đã phong toả mọi hướng của hai lão.
Lý Thiên hành, Lý Thiên Hùng phòng mình lên không khai màn ác đấu cùng hai hoàng y nhân.
Lý Thiên Thắng, Lý Thiên hành cùng Lý Thiên Hùng đã lâm vào tuyệt lộ, đành phải bỏ thùng tham gia ứng chiến.
Trường Tiếu Bát Đại kiếm thủ thì sáu gã đang ứng chiến, hai người còn lại thực sự nhàn rỗi, trong đó một gã trúng đao Hà Bát ở bụng, thương thế không nhẹ đang vận khí trị thương.
Một gã phóng lên đứng trên thùng, ánh vàng hắt lên gương mặt khiến gã không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
Đây là lần đầu tiên gã nở nụ cười.
Cũng là lần cuối cùng.
Trên một thân cây gần đó một bóng người xẹt xuống quát lớn:”Tặc tử xem kiếm!”
Người còn chưa đến kiếm phong đã ào ạt, kiếm khí ép đến nơi.
Hoàng y nhân kiếm mới đưa lên nửa đường yết hầu đã lủng một lỗ.
Cả người hắn liền đổ gục xuống, khí tuyệt mệnh vong.
Thiểm Điện kiếm.
Bắc Thành thành chủ Chu Bạch Tự.
Phía bên này chiến trường trường đao của Trương Ngũ cũng đã bị chấn bay, nguy hiểm cận kề thì một bóng trắng từ trên không đáp xuống đâm ra hai kiếm chặn đứng hai hoàng y nhân, tham gia vào chiến cuộc.
Trường Ngũ mừng rỡ kếu lên:”Tiên Tử nữ hiệp Bạch Hân Như!”
Tinh thần Hà Bát phấn chấn liên thủ cùng Trương Ngũ tấn công hai hoàng y nhân còn lại, tuy tay không tấc sắt nhưng quyền phong hùng hậu, nhất thời hai gã kiếm thủ cũng không thể buông lơi được.
Lý thị tam huynh đệ đang bị hai gã kiếm thủ bức đến gần tuyệt khí thì Chu Bạch Tự xuất hiện. Chiêu thứ nhất gạt ngang hai thanh kiếm, chiêu thứ hai đã công tới hai tên nọ, đến chiêu thứ ba đã bức hai gã lui về phía sau, qua chiêu thứ tư hai tên kiếm thủ tội ác đầy mình đã táng mạng.
Năm tên còn lại nhận thấy tình thế bất ổn liền hét vang một tiếng, phản thân muốn chạy trốn, Chu bạch Tự vươn mình đánh chặn trước năm sau bảy chiêu đã chém chết thêm một tên.
Trường Đoản nhị đao chặn đứng một tên liều mạng đánh nhầu được mười chiêu, Tố Nữ kiếm của Bạch Hân Như cũng đã tru sát thêm một tên nữa.
Chỉ còn lại ba tên kiếm thủ khốn đốn trong vòng đấu.
Nhưng vốn đã không còn chống đỡ nổi.
Lại một tên gục ngã dưới kiếm Chu Bạch Tự, tên bị trọng thương vừa tháo chạy được vài bước đã táng mạng dưới kiếm của Lý thị tam huynh đệ.
Chỉ còn lại một tên.
Chu Bạch Vũ bỗng đưa tay chặn lại thế công của Trường Đoản nhị đao, Lý thị tam huynh đệ, hướng về hoàng y nhân còn lại nói:”Niệm tình ngươi đã trọng thương, ta tha ngươi một mạng. Hãy về thông tri với Trường Tiếu bang chủ Tư Đồ Trường Nhạc hãy cân nhắc kỹ, tuy Trường Tiếu bang hoành hoành bá đạo nhưng thực lực Phong Vân tiêu cục cũng không hèn, để tránh tổn thương hoà khí xin hãy tự lo lấy thân!”