Đọc truyện Tu Chân Tứ Vạn Niên – Chương 41: Kỳ hạm liêu viễn
Lý Diệu ngây người ra, bỗng cảm giác có cơn gió lạnh lẽo thổi qua.
40 ngàn năm trước đúng là có một tu chân giả đã phát minh ra virus yêu thần, từ đó mới dẫn đến đại nạn yêu thú nổi dậy tấn công nhân loại. Từ đấy, nhân loại rơi vào “đại hắc ám thời đại” dài đến 30 ngàn năm.
Sự tồn tại của tu chân giả nghiên cứu… đúng là giống như ma thần vậy!
Lấy lại bình tĩnh, Lý Diệu tiếp tục hỏi: “Vậy còn loại thứ tư thì sao?”
“Loại thứ tư chính là tu chân giả “sáng tạo”. Những tu chân giả của loại hình này có sức tính toán và tu vi linh năng tương đối cân bằng, lại phải có một đôi bàn tay khéo léo cộng thêm khả năng sáng tạo vô biên, giỏi về chế tạo! Thật ra loại tu chân giả sáng tạo này cũng rất hay gặp. Ví dụ như trong Liên Bang, một trong những công việc được nhiều người mơ ước nhất là “luyện khí sư” cũng chính là tu chân giả sáng tạo đó! Theo như truyền thuyết thì tu chân giả sáng tạo mạnh nhất có thể luyện chế ra siêu chiến hạm Tinh Không to cỡ một ngôi sao! Không những vậy, họ còn có thể luyện chế ra pháo Toái Tinh có uy lực vô cùng lớn, một quả có thể san bằng cả một lục địa!”
Mí mắt của Lý Diệu giật giật. Cuối cùng thì hắn cũng đã biết con đường mà mình sẽ đi chính là tu chân giả sáng tạo!
Trịnh Đông Minh vẫn xòe bàn tay ra, ngoắc ngoắc ngón út, nói: “Loại thứ năm chính là tu chân giả văn nghệ. Tu vi và sức tính toán của họ cũng không nhất thiết phải xuất sắc, nhưng họ lại có được một loại tinh thần lực vô cùng huyền diệu. Loại tinh thần lực này có thể mọi lúc mọi nơi ảnh hưởng đến người xung quanh, khiến cho người khác rơi vào thế giới ảo mà họ tạo ra. Nói thật, tu chân giả văn nghệ có thể được xem như loại hình thần bí nhất. Cho dù những chuyên gia, học giả của giới tu chân có vắt óc ra nghiên cứu thì vẫn không thể khám phá ra sự huyền diệu của loại tinh thần lực này! Tu chân giả văn nghệ thường là những nhà thơ, nhà văn, họa sĩ, nhạc sĩ xuất sắc!”
Lý Diệu vừa nghiền ngẫm vừa gật đầu, nói: “Họa sĩ? Nhà văn? Nghe có vẻ như không hề có sức chiến đấu nha!”
Trịnh Đông Minh cười âm hiểm, nói: “Chưa chắc đâu! Đa phần tu chân giả văn nghệ có lẽ không giỏi chiến đấu lắm, nhưng trong số đó có một ít kẻ lập dị vô cùng khủng bố. Họ là những người mạnh đến mức không ai dám tùy ý trêu vào luôn ấy! Ví dụ như trong nhóm tu chân giả văn nghệ có một nghề đặc thù là “huyễn văn sư”. Bình thường thì họ chỉ là những tác giả bình thường thôi, nhưng một khi chọc điên họ lên khiến thế giới tinh thần của họ nứt ra thì họ liền kéo kẻ địch của mình vào cái thế giới văn chương mà họ sáng tạo ra. Cậu nghĩ mà xem, toàn bộ quy tắc trong cái thế giới kia chính là do bọn họ sáng tạo ra nha! Nên đương nhiên là bọn họ có thể hô mưa gọi gió, không gì không làm được! Mặc dù kẻ bị kéo vào là tu chân giả có cấp bậc cao hơn bọn họ gấp mấy lần thì một khi đã trúng chiêu cũng rất khó toàn thân trở ra!”
“Thế giới tu chân quả nhiên là rộng lớn huyền ảo! Không ngờ lại có nhiều nghề nghiệp kỳ diệu như vậy!” Lý Diệu suy ngẫm một lát rồi không thể không thừa nhận “huyễn văn sư” thật sự là một đối thủ khó chơi.
Khi so sánh với đủ lại tu chân giả quỷ dị như vậy thì tu chân giả chiến đấu đúng thật là những công dân tốt vừa phúc hậu vừa vô hại.
Trịnh Đông Minh nắm năm ngón tay lại tạo thành nắm đấm, nói: “Loại thứ sáu chính là loại kết hợp. Họ có tính chất đặc biệt của vài loại tu chân giả, có thể đảm đương trọng trách của nhiều lĩnh vực. Đây đúng là những nhân tài hiếm có, được gọi là “người vạn năng”. Nhưng thế giới tu chân lại vô cùng rộng lớn và đa dạng, học càng nhiều kỹ năng thì lại càng khó thành thạo. Những tu chân giả kết hợp chân chính cũng không nhiều, ngẫu nhiên có vài người xuất hiện thì liền bị các đại tông phái tranh đoạt, trở thành những nhân vật có sức nóng đến mức chạm tay vào là có thể bỏng!”
Có cái ý tưởng bật lên trong đầu Lý Diệu. Hắn thấy mình có cả tiềm chất của loại hình chiến đấu và loại sáng tạo, có cơ hội trở thành tu chân giả kết hợp.
Nhưng bây giờ ngồi suy nghĩ những thứ này vẫn còn quá sớm. Hiện tại tốt nhất là nên tập trung ứng phó thật tốt với cuộc thi khiêu chiến cực hạn cái đã.
Hắn đang thả người theo dòng suy nghĩ thì cái thuyền bay linh năng bỗng rung nhẹ vài cái rồi tốc độ dần dần giảm xuống.
Các học sinh ở xung quanh thay nhau phát ra những tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
Lý Diệu dõi mắt về phương xa, khung cảnh trước mắt đã hoàn toàn khác với mặt biển nhuộm vàng óng ánh gió êm sóng lặng ban nãy.
Không biết từ khi nào, mặt biển xinh đẹp đã biến thành mấy chục cái xoáy nước sâu hun hút, đen ngòm, to lớn khủng bố, phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc. Trông mấy chục cái xoáy nước như thể một con yêu ma đáng sợ sống dưới biển đang mở rộng mấy chục cái miệng cực to mọc đầy răng nanh.
Nằm chính giữa trong khu vực của những cái xoáy nước ấy chính là một quần đảo hẹp dài, trông như thể một con thuồng luồng đang vặn vẹo cơ thể trong sóng to gió lớn.
Đây chính là đích đến của họ: Ma Giao đảo – sân thi đấu thứ 571 của cuộc thi khiêu chiến cực hạn!
Thứ khiến bọn học sinh phát ra tiếng hô kinh ngạc không phải là Ma Giao đảo, cũng không phải là những xoáy nước ma quái bao vây xung quanh quần đảo, càng không phải là mặt biển đen ngòm có những con sóng biển đang gào thét…
Mà là cái chiến hạm tinh thạch to lớn đang nổi lơ lửng ở trên mọi vật, một nửa thân mình đang chôn trong những đám mây kia!
Đây là một con tàu chiến đấu Tinh Thạch hạng siêu nặng vô cùng cổ xưa, cũ kỹ, hư hao, nhưng lại oai phong lẫm liệt, khí thế cuồng bạo. Nó dài hơn 7800m, nặng 63 triệu tấn, được điều khiển bởi 13,250 lính thủy quân, ở những nơi then thốt còn cần 300 tu chân giả cấp luyện khí khống chế thì mới có thể vận hành trơn tru được.
Nhìn từ bên ngoài, chiếc chiến hạm này đã bị tổn hại rất nặng. Nhiều nơi trên vỏ tàu đã bị vỡ nát, gồ ghề lồi lõm, nhìn đâu cũng thấy vết tích do bị nổ hoặc bị ăn mòn để lại, trông như cái áo rách tả tơi. Đặc biệt là phần boong tàu phía trước và tháp chỉ huy đã bị thủng một lỗ cực to, tựa như một người không lồ chết không nhắm mắt đang há miệng to ra hướng lên trời thét lên giận dữ.
Nó đã không còn hoạt động được nữa, cứ lẳng lặng nổi lơ lửng ở chỗ này thật lâu, lâu đến mức gió biển đã ăn mòn lớp vỏ thép rồi để lại vô số dấu vết của thời gian. Lâu đến mức những vết thương trên mình đã trở thành một bộ phận của nó, khiến nó trở thành một đống hóa thạnh, một pho tượng, một tấm bia mộ.
Chỉ là khi bỏ qua thứ đập vào thị giác, cái tinh thần mà nó toát ra chính là vẻ hào hùng của một chúa tể sơn lâm uy phong lẫm liệt, một con rồng tung bay trong chín tầng mây. Nó tỏa ra hào quang uy nghiêm không thể xâm phạm!
“Chính là chiếc kỳ hạm vĩnh viễn của Liên Bang – Liêu Viễn!” Ngay cả Lý Diệu cũng bị rung động bởi khí thế của chiến hạm, không kiềm chế được mà ngừng hô hấp.
Liêu Viễn chính là chiếc chiến hạm chủ lực mà Liên Bang đã phát động gần như toàn bộ số lượng tu chân giả để luyện chế cách đây 500 năm trước – khi Liên Bang vừa mới thành lập!
Trong cuộc đại chiến “biển máu” cách đây 500 năm, Liên Bang đã dùng chiếc kỳ hạm Liêu Viễn này để vật lộn với trăm triệu lính yêu quái của Đông Cực yêu quốc. Cuối cùng, vào thời khắc Liêu Viễn rơi vào tình huống đạn tẫn lương kiệt (1), ban chỉ huy đã dứt khoát quyết định liều chết đâm thẳng vào chiếc chiến hạm Thiên Dã mà yêu hoàng (2) của Đông Cực đang tọa trấn. Một phát làm đắm chiếc Thiên Dã, giành được thắng lợi!
Đại chiến biển máu chính là cuộc chiến liên quan đến vận mệnh của toàn Liên Bang. Nhờ giành được thắng lợi, Đông Cực yêu quốc bị diệt vong hoàn toàn, mà Liên Bang mới có thể trở thành bá chủ của Thiên Nguyên giới, thúc đẩy quốc gia phát triển không ngừng!
Tuy Liêu Viễn đã đâm đắm Thiên Dã nhưng chính nó cũng đã bị tổn thương nghiêm trọng, rơi vào lòng biển rộng. Mãi cho đến 80 năm sau mới được vớt lên nên không thể tiếp tục sử dụng được nữa.
Vì vậy, Liên Bang liền sửa đổi chiếc kỳ hạm này trở thành nhà bảo tàng chiến tranh và là nơi giáo dục chủ nghĩa yêu nước. Từ đó, nó vĩnh viễn nổi lơ lửng ở bên trên cái chiến trường năm xưa.
Nhưng trong dân gian lại đồn đại rằng tuy Đông Cực yêu quốc đã diệt vong nhưng hậu đại của yêu hoàng vẫn chưa diệt sạch. Chúng vẫn lẩn trốn ở nơi sâu thẳm trong đáy đại dương, không ngừng thu thập những vong hồn của chiến binh yêu quái đã chết đi năm đó, âm mưu quật khởi, ngóc đầu trở lại vào một ngày nào đó.
Chính và vì nguyên nhân này nên vùng biển ở khu vực này mới biến thành gió rét rít gào liên tục, xoáy nước mọi nơi, tạo thành một vùng quỷ vực âm u khủng bố… Đây đều là do âm hồn của yêu quái ở dưới đáy biển tạo ra.
Mà Liên Bang đặt Liêu Viễn ở trên cái chiến trường đẫm máu năm xưa, hàng năm còn tổ chức những đợt tham quan cho các thanh thiếu niên nhiệt huyết tràn đầy chính là để kích phát tinh thần bất khuất và quyết chiến, cô đọng lại thành quốc hồn bất diệt của Tinh Diệu Liên Bang. Từ đó có thể trấn áp vĩnh viễn linh hồn của yêu hoàng, diệt sạch toàn bộ linh hồn của trăm triệu binh lính yêu quái!
“Mọi người nhìn kìa! Trên bầu trời có thứ gì đó!” Một học sinh hô lên.
—————————-
(1) Đạn tẫn lương kiệt: hết đạn dược và lương thực
(2) Yêu hoàng: vua của yêu quái