Đọc truyện Tu Chân Tứ Vạn Niên – Chương 12: Sảng khoái đến muốn bay lên
“Đau! đau đau đau đau đau đau đau!”
Lý Diệu cảm thấy cái đầu của mình đau đến mức muốn nứt ra, ngàn vạn sự việc xảy ra trong khoảng thời gian mấy trăm năm trong giấc mơ ấy giờ biến thành những dòng thông tin bạt ngàn, như núi lửa phun trào, đang đấu đá nhau lung tung ở tận sâu trong não của hắn. Sau đó, trực tiếp đâm vào thể tùng quả!
Ấn đường nhức nhối, giật lên từng hồi, cảm giác như có cây măng mọc sau mưa, đang chuẩn bị phá tan hộp sọ của hắn để phóng ra ngoài!
Cảm giác đau đến tận cùng đó lại kéo theo một cảm giác rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Cảm giác giống như hắn vốn dĩ là một “tù nhân” bị nhốt trong một cái thân xác vô cùng rắn chắc. Mà mỗi lần cơn đau trỗi dậy là một lần cái lớp bỏ bọc ấy bị xé rách ra một lỗ thủng, làm các giác quan của hắn tăng lên mạnh mẽ, cảm giác được thế giới vô cùng chân thật và xinh đẹp bên ngoài.
Trong nháy mắt, hắn có thể đếm ra trên trần nhà đang có 327 vết nứt, thấy rõ ràng hơn trăm cái chữ nhỏ được khắc trên cái chén trà Thượng Tuyên cách hắn hơn 3m. Hơn nữa, hắn còn nhớ ra đây là một bài thơ chiến đấu được viết bởi một nhà thơ cũng là một người bộ đội của Liên Bang cách đây 133 năm. Trong đầu hắn hiện lên cuộc đời của vị thi nhân quân lữ này và bảy lần chiến dịch mà vị ấy đã trải qua, ngay cả việc trận nào thắng trận nào thua hắn cũng nhớ rành mạch.
Nhân tiện, hắn còn có thể nghe được tiếng da thịt va chạm nhau trong một căn phòng bên phải ở dưới lầu cách nhà hắn 20m.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thật sự… sảng khoái muốn bay luôn!”
Lý Diệu chớp chớp mắt, mỗi một lần chớp lại một lần thấy thế giới này rõ ràng hơn, ngàn vạn màu sắc nhiều đến nỗi hắn không gọi tên nổi va chạm vào tế bào thị giác của hắn, làm cho hắn hoa mắt chóng mặt, vô cùng phấn khởi.
Hắn dùng tay xoa mạnh lên ấn đường, cố gắng sắp xếp gọn gàng các dòng suy nghĩ trong đầu, nhưng các thông tin lại như những con sóng thần tàn bạo đập tứ tung trong não hắn, một khi bắt đầu sẽ không thể ngừng lại được.
“58942 nhân 88743 bằng 5230689906! Ngày 25 tháng 8 năm ngoái, số trúng giải nhất của sổ xố Liên Bang đợt phát hành thứ 903 là số 73, 89, 42, 74, 55, 16, số tiền thưởng là 13 triệu 547 ngàn 328 đồng, sau khi trừ 14,32% thuế thu nhập cá nhân khi trúng số thì thực lãnh là 11 triệu 607 ngàn 350,68 đồng! Tổng diện tích đất liền của Liên Bang là 37 triệu 140 ngàn km2, tổng số dân là 10 tỷ 4 trăm 55 triệu người, số quân đội thường trực là 1 tỷ 674 triệu 780 ngàn lính. Liên Bang có 13 chiếc đại chiến hạm đạt cấp Nguyên Thủy Thiên Tôn, có 52 tàu tuần tra cấp Thông Thiên Giáo Chủ, …”
“Ngày 30 tháng 5 của ba năm trước mình đã từng đi qua ngã tư của đại lộ La Phủ và đường Kỳ Sơn, nhiệt độ không khí của ngày hôm đó là từ 13 đến 21 độ C, có gió tây bắc cấp 2 thổi qua. Đứng ở phía tây nam cách mình 11m là một cô gái mặc cái váy màu xanh nhạt, tầm 26 đến 29 tuổi, váy của cô gái bị gió thổi tung lên, lộ ra cái quần lót màu hồng phấn, phần lưng quần có hoa văn màu tím nhạt!”
“Người đang “ấy ấy” ở lầu dưới có thể là anh Triệu, trong một phút ra vào 72 lần, tần suất này cao hơn tần suất bình thường của anh Triệu 35,8%. Mà tiếng rên của cô gái cũng cao hơn bình thường 23,4%. Nếu anh Triệu không uống bất kỳ loại thuốc thần bí nào thì chỉ sợ bị cắm một cái sừng thật dài trên đầu rồi!”
“Gì vậy trời! Tại sao đột nhiên mình lại nghĩ nhiều thứ như vậy cơ chứ! Xử lý một đống suy nghĩ lộn xộn như thế này trong một lúc, thật giống như… tu chân giả vậy!”
Lý Diệu bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Lại nghĩ tới cái giấc mơ hão huyền mình vừa mơ tối qua, sau gáy hơi nổi da gà…
Hắn híp mắt lại, nhéo mạnh một phát vào đùi, muốn dùng cơn đau để tập trung tinh thần. Sau đó hít sâu một hơi làm lòng dạ bình tĩnh lại rồi bắt đầu tự hỏi nguyên nhân.
Một lúc sau, khu lưu trữ thông tin trong não truyền ra hơn trăm cái thông tin hữu hiệu, giống như những hạt trân châu sáng lấp lánh được xâu chuỗi lại thành một cái vòng manh mối hoàn chỉnh.
“Tinh não, khởi động!”
Lý Diệu kêu nhỏ một tiếng.
Ngay lập tức, một cái tinh não hình tam giác hiện lên ở phía cuối giường rồi bắn ra một chùm sáng dịu nhẹ. Sau một chuỗi tiếng leng keng rung rung được phát ra khi cái máy khởi động, chùm sáng be bé ấy đã khuếch tán ra tạo thành một cái quang màn lớn.
Lý Diệu kết nối mạng Vạn Duy, rồi mở một cái trang web tên là Vạn Vật Tìm Tòi, sau đó nhập dòng chữ “Bách Luyện tông” vào khung tìm kiếm, cuối cùng nhẹ nhàng ấn vào nút phù văn có chữ “enter”. Trang web hiện lên đủ mọi màu sắc phát ra ánh sáng lung linh, các phù văn bảy sắc cầu vồng nhảy múa lung tung, rồi cuối cùng tạo thành các dòng chữ ngắn gọn.
“Bách Luyện tông: tồn tại cách đây 47 ngàn năm, là tông phái cường thịnh nhất ở khu vực Trung Châu thuộc Hồng Hoang đại thế giới trong thời kỳ giữa của nền Tu Chân cổ đại. Nổi tiếng bởi sự am hiểu trong luyện khí, đúc kiếm, chế tạo pháp bảo. Đặc biệt là vị tông chủ thứ 36: Âu Dã Tử, được gọi là “Khí Tông”, là một luyện khí đại sư có danh tiếng vang dội một vùng, ông ấy được nhắc đến trong rất nhiều ghi chép cổ.”
“Cách đây tầm 46 ngàn năm, sơn môn (1) của Bách Luyện tông bị hủy diệt trong một vụ nổ chưa rõ nguyên nhân. Trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi, môn phái liền bị tan thành mây khói, hoàn toàn bị diệt vong.”
“Một số ghi chép cổ của các tu chân giả thời bấy giờ còn sót lại vừa được khai quật gần đây chỉ ra rằng Âu Dã Tử đã phát minh ra một loại truyền tống trận mà được cho rằng có khả năng xuyên qua thời gian. Trong lúc tiến hành đợt thử nghiệm đầu tiên thì vô tình tạo ra vụ nổ cơn sóng tinh năng, khiến ông tan thành mây khói, thần hồn cũng bị vỡ nát không còn.”
“Nhưng, cho đến hiện tại vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ di tích nào của Bách Luyện tông. Tất cả các thông tin mà chúng ta có về Bách Luyện tông đều được thu thập trong các ghi chép từ thời cổ đại, được xếp vào loại bằng chứng gián tiếp. Nên vẫn chưa xác minh được lý do thật sự khiến Bách Luyện tông suy vong cũng như khiến Âu Dã Tử chết bất đắc kỳ tử.”
“Phần kèm theo: trong trò chơi “Kiếm hiệp truyền kỳ trong Thế giới cổ tu” vừa được phát hành của phái Vạn Vật chúng tôi có sự xuất hiện của Bách Luyện tông. Người chơi có thể sắm vai đệ tử của Bách Luyện tông, rồi giao lưu trực tiếp với “Khí Tông” Âu Dã Tử, sau đó có thể tìm kiếm những bí mật huyền diệu nhất trong luyện khí! Nếu bạn tham gia ngay bây giờ sẽ được tặng một bộ quà tặng lớn dành cho người chơi mới. Hơn nữa, một ngàn người tải game đầu tiên sẽ được tặng một bộ chiến giáp vô cùng cool! Còn chần chờ gì nữa? Mau mau tải game, bắt đầu chơi nào!”
Lý Diệu trực tiếp bỏ qua cái thông tin cuối cùng, nhìn đi nhìn lại những cái thông tin ngắn ngọn ở phía trên.
Dần dần, đôi mắt của hắn trở nên sáng ngời, các thần niệm bay lộn xộn trong đầu, vô số ý niệm như những sợi tơ đan xen lẫn nhau, tạo thành một cái hoa văn phức tạp nhưng vô cùng tinh xảo, xinh đẹp.
“Thì ra là vậy! Bách Luyện tông là một tông phái cổ xưa từng thật sự tồn tại. Âu Dã Tử cũng thật sự là một luyện khí đại sư vô cùng tài năng. Vào thời điểm 46 ngàn năm trước đã phát minh ra một cỗ máy xuyên thời gian, hơn nữa còn tự thân thử nghiệm, nhưng không ngờ lại tạo ra một vụ nổ kinh hoàng khiến cho Bách Luyện tông bị hủy diệt.”
“Tuy Bách Luyện tông bị hủy diệt, nhưng thí nghiệm của Âu Dã Tử đã thành công. Ông ấy thật sự đã xuyên qua vách ngăn thời gian, đi đến thời điểm 46 ngàn năm sau – thời đại tu chân năm 40 ngàn!”
“Thời đại này có vô số thần kỳ pháp bảo mà các tu chân cổ đại cho dù có tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra được. Âu Dã Tử lại là một người điên cuồng say mê luyện khí, nên khi thấy được những pháp bảo như vậy chắc chắn sẽ trở nên thèm thuồng. Nhất là đối với loại pháp bảo to lớn như tàu bay siêu tốc thì lại càng không thể cưỡng lại được. Làm gì có chuyện gặp rồi mà có thể bỏ qua, không lại gần nghiên cứu một chút?”
“Kết quả thì ông ấy bị đoàn tàu… đâm chết!”
“Có thể việc du hành thời gian đã gây ra thương tổn rất lớn cho tu chân giả, nên Âu Dã Tử đã bị thương nặng, khiến cho tu vi giảm mạnh. Nếu không, dùng thực lực cường đại của ông ấy như cảnh trong mơ thì nói không chừng, khi đụng tàu, ông ấy có thể làm cho con tàu lệch đường ray rồi rớt xuống cầu!”
“Cho dù nói sao đi chăng nữa thì cơ thể của Âu Dã Tử đã bị tàu bay siêu tốc đụng phải rồi bị xé tan thành mảnh nhỏ. Nhưng cái thần hồn vô cùng khổng lồ của lão cũng không dễ dàng bị tan thành mây khói. Đúng lúc ấy mình đi ngang qua dưới gầm cầu nên lão mới đột nhập vào trong người mình, âm mưu đoạt xác!”
“Đúng rồi, lúc đó mình cảm thấy có một luồng gió âm lãnh chạy lung tung trong người, nhất định là lão già này có ý xấu. Rồi còn những thứ kỳ lạ trong mơ nữa, chắc chắn đều là lão giở trò quỷ! Nếu mình không đúng lúc nhận ra thì chắc chắc người đang nằm trên giường bây giờ sẽ cho rằng chính mình là chân chính Âu Dã Tử mà không phải Lý Diệu!”
“Nhưng nà, một người thường có tu vi thấp kém như mình, làm sao có thể ngăn cản người có thần hồn vô cùng mạnh mẽ như Âu Dã Tử đoạt xác nhỉ?”
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu của Lý Diệu. Rồi hắn trầm ngâm một lát, hồi tưởng lại những việc trong giấc mơ viển vông ấy, nhớ lại lúc mình và con gái của Thái Á thượng nhân chuẩn bị động phòng thì xảy ra một ít việc không hợp thời điểm.
Đột nhiên có một ý tưởng lóe ra trong đầu, tìm ra được nguyên nhân rồi!
“Ha ha! Lão già Âu Dã Tử này thật là xui xẻo!”
“Dựa vào tu vi cao và thần hồn mạnh mẽ như vậy, cho dù là đoạt xác của bất kỳ ai trong cái Liên Bang này đi chăng nữa, tính luôn cả một số tu chân giả cấp thấp thì chắc chắn cũng sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào!”
“Nhưng mình lại khác biệt! Ở tận sâu thẳm trong não của mình có một phần ký ức không thuộc về thế giới này! Nên nếu xét trên một phương diện nào đó thì cái thân thể này đã từng bị một người của trái đất tên là Lý Diệu đoạt xác qua một lần rồi. Nên giống như đã được tiêm một mũi vắc xin phòng bệnh vậy, có thể kháng lại những lần đoạt xác sau đó!”
“Cho dù là loại vi rút nguy hiểm cỡ nào thì cũng phải bất lực trước cái cơ thể của người đã được tiêm vắc xin phòng bệnh. Nên Âu Dã Tử đã thật sự xui xẻo rồi, không những không đoạt xác thành công, mà còn để lại cho mình lợi ích vô cùng to lớn!”
Cho dù Lý Diệu có khờ đến cỡ nào đi nữa thì cũng ý thức được trong người mình có thể đã xảy ra thay đổi gì đó. Ít nhất thì tư duy của hắn đã nhanh nhẹn hơn ít nhất là gấp mười lần hồi trước.
Không đề cập tới những thứ khác, chỉ riêng việc trong vòng 3 phút, hắn có thể căn cứ vào một số tin tức vụn vặt mà tự hỏi 8, 9 lần nguyên nhân kết quả của vấn đề đó. Nếu là hồi trước thì chỉ sợ cho dù dùng ba ngày ba đêm cũng nghĩ không ra!
“Thầy giáo môn Minh tu từng nói rằng: Cảnh giới cao nhất của minh tu chính là tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu gọi là “sự di chuyển của thời gian trở nên chậm chạp vô cùng, một giây trong thế giới thực như thể dài bằng một năm trong thế giới tinh thần”. Nếu tu luyện trong loại trạng thái này thì sẽ tạo ra tác dụng rất lớn đối với việc tăng lên độ khai phá linh căn!”
“Dường như mình đã vượt qua thời gian mấy trăm năm trong giấc mơ viển vông ấy, chẳng lẽ đây chính là tiến vào loại trạng thái kỳ diệu mà thầy đã nói? Đã vậy, còn được thần hồn cường đại của Âu Dã Tử mài dũa, nên đã làm cho độ khai phá linh căn của mình tăng lên rất nhiều trong vô thức?”
Lý Diệu đã từng nghe thầy nói rằng nếu độ khai phá linh căn tăng lên, thì trong nháy mắt trí nhớ, khả năng tính toán, khả năng tư duy và khả năng cảm nhận sẽ tăng lên rất nhiều.
Một tiêu chí càng trực tiếp hơn đó chính là thể tùng quả ở chỗ ấn đường sẽ có cảm giác được miêu tả sinh động như là măng mùa xuân mọc lên.
Những dấu hiệu này giống y như đúc những biến dị phát sinh trên cơ thể hắn!
“Giàu to rồi! Giàu to rồi! Không biết độ khai phá linh căn của mình đã tăng lên bao nhiêu rồi nhỉ? Không biết mình đã có khả năng đánh bọn thiên chi kiêu tử, lỗ mũi hướng lên trời trong lớp chọn thành đầu heo chưa nhỉ?”
———————-
(1) Sơn môn: trụ sở của môn phái được xây dựng trên các ngọn núi