Đọc truyện Tu Chân Tứ Vạn Niên – Chương 1: Pháp bảo mộ địa
Hồ Thiết Tú.
Bãi xử lý rác đặc biệt số 23, Liên Bang cũng được gọi là “pháp bảo mộ địa”.
Cùng với sự phát triển của văn minh tu chân, các loại pháp bảo đã từng được coi là cao cấp, chỉ có tu chân giả (1) mới có thể sử dụng ngày nào giờ trở nên phổ biến khắp mọi làng quê, trở thành dụng cụ để người thường đi du lịch tại gia, hay trở thành thiết bị hỗ trợ việc học, đi làm.
Mang lại sự tiện lợi trong sinh hoạt là thế nhưng đồng thời cũng tạo ra một lượng khổng lồ các pháp bảo bị hư hỏng và rác kim loại. Phần lớn các pháp bảo hư hỏng này còn sót lại không ít linh lực, dễ dàng tạo thành ô nhiễm phóng xạ. Hơn nữa, cấu trúc của pháp bảo phù trận lại cực kỳ không ổn định, có thể phát nổ, nếu mặc kệ chúng thì nhất định sẽ gây phá hủy môi trường nghiêm trọng.
Vì vậy, xung quanh mỗi thành phố lớn ở Liên Bang đều thành lập rất nhiều “Bãi xử lý rác thải đặc biệt” chuyên xử lý các pháp bảo đã bị hỏng hóc.
Bãi xử lý rác thải đặc biệt số 23 nằm ở phía nam của Phù Qua thành – thị trấn tu luyện quan trọng của Liên Bang.
…
Dưới bầu trời âm u là một vùng đầm lầy màu tím vì bị ô nhiễm nặng đang tỏa ra mùi tanh tưởi hôi thối, những núi mảnh vụn kim loại chất chồng lên nhau trông như sống lưng của những con khủng long đang ẩn hiện trong đầm lầy. Cắm đầy trên những ngọn núi ấy là những mảnh nhỏ của các phi kiếm hư hỏng. Nhìn gần, kế bên một mảnh vụn có một con rối tinh thạch rỉ sét loang lổ đang ngồi, tinh hỏa trong hai hốc mắt đã dập tắt từ lâu, chỉ còn lại những con côn trùng ăn linh năng từ bên trong ló đầu ra, cẩn thận xem xét vùng pháp bảo mộ địa đầy rẫy nguy hiểm này.
“Đùng!”
Cách đó không xa, bên trong một ngọn núi rác rưởi có một pháp bảo phù trận nứt vỡ, linh lực còn sót lại ở bên trong ngay lập tức phát nổ, khiến gần nửa ngọn núi nổ tung. Vô số linh kiện kim loại bắn ra xung quanh như tiên nữ rắc hoa khiến vài ngọn núi kế bên sụp đổ liên hoàn, bụi bay đầy trời như những con quỷ đang nhảy múa, che lấp cả bầu trời.
Nơi này, gần như là tử địa, chỉ có một vài con gián và sâu bọ mới xem nơi này như là thiên đường của chúng. Nhưng… Lý Diệu đang ẩn núp ở sau một ngọn núi rác rưởi liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, chiếc áo măng tô màu nâu đất dính đầy bụi làm hắn như hòa mình vào khung cảnh xung quanh.
Hắn liếc mắt nhìn đám mây hình nấm đang từ từ bay lên cách đó không xa, mặt không cảm xúc, đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng. Cho đến khi bùn đất và mảnh kim loại bắn đến ngọn núi rác hắn đang núp mình thì hắn mới hơi hơi núp vào trong đống rác, đồng thời đeo cái kính mát to che khuất nửa khuôn mặt vào.
“Tới rồi!”
Ngay khi cái đồng hồ linh tử đeo trên cổ tay nhẹ nhàng rung động, tinh thần của cậu thanh niên phấn chấn hẳn, khóe miệng nâng lên tạo thành một nụ cười có chút tà khí.
3 giờ 52 phút 38 giây chiều hàng ngày là thời điểm rác rưởi đổ xuống, cũng là thời điểm mà những con sâu rác (2) như Lý Diệu vui vẻ! Chiếc đồng hồ linh tử đang đeo trên tay trái hắn là sản phẩm của Phi Linh tông – một phái tu chân tung ra thị trường ba năm trước, chuyên dùng để săn thú, hắn lượm nó trong đám rác rưởi rồi tốn thêm tầm hai tháng mới sửa xong.
Ngoại trừ tính năng báo giờ, nó còn được trang bị rất nhiều tính năng tối tân, như có thể ghi chép các tần suất chấn động đặc biệt, khi xung quanh có các chấn động đặc biệt liền thông báo cho người đang đeo nó. Ban đầu mục đích của tính năng này là dùng để nhắc nhở những người săn thú khi xung quanh có yêu thú cường đại (3) tồn tại.
Sau khi Lý Diệu sửa lại thì tính năng săn thú này trở thành thứ nhắc nhở hắn mỗi khi có phi thuyền chở rác đến. Một lúc sau, cùng với một chuỗi tiếng ong ong be bé là sự xuất hiện của mười mấy chấm đen ở chân trời phía bắc. Lúc này, đám bụi bặm do vụ nổ ban nãy gây ra vẫn chưa tan hết, làm mười mấy chấm đen trộn lẫn trong đám khói mù ấy, khó phân biệt được.
Lý Diệu nhăn nhăn mũi, ngón tay chạm khẽ vào một dòng bùa chú nơi tiếp xúc của mặt kính và gọng cái kính râm siêu to bản đang đeo trên mặt.
“Tích” một tiếng, chiếc kính chiếu ra một chùm sáng hồng ngoại. Dưới sự rà quét của chùm sáng, những chiếc phi thuyền chở rác đang trốn trong lớp bụi mù hiện lên, rõ nét. Lúc này, tính năng săn thú của chiếc đồng hồ linh tử cũng đang chặt chẽ bám theo một phi thuyền chở rác có tần số rung đặc biệt.
“Phi thuyền chở rác số 1327, chính nó!”
Trong vòng mười năm từ khi sinh ra tới lúc mười tuổi, Lý Diệu vẫn luôn sống ở Pháp bảo mộ địa, đối với địa hình ở đây cũng như những chiếc phi thuyền chở rác rưởi đều rõ như lòng bày tay. Phi thuyền số 1327 này chính là chiếc chuyên môn phụ trách thu thập rác rưởi của khu Thượng Đông, Phù Qua thành.
Thượng Đông là khu xa hoa bậc nhất của Phù Qua thành, quy tụ toàn tài phiệt và không ít tu chân giả, những pháp bảo mà họ vứt đi cũng là có giá trị nhất so với những khu khác.
Có không ít pháp bảo thậm chí còn toàn vẹn không hư hỏng gì nhưng chỉ vì nó hơi cũ hoặc các nhà sản xuất chế tạo ra phiên bản mới cao cấp hơn mà bị những người giàu có ấy vứt bỏ không thương tiếc.
Đối với Lý Diệu, chiếc phi thuyền chở rác ấy không khác gì một mỏ vàng!
“Vèo!”
Dồn sức vào hai chân, Lý Diệu bắn ra nhanh như viên đạn rồi chạy như điên giữa các núi rác thải hướng đến phi thuyền chở rác 1327!
Xung quanh là các núi rác đang lung lay sắp đổ, dưới chân là đầm lầy “ùng ục ùng ục” nổi lên các bong bóng khí độc, nhưng Lý Diệu tựa như một con khỉ nhanh nhẹn đang nhảy nhót trong rừng cây, mỗi lần giẫm vào một linh kiện bất kỳ trên núi rác đều có thể nhảy xa mấy mét, hành động liền mạch lưu loát.
“Lý Diệu! Thằng nhóc láo toét này! Lại tranh giành đồ ăn với bố à!
Đúng lúc này, từ sau vài tòa núi rác nhảy ra hơn mười nhân ảnh ăn mặc không khác Lý Diệu là mấy, chỉ là không đeo các loại trang sức tân tiến như kính hồng ngoại hay đồng hồ linh tử thôi. Trong tay những người này đều cầm chặt cái xẻng và thanh sắt, hung hãn chạy tới.
Bọn họ và Lý Diệu giống nhau, đều là những con rác rưởi trùng dựa vào bãi xử lý rác thải đặc biệt số 23 kiếm cơm sống qua ngày.
Nơi nào có xung đột lợi ích nơi đó liền có chiến tranh, một chiếc phi thuyền chở đầy pháp bảo vứt đi đối với các tu chân giả nhìn đời bằng nửa con mắt thì cũng chỉ là rác rưởi, nhưng đối với bần dân sống ở tầng thấp nhất của xã hội thì đây chính là hi vọng của sự sống. Lý Diệu là con sâu rác sống tốt nhất ở khu phần mộ pháp bảo này nên đương nhiên cũng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của rất nhiều con sâu rác khác.
Lý Diệu biết nhưng cũng chẳng thèm quan tâm, cười hề hề, dồn lực vào phần eo rồi ngay lập tức gập người 90 độ theo một tư thế vô cùng quỷ dị để tránh chạm trán với một tên béo đang chau mày trừng mắt, còn nhân tiện hung hăng đạp một phát vào mặt nó mượn lực để bay ra xa hơn 40 mét.
“Phì Long! Mọi người đều đến kiếm ăn, ai nhanh người đó được lợi nhiều, mày nên giảm béo đi!”
Trên mặt tên mập in một cái dấu đỏ vô cùng lớn, mặt sưng vù, cái mũi cũng sắp lún vào đống mỡ hai bên má, tức giận hét ầm lên, chỉ huy đàn em đuổi theo Lý Diệu.
Đoàn người nhanh chóng chạy vào vùng bụi mù.
Nơi này vừa phát sinh vụ nổ lớn, cực kỳ không ổn định, mấy chục núi rác có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, Phì Long vẻ mặt hung ác cùng một đám đệ tử khi chạy tới đây đều phải chậm lại, căng những cặp mắt bực tức nhìn chằm chằm vào Lý Diệu đang nhảy nhót nhanh như tia chớp.
Phì Long tức không nhịn được bắt đầu chửi:
“Đồ con rùa rút đầu! Vì tiền không cần mạng sống! Nếu ông trời có mắt chắc chắn cho sét đánh chết…”
Còn chưa dứt lời, bên trong một ngọn núi rác cách Lý Diệu không xa lại lần nữa phát nổ, hơn mười ngàn tấn linh kiện kim loại cùng pháp bảo hư hỏng như ngọn núi lửa phun trào đổ xập xuống!
“Linh quá vậy!”
Phì Long và đám đàn em đứng nghẹn họng nhìn trân trối, không biết phải làm sao!
Lúc này trong đống bụi mù truyền đến một tiếng thét chói tai:
“Tiểu Hắc! Cứu mạng!”
Một thứ tối đen còn hơn bầu trời đêm bắn ra nhanh như điện, ở trong trận lũ kim loại “xoẹt xoẹt xoẹt” xoay tròn rồi bay thẳng lên không trung!
Là một thanh phi kiếm, toàn thân đen nhánh, rỉ sét loang lổ, mũi kiếm sứt một miếng, phần bảo vệ tay có gắn đôi cánh chim màu đen đang dang rộng. Lý Diệu như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ, vô cùng vụng về nằm sấp trên thân kiếm, ánh sáng đen bay lượn lờ quanh cơ thể, phóng lên bầu trời!
Trên bầu trời, hình dáng to lớn của hơn mười chiếc phi thuyền chở rác đã hiện ra, đường kính của mỗi chiếc phi thuyền rộng hơn mấy trăm mét, thân hình tròn vo như con rùa đen to lớn phù trợ trái đất trong truyền thuyết, trên “mai rùa” khắc chi chít hơn mười ngàn câu phù chú phát ra ánh sáng chớp lóe đầy màu sắc giúp đỡ chiếc phi thuyền to lớn nặng hơn mười ngàn tấn chống lại sức hút của trọng lực.
“Rầm!”
Từng con “đại ô quy” mở khoang cửa ở bụng ra, thả ra hàng tấn các loại linh kiện kim loại và ngàn vạn pháp bảo hư hỏng, liệng xuống mặt đất không thương tiếc. Trong một lúc, linh lực khắp nơi điên cuồng khuấy lên tạo nên một hồi sóng to gió lớn! Ngay cả những chiếc phi thuyền nặng hơn vạn tấn cũng bị đong đưa lúc lắc dưới tác động của cơn sóng linh lực, chúng lắc lư dữ dội đến nỗi không thể không cố hết sức tách nhau ra để giảm bớt tác động.
Đám người Phì Long càng không dám tiến lại gần, sợ bị ảnh hưởng.
Lý Diệu vẫn cưỡi trên phi kiếm đâm trái đâm phải trong sóng linh lực, tuy bộ dạng vô cùng thảm hại nhưng lại linh hoạt như một con cá chạch. Đương nhiên hắn không dám chính diện đối kháng với cơn sóng linh lực điên cuồng này mà nỗ lực tìm kiếm những nơi tương đối an toàn xen kẽ trong cơn thủy triều linh lực, dựa vào mười mấy năm kinh nghiệm sinh tồn, chỉ vì muốn cố gắng tới gần nơi pháp bảo rơi xuống, gần quan được ban lộc mà!
Cuối cùng…
Gần mười phút đổ rác kết thúc, những chiếc phi thuyền chở rác phát ra tiếng ầm vang như những con quái vật, thay đổi phương hướng, lười biếng quay trở về điểm xuất phát, bụi bặm cũng dần dần tan đi.
Phải vất vả lắm Phì Long mới có thể bò đến trung tâm nơi rác rưởi được đổ xuống nhiều nhất. Đến nơi thì nhìn thấy Lý Diệu đang ngồi thoải mái rung đùi trên một ngọn núi rác rưởi mới tinh cười tủm tỉm nhìn mình.
“Mẹ nó!”
Đống mỡ trên khuôn mặt dữ tợn của Phì Long run rẩy, đáy lòng lại rất rối rắm.
Cách Lý Diệu lựa chọn ngọn núi rất thông minh, nó không phải là ngọn núi lớn nhất mà nhìn sơ qua cũng không phải là ngọn núi có vật tư phong phú nhất. Xung quanh còn rải rác mấy chục ngọn núi rác mà có thể đang ẩn chứa những pháp bảo vô giá.
Mà sâu rác… không phải chỉ có mỗi hai người.
Nếu tiếp tục ở chỗ này dây dưa với Lý Diệu, nói không chừng sẽ bị những con sâu rác khác “ngư ông đắc lợi”. Những ngọn núi rác rưởi mờ ảo xung quanh đã bắt đầu xuất hiện hình bóng những con sâu rác khác, không những thế, trên nhiều ngọn núi còn vang lên tiếng hoan hô – đó là tiếng hô khi ai đó phát hiện đồ vật có giá trị.
Huống hồ…
Phì Long từng nghe nói thằng Lý Diệu láo toét này còn là học sinh lớp 11 phân hiệu trung học phổ thông của Xích Tiêu phái nổi tiếng ở Phù Qua thành.
Xích Tiêu Phái là một đại tông phái nổi tiếng ở miền nam Liên Bang, có thực lực hùng mạnh, cao thủ đông đảo. Mặc dù chưa chắc Lý Diệu được chân truyền cái gì nhưng cũng không phải mấy loại võ mèo ba chân có thể đánh lại, nếu không cũng không thể một mình một trận ở pháp bảo phần mộ tung hoành mười mấy năm mà vẫn còn có thể tung tăng nhảy nhót, đã vậy còn có biệt danh “Kền Kền”.
Nhưng mà cứ đi như vậy, mặt mũi hắn để chỗ nào nhỉ? Mũi hắn còn đang lún trong đống mỡ! Trong lúc Phì Long đang rối rắm thì có một ngọn gió xẹt qua, Phì Long theo bản năng duỗi tay bắt lấy, lạnh lẽo, là một cái tinh não (4) lớn cỡ nắm tay đã bị hư.
Lý Diệu cười tủm tỉm nói:
“Phì Long, mọi người đều là tới kiếm ăn, lần trước chỉ giựt của mày một cái tinh não cấp Tinh Quang thôi mà mày cứ lồng lên như thể tao giết chết bố mẹ mày vậy, đến mức đó sao? Nè! Tao vừa tìm được một cái tinh não Kiêu Long cấp 17 được Thanh Long môn luyện chế, là loại tiên tiến nhất đó! Mỗi giây nó có thể phân tích hơn năm ngàn lệnh, mặc dù nó hư rồi nhưng tao đoán có thể bán được ba bốn ngàn đồng lận!”
“Em tặng lại cho Phì Long đại ca rồi coi như chúng ta huề nhau, thế nào?”
“Mày…”
Phì Long không ngờ Lý Diệu sẽ làm như vậy, liền sửng sốt và có chút không thể tin được mà gãi gãi đống thịt mỡ trên mặt.
“Ê! Nhìn kìa! Người của bang Dã Lang sắp tới rồi, không giống tao, bọn họ chắc chắn sẽ ăn sạch sẽ mấy chục ngọn núi rác rưởi mới này cho coi, dù là một cái đinh cái ốc cũng chả chừa cho mày đâu!”
Lý Diệu chỉ chỉ tay về phía tây.
Sắc mặt Phì Long biến đổi, nheo lại đôi mắt tí hi chăm chú nhìn một lúc lâu, cuối cùng quyết định giơ lên ngón tay cái với Lý Diệu, nói:
“Tiểu tử ngoan! Cho mày một vé! Chúng ta nhanh chóng gom hàng thôi!”
Một nhóm sâu rác tản ra xung quanh, chạy tới các ngọn núi rác rưởi.
“Haizz!”
Lý Diệu thở phào nhẹ nhõm một hơi, đặt mông ngồi xuống đống rác, trên trán trượt dài mấy giọt hồ môi to như hạt đậu, khuôn mặt ban nãy còn đang tươi cười chớp mắt cái biến thành vẻ khóc tang.
“Thằng mập chết tiệt! Vất vả lắm tao mới tìm thấy một cái tinh não cấp bậc Kiêu Long, lại phải mang đi cho không mày!”
“Mày chờ đó, đồ của tao – Kền Kền Lý Diệu mà dễ dàng cho người khác lấy vậy sao! Một ngày nào đó tao sẽ bắt mày phải nhổ ra thứ mà mày dám ăn của tao! Đồ của tao phải trả lại cho tao hơn nữa còn phải kèm theo tiền lời! Cứ theo mấy thằng cho vay nặng lãi mà tính! Cho mày biết tại sao người ta lại gọi tao là Kền Kền vì tiền bất chấp mạng sống!”
“Không được rồi! Phải nhanh tay nhanh chân lên mới được! Bọn Dã Lang kia là một đám ô hợp (5), so với Phì Long còn ngang ngược hơn nhiều!”
Lý Diệu gỡ cái kính râm đang đeo xuống, treo vào cổ áo, xoa xoa tay, hai mắt tỏa sáng, liếm liếm môi, chui thẳng vào một đống rác mới ra lò!
***
(1) Tu chân giả: Những người tu luyện để có thể thành tiên.
(2) Sâu rác: Con sâu ăn rác, trong truyện là cách nói so sánh Lý Diệu sống bằng cách nhặt nhạnh rác để sử dụng, buôn bán như con sâu ăn rác.
(3) Cường đại: Chỉ sức lực hùng mạnh, mạnh mẽ.
(4) Tinh não: Loại CPU tinh thể trong suốt của tương lai.
(5) Ô hợp: Nhóm người tạp nham, không có tổ chức, không có kỉ luật gì.