Đọc truyện Tu Chân Thế Giới – Chương 393: Khí phật tử nguyện
Kết đan!
Cho tới lúc này, trong doanh tổng cộng chỉ có hai kim đan – Vi Thắng và Tạ Sơn.
Việc Tông Như kết đan hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người. Vi Thắng kết đan do trải qua chém giết, kiếm tâm ngưng tụ lại, còn Tạ Sơn kết đan là do lượng biến khiến chất biến. Tông Như thiên phú coi như bình thường, tu vi của hắn dù không đến nỗi tệ nhưng xa xa không có sự tích lũy kinh khủng như Tạ Sơn.
Các mặt khác không xuất sắc, không ngờ người kết đan thứ ba là Tông Như!
Kinh ngạc, mọi người tự động tản ra cảnh giới, phòng ngừa mấy thứ đui mù trong sát vụ quấy rầy Tông Như.
Liên tục hai lần được chứng kiến kết đan, mọi người đã không xa lạ với dị tượng khi kết đan. Bầu trời phía trên lều của Tông Như, một bóng ma to lớn hiện lên, như một khối khí màu xám nhạt. Khối khí bốc lên lưu chuyển liên tục như có thứ gì ở bên trong đang giãy dụa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn bóng ma to lớn trên trời không chút sợ hãi. Từ khi đám khói đen xuất hiện, cảm giác uy áp như núi bao phủ lấy mọi người. Chỉ có Tạ Sơn cùng Vi Thắng là vẫn trấn định, nhưng hai người đều lộ vẻ khẩn trương. Một khi kết đan thất bại, nhẹ thì bị thương, cảnh giới thụt lùi, nặng thì khó giữ được tính mạng.
Ồ!
Một tiếng rống như long, như tượng (voi) vang lên, giống như sông cuộn bể gầm, từ sâu trong bóng ma đó phát ra.
Từng đợt sóng không khí bất quy tắc nổi lên, tựa như sóng nước vậy. Mọi người canh giữ ở bốn phía đều cảm thấy tai như nổ tung. Người tu vi thâm hậu thì hơi lay động, kẻ tu vi thấp thì mặt trắng bệch, liên tiếp lui ra xa.
Chỉ tới lúc này, khí lãng như lốc hình thành trước mặt mọi người.
————————-
“Nguyện lực! Khí phật tử nguyện! Bao lâu không nhìn thấy nguyện lực thuần túy cực đoan như vậy?” Con người thâm thúy u nhiên của Vệ lóe sáng.
Bồ Yêu rung động nhìn đấm khí không ngừng biến hóa trên bầu trời.
Nguyện lực!
Hắn hầu như đã săp quên mất nhưng khi nó lại xuất hiện một lần nữa thì cảm giác rung động quen thuộc lại hiện lên.
–
Trận đại chiến ba vạn năm trước, hắn đã giao thủ với rất nhiều thiện tu. Thiện tu có nguyện lực là địch nhân mà tất cả yêu ma không muốn gặp phải nhất. Vô luận là yêu thuật hay ma công đều có khá nhiều pháp môn âm ngoan ác độc, nhưng nếu để Bồ Yêu chọn ra mười loại lực lượng ác độc nhất, nguyện lực tuyệt đối nằm trong số đó.
Nguyện lực không chút liên quan tới tu vi sâu cạn của thiện tu, nó có thể dung nhập vào mọi loại linh lực, nó chỉ xuất hiện khi đồng thuận với người nguyện cầu. Tín niệm của người nguyện cầu càng kiên định, nguyện lực càng cường đại.
Trong truyền thuyết, thiện tu có thể thu được nguyện lực nếu có thể hoàn thành lời thề nguyền thì có thể trở thành Phật.
Mỗi một vị thiện tu đều có tín ngưỡng kiên định là thành phật, tử nguyện thì là nguyện vọng mà không cách nào hoàn thành. Khí phật tử nguyện là thề nguyện tàn khốc thảm thiết nhất mà thiện tu có thể lập. Bởi vậy, trong rất nhiều loại nguyện lực, khí phật tử nguyện là nguyện lực cực đoan nhất.
Không có người nào muốn có địch nhân là thiện tu dụng khí phật tử nguyện, một khi dính phải loại nguyện lực đáng sợ này, hồn phách có thể bị thương tổn trực tiếp, hầu như không gì có thể phá giải, nó là biểu tượng của tử vong.
Cũng may, không phải bất kỳ một vị thiện tu nào đều có thể đạt được nguyện, bằng không trận đại chiến năm xưa cũng không lề mề như thế. Thực tế, thiện tu có thể thu được nguyên lực cực kỳ hiếm gặp, ngay cả Bồ Yêu cũng không gặp quá một bàn tay.
Không ngờ tại đây dĩ nhiên có một vị!
Bồ Yêu và Vệ đều bị dọa.
————————-
Toàn bộ doanh địa, nếu bàn về việc bị kinh động nhất, ngoài Y Chính thì không còn ai.
Xuất thân từ Đại Phật Tự, Y chính có xuất thân danh môn, hắn lúc này đang há hốc mồm, ngửa mặt nhìn bầu tời, không thể suy nghĩ được gì.
Rơi vào một nơi quỷ quái, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, trải qua vố số việc, phá tan tất cả nhận thức trước đây.
Lần đầu hắn thấy Vi Thắng, thiên phú của đối phương khiến hắn bội phục sát đất, cảm giác mình đã sống uổng phí. Thế nhưng, hắn không thể ngờ rằng, đây chỉ là bắt đầu, kế tiếp tất cả những thứ hắn thấy đều kỳ quái như trong mơ vậy.
Một tên chẳng khác mình là bao, là thủ lĩnh của mấy nghìn người, hết lần này tới lần khác lại được mọi người tin phục một cách thần kỳ.
Một doanh tên Kim Ô, mỗi người đều có Kim Ô hỏa tứ phẩm. Hắn thiếu chút nữa điên, thứ đó có thể bán sỉ thế sao?
Một doanh tên Chu Tước, mỗi người trong doanh đều là kẻ cuồng chiến, ngay cả bước đi, ánh mắt đều ẩn đao tàng kiếm. Y Chính là con gà mờ, hắn không biết những người này lợi hại cỡ nào, nhưng khí thế mà đám điên này lộ ra khiến hắn hú vía.
Một doanh tên Vệ, cả ngày đóng cửa, nhưng tiếng hô chém giết chói tai thinh thoảng lại truyền ra. Mỗi lần đi qua, hắn đều run lên.
Có kẻ mỗi ngày ôm kiếm dưỡng thần, có kẻ cầm hắc mẫu chém giết không ngừng nghỉ, có người tí hon biết bay, còn có ngọn tháp nghịch ngợm…
Đủ loại kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi, có đủ tất cả.
Ta xuất thân Đại Phật Tự, ta là thiện tu, không so với bọn quái vật. Vô số đêm, Y Chính luôn tự an ủi mình.
Cho tới hôm nay, hắn lại thấy một vị thiện tu kết đan, lại chính mắt thấy một thiện tu phát hạ lời thề, chính mắt thấy một thiện tu khí phật tử nguyện, hắn điên thật rồi!
Rốt cục ai mới là thiện tu chứ!
Đại Phật Tự là một trong thập đại thánh địa thiện tu, hắn biết ba người có nguyện lực. Sư thúc Giới Luật đường, sư thúc tổ, thất sư cô.
Khí phật tử nguyện, ồ, thứ trong truyền thuyết này, nghe chút được rồi.
Nhưng vì sao nó lại hiện ra trước mặt hắn chứ….
Y Chính đột nhiên cảm thấy, chiêu bài sáng lòe lòe Đại Phật Tự so với thiện tu đầu đường xó chợ trước mặt lại thiếu đi khí thế dù vẫn sáng như trước.
Phật Tổ trên cao!
Y Chính ôm đầu, ngựa mặt ngơ ngác nhìn bóng ma đang dần hình thành trên trời.
—————————
Một thân hình lờ mờ từ từ hiện ra.
Thuyền vận nô khổng lồ chỉ như một món đồ chơi khi so với thân ảnh này. Nó tựa như một viễn cổ cự nhân, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh. Mọi người trong doanh đều kinh sợ, uy áp vô biên vô hạn, dường như sóng xô bể gầm ập tới.
Vi Thắng ngưng trọng, bước về phía trước một bước, biến chỉ thành kiếm, nhẹ nhàng vung lên.
Uy áp đang bao phủ lấy mọi người đều biến mất, sự sợ hãi đã giảm đi rất nhiều.
Vi Thắng cùng Tạ Sơn liếc nhau, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, hai người đều nhận ra sự bất thường ẩn dấu trong việc Tông Như kết đan.
Grừ……
Cự nhân đột nhiên ngửa đầu rống lên, âm thanh vang trọng truyền khắp.
Sâu trong sát vụ, chấn động không ngớt.
Thân hình cự nhân tiếp tục biến ảo.
–
Tả Mạc đang xông quan tại ngục chiến trường Phong Lạc Vũ, không biết doanh địa đang xảy ra động tĩnh lớn như vậy.
Lần này không xúc động phá ngục chiến khiến hắn an tâm. Nếu lại gây ra phá ngục chiến, vậy hắn lại gặp trở ngại. Ngẫm lại, mình chỉ phá Mạc Thủy Minh Không thì gặp nhiều phiền phức như thế.
Tiền có trong tay, Tả Mạc ngại phiền phức. Đồ chơi này tuy cũng là tiền, nhưng không đổi ra được thành tinh thạch, anh mày cũng không tiêu được.
Ngục chiến trường Phong Lạc Vũ lấy ảo sát là chủ. Nhờ đó, “Phấn Khô Yên Minh Diệt” phát huy cực tốt, Tả Mạc thống khoái. Quả nhiên là dù yêu thuật có lợi hại, cần dùng nhiều mới tốt. Tả Mạc rõ ràng nhận ra mình càng lúc càng dùng “Phần Khô Yên Minh Diệt” thành thạo.
Tả Mạc rất nhanh thành thạo sử dụng “Phấn Khô Yên Minh Diệt” một cách đơn thuật, hắn đầu đầu thử biến hóa yêu thuật.
Chợt nhớ lại lúc chiến đấu với Mạc Như Hỏa, trong nháy mắt hắn bắt được cảm giác….
Mắt Tả Mạc sáng lên.
–
Lam lục đằng cuốn lại thành cổn vòm, tản ra ánh sáng yếu ớt, đây là yêu môn. Tu gia có truyền tống trận, yêu tộc có yêu môn, ma tộc có huyết trì.
Phải về nhà.
Nhìn yêu môn, Mộc Hi tự nói với mình. Đi chinh chiến mấy năm, có thể bình yên về nhà, cảm giác khó nói. Trước đây, nàng chẳng bao giờ rời nhà quá lâu như thế, nhớ tới lúc chuẩn bị xuất chinh, mẫu thân khóc như mưa, lòng nàng lại đau xót.
Đại thắng trở về, đây là điều duy nhất giúp nàng thấy an ủi. Nàng từ nhỏ không lộ ra thiên phú, trong số các thanh niên trong tộc cũng không nổi bật, mãi tới khi chuyển tu chiến tướng mới lộ rõ tài hoa. Cơ hội đại biểu Mộc tộc xuất chiến lần này rơi vào nàng, đây là chuyện cực kỳ bất ngờ. Mệnh lệnh của tộc trưởng khiến không ít người nghi ngờ. Phải biết rằng, trong số toàn bộ tướng lĩnh cầm quân, tuổi nàng nhỏ nhất.
Cũng may mình chưa làm hỏng chuyện, dù không có công lớn, nhưng cũng không có khuyết điểm gì.
“Đi thôi.” Nàng buồn bã nói.
Đúng lúc này, bỗng một yêu mặc quân trang vội vã chạy tới. Mọc Hi xác định đây là một trung cấp chiến tướng thử yêu tại phòng tuyến Đô Thiên Huyết giới. Mộc Hi đã từng gặp hắn một lần, đối phương lộ rõ vẻ lo lắng, hơi sợ hĩa, Mộc Hi tâm máy động.
“Mang Trảm đại nhân.” Nàng gọi.
Mang Trảm dừng bước, lúc này nhìn thấy Mộc Hi, mới như tỉnh mộng; “Là đại nhân Mộc Hi sao!”
Đối với bất luận một chiến tướng nào, trấn đinh là cơ sở của cơ sở, xuất hiện biểu tình thất thố như vậy, nàng cảm thấy bất thường, nàng hỏi: “Chiến sự phát sinh chuyện gì sao?”
Mang Trảm biến sắc, mắt hắn đột nhiên đỏ lên, giọng khàn khan: “Tiền tuyến chiến bại.”
“A!” Mộc Hi và sĩ quan phụ tá biến sắc.
Ba ngày trước, ngoại vi phòng tuyến xuất hiện một ít tu giả, chúng ta phái ra tiểu đội, định quét sạch vùng này. Rất nhanh chúng ta thu được tin tức cầu viện của tiểu đội bị vây, đại nhân Viêm Thương dẫn đội trợ giúp. Đối phương nhân cơ hội tấn công phòng tuyến, tấn công cực kỳ mãnh liệt. Đại nhân Viêm Thương vội vã hồi viện, trên đường bị mai phục, Liệt Hỏa quân đoàn bị xóa sổ, Viêm đại nhân hy sinh. Mấy đội tới chi viện đại nhân Viêm Thương cũng gặp phải mai phục, tổn thất thảm trọng.”
Mang Trảm giọng đầy bi thương.
Mộc Hi mặt trắng như tờ giấy.