Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 60: Sơ kiến


Đọc truyện Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp – Chương 60: Sơ kiến

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Tiết Mật sau khi nghe Lận Thương Lan truyền lời, ngồi trên ghế đá trong viện, nửa ngày không nói gì.

Đây không phải là chuyện nàng muốn sao, nàng còn do dự gì chứ, nếu người ta đã đáp ứng nguyện ý giúp hài tử giải độc, cũng đồng ý không gặp hài tử, nàng còn suy nghĩ cái gì?

Nữ tử quay đầu nhìn Lận Thương Lan đứng bên cạnh, “Ngươi trở về nói cho hắn, buổi tối hôm nay có thể bắt đầu giải độc, hài tử….. Hài tử….. Hy vọng hắn đừng tới quấy rầy…..” Nữ tử nói xong, không nhìn Lận Thương Lan, xoay người tránh ra, váy dài màu xanh kéo đường cong quyết tuyệt.

“Ai, Tiết sư muội…..” Lận Thương Lan đi lên trước hai bước, vẻ mặt không biết làm sao, xem ra Tiết sư muội một chút cơ hội cũng không cho Vô Thương!

Lúc này bên kia Ngọc Linh sơn, Chu Tước một phen giữ chặt Tiết Linh, thấp giọng nói, “Ai ai, Tiết Linh, Tiết muội muội rốt cuộc xảy ra chuyện gì sao? Ngày đó các ngươi cứ nói giải độc, giải độc gì?”

Tiết Linh nhìn nàng thế này, đáp, “Cũng không có chuyện gì, chuyện này ngươi không cần quan tâm, chuyện của Mật nhi thì để nàng tự quyết định đi!”

“Chính là….. Huyền Vũ bế quan sắp ra……” Chu Tước có chút khó xử nói.

“Huyền Vũ?” Tiết Linh sửng sốt, đúng vậy, mấy năm trước sau khi Tiết Mật rời đi, Huyền Vũ liền bế quan, tính thời gian thì cũng sắp ra, nhưng mà hiện tại rối loạn một đoàn, hắn đối với Mật nhi lại vẫn….. Ai…….

“Biết hắn ngày nào sẽ ra không?” Tiết Linh hỏi.

“Đại khái là mấy ngày nữa, Huyền Vũ tiểu tử kia thoạt nhìn là ngại ngùng không nói lời nào, nhưng cứng đầu thì so với người khác lợi hại hơn a, đến lúc đó…… Chỉ sợ cũng chỉ có Tiết muội muội nói hắn mới có thể nghe một chút…….” Chu Tước thở dài nói.

“Đúng vậy, nhưng mà chuyện của bọn họ giờ chúng ta có lo lắng cũng không làm gì được, đến lúc đó xem Mật nhi xử trí thế nào đi.” Tiết Lunh cũng than thở nói.

Qua một lúc, nữ tử đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, lại nhìn Chu Tước, “Ngươi hiện tại cùng người đó thế nào?”

“Ta?” Chu Tước chỉ vào mũi mình, có chút chột dạ nói, “Làm gì có người nào a? Ngươi đừng nghe người khác nói bừa!”

“Không có? Lận Thương Lan Lung Nguyệt cốc kia không phải thường xuyên tới đây tìm ngươi à……” Tiết Linh mỉm cười nói, “Kỳ thật nếu ngươi có ý thì lúc này nói ra đi, tuy nói tu sĩ sống lâu hơn phàm nhân, nhưng loại sự tình này không phân biệt người, bỏ lỡ sẽ rất khó tìm lại. Người Lung nguyệt cốc như hắn nhìn qua là thấy có tài năng, nếu ngươi muốn cùng hắn ở chung một chỗ ta sẽ giúp ngươi! Không nên vì chuyện của chúng ta……”


Nghe vậy, Chu Tước nhìn Tiết Linh, cười cười nói, “Vấn đề của chúng ta, không phải chỉ vì chuyện này, còn có chuyện khác…… Ai, loại sự tình này lúc sau nói đi, ta hiện tại không muốn nói!”

Nhìn nữ tử trước mặt tươi cười có chút chua sót, Tiết Linh lại thở dài, cũng không khuyên nàng nữa.

Trong rừng cây rậm rạp, Nguyệt Kiến ở bên trong đảo qua đảo lại, sao lại tìm không thấy đường ra ngoài.

“A, thật là phiền mà! Vẫn nên truyền âm nói Mật Mật tới đón ta thôi, cái địa phương quỷ quái a, sao vừa vào thì ra không được!” Nữ tử phiền toái lớn tiếng nói, nàng không phải cảm thấy mấy ngày nay có chút áp lực nên đi ra ngoài giải sầu thôi mà, sao đi mãi mà tìm không ra đường về a!

Từ trong ngực lấy ra khối ngọc bội màu xanh, còn chưa rót linh lực vào, nữ tử nghĩ nghĩ lại cất đi.

“Không được, không được, Mật Mật hiện tại bởi vì chuyện của hài tử mà đủ phiền rồi, ta không nên vì chuyện nhỏ này mà làm phiền nàng, không phải chỉ là một rừng cây nho nhỏ thôi sao? Nguyệt Kiến ta loại địa phương nào mà chưa đi qua, còn có thể bị vây ở chỗ này sao!” Nữ tử phát giận xong lại bắt đầu tìm tòi xung quanh, nhưng mà tìm nửa ngày vẫn không thể đi ra ngoài.

Nhìn thấy mình đi lại chỗ cũ, nữ tử cáu kỉnh gãi gãi đầu, “Ta không tin!” Nói xong lại chui vào trong rừng.

Lúc này chưa đi được bao xa liền phát hiện phía trước không xa có một sơn động, nhìn rất lớn.

“Nếu tìm không ra thì lại chỗ đó nghỉ ngơi?” Nữ tử lẩm bẩm, dù sao nhất thời cũng ra ngoài không được.

Nói xong ngay lập tức chạy tới, còn chưa tới gần động khẩu, đã bị một đạo ánh sáng nhu hòa ngăn cản, nữ tử liên tục lui về sau vài bước.

“Di, sao lại thế?” Ổn định, nữ tử ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy có mấy khối linh thạch sắp xếp lộn xộn, trận pháp? Xem ra bên trong có người.

Nguyệt Kiến tâm có chút kích động, vừa lúc tìm người hỏi một chút, tại địa phương này mệt mỏi cả ngày rồi…… Chính là người ta bày trận pháp rõ ràng là không muốn bị người quấy rầy, nàng cứ như vậy đi vào? Nếu người ta đang bế quan thì sao…… Ai nha, mặc kệ, mặc kệ, nếu không trở về, trời sẽ tối, Mật Mật sẽ lo lắng!

Nghĩ như vậy, nữ tử nâng tay một đạo bạch quang đánh về phía trận pháp, nhưng không ngờ trận pháp cũng không bị phá, xem ra người bố trí trận pháp này, vẫn là có chút tài năng, bất quá ngươi gặp chính là ta, ngượng ngùng, sao đó lại một đạo bạch quang đánh vào trận pháp.

“Răng rắc!” Thanh âm rất nhỏ vang lên, Nguyệt Kiến buông tay, nàng biết sẽ phá được mà.

Lập tức lại thêm vài tiếng “Răng rắc”, linh thạch trước mặt toàn bộ hóa thành bột phấn, trận pháp bị phá.

Nguyệt Kiến nhìn thấy, kích động một cái, vội vàng đi vào.


Còn chưa đi vào động khẩu, một tiếng gió quỷ dị từ trong động truyền ra, Nguyệt Kiến vừa nghe, vội vàng né người, một bạch quang sát qua người nàng, xem ra người trong động này không phải là hạng người lương thiện.

Nữ tử ngẩng đầu, vừa lúc chống lại một đôi mắt đen kiên nghị, cùng lúc hắn giơ trọng kiếm màu đen lên chém, thấy thế nữ tử vội vàng nâng tay phát ra công kích cùng kiếm va chạm, nhưng mà quá vội vàng, sau đó liền lùi vài bước.

Thấy nam tử kia lai giơ kiếm muốn chém nàng, nữ tử vội vàng hô lớn, “Chờ một chút! Ta không có ác ý!” Sau đó đưa tay ra trước mặt, cẩn thận nhìn, đều chảy máu, đau quá, nàng là huyễn thú trung kỳ, tương đương với tu sĩ tu vi Đại thừa kỳ, sao còn có thể đả thương được nàng chứ, ô ô, đau quá, Mật Mật……

Huyền Vũ hạ tay cầm trọng kiếm xuống, nữ tử này là người nào, sao lại ở Ngọc Linh sơn, hơn nữa tu vi hắn không có nhìn thấu, chẵng lẻ Ngọc Linh sơn lại có địch nhân cường đại tới sao?

Nghĩ như vậy, nam tử sắc mặt phát lạnh, nhìn nữ tử trước mặt, lạnh lùng nói, “Ngươi là ai? Sao lại ở Ngọc Linh sơn?”

“Ta còn phải hỏi ngươi là ai đó? Sao đột nhiên liền động thủ, ngươi xem, tay của ta đều bị thương……” Nữ tử giơ tay lên, ánh mắt đỏ hồng, nhìn ủy khuất không chịu nổi.

Huyền Vũ thấy nàng thế này, nhướng mày, người tu vi cao như vậy sao lại giống như tiểu hài tử thế, “Là ngươi phá trận pháp của ta trước, còn muốn tiến vào sơn động ta bế quan, ta chỉ là phòng vệ!”

Nghe vậy, Nguyệt Kiến mới nhớ tới nàng vừa làm chuyện gì, có chút ngượng ngùng cúi đầu nói, “Ta đã phá trận của ngươi cho ta xin lỗi, thực xin lỗi! Ta cũng không muốn thương tổn ngươi, nhưng ngươi làm ta bị thương, hiện tại đổi lại ngươi phải nói xin lỗi ta!”

Nhìn nữ tử trước mặt bày ra cái vẻ mặt đương nhiên này, Huyền Vũ mày càng nhíu chặt, nha đầu kia sao lại tới đây, nhìn thế này hẳn sẽ không làm gì Ngọc Linh sơn, có thể….. Chỉ là đi ngang qua.

Nghĩ như vậy, nam tử cũng không để ý nàng, đi lướt qua người nàng, cũng không biết hiện tại Ngọc Linh sơn thế nào……. Mật nhi…… Có trở về hay không?

“Uy, uy!” Nguyệt Kiến kêu lên, nhưng nam tử kia như đang nghĩ cái gì vẫn không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, nữ tử bĩu môi, “Gì đây, thật không lễ độ!”

Nhìn nàm tử càng đi càng xa, nữ tử ánh mắt chuyển động vội vàng đuổi theo, nhìn bộ dạng hắn hình như là người Ngọc Linh sơn, đi theo hắn nói không chừng có thể đi ra ngoài! Ha ha……

Cảm nhận được nữ tử đi theo hắn, Huyền Vũ bỗng dừng chân, xoay người nhìn nàng, “Ngươi là ai? Vì sao lại đi theo ta?”

“Ta…… Là người Ngọc Linh sơn, còn ngươi là ai?” Nguyệt Kiến nghênh mặt hỏi ngược lại.

“Người Ngọc Linh sơn? Ta sao chưa thấy người bao giờ?” Huyền Vũ vẻ mặt hoài nghi nói.


“Ta cùng Mật Mật vừa mới trở về, ngươi đương nhiên chưa thấy qua!” Nguyệt Kiến đương nhiên đáp.

“Mật Mật? Tiết Mật?” Nam tử khiếp sợ nói.

“Di, ngươi sao lại biết tên Mật Mật?” Nguyệt Kiến có chút nghi hoặc.

Ngay sau đó, nam tử liền như gió trực tiếp nắm lấy cánh tay nàng, “Ngươi nói Mật nhi…… Mật nhi nàng đã trở lại? Ở nơi nào? Mau dẫn ta đi gặp nàng?” Trên mặt nam tử tràn đầy vui mừng.

“Ta không biết…… Không biết đường trở về…….” Nguyệt Kiến chậm rãi nói.

Nghe vậy, nam tử vội vàng nắm eo nàng, trực tiếp bay về phía trước, “Bên này còn lưu lại  một ít trận pháp lúc trước của Ngọc Linh sơn, ngươi tìm không thấy đường về cũng là bình thường……. Nắm chặt……..”

Nghe hắn nói, Nguyệt Kiến vội vàng bắt lấy y phục trước ngực nam tử, nghe tiếng gió vù vù bên tai, trong lòng đột nhiên xẹt qua mạt khác thường.

Sắc trời dần dần tối sầm, tim Tiết Mật cũng bắt đầu đập loạn cả lên, đã dần tới giờ, một hồi phải đi bên kia, nhưng mà lúc này Nguyệt Kiến cùng Quân Ngọc Hàn cũng không ở đây, cũng không biết đi đâu, hài tử còn đang chơi, nên cũng chưa muốn ngủ.

Chuyện kia nàng cũng đã trải qua, bất quá nhìn trăng cong cong trên trời, tâm nàng cũng không tĩnh được.

“Mật Mật, Mật Mật, ta đã trở về!”

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hô của Nguyệt Kiến, Tiết Mật quay đầu, liền thấy hai bóng dáng quen thuộc đứng ngoài sân, nhìn chăm chú nàng.

“Nguyệt Kiến!……. Huyền Vũ!” Tiết Mật trong lòng cả kinh, đến Ngọc Linh sơn vài ngày, vẫn không nhìn thấy Huyền Vũ còn tưởng hẳn ở lại Ảnh Nguyệt sơn trang, sau hỏi qua Chu Tước mới biết mấy năm trước hắn vẫn luôn bế quan, bắt đầu từ ngày nàng đi…..

“Mật nhi……” Nam tử chậm rãi hướng Tiết Mật đi tới, trên mặt mang theo cẩn thận, sợ trong nháy mắt nữ tử trước mặt hắn sẽ biến mất không thấy.

“Huyền Vũ……. Đã lâu không gặp!” Tiết Mật nhìn nam tử trước mặt ôn hòa nói, trong lòng có chút áy náy, nàng tự hỏi đến thế giới này chưa từng làm ai chịu thiệt, chỉ trừ nam tử trước mặt này, hắn đối với nàng rất tốt, rất thích nàng, nàng căn bản không có biện pháp đáp lại, hồi báo, nhưng hắn chưa từng so đo, vì sao, vì sao lại đối với nàng tốt như vậy…….

“Mật nhi, nàng mấy năm nay thế nào?” Huyền Vũ vội vàng hỏi.

“Tốt, rất tốt, thật sự!” Tiết Mật cảm thấy mũi của nàng có chút xót.

“Vậy là tốt rồi, như vậy ta có thể yên tâm…….” Nam tử thấp giọng nói.

“Nương!” Hai tiểu bảo bảo đột nhiên chạy ra, “Nương, người sao lại đứng bên ngoài a?”

“…… Nàng…… Đã có…… Hài tử…….” Nam tử khiếp sợ nhìn hai hài tử trước mặt, nhất thời không có phản ứng.


“Đúng vậy…..” Tiết Mật ngẩng đầu nhìn hắn, Huyền Vũ huynh nên sống tốt cuộc sống của huynh, không nên lãng phí thời gian trên người ta, thật sự không đáng! Lập tức ngồi chồm hổm xuống, vuốt đầu hai tiểu bảo bảo, cười nói, “Thịnh nhi, Hành nhi, kêu Huyền Vũ thúc thúc!”

“Huyền Vũ thúc thúc!” Thanh âm hài tử thanh thúy vang lên.

“Tốt, rất tốt……. Thực ngoan…… Rất tốt……” Nam tử nói năng lộn xộn, sau đó từ trong túi trữ vật xuất ra hai thanh tiểu kiếm màu vàng, “Cho các con…… Lễ gặp mặt…… Thực ngoan…….”

Tiết Mật nhìn hắn thế kia trong lòng có chút khổ sở, mũi chua xót lợi hại.

“Cám ơn Huyền Vũ thúc thúc!” Hai hài tử nhận lấy, nói tạ ơn.

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn…… Nên thế, Mật nhi, Thiếu chủ cùng Chu Tước tỷ bọn họ còn không biết ta đã đi ra, ta đi trước!” Nam tử cười nói.

“Ân, được.” Tiết Mật buồn buồn nói.

Nghe vậy, nam tử xoay người đi ra ngoài, lúc đầu còn đi chậm rãi, sau đó bắt đầu phóng nhanh, chỉ chốc lát, người đã không thấy tăm hơi.

Nhìn bóng dáng nam tử rời đi, Tiết Mật đem nước mắt trong hốc mắt thu về, quay đầu nhìn hai tiểu bảo bảo, tức giận nói, “Thu lễ vật, vui vẻ đi, biết các con đi ra không phải là ý tốt mà, hiện tại Nguyệt Kiến tỷ tỷ cũng đã trở lại, có phải nên trở về giường đi ngủ không a?”

Hai tiểu bảo bảo nghe vậy thè lưỡi, chỉ là muốn nhìn một chút người tới là ai thôi mà!

Nhìn bọn nhỏ bày bộ dáng bướng bỉnh, Tiết Mật buồn cười nhẹ nhàng nhéo má bọn nhỏ, quay đầu nhìn Nguyệt Kiến đứng ở cửa, chỉ thấy nàng ngây ngốc đứng ở đó, giống như có tâm sự, “Nguyệt Kiến? Nguyệt Kiến!”

“…….A, chuyện gì?” Nưc tử bỗng tỉnh lại, nhìn Tiết Mạt mờ mịt hỏi han.

“Ngươi suy nghĩ chuyện gì thế?” Tiết Mật cười cười, “Đi vào, còn đứng phát ngốc ở đó làm gì a?”

“Nga, được!” Nữ tử quay đầu lại nhìn nhìn, vội vàng đi tới.

……..

Đợi sau khi ru hài hài tử ngủ, Tiết Mật nhìn Nguyệt Kiến, “Ta một hồi sẽ đi ra ngoài, Quân Ngọc Hàn đến giờ còn chưa trở về, ta cũng không biết hắn đi đâu, ngươi trông hài tử một chút, được không?”

“Ân, Mật Mật ngươi đi đi, nơi này giao cho ta!” Nguyệt Kiến gật gật đầu nói.

“Cám ơn!” Tiết Mật quay đầu nhìn hài tử nằm ngủ say trên giường, xoay người đi ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.