Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 52: Lân châu


Đọc truyện Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp – Chương 52: Lân châu

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Sắc trời dần dần tối sầm, Nguyệt Kiến cũng đã trở lại. Tiết Mật đứng đợi trước đại sảnh thật lâu, thân ảnh màu trắng kia rốt cục xuất hiện trước tầm mắt nàng, tâm nhất thời nhấc lên cao.

Nhìn Quân Ngọc Hàn cười cười với nàng, chuẩn bị đi vào phòng, thấy bộ dáng của hắn, tựa như đoạn đối thoại lúc trước cũng chưa phát sinh.

Tiết Mật trong lòng căng thẳng, giống như sợ chính mình hối hận, vội vàng lớn tiếng nói, “Ta nguyện ý!”

Vừa dứt lời, thiếu chút nữa nàng cắn phải đầu lưỡi mình, gì mà ta nguyện ý chứ, ngươi nguyện ý cái cộng lông a, người ta cũng không phải cầu hôn ngươi, nói giống như lời thề trong hôn lễ là muốn nháo như thế nào a?

Nhưng người ta căn bản là không cảm nhận được quẫn bách của nàng, chỉ cười khẽ một tiếng, “Vậy là tốt rồi.” Nói xong liền đi vào phòng.

“Cái kia…… Chúng ta không cần phải chuẩn bị gì sao?” Cứ như vậy, Tiết Mật cũng bất chấp xấu hổ, vội hỏi. Dù sao người cổ đại thành thân hình như có rất nhiều lễ tiết, nàng cũng không biết lắm, chỉ có thể hỏi cho rõ, để tránh đến lúc đó xấu mặt.

“Không cần, vài ngày nữa chúng ta liền rời đi nơi này, một tháng sau trở về, đến lúc đó nói với người trong thôn là chúng ta đã thành thân ở quê,, mời bọn họ bữa cơm là được rồi, tránh bớt quá trình phức tạp.” Quân Ngọc Hàn quay đầu nhìn nàng nói.

Di, như vậy cũng tốt, đón dâu bái đường linh tinh nàng cũng chưa từng trải qua, bằng không đến lúc đó sẽ gặp nguy a.

Nhìn nữ tử có chút đăm chiêu, nam tử cười bước vào phòng.

Đợi bọn họ xử lý tốt chuyện ở đây đã là hai ngày sau.

“Mật Mật, chúng ta đi đâu? Còn trở về đây nữa không?” Nguyệt Kiến quệt miệng vẻ mất hứng. Đang cùng với mấy tiểu đồng ở đây chơi thật vui, thực không muốn rời đi.

Đúng vậy, đi nơi nào nàng còn chưa có hỏi a! Tiết Mật quay đầu nhìn Quân Ngọc Hàn.

Nam tử tựa tiếu phi tiếu nói, “Sao? Hiện tại mới nhớ tới sao?”


Nghe vậy, Tiết Mật bĩu môi, muốn nói cái gì, bán ta còn thay ngươi kiếm tiền phải không?

“Tiêu nguyên lân châu, yêu tu nhiều, lúc này chúng ta sẽ tới nơi đó.”

“Yêu tu? Giống như Nguyệt Kiến sao?” Tiết Mật nghi hoặc.

“Nguyệt Kiến tuy cũng là yêu tu, nhưng tu chính đạo, ở lân châu yêu tu phần lớn là tu bang môn tà đạo, tàn sát, ăn huyết nhục người. Mấy năm trước ta có đi nơi đó tẩy sạch một lần, hiện tại hẳn là lại xuất hiện rất nhiều.” Quân Ngọc Hàn vẻ mặt lo âu.

“Thế mà còn có chỗ như vậy…..” Tiết Mật kinh hoảng, sau đó ngẩng đầu nhìn Quân Ngọc Hàn, đây không phải là đại hiệp trong tiểu thuyết sao, đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa, tạo phúc cho dân chúng, ưu quốc ưu dân a.

Từ khi nàng xuyên đến đây, nhìn thấy tu sĩ tuy không khinh thường phàm nhân, nhưng sẽ không đem bản thân cùng bọn họ đặt chung một chỗ, quan tâm sinh tử của bọn họ. Tiết phụ cũng là người tốt, nhưng bình thường ít tiếp xúc cùng thôn dân, dù dính liếu đến Tiết Linh cùng nàng cũng không giao du với người trong thôn.

Không ngờ hiện tại nàng có thể gặp một tu sĩ như vậy, bình thường tu luyện không nhiều, chuyên môn trợ giúp dân chúng, có đôi khi vì việc vặt của dân chúng mà chậm việc tu luyện của bản thân, tu sĩ không phải là lấy tu luyện làm việc trọng yếu nhất sao, thật sự là một quái nhân.

Qua mấy ngày sau, ba người rốt cục đi tới ranh giới lân châu, vừa đến đây, Tiết Mật liền cảm thấy không thoải mái, tuy nhìn không thấy, nhưng trong không khí có một cỗ mùi tanh tưởi khiến nàng buồn nôn.

“Xem ra nơi này yêu tu lại tăng nhiều, Tiết cô nương cũng cảm giác được sao?” Quân Ngọc Hàn quay đầu nhìn Tiết Mật.

Nữ tử có chút vô lực tựa vào người Nguyệt Kiến, gật gật đầu, “Mùi huyết tinh rất nồng, còn có hơi thở khó chịu rất là buồn nôn……”

“Là yêu khí, trên người yêu tu theo con đường tà đạo đều có mùi vị này, giống nam tử các ngươi gặp lần trước.” Quân Ngọc Hàn giải thích.

“Yêu khí?” Tiết Mật nhìn Nguyệt Kiến, sau đó tiến lại gần người nàng ngửi ngửi, hoàn hảo, mùi vị trên người Nguyệt Kiến rất dễ chịu, một chút cũng không có mùi không chịu nổi kia.

“Mật Mật…..” Nguyệt Kiến không nói nên lời, ở chung lâu như vậy, trên người nàng có mùi kia hay không cũng không biết sao.

“Cái kia….. Ta tẩy tẩy cái mũi…… Cái mùi kia thật sự chịu không nổi……” Tiết Mật cười mỉa.


Nhìn hai người đùa giỡn, Quân Ngọc Hàn có chút buồn cười lắc lắc đầu, “Được rồi, chúng ta đi thôi!”

“Đi đâu?” Hai nàng đồng thanh hỏi.

“Lần trước ta tới đây có giúp một nhà, chúng ta có thể tới đó ở nhờ một thời gian.”

“Nga, được.”

Đi thêm một lúc, ba người rốt cục tới trước cửa một hộ gia đình, nhìn thấy ở đại môn đặt hai đầu sư tử đá vô cùng tráng lệ, trên cửa đính tấm biển khắc hai chữ to sơn nước vàng, Tô phủ.

Tiết Mật trong lòng thở dài, nhà giàu a!

Đi lên trước, Quân Ngọc Hàn gõ gõ cửa, chỉ chốc lát, một lão bộc tóc hoa râm ra mở cửa, thấy ba người bọn họ thì nghi hoặc, sau đó bỗng mừng như điên chào đón, “Quân đại phu, là ngài sao? Lão nô mắt mờ nhất thời nhận không ra, Trường Phong, còn không mau bẩm báo lão gia tiểu thư.” Nói xong nhìn gã sai vặt ở bên cạnh, ra lệnh.

Xem ra lão nhân này địa vị không nhỏ a, có thể là lão quản gia gì đó. Tiết Mật ở trong lòng nghĩ.

“Vị này chính là……”

Thấy lão nhân ánh mắt đột nhiên nhìn nàng, Tiết Mật cả kinh, “Ta là……”

“Đây là nương tử của ta.” Nói xong, nam tử nắm tay Tiết Mật, nhìn trên mặt hắn tràn đầy ý cười.

Tiết Mật cảm giác trên tay ấm áp, theo bản năng muốn rút ra, nhưng làm không được. Ngẩng đầu nhìn Quân Ngọc Hàn, không cần nhanh như vậy chứ?

Quân Ngọc Hàn như không thấy bối rối trong mắt nàng, vẫn mỉm cười.

Nguyệt Kiến thấy hai người bọn họ như vậy, đứng ở một bên cười trộm, lại bị Tiết Mật vỗ một cái lên đầu, nữ hài vội che đầu, nhìn Tiết Mật ủy khuất, cũng không phải ta nói…….


“Này…… Này……..” Thấy thế, lão quản gia trên mặt tràn đầy ngượng nghịu, sau đó bình ổn, lại ôn hòa nở nụ cười, “……. Chúc mừng Quân đại phu.”

“Cám ơn.” Quân Ngọc Hàn cười gật gật đầu.

Vừa dứt lời, một giọng nữ dịu dàng vang lên.

“Quân đại ca……”

Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy cách đó không xa một nữ tử đang đứng, mặc y phục lan thổ cẩm, trên tà váy thêu nhiều hoa mai trắng noãn, dùng một đai lưng thổ cẩm màu trắng buộc ngang eo nhỏ xinh. Mái tóc đen bóng vấn thành kiểu lưu tô kế, trên cắm một cây trâm hoa mai bạch ngọc. Tuy đơn giản, nhưng lại có vẻ tươi mát tao nhã, mặt mày tinh xảo khéo léo, dưới khóe mắt có một nốt ruồi làm cho nàng càng có vẻ điềm đạm đáng yêu, thanh lệ vô song.

Nháy mắt nàng kia thấy Quân Ngọc Hàn, mặt liền đỏ ửng, xem ra rất là xấu hổ, nhưng vẫn nhìn chẳm chằm Quân Ngọc Hàn không dám chớp mắt, giống như sợ nam tử trước mặt sẽ biến mất vậy. Nhưng mà thời điểm ánh mắt chạm vào bàn tay hắn cùng Tiết Mật đang nắm, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, cả người suy yếu như muốn té xỉu.

Sợ tới mức Tiết Mật vội vàng rút tay ra, nhưng vẫn không rút được, vì thế lập tức ngẩng đầu nhìn Quân Ngọc Hàn, không thấy cô nương người ta thương tâm sắp hôn mê sao?

Chính là đối phương hoàn toàn không nhìn nàng, ngược lại nắm tay nàng đi về phía trước, ở phía sau bọn họ, lão quản gia thở dài lắc lắc đầu.

“Tô bá phụ, Tô cô nương, biệt lai vô dạng.” Quân Ngọc hàn bình tĩnh chào hỏi.

(biệt lai vô dạng: hy vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay)

Trung niên nam tử thấy thế cũng chào hắn, “Quân hiền chất, vài năm không gặp vẫn khỏe chứ? Vị bên cạnh ngươi là?”

“Đây là nội tử, tân hôn không lâu, mang nàng đi du ngoạn hai ngày.” Quân Ngọc Hàn khiêm tốn có lễ nói.

Vừa nói xong, Tiết Mật thấy nàng kia mặc càng trắng hơn, ngay cả nàng là người ngoài cũng có chút không đành lòng, bất quá trong lòng vẫn hiểu hai người bọn họ là không có khả năng, hiện tại vẫn nên chặt đứt, miễn cho về sau càng thêm thống khổ.

Nghe vậy, trung niên nam tử nhìn thoáng qua nữ nhi nhà mình, ở trong lòng thở dài, sau đó cười nói với Quân Ngọc Hàn, “Kia mau mời vào, ta gọi hạ nhân giúp các ngươi chuẩn bị phòng, lần này nhất định phải ở lại đây nhiều ngày đó, chúng ta hảo hảo ôn chuyện.”

“Nhất định.” Nam tử mỉm cười gật đầu.

Tiệc tối đón chào qua đi, sắc trời đã tối, người hầu cầm một cái đèn lồng đi phía trước, dẫn hai người Tiết Mật đi về phòng các nàng.


Chính là đi được nửa đường, liền gặp vị thiên kim Tô phủ kia — Tô Uyển, thấy nàng mày nhíu lại, ánh mắt ai uyển (bi ai, dịu dàng). Tiết Mật biết trốn không thoát một hồi chiến tranh với nữ nhân này.

“Quân…… Phu nhân…….” Tô tiểu thư thanh âm nhu hòa nói.

Tiết Mật mỉm cười gật gật đầu, nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên a!

“Quân đại ca hắn…… Đối xử với ngươi tốt không?” Thanh âm như cũ ôn hòa.

“Tốt lắm, hắn là…… Phu…… Phu quân của ta, sao đối xử không tốt chứ?” Tiết Mật lắp bắp nói.

“Vậy là tốt rồi, hy vọng ngươi…… Cũng có thể đối xử tốt với Quân đại ca, khiến hắn hạnh phúc, Uyển nhi cáo lui.” Nữ tử vừa nói xong liền cúi đầu cùng thị nữ bên cạnh ly khai, tuy đi rất nhanh, nhưng Tiết Mật vẫn thấy khóe mắt nàng rơi lệ.

Ai, Tiết Mật khe khẽ thở dài, chính là….. Cái này không có? Tô tiểu thư này người cũng quá nhu hòa đi, tốt xấu ngươi cũng nên hỏi thêm vài câu a. Nói thật, nếu Quân Ngọc Hàn không phải là người tu tiên, cùng nàng thật xứng đôi.

Ai, Tiết Mật lại thở dài, đi theo người hầu tiếp tục tiến về phía trước, đến cửa phòng phát hiện Quân Ngọc Hàn thế nhưng đã ở trong phòng.

“Ngươi sao ở trong này?” Rõ ràng trước khi đi, còn thấy hắn cùng Tô lão gia đang ôn chuyện, sao mới đó đã về phòng, hắn sao biết phòng ở đây?…… Không đúng, này không phải trọng điểm, hắn sao lại ở trong phòng ta?

Quân Ngọc Hàn giống như nhìn ra suy nghĩ của nàng, cười khẽ một tiếng, “Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên phải ở cùng một phòng, ngươi không phải muốn người khác biết chúng ta vợ chồng không hòa thuận chứ?”

Nghe vậy, Tiết Mật ngẩn người, nhưng tìm không ra lý do phản bác, “Nhưng……”

Còn chưa nói xong, ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện mạt hồng quang, Quân Ngọc Hàn lập tức đứng dậy, “Yêu tu!” Sau đó cả người liền biến mất tại trong phòng.

“Quân Ngọc Hàn……” Tiết Mật quýnh lên, nàng cũng ngửi được mùi vị, sau đó đi ra ngoài thấy Nguyệt Kiến ở phòng bên cạnh cũng đi ra, “Nguyệt Kiến, ngươi cũng đi xem đi……”

“Tỷ tỷ, ngươi thì sao?” Nữ hài hỏi.

“Đừng lo, ta có tiểu hắc, ngươi mau đi xem một chút, có thể giúp thì tận lực giúp, không cần lo lắng cho ta, cẩn thận một chút!” Nghe thấy mùi máu càng ngày càng nồng, Tiết Mật cũng có chút nóng nảy, khẳng định là không ít người chết a.

“Được, ta lập tức đi xem, tỷ tỷ, ngươi cẩn thận!” Nguyệt Kiến vẻ mặt ngưng trọng dặn dò, cũng biến mất.

Còn lại Tiết Mật đứng tại chỗ, mày nhíu chặt, nhìn kỹ, ánh trăng trên đỉnh đầu nàng thế nhưng cũng hơi phiếm hồng…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.