Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 1: Hoàng Sơn Chân Quân và Nhóm Cửu Châu Số 1


Đọc truyện Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần – Chương 1: Hoàng Sơn Chân Quân và Nhóm Cửu Châu Số 1

Thứ hai, ngày 20 tháng 5, năm 2019

Xuân hết hè về.

Thời tiết tầm này, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở Giang Nam khá lớn. Ban ngày mặc quần đùi còn nóng chảy mỡ, đến đêm quấn trong chăn còn lạnh teo bim.

Khu đại học Giang Nam.

2h13p chiều, đây là thời gian học sinh lên lớp. Tống Thư Hàng lại trốn trong kí túc xá một mình, kéo bàn máy tính đến cạnh giường, tiện cho hắn lăn lê bò lết kiểu gì cũng xem phim được.

Cũng không phải Tống Thư Hàng thích trốn học —— chẳng là tối hôm qua trời oi bức quá, lúc hắn đang nằm ngủ mơ màng thì tung một chiêu ‘song long xuất hải’ đạp bay cái chăn. Đến nửa đêm về sáng nhiệt độ hạ cái vèo. Trên người Tống Thư Hàng số nhọ còn sót lại mỗi một cái quần đùi, đang lúc mơ ngủ hắn lại quơ quơ quào quào, tìm tìm kiếm kiếm, nhưng chẳng mò thấy cái chăn đâu. Cuối cùng chỉ có thể nằm co ro như con tôm, run lẩy bẩy trước dâm uy của gió lạnh lúc nửa đêm.

Lúc mặt trời ló dạng thì Tống Thư Hàng đã trở thành một thành viên trong đội quân cảm mạo vì thời tiết.

Bạn cùng phòng đã xin nghỉ học hôm nay giúp hắn.

Sau đó, hắn uống thuốc cảm vào, ngủ một giấc thẳng cẳng đến bây giờ.

Bớt sốt rồi, nhưng trong người vẫn cảm thấy khó chịu, tình trạng thế này căn bản không thể nào lên lớp được. Cho nên hắn chỉ có thể nằm một mình trong ký túc xá, buồn quá nên mở phim lên xem.

Trên màn hình, bộ phim vẫn cứ phát đều đều. Nhưng Tống Thư Hàng xem mãi cũng không ngấm được nội dung.

– Thuốc còn chưa hết tác dụng à, buồn ngủ quá.

Hắn ngáp một cái, cảm giác mí mắt nặng trĩu.

‘Tít tít tít’ đúng lúc này, phần mềm chat ở góc phải màn hình lại nhảy lên.

Đây là có người thêm bạn với hắn, hoặc là nhắc nhở gia nhập group nào đó.

– Ai thêm mình thế này?

Tống Thư Hàng lẩm bẩm, hắn kéo chuột bấm một cái, tin thông báo kia lập tức nhảy lên.

[Hoàng Sơn Chân Quân xin thêm bạn làm bạn bè.] Lời nhắn: Không có.

Hoàng Sơn Chân Quân ? Ai mà đặt tên kỳ thế?

– Là bạn cùng lớp à?

Tống Thư Hàng thầm nghĩ, không khỏi nhớ đến mấy tên đã to đầu mà vẫn còn mơ mộng trong lớp. Dám mà là bọn nó thì đặt tên kiểu này cũng không có gì lạ.

Nghĩ đến đây, hắn bấm ‘Đồng ý’.

Ngay sau đó lại thêm một thông báo nhảy ra.

[Hoàng Sơn Chân Quân mời bạn tham gia nhóm ‘Nhóm Cửu Châu Số 1’, có đồng ý hay không?]


Tống Thư Hàng lại tiếp tục nhấn đồng ý.

‘Thư Sơn Áp Lực Đại’ đồng ý gia nhập ‘Nhóm Cửu Châu Số 1’

[Bạn đã đồng ý tham gia nhóm, xin hãy chào hỏi với các thành viên trong nhóm!] lại còn kèm theo một cái icon mặt cười nữa.

Mấy phần mềm chat bây giờ càng lúc càng nhân tính hóa rồi.

Tin thông báo vang lên liên tục, Tống Thư Hàng vốn còn định tắt thông báo để còn nói mấy câu với nhóm —— Bây giờ hắn đang buồn ngủ chết đi được, làm gì còn hơi sức đâu mà xem xem mình bị thêm vào nhóm nào?

Dù sao thì hắn đã cài thiết lập là ‘Không hiện tin tức chỉ hiện số tin nhắn’, khung chat trong nhóm sẽ không hiện lên quấy rầy hắn, chỉ hiện lên số lượng tin nhắn ở bên cạnh tên nhóm mà thôi.

Chờ sau khi hắn đỡ bệnh rồi thì có thể kéo lên xem nhật ký chat, đến lúc đó thì biết ngay là mình gia nhập nhóm gì, dù sao thì nhật ký chat của thành viên trong nhóm cũng không mất đi.

Mí mắt ngày càng nặng…

Tiến độ phim thì vẫn cứ đều đều như cũ, nhưng ý thức của Tống Thư Hàng thì lại ngày càng mơ hồ.

Trong Nhóm Cửu Châu Số 1, sau khi nhìn thấy có người mới gia nhập thì đám thành viên ngụp lặn hồi lâu lại trồi lên.

Bắc Hà Tán Nhân:

– Hoàng Sơn Chân Quân thêm vị đạo hữu mới nào vào đấy à? Hơn một năm rồi không có người mới gia nhập đúng không?

Lại có thêm một id tên gọi ‘Tô Thị A Thất’ nhanh chóng trả lời:

– Có đạo hữu mới à? Đạo hữu ở khu nào của Hoa Hạ? Tu hành ở động phủ nào đấy? Đạo hiệu là gì? Tu vi được mấy phẩm rồi?

Mấy câu hỏi liền tù tì này hình như có chỗ nào đó sai sai thì phải?

Gần như cùng một lúc, tin nhắn của id Cuồng Đao Tam Lãng cũng nhảy lên:

– Đạo hữu mới tên là gì? Có phải tiên tử không? Nếu phải thì xin cho biết số đo ba vòng, quăng cái ảnh lên nào!

Nhìn thấy tin nhắn của Tô Thị A Thất và Cuồng Đao Tam Lãng, khóe miệng của vài người trong nhóm cũng co giật.

– Tam Lãng huynh, ngươi bị não cá vàng à?

Bắc Hà Tán Nhân thở dài:

– Ngươi đừng có vội vàng tự tìm đường chết như thế, lỡ như Hoàng Sơn Chân Quân lại thêm một vị đại tiền bối nào đó vào thì sao?

Cái tên Tam Lãng này cái gì cũng tốt, có tình có nghĩa, thích giúp đỡ người khác, cho nên nhân duyên cũng không tệ —— Chỉ là bình thường thích bốc phét, chỉ toàn tự chuốc vạ vào thân.


Nhưng tên này xúi quẩy đến mức khiến cho người ta phải cảm thán, mỗi lúc hắn vô tình tự tìm đường chết chỉ toàn đắc tội với các đại tiền bối. Mấy vị đại tiền bối ăn no ở không đến ngứa hang này đang lo không có trò gì vui, nên cũng rất vui lòng chà đạp trò vui tự đưa lên đến cửa là Cuồng Đao Tam Lãng này.

– Qùy cầu đừng nhắc đến mấy chữ đại tiền bối nữa, trong lòng bản tọa bị ám ảnh.

Cuồng Đao Tam Lãng nhắn một loại icon khóc lóc lên.

Bốn năm trước, cái mồm thối của hắn đắc tội với một vị đại tiền bối xinh đẹp, bị hành hạ thảm thương… Vị đại tiền bối kia liên tục giày vò hắn suốt một năm lẻ bốn tháng. Bạn không nghe sai đâu, đúng là suốt một năm lẻ bốn tháng đó!!!

Nhớ đến những năm tháng khổ ải thê thảm đó thì hắn đã muốn tuôn lệ nhòa.

Tam Lãng vừa mới nói xong thì trong nhóm đồng loạt nhắn lên một loạt icon cười xấu xa —— Tỏ vẻ hả hê cười trên nỗi đau của người khác một cách trắng trợn.

Trong nhóm hiện lên có tám người online, trong đó có sáu người đồng loạt nhắn lên icon hình mặt cười.

– Cái đám người cười trên nỗi đau của người khác này, bản tọa nhớ kỹ các ngươi rồi, đừng có để bản tọa gặp các ngươi, bằng không ta nhất định sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của Thất Thập Nhị Lộ Khoái Đao của bản tọa!!!

Cuồng Đao Tam Lãng tức giận nói. Hắn rất có lòng tin đối với khoải đao của mình, sáu tên ban nãy còn cười hắn, nếu như đơn đả độc đấu thì không có kẻ nào là đối thủ của hắn hết.

Cuồng Đao Tam Lãng vừa mới nói xong, trên nhóm lại có thêm một icon cười gian, là Tô Thị A Thất gửi lên.

Tiếp theo Tô Thị A Thất lại nói với vẻ hưng phấn:

– Khi nào thì đấu?

Rõ ràng Tô Thị A Thất cũng không có ý cười cợt gì hắn —— Tên này thật sự muốn tìm người đánh một trận đây mà.

– ….

Cuồng Đao Tam Lãng lập tức câm nín.

Bởi vì hắn đánh không lại A Thất!

Tu vi của hắn rất tinh thâm, đã đạt đến cảnh giới Linh Hoàng Ngũ Phẩm Hậu Kỳ, cách Linh Quân Lục Phẩm cũng chỉ một khoảng nhỏ, nhưng hắn vẫn không đánh lại A Thất.

Một bộ Thất Thập Nhị Lộ Đao Pháp của hắn vừa nhanh lại vừa hiểm, lại thêm thân pháp nhanh như chớp, nhưng vẫn không đủ để đánh bại A Thất

Hắn tên gọi Cuồng Đao, lúc hắn cuồng lên thì ngay cả bản thân hắn cũng thấy sợ, nhưng vẫn không sao đánh lại A Thất!

Sau khi mọi người trong nhóm nhìn thấy Cuồng Đao Tam Lãng Tam Lãng câm nín rồi thì lại không chút kiêng nể, liên tục nhắn icon cười to lên.

– …

Lần này, Cuồng Đao Tam Lãng chỉ có thể u buồn nhắn lại một hàng dấu chấm.


Người trong nhóm ồn ào cả buổi trời, nhưng lại không thấy người mới ừ hử gì, nên cảm thấy nghi hoặc.

– Sao đạo hữu mới không nói gì thế này?

Bắc Hà Tán Nhân lên tiếng hỏi.

Đáng tiếc, bởi vì tác dụng của thuốc cảm, Tống Thư Hàng lúc này đang mơ mơ màng màng thiếp đi mất rồi.

Lúc này, Tô Thị A Thất lại vui vẻ nhắn thêm một tên:

– Ta xem qua rồi, đạo hữu mới tên là ‘Thư Sơn Áp Lực Đại’. Đã nghe qua vị cao thủ nào có ngoại hiệu thế này chưa? Tên này nghe qua giống như hành giả nho môn nhỉ? Thật là khiến cho người ta cảm thấy mong chờ! Mấy năm nay, hành giả nho môn đều ẩn cư rất sâu, tìm khắp nơi đều không thấy đâu. Cũng gần trăm năm rồi ta chưa được đánh nhau với bọn họ! Nhớ lại thì hành giả nho môn còn ngon hơn cả phật môn, không chỉ giỏi mồm mép, ngay cả nắm đấm cũng mạnh. Hơn nữa mỗi khi đánh đến cao trào thi thoảng còn có thể ngâm thơ trợ hứng, càng sướng hơn nữa! Ta thích đánh với bọn họ nhất đấy.

– A Thất này, ta bảo, ngươi suốt ngày chỉ nghĩ xem đạo hữu mới có đánh nhau được hay không, đánh có sướng hay không thôi à?

Cuồng Đao Tam Lãng gửi một icon lệ rơi đầy mặt lên. Đây thật sự là hành vi của bọn ác bá có được hay không hả!

– Ách.

Tô Thị A Thất thoáng ngại ngùng.

Bắc Hà Tán Nhân cười gian nói:

– Liệu có phải là một vị đại tiền bối nào đấy không biết dùng phần mềm chat không?

Hắn vừa mới nói xong thì mọi người cảm thấy cũng có lý lắm.

Đúng vậy, chừng bốn năm trước cũng có một vị tiền bối xuất quan sau khi bế quan suốt bốn trăm năm năm dài đăng đẳng, cũng vất vả lắm mới lên được trên phần mềm chat, bị Hoàng Sơn Chân Quân kéo vào trong nhóm. Nhưng vì không biết gõ chữ nên không nói được gì.

Sau đó, một tên gọi là Cuồng Đao Tam Lãng hớn hở bốc phét trước mặt vị tiền bối kia, vừa đòi xem số đo ba vòng của vị tiền bối này, vừa đòi xem ảnh chụp, lại còn muốn chat voice.

Sau đó… Không đến mấy ngày, Cuồng Đao Tam Lãng liền tận mắt gặp được vị tiền bối này. Đó là một vị tiền bối vô cùng xinh đẹp, lung linh sáng ngời như ánh trăng sáng trên bầu trời đêm.

Tiếp theo, vị tiền bối xinh đẹp này hành hạ Cuồng Đao Tam Lãng suốt một năm lẻ bốn tháng mới vừa lòng rời đi.

Cuồng Đao Tam Lãng lập tức sụp đổ.

– Hoàng Sơn?

Lúc này, một id tên ‘Dược Sư’ lên tiếng.

Nhắn một tin không đầu không đuôi, chả hiểu gì sấc.

Cũng may là người trong nhóm đã sớm quen với kiểu nói chuyện ngắn gọn của Dược Sư —— hắn đang hỏi chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân đang ở đâu.

Nói chuyện ngắn gọn cũng không phải do tính tình Dược Sư cao quý lãnh ngạo gì, mà vì hắn ta gõ chữ chỉ dùng nhất dương chỉ, tốc độ đặc biệt chậm. Gõ chữ nhiều quá còn dễ sai, cứ phải xóa xóa gõ gõ mệt mỏi quá. Cho nên Dược Sư quen kiểu gõ chữ ngắn được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Dần dà thì trở thành loại trao đổi tích chữ như vàng thế này.

– Hắn thêm người vào xong là offline ngay rồi, nghe nói là con đại yêu khuyển vàng ngọc nhà hắn lại tức giận bỏ nhà ra đi, Hoàng Sơn Chân Quân đang đuổi theo. Ứng phó với con đại yêu khuyển cưng của hắn không dễ gì, bây giờ chắc là hắn rất bận, có thể login thêm người đã là tranh thủ lắm rồi.

Bắc Hà Tán Nhân trả lời.

– …

Dược Sư.


– Vậy thì chỉ có thể đợi đến lúc đạo hữu mới học được cách dùng phần mềm chat xong lại hàn huyên sau vậy.

Tô Thị A Thất cảm thán. Bọn họ đến trước nên là chủ, cho rằng người mới gia nhập cũng là đồng đạo.

Nhìn thấy đạo hữu mới không có phản ứng gì, mấy vị đang online thấy không có gì vui cho nên đều lặn xuống tiếp.

Khoảng chừng một giờ sau, Tống Thư Hàng thoáng tỉnh lại.

– Hình như lúc nãy có người thêm mình vào nhóm, tên là Nhóm Cửu Châu Số 1 thì phải?

Hắn thấp giọng thì thào, tiện tay mở icon chat ở góc phải màn hình lên, kéo khung chat của nhóm Tống Thư Hàng ra xem.

Rốt cuộc là nhóm gì thế này?

Rất nhanh, nội dung chat một giờ trước đã hiện ra trước mặt hắn.

Tống Thư Hàng xem lướt qua một lượt.

Đạo hữu? Động phủ? Tu vi mấy phẩm?

Lại còn tiền bối? Chân quân? Bản tọa? Đuổi theo đại yêu khuyển?

Đủ loại từ ngữ chuyên dụng trong tiểu thuyết tiên hiệp.

Kiểu nói chuyện của thành viên trong nhóm cũng khá thú vị —— Nửa cổ nửa không, nửa rõ nửa mập mờ. Khiến cho người ta cảm giác giống như người hiện đại đang cố gắng dùng cổ ngữ để trao đổi, nhưng vì khả năng có hạn cho nên khiến phương thức trao đổi khá kỳ cục.

– Xì.

Tống Thư Hàng phì cười.

Xem ra đây là một nhóm yêu thích tiên hiệp nhỉ?

A không, đây tuyệt đối không phải nhóm yêu thích tiên hiệp bình thường!

Thành viên trong nhóm đều tự đặt một đạo hiệu riêng cho mình, chỗ ở thì xưng là động phủ, chó cưng đi lạc của chủ nhóm còn tả thành đại yêu khuyển bỏ nhà ra đi. Còn có người tự xưng là hơn trăm năm rồi chưa từng đánh nhau với hành giả nho môn, chính là nói người nọ tự nhận là đã sống mấy trăm năm rồi?

Chỉ là nhìn thấy nội dung chat xong thì lại có cảm giác sượng mặt.

– Si mê cỡ này thì đã đạt đến trình độ hoang tưởng mất rồi, lại còn là bệnh hoang tưởng tiên hiệp đặc biệt của riêng Hoa Hạ nữa.

Tống Thư Hàng thầm lắc đầu.

Xem ra, đây là một nhóm tập trung mấy kẻ mắc bệnh hoang tưởng mê tiên hiệp!

Đây cũng là ấn tượng đầu tiên của hắn đối với thành viên bên trong Nhóm Cửu Châu Số 1.

Nhưng sao lại kéo hắn vào nhóm cơ chứ?

Hắn nhìn qua thông tin của chủ nhóm, cũng không phải bạn học của mình, mình cũng chẳng quen biết gì hắn.

Là thêm nhầm à?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.