Đọc truyện Tu chân hệ thống chưởng môn – Chương 10: Cùng mọi người trong môn phái cùng nhau ăn trưa
Dương Văn Đức nghe được hệ thống thanh âm về sau liền kinh ngạc ở trong lòng thầm nghĩ:”Không nghĩ tới ở kiếp này bản thân mình một lần nữa nhìn thấy cuốn công pháp võ thần quyết này”
Dương Văn Đức rất nhanh liền khôi phục thần sắc của mình.Hắn mở miệng nói:”Xem xét vật phẩm tin tức!”
“Võ thần quyết:Đây là một cuốn võ đạo công pháp không biết phẩm chất.Cuốn công pháp này chắc hẳn tồn tại từ thời thượng cổ cho nên mới không thể dò xét được phẩm chất của cuốn công pháp võ thần quyết.Theo hệ thống đánh giá thì đây là một cuốn công pháp có nội dung vô cùng hoàn thiện.Đối với tu tiên giả thì cuốn công pháp này thích hợp cho việc tu luyện tâm tính,công năng rất lớn trong việc nâng cao thần hồn cấp bậc.”
Dương Văn Đức xem xong “võ thần quyết”tin tức liền thì thào nói:”Cuốn công pháp này thích hợp cho việc tu luyện thần hồn của tu tiên giả lẫn võ giả.Đây là một cuốn công pháp tốt!”
Dương Văn Đức dự định khi bản thân mình tu luyện cuốn công pháp này về sau liền truyền cho mọi người trong môn phái tu luyện cuốn công pháp này.
Hệ thống thanh âm vang lên:”Đinh,phát hiện ký chủ có một cuốn công pháp không biết cấp bậc.Ký chủ có muốn tu luyện công pháp này hay không?”
– ” Có tu luyện cuốn công pháp này!”Dương Văn Đức nói.
– “Đinh,hệ thống phát hiện ký chủ muốn tu luyện cuốn công pháp này cho nên liền tiến hành truyền nội dung cùng với pháp môn tu luyện cho ký chủ.Thỉnh ký chủ ngồi im không được động đậy!”Hệ thống nói.
Dương Văn Đức nghe hệ thống nói xong liền lập tức phi vào bên trong đại điện chính của môn phái,ngồi lên chiếc ghế chưởng môn về sau mở miệng nói:”Hệ thống,bắt đầu đi!”
Dương Văn Đức thanh âm vừa dứt liền có ngay vô số ký ức dũng mãnh đi vào trong óc của hắn.Đó chính là Dương Văn Đức đang tiếp nhận nội dung của toàn bộ cuốn công pháp”võ thần quyết”.
Một chén trà sau.Lúc này Dương Văn Đức trong miệng niệm khẩu quyết công pháp tiến hành tu luyện lên.Dương Văn Đức chỉ cảm thấy bản thân mình đang ở trạng thái rất huyền diệu.Bản thân hắn cũng không biết linh hồn của mình đang biến đổi như thế nào,hắn chỉ cảm thấy mọi thứ rất huyền ảo khó có thể diễn tả thành lời được.
Thời gian chầm chậm trôi qua, thời gian Dương Văn Đức tu luyện ngày càng tăng dần.
Nửa canh giờ sau,Dương Văn Đức kết thúc việc tu luyện của chính mình.Lúc này,hệ thống thanh âm đột nhiên vang lên:”Đinh,chúc mừng ký chủ hoàn thành chủ tuyến nhiệm vụ:Tu luyện công pháp võ thần quyết.Hệ thống khen thưởng cho ký chủ gồm các vật phẩm sau:linh thạch hạ phẩm một nghìn một trăm cái,ba nghìn lượng bạc,tụ khí đan 1000 viên,ngưng khí đan năm trăm viên.”
Dương Văn Đức nghe hết hệ thống thông báo về sau liền thắc mắc hỏi:”Hệ thống,nhà ngươi tại sao không báo nhiệm vụ này cho ta biết?”
– “Thưa ký chủ.Lúc này cái nhiệm vụ này là ẩn tàng nhiệm vụ nhưng do ký chủ lâu năm không hoàn thành nhiệm vụ cho nên hệ thống liền chuyển cái nhiệm vụ này từ ẩn tàng nhiệm vụ thành chủ tuyến nhiệm vụ.”Hệ thống trả lời.
– “Cái nhiệm vụ này nhà ngươi cho nó xuất hiện là khi nào vậy?”Dương Văn Đức thắc mắc hỏi hệ thống.
– “Từ khi hệ thống bắt đầu phục vụ ký chủ là hệ thống đã an bài nhiệm vụ này cho ký chủ làm.”Hệ thống nói.
– “Lĩnh nhiệm vụ phần thưởng!”Dương Văn Đức thấp giọng nói.
“Đinh!”
Một tiếng thông báo vang lên,từ trên trời có một cái túi rơi xuống chỗ ngồi của Dương Văn Đức.
Dương Văn Đức cầm lấy túi vải lên và mở túi vải ra,từ trong túi lấy ra một trăm viên linh thạch hạ phẩm bỏ vào trong chiếc nhẫn trữ nhật của chính bản thân mình.Đồng thời bản thân hắn cũng chuyển vật phẩm từ chiếc nhẫn chưởng môn sang nhẫn trữ vật của bản thân trừ đồ đạc của tiền nhiệm chưởng môn.Dương Văn Đức sau đó liền đeo chiếc nhẫn trữ vật của mình lên ngón áp út bàn tay phải.Rồi,Dương Văn Đức vận dụng thần thức của mình xem xét các đồ vật còn lại bên trong nhẫn chưởng môn. Giờ ở trong nhẫn chưởng môn chỉ còn lại một cuốn về lịch sử của môn phái,trăm lượng bạc cùng với năm mươi viên linh thạch hạ phẩm.
Dương Văn Đức để chiếc nhẫn chưởng môn ở bên cạnh túi vải màu đen sau đó liền nói:”Hệ thống,làm phiền ngươi tiến hành sao chép giúp ta cuốn công pháp võ thần quyết thành hai mươi bản sao chép công pháp.”
– “Ký chủ xin đợi một chén trà.Sau một chén trà là ký chủ có hai mươi bản sao chép công pháp võ thần quyết.”Hệ thống thanh âm vang lên.
Một chén trà sau,hệ thống thanh âm vang lên:”Đinh,hệ thống đã hoàn thành xong yêu cầu của ký chủ.Mời ký chủ vào kho chứa đồ của hệ thống để nhận lấy đồ mà ký chủ cần.”
– “Cảm ơn hệ thống!”Dương Văn Đức thấp giọng nói.
– “Không có gì đâu ký chủ!”Hệ thống nói.
Dương Văn Đức ngay sau đó liền mở ra trang chủ của hệ thống.Bảng trang chủ hệ thống xuất hiện về sau,Dương Văn Đức ánh mắt tập trung nhìn vào mục kho chứa đồ của hệ thống lập tức kho chứa đồ liền mở ra.
Dương Văn Đức từ trong kho chứa đồ lấy ra tám bản sao chép công pháp của cuốn công pháp”võ thần quyết”để cạnh chỗ chiếc nhẫn chưởng môn.Sau đó,Dương Văn Đức đóng giao diện trang chủ của hệ thống.
Dương Văn Đức mở túi vải ra sau đó liền để tám bản sao chép công pháp vào trong túi vải sau đó tiến hành đóng túi vải lại.
Dương Văn Đức cầm lấy túi vải cùng với chiếc nhẫn chưởng môn rời khỏi đại điện.
Dương Văn Đức sau khi xuất hiện ở bên ngoài đại điện của môn phái liền hướng về nhà bếp của môn phái nằm ở chủ phong môn phái mà đi.
Từ môn phái đại điện đến nhà bếp khoảng cách là hơn năm trăm mét cho nên Dương Văn Đức chỉ mất rất ít thời gian là tới nơi.Dương Văn Đức bước vô trong nhà bếp thì nhìn thấy mọi người đều tập trung ở đây.Hiện tại cả sáu người đều ngồi vào bàn ăn chỉ chừa lại một cái ghế không có người ngồi.Cái ghế đó trước kia là thuộc về tiền nhiệm chưởng môn của môn phái nhưng sau khi chưởng môn mất cái ghế đó hiện tại thuộc về tân chưởng môn của môn phái.
– “Tại sao mọi người không ăn trưa?”
Dương Văn Đức ngồi xuống ghế về sau liền mở miệng nói.
– “Tại chưởng môn sư huynh chưa ăn cho nên bọn họ chưa động đũa.”Lục Huyền nói.
– “Trước khi bắt đầu ăn!Ta có chuyện muốn nói với mọi người.”Dương Văn Đức nhìn sáu người đang ngồi ở bàn ăn nói.
– “Lục Huyền!Đây là túi tài nguyên của môn phái trong khi ta không có mặt ở môn phái cùng với đó là chiếc nhẫn chưởng môn.Ta giao chiếc nhẫn cho muội quản lý chiếc nhẫn.Muội sẽ phải đưa chiếc nhẫn cho ta sau khi ta trở về môn phái.”
Dương Văn Đức để một cái túi vải cùng với chiếc nhẫn chưởng môn đặt ở trước mặt nhị sư muội Lục Huyền sau đó liền nói.
– “Sư huynh định rời khỏi môn phái?”Lục Huyền thắc mắc hỏi.
– “Đúng thế!Ta rời khỏi môn phái trở về gia tộc của mình gặp người thân ở gia tộc sau tám năm xa cách”Dương Văn Đức mở miệng nói.
– “Bên trong túi vải ngoài tài nguyên ra thì có tám cuốn công pháp giống nhau.Mỗi người một cuốn công pháp;Còn bên trong chiếc nhẫn là đồ của sư phụ để lại cho chúng ta.”Dương Văn Đức nói tiếp.
Nói xong,Dương Văn Đức liền bắt đầu ăn bữa trưa.Cả sáu người nhìn chưởng môn động đũa liền cũng bắt đầu ăn.
Cả bảy người Dương Văn Đức đều là người tu tiên nhưng mà tất cả mọi người chưa có ai đặt chân vào cảnh giới Trúc Cơ cho nên không thể tích cốc được.