Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 1: Ta là phế nhân


Đọc truyện Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung – Chương 1: Ta là phế nhân

Tại một quán net, một thanh niên ngồi trên chiếc máy tính, một thanh niên khuôn mặt bình phàm như những người nam nhân khác. Hắn đang lướt mạng tìm kiếm các thông tin. Hắn bắt đầu đọc một quyển tác phẩm tên “Đấu phá thương khung!”. Thanh niên gật đầu nói: “Thú vị! Thú vị!”. Trên mặt thanh niên này nhìn qua vô cùng trẻ tuổi chỉ ngoài hai mươi tuổi mà thôi nhưng mọi người lại nhìn khuôn mặt hắn thì có cảm giác tang thương như một người trải qua vết tích của thời gian không biết bao lâu rồi. Có khi là nghìn năm có khi là vạn năm.

Thanh niên ngước mắt lên nhìn man hình bắt đầu đọc những dòng chữ của tác phẩm này thì liên tục lẩm bẩm: “Thú vị! Thật là thú vị!”. Mặc dù thanh niên liên tục lẩm bẩm nhưng mấy người ngồi quán net ở đây đều không có để ý đến giống như người thanh niên này không có tồn tại vậy…

Trần Nam từ từ tỉnh dậy, hắn chớp chớp đôi mắt nhìn về hướng căn trần nhà. Một căn nhà gỗ theo phong cách cổ điển có chút giống kiểu cổ xưa nhưng Trần Nam quả thực không nhận thấy được chúng thuộc phòng cách nào. Hắn cố gắng gượng dậy nhưng đầu đau vô cùng. Từng đợt ký ức tràn vào đầu của hắn. Hắn vẫn nhớ như in lúc đó. Hắn chỉ là một sinh viên nghèo lần này không ngờ ra ngoài nhặt được một chiếc nhẫn cổ đại khi đeo lên tay thì hắn lâm vào trạng thái hôn mê.

Hắn ngước nhìn về phía tay trái của mình, hắn giật mình một cái. Một chiếc nhẫn khá cổ quái trên chiếc nhẫn có gắn một viên ngọc màu đỏ như máu. Hắn cố gắng lục lọi lại ký ức của mình. Đột nhiên hàng loạt ký ức của khối thân thể này tràn vào đầu của hắn. Thân thể này vốn tên là Tiêu Sơn. Cha mẹ hắn là một chi nhánh xa của Tiêu gia tại Ô Thản thành thuộc Gia Mã đế quốc. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một nữ nhân đang nằm ngủ trên bàn, khóe mắt thâm quầng ướt sũng nước mắt. Hắn khi nhìn về phía thiếu phụ lại cảm giác được vô cùng yêu thương, trái tim của hắn trở nên ấm áp… Người này không ai khác là Tiêu Yến mẫu thân của hắn.

Trần Nam bắt đầu tìm lại ký ức của mình. Thân thể này vốn là người có tên là Tiêu Sơn, một siêu phế vật của Tiêu gia. Hắn sống tại Tiêu gia, gia đình hắn là một họ xa của Tiêu gia. Hắn chỉ nghe mẹ hắn kể khi còn rất nhỏ Tiêu gia gặp đại nạn khi chuyển đến Ô Thản thành, phụ thân của hắn đã liều mình mà cứu gia chủ hiện nay của Tiêu gia là Tiêu Chiến. Nhưng chính trong trận chiến đó phụ thân của hắn bỏ mình. Vì phụ thân của hắn có ơn với tộc trưởng Tiêu Chiên nên mẫu thân và hắn đều được chu cấp tốt vô cùng. Do thân thể của hắn từ nhỏ kinh mạch và đan điền vô cùng yếu đuối nên không thể tu luyện dù hắn có cố gắng thế nào đi nữa.

Từ nhỏ hắn có một bạn thanh mai trúc mã là Tiêu Tuyết Nhi đáng tiếc với khả năng phế vật của hắn làm sao có chuyện người ta đồng ý kết thân với hắn… Chính thiếu nữ gọi là Tiêu Tuyết Nhi đã khinh thường với hắn mặc dù năm xưa chính phụ thân Tuyết Nhi và phụ thân của hắn hứa gả cho nhau. Hai người từ nhỏ cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng tốt đẹp nhưng ngay sau khi phụ thân hắn chết cùng với việc hắn gẫn như không thể tu luyện phụ thân của Tuyết Nhi ngay lập tức trở mặt với gia đình hắn. Mẫu thân của hắn bất quá chỉ là người bình thường trong tộc đâu có tiếng nói gì, hai mẫu tử hắn chỉ có cách ngậm bồ hòn làm ngọt. Từ lúc đó hắn điên cuồng tu luyện nhưng tất cả cố gắng của hắn đều là công cốc.

Đại lục tên là Đấu Khí đại lục, trên đại lục không có các loại ma pháp như trong tiểu thuyết, mà đấu khí mới là chủ nhân duy nhất của đại lục! Tại đại lục này, tu luyện đấu khí, cơ hồ dưới sự cố gắng của vô số thế hệ đã phát triển đến mức đỉnh cao, hơn nữa nhờ phạm vi đấu khí không ngừng mở rộng, cuối cùng đã phát triển vào dân gian, việc này khiến cho đấu khí cùng nhân loại càng trở nên quen thuộc, do đó, tầm quan trọng của đấu khí trong đại lục này là không gì có thể thể thay thế.

Trải qua thống kê, đấu khí đại lục đem đấu khi chia ra các cấp bậc từ thấp đến cao, chia làm bốn giai mười hai cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng! Mà mỗi đẳng cấp lại phân làm sơ, trung, cao – ba cấp.

Tu luyện đấu khí cấp bậc cao hay thấp cũng là mấu cht quyết định thành tựu sau này, ví dụ như người tu luyện công pháp trung cấp Huyền giai tất nhiên sẽ mạnh hơn người cùng cấp bậc tu luyện công pháp trung cấp Hoàng giai.

Đấu khí đại lục, phân biệt mạnh yếu, quyết định qua ba điều kiện.

Đầu tiên, trọng yếu nhất đương nhiên là tự thân thực lực, nếu thực lực chỉ có nhất tinh đấu giả thì dù có luyện công pháp Thiên giai tuyệt thế cũng không thể chiến thắng một người tu luyện công pháp Hoàng giai đấu sư.

Tiếp theo, đó là công pháp! Đồng cấp bậc cường giả, nếu công pháp của ngươi cao hơn đối phương, như vậy tại lúc tỷ thí sẽ có ưu thế rất lớn.

Loại cuối cùng, gọi là đấu kĩ! Tên như ý nghĩa, đây là một lại kỹ năng phát huy đấu khí đặc thù, đấu khí trên đại lục cũng có cấp bậc phân biệt, cũng chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn cấp.


Đấu khí đại lục số lượng đấu kĩ không hề ít, bình thường đấu kĩ truyền lưu ra ngoài, phần lớn đều là hoàng cấp, muốn đạt được đấu kĩ cao thâm thì phải gia nhập tông phái hoặc đấu khí học viện trên đại lục.

Đương nhiên, một số người do kỳ ngộ hoặc được tiền nhân để lại công pháp, hoặc có đấu kĩ tương xứng với chính bản thân mình, thì loại đấu kĩ đó phối hợp với công pháp khiến uy lực của nó càng mạnh hơn.

Dựa vào ba điều kiện này có thể phán đoán mạnh yếu, tổng thể mà nói nếu có thể có được cấp bậc công pháp càng cao, sau này phát triển càng không cần phải nói…

Bất quá công pháp tu luyện cao cấp đấu khí người thường đều rất khó tìm được, công pháp truyền lưu tại tầng lớp phổ thông, nhiều nhất cũng chỉ là Hoàng giai phát huy đấu khí đặc thù, đấu khí trên đại lục cũng có cấp bậc phân biệt, cũng chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn cấp.

Đấu khí đại lục số lượng đấu kĩ không hề ít, bình thường đấu kĩ truyền lưu ra ngoài, phần lớn đều là hoàng cấp, muốn đạt được đấu kĩ cao thâm thì phải gia nhập tông phái hoặc đấu khí học viện trên đại lục.

Đương nhiên, một số người do kỳ ngộ hoặc được tiền nhân để lại công pháp, hoặc có đấu kĩ tương xứng với chính bản thân mình, thì loại đấu kĩ đó phối hợp với công pháp khiến uy lực của nó càng mạnh hơn.

Dựa vào ba điều kiện này có thể phán đoán mạnh yếu, tổng thể mà nói nếu có thể có được cấp bậc công pháp càng cao, sau này phát triển càng không cần phải nói…

Bất quá công pháp tu luyện cao cấp đấu khí người thường đều rất khó tìm được, công pháp truyền lưu tại tầng lớp phổ thông, nhiều nhất cũng chỉ là Hoàng giai công pháp, một số gia tộc cường đại hoặc trung, tiểu tông phái mới có phương pháp tu luyện Huyền giai, ví dụ như gia tộc của Tiêu Sơn, công pháp cao nhất chỉ có tộc trưởng mới có tư cách tu luyện. Cuồng sư nộ cương, là một loại phong thuộc tính công pháp đấu khí trung cấp Huyền giai.

Trên Huyền giai, đó là Địa giai, loại công pháp cao thâm này chỉ có thế lực siêu nhiên hoặc đại đế quốc mới có thể có… Còn Thiên giai… thì đã mấy trăm năm chưa từng thấy xuất hiện.

Theo lý luận, người bình thường muốn có được công pháp cao cấp, cơ bản đều là khó như lên trời, nhưng mọi sự đều không có tuyệt đối, theo đấu khí đại lục mở rộng ra, vạn tộc tràn vào an cư lập nghiệp, phía bắc đại lục, có man tộc được xưng là lực lượng mạnh mẽ vô cùng, có thể cùng thú hồn hợp thể. Phía nam cũng có các loại gia tộc ma thú cao cấp có trí tuệ, hay chủng tộc hắc ám âm ngoan quỷ dị…

Bởi vì địa vực mở ra, nên có rất nhiều ẩn sĩ vô danh, tại lúc sinh mệnh kết thúc, có lẽ sẽ đem công pháp do mình sáng tạo để ở một nơi, chờ đợi người có duyên đến lấy. Tại đấu khí đại lục truyền lưu một câu nói: Nếu có một ngày, ngươi rơi xuống một cái sơn động, không cần kinh hoảng, đi về phía trước hai bước, có lẽ nó sẽ giúp ngươi trở thành cường giả của thế giới này!

Nói như vậy, cũng không phải là giả, trong ngàn năm lịch sử của đại lục, cũng không thiếu loại cố sự nhờ những kì ngộ này mà trở thành cường giả.


Mà cố sự tạo thành hiệu quả là rất nhiều người tìm đến các vách núi hòng đi tìm tuyệt thế công pháp. Đương nhiên, những người này phần lớn đều là gẫy tay gẫy chân mà về…

Tóm lại, đây là một mảnh đất tràn ngập kỳ tích và người sáng tạo nên kỳ tích. Đương nhiên, muốn tu luyện bí tịch đấu khí, ít nhất phải trở thành đấu giả chân chính mới có tư cách này, mà Tiêu Sơn với hiện trạng của hắn gần như không thể nào đạt được…

Cấp bậc của đấu khí đại lục chia làm đoạn đấu khí, đấu giả, đấu sư, đại đấu sư, đấu linh, đấu vương, đấu hoàng, đấu tông, đấu tôn, đấu thánh và cuối cùng là đấu đế. Tất nhiên nghe đồn là cả vạn năm ở trên đại lục cũng không còn một đấu đế nào. Ngay cả Gia Mã đế quốc nghe nói cao nhất cũng chỉ là đấu hoàng mà thôi. Giai đoạn hấp thu đấu khí khi đó cơ thể sẽ hình thành đoạn đấu khí, khi cơ thể đạt được mời đoạn đấu khí sẽ ngưng tụ đấu khí toàn khiến người tu luyện vào đấu giả. Mà hiện nay Tiêu Sơn cũng chỉ có mấy đoạn đấu khí nhưng đáng tiếc hắn đã bị tận phế đan điền và kinh mạch. Hắn vẫn nhớ như in ngày đó…

Một đêm trăng sáng, bầu trời đầy sao sáng…

Vẫn như ngày thường Tiêu Sơn cố gắng ngồi ở một mỏm đá sau hậu sơn Tiêu gia để trui ren đấu khí đánh vào đoạn đấu khí thứ tư. Hiện nay hắn đã mười hai tuổi rồi nếu cố gắng cần cù nhất định sẽ bước vào bảy đoạn đấu khí trước lễ trưởng thành nhân mười sáu tuổi tại Tiêu gia. Thân thể của Tiêu Sơn cố gắng hấp thu những năng lượng đấu khí từ trong cơ thể của hắn từng đợt đấu khí ít ỏi dồn vào đan điền. Chỉ với những đợt đấu khí ít ỏi này thì cơ thể của hắn vẫn cảm giác vô cùng đau nhức, với kinh mạch yếu ớt của hắn muốn thành công đánh vào đấu khí đoạn thứ tư gần như là vô cùng khó khắn.

Từ nhỏ hắn đã điên cuồng tu luyện chỉ mong ông trời không phụ lòng hắn nhưng đáng tiếc đến hiện nay hắn mới bước vào đoạn đấu khí tư. Nếu như so sánh với sự tu luyện điên cuồng của hắn người ta sớm đã đạt được đoạn đấu khí thứ bảy có khi ngưng kết ra đấu khí toàn cũng nên. Cố gắng cắn chặt hàm răng lại chịu đựng từng đợt đau đớn trong kinh mạch đan điền của hắn truyền tới. Cơ thể hắn lúc này vang lên từng tiếng nổ nhỏ: “Bang…”. Hắn hai mắt trở nên sáng rực thở ra một hơi mỉm cười: “Ha thành công cuối cùng cũng tiến vào bốn đoạn đấu khí!”

Bật chợt phía đằng trước có một âm thanh động làm cho Tiêu Sơn cảm giác tò mò. Hắn nhẹ nhàng tiến về phía trước xem chuyện gì xảy ra thì Tiêu Sơn có chút nghi hoặc. Người này không phải là thiên tại của Tiêu gia Tiêu Viêm, nhi tử của Tiêu Chiến tộc trưởng sao. Tiêu Sơn khó hiểu trong lòng: “Không biết thiếu gia làm cái gì vậy!?” Nói xong hắn tiến về phía sát gần Tiêu Viêm. Hắn nhìn thấy Tiêu Viêm đang lúp sau một lùm cây nhìn về phía thác nước, khuôn mặt có chút bỉ ổi. Tiêu Sơn cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy về Tiêu Viêm nữa.

Hắn nhẹ nhàng bước về phía Tiêu Viêm vỗ lên vai hắn. Tiêu Viêm giật mình hét lên một tiếng: “Á…”

Tiêu Sơn không hiểu lên tiếng hỏi: “Tiêu Viêm thiếu gia ngài làm gì ở đây vậy!?” Mặc dù cùng là đồng lứa nhưng với thân phận thấp hèn của Tiêu Sơn hắn cũng chỉ dám xưng hô với Tiêu Viêm là thiếu gia mà thôi.

Tiêu Viêm lúc này mặt mũi xanh lét sau đó hét lớn: “Nguy rồi chạy mau!”

Tiêu Sơn không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn thấy Tiêu Viêm chạy rất nhanh, co chân bốn cẳng bỏ chạy về phía Tiêu gia. Tiêu Sơn không hiểu lớn tiếng gọi: “Tiêu Viêm thiếu gia có chuyện gì vậy!?” Hắn một mực không hiểu vì sao Tiêu Viêm lại chạy nahnh như thế.

Dâm tặc! Khốn kiếp chạy đâu!


Một âm thanh lớn vang lên. Một thiếu nữ cả người ướt sũng nước từ phía thác nước nhảy ra, trên người nàng quơ lấy một bộ y phục màu trắng. Nàng khuôn mặt tinh xảo, mái tóc dài ngang thắt lưng, một bộ chân dài trắng nõn, eo thon thả khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải điên cuồng. Nhưng Tiêu Sơn hiện nay không dảm hưởng thụ cũng không dám hưởng thụ, hắn run lên lẩy bẩy. Người này không phải là Tiêu Ngọc cháu gái của đại trưởng lão sao. Nghĩ đến đây cả người Tiêu Sơn run lên vì sợ, hắn lắp bắp nói: “Tiêu… Tiêu Ngọc tiểu thư… không … không phải ta!”

Nhưng vấn đề Tiêu Ngọc làm sao có chuyện để cho hắn giải thích cơ chứ!? Thiếu nữ hiện giờ khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ, nàng hét lớn: “Dâm tặc chịu chết đi!”

Nhớ đến đoạn kí ức này Trần Nam đúng hơn hiện giờ gọi là Tiêu Sơn không khỏi uất hận. Hắn vừa đột phá cấp bốn đoạn đấu khí hơn nữa kinh mạch và đan điền vốn yếu ớt làm sao có thể chịu đựng được sức tấn công của Tiêu Ngọc. Thiếu nữ trong lúc giận giữ đã điên cuồng đánh đập hắn, hắn không ngờ vừa lúc đột phá đoạn thứ bốn đấu khí lại bị đánh cho phế cả đan điền và kinh mạch theo đấu khí bị bạo ra mà làm cho kinh mạch của hắn đứt đoạn. Mặc dù hắn bị hành hạ nhưng may mắn vẫn còn sống sót để rồi Trần Nam đoạt xá.

Với việc Tiêu Ngọc đã làm thì Tiêu Chiên làm gì ư? Mẫu tử Tiêu Sơn trong tộc không có giọng nói, Đại trưởng lão lại là người đức cao vọng trọng trong Tiêu gia, Tiêu Ngọc lại là cháu gái của đại trưởng lão, Tiêu Ngọc là tinh anh trong Tiêu gia. Vậy thì Tiêu Ngọc sẽ bị xử phạt sao? Hiển nhiên là không rồi, nàng chẳng qua là bị Tiêu Chiên trách mắng một chút và đại trưởng lão bồi thường cho hai mẫu tử của Tiêu Sơn một chút cùng với vài lời an ủi. Nói ra cũng chỉ có như vậy!

Thiếu phụ từ từ tỉnh lại, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn mừng rỡ nói: “Nam Nhi con đã tỉnh rồi sao!” Tiêu Sơn cố gắng gượng dây nhưng cả thân thể hắn làm cho hắn vô cùng đau đớn. Khuôn mặt của hắn bị cơn đau kích thích mà trở lên vặn vẹo. Thiếu phụ nhanh chóng đỡ lấy hắn mở miệng an ủi: “Nam Nhi con còn yếu không lên cố gắng gượng! Đúng rồi con đói chưa để mẫu thân lấy cháo cho con ăn!” Nói xong thiếu phụ nhanh chóng chạy ra ngoài. một lúc sau thiếu phụ bưng một chén cháo còn nóng bước vào bên trong.

Nhưng hắn cố gắng cầm lấy bát cháo nhưng cả đôi tay hắn run lên. Bát cháo đánh rơi xuống đất. Thiếu phụ nhanh chóng dùng khăn lau cho hắn vì sợ hắn bị bỏng. Tiêu Sơn vô cùng tức giận trong lòng, hiện giờ hắn đã trở thành phế vật, kinh mạch và đan điện bị hủy ngay cả một người bình thường hắn cũng khó làm. Thiếu phụ liên tục lau người cho hắn, hai mắt đỏ lên nói: “Nam Nhi con không sao chứ? Có bị bỏng ở đâu không!?”

Tiêu Sơn thở ra một hơi tựa vào tường nói: “Mẫu thân con không có sao!? Mẹ đừng quá lo lắng!”

Thiếu phụ gật đầu nói: “Để mẫu thân lấy một bát khác cho con…” Nói xong thiếu phụ quay đầu đi. Tiêu Sơn nhìn trong mắt của thiếu phụ đang chảy ra một dòng lệ nóng hổi làm cho lòng hắn có chút tê tái.

Lần này, thiếu phụ tự tay bón cháo cho hắn ăn. Hiện giờ hắn có chút mệt mỏi nhìn về phía thiếu phụ trước mặt này. Tuy nàng không phải là mẫu thân của hắn nhưng lại là mẫu thân của khối thân thể này. Nếu nói về quan hệ huyết thống thì hắn phải gọi thiếu phụ này một tiếng mẫu thân. Hiện giờ hắn tự nhủ hắn đã chiếm lấy thân thể của Tiêu Sơn vậy thì từ nay hắn có tên là Tiêu Sơn. Nếu có cơ hội hắn nhất định sẽ phải thay đổi mọi thứ. Nghĩ đến Tiêu Ngọc nếu như có một ngày hắn trở nên mạnh mẽ nhất định sẽ phải khiến cô ta trở nên hối hận phải quỳ gối dưới khổ của hắn mà phục thị rên rỉ.

Sau khi ăn xong bát cháo, thiếu phụ lau mồm giúp hắn cùng với giúp hắn uống nước. Nàng từ ái nhìn về phía hắn nói: “Nam Nhi con lên đi nghỉ sớm đi!” Thiếu phụ ra ngoài đóng cửa lại. Hiện giờ nhi tử của nàng đã qua cơn nguy hiểm. Theo lời đại phu nói chỉ cần Tiêu Sơn chỉ cần tối nay sẽ tỉnh lại không có gì quá lo lắng. Nhưng chỉ là sau này hắn không thể tu luyện nữa cũng như làm một người bình thường cũng khó khăn.

Tiêu Sơn thở ra một hơi. Hắn tựa vào tường suy nghĩ miên man. Hắn nhìn chiếc nhẫn đỏ trên bàn tay trái của mình. Hắn dùng ngón tay chỏ bàn tay phải vân vê chiếc nhẫn. “Ui” đột nhiên một cơn đau chuyền đến, hắn xoay ngón tay chỏ lại thì nhìn thấy trên đó có một vệt xước, máu từ đó trào ra. Một giọt máu theo ngón tay chỏ bất ngờ nhỏ xuống chiếc nhẫn màu đỏ. Sau khi hấp thu máu của Tiêu Sơn không ngờ chiếc nhân của hắn lại lóe ra ánh sang vô cùng chói mắt. Sau vài phút nó mới tắt…

Tiêu Sơn cố gắng thăm dò xem đây là chuyện gì. Bất chợt xuất hiện trước mắt hắn là một không gian kỳ lạ với đầy đủ những quyển sách. Một không gian lớn gần như là vô cùng vô tận. Hắn nhìn những trữ trên đó gồm có: “Hỗn nguyên nhất khí công, Cửu thiên huyền nữ tâm kinh…”

Bất chợt hắn thử cố gắng bắt một cuốn thì trên tay của hắn xuất hiện ngay cuốn sách đó. Tiêu Sơn nhìn về phía cuốn sách sau đó hắn đọc những hàng chữ đầu tiên. Điều mà hắn kinh ngạc là quyển sách này ghi về một cách tu luyện mà hắn vô cùng quen thuộc đúng hơn là hắn nghe nói cùng với đọc trên mạng chứ chưa gặp bao giờ… Tu chân công pháp. Tu chân phân chia cảnh giới khá rõ ràng: Luyện khí kỳ, Trúc cơ kỳ, Tụ đan kỳ, Dưỡng hồn kỳ, Dung hồn kỳ, Kim đan kỳ, Toái đan kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Xuất khiểu kỳ, Thiên địa hợp thể kỳ, Độ kiếp kỳ. Mà mỗi cảnh giới đều phan chia làm sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Ngoài ra còn một cảnh giới nho nhỏ là đỉnh phong…

Luyện khí kỳ là hấp thụ thiên địa nguyên khí vào cơ thể hình thành chân khí. Chân khí chạy dọc theo kinh mạch tiến vào đan điền. Trục đan kỳ là quá trình chuyển hóa chân khí thành dạng dịch lỏng, cả quá trình này sẽ khiến cơ thể thoát thai hoàn cốt tẩy kinh phạt tủy hình thành chân nguyên lực. Tụ đan kỳ khiến chân nguyên lực trong đan điền xoáy hình xoắn ốc hình thành như một viên kim đan nhưng nó vẫn ở trạng thái dịch lỏng. Dưỡng hồn kỳ là thời kỳ sử dụng chân nguyên lực trui rèn làm cho linh hồn trở nên lớn mạnh. Sau thời kỳ này là dung hồn kỳ tức sử dụng linh hồn dung hợp vào viên kim đan tại đan điền. Sau khi quá trình dung hợp linh hồn vào kim đan hoàn tất sẽ hình thành kim đan cũng là tiến vào Kim đan kỳ. Kim đan kỳ sau khi hấp thu năng lượng sẽ lớn dần lên. Đến độ lớn cố định nó sẽ bắt đầu rạn nứt và vỡ nát đây cũng là thời kỳ Toái đan kỳ. Sau khi toái đan kết thúc sẽ hình thanh Nguyên Anh cũng là thời kỳ Nguyên Anh Kỳ. Sau khi thời kỳ Nguyên Anh Kỳ lớn mạnh, linh hồn hoàn toàn có thể xuất khiếu phiêu đãng trong nhân gian. Thời kỳ tiếp theo là Thiên địa hợp thể kỳ nói chính xác là người tu luyện hiểu được thiên địa đại đạo có thể mượn sức mạnh của thiên địa đại đạo.


Cuối cùng là người tu luyện bước vào độ kiếp kỳ cũng là kiếp nạn cuối cùng của người tu chân khi tiến vào hàng lớp siêu cấp tán tiên, tán ma. Người độ kiếp phải vượt qua cửu cửu tám mươi mốt lôi kiếp, cùng với tâm ma để tiến tới tiên nhân. Sau khi độ xong cửu kiếp sẽ phi thăng tiên ma giới.

Tiêu Sơn xem các loại công pháp này thì càng xem càng chán nản, mặc dù so sánh với những lời giới thiệu của chúng vô cùng hấp dẫn đáng tiếc thân thể của hắn, tận phế đan điền kinh mạch thì làm sao còn tu luyện được. Tiêu Sơn chán nản thông qua huyết nhẫn vứt trả quyển sách tu chân vào trong đó. Hắn xem xét ngoại trừ một đống ra còn có một chiếc đỉnh ba chân ra. Tiêu Sơn bất đắc dĩ lấy thử chiếc đỉnh ra nhưng cũng không có gì kỳ lạ với hắn cả. Xem tới xem lui không phát hiện ra gì cả. Tiêu Sơn lại vứt chiếc đỉnh vào trong huyết nhẫn. Bất chợt một âm thanh lóe sáng nằm ở phía góc trong không gian huyết nhẫn.

Tiêu Sơn cảm giác kỳ lạ nhìn lại xem thì thấy một ngọc giản bên trong. Hắn lấy chiếc ngọc giản ra thì thấy mấy chữ truyền vào đầu: “Tận phế đan điền kinh mạch, lấy thân dung hợp thiên đia thành tựu hỗn nguyên đại đạo. Thiên hà quyết bản thiếu…”

Tiêu Sơn cầm lấy chiếc ngọc giản thì vừa vui nhưng ại kinh ngạc. Bản công pháp này không phải vì hắn mà làm sao? Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra!? Hắn suy nghĩ một chút về chiếc ngọc giản này. Chiếc ngọc giản trông khá cũ kỹ cổ xưa. Hắn không biết làm sao sử dụng. Tiêu Sơn khẽ lẩm bẩm nói: “Thử nhỏ một giọt máu vào xem!?” Hắn cố gắng dùng vết xước của mình chưa liên lại nhỏ một giọt máu lên chiếc ngọc giản.

Ngọc giản lóe ra ánh sáng. Đột nhiên nó phi vào trán của Tiêu Sơn rồi biến mất. Tiêu Sơn có chút kinh ngạc sờ sờ chiếc chán của mình. Sau đó hắn thở ra một hơi. Đây đến cùng là chuyện gì. Bất chợt hắn thấy trong đầu mình là một chiếc ngọc giản cùng với một mảnh đất rộng khoảng 100 mét vuông. Mảnh đất này nằm trong một khu vực khá rộng lớn giống như nằm giữa vũ trụ vậy. Mảnh ngọc bội giờ biến thành khổng lồ nằm giữa mảnh đất phát ra hào quang lớn chiếu sáng cả vùng đất. Khi Tiêu Sơn tiến vào khu vực này đều cảm giác được sinh cơ bừng bừng của mảnh đất.

Tiêu Sơn thử liên lạc với chiếc ngọc giản thì lần này hắn không còn thấy mấy chữ như tận phế đan điền nữa mà lại thấy rất nhiều hình ảnh truyền vào não vực giống như hắn cùng lúc xem nhiều quyền sách vậy. Những quyển sách này chia làm nhiều thiên: Tu luyện thiên, Luyện đan thiên, Luyện khí thiên, Trận pháp thiên, Thánh liệu thiên, Bàng môn tả đạo thiên… Một câu kết cho công pháp này là vô địch cùng cấp vượt cấp khiêu chiến.

Tu luyện thiên giới thiệu công pháp của hắn tu luyện chia mười cảnh giới: Thái dương kỳ, Thủy tinh kỳ, kim tinh kỳ, Địa cầu kỳ, Hỏa tinh kỳ, Mộc tinh kỳ, Thổ tinh kỳ, Thiên Vương kỳ, Hải Vương kỳ, Diêm Vương kỳ, Hóa tinh kỳ. Lý Sơn nhíu mày nhìn về phía công pháp bản thiếu của mình. Sao cảm giác giống như hình thành tinh hệ mặt trời vậy. Trong đó thái dương kỳ chính là thời gian gian khổ nhất cũng là đặt nền móng cho công pháp của hắn. Công pháp của hắn được ghi thuộc loại không phải tu chân, không phải tu ma, cũng không phải phật tu. Trong đó thái dương kỳ lấy việc rèn luyện cơ thể đánh trụ cột là chính.

Các kỳ khác thì lấy tên của các hành tinh đặt cho, mỗi một kỳ hình thành một năng lực mới cho hắn.

Luyện đan thiên ghi chép về phía cách thực luyện đan dược, tên các loại đạn dược, đầy đủ về các loại dược liệu, nơi sống ngay cả hình ảnh 3D cũng hiển thị cho hắn biết. Thật là vô cùng rõ ràng. Theo luyện đan thiên thì ngay từ thái dương kỳ hắn đã bắt đầu có thể luyện đan. Nhưng hắn xem qua thấy một số dược liệu ở thế giới này so với ghi chép của luyện đan thiên có chút khác biệt nếu hắn muốn luyện đan chắc chắn phải học tên cùng với chuyển đổi trong luyện đan thiên.

Luyện khí thiên thì không phải nói phải chờ đến Kim tinh kỳ để hắn nắm giữ kim chi lực mới có thể luyện khí.

Trận pháp thiên không cần nói thì cũng biết nó liên quan tói trận pháp rồi!

Thánh liệu thiên thì ghi chép về cách chữa trị thương thế. Chính xác là thánh liệu thiên không ngờ lại ghi chép vô cùng rõ ràng về kết cấu cơ thể sinh vật. Trong đó có cả phép chữa thương sử dụng cho linh hồn và thân thể. Theo ghi chép của thành liệu thiên chỉ cần cảnh giới đủ bách bệnh đều có thể chữa, ngay cả việc còn một hơi thở cũng có thể cứu sống. Điều muốn bắt đầu học tập nó phải đến Địa cầu kỳ mới có thể học được những phép thuật đầu tiên…

Sau khi một ngày xem xong hắn bắt đầu mệt mỏi rơi vào trạng thái ngủ. Hắn không biết mình ngủ lúc nào nữa. Khi hắn tỉnh lại thì trời đã sáng. Thiếu phụ lại bước vào trong phòng đưa cho hắn một bát cháo. Hắn có chút cảm giác ấm áp khi nhìn thiếu phụ đang bưng bát cháo vào. Hắn thấy má của thiếu phụ sưng lên đo đỏ. Tiêu Sơn khó chịu nhíu mày lên tiếng hỏi: “Mẫu thân má người!?”

Thiếu phụ lắc lắc đầu nói: “Mẫu thân không sao chỉ là không cẩn thận trong nhà bếp bị ngã mã thôi!?” thiếu phụ cố gắng lặn ra một nụ cười nói: “Nam Nhi được rồi con mau ăn đi!”Truyện được convert sớm nhất tại:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.