Đọc truyện Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé – Chương 29: Ngoại truyện 1: Hạ Trường Ninh
Chết tiệt! Tôi phải đi xem mặt!
0o0
Tôi cũng cần phải đi xem mặt sao?
Tôi gẩy gẩy một ngón tay thì mỹ nữ có mà nhào tới đè bẹp cả tôi chứ
thiếu gì. Tôi cần phải đi xem mặt rồi nghiêm túc giới thiệu bản thân
mình với đối phương, nhân tiện thể hiện tuổi xuân phơi phới của mình với họ sao?
Khó khăn lắm mới về nhà được một lần thì lại nghe thấy chuyện này,
nếu không phải nghĩ tới chuyện mẹ tôi mắc bệnh cao huyết áp thì tôi đã
tức điên mà phi đũa đi rồi. Mẹ tôi cứ như đang mật báo tình hình tuyệt
mật vậy, rõ ràng trên bàn chỉ có tôi và bà thế mà bà lại làm ra vẻ thần
bí thì thầm với tôi: “Cô Lưu giới thiệu cho con cháu gái cô ấy, nghe nói là một cô gái vô cùng trong sáng. Mới tốt nghiệp đại học, học chuyên
ngành Trung văn, giờ làm giáo viên ngữ văn ở Đại học Ngoại ngữ đấy”. Mẹ
tôi còn lấy ra một tấm hình rồi chỉ trỏ này kia.
Tôi không có ác cảm hay thiện cảm gì với cô Lưu cả. Gần đây cô ấy rất hay tới nhà tôi, dăm bữa nửa tháng tôi về nhà một lần thì phải tới tám, chín lần đều gặp cô ấy. Tôi biết chồng cô ấy muốn vào Cục Đầu tư, những chuyện thế này tôi gặp nhiều rồi, chẳng có gì lạ cả. Tôi bức xúc nghĩ,
cứ bận lo chuyện của chồng cô đi, còn đòi làm bà mối cái gì? “Hạ Trường
Ninh! Nghiêm túc xem nào!”. Mẹ tôi cáu.
Tôi vội cắm mặt nhìn tấm ảnh. Không phải là học sinh cấp ba sao, bắt
tôi trâu già gặm cỏ non chắc? Tôi mỉm cười: “Mẹ, con mới hai mươi bảy
tuổi, đã đến ba mươi đâu mà vội chuyện này chứ?”.
Mẹ tôi chậm rãi nhai cơm rồi nói đâu ra đấy: “Mẹ thấy con bé cũng
đoan trang lắm, tìm vợ thì phải tìm cô nào nhìn thực thà một chút. Tên
con bé cũng hay, Phúc Sinh. Bố mẹ đều là giáo viên, mẹ thấy cũng được”.
“Con nói mẹ nghe này, muốn tìm cô nào thực thà thì cử kiếm cô vợ quê
là tốt nhất. Xuất thân nông dân, cơ thể khỏe mạnh dễ sinh dễ nuôi, lại
còn đính kèm cả ruộng đất, con trai mẹ còn được lên thẳng chức địa chủ
ấy chứ”. Tôi cười hề hề và bắt đầu nói lung tung. Với tính cách của mẹ
tôi thì thông thường sẽ bị tôi chọc cho phì cười rồi kệ tôi sống chết
mặc bay. Nhưng hôm nay hình như mẹ nói nghiêm túc, đã vậy còn nói chuyện tiền nong với tôi: “Tháng sau Vy Tử tới đấy. Anh trai Vy Tử làm ăn tốt, số cổ phần cho con bé có thể mua vài nghìn mẫu đất cũng không thành vấn đề. Con muốn làm địa chủ thì cưới luôn con bé đi, lại còn được làm đại
địa chủ nữa. Vy Tử xinh xắn, từ nhỏ lại lớn lên trong quân đội, còn ngây thơ hơn con gái bây giờ nhiều. Con nói xem thế nào?”. Tôi giật mình,
con nha đầu Vy Tử mà ngây thơ sao?
Mười ba tuổi tôi đã nhập ngũ và đóng quân ở vùng đất chó ăn đá, gà ăn sỏi. Cả gia đình Vy Tử chăm sóc tôi, tôi và cô ta cùng sát vai tác
chiến bên nhau, cô ta cửu mạng tôi một lần, coi như sống chết có nhau.
Nhưng lấy cô ta á? Tôi không muốn cùng cô ấy chơi trò đánh nhau trên
giường, hoặc bị cô ta ra tay tấn công ngầm.
“Hi hi, Vy Tử là anh em tốt của con, bao nhiêu năm rồi không phải không xảy ra chuyện gì sao”.
“Xảy ra chuyện? Mẹ nghe cô Lưu nói, bố mẹ Phúc Sinh kết hôn mà không có tình yêu đấy, nhưng tình cảm mặn nồng lắm”. Ánh mắt mẹ tôi thoáng buồn.
Không phải mẹ muốn dùng lời nói đâm vào tim tôi sao? Bố tôi mất sớm,
một mình mẹ nuôi nấng ba anh em, gọi là kế thừa truyền thống từ đời bố
nhưng thực chất là vì muốn tiết kiệm học phí nên ba anh em tôi đều học
trường cảnh sát. Mười ba tuổi tôi đã phải đi lính để đỡ tiền cơm. Bây
giờ điều kiện gia đình tốt rồi, mẹ tôi cũng không tái hôn. Nói theo kiểu của mẹ tôi thì con trai lớn rồi, công việc bận rộn, sau này nghỉ hưu ôm cháu nội là xong.
Tôi rời gia đình từ sớm, anh cả đã lập gia đình, em trai thì cũng có
bạn gái, chuyện hôn nhân cũng chỉ trong nay mai. Tôi biết mẹ luôn cảm
thấy có lỗi vì mười ba tuổi đã bắt tôi đi lính, vì thế nên ngày nào cũng lo lắng chuyện này.
Mẹ tôi lại than thở một bài nữa: “Con nói thực cho mẹ nghe xem nào.
Con không muốn đi xem mặt, không muốn có bạn gái, có phải vì con đợi Vy
Tử không? Tình bạn giữa nam và nữ lâu dần nảy sinh tình yêu cũng bình
thường mà. Hay là con sợ điều kiện nhà Vy Tử quá tốt nên ngại mở lời?”.
Tôi nghe xong mới nghĩ, thôi xong rồi, mẹ tôi mà đánh tiếng với bố mẹ Vy Tử thì chuyện này coi như chắc như đinh đóng cột, chạy làm sao được. Tôi bèn cười xòa rồi cầm bức ảnh lên nhìn thật kỹ.
Đó là tấm ảnh Ninh Phúc Sinh khi học đại học. Cô này nhìn đoan trang, chỉ có điều nhỏ quá, như học sinh cấp ba vậy, đang đứng bên bờ biển
dang rộng hai tay, miệng cười tươi. Tôi muốn giải quyết cô gái này chắc
chắn dễ dàng hơn Vy Tử nhiều, đợi đuổi được Vy Tử đi đã rồi đá cô này,
quá đơn giản. Tôi quyết định thế, xem mặt thôi.
Lúc Ninh Phúc Sinh bước vào mặt tôi hơi đỏ. Cô ấy thực sự giống một
học sinh cấp ba, để cô ấy làm bạn gái tôi sao, tôi thực sự muốn đâm đầu
vào tường.
Cô Lưu nói không sai chút nào. Ninh Phúc Sinh rất thục nữ, rất nhẹ
nhàng, tư thế ngồi trên ghế của cô ấy cũng rất đoan trang, hỏi gì đáp
nấy. Vừa đúng lúc tụi A Thất tìm tôi có việc, lúc tôi nghe điện thoại
thấy khóe miệng cô ấy nhịn cười. Cái con nha đầu này, coi thường tôi
sao, có phải mong kết thúc chuyện này sớm rồi về chăng? Tôi chậm rãi gọi tụi A Thất tới, liếc nhìn cô ấy mấy lần, muốn mượn cớ để ra về à? Tôi
còn phải dùng cô để đối phó với sói già Vy Tử và bà mẹ yêu dấu của tôi
nữa chứ! Làm sao có thể tha cho cô đi được?
Tôi chớp thời cơ khẳng định quan hệ đã rồi tính. Thế là tôi giới thiệu với tụi A Thất: “Đây là bạn gái anh, Ninh Phúc Sinh”.
Nói xong câu này tôi thấy Ninh Phúc Sinh run run, sau đó nghe thấy
tụi A Thất gọi cô ấy một tiếng “Chị Sinh”. Tôi cố nhịn cười, người dần
dần ngả ra ghế. Tụi A Thất là mấy thằng nhóc không văn hóa, cách xưng hô sáng tạo thế mà cũng gọi được.
Biểu cảm trên gương mặt Phúc Sinh vô cùng sinh động. Nhìn cô ấy chớp
chớp mắt lại khiến tôi nhớ tới chú chó ghẻ tôi nhặt được trong quân ngũ.
Lúc đó, tôi vô tình nhặt được một chú chó ghẻ, lông rụng từng mảng,
xấu xí không để đâu cho hết. Hình như nó bị ốm, nó nhìn tôi với ánh mắt
vô cùng đáng thương. Tôi mềm lòng nên nhặt nó về chăm sóc cho béo khỏe,
sau đó Vy Tử và mấy tên lính làm thịt nó. Từ đó không bao giờ tôi nuôi
chó nữa. Sau này Vy Tử có đối xử tốt với tôi thế nào đi nữa tôi cũng
không có cảm giác gì với cô ta.
Buổi tối xem mặt hôm đó, tôi biết thừa Phúc Sinh chửi thầm tôi trong
bụng. Lúc sắp về cô ấy còn lườm tôi một cái, nếu tôi là đống củi thì
không chừng bốc cháy rồi cũng nên. Nếu không phải vì Vy Tử tới, nếu
không vì mẹ tôi bắt chọn một trong hai thì tôi nghĩ tôi chẳng thèm chọc
tức cô ấy làm gì.
Một cô gái ngây thơ trong sáng, thế này không phải tôi đã phạm tội sao?
Bạn bè mở cửa hàng mới, vừa hay cách trường Phúc Sinh không xa. Tôi
nghĩ, tặng cô ấy quần áo trị giá năm nghìn tệ, ăn ngon, uống ngon, cũng
coi như bồi thường vậy. Nha đầu này lại không muốn chứ.
Cho dù cô ấy nhận cũng đâu phải việc gì to tát lắm. Những lý do và
cái cớ của tôi cũng khiến cô ấy an tâm mà nhận chứ đâu có phải bắt cô ấy nhận đồ rồi phải giúp tôi việc khác.
Tôi xách túi đồ về nhà mà không nhịn được cười. Ninh Phúc Sinh này cũng thú vị đấy, thời buổi này con gái như cô ấy hiếm lắm.
Chuyện khiến tôi ngạc nhiên còn khá nhiều, không ngờ khả năng bắn
súng của cô ấy cũng được lắm. Lúc tôi uống rượu, cô ấy quay lại mỉm cười nhìn tôi, tôi nghĩ lúc đó tôi đã say nên mới nhìn cô ấy trong men say,
trong cơn say nhìn hoa đỏ khác ngày thường, tôi nhìn Phúc Sinh, càng
nhìn càng thấy cô ấy đẹp.
Cái tên Trần Thụ thì cưng A Mần như bảo vật, A Mần ăn mặc thì mốt
thật nhưng trên người cô ấy không có khí chất như Phúc Sinh. Trên người
Phúc Sinh có khí chất chỉ người học hành mới có.
Khi Phúc Sinh và A Mần ngồi cạnh nhau, dù không xinh đẹp, hoạt bát như A Mần nhưng cô ấy rất điềm đạm.
Tôi hiểu, nụ cười của Phúc Sinh có hàm ý là từ bây giờ cô ấy có thể
thoát khỏi tôi. Tôi say nhưng đâu có say “quắc cần câu”. Hạ Trường Ninh
tôi, chưa từng gặp người con gái nào từ chối mình, cho dù kiểu con gái
hung hăng như Vy Tử tôi có đấm có đá thì cô ấy vẫn bám lấy tôi. Ninh
Phúc Sinh, cô chê tôi à? Đợi tới lúc cô bám lấy tôi thì tôi sẽ đá cô,
cho cô biết thế nào là mùi vị bị đá.
Vy Tử tới, tôi dẫn Phúc Sinh đi ăn cơm.
Đây không phải là lần một, lần hai tôi từ chối Vy Tử. Đêm đó cô ta
còn ném cốc chén rồi nhục mạ Phúc Sinh. Ông đây dẫn chó đi, có đánh chó
cũng phải ngó mặt chủ chứ! Huống hồ tôi dẫn người con gái của tôi tới.
Tôi lại nhớ lại cảnh Vy Tử và mấy tên lính hầm thịt con chó ghẻ. Cô ta hầu như không để ý tới cảm giác của tôi.
Cô ta không nhắc tới chuyện công chứng tài chính khi kết hôn với tôi
còn đỡ, nhắc tới là tôi điên cả người. Năm xưa tôi làm lính cần vụ cho
bố cô ta đồng nghĩa với việc làm bảo mẫu cho cô ta một năm. Cùng ăn cùng uống cùng đánh nhau, nếu không phải tôi khổ luyện kungfu vật ngã cô ta
thì không biết ô ta còn cưỡi còn bậy trên đầu tôi tới bao giờ nữa.
Thôi, nói cắt là cắt. Vy Tử nhìn thì nhã nhặn, lịch sự nhưng thực
chất tính nóng như lửa, lợi cái là chuyện đã qua rồi thì cô ta không nhớ thù oán, tức xong là thôi. Cô ta cũng không phải không biết tính cách
của Hạ Trường Ninh này, cho dù cả đời này cô ta không lấy ai đi nữa thì
tôi cũng không có một chút hối hận.
Còn về Phúc Sinh, cô ấy phối hợp với tôi rất ăn ý. Tôi nhìn ánh mắt
cô ấy là biết nha đầu này đồng tình với tôi lắm, chắc tưởng rằng chuyện
tình cảm giữa tôi và Vy Tử có khúc mắc gì đây.
Có chuyện gì Phúc Sinh đều thể hiện hết qua nét mặt, tôi rất thích trêu cô ấy. Tâm trạng tôi
rất tốt, tôi cười, nói với cô ấy: “Em coi anh ngốc thật à? Anh cần diễn
kịch cho cô ta xem sao? Chẳng qua anh muốn nói với em, nguyên nhân rất
đơn giản, là anh thích em, thế thôi. Vì em mà anh trở mặt với anh em
sống chết có nhau, anh đối với em sâu nặng như thế cơ mà, em làm bạn gái của anh tốt biết bao!”.
Nói xong tôi còn thấy khâm phục bản thân. Phúc Sinh muốn biết nguyên
nhân, muốn biết vì sao tôi mở miệng ra nói cô ấy là bạn gái tôi. Ban đầu chỉ có ý định là sau khi gặp Vy Tử tôi sẽ nói với cô ấy, để cô ấy phối
hợp với tôi cho ăn ý, sau đó làm bạn bè, thế thôi. Nhưng ăn xong cơm tôi lại thay đổi ý định, tôi thực sự muốn bảo vệ cô ấy, cảm giác khi ở cạnh cô ấy rất vui. Khi nói “bye bye” với cô ấy, tôi thực sự muốn nhìn thấy
cô ấy một lần nữa. Tôi nghĩ, hình như tôi đã động lòng trước cô ấy rồi.
Lần này Vy Tử đến đây là có việc quan trọng, tôi và cô ta ở công ty
điều tra mất mấy ngày. Vy Tử giống một con hổ cái, lúc làm việc nếu
không ăn hết sạch sành sanh đồ ăn được thì sẽ không ngừng miệng. Nể tình bạn bè mấy năm nay tôi ở lại công ty giúp cô ta, để cô ta có thời gian
ra ngoài đi dạo cho thoải mái.
Không ngờ cô ta đi tìm Phúc Sinh.
Nhận được điện thoại của Vy Tử hẹn tôi tới nhà hàng ăn cơm, tôi thấy Phúc Sinh cách đó không xa.
Cô ấy gọi điện cho tôi, nghe giọng rất kích động: “Hạ Trường Ninh, anh muốn tôi làm bạn gái anh đúng không?”.
Chuyện này không phải phong cách của Phúc Sinh, trước giờ cô ấy luôn
từ chối tôi. Nhìn thấy tôi, cô ấy liền co cẳng chạy. Mẹ kiếp! Cả đời tôi chưa bao giờ chạy đuổi theo con gái trên phố! Không biết Vy Tử lại gây
ra chuyện gì cho tôi nữa?
Mọi chuyện phát triển ngoài dự đoán của tôi. Tôi vốn định đợi chuyện
của Vy Tử giải quyết xong rồi tìm Phúc Sinh để nói về quan hệ giữa tôi
và cô ấy. Không ngờ trước lúc đó cô ấy đã đi xem mặt tiếp, lại còn thích Đinh Việt nữa.
Muốn giành người với tôi sao? Tôi muốn nói thẳng với Ninh Phúc Sinh, tốt nhất nên từ bỏ chuyện này đi.
Thỏ non tức quá cũng biết cắn người. Phúc Sinh tức điên cũng không sợ trời sợ đất gì cả. Cô ấy không biết chỗ rượu cô ấy đập đắt thế nào đâu, chí ít cô ấy cũng đã đập tan món đồ trị giá mấy chục nghìn tệ.
Tôi thì không tiếc chút tiền đó làm gì, thấy tâm trạng Phúc Sinh vô
cùng tồi tệ, tôi thương xót, hối hận, không nên đùa cô ấy như thế.
Tôi cưỡi chiếc xe Harley đi qua Đinh Việt và cô ấy. Tên đó quay sang
liếc nhìn tôi, không phải nhìn chiếc xe Harley oai phong. Tôi cười nhạt, Đinh Việt cũng không phải tay vừa.
Tôi để ý Phúc Sinh vì cô ấy có điểm hấp dẫn tôi. Lẽ nào tên này cũng
biết thưởng thức? Có biết thưởng thức đi nữa thì Phúc Sinh cũng không
phải người của anh ta.
Vy Tử gọi điện kêu tôi tới siêu thị đón cô ta. Lúc lên xe cô ta thì
thầm với tôi: “Đinh Việt mua áo khoác hơn hai mươi tám nghìn tệ tặng
Phúc Sinh”.
Tôi tặng cô ấy quần áo năm nghìn tệ cô ấy không lấy, hai mươi tám nghìn tệ thì lấy à? Tôi quyết định ngày mai đi tìm Phúc Sinh.
Sự xuất hiện của Vy Tử ở thành phố này khiến tôi cảm thấy Đinh Việt
không phải người đơn giản. Tôi giúp Vy Tử điều tra vụ án, nhưng tôi lại
phát hiện ra mối quan hệ vô cùng đặc biệt giữa cô ta và Đinh Việt. Có lẽ do tôi quá nhạy cảm, tôi đã xem chiếc áo khoác mà Đinh Việt tặng Phúc
Sinh, đó không phải hàng fake. Cách anh ta chơi mạt chưực với tôi cũng
rất cao tay. Tên này dám tráo đổi bài trước ánh mắt quan sát của bao
nhiêu người, tôi giả vờ không biết nhưng trong lòng rất hoài nghi về
thân phận của anh ta. Tôi quá hiểu về Vy Tử cũng như hiểu người nhà cô
ta, tôi không muốn Phúc Sinh bị tổn thương. Tôi không muốn cô ấy và Đinh Việt thành đôi, một phần vì tôi thích cô ấy rồi, một phần vì sự thần bí của Đinh Việt.
Tôi dựa vào các mối quan hệ để điều tra Đinh Việt, phát hiện ra vụ án của anh ta rất đơn giản. Anh ta là người ngoại tỉnh, những chuyện xảy
ra trước khi tới đây không hề được ghi chép tường tận. Tối hôm đó khi
tôi đưa Phúc Sinh về nhà, anh ta liếc nhìn tôi, ánh mắt ấy người bình
thường không thể có.
Vụ án buôn lậu vẫn có kẻ lọt lưới, nhưng Vy Tử chỉ nói với tôi Đinh
Việt có việc phải rời khỏi đây. Cô ta không cần nói rõ với tôi, tôi
hiểu.
Sự ra đi của Đinh Việt cũng không phải chuyện xấu. Bất kể với lý do
gì đi nữa, Phúc Sinh cũng cần phải vượt qua chuyện này, tôi nghĩ đây có
thể là cơ hội của tôi, nhân cơ hội này bước vào trái tim cô ấy.
Trước giờ tôi luôn tưởng rằng Vy Tử là một người độ lượng, nhưng thực tế chứng minh, chỉ cần có máu ghen thì người độ lượng đến mấy cũng trở
thành bụng dạ hẹp hòi. Rõ ràng nói giúp tôi nhưng thấy tôi đối xử tốt
với Phúc Sinh, cô ta lại ra tay.
ở Cục Công an, cô ta cố tình làm khó Phúc Sinh, không ngờ sự nhanh
mồm nhanh miệng của Phúc Sinh đã khiến cô ta không còn hơi sức mà bật
lại. Tôi ở bên cạnh nhìn hai người này đấu khẩu với nhau suýt nữa thì
cười văng cả răng.
Phúc Sinh không phải là mẫu người trầm lặng. Có thể nhìn bề ngoài cô
ấy thật thà nhưng không cứng nhắc. Cô ấy luôn khiến tôi cười, là tiếng
cười phát ra từ đáy lòng. Tôi nghĩ, tôi cần phải thay đổi sách lược. Bây giờ nhìn thấy tôi là cô ấy có cảm giác ghét bỏ theo phản xạ có điều
kiện.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chân thành một chút vẫn tốt hơn.
Tôi thực sự muốn hẹn hò nghiêm túc với cô ấy.
Nhưng Phúc Sinh lại lấy sự chanh chua của người có học ra làm tổn thương tôi.
Cô ấy chê tôi văn hóa tiểu học, dùng những lời văn chương hoa mỹ nói
chuyện với tôi, mắng tôi lấy vợ chỉ dựa vào tướng mạo chứ không hề có
nét đẹp nội tâm. Dù sao ông đây còn là học sinh lớp nghiên cứu sinh MBA
của trường bố cô đó.
Học Trung văn thì giỏi giang lắm sao? Tôi không học Trung văn thì vẫn nói tiếng Trung Quốc như cô ấy đấy thôi! Nhưng cô ấy hiểu tài chính,
quản lý sao?
Cô ấy thực sự coi tôi là một tên mù văn hóa sao?
Cô ấy không biết tôi thực sự muốn đi học, muốn nghiêm túc học cấp
hai, cấp ba, học đại học. Năm đó nếu không phải vì kinh tế gia đình eo
hẹp thì mẹ tôi nỡ để tôi đi lính khi mới mười ba tuổi sao?
Một bữa cơm diễn ra trong không khí ngột ngạt rồi ai nấy ra về. Cứ
nghĩ tới chuyện này là tôi tức điên, tôi mà tức điên không trừng trị cô
ấy thì không được.
Nếu tôi trực tiếp đi tìm cô ấy thì cái mặt này không biết giấu vào
đâu nữa, trong lòng còn đang tức giận, đành phải đánh từ ngoài vào.
Các mối quan hệ xã hội của Phúc Sinh vô cùng đơn giản. Cái lợi của
tôi là nhiều bạn bè bên ngoài, tôi có ý định quen biết với Mai Sơn. Mai
Sơn cũng là bạn tốt của Đinh Việt, anh chàng này cũng là một người vui
vẻ. Tôi không cần tốn nhiều công sức đã có thể kết bạn với Mai Sơn.
Mục tiêu của tôi đương nhiên không phải Mai Sơn mà là bạn gái cậu ấy – Mai Tử, chính là bạn thân của Phúc Sinh.
Cô gái này rất đanh đá, luôn bảo vệ Phúc Sinh như con gà mái mẹ vậy.
Tôi phải mất hai tháng ròng rã mới khiến Mai Tử tin tưởng tôi là một
người tốt.
Có lúc tôi cũng nghĩ, sao tôi lại cố chấp chọn Phúc Sinh thế? Là vì tôi si tình, đã để ý cô ấy hay còn nguyên nhân khác?
Nhưng trong trái tim tôi luôn có một ý nghĩ nhất định phải theo đuổi
cô ấy. Tôi chán phải phân tích mục đích và nguyên nhân rồi, con người
tôi khi làm việc là thế đây, đã chọn mục tiêu rồi thì không cần nghĩ tới những thứ khác nữa. Bây giờ trong mắt tôi chỉ có Phúc Sinh, trái tim đã nhận cô ấy là người của tôi rồi.
Có lần Mai Tử vô tình nói Phúc Sinh đang bị một tên ở quán trà bám
theo. Tôi biết Phúc Sinh hay tới Du Tâm Trai uống trà, tôi cũng không để ý lắm, tôi không có ý định can thiệp vào sở thích của cô ấy. Nhưng Từ
Thành Lượng bám theo cô ấy thì tôi không thể ngồi yên.
Phúc Sinh cũng rất ngoan, cô ấy tự mình né tránh Từ Thành Lượng.
Nhưng tên họ Từ này hình như có vấn đề, những lời từ miệng anh ta truyền tới tai tôi đã vô cùng khó nghe.
Phúc Sinh không thể nào xảy ra quan hệ gì với anh ta được, càng không thể để Từ Thành Lượng chụp ảnh nude. Chuyện này là thế nào? Điều tra
một cái là biết anh ta vốn có tiền án tiền sự.
Buổi tối tôi dẫn mấy
anh em tới quán của Từ Thành Lượng. Tôi làm nghề gì chứ? Nhìn là biết
ngay quán của anh ta lắp đặt máy quay, kết quả tôi tìm được trong quán
anh ta những bức ảnh mà anh ta nói có thể làm bằng chứng.
“Anh bằng này tuổi rồi còn cô ấy chỉ là một cô bé mới bước vào xã
hội, anh không thấy mất mặt à?”. Tôi nhìn mấy tấm ảnh liền phát điên
lên.
Cái tên này còn không thừa nhận những tấm ảnh nude đó do anh ta ghép. Tôi nghi ngờ anh ta có vấn đề về thần kinh, lời nói có phần hoang
tưởng.
Chẳng còn gì phải khách khí với anh ta cả. Tôi đập quán của anh ta,
đánh cho một trận, cảnh cáo anh ta tốt nhất đừng xuất hiện ở thành phố
này nữa, nếu không tôi gặp một lần thì sẽ đánh một lần, mở cửa hàng thì
sẽ đập cửa hàng.
Tôi dặn các anh em đi cùng không được loan tin này ra ngoài. Mặc dù
chỉ là ảnh ghép nhưng một khi tiếng xấu loan ra thì Phúc Sinh cũng không thể chịu được.
Mai Tử biết chuyện, là tôi cố ý để cô ấy biết. Đương nhiên cô ấy sẽ
đứng về phía tôi, mở rộng cánh cửa cho tôi theo đuổi Phúc Sinh. Nếu cô
ấy nói cho Phúc Sinh biết cũng không sao, Phúc Sinh sẽ nhớ mối ân tình
này của tôi. Nếu cô ấy không nói ra cũng không sao, trong lòng Phúc Sinh sẽ không có sự ám ảnh này.
Tôi vỗ vai Mai Sơn: “Cậu tìm được cô bạn gái nghĩa khí đấy. ở bên cạnh cô bạn gái thế này sẽ không khi nào cảm thấy mệt mỏi cả”.
Mai Sơn cười vô cùng rạng rỡ. Mai Tử lại thể hiện tinh thần nghĩa khí của mình lần nữa, cô ấy hẹn Phúc Sinh tới Tử Đằng Trà Lâu.
Buổi chiều hôm ấy, Phúc Sinh ngủ ngon lành dưới ánh nắng mặt trời ấm áp trong Tử Đằng Trà Lâu.
Trong mảnh sân yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng dừng bước chân.
Lần đầu tiên tôi có cơ hội được ngắm nhìn cô ấy thật kỹ.
Phúc Sinh không phải là người đặc biệt xinh đẹp, nhưng làn da cô ấy
vô cùng trong trẻo dưới ánh mặt trời, không tì vết, non mềm như quả
trứng gà luộc vừa bóc vỏ. Nói chung, trong mắt tôi cô ấy rất xinh đẹp.
Tôi ngồi bên cạnh cô ấy, ngắm cô ấy ngủ ngon lành, cảm giác chỉ nhìn
thôi cũng không đủ. Mà không phải là nhìn không đủ, mà nhìn tới mức nuốt nước bọt. Một cô gái thuần khiết thế này cơ mà! Quyết định rồi, cô ấy
là của tôi!
Tôi về nhà vòng vo hỏi Vy Tử xem con gái thích hoa gì – Cô ta cảnh
giác trả lời tôi: “Anh muốn tặng hoa cho Phúc Sinh à? Anh phải tặng em
trước chứ”.
“Em thích hoa gì?”.
Mắt Vy Tử sáng lên: “Hoa hồng, chỉ cần một bông thôi. Một lòng một dạ”.
“Ừ, anh sẽ tặng nó cho Phúc Sinh”.
“Hạ Trường Ninh, anh ép người quá đáng!”.
Tôi thở dài: “Vy Tử, chúng ta không thể, hiểu chứ?”.
Cô ta gườm gườm lườm tôi sau đó truyền đạt lại ý của Đinh Việt, đồng thời nói kế hoạch của cô ta cho tôi nghe.
Tính toán được lắm, để tôi nhân cơ hội này nhảy vào, việc lợi dụng
này không làm không được. Lúc nhìn thấy Đinh Việt, nắm đấm của tôi đã
lao tới không kiểm soát. Tôi có thể tưởng tượng được nỗi đau của Phúc
Sinh. Sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy hơn nữa. Loại đàn ông nhìn thì có vẻ chân tình nhưng lại khiến Phúc Sinh rơi xuống địa ngục như Đinh
Việt, tôi coi thường!
Nhưng tôi nghĩ, sớm muộn gì cô ấy cũng phải đau khổ một lần, một lần là được rồi. Có thể tôi rất ích kỷ khi nghĩ rằng,
Phúc Sinh bây giờ rất cần một vòng tay ấm áp, theo đuổi cô ấy sẽ đỡ mất
công hơn. Vì thế tôi chấp nhận lời nói dối của Đinh Việt. Tôi coi thường anh ta và nghĩ, cho dù anh ta muốn từ bây giờ trong lòng Phúc Sinh luôn có chỗ cho anh ta, thì tôi nhất định sẽ khiến hình ảnh ấy biến mất hoàn toàn trong tim Phúc Sinh.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, ngoại hình Phúc Sinh chỉ bình thường, tính cách cũng không hoạt bát. Tại sao tôi phải tốn nhiều công sức thế này
chứ? Có thể là mỗi lần trêu cô ấy tâm trạng tôi đều rất vui, có thể là
do Phúc Sinh hiền lành, ngây thơ như một chú thỏ trắng, khiến tôi có ham muốn dang tay bảo vệ cô ấy. Có thể… tôi cũng không biết nguyên nhân vì
sao nữa. Nói chung, tôi bị cô ấy hấp dẫn rồi. vỏ quýt dày có móng tay
nhọn, Phúc Sinh chính là kiếp nạn đã được định sẵn trong cuộc đời tôi.
Tiếp theo đó tôi đã đặt ra hàng loạt kế hoạch, tôi nghĩ lần này Phúc Sinh chắc chắn sẽ cảm động.
Chiến lược vượt trội kẻ địch, chiến thuật mê hoặc kẻ địch, tôi nghĩ không còn gì sơ hở.
Khi nhận bông hồng từ tay tôi Phúc Sinh vô cùng cảm động, tôi đắc ý lắm, nhưng gương mặt vẫn rắn lại chứ không hề mỉm cười.
Lúc cô ấy lên xe và chủ động mời tôi ăn cơm, tôi có liếc nhìn cô ấy.
Tối qua tôi đã nói, tặng hoa rồi mời cô ấy ăn tối, tôi đều đạt được một
cách dễ dàng. Xem ra, đánh trận và những chuyện giữa nam và nữ cũng
chẳng có gì khác biệt, đều cần phải có sách lược. Trước đây những cô gái tôi liếc nhìn một cái là ngoan ngoãn lại gần, chắc chắn không phải tình cảm thật, đó đều là vì gia sản và thân phận của Hạ Trường Ninh này.
Một ngày mai tươi sáng đang bày ra trước mắt tôi, mặc dù là đêm tối nhưng tôi lại nhìn thấy ánh sáng sắp le lói rồi.
Điều tôi mong muốn nhất đó là cô ấy chỉ buồn một lúc rồi mọi chuyện
sẽ qua đi. Nhưng tôi lại quên mất Vy Tử làm nghề gì, cô ta biết hành
tung của tôi, cuối cùng lại chơi tôi một vố quá đau, khiến tôi có nỗi
khổ tâm mà không thốt ra được, không còn mặt mũi nào nữa.
Điều căm hận nhất là, cô ta nhân cơ hội này đã nói ra tất cả.
Phúc Sinh không khóc, cô ấy bình tĩnh nhìn tôi.
Ánh mắt ấy còn đáng thương hơn ánh mắt của con chó ghẻ của tôi. Dường như bản thân cô ấy không biết nếu cô ấy không khóc được thì sẽ giữ kín
trong lòng mà sinh bệnh, nhưng tôi biết điều đó. Làm sao tôi có thể để
cô ấy đi về một mình vào lúc này được cơ chứ? Mặc kệ cô ấy nhìn tôi thế
nào, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là tôi phải nhìn thấy cô ấy khá hơn
đã.
Tôi muốn cô ấy khóc thật to. Phúc Sinh chớp mắt, không có lấy một
giọt nước mắt, thần thái nhìn rất bình thường, nhưng gương mặt lại trắng bệch ra. Đôi mắt nhìn tôi không chớp.
Bất giác tôi nhớ tới rất nhiều người do bị shock quá nên tinh thần
phân liệt. Tôi vô cùng hoảng sợ, nếu cô ấy mà không chịu khóc thì tôi
phải đưa cô ấy tới bệnh viện. Không ngờ câu nói ấy của tôi lại khiến cô
ấy bật khóc. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu cô ấy không sợ đau tay thì tôi
cứ mặc cho cô ấy đánh đấm.
Đưa Phúc Sinh về nhà tôi vẫn còn lo cô ấy đến nhà nhưng không vào.
Phúc Sinh nghi ngờ tôi còn có âm mưu khác. Tôi nghĩ, qua những chuyện
này chắc cô ấy càng ghét bỏ tôi hơn.
Có điều, nhìn cô ấy về nhà rồi, tôi bật cười. Tôi đã nói trước với bố mẹ cô ấy rồi, chắc chắn mẹ cô ấy sẽ nói cho cô ấy biết chuyện, tôi
không cần phải lo lắng nữa. Hơn nữa, tôi đã giúp cô ấy điều tra tin tức
về Đinh Việt, cô ấy xé cả hợp đồng đi rồi, nhưng bản của tôi vẫn còn.
Bất kể thế nào đi nữa cô ấy vẫn phải làm bạn gái của tôi trong ba tháng.
Ba tháng mà còn không cưa đổ được một cô gái ngây thơ sao?
Buổi tối, anh trai cả của Vy Tử gọi điện tới, tức giận nói với tôi:
“Hạ Trường Ninh, cậu quên ơn sao? Cậu quên ngày đầu cậu mở công ty ai
giúp cậu rồi hả? Cậu dám đối xử với Vy Tử nhà tôi thế sao?”.
“Em không yêu cô ấy, chuyện này đâu phải anh không biết”.
Anh trai Vy Tử thở dài rồi nói tiếp: “A Ninh, lão gia biết chuyện
rồi. Cậu thừa biết ông cưng Vy Tử nhất, ông muốn gặp bạn gái của cậu,
cậu dẫn cô ấy tới cho ông xem mặt. Người làm anh như tôi nhắc nhở cậu
trước một tiếng đấy”.
Xem cái gì chứ, tính cách lão gia nóng như lửa, bênh con chằm chặp,
lần này thì tôi thực sự đau đầu rồi. Bây giờ làm sao dám dẫn Phúc Sinh
đến gặp ông chứ?
Đừng nói không dám, mà còn cần Phúc Sinh gật đầu đồng ý nữa mới được. Ánh mắt tôi liếc nhìn bản hợp đồng, tôi không nhịn được cười. Lần này
phải dựa vào nó rồi.
Tôi phải nghĩ ra cách nào đó để Phúc Sinh chủ động một chút nhỉ? Cách tốt nhất là để cô ấy tự đề nghị, tôi thuận lợi thực hiện, mọi chuyện
đều êm xuôi. Chuyện này khác gì chuyện cười chứ, làm gì có chuyện cô ấy
đồng ý?
Nghĩ tới đây tên cô ấy bật ra từ miệng tôi như có cảm giác muốn ăn
tươi nuốt sống vậy. Cô ấy là viên đậu Hà Lan nhai không vỡ, nấu không
nát! Nhưng tôi lại có cảm giác muốn nhai mà ăn chứ!
Có lúc vỏ quýt dày phải có móng tay nhọn, tôi muốn nhai hạt đậu đồng
này, nhưng cũng phải đưa nó vào miệng mới được. Tình hình thực tế là khi tôi nắm chắc mọi chuyện rồi và muốn đi tìm cô ấy thì cô ấy đã không còn ở đó nữa.
Cô ấy đã rời xa thành phố này, bố mẹ cô ấy thở dài và nói cô ấy bị ám ảnh tâm lý nên muốn thay đổi môi trường sống. Cô ấy tới nhà chú thím ở
vùng Đông Bắc, nghe nói nơi đó có những cánh rừng bạch dương bạt ngàn,
mùa đông sẽ có những bông tuyết tinh khiết, chỉ cần gõ tan băng là những con cá dưới sông sẽ nhảy vọt lên.
Bố mẹ cô ấy cứ ấp a ấp úng, ánh mắt nhìn tôi như có lỗi, liên tục
mắng Phúc Sinh vì ý định học tiếp của cô ấy không thực tế chút nào. Họ
còn dùng giọng điệu khách sáo của phần tử trí thức nói với tôi: “Phúc
Sinh từ trước đến giờ nhờ cậu chăm sóc, chúng tôi cũng vô cùng cảm
kích”.
Mặc dù nói thế nhưng trong những lời họ nói tràn đầy sự bất
lực và khẩn cầu. Hai người họ yêu con gái, Phúc Sinh thì ương ngạnh nhất quyết không chịu nhận lời yêu tôi, vì thế họ chắc chắn sẽ đứng về phía
con gái.
Là tôi nói cho họ biết “tin chết” của Đinh Việt. Họ nghe xong liền
nhờ tôi sắp xếp ổn thỏa việc này. Lúc đó có thể họ coi tôi là cái cọc để Phúc Sinh bám lấy, hy vọng tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy, có thể để cô ấy
nguôi ngoai nỗi nhớ Đinh Việt, không ngờ Phúc Sinh lại ra đi.
Tôi cũng không ngờ Phúc Sinh lại dứt khoát như thế. Cô ấy không quên
được Đinh Việt, hay cô ấy muốn tránh mặt tôi? Tôi mong muốn kết quả là
vế sau. Dù sao cảm giác tránh mặt tôi vẫn còn thoải mái hơn nỗi nhớ Đinh Việt.
Trong lòng tôi thực sự rất khó chịu khi cô ấy lại bỏ đi sớm thế, bao
nhiêu kế hoạch tôi đã nghĩ sẵn mà chưa kịp thực hiện thì cô ấy đã đi
rồi, quá lãng phí tâm huyết của tôi. Sự ra đi của Phúc Sinh giống như
trời đang nóng được dội một gáo nước lạnh, khiến cái đầu nóng sốt của
tôi tỉnh táo hẳn.
Lúc biết tin tôi thực sự rất hụt hẫng, cảm giác trống trải trong lòng khiến tôi không còn tinh thần làm gì cả. Tôi thực sự chán ghét cảm giác này, nhất định tôi phải tìm được cô ấy.
“Phúc Sinh tới nhà chú thím nó cho khuây khỏa cũng tốt, nó định thi nghiên cứu sinh ở đó”.
Lúc nhắc tới chú thím Phúc Sinh, bố cô ấy có phần né tránh không nhắc tới thành phố nơi họ ở, tôi cũng không truy hỏi. Chuyện này quá đơn
giản, bố cô ấy chỉ có một người anh em, nhờ bạn bè điều tra một lúc là
ra.
Tôi mỉm cười và lịch sự hỏi, bố mẹ Phúc Sinh vội vã trả lời một câu
hỏi không liên quan lắm: “Hai bác muốn nó thi trường trong thành phố
thôi, có ai biết nó có thi đỗ hay không chứ”.
Tôi hàn huyên mấy câu
nữa rồi về. Câu trả lời không phải là đáp án này khiến tôi hiểu nỗi lòng của những người làm bố làm mẹ. Chắc chắn Phúc Sinh đã nói cho bố mẹ cô
ấy biết tuyệt đối không bao giờ cô ấy thích Hạ Trường Ninh tôi, nếu
không thì bố mẹ cô ấy không giấu kín mọi chuyện tới vậy?
Lúc đi ra khỏi ngõ, tôi đứng lại dưới gốc cây ngô đồng một hồi. Bao
lần đưa Phúc Sinh về nhà, đứng nhìn theo bóng cô ấy, cái đuôi tóc cứ lắc qua lắc lại giống như một chú chim sẻ ra oai. Cô ấy chưa bao giờ quay
đầu lại nhìn tôi, sau này, cô ấy có quay đầu lại không?
Tôi gọi điện cho Mai Tử. Không phải tôi muốn hỏi cách liên lạc với
Phúc Sinh, cũng không phải muốn biết cô ấy tới nơi nào ở Đông Bắc, tôi
chỉ muốn xác nhận một việc, liệu cô ấy có quay đầu lại?
“Đừng hỏi em, em đau lòng lắm rồi, không ngờ em lại nghe tin này từ miệng anh!”. Mai Tử tức giận nói.
“Anh cũng đau lòng lắm, tối nay cùng Mai Sơn uống rượu với anh nhé”.
Ngay cả Mai Tử mà cô ấy cũng giấu, lần này ra đi quyết tâm quá. Cô ấy
không quay đầu lại, tôi chỉ còn cách đuổi theo cô ấy mà thôi.
Dù có đi đâu xa thì nơi này vẫn là nơi cô ấy lớn lên từ tấm bé. Dù có đoạn tuyệt thế nào, nơi đây vẫn còn bố mẹ và bạn bè cô ấy. Câu ấy nói
thế nào nhỉ? Hòa thượng chạy nhưng chùa sao chạy được.
Tôi cần phải xiết chặt tấm lưới này lại mới được.
Tôi đã thành công trong việc hẹn Mai Sơn và Mai Tử ra ngoài, để họ
thấy được bộ dạng thảm hại của tôi thế nào. Có thể khi Mai Tử liên lạc
với cô ấy, sẽ kể cho cô ấy nghe, ngày này tháng này năm này sau khi cậu
đi, Hạ Trường Ninh đau đớn, tuyệt vọng thế nào, chỉ biết uống rượu để
giải sầu thiên thu. Có lẽ, một ngày nào đó sau này, chuyện nhỏ này sẽ
trở thành điều khiến trái tim cô ấy cảm động.
“Hạ Trường Ninh tôi có chỗ nào không xứng với cô ấy chứ?”.
Mai Tử cười, bàn tay cầm cốc trà khẽ run run: “Ai bảo anh ngay từ lúc vừa bắt đầu đã khiến cô ấy nghĩ anh là tên lưu manh đầu óc ngu si, tứ
chi phát triển, thích giở trò chứ”. Tôi nhớ tới Đinh Việt, bất giác “hừ” một tiếng coi thường. Cao hơn tôi, đẹp trai hơn tôi thì không phải lưu
manh chắc?
“Tôi đợi cô ấy”. Khi nói câu này tôi hy vọng nó có thể tới được tai
Phúc Sinh. Nhưng khi lời đã nói ra, tôi mới thực sự cảm thấy nó đúng với tâm trạng của mình bây giờ. về tới nhà, tôi đứng trên tầng thứ ba mươi
ba, gió thổi từ bốn phương tám hướng tới, những ngôi sao trên bầu trời
sáng lấp lánh, dường như ở sát cạnh bên tôi. Những chiếc ô tô ở dưới đất giống như những con gián, đang lầm lũi lủi đi thật nhanh.
Đêm khuya ở thành phố yên tĩnh lạ thường, gương mặt Phúc Sinh hiện ra trong tâm trí tôi rõ nét hơn bao giờ hết. Tôi nhớ lại hình ảnh cô ấy
cắn môi dưới khi đưa tay đón lấy bông hồng, gương mặt vô cùng cảm động
và dịu dàng. Nói tôi là lưu manh à? Khi xuất hiện trước mặt cô ấy một
lần nữa nhất định tôi sẽ là quân tử. Cũng có thể là ngụy quân tử, chỉ
cần cô ấy thích là được.
Sách trong phòng đọc của tôi phần lớn là sách quân sự và một số sách chuyên ngành. Tôi mở ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ da đen.
“Phàm trọng ngoại giả chuyết nội”. Được trích dẫn trong sách Liệt tử
thiên Hoàng đế, có nghĩa là ai coi trọng bề ngoài thì nội tâm nhất định
sẽ kém cỏi.
“Vô tham nghiệm nhi tất chi giả, ngu dã; Phất năng tất nhi cứ chi
giả, vu dã”. Trích dẫn từ sách Hàn Phi Tử thiên Hiển học, có nghĩa là
người không hề suy nghĩ mà đã đưa ra kết luận đó là người ngu xuẩn, lấy
một việc không chính xác làm chứng cớ là lừa dối người khác.
“Thanh thanh nhi tiện thể, tú ngoại nhi huệ trung”. Trích dẫn từ Tống Lý Nguyện quy Bàn Cốc tự của Hàn Dũ, dùng để khen ngợi người có thân
hình nhẹ nhàng, ngoại hình thanh tú, lại là thông minh.
“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu san bất thị vân. Thủ
thứ hoa tùng lãn hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân”. Trích từ Ly
tư của Nguyên Chẩn, có nghĩa là trong lòng không có ai sánh được với cô
ấy, thì dù có gặp bao nhiêu người đẹp đi nữa thì cũng không có cảm hứng
gì.
Sau khi Phúc Sinh mỉa mai tôi vô văn hóa, tôi đã sống chết học thuộc
lòng những câu này, luôn muốn vớt vát thể diện trước mặt cô ấy.
Nhớ lại hôm đó khi tôi nói lưu loát mấy câu này trước mặt Phúc Sinh,
vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy khiến tôi bây giờ vẫn còn sung sướng. Không
học nhiều nhưng cũng biết mặt chữ, có ai sinh ra đời là nhớ được mấy câu này đâu?
Tôi mở Tổng tập thi từ Đường Tống, tùy ý lật một trang, đột nhiên
nhìn thấy một câu trong bài Vọng Giang Đông của Hoàng Đình Kiên: “Đăng
tiền tả liễu thư vô số, toán một cá nhân truyền dư” (Trước đèn viết bao
thư, nhưng chẳng có ai để gửi). Bất giác trong lòng có cảm giác buồn
thương vô hạn.
Ném cuốn sổ vào ngăn kéo, tôi ra ngoài châm một điếu thuốc, sau đó dữ tợn nói với chính mình: “Hạ Trường Ninh, mày còn nghĩ tới chuyện mất
thể diện sao? Không cưa được cô ấy, mày là cái thá gì chứ?”.
Em trai khuyên tôi, loại con gái nào chả có, sao anh cử phải theo đuổi Ninh Phúc Sinh chứ?
Phúc Sinh là kiếp nạn của tôi, gặp cô ấy thì chính là cô ấy thôi.
Tôi cũng muốn quên cô ấy lắm, nhưng từ khi cô ấy ra đi, nỗi nhớ của
tôi chưa bao giờ nguôi. Tôi nhớ lúc cô ấy cười, lúm đồng tiền xinh xắn
hiện ra, nhớ cả gương mặt trắng trẻo của cô ấy nữa. ở bên cạnh cô ấy mọi thứ đều trở nên vô cùng thú vị.
Tôi vẫn qua lại với Mai Tử như cũ, cô ấy cũng không biết tin tức gì
của Phúc Sinh. Điều này khiến tôi canh cánh trong lòng. Phúc Sinh thật
quyết đoán, cô ấy muốn cắt đứt mọi liên lạc sao? Tôi nhất định không để
cô ấy được như ý.
Tôi tới Đông Bắc, tìm đến nhà chú cô ấy rồi nhưng lại do dự, tôi sợ
Phúc Sinh sẽ hoảng loạn, nên nghĩ rồi lại thôi, tôi tìm gặp cậu em họ
Phúc Sinh vậy.
Bảo Lâm là một bé trai vùng Đông Bắc rất thật thà, thông minh.
Bảo Lâm biết tôi và Phúc Sinh cùng tới từ một thành phố nên đã kể cho tôi nghe nhiều chuyện về cô ấy. Hình tượng Phúc Sinh trong lòng cậu bé
rất vĩ đại, cái gì cũng biết, vừa xinh đẹp, đáng yêu lại thông minh.
Phúc Sinh trong lòng Bảo Lâm không phải là chú thỏ con mà tôi quen biết
trước đây, cô ấy vô cùng vui vẻ.
Nghe xong tin này tôi quyết dẹp bỏ ý định tới gặp cô ấy, tôi chỉ ở
lại vài ngày rồi trở lại, dù sao gần ngày thi cô ấy cũng phải về.
Bảo Lâm hỏi tôi: “Thành phố của chú có một người ngu dốt rất giàu, chú có quen không?”.
Tôi kinh ngạc.
“Chị cháu nói ông ấy tên là A Đấu, ngu dốt y như Ba Y lão gia, không tin tưởng người khác, đếm tiền giấy bằng đấu đấy!”.
Qua sự miêu tả của Bảo Lâm, cuối cùng tôi cũng đã hiểu Phúc Sinh đang vòng vo mắng tôi. Nhưng tôi rất vui, cô ấy không hề quên tôi. Nóng đầu
một cái tôi lại chạy tới Quế Lâm đợi cô ấy, tính toán cô ấy mà gặp tôi
chắc sẽ cảm động lắm.
Cô ấy đã thực sự thay đổi, xinh đẹp, tự tin, thoải mái bước về phía
tôi, không dùng những lời ác ý nói chuyện, cũng không khiếp sợ đến phát
run. Tôi rất vui trước sự thay đổi của cô ấy, cô ấy đang quên dần nỗi
đau mà Đinh Việt để lại.
Tôi không ngờ tối đó Phúc Sinh đi đổi vé máy bay. Trước khi lên máy
bay cô ấy còn quay lại cười đắc ý với tôi. Tôi gọi điện cho bố mẹ cô ấy, thông báo số máy bay của Phúc Sinh, bố mẹ cô ấy cảm động lắm. Cho dù
Phúc Sinh có trở về trước thì tôi cũng có cách tìm cô ấy. Chiêu này hơi
ác một chút nhưng tôi nghĩ, tôi thật lòng với cô ấy, chắc không có gì
đáng ngại.
Có thể do tôi quá gấp gáp, quá vội vã mong muốn giành được trái tim
cô ấy, nên Phúc Sinh tức quá mà bỏ về. Nghĩ tới việc cô ấy vẫn đang ốm,
tôi lại không vui, ép cô ấy quá cũng không tốt. Không ngờ cô ấy lại quay lại tìm tôi, giây phút ấy khiến tôi nghĩ những cơn gió lạnh mùa đông
cũng thật ấm áp.
Phúc Sinh không phải không có tình cảm, chỉ là cô ấy chưa ý thức được mà thôi. Đúng lúc tình cảm của tôi và Phúc Sinh đang tiến triển từng
ngày thì chồng của Dật Trần xảy ra chuyện, tôi rất buồn. Dù sao Dật Trần cũng là người con gái đầu tiên tôi yêu. Đã bao năm trôi qua tôi và cô
ấy vẫn là bạn tốt.
Lúc đi Hồng Kông, Vy Tử gọi điện cho tôi, thông báo Đinh Việt đã trở về, tôi không an tâm.
Có thể là do rời xa Phúc Sinh nên tôi cảm thấy tinh thần không được phấn
chấn cho lắm. Tôi cười, nói với Dật Trần: “Luật sư Trình đối tốt với em
như thế, em không biết quý trọng sao?”.
Dật Trần lo lắng chau mày: “A Ninh, hay em vẫn tới chỗ anh ở vài ngày nhé. Em kết hôn rồi, cũng đã có con trai bốn tuổi. Em còn lớn hơn Trình Tử Hằng hai tuổi, chuyện này em vẫn chưa chấp nhận được. Có lẽ, đợi khi nào cậu ấy giúp em giải quyết
xong chuyện nhà cậu ấy mới có thời gian bình tâm trở lại. Sau này lại
sống ở hai nơi khác nhau, không chừng chẳng gặp lại nhau nữa”.
Tôi rất muốn Dật Trần có một nơi nương tựa, nhưng cô ấy không có niềm tin vào Trình Tử Hằng. Tôi không nói gì nữa mà dẫn cô ấy về nhà.
Dật Trần ở nhà tôi, Phúc Sinh không hề vui chút nào, nhưng cô ấy vẫn
nhịn. Tôi thì không nhịn được, Dật Trần khuyên: “A Ninh, anh giải quyết
những việc khác thì thông minh hơn em, nhưng chuyện tình cảm, phụ nữ sẽ
hiểu rõ hơn. Anh có muốn thử xem tình cảm của Phúc Sinh với anh như thế
nào không?”.
Đương nhiên là tôi muốn chứ, trong lòng tôi vẫn luôn canh cánh xem
Phúc Sinh đã thực sự quên Đinh Việt chưa. Cô ấy cảm động vì tôi hay thực sự yêu tôi? Thái độ né tránh của cô ấy ngày trước khiến tôi có cảm giác không chân thực, khó nắm bắt.
Trước đây tôi coi thường mấy chiêu này, nhưng sự trở về của Đinh Việt khiến tôi luôn nhớ lại cảnh tượng ấm áp đẹp đẽ khi cô ấy ở bên cạnh
Đinh Việt. Hai người họ nắm tay nhau, trên cổ tay còn đeo sợi dây may
mắn giống nhau, cùng đi ăn ở những quán nho nhỏ, cùng khoác tay nhau đi
trên đường. Tôi hạ quyết tâm thử thách cô ấy một lần. Thấy cô ấy giận,
khóc, tôi đau lòng. Một khi đã yêu thương một người thì không thể chịu
được cảnh cô ấy chau mày. Nhưng tôi cũng rất vui, Phúc Sinh không phải
hoàn toàn chỉ là cảm động. Cô ấy cũng ghen dữ dội lắm.
Nhưng điều tôi muốn không chỉ có thế. Tôi muốn cô ấy yêu tôi cuồng nhiệt. Tôi sợ Phúc
Sinh biết tôi cùng Đinh Việt lừa gạt cô ấy, tôi cũng sợ cô ấy ở bên tôi
chỉ vì cảm động. Việc đầu tiên là tra kết quả thi của cô ấy, tôi biết cô ấy đã thi đỗ. Đằng nào cũng phải xa nhau ba năm, tôi không hề do dự
khích bác cô ấy. Cũng may Trình Tử Hằng đang công tác tại trường Phúc
Sinh học, điều này càng khiến tôi yên tâm hơn.
Thù lao tôi trả cậu ấy là thông tin về Dật Trần, điều kiện là cậu ấy
phải thật lòng với cô ấy. Trình Tử Hằng coi thường đề nghị của tôi nhưng cậu ấy không thể không chấp nhận. Bởi vì Dật Trần lại toàn tâm toàn ý
phối hợp với tôi.
Tin Phúc Sinh bị cướp giật ở Đôn Hoàng là do Trình Tử Hằng nói cho
tôi biết. Tôi thực sự rất giận, một mình cô ấy ở ngoài xảy ra chuyện mà
không hề gọi điện thông báo cho tôi. Trình Tử Hằng còn cười trong điện
thoại: “Không chừng em và Phúc Sinh mới là một đôi. Hay là anh lấy Dật
Trần còn em lấy Phúc Sinh là được rồi”.
Nằm mơ!
Chanh Đa – bạn cùng phòng Phúc Sinh là một cô gái thích mạo hiểm. Tôi âm thầm hẹn cô ấy, cô ấy cảm thấy vô cùng hứng thú. Chanh Đa nói với
tôi: “Em chưa thấy ai theo đuổi bạn gái thế này trong cuộc sống thực. Hạ Trường Ninh, em ủng hộ anh”.
Chỉ cần Phúc Sinh hiểu nỗi khổ của tôi là được rồi.
Chanh Đa dẫn cô ấy tới gặp tôi, tôi biết Phúc Sinh sẽ giận nhưng
không ngờ lại giận tới vậy. Tôi hối hận, cô ấy quá trong sáng, như thế
này có phần hơi quá đáng.
Thấy cô ấy khóc đỏ cả mắt tôi hối hận không kịp. Nhưng mọi việc phát
triển ngoài dự đoán của tôi. Phúc Sinh khẩn cầu tôi không được đi. Suýt
nữa thì tôi nghĩ mình đã nghe nhầm.
Tôi cố gắng kìm nén trận cười sắp bộc phát mà nói: “Con người không
ai hoàn hảo cả. Có lúc anh sợ anh làm sai điều gì đó, sợ rằng hễ làm sai là em lại nói “Hai chúng ta không hợp nhau””. Điều tôi thực sự muốn nói là, nếu một ngày em phát hiện ra Đinh Việt chưa chết, em cũng đừng giận anh.
Tôi luôn trăn trở điều này, tôi luôn muốn nói cho cô ấy biết, nhưng
lại không dám. Mặc dù Phúc Sinh đã chấp nhận tôi nhưng tôi vẫn sợ. Đó
không phải là một lời nói dối nho nhỏ mà nó đã từng là việc khiến cô ấy
đau khổ không dứt được.
Trong lòng tôi chỉ mong Đinh Việt giữ lời hứa, cả đời này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Phúc Sinh.
Cho đến hôm kết hôn, tôi cũng nhìn thấy Đinh Việt đứng trong đám
người nhìn Phúc Sinh. Tôi vô cùng hối hận, hối hận tại sao mình lại để
Phúc Sinh cưỡi Bảo Thạch, ngồi trên cao nhìn ra xa như thế. Cô ấy nhìn
thấy rồi sao?
Vy Tử tới nhà tặng quà, lén lút nói với tôi cô ấy thích Đinh Việt, cô ta muốn Phúc Sinh biết chuyện ấy.
Đương nhiên tôi không muốn, dựa vào cái gì chứ?
Vy Tử cẩn thận nhắc nhở tôi trên cổ tay Đinh Việt vẫn đeo sợi dây may mắn, chưa bao giờ tháo nó ra. Cô ấy nghi ngờ Đinh Việt yêu Phúc Sinh.
Tôi hỏi Vy Tử: “Em yêu Đinh Việt, thế anh ta có yêu em không?”.
Vy Tử lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Anh ấy không nói không thích, cũng chẳng
nói thích. Anh cũng biết anh ấy thường xuyên không ở trong nước mà”.
“Là của em thì nhất định là của em. Em để Phúc Sinh và anh ta gặp
nhau thì giải quyết được vấn đề gì? Phúc Sinh đã là vợ anh rồi”. Tôi tận tình khuyên bảo.
Vy Tử lườm tôi và nói: “A Ninh, trước đây em thích anh thế nào thì
bây giờ em thích Đinh Việt thế ấy. Lần này do Đinh Việt nghe nói Phúc
Sinh lấy anh nên mới đến”. “Mặc kệ anh ta đến hay không, anh đều không
đồng ý. vẫn câu nói cũ, đừng xuất hiện, anh gặp lần nào anh đánh lần
ấy”.
Câu này nói chưa được hai ngày thì tôi và Đinh Việt đánh nhau
một trận. Anh ta ôm Phúc Sinh về nhà tôi thấy là điên lên rồi. Tôi tức
Đinh Việt không giữ lời hứa, cũng tức Phúc Sinh thấy Đinh Việt là không
giữ được bình tĩnh. Sao cô ấy không như những người khác, gặp Đinh Việt
cứ coi như không có chuyện gì đi? Tỉnh dậy lại còn nổi cáu với tôi.
Cô ấy tức giận cũng là điều bình thường, còn tôi tức giận cũng là điều bình thường, tôi mà không ghen mới không bình thường.
Tôi và Đinh Việt đánh nhau, chẳng vì cái gì cả, chỉ là muốn đánh nhau.
Điều duy nhất khiến tôi vui là, cuối cùng tôi cũng đạp anh ta một cái mạnh đến nỗi hồi lâu sau anh ta vẫn không bò dậy được.
Đinh Việt lồm cồm bò dậy và nói: “Cười vui lắm hả? Tại sao Phúc Sinh lại yêu anh? Tôi không ra đi liệu cô ấy có yêu anh không?”.
“Anh có hiểu được Phúc Sinh cần gì không?”.
“Đương nhiên là tôi hiểu. Nếu không tôi sẽ đi sao?”. Đinh Việt trả lời ngắn gọn rồi ngậm miệng.
Giây phút này tôi thấy Đinh Việt thật đáng thương.
Đinh Việt im lặng tới mức khác người. Anh ta nói: “Tôi sẽ đi gặp Phúc Sinh với anh. Anh yên tâm, cô ấy đã lấy anh rồi, tôi tuyệt đối không
phá hoại”.
Tôi cười nhạt: “Cho dù anh có muốn cũng vô ích. Đã năm năm trôi qua trong lòng Phúc Sinh không còn anh nữa”.
Đinh Việt quay lưng lại phía tôi, tôi thấy anh ta lại đứng thẳng lưng thêm một chút nữa. Tôi cũng thấy Vy Tử thật đáng thương. Việc thu âm do Vy Tử làm. Cô và tôi nghe cuộc đối thoại giữa Phúc Sinh và Đinh Việt,
nghe xong cô ta không ngừng khóc và hỏi tôi: “A Ninh, có phải em là đứa
con gái đáng ghét lắm không?”.
Tôi có thể nói gì bây giờ? Chẳng qua những người cô ta gặp đều không
thích tính cách của cô ấy, có thể đợi đến khi cô ta gặp được người thích cô ta thì đã là chuyện khác rồi. Nhưng nghe thấy Phúc Sinh nói yêu tôi, tôi thực sự rất vui.
Lúc Đinh Việt từ trên gác xuống thấy Vy Tử nước mắt lưng tròng, anh ta khẽ sững lại rồi đưa tay lau nước mắt cho Vy Tử.
Suýt chút nữa là tôi lại nổi điên, không thích Vy Tử thì đừng chọc cô ta. Tôi không thích Vy Tử nhưng luôn coi cô ta như em gái trong nhà.
Thấy Vy Tử không từ chối tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi. Chuyện của
hai người họ không cần tôi nhúng tay vào, cứ để tùy duyên phận vậy.
Lúc Đinh Việt lau nước mắt cho Vy Tử tôi nhìn thấy sợi dây may mắn ấy, bắt gặp cái nhìn của tôi, anh ta né tránh.
Tôi lên lầu, thấy Phúc Sinh đã say giấc nồng liền quay xuống bếp, cô
ấy vẫn không ăn gì cả. Nha đầu Phúc Sinh một khi mà ương ngạnh thì cũng
thật đáng sợ, dỗi tôi đến nỗi cả mạng sống cũng không cần.
Tôi gọi cô ấy mấy tiếng liền, giống như đang nói chuyện với mèo. Nghĩ tới hai ngày rồi cô ấy không ăn cơm tôi lo phát sốt lên, đừng có xảy ra chuyện gì là được. Kết quả cũng may, cô ấy bắt đầu ăn, ăn ít nhưng chia làm nhiều bữa, giày vò tôi cả một đêm.
Tôi sớm đã biết một khi cô ấy nắm được cái đuôi của tôi thì không
biết cô ấy sẽ làm mọi chuyện rối tung đến mức nào, nhưng tôi không nỡ để cô ấy buồn thêm nữa. Chuyện của Đinh Việt được làm sáng tỏ, tảng đá lớn trên ngực tôi cũng được cất xuống nhẹ nhàng. Tôi đầu hàng, để Ninh Phúc Sinh ra uy ở nhà là được rồi.
Phúc Sinh làm tặng tôi một chiếc áo bông. Bàn tay mân mê hình con
rồng trên áo, tôi nhớ lại lúc học nghiên cứu sinh cô ấy đã trang trí
ngôi nhà xanh xanh đỏ đỏ, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Phúc Sinh là một cô gái như thế đấy, cô ấy sẽ làm cho trái tim tôi
cảm thấy ấm áp. Tôi chỉ muốn cùng cô ấy sống cuộc sống bình thường, yên
bình, sinh một đứa con trai, cứ như thế cho tới đầu bạc răng long.