Đọc truyện Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé – Chương 24: Bước vào trái tim em một: Thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm
Anh ấy mỉm cười, rồi hôn lên tay tôi rất tình cảm: “Cả đời này, anh sẽ không bao giờ buông tay”.
0o0
“Thập lý mai hoa hương tuyết hải, hữu mai hoa xứ hảo bình lan(*).
Phúc Sinh, chụp ảnh thế này đẹp không?”. Chanh Đa mặc một chiếc áo lông
dày sụ rồi dựa vào đình, nâng nâng bàn tay xòe ra như hoa lan rồi tạo
dáng kiểu các thục nữ cổ đại yểu điệu dịu dàng. Tôi cầm máy ảnh cố nhịn
cười và đáp: “Giá như có rèm trúc nữa thì đẹp”. [(*) Câu thơ của Ngô
Xương Thạc – bậc thầy về thư pháp, kim thạch thời cận đại; nghĩa là “hoa mai mười dặm thơm cả biển thuyết, giữa chốn đầy hoa mai, tựa mình như
nhành lan” (BTV)]
“Tại sao?”.
“Bên dưới có anh chàng đẹp trai nào đó đi qua, cô nương cậu ra sức
cắt đứt dây rèm, rơi vào vị Tây Môn đại quan nhân”. [Ninh Phúc Sinh xỏ
xiên dáng vẻ Chanh Đa giống như Phan Kim Liên chờ Tây Môn Khánh (BTV)]
Chanh Đa trừng mắt nhìn tôi, mấy ngón tay hoa lan đang run rẩy trước
gió: “Chụp ảnh đi, chụp xong bản cô nương đây sẽ ném cậu xuống, Tây Môn
đại quan nhân thì thôi đi, giá mà đập trúng anh Trình thì hay biết mấy”.
Tôi chụp xong liền cười lớn: “Chanh Đa, có cần tớ làm mai, dẫn anh Trình ra sau vườn hoa cho cậu gặp không?
Chanh Đa nhởn nhơ đáp: “Anh ấy chắp tay đứng giữa những đóa hoa mai,
tớ tự nhiên lại gần, anh ấy đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười nhìn tớ… tớ nhất định sẽ đẩy anh ấy xuống đất, rồi hiếp”.
Hai từ cuối cùng nói xong Chanh Đa cũng không nhịn được mà cười phá lên.
Kỳ nghỉ đông Chanh Đa cũng không định về nhà, hai chúng tôi coi như có người bầu bạn.
Sau hôm Trình Tử Hằng tiết lộ âm mưu của Hạ Trường Ninh, theo tính
toán của Tử Hằng, tôi nên quay về và giả vờ ân cần, rồi túm chặt lấy cái đuôi của anh ấy, và Hạ Trường Ninh sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.
Tôi vốn định làm việc theo kế hoạch ấy nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cứ để
cho anh ấy đợi, đợi cho tới lúc phát sốt lên rồi lấy đá tự đập vào chân
mình đi.
Chanh Đa nghe xong liền lắc đầu: “Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc
phụ nhân tâm(40). Phúc Sinh, ngay cả cách vòng vo cậu cũng không cần,
nhất định phải ăn sống nuốt tươi anh ấy. Anh Trình thật gian trá, còn
cậu độc, độc lắm”. [Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc phụ nhân tâm: Ong
vàng kim châm sau đuôi, còn ác độc nhất chính là trái tim phụ nữ (ND)]
Vì thế tôi mời Chanh Đa cùng đi du lịch Cô Sơn, thưởng mai, hâm rượu. Giá phải trả là khi mời Hạ Trường Ninh vào hũ, trong hũ phải có hai con ong vàng.
Chanh Đa trừng mắt nhìn tôi: “Cậu lại muốn làm người yếu đuối? Còn tớ làm người xấu?”.
Tôi kéo tay cô ấy lắc lắc làm nũng: “Không phải tớ yếu đuối mà tớ làm thỏ trắng, ngây thơ, thuần khiết”.
“Nếu như Hạ Trường Ninh không tới trường tìm thì sao?”.
Tôi ngẩng cao đầu, hùng hồn nói: “Tớ đang độ tuổi thanh xuân phơi
phới, còn hai năm nữa sự nghiệp học hành mới xong. Cậu xem, trong ngoài
trường cỏ thơm um tùm, cúi người khẽ ngắt chắc cũng được một nhành cỏ
tiên, như thế cũng đủ no ấm qua ngày rồi, tớ vội cái gì chứ?”.
Chanh Đa thở dài: “Xem kìa, đây chính là một cô gái hung hăng cậy có
chỗ dựa. Cậu chắc chắn anh Hạ nhà cậu sẽ giữ thân như ngọc cả đời này
chứ?”.
Tôi hậm hực ngắt một nhành mai, rồi vò nó nát bươm: “Cái tên này
những thứ khác không nói, chỉ có một điểm đó là, không đạt được thì
quyết không dừng lại”.
Thế nhưng, sự thật chứng minh tôi đã đánh giá quá thấp Hạ Trường Ninh.
Suốt kỳ nghỉ đông tôi và Chanh Đa ở trong ký túc viết báo kiếm tiền
nhuận bút, ngày ngày chờ đợi Hạ Trường Ninh lo lắng tới trường tìm. Kết
quả tới ngày ba mươi mà vẫn không thấy anh ấy đâu.
Tôi và Chanh Đa ngồi trong phòng dùng bếp cồn hâm nóng rượu vang,
cùng nhau uống. Hành lang yên tĩnh lạ thường, Chanh Đa lại thở dài: “Mẹ
nó, thê lương thế! Tớ phải gọi về nhà để cảm nhận chút hơi ấm tình thân
đây”.
Tôi cũng muốn gọi điện thoại.
Lần lượt gọi cho bố mẹ, bà ngoại, ông ngoại, sự quan tâm không thể nói hết thành lời, tôi bỗng vô cùng nhớ nhà.
Nhưng đại sự không thể quên, tôi gọi điện cho Mai Tử, sau một vài lời hỏi thăm, chưa đợi tôi hỏi Mai Tử đã vội báo cáo tình hình: “Phúc Sinh, Hạ Trường Ninh mùng chín Tết kết hôn rồi, cậu còn không mau về cướp rể
đi”.
Cái gì? Tôi bị shock suýt ngất. Không phải Trình Tử Hằng đã nói… “Ờ,
chúc mừng thay tớ với nhé, tớ sẽ gửi vào tài khoản của cậu năm nghìn tệ, cậu trả lại anh ấy giùm tớ, cho tớ gửi lời cảm ơn”.
Mai Tử sững lại, sau đó dò hỏi tôi: “Phúc Sinh, cậu thực sự không để
tâm chứ?”. Tôi cười nhạt: “Ừ, tớ có bạn trai ở trường rồi?”.
“Thật á?”.
“Thật, vì thế nghỉ đông tớ mới không về nhà”.
Mai Tử vô cùng thất vọng: “Phúc Sinh, cậu buông Hạ Trường Ninh dễ
dàng vậy sao?”. “Tớ cũng buông Đinh Việt rất dễ dàng còn gì! Con người
mà, ai bảo cả đời chỉ có thể yêu một người đâu. Qua rồi thì thôi. Lẽ nào tớ phải làm mẹ kế của con trai anh ấy thật sao?”. Mai Tử im lặng.
Đặt điện thoại xuống, tôi cười gian, con át chủ bài trong tay tôi,
tôi sợ cái gì chứ? Còn mua chuộc Mai Tử lừa tôi một lần nữa sao, tôi
không tin đâu.
Sáng sớm mùng một Tết, tôi bị điện thoại đánh thức dậy, mơ mơ màng
màng nghe điện thoại, là Trình Tử Hằng gọi tới. Giọng anh ấy cũng rất
mệt mỏi: “Phúc Sinh, anh giúp em lần cuối, Hạ Trường Ninh tới trường tìm em đấy”.
Tôi sảng khoái tinh thần hẳn, sung sướng hỏi: “Là thế nào ạ?”.
Trình Tử Hằng cười: “Tỉnh rồi à? Phúc Sinh, em thuận theo anh ấy đi! Anh chưa tỉnh ngủ, đừng làm phiền anh”.
“Hả?”.
Trình Tử Hằng cúp máy.
Tôi sững lại vài giây rồi sung sướng nhảy tới giường của Chanh Đa gọi cô ấy dậy: “Chanh Đa, anh ấy tới rồi, anh ấy tới thật rồi”.
Chanh Đa vẫn chưa tỉnh ngủ, cô đập đập tay tôi nói: “Đi treo một chậu máu chó đen trên khung cửa”.
Tôi cười ngây ngô: “Biết rồi, đóng cửa thả Chanh Đa ra”.
Tôi quay người nhảy từ trên giường cô ấy xuống, nhanh nhẹn mặc quần
áo, trang điểm, trong lòng phơi phới. Tôi nhớ anh, đúng, nhớ lắm. Trong
đầu tôi bây giờ tràn ngập hình ảnh tôi và anh ấy gặp nhau, hình ảnh ấy
đã diễn thử hàng vạn lần trong tâm trí tôi, bây giờ kịch hay sắp bắt đầu rồi!
Đột nhiên tôi lại có cảm giác không chắc chắn, tôi vén màn hỏi Chanh
Đa: “Tớ thực sự phải giả vờ bình tĩnh để chúc mừng anh ấy sao?”.
Chanh Đa bị tôi làm ồn tới mức phát bực, cô ấy trợn tròn mắt nhìn
tôi: “Đương nhiên. Chả nhẽ cậu nhảy cẫng lên nói nhớ anh ấy à?”.
Tôi run người, đối phó với loại người lưu manh như Hạ Trường Ninh thì nhất định phải mạnh tay! Tôi nắm chặt tay!
Ngồi đợi cũng không yên, tôi lại gọi điện thoại cho Trình Tử Hằng:
“Anh Trình! Tỉnh dậy đi, khi nào Hạ Trường Ninh tới? Anh ấy đã nói gì
với anh?”.
Trình Tử Hằng bật cười thành tiếng: “Phúc Sinh, em cứ làm theo kế
hoạch của em không được sao? Em tương kế tựu kế ép cậu ấy tới bắt người
rồi lẽ nào em vẫn chưa nghĩ kỹ nên đối phó với cậu ấy thế nào sao?”.
Mặt tôi đỏ bừng, lí nhí đáp: “Em đã định nói chúc mừng với anh ấy”.
Trình Tử Hằng thở dài: “Chỉ thế thôi? Anh còn tưởng em phải bắt anh ta quỳ xuống nhận tội chứ”.
“Em có nghĩ thế đâu”.
“Hạ Trường Ninh chỉ hỏi anh xem có phải đã thành đôi với em không thôi”. Trình Tử Hằng chậm rãi đáp. “Anh trả lời thế nào?”.
“Anh có thể trả lời thế nào? Anh không động đến anh ta! Con người anh ta có nói đạo lý đâu, chả nhẽ em không biết? Anh về nhà rồi, không ở
trường đâu. Em cứ tùy cơ mà hành sự! Phúc Sinh, nếu anh là em thì anh sẽ tìm một chỗ mà trốn, không gặp thì tốt hơn. Hạ Trường Ninh đang tức
điên đấy”.
Tôi không trốn! Tôi “hừ” một tiếng, muốn gài bẫy tôi à, âm mưu bại lộ rồi còn tức cái nỗi gì? Lần này mà không xơi tái anh ấy thì sau này
đừng hòng có cơ hội trở mình. Tôi không sai, tôi không làm gì sai cả.
Tôi giữ vững niềm tin một lần nữa.
Từ hôm nay trở đi, tôi ra vào đều rất cẩn thận, đi ra ngoài ăn cơm,
đi siêu thị mua đồ cùng Chanh Đa tôi luôn giữ vững tinh thần cảnh giác,
tai mắt nghe ngóng nhìn ngó xung quanh, tuyệt đối không lơ là cảnh giác.
Tôi đã nghĩ không biết bao nhiêu lần rồi, anh ấy sẽ xuất hiện theo
cách nào, anh ấy sẽ đợi tôi ở dưới tầng một ký túc, anh ấy sẽ gọi điện
thoại cho tôi… cách nào tôi cũng đã từng nghĩ tới và cùng Chanh Đa nghĩ
đủ mọi cách ứng phó. Trong lòng tôi cầm chắc rằng khi gặp Hạ Trường Ninh tôi tuyệt đối sẽ không manh động.
Nhưng mãi mà anh ấy không xuất hiện.
“Chanh Đa, có phải tớ đánh giá anh ấy thấp quá không? Anh ấy thực sự không đến! Chắc chắn anh ấy không để tâm tới tớ như thế”.
Tôi bắt đầu than thở.
Chanh Đa vỗ vai tôi an ủi: “Không đến thì thôi, dù sao xung quanh cỏ thơm còn xanh rì”. Tôi thở dài: “Cỏ đã héo lâu rồi”.
“Khà khà, thôi đi, Phúc Sinh. Bạn học tớ tổ chức party ở nhà, đi cùng với tớ cho vui đi”. Tôi không muốn đi, hứng thú khi mới bắt đầu kế
hoạch đã bay biến hết cả rồi.
Chanh Đa mặc kệ, cô ấy vẫn cố gắng lôi tôi đi cùng.
Chắc Chanh Đa ở trong ký túc lâu quá nên phát chán, suốt dọc đường cô ấy rất vui, luôn miệng nói: “Phúc Sinh này, từ trước tới giờ tớ chưa
thấy ai yêu đương như cậu đâu, có lắm kiểu thế không biết”.
“Đó là vì chúng ta là người bình thường, thế giới của Hạ Trường Ninh và chúng ta hoàn toàn khác nhau”.
Cô ấy chớp chớp mắt rồi nói tiếp: “Nếu như có thể yêu thế này một lần thì đời này cũng đáng”.
Bất giác tôi bật cười, chuyện tình yêu này nếu kể cho người khác nghe thì
người ta cảm thấy lãng mạn, nhưng chuyện xảy ra với mình thì không như
thế. Có lẽ sau này nhìn lại mới phát hiện ra nó lãng mạn biết chừng nào.
Tôi nhớ lại lần xem mặt buồn cười của tôi và Hạ Trường Ninh, nhớ lúc
anh ấy bám dai lấy tôi như kẹo kéo, nhớ lúc anh ấy tới Đông Bắc đón tôi, và nhớ cả những điều nhỏ nhặt nhất khi hai chúng tôi ở bên nhau nữa.
Khi yêu Đinh Việt thì mọi thứ rất bình thường, tan ca cùng nhau ăn
cơm, không có gì khác so với những đôi đang yêu khác. Chỉ có yêu Hạ
Trường Ninh là không giống. Tôi nhớ lại chuyện anh ấy nhờ vả Trình Tử
Hằng chăm nom tôi, trong lòng có chút phiền não nhưng cũng cảm thấy vô
cùng ấm áp.
Tôi không quay về vì không muốn anh ấy đắc ý, anh ấy thực sự giận tôi rồi sao? Tôi nhớ lại những gì anh nói, anh muốn tôi thật lòng, anh muốn thấy tôi lo lắng cho anh, tôi thực sự muốn nghe lời Trình Tử Hằng, cúi
đầu trước anh ấy. Nghĩ tới chuyện tôi không về khiến anh tức giận trong
lòng lại có cảm giác đau xót, tôi đối xử với anh thực sự hơi quá đáng!
“Nghĩ gì thế?”.
“Nghĩ… mai tớ về”.
Chanh Đa ngạc nhiên tột độ: “Không phải cậu đã bày kế bắt anh ấy
khuất phục sao?”. Tôi cười đau khổ: “Chanh Đa, anh ấy thực lòng đối tốt
với tớ. Anh ấy không tới tìm tớ chắc chắn là do quá tức giận, nghĩ rằng
tớ không coi anh ấy ra gì. Thực ra, tớ tức anh ấy vì luôn gài bẫy tớ
thôi. Anh ấy muốn tớ lo lắng vì anh ấy, tớ sẽ thể hiện cho anh ấy xem”.
Chanh Đa gật đầu: “Phúc Sinh, cậu đã bao giờ nghĩ rằng Hạ Trường Ninh
luôn không xác định được cậu có thực sự yêu anh ấy hay không chưa?”.
Nhưng viên đá anh ấy dùng để thử tôi cứng quá, chui đâu ra đứa con
trai mấy năm trước, một cô bạn gái đã từng mặn nồng, tôi thực sự không
thể chấp nhận được. Nếu nói tôi không đủ yêu anh, tôi thừa nhận, nhưng
trong lòng vẫn luôn có vướng mắc. Tôi không chịu nổi khi Hạ Trường Ninh
đối xử tốt với người phụ nữ khác. Nghĩ lại chuyện năm ngoái trong lòng
tôi lại khó chịu. Anh ấy trọng tình nghĩa, còn tôi thì sao? Dật Trần ở
lại nhà anh ấy, tôi điên không chịu được. Sao anh ấy không nghĩ tới cảm
giác của tôi? Sau đó lại kiếm đâu ra đứa con trai của Dật Trần để thử
tôi nữa. Có cách thăm dò thế này sao? Tôi chỉ là một người bình thường,
tôi cũng rất thực tế. Cho dù không nghĩ tới những điều kiện bên ngoài
của Hạ Trường Ninh, chỉ cần dựa vào sự do dự của anh ấy cộng thêm con
trai của Dật Trần cũng khiến tôi co vòi vào trong cái vỏ của mình rồi.
“Đừng nghĩ nữa, đi thôi. Sau này có cơ hội thì nói thẳng với anh ấy
là được rồi. Con gái mà, ai gặp phải chuyện thế này mà chẳng do dự?”.
Chanh Đa kéo tôi lên lầu và bấm chuông.
Hạ Trường Ninh đã xuất hiện như thế trước mắt tôi, anh lặng lẽ đứng
dựa cửa nhìn tôi. Tôi nhìn thấy nụ cười trên môi anh ấy, nụ cười này…
tôi hận không thể đá cho anh ấy một phát! Cả người tôi bỗng nhiên ngã
chúi vào lòng anh ấy. Chanh Đa cười ha ha đằng sau: “Tớ đi nhé, Phúc
Sinh”.
“Chanh Đa!”.
Tôi bực mình quay đầu lại, chỉ còn nhìn thấy bóng cô ấy.
“Hạ Trường Ninh, anh thật đê tiện!”. Tôi nghiến răng đá anh. Vô gian đạo, đây mới là vô gian đạo!
Anh ấy nhảy sang một bên tránh, không nén được cười: “Kế hoạch thất
bại thì cũng không cần tức thế chứ, không phải anh đến rồi sao? Không
như em mong muốn sao?”. Anh ấy mỉm cười nhưng hai cánh tay không dừng
lại, tôi hét toáng khi anh ấy nhấc bổng tôi lên, hai chân không chạm
đất. Gương mặt Hạ Trường Ninh ở phía dưới tôi, tôi há miệng nhổ đầy nước bọt vào anh ấy.
“Mẹ kiếp! Ghê gớm thật”. Hạ Trường Ninh mắng một câu rồi xách tôi vào phòng như cầm tập tài liệu, cúi mặt xuống rồi đè tôi lên ghế sofa.
“Hạ Trường Ninh, anh là đồ con lợn!”. Thục nữ cái gì chứ, tôi cóc làm nữa.
Cái mông của tôi đã phải chịu một cú vỗ đau điếng: “Càng ngày càng
không ra sao nữa! Dùng chân đá, còn nhổ nước bọt. Ninh Phúc Sinh, hôm
nay mà không giải quyết em chắc có ngày em đá anh mất!”.
Tôi hận anh ấy, lúc bơi cũng không cần dùng chân đạp mạnh thế này!
Tay anh ấy vẫn liên tục giáng xuống, cách một lớp quần bò mông vẫn cảm
thấy đau. Bây giờ, những lời chửi bậy đều lục tục kéo nhau ra ngoài hết.
“Còn cứng đầu à, ông đây không khách khí nữa”. Hạ Trường Ninh phẫn nộ nói.
Tôi sững lại, chỉ biết há hốc miệng. Tôi gài bẫy cả ngày cuối cùng
anh ấy vẫn thắng! Anh ấy vẫn có lý lẽ hùng hồn? Anh ấy vẫn khí thế hừng
hừng được?
“Hạ Trường Ninh! Anh dám đánh tôi, tôi không cần anh nữa!”.
Hạ Trường Ninh dừng tay, cười lạnh lùng: “Cứng cánh rồi phải không? Em không cần, anh cần”.
Anh ấy lột áo khoác của tôi ra giống như lột bắp ngô vậy, tay anh ấy túm lấy áo len rồi kéo ngược lên trên.
“Em sai rồi, em sai rồi”. Tôi liến thoắng nhận lỗi, có chết cũng không để anh ấy cởi quần áo của tôi.
“Sai rồi?”.
“Ừ”.
“Nói to lên!”.
Tôi gào to: “Em sai rồi, không chơi nữa”.
“Chơi? Ai chơi với em?”.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, thấy đôi mắt anh ấy ngấn lệ, mơ màng.
Chợt cảm thấy đau lòng, liền mềm lòng hỏi anh ấy: “Anh muốn cưỡng bức em à? Là thật à?”.
Hạ Trường Ninh thay đổi sắc mặt, tay đặt lên mắt tôi. Anh ấy hạ giọng trả lời: “Phúc Sinh, em thực sự không hiểu sao?”.
Tôi không nói được câu gì cả, chỉ biết nước mắt đang không ngừng tuôn rơi. Tôi cảm thấy lòng bàn tay anh ấy đã ướt đẫm rồi, giống như một
chiếc khăn tay nóng đặt trên mặt tôi, vô cùng khó chịu, tôi lắc đầu.
Anh ấy không muốn tôi nhìn thấy mình. Tôi quay lưng lại phía anh ấy,
nghe thấy giọng anh ấy hờ hững vang lên phía sau, giống như làn khói
thuốc anh ấy hút, mềm mỏng và nhẹ bay.
“Phúc Sinh, không phải em sắp xếp để anh tới tìm em sao? Anh tới rồi, em tới đây học, anh cũng tới rồi. Còn mua nhà xây tổ ở đây nữa, chỉ vì
em mà chờ đợi ở đây ba năm. Anh đợi suốt hai tháng, em không hề gọi điện thoại cho anh. Anh ở trong trường chỉ đứng từ xa nhìn em, nhìn em chạy
bộ trên sân tập, chạy một lúc lại ngồi thụp xuống khóc, trong lòng anh
vô cùng khó chịu. Cũng may Trình Tử Hằng ở trường này, anh không có thời gian cả ngày bảo vệ em được nên nhờ cậu ấy chăm sóc em. Cậu ấy nói em
lại còn thi chạy ba nghìn mét nữ, Phúc Sinh… anh, anh thực sự rất buồn.
Khi em chạy nhìn rất giống một chú nai con, khiến người ta nhìn thấy
không nén nổi lòng thương xót. Anh yêu em, em không biết đàn ông mà nói
câu “Anh yêu em” khó khăn thế nào đâu. Nếu em đã có chuyện gì với người
đàn ông khác, anh vẫn muốn có em. Anh muốn nhận được một tình cảm như
thế từ em. Anh biết như thế không công bằng với em, anh chỉ muốn… muốn
biết anh có thể hay không…”.
Anh ấy đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, thấy anh ấy đi ra ngoài cửa
tôi tưởng anh sẽ ra đi, trái tim đau nhói, tôi bật dậy khỏi ghế chạy ra
ôm chặt lấy anh: “Anh đừng đi… Hạ Trường Ninh, anh đừng bỏ em. Không
phải em không yêu anh, chỉ là trong lòng em không vui, không thoải mái.
Cứ nghĩ tới việc anh đối tốt với Dật Trần, còn muốn cưới cô ấy là em
tức. Anh đừng đi!”.
Hạ Trường Ninh đứng sững lại, không nói gì cả.
Tôi gục mặt lên vai anh ấy, tay ôm chặt eo anh ấy. Trong lòng vô cùng sợ hãi, chỉ cần nghĩ tới việc anh ấy sẽ ra đi là hơi thở của tôi cũng run
rẩy.
“Ngày nào em cũng đợi anh tới. Trình Tử Hằng bảo anh nói dối, em vui
lắm, mong ngóng anh tới đây, nhưng anh lại không tới. Em nghĩ chắc anh
giận em lắm, nghĩ em đối xử không tốt với anh, không thích anh… Anh muốn em phải làm thế nào thì anh mới vui lòng? Em không biết phải làm mẹ kế
thế nào”. Nói tới chuyện đau lòng ấy, tôi buông tay rồi ngồi thụp xuống
đất, vùi mặt vào đầu gối mà khóc.
Nếu con trai Dật Trần là con của anh ấy thì tôi thực sự không biết
phải làm thế nào. Nhưng không phải tôi không yêu anh ấy, thực sự không
phải tôi không yêu anh ấy. Rời xa anh ấy tôi mới biết thế nào là không
dám nhớ anh ấy. Ngay cả nhớ nhung một người cũng không dám, ngay cả nhớ
tới anh là tim đau nhói, tôi thực sự yêu người này mất rồi. “Phúc Sinh,
là anh sai rồi”.
Anh ấy quay lưng lại, nhẹ nhàng nói với tôi câu đó.
“Lúc đi giúp đỡ Dật Trần anh hoàn toàn có thể nói với em quan hệ giữa Dật Trần và Trình Tử Hằng. Nhưng trong đầu anh lại có suy nghĩ có lẽ em chỉ cảm động vì anh thôi, em chẳng hề thực sự yêu anh. Anh luôn nhớ lại gương mặt em khi em ở bên Đinh Việt. Khi ở bên anh chúng ta chỉ có
đánh, cãi nhau, ở bên anh ta trong mắt em ngập tràn sự ấm áp. Anh không
dám khẳng định, không dám chắc chắn em có thực sự yêu anh hay không. Anh luôn nghĩ nếu Đinh Việt không ra đi chắc chắn em sẽ không bao giờ ở bên anh. Suy nghĩ ấy không ngừng hiện lên trong đầu anh, khiến anh đã sắp
đặt vụ con trai của Dật Trần một cách cực đoan. Mục đích chỉ vì muốn xem em có vì anh mà không màng tất cả hay không? Con người không ai hoàn
hảo, có lúc anh sợ mình làm sai điều gì đó, cảm thấy chỉ cần hễ anh sai
một cái, thì em sẽ nói “chúng ta không hợp nhau”. Anh chưa học trung học hay đại học, em nghĩ rằng trong lòng anh thực sự không ngưỡng mộ em
sao?”. Hạ Trường Ninh quay đầu lại, môi nở nụ cười có phần chua chát:
“Nói cho anh biết đi, Phúc Sinh. Nếu sau này em biết anh đã làm sai
chuyện gì, em có thể tha thứ cho anh không?”.
“Anh còn đi tìm người phụ nữ khác, sinh con với người ta sau đó nói với em “Em yêu anh thì sẽ chấp nhận tất cả của anh” à?”.
Những lời anh nói khiến trái tim tôi rung lên từng hồi. Từ trước tới
giờ mọi chuyện giữa chúng tôi, tôi luôn ở thế bị động, chưa bao giờ tôi
biết anh ấy lại cảnh giác với chuyện tình cảm này đến vậy. Tôi cúi đầu
lí nhí hỏi anh ấy, đây là câu hỏi thăm dò của tôi. “Trên thế giới này
những thứ hấp dẫn đàn ông nhiều lắm, còn đàn ông thì dễ bị mê hoặc.
Chẳng có người đàn bà nào có thể quản chặt đàn ông được đâu. Chẳng qua
là phải xem người đàn ông đó có biết bảo vệ hay không. Những khinh suất
anh vừa nói không bao gồm chuyện này, nếu có ngày em phát hiện ra anh
nói dối em…”. Anh ấy thở dài và không nói tiếp nữa, sau đó cúi người
xuống ôm tôi: “Ngốc ạ, anh không đi đâu, anh vào nhà vệ sinh lấy cho em
cái khăn mặt nóng thôi”.
Tôi gục đầu vào người anh ấy, tay vòng qua cổ ôm chặt, dù anh ấy nói thế nào cũng không buông.
Trống ngực Hạ Trường Ninh đập thình thịch, anh ấy ôm tôi tới ghế sofa rồi nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Phúc Sinh, cho dù anh và Dật Trần có con
thì anh cũng không lấy cô ấy đâu, anh sẽ chăm sóc tốt cho Trần Hạ, nhưng không lấy cô ấy. Em hiểu chứ?”.
Tôi không nói gì cả, cánh tay ôm chặt thêm chút nữa. Tôi chỉ cần anh ấy, những thứ khác tôi mặc kệ.
Gương mặt Hạ Trường Ninh lướt nhè nhẹ trên đầu tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được sự quyến luyến của anh ấy.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, anh ấy càng ôm tôi chặt hơn, tham lam
từng giây phút ấm áp bên nhau, không nỡ rời xa. Anh ấy cũng không động
đậy nữa, cứ ôm tôi trong im lặng. Tôi nghĩ, không cần phải nói: “Anh yêu em, em yêu anh” nữa. Giây phút này, tôi thấy mình và Hạ Trường Ninh đã
hoàn toàn thấu hiểu nhau.
Một hồi lâu sau, lúc tôi sắp ngủ đến nơi thì Hạ Trường Ninh đột nhiên nói: “Thức ăn ở trường cũng ngon phết”.
“Ừ, ở đây cũng được”.
“Tăng lên mấy kilôgam?”.
“Ba, bốn kilôgam, bây giờ em bốn sáu kilôgam rồi”.
“Nếu đặt một bao cát nặng bốn mươi kilôgam lên trên ngực một người trong vòng hai tiếng, thì người đó sẽ tắc thở mà chết”.
“Thật á?”.
“Em mà không dậy thì anh sắp không xong rồi”. Hạ Trường Ninh cố ý nín thở nói với tôi. Tôi mở trừng mắt, Hạ Trường Ninh mỉm cười nhìn tôi.
Tôi mím môi: “Anh yếu đuối mong manh thế này sao? Em không muốn một
người không ôm nổi em làm…”.
“Làm chồng lại là chuyện khác”. Hạ Trường Ninh ngắt lời tôi.
Tôi xấu hổ lừ mắt mắng anh: “Ai muốn lấy anh chứ?”.
“Ban nãy ai khóc, ai gào, ôm chặt anh không cho anh đi?”.
Sao cái tên này đáng ghét thế chứ! Tôi hừ một tiếng: “Được rồi, Vương Bảo Xuyến phải đợi mười tám năm, anh đợi hai năm đi. Phải thể hiện tốt
mới được đấy”. [Vương Bảo Xuyến, nhân vật thời cổ đại, là con gái của tể tướng Vương Doãn dưới triều Đường Ý Tông, không nghe lời cha mẹ dạy,
lấy Tiết Quý Bình nghèo khó. Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, Tiết Quý Bình
xung quân, Vương Bảo Xuyến một mình sống khổ cực suốt mười tám năm ờ Hàn Dao. Sau này Tiết Quý Bình trở thành quan lớn trong triều đã đón Vương
Bảo Xuyến về phủ, nhưng nàng chỉ hưởng cuộc sống hạnh phúc đúng mười tám ngày thì chết (BTV)]
Hạ Trường Ninh chau mày: “Vương Bảo Xuyến là ai?”.
Tôi khựng lại không nói lên lời, suýt nữa thì quên mất tên này trình
độ văn hóa tiểu học! Một điển cố hay như thế lại trở thành một câu
chuyện cười lạnh gáy.
Anh ấy cười: “Không biết là ai cũng không sao, ý của em anh hiểu rồi. Em tốt nghiệp xong chúng ta sẽ kết hôn. Có điều, bây giờ phải hưởng thụ đãi ngộ trước đã”.
“Trước khi kết hôn không được”.
Gương mặt anh ấy đã cúi xuống, hơi thở nóng bỏng của anh ấy phảng
phất bên tai tôi: “Sao lại không được? Dù sao em cũng chỉ có thể lấy
anh”.
Tôi đẩy mặt anh ấy ra: “Đừng đùa nữa, em đi rửa mặt”.
“Anh giúp em”. Nụ hôn của anh ấy dừng lại trên mắt tôi, hơi nóng lướt qua gò má, rồi di chuyển xuống môi, hơi ấm quyện quanh.
Ai nói đàn ông lúc hứng tình còn có thể kiềm chế được? Anh ấy không
thèm nói câu nào mà bàn tay đã lần mò vào trong áo tôi, quen thuộc như
đang dạo chơi ở vườn hoa sau nhà.
“Đừng…”. Tôi túm chặt lấy tay anh ấy, mắt mở to.
Cái tên này nhắm chặt mắt đưa tay ấn tay tôi xuống, nhẹ nhàng cắn vành tai tôi và nói khẽ: “Ngoan nào!”.
Tôi run người. Sao anh ấy lại cứ nhằm vào điểm yếu của người ta mà ra tay thế không biết?
“Như thế này không tốt”.
“Ngoan, quen là tốt ngay thôi”.
Nếu như tôi biết lý trí có hậu quả như thế này thì tôi thà để Hạ
Trường Ninh dạo chơi một lượt ở vườn hoa cho xong. Hạ Trường Ninh cũng
nghĩ như thế, nước mùa xuân ấm áp, phẳng lặng ban nãy giờ đã biến thành
những con sóng lớn. Tôi cố gắng hít thở không khí và nói: “Em đói rồi,
còn chưa ăn cơm nữa.
Ngồi dậy ăn gì đó được không?”.
“Đợi một lát anh sẽ nấu”.
“Mở… tí âm nhạc được không?”.
Trước ngực cảm giác râm ran, ngưa ngứa, tôi không nén nổi mà phát ra một tiếng rên khẽ.
“Nghe hay phết”.
Tôi hận không thể khâu miệng lại được rồi tìm miếng đậu phụ đập chết
mình đi cho xong. Cơ thể thả lỏng, anh ấy cuộn áo len của tôi lên nhanh
gọn chính xác như đang làm thịt thỏ.
“A!”. Tôi vội nhắm tịt mắt, rồi quàng tay ôm chặt người anh. Tôi ra
sức nép vào lòng anh. Giữa ban ngày ban mặt sao có thể để anh nhìn thấy
sạch sành sanh thế này được chứ.
“Phúc Sinh, hai người không chút che đậy là rất cần thiết”. Chắc do
tôi ôm anh chặt quá, sống chết áp chặt vào lòng anh nên anh mới vừa tức
vừa buồn cười mà nói vậy.
“Thành ngữ này không thể dùng như thế được”.
“Sao lại không chứ? Chữ bằng trong chữ bằng hữu là do hai bộ nhục tạo thành, cũng không mặc quần áo”. [Chữ bằng do hai bộ nhục tạo thành, ở
đây Hạ Trường Ninh chơi chữ, nhục có nghĩa là thịt (ND)]
“Không được như thế, bây giờ là ban ngày! Là ban ngày đấy!”.
“Nhắm mắt vào sẽ là ban đêm”. Anh ấy một gạt tay tôi ra, bàn tay kia
che mắt tôi lại, bờ môi nóng ấm đặt dấu lên ngực tôi. Tôi nắm chặt hai
lòng bàn tay, mọi suy nghĩ đều bước theo hành động của anh. Lý trí của
tôi đã sụp đổ tan tành trước sự trêu đùa của anh ấy, sự trong sáng vốn
đã đã tung cánh bay đi trong nháy mắt.
“Hạ Trường Ninh…”. Đây là giọng tôi sao, tôi giật mình cái thót.
Những ngón tay anh ấy khẽ vẽ một vòng trên làn da tôi rồi rời khỏi
tôi. Tôi nghe thấy tiếng anh ấy cởi quần áo, nhắm chặt mắt không dám
nhìn. Khi làn da trơn bóng của anh ấy chạm vào da tôi, tôi rùng mình run rẩy.
Anh ấy gỡ hai cánh tay tôi ra rồi đặt nó lên ngực anh. Trái tim anh
đang đập loạn xạ, thình thịch từng tiếng, tôi cảm giác lòng bàn tay mình cũng đang nhảy múa theo nhịp, lên rồi xuống. Tôi từ từ mở mắt, trong
đôi mắt đen nháy của Hạ Trường Ninh chỉ có hình bóng của tôi, lấp lánh.
“Em là người phụ nữ của anh”. Anh ấy khẽ nói câu đó rồi úp người xuống.
Câu nói ấy đã mê hoặc tôi, khiến tôi hoàn toàn đắm chìm. Những ngón
tay anh ấy đan xen với mười ngón tay tôi, giây phút này tôi cảm thấy tôi và anh ấy thực sự rất gần, rất gần.
“Một lát là xong thôi… đừng sợ, Phúc Sinh”.
Sao tôi lại không sợ chứ? Người ta còn hô “một, hai, ba” mới bắt đầu
chạy, anh ấy còn chưa nói xong đã lao thẳng vào rồi. Lúc anh ấy nói tôi
đừng sợ thì cũng là lúc tôi đau đến nỗi không kêu lên được, chỉ biết
sống chết nắm chặt lấy tay anh.
“Hít thở nhẹ nhàng, không sao đâu”.
Tôi mở choàng mắt, đôi mắt đã ướt đẫm lệ: “Không được cử động! Anh
đừng cử động!”. Hạ Trường Ninh nhẹ nhàng hôn tôi, không nhúc nhích nữa.
Ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, tôi và anh ôm ấy nhau nằm yên trên ghế
sofa. Anh ấy vẫn chưa rút ra khỏi cơ thể tôi, tay anh vẫn nắm chặt tay
tôi.
Một hồi lâu sau, tôi mở mắt trách anh: “Bảo anh không cử động cơ mà!”.
““Nó” muốn cử động thì anh làm thế nào được”.
Tôi bật khóc: “Em khó chịu, anh dậy đi, em muốn đi vệ sinh”.
Hạ Trường Ninh hình như đang nhịn cười, đột nhiên anh thúc một cái.
Tôi hồn bay phách lạc, gào ầm lên: “Không được! Em không muốn nữa”.
Anh ấy thở dài và không “cử động” nữa, cúi đầu hôn mạnh lên trán tôi một cái. Tôi thở hổn hển và vẫn nắm chặt tay anh ấy.
Anh ấy tiện tay nhặt quần áo rồi phủ lên người tôi: “Đợi anh, anh đi xả nước”.
Tôi nhìn theo bóng thân hình nude của anh ấy mà trầm trồ, Hạ Trường Ninh có một thân hình tuyệt đẹp.
Anh ấy quay lại cười: “Nhìn gì thế?”.
Tôi gào lên: “Không biết xấu hổ! Anh không mặc quần áo”.
Anh ấy bật cười thành tiếng: “Hóa ra em dám nhìn phía sau mà không dám nhìn phía trước”.
Hai má tôi nóng bừng, đùi hơi mỏi. Tôi khẽ vén quần áo ra nhìn, chỉ
nhìn một cái rồi không dám nhìn nữa, vội cuống cuồng mặc quần áo vào.
“Em định mặc quần áo đi tắm?”.
Nói chung tôi không muốn trần truồng đi vào nhà tắm trước mặt anh ấy! Hạ Trường Ninh cười rồi ôm cả tôi và quần áo rảo bước vào nhà vệ sinh,
vừa đi vừa nói: “Ngâm mình một cái sẽ dễ chịu hơn”.
Những lời anh ấy nói bây giờ càng lúc càng thực tế. Những ngón tay tôi bấu ngực anh ấy và đáp: “Thật vô vị”.
“Sẽ thú vị”. Cái tên này lại cười lớn.
“Không được cười”.
“Không cười! Sao lại không cười được chứ! Ha ha!”.
Anh ấy đặt tôi xuống nước, cởi bộ quần áo tôi vừa mặc đơn giản như bóc một bắp ngô, bóc xong anh ấy cũng bước vào bồn tắm luôn.
“Anh… anh cũng muốn tắm à?”. Tôi nép vào một bên bồn tắm, anh ấy vừa
bước vào là nước tràn hết ra ngoài! Không đủ chỗ mà! Cái bồn tắm này
không đủ chỗ để bơi.
Anh ấy dựa vào một bên thành bồn, cách tôi một khoảng tầm ba mươi
phân. Tôi khẽ cử động là chạm vào đùi anh ấy, đành phải co rúm cả người
lại. Tôi bất mãn nói với anh ấy: “Anh đợi một lát nữa tắm, không được
sao?”.
Hạ Trường Ninh nhìn tôi không chớp mắt, anh ấy đưa tay bẹo má tôi rồi hậm hực nói: “Em có biết suýt nữa thì làm đau chết anh không?”.
Hả? Anh kêu đau á? Thậm chí lại còn nói đau trước tôi sao? Tôi trợn
tròn mắt, chưa nghe thấy ai nói thế bao giờ! Tôi đang định trả đũa lại
thì anh ấy đã quay sang nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “ôm một lát tắm sẽ dễ chịu hơn”.
Hơi nước khiến căn trong phòng trở nên mờ ảo, tôi từ từ thả lỏng
người dựa sát vào anh ấy. Anh ấy ôm tôi, nhẹ nhàng giúp tôi tắm. Ngâm
mình trong nước nóng tôi chỉ muốn ngủ.
Trong mơ màng anh ấy hôn tôi, thì thầm: “Phúc Sinh, em là người phụ nữ của anh”. Tôi “Vâng” một tiếng.
“Buồn ngủ à?”.
“Ừ”.
“Anh ôm em đi ngủ”.
“Tóc ướt rồi”.
“Để anh sấy khô cho em”.
“Không cần”.
“Ừ, hôm nay không cần”.
Tôi mở to mắt chống chọi với cơn buồn ngủ, Hạ Trường Ninh nhìn tôi với ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Phúc Sinh, em thích không?”.
Tôi gật đầu: “Em thích anh nắm chặt tay em, đừng để bàn tay em không tìm được chỗ nắm”.
Anh ấy mỉm cười, hôn lên tay tôi rất tình cảm: “Cả đời này, anh sẽ không bao giờ buông tay”.