Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Chương 20: Chiến lược tấn công trái tim một: Lôi kéo người thứ ba


Đọc truyện Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé – Chương 20: Chiến lược tấn công trái tim một: Lôi kéo người thứ ba

Trái tim phụ nữ luôn mềm yếu thế này, khi đàn ông vì bạn suy nghĩ một chút bạn liền hận một nỗi không thể trao hết trái tim cho người ấy mà
thôi.

Có lẽ mối tình đầu của bất kỳ ai đều vô cùng đẹp đẽ, khi mất đi rồi nhớ lại chỉ nhớ được sự ngọt ngào và mông lung của nó.

0o0

Sau khi ra quân Hạ Trường Ninh đã quyết định mở công ty riêng để làm ăn, và anh ấy đã gặp Dật Trần lúc đi lấy hàng.

Lúc đó Hạ Trường Ninh vẫn còn trẻ, Dật Trần cũng vừa tốt nghiệp đại
học và mới đi làm. Dật Trần là một cô gái nhẹ nhàng, nói theo lời của Hạ Trường Ninh thì cô ấy giống một đóa sen trắng.

“Ngũ Nguyệt Vy là người đẹp cổ điển, nếu cô ấy im lặng thì như một
nhành lan đẹp trong sơn cốc. Sao anh không thích cô ấy?”. Có câu nói đàn ông là động vật thị giác, tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ.

Hạ Trường Ninh cười: “Lan trong sơn cốc? Em thấy gai của hoa lan
chưa? Nói hai câu không vừa ý là cô ấy sẽ động thủ, em muốn quát cô ấy
thì phải bắt cô ấy đã. Vy Tử thì hãy để người khác hưởng thụ đi! Cùng
lắm là anh làm đại sứ thân thiện, thay cô ấy tìm người đàn ông bị cô ấy
hành hạ tới mức muốn đá cô ấy quay về mà thôi”.

“Vy Tử nghe thấy anh nói xấu cô ấy thế này chắc sẽ liều mạng với anh”.

Hạ Trường Ninh cười lớn, trước khi chau mày ánh mắt vẫn có sự ấm áp
thoáng qua. Có phải anh đang nhớ lại khi hai người cùng vui đùa không?
Anh chỉ sững lại rồi cảm khái nói: “Em cũng gặp Dật Trần rồi, cô ấy
không xinh đẹp bằng Vy Tử nhưng cô ấy rất nữ tính, là đàn ông sẽ muốn
bảo vệ cô ấy. Vy Tử lúc đó cũng sát khí đằng đằng nhưng khi gặp Dật Trần cũng phải đồng ý một câu nói”.

“Câu nói gì?”.

“Bách luyện cương chung thành nhiễu chỉ nhu”. [Nghĩa là sau khi thất
bại liền cảm thấy bất lực. Sau này dùng để chỉ tính cách mạnh mẽ, ương
ngạnh trở nên dịu dàng, mềm mỏng (ND)]

Anh ấy nói như thế lại khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Ngay cả một
cô gái ương ngạnh như Ngũ Nguyệt Vy đứng trước mặt Dật Trần cũng trở nên hiền dịu, huống hồ là Hạ Trường Ninh? Tôi nhớ lại dáng vẻ Dật Trần khi
khoác tay Hạ Trường Ninh, dùng tính từ “đáng yêu”, “dịu dàng” để hình
dung thì vô cùng phù hợp.

Hạ Trường Ninh búng trán tôi hỏi: “Nghĩ gì thế?”.

Tôi sực tỉnh và ngại ngùng đáp: “Nghĩ tới sự hình dung mà anh dành
cho cô ấy, xem ra cô ấy là người vô cùng dịu dàng. Sao hai người lại
chia tay?”.

Câu nói này kéo theo một câu chuyện rất kinh điển, rất hiện thực. Hạ
Trường Ninh lúc đó mới mở công ty, không có tiền, lại là người ngoại
tỉnh, bố mẹ Dật Trần không đồng ý cho họ yêu nhau.

Tôi nhớ lại mấy mánh khóe bám người của Hạ Trường Ninh. Nếu anh ấy muốn ở bên Dật Trần chắc chẳng có gì khó khăn cả.

“Dật Trần ra đề nghị chia tay, bị kẹp giữa anh và gia đình cô ấy thực sự rất mệt mỏi. Lúc đó anh còn quá trẻ, chỉ nghĩ tới việc kiếm tiền mà
không hề nghĩ tới chuyện kết hôn. Thực ra, bây giờ nghĩ lại mới thấy
thái độ của anh khiến Dật Trần cảm thấy không chắc chắn. Cô ấy cũng
không thể bỏ lại công việc mà theo anh được, thế là chia tay nhau thôi”. Hạ Trường Ninh nói nhẹ như mây khói, ánh mắt cũng rất vô tư.

Tôi cười thoải mái và nhớ tới một câu chuyện.

Một cô gái hai mươi ba tuổi nói với người bạn trai ba mươi bảy tuổi
rằng, chúng ta gặp nhau thật đúng lúc, nếu gặp nhau sớm thì anh là chồng của người khác, nếu gặp nhau muộn thì em là vợ của người khác.

Không ai nói tình đầu nhất định phải khắc cốt ghi tâm, rung động lòng người. Gặp đúng người, thời gian không đúng, hoàn cảnh không đúng thì
cũng không thành đôi được. Chỉ có thể nói, Dật Trần và Hạ Trường Ninh
không có duyên phận.


Sau đó Dật Trần lấy chồng, lấy một người giàu có và tới Hồng Kông.
Sau khi lấy chồng được hai năm mới liên lạc với Hạ Trường Ninh, quá khứ
đã xa rồi nên hai người giống như những người bạn cũ.

“Còn có thể làm bạn sao? Không phải đều nói tình đầu mà không thành thì không thể làm bạn sao?”.

“Tình cảm của con người rất phức tạp, không có gì là tuyệt đối cả.
Anh hy vọng cô ấy sống tốt, nghe nói cô ấy đã có một đứa con trai. Không ngờ chồng cô ấy lại mới mất”. Chồng Dật Trần mất, cô ấy liền gọi điện
thoại cho Hạ Trường Ninh, lúc đó Hạ Trường Ninh mới biết cô ấy là vợ kế. Chồng Dật Trần có hai đứa con riêng, thêm anh em họ hàng nữa nên muốn
giành tài sản, đuổi Dật Trần ra khỏi nhà, Hạ Trường Ninh vì thế nên mới
giúp cô ấy.

“Không có di chúc sao?”.

“Không có. Chồng cô ấy chết bất ngờ. về luật pháp thì cô ấy có thể
được chia tài sản nhưng người nhà đó liên kết lại với nhau, mẹ con cô ấy sống khá vất vả. Anh đang tìm bạn bè giúp giải quyết vụ này. Dật Trần
sợ, cô ấy sợ xảy ra chuyện vì thế anh mới dẫn cô ấy đi, đợi khi nào mọi
chuyện giải quyết êm xuôi thì về”.

“Dật Trần và con trai cô ấy đều tới đây à?”. Tôi rất thương cảm với
Dật Trần, cảm thấy ở tuổi cô ấy đã trở thành quả phụ rồi nuôi con thật
không dễ dàng chút nào.

“Phúc Sinh, em còn giận anh không? Anh làm việc hơi quá đáng một chút. Có điều nếu không làm thế thì sao anh biết được chứ?”.

Hạ Trường Ninh không trả lời câu hỏi của tôi, anh ấy nở nụ cười vô
cùng đắc ý. Tôi “hừ” một tiếng mà không đáp lại. Sự việc không nhẹ nhàng như anh ấy nói.

Khi tôi ngồi ở nhà Hạ Trường Ninh gặp Dật Trần, trực giác mách bảo tôi, chuyện này rất kỳ quái.

Dật Trần mới mất chồng, tới nhà Hạ Trường Ninh cho khuây khỏa, Hạ
Trường Ninh ra mặt giành tài sản cho cô ấy, nhưng cô ấy lại tới một
mình, con trai cô ấy không tới. Một đứa trẻ bốn tuổi sao có thể xa mẹ
được chứ?

Hơn nữa, sao tôi nhìn lại cứ cảm thấy Dật Trần coi Hạ Trường Ninh như đối tượng thứ hai để kết hôn thế!

Dật Trần không ở khách sạn mà ở nhà anh ấy! Không chỉ ở nhà anh ấy mà tiếp đón tôi cũng không khác gì nữ chủ nhân.

Tôi ngồi đối diện với Dật Trần, Hạ Trường Ninh đứng sau lưng cô ấy,
tay chống lên ghế sofa. Nếu dùng máy ảnh chụp lại, hai người họ tạo nên
cảnh tượng vô cùng hạnh phúc và đẹp đẽ.

Ngay cả khi nói chuyện Dật
Trần cũng ngả người về phía Hạ Trường Ninh, lúc nói chuyện đầu nghiêng
về phía anh, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng.

Chết tiệt! Đang diễn cảnh “hai gái tranh một chồng” sao? Ngũ Nguyệt Vy lượn đâu mất rồi? Sao cô ta không xuất hiện chứ?

“Luôn nghe thấy A Ninh nhắc đến em. Phúc Sinh, tên em thật hay”.
Giọng cô ấy khi nói tiếng phổ thông như đầu lưỡi liếm kẹo bông ở khóe
miệng, ngọt ngào và mềm mại. Tôi không thế, nói chuyện có dịu dàng đến
mấy thì cũng như cãi nhau.

Có điều, Ninh Phúc Sinh tôi đã giả vở hiền dịu hai mươi ba năm rồi,
công lực cũng không kém. Tôi cố gắng để âm lượng của mình nhỏ hơn một
chút, ngữ điệu chậm rãi một chút. Tôi mỉm cười và nói: “Tên của chị mới
gọi là đẹp, tên của em quê lắm”.

Dật Trần cười dịu dàng, có cảm giác uể oải nhưng dễ thương: “A Ninh, anh đừng bắt nạt Phúc Sinh, cô ấy quá nho nhã”.

Hạ Trường Ninh cười gian xảo, đã được lợi lại còn ngây ngô: “Là nho nhã, lúc lên cơn ghen nho nhã đến mức không bình thường”.

Tôi cúi đầu, che giấu đôi mắt tràn đầy sát khí. Đợi lúc tôi ngẩng đầu lên sát khí đã tan biến vài phần: “Em đâu có giống Ngũ Nguyệt Vy, cô ấy ghen mới khủng khiếp”.

Tôi thành công khi thấy Dật Trần chớp chớp mắt, sau đó cô ấy lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi. Tôi thất vọng vô cùng khi nhớ ra Ngũ Nguyệt

Vy cũng bị nụ cười của cô ấy làm tan chảy.

Tôi chán trường khi thấy
Hạ Trường Ninh chau mày, chỉ một khoảnh khắc anh ấy đã dịu dàng nói với
Dật Trần: “Tính Vy Tử như thế mà”.

Dật Trần cười coi như không có chuyện đó. Có phải khi cô ấy ở bên Hạ
Trường Ninh, anh ấy bảo vệ cô ấy, bỏ mặc Ngũ Nguyệt Vy nên Dật Trần mới
không sợ sự đanh đá của Nguyệt Vy? Ừ, suýt nữa thì tôi quên, Hạ Trường
Ninh nói Dật Trần lấy một người chồng giàu có, chắc vì thế nên sự khinh
bỉ và ngạo mạn của Ngũ Nguyệt Vy đối với cô ấy mới không có tác dụng?

Tôi cố ý nhìn đồng hồ ở điện thoại sau đó đứng dậy nói với bọn họ:
“Hạ Trường Ninh, anh ở lại với Dật Trần. Muộn rồi, em phải về nhà. Dật
Trần, chào chị”.

Dật Trần tỏ ra tốt bụng nói: “Dù sao cũng muộn rồi, ở lại nhà ăn cơm đi. A Ninh nấu ăn rất ngon”.

Tôi! Tôi chỉ có thể chửi thầm trong bụng một lần nữa: Hạ Trường Ninh, anh là con lợn ngu ngốc!

“Xin lỗi, bố mẹ em dặn về cùng họ ăn tối”.

Hạ Trường Ninh cũng không giữ tôi lại, anh ấy biết tôi đang nói dối, nên cầm áo khoác tiễn tôi.

Tôi không từ chối. Tôi có một bầu tức tối cần phải xả!

Về tới nhà, xuống xe, tôi hít thở không khí trong lành, rồi quay sang nói với anh ấy: “Xử lý xong mớ quan hệ lằng nhằng của anh rồi hẵng tới
tìm em”.

Hạ Trường Ninh chau mày, anh ấy xuống xe đi tới trước mặt tôi: “Phúc
Sinh, không phải anh đã nói với em rồi sao? Dật Trần tới đây vì nhà cô
ấy có chuyện”.

“Tại sao cô ấy lại ở nhà anh? ở khách sạn không được sao?”. Tôi hoàn toàn bất mãn vì điểm này.

“Đừng trẻ con nữa, có nhà ở sao phải ra khách sạn. Nào, thơm một cái”.

Tôi giơ tay tát anh ấy một cái. Tôi trẻ con á, hừ!

Gồm cả chuyện Dật Trần quen khoác tay anh ấy, gồm cả chuyện Dật Trần
dựa sát vào người anh ấy, những thứ này tôi không thể chấp nhận được.

Có lẽ giữa Dật Trần và Hạ Trường Ninh có quãng thời gian mà tôi không biết, có mối tình mà tôi không hay. Nhưng đã là quá khứ của bốn năm
trước, không phải là hiện tại. Sao tôi lại đen đủi thế này!

Vốn biết ghen tuông chẳng thoải mái gì, bởi vì đã chấp nhận Hạ Trường Ninh, từ đối tượng theo đuổi của anh ấy rồi trở thành bạn gái của anh,
tôi phải thể hiện sự rộng lượng của mình sao? Thà để anh ấy cứ làm kẹo
kéo bám lấy tôi không rời còn cảm thấy an toàn hơn! Đỡ phải nhọc lòng!

Bất giác lúc này gương mặt Đinh Việt lại hiện ra, tôi nhớ tới lúc tôi và
anh ấy cùng đi dạo phố, anh ấy đã đối xử với Ngũ Nguyệt Vy thế nào? Tâm
trạng tôi lúc này vô cùng chán nản.

Sắc mặt Hạ Trường Ninh bỗng trở nên rất nghiêm khắc: “Phúc Sinh, anh
là một người rất nhớ chuyện cũ. Nhưng anh sẽ không làm điều gì có lỗi
với em cả, chuyện này mong em thông cảm. Dật Trần rất đáng thương”.

Tôi cũng rất đáng thương mà! Tôi đáng thương tới mức không thể phát
tác được! “Anh không thấy cô ấy tình cũ dạt dào với anh sao? Ngay cả con trai cô ấy cũng không mang theo, anh không thấy kỳ lạ sao?”.

“Khà khà, con trai cô ấy ở chỗ bố mẹ cô ấy! Cô ấy không muốn ở nhà, nên mới tới đây cho khuây khỏa”.


“Hạ Trường Ninh, anh chắc chắn là con trai cô ấy không phải con anh?
Đứa bé ấy được sinh ra đúng cái năm anh và cô ấy chia tay!”. Trong lòng
tôi không thoải mái chút nào, mở miệng nói hết những điều đang nghĩ.

sắc mặt Hạ Trường Ninh thay đổi, trở nên nặng nề, lông mày co rúm lại.

Tôi cảm thấy sợ hãi, vội giật giật gấu áo anh ấy xin lỗi: “Em nói bừa thôi, anh đừng coi là thật”.

Hạ Trường Ninh mỉm cười đáp: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, về nghỉ ngơi sớm
đi”. Tôi nghe lời, đi được vài bước lại cảm thấy không thoải mái, tôi
chạy lại lắc lắc tay anh ấy: “Anh đừng nói với Dật Trần nhé, em chỉ
không thích cô ấy ở nhà anh thôi”.

“Biết rồi, mấy ngày nữa cô ấy về”. Hạ Trường Ninh bẹo má tôi và dí
dỏm nói: “Nếu không yên tâm thì em chuyển tới nhà anh ở đi. Anh cảm thấy cách này hay đấy”.

Tôi nóng bừng mặt. Mẹ tôi mà biết chắc mắng tôi chết mất, có cho mười lá gan tôi cũng không dám sống thử! Tôi thè lưỡi: “Mơ đi anh”.

Tôi chạy vào ngõ nhỏ rồi quay lại nhìn anh ấy, anh ấy vẫn đứng nhìn theo tôi. Tôi thở dài rồi cười.

Vì Dật Trần nên phần lớn thời gian Hạ Trường Ninh đều dẫn tôi về nhà
ăn cơm. Dật Trần vẫn điệu bộ dựa dẫm Hạ Trường Ninh, đối xử với tôi cũng rất khách sáo.

Nghĩ tới những gì cô ấy mới trải qua nên tôi quyết định không thèm
tính toán với cô ấy. Hạ Trường Ninh cũng đã nói rồi, vài hôm nữa là cô
ấy về. Cô ấy còn có bố mẹ, con trai, nói chung cũng không thể cứ ở đây
mãi được.

Điều duy nhất khiến tôi không thoải mái đó là Hạ Trường Ninh rất
chiều cô ấy, nhìn lúc ăn cơm là biết. Hạ Trường Ninh không biết tôi
thích ăn món gì, cho dù gọi cơm ngoài hay anh ấy tự nấu nướng, theo thói quen anh luôn làm những món ăn mà Dật Trần thích. Dật Trần rất thông
minh, ví dụ như Hạ Trường Ninh nấu cháo gà, cô ấy sẽ đứng bên cảm khái
rất tự nhiên: “A Ninh à, anh vẫn còn nhớ em không ăn hành à!”.

Hạ Trường Ninh lại tiếp một câu: “Sao lại không nhớ chứ, lúc đó hàng
cháo bên ngoài đều cho hành, em còn nhặt từng miếng một ra cơ mà”.

Coi tôi là người tàng hình sao? Tôi cúi đầu ăn cháo, quyết tâm không
ăn bát thứ hai. Dật Trần dịu dàng khuyên tôi: “Phúc Sinh, em gầy quá, ăn nhiều một chút, béo lên một chút nữa mới xinh”.

Tôi không muốn thể hiện thái độ ghen tuông của mình, nên đáp: “Dáng
em thế này, không béo lên được. Có ăn đến bốn năm mươi tuổi cũng không
biến thành dáng hình quả lê được, đỡ phải giảm béo”.

Dật Trần và Hạ Trường Ninh cũng chạc tuổi nhau, cũng hai mươi bảy,
hai mươi tám rồi, lại từng sinh con nữa. Mặc dù hình dáng không thay đổi mấy nhưng so với trên ảnh thì đầy đặn hơn nhiều.

Lời nói ra khỏi miệng rồi tôi mới cảm thấy có chút xấu hổ, từ bao giờ tôi trở nên chua ngoa thế này?

Hạ Trường Ninh liếc nhìn tôi và Dật Trần, sau đó nói giúp cô ấy vài
câu: “Phúc Sinh đúng là gầy quá, hai mươi ba tuổi rồi mà nhìn như học
sinh cấp ba, ăn nhiều một chút mới tốt”.

Dật Trần dịu dàng nhìn anh ấy: “Tuổi này không béo được đâu, hồi ấy em cũng gầy, sinh con xong thì béo lên nhiều”.

Tôi nhân cơ hội này chêm vào một câu: “Dật Trần, sao chị không đưa cháu tới đây luôn?”.

“Đúng thế, anh còn chưa nhìn thấy con nuôi của anh nữa”. Hạ Trường Ninh nói
thêm. Dật Trần chậm rãi đáp: “Bố mẹ em không muốn xa cháu, cháu cũng
quấn ông bà. Bình thường cũng không ở Hồng Kông, tuần nào em cũng về
thăm cháu”.

Không hiểu sao khi nghe Dật Trần nói vậy tôi lại cảm thấy có một nỗi bi thương phảng phất quanh cô ấy.

Tôi chỉ mong Dật Trần mau chóng đi về, mỗi lần thấy Hạ Trường Ninh
dịu dàng nói chuyện với cô ấy là tôi thấy trong lòng không thoải mái.
Nhưng tôi không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ cảm thấy có điều gì đó
không đúng.

Rằm tháng giêng bố mẹ tôi mời Hạ Trường Ninh tới nhà ăn tết Nguyên
tiêu, nhưng câu trả lời của Hạ Trường Ninh khiến tôi không còn gì để
nói.

“Mai anh nhất định sẽ đến nhưng sẽ hơi muộn một chút”.

Tôi không vui, chả nhẽ anh ấy bắt cả nhà tôi phải chờ anh ấy?


“Là thế này, Dật Trần ở nhà một mình, cô ấy không thích đi ăn ngoài, anh sắp xếp xong rồi qua đây. Em nói sớm thì anh làm sớm”.

Anh có cần treo cái bánh nướng vào cổ cô ấy nữa không? Tôi lại có xu
hướng muốn ném điện thoại. Trên thực tế thì cũng gần như vậy, tôi tức
giận cúp máy. Cơn tửc còn chưa nguôi thì Hạ Trường Ninh lại gọi tới:
“Phúc Sinh, sao em lại giận rồi?”.

Tôi nghiến răng: “Em không giận, em không cẩn thận ấn nhầm nút”.

“Khà khà, sao trước giờ không phát hiện ra em thích ghen thế nhỉ?
Biết sớm thế anh đã không gài bẫy em rồi”. Anh ấy không dễ bị lừa chút
nào, chỉ khẽ cười, không vì thế mà cáu giận.

Tôi thở dài và khó chịu nói: “Anh và cô ấy ở cùng một nhà, anh nói xem trong lòng em có thể thoải mái được sao?”.

“Ngày kia cô ấy về Thâm Quyến rồi, được chưa nào?”.

Tôi vui ngay lập tức, đúng là mình có hơi hẹp hòi! Tôi cười, nói với anh ấy: “Ngày mai anh cố gắng đến sớm nhé”.

Hôm sau Hạ Trường Ninh đến sớm, còn mang lỉnh kỉnh quà cáp tới, bố mẹ tôi vui lắm. Tôi biết bố mẹ tôi nghĩ gì, họ cho rằng kết cục của tình
yêu là kết hôn, nên đã coi Hạ Trường Ninh như con rể.

Bố mẹ tôi có nói mấy lần về chuyện mời mẹ Hạ Trường Ninh tới ăn cơm.
Tôi mới nhớ ra, hôm ba mươi Tết anh ấy định dẫn tôi về nhà, nhưng vì Dật Trần nên tới giờ tôi vẫn chưa gặp được mẹ anh ấy. Tôi đỏ bừng mặt, sao
phải vội thế cơ chứ? Không gặp cũng tốt, dù sao bây giờ tôi cũng chưa có ý định kết hôn.

Lúc ăn cơm mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Tôi cứ nghĩ ngày hôm nay
sẽ trôi qua trong vui vẻ, cảm giác ấm áp âm ỉ này tan chảy khiến tôi rất thích.

Kết quả sau khi ăn xong cơm Hạ Trường Ninh không có ý định ở lại, anh nói với bố mẹ tôi: “Công ty có việc nên cháu không ở lại được, khi nào
xong việc cháu sẽ tới thăm hai bác”.

Tôi hỏi nhỏ: “Anh vội về nhà với Dật Trần à?”.

“Phúc Sinh, sao em vẫn không chịu hiểu thế? Một mình cô ấy ở đây, hôm hay lại là ngày rằm, mai cô ấy đi rồi, có một số chuyện phải giải quyết đã”.

Câu này khiến tôi bị tổn thương.

Cho dù giữa anh ấy và Dật Trần có gì mập mờ hay không thì thái độ của anh ấy cũng đã thể hiện rõ ràng. Ninh Phúc Sinh tôi yêu cầu đâu có
nhiều, không cần anh quá đẹp trai, cũng không cần anh có quá nhiều tiền, nắm giữ trong bàn tay anh chỉ có thể là mình em. Tôi đã từng nói, một
lòng một dạ.

Câu nói này tưởng chừng đơn giản nhưng lại không hề đơn giản.

Tôi rất thất vọng về Hạ Trường Ninh, tôi biết Dật Trần ngày mai sẽ
đi, hôm nay anh ấy về giúp cô ấy sắp xếp hành lý cũng là việc bình
thường. Nhưng tôi không kiềm chế được cảm giác buồn bã đang lan rộng
trong lòng.

Hạ Trường Ninh ôm tôi vào lòng nói: “Đừng như thế, Phúc Sinh! Mỗi lần em không nói gì đều khiến anh cảm thấy em rất xa anh. Anh không đi nữa, ăn xong cơm tối rồi về nhà. Để anh gọi điện cho Dật Trần”.

Tôi vội vã ngẩng đầu lên ngăn cản: “Đừng, mai cô ấy đi rồi, anh nên
về nhà sớm đi”. Trái tim phụ nữ luôn mềm yếu như thế, khi đàn ông vì bạn suy nghĩ một chút bạn liền hận một nỗi không thể trao hết trái tim cho
người ấy mà thôi.

Hạ Trường Ninh chằm chằm nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói: “Phúc Sinh, anh không phải là người một dạ hai lòng”.

Không có câu nói nào cảm động hơn câu nói này nữa.

Tôi mỉm cười gật đầu.

Tối hôm đó Hạ Trường Ninh gọi điện cho tôi: “Phúc Sinh, mai anh phải
đi về cùng với Dật Trần một chuyến, chuyện nhà cô ấy có chút rắc rối”.

Tôi thở dài, giúp người thì giúp cho trót vậy: “Biết rồi, anh đi mau về sớm”.

Tối mẹ hỏi tôi: “Hạ Trường Ninh có mời con tới nhà cậu ấy không?”.

Tôi lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng làm ra vẻ chính thức như thế được không? Con và Hạ Trường Ninh mới tiếp xúc chưa lâu”.

“Cái con bé này, cái gì mà bước này bước kia chứ? Phải thế nào thì
mới được? Mẹ đang bàn với bố xem lúc nào hẹn gặp mẹ Hạ Trường Ninh nữa”.

“Công ty Hạ Trường Ninh có việc, hôm nay đi công tác rồi, bận tới mức Tết nhất cũng không được nghỉ ngơi. Sau này rồi tính”. Tôi nói bừa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.