Đọc truyện Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé – Chương 14: Thay đổi sách lược: Thừa nước đục thả câu
Tôi cứ nhìn Hạ Trường Ninh thế này, cảm thấy cuộc đời đang đùa với
tôi, bắt tôi trong một quãng thời gian ngắn phải hiểu hết lừa dối, tàn
khốc, phản bội và đớn đau.
0o0
Gió ấm mơn man thổi, tấm rèm màu xanh nhạt trong phòng giáo viên khẽ
đưa theo gió. Các giáo viên đều uế oải ngồi chấm bài, thỉnh thoảng quay
sang tám chuyện thời trang và ăn uống.
Hoa của Hạ Trường Ninh đưa tới thì tôi phải làm thể nào? Trong đầu tôi cử ong ong mãi câu hỏi này.
Cũng không hản là chưa bao giờ bị anh ta làm cho cảm động. Bình thường khi
anh ta nói thích tôi, tôi gần như coi là thật. Chỉ là tôi không có cảm
giác như đối với Đinh Việt. Tôi nghe thì cũng nghe rồi, nhưng vẫn muốn
cách xa anh ta một chút.
Cho dù Hạ Trường Ninh nghiêm túc thì tôi cũng không có ý đó, giống
như tôi không hiểu thế nào là rung động vậy. Có lẽ, tôi thực sự không có trái tim.
“Cô Ninh, nghĩ gì mà thừ người ra thế?”. Cô Trần gõ gõ bút lên mặt
bàn gọi tôi. Tôi cười trừ, nói chung không nói cho cô ấy biết tôi đang
đợi một người tặng hoa, đang đau đầu suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện
này thế nào được nhỉ? Còn một tiết nữa là tan ca, tôi liếc nhìn đồng hồ
dọn đồ và đứng dậy.
“Còn một tiết nữa là tan trường, thời tiết này ngủ thì ngon quá! Em lên lớp đây”.
Tôi muôn tránh câu hói của cô Trần, cảm thấy hơi đau đầu. Nếu như hoa được
đưa tới phòng giáo viên thì bọn họ lại có chuyện để nói. Hạ Trường Ninh, đường tới chân trời, ai đi đường nấy, câu này nói hay lắm nhưng thực
hiện nó cũng tương đối khó đây.
Dạy một tiết mà tâm trạng bất an, tôi giảng hai mươi phút rồi để học
sinh tự học. Khó khăn lắm mới tới tiết sau, tôi nhẹ nhàng tới ngoài cửa
phòng giáo viên nghe ngóng.
Trong phòng giáo viên không có động tĩnh gì, vô cùng tĩnh lặng. Tôi thớ dài, đẩy cửa vào.
“Oa, về rồi về rồi”. Phòng giáo viên trong nháy mắt trở nên nhộn nhịp.
Tôi nhìn quanh bốn phía tìm hoa của Hạ Trường Ninh, chỉ có chuyện đó
mới khiến phòng giáo viên nhộn nhịp thể này. Tôi nhìn chán cũng không
thấy, đứng yên đó thật chẳng ra làm sao. Cô Trần vui đến nổi đỏ bừng
mặt, cô kéo tay tôi đi về phía cửa số: “Phúc Sinh, xem kìa. Nói là tặng
cô đấy, đẹp thể!”.
Từ cửa số này có thể nhìn thấy cổng trường. Tôi thấy một biển hoa
ngoài cổng trường, một trái tim màu đỏ, đẹp tới mức không thể tin được.
Cho dù không phải tặng tôi đi nữa tôi cũng rất thích.
“A, cô Ninh, Ðinh Việt trở về rồi à?”. Trong tâm trí cô Trần thì Ðinh Việt là một người giàu có.
“Một khoản tốn thế này chắc chắn là cậu ấy về rồi, lãng mạn quá! Mặc
dù là đốt tiền nhưng có cô gái nào lại không thích cơ chứ?”. Cô ấy vẫn
than thở.
Các giáo viên tổ ngữ Văn bắt đầu nhìn tôi: “Chuyện vui của cô Ninh
cũng sắp đến rồi nhỉ? Phải khao đi, không được giấu mọi người đâu đấy”.
“Mời đi, mời đi”. Tại sao trong lòng tôi cảm thấy buồn bã thể này? Tôi nghĩ mình đang cười đau khổ.
Là Ðinh Việt sao? Là người đàn ông nói chia tay trước rồi mất tích, đã
từng khiến tôi đau khố sao? Anh ấy quay về rồi sao? Có điều, cho dù là
anh ấy tặng đi nữa tôi cũng không còn cảm xúc như ngày xưa nữa rồi.
Tôi đứng sững nhìn, nếu như là Ðinh Việt tặng, tôi vẫn sẽ ngọt ngào, vui vẻ và hạnh phúc nhận lấy ư?
Bất giác tôi nhớ lại buổi chiều đông Đinh Việt đón tôi tan ca, anh luôn đặt bàn tay tôi vào túi áo ấm áp của mình, cảm giác dau xót trong lòng trào lên như vết mực đã trên giấy đang dần dần lem ra xung quanh.
“Khà khá, Cô Ninh nhìn ngây cả người ra kìa, mau ra đi, ra di”. Cô Trần giành lấy giáo án của tôi và đẩy tôi ra ngoài.
Ra khỏi dãy phòng học, các giáo viên và sinh viên đều đứng ở cửa nhìn theo tôi. không biết tại sao, lúc này tôi có cảm giác rất mệt mỏi,
giống như trên lưng vác vật gì đó quá nặng, muốn vứt bỏ mà không được.
Chỉ một ngày, chỉ một lần, tôi không thể đối phó được Hạ Trường Ninh. Anh ta luôn vô cùng mạnh mẽ, luôn xuất hiện vô cùng khoa trương. Chỉ
còn nửa tháng nữa là tới lúc thi nghiên cứu sinh, tôi luôn hy vọng sớm
thi để rồi mau chóng rời khỏi nơi này.
Tôi chậm chạp bước ra ngoài cổng trường, hoa hồng môn được xếp thành
một trái tim khổng lồ, tạo hình vô cùng khoa trương. Tôi nghĩ thế này
thà trực tiếp xếp bằng tiền giấy còn hơn. Tiếp theo đây sẽ thể nào? Tôi
cảm thấy hoàn toàn bất lực, anh ta muốn thể nào thì thể vậy.
“Cô Ninh”. Tôi chớp chớp mắt, Ngũ Nguyệt Vy xuât hiện hết sức thời
trang với quần bò ngắn, bốt cổ ngắn cùng nhan sắc không gì sánh được và
thân hình người mẫu cùng với tư thể luôn ngẩng cao đầu đang liếc nhìn
tôi.
“Cô Ngũ, mời cô mang hết chỗ hoa này đi. Nhân tiện nhờ cô cột chặt Hạ Trường Ninh, tiền lẻ quản chặt một chút, không thì bại sản đó”. Chắc là do chiến đầu với bọn họ lâu qúa rồi nên nhìn thấy Ngũ Nguyệt Vy là lông trên người tôi dựng hết cả lên.
“Cô hiểu nhầm rồi. Chỗ hoa này là
Ðinh Việt tặng cô, bây giờ anh ấy không tiện trở về, nhưng anh ấy vẫn
muốn thể hiện sự nhớ nhung của mình. Phía cảnh sát có suy nghĩ tới việc
anh ấy có công phá án nên cá nhân tôi tự bó tiền túi ra mua hoa tặng bạn gái thay anh ấy”. Ngũ Nguyệt Vy uể oái nói.
Ðinh Việt không tiện trở về, nhờ cô mua hoa tặng bạn gái anh ấy?
Một cảm giác thê lương ở đâu đó ùa tới. Cho dù anh ấy không tiện trớ
về chẳng nhẽ gọi một cuộc điện thoại cũng không được sao? Tôi luôn luôn
là người cuối cũng biết tình hình của Ðinh Việt. Tôi nhìn mỹ nữ trước
mặt, cố gắng tỏ vẻ điềm tĩnh: “Cô Ngũ vất vả rồi. Tôi nghĩ cô không nắm
rõ tình hình, tôi và Ðinh Việt đã chia tay, thậm chí anh ấy còn lấy lại
chiếc áo khoác đã mua cho tôi. Vì thế chổ hoa này tôi không thể nhận,
cũng không dám nhận, để tránh sau này phải mua một đống hoa hồng môn
khác trả lại.
“Chào cô”.
“Đợi đã”.
“Còn việc gì nữa?”.
“Cô không thấy làm thế này là tuyệt tình với Ðinh Việt sao?”.
Tôi thực sự cảm thấy buồn cười, chăm chăm nhìn cô ta mà không biết
phải nói gì. Tôi tuyệt tình với Đinh Việt? Tôi tuyệt tình với Ðinh Việt! Cái thể giới này từ bao giờ lại có thể chỉ hươu nói ngựa thể không
biết?
“Ðây là chuyện giữa tôi và Đinh Việt, không liên quan tới cô”
Chúng tôi đang nói chuyện thì cô Trần và các giảng viên khác cũng đi về, họ cười nói đi ra ngoài, nhìn đám hoa hồng môn rực rỡ mà xuýt xoa. Cô
Trần huých tôi một cái và nói: “Người đâu?”.
Ngũ Nguyệt Vy tiếp lời chẳng khác gì đang xem truyện cười: “Ðinh Việt bận làm ăn nên nhờ tôi mang tới”.
“Đúng là Đinh Việt rồi! Anh chàng đẹp trai lắm tiền. Haizz, Phúc Sinh, em còn giấu mọi người à?”.
“Ðúng thể mà. Khi nào cậu ấy trở về thể? Phái mời cơm đấy”.
Hạ Trường Ninh đâu? Bây giờ tôi vô cùng mong muốn Hạ Trường Ninh xuất hiện để tiêu diệt con yêu quái Ngũ Nguyệt Vy kia.
Trước mặt các giảng viên tôi thực sự không muốn tuyên bố tôi và Ðinh
Việt không còn liên quan đến nhau một lần nữa. Đây là một chuyện cho dù
bản thân có mấy cái miệng cũng không thanh minh rõ ràng được, càng xóa
càng đen.
“Hoa tặng rồi, tâm ý của Ðinh Việt tôi cũng chuyển hộ rồi. Tạm biệt”.
Khóe miệng Ngũ Nguyệt Vy nhếch lên cười. Tôi chợt hiểu ra tất cả. Có
lẽ Đinh Việt nhờ cô ta tới đưa tin, có lẽ Ðinh Việt cũng nhờ cô ta mang
hoa tới, nhưng cô ra cố ý làm to chuyện thể này để khiến tôi phải xấu
mặt.
“Đợi đã”. Tôi gọi cô ta lại, bình tỉnh nói: “Nhờ cô chuyển lời
tới Đinh Việt rằng, tôi và anh ấy đã chia tay, không còn liên quan gì
cả. chỗ hoa này tôi không thể nhận được”. Tôi nói xong liền bước đi, bỏ
lại đám sinh viên và mấy chị giảng viên đang đứng quanh đó hóng chuyện.
Cô Trần đúng thực là một người nhiều chuyện, Cô chạy tới kéo tay tôi lại rồi lo lắng hói: “Ấy, Phúc Sinh à, chia tay thật rồi à? Thật không?
Thật à?”.
Đột nhiên tôi có chút thông cảm và thấu hiểu cho sinh viên lớp cô ấy, có một giảng viên thế này thực sự rất đau khổ.
Chưa kịp đợi tôi thanh minh lần nữa thì Hạ Trường Ninh xuất hiện đúng lúc như đã chờ đợi cơ hội này từ lâu, xuât hiện một cách chói lóa.
Anh ta xuất hiện dưới ánh mặt trời ấm áp và rực rỡ của buối chiều,
trên mặt còn vương nụ cười dịu dàng. Thậm chí anh ta còn lên tiếng chào
hỏi có Trần nữa: “Chào cô Trần, sớm đã nghe Phúc Sinh nói cô và cô ấy
rất thân nhau”.
Miệng cô Trần há hốc, tròn xoe, chỉ chỉ Hạ Trường Ninh rồi ngạc nhiên nói: “Ờ ở, là giám đốc Hạ!”.
Nói xong liền hất tay tôi ra, sau đó cười nói: “Không làm phiền hai người nữa, mai gặp lại nhé cô Ninh”.
Tôi không nói gì, quay lại nhìn Ngũ Nguyệt Vy rồi quay sang lườm Hạ
Trường Ninh: “Ðúng là chiến hữu tốt, vở kịch này, diễn hay quá”
Trong tay Hạ Trường Ninh không có bông hoa nào, trực giác tôi mách
bảo chẳng có bó hoa nào của Ðinh Việt tặng tôi cả, là do Ngũ Nguyệt Vy
kết hợp với Hạ Trường Ninh diễn vở này.
Hạ Trường Ninh không đáp mà quay sang nói với Ngũ Nguyệt Vy: “Vy Tử,
ngày mai em giúp anh tặng hoa Phúc Sinh nhé? Em nhiều tiền, tặng đồ xa
xỉ hơn anh nhiều”. Ngũ Nguyệt Vy uế oài nhìn anh ta rồi đáp lạnh tanh:
“A Ninh, trên thể giới này đâu chỉ có mình anh là người đàn ông tốt. Cô
Ninh nói Đinh Việt và cô ấy đã chia tay, em nghĩ Ðinh Việt có thể yên
tâm ở bên em rồi”.
Đầu tôi nổ đùng một cái, ở Lệ Giang Đinh Việt nói tôi và Ngũ Nguyệt
Vy không giống nhau. Trong lòng anh ấy.,. tôi chậm rãi hỏi cô ta: “Là cô bảo Ðinh Việt đòi lại chiếc áo khoác đó? Là cô khiến anh ấy ra đi mà
không nói lời nào?”.
Ngũ Nguyệt Vy kiêu ngạo đi tới bên tôi nói: “Là tôi để Ðinh Việt và
cô yêu nhau đấy. Thế nhưng anh ấy không quên được ba ngày đó, hiểu
chứ?”.
Chốc lát tôi bổng nhớ lại hết cảnh tượng tôi và Ðinh Việt gặp Ngũ
Nguyệt Vy trong nhà hàng. Đinh Việt không phải loại người như thế, anh
ấy nói đã quên rồi, anh ấy nói không yêu Ngũ Nguyệt Vy nữa, anh ấy nói
thích tôi… Ngũ Nguyệt Vy quan trọng với anh ấy như vậy sao? Quan trọng
tới mức anh ấy phải lừa dối tình cảm của tôi? Từ trước tới giờ tôi chưa
bị ai ức hiếp thảm như thế này. Tôi quay đầu chạy vụt khỏi nơi đây.
“Đủ rồi! Vy Tử”. Hạ Trường Ninh hét vào mặt cô ta rồi đuối theo tôi.
Hạ Trường Ninh túm lấy vai tôi rồi kéo tôi chạy về phía trước. Tôi
giằng co trong câm lặng, chỉ muốn mau chóng rời xa đám người này, yên
tĩnh một mình. Chạy qua góc phố, Hạ Trường Ninh ấn tôi vào xe rồi nói:
“Muốn mọi người ở trường em xem trò cười à?”. Tôi không nói gì cả, co
người ngồi trên ghế và vùi mặt vào đầu gối. Tôi biết bây giờ mình rất
thê thảm, nước mắt nhòe nhoẹt, trong lòng như có một đống bông nút chặt. Xe lao về phía trước, tôi hoàn toàn không biết anh ta lái xe đi tới nơi nào nữa. Đợi khi xe dừng lại tôi mới phát hiện ra đã tới trường bắn.
“Muôn bắn một chút cho giải tỏa không?”.
Tôi ngồi yên bất động, khịt khịt mũi, đã không còn nước mắt nữa rồi.
Hạ Trường Ninh mớ cửa xe rồi châm thuốc hút, cũng không nói gì cả.
Một hồi lâu sau anh ta nói: “Em đừng trách Vy Tử, tính cô ấy như thể, từ nhỏ được nuông chiều quen rồi. Thực ra… khi làm việc có ấy rất
nghiêm túc”.
Tôi bật cười. Không có hứng thú với sự thay đổi giữa cuộc sống và
công việc của Ngũ Nguyệt Vy, tôi ghét vô cùng Cái kiểu vênh váo của cô
ta khi đạp người ta lúc đang lâm vào chỗ chết. Nha đầu trong thiên hạ
cũng có lòng tự tôn, cô đã là tiên nữ trên cao rồi sao cử phải dùng chân đá con kiến vào đám đất làm gì, không cho nó ra phơi nắng sao?
“Chuyện này anh cũng có trách nhiệm, Phúc Sinh, xin lỗi em nhé! Cô ấy lên cơn
điên em cũng đừng để ý làm gì, có chuyện gì đợi gặp Đinh Việt rồi hỏi
trước mặt anh ta. Cũng không chắc Đinh Việt đúng như cô ta nói, một
người đàn ông thích một người con gái hay không nhìn là biết ngay”.
Anh ta đang an ủi tôi sao? Lạ nhỉ, không phải anh ta bá đạo quen rồi, không theo đuối được thì không ngừng nghỉ sao?
Hạ Trường Ninh cười châm chọc rồi nghiêng đầu nhìn tôi: “Trong lòng em Hạ Trường Ninh này xấu xa thể sao?”.
Ðúng thực trong lòng tôi anh ta xấu xa đến thể. Tôi còn chưa kịp suy
nghĩ thì lời nói đã thốt ra rồi: “Ừ, tôi luôn cảm thấy anh rất xấu xa”.
Nói xong tôi mới giật mình cái thót. Tôi liếc trộm Hạ Trường Ninh, sợ anh ta nổi cáu rồi vứt tôi lại nơi ngoại ô này. Hạ Trường Ninh hít sâu
một cái. Tôi nhìn thấy ngực anh ta phập phồng, gân xanh trên bàn tay
đang nắm vô lăng nổi rõ như muốn vỡ ra.
Thức thời mới là tuấn kiệt, tôi mau chóng bổ sung thêm một câu: “Đó là ấn tượng từ ngày xưa”.
“Bây giờ không còn nữa à?”. Anh ta cố dài giọng, lại còn dùng âm mũi, thể hiện rõ sự bất mãn lên tới cực điểm.
Tôi vội vàng thêm câu nữa: “Anh nói giúp Ðinh Việt không phải muốn chứng minh anh rất quang minh lỗi lạc sao!”.
Anh ta đưa mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ, ánh mắt tôi nhìn thẳng về phía trước rồi cố gắng từ từ nhìn lại.
Một hồi lâu sau anh ta mới cười: “Người tốt thì làm tới cùng, em có cần anh điều tra rõ ngọn nguồn sự việc này không?”.
Tôi tự thấy mình chưa yêu Ðinh Việt tới mức chết đi sống lại mà chỉ
là lòng tự tôn bị tổn thương, cảm thấy vô cùng mất mặt, chi thể mà thôi. Nhưng tôi rất muốn biết ngọn nguồn của sự việc này. Tôi nghĩ, ai cũng
muốn biết chuyện này đúng không?
Nhưng có thực Hạ Trường Ninh chỉ muốn làm người tốt thì làm tới cùng
không? Anh ta không có yêu cầu hay điều kiện gì khác? Tôi chớp chớp mắt
thể hiện sự nghi ngờ. “Đương nhiên, em thừa biết con người anh đâu phải
là người tốt thuần túy chứ. Cho dù có nhận cái án này thì cũng phải nhận chút thù lao, nhận thù lao của em thì coi như làm việc công, như thế
này em cũng yên tâm hơn”.
“Bao nhiêu tiền?”.
Những ngón tay của anh ta gõ nhẹ lên vô lăng, ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Phúc Sinh à, con người anh vô cùng cô chấp. Em chưa hề nghe nói tới câu thứ không đạt được là thứ tốt nhất à. Em đồng ý làm bạn gái của anh một năm nhé! Lòng anh thoải mái, mọi người cũng không nghi ngờ, tốt quá còn gì”
Anh ta coi tôi là đứa ngu chắc? Ðồng ý với anh ta khác gì lột da hổ.
“Bố Vy Tử nói anh ác từ trong xương tủy, anh đã nhắm việc gì thì nhất định sẽ làm được”. Nói xong anh ta quay sang nhìn tôi đầy thâm ý.
Đây là uy hiếp! Sự uy hiếp trắng trợn! Tôi nín bặt!
“Thực ra nói làm bạn gái anh chẳng qua chỉ để khiến trong lòng anh
thoải mải một chút thôi. Em càng bướng bỉnh thì anh càng làm tới. Em cho anh cơ hội nhiều nhất là một năm, được không?”.
“Tôi coi như không
quen biết người nào tên Ðinh Việt”. Mặc cho anh ta nói thể nào đi nữa,
tôi biết rằng, chỉ cần đồng ý với anh ta thì sau này hậu họa khôn lường.
“Sao con người em ngốc nghếch vậy nhỉ? Ðã nói là em càng bướng anh
càng làm tới. Không phải em thích anh cứ lấn tới đây chứ?”. Hạ Trường
Ninh cố ý tỏ vẻ vui mừng. Thái độ của anh ta giống như nói tôi thích anh ta mặt dày như vậy. Tôi tức quá, mở miệng ra chỉ muôn châm biếm anh ta
một trận.
Hạ Trường Ninh chậm rãi nói: “Vô tham nghiệm nhi tất chi giả, ngu dã; phất năng tất nhi cử chỉ gảá, vu dã”. Em không cần phải nhả từng chữ
rồi dẫn trích điển tích ra để nói anh là người không có văn hóa.
Anh
chưa học cấp hai nhưng không mù văn hóa. Em học trung văn vậy nghĩa câu
này em có hiểu không? Không hiểu anh sẽ nói lại một lần nữa.”
Câu này nghĩa là không qua khảc chứng mà đã đưa ra kết luận đó là việc vô vùng
ngu xuẩn, lấy một việc không chính xác làm chứng cớ là lừa dối đối
phương.
Một người mười ba tuổi đi lính, có bằng tốt nghiệp tiếu học, chưa
từng học cấp hai, cấp ba nhưng mở miệng ra là có thể nói được câu thể
này, tôi thực sự cảm thấy ngạc nhiên. Có phải tôi luôn coi thường Hạ
Trường Ninh? Những gì anh ta nói có hai tầng nghĩa, không chỉ nói tôi
coi thường anh ta mà còn nói tôi nhìn nhầm anh ta.
Tôi học Trung Văn, nhưng câu này bắt nguồn từ đâu tôi cũng không
biết. Hơn nữa, tôi phải nghĩ mất một phút mới hiếu rõ nghĩa của câu này.
“Sao? Sợ rồi à?”. Anh ta hỏi đầy khiêu khích, rõ ràng anh ta cảm thấy tự đắc khi dùng một câu văn cổ mà có thể khiến một người tốt nghiệp
khoa Trung Văn ngạc nhiên, thô lỗ cố ý của anh ta hôm ăn đồ Tây e rằng
đã biến mất như mây khói rồi. Tôi không muốn điều tra chuyện của Đinh
Việt nữa nhưng Hạ Trường Ninh không nghe. Có nghĩa là tôi không muốn
biết cũng không được.
“Hạ Trường Ninh, nói thật, tôi không muốn bướng bỉnh với anh đâu. Chỉ là tôi cảm thấy… anh thích tôi điểm gì chứ? Như thế này hay lắm sao?”.
“Khà khá, thể này nhé, anh kế em nghe một câu chuyện là em sẽ hiểu
ngay”. Hạ Trường Ninh mớ cửa xe để ánh nắng mặt trời và không khí tràn
vào. Anh ta châm thuốc rồi vừa hút vừa nói. “Anh là dân văn công, nhưng
chưa bao giờ nhảy múa ca hát cả”.
Có ý gì thể?
“Cách mạng không phải là mời khách ăn cơm, theo đuổi bạn gái không
phải là ca hát nhảy múa, trước đây thủ trường của anh nói như thể đây”.
Có ý gì đây? Tôi nhìn Hạ Trường Ninh muốn hỏi mà ngại không dám hỏi.
Anh ta liếc mắt nhìn tôi, tôi nhìn gương mặt nhìn nghiêng của anh ta
đang che giấu nụ cười. Tôi biết rõ anh ta muốn dụ tôi hỏi. Tôi không
thèm hỏi mà ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ Trường Ninh thở dài nói: “Cô gái mà thủ trường của tụi anh tán là
cô xinh nhất trong toàn quân. Nhưng có gái đó kiêu lắm, không để ý tới
thủ trường, khi khiêu vũ cố tình khiến thủ trường phải xấu mặt. Thủ
trưởng tức quá cho cô ấy một cái tát và nói câu đó. Cứ nghĩ làm thể là
để trừng phạt cô ấy cho hả dạ, ai ngờ cô gái đó lại quay sang cầu xin,
níu giữ tình cảm, sau đó đồng ý lấy thủ trường”. Anh ta quay sang liếc
tôi, không nói gì nữa, gương mặt đầy vẻ chọc tức tôi.
Nhìn tới mức
tôi đã bắt đầu túa mồ hôi lạnh. Tôi “hử” một tiếng rồi nói: “Đừng nói
với tôi là cô gái sau chuyện đó đã cảm thấy thủ trưởng của anh vô cùng
nam tính nên mới yêu ông ấy. Hạ Trường Ninh, anh dám động vào một ngón
tay tôi…”.
Hạ Trường Ninh bật cười thành tiếng: “Trước giờ anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, trừ Vy Tử. Em không được coi cô ấy là phụ nữ”.
Ngũ Nguyệt Vy dù tính khí có nóng nhưng có ấy là mỹ nhân xinh đẹp cổ
điển thế cơ mà. “Bố Vy Tử chính là thủ trưởng của anh. Năm mười lăm tuổi anh là lính cần vụ của ông ấy, ban đầu không dám động vào cô ấy, có lần cô ấy chọc giận anh, lúc đánh nhau anh đánh ngã cô ấy tím bầm mặt mũi.
Cứ nghĩ quả này anh xong đời rồi, kết quả bố cô ấy lại cười lớn và nói
cuối cùng cũng có người trị được cô ấy. Từ đó Vy Tử không dám bắt nạt
anh nữa. Sao cô ấy không giống người khác chút nào”.
Tôi tập trung hết sức để tướng tượng ra cảnh Hạ Trường Ninh đánh ngã
Ngũ Nguyệt Vy, bất giác cảm thấy xấu hổ. Tôi cũng muốn đánh một trận với Ngũ Nguyệt Vy, xem ra tôi cũng có máu bạo lực. Không chỉ là Ngũ Nguyệt
Vy mà tôi còn muốn tự mình đánh được Hạ Trường Ninh, đó chắc là một việc vô cũng sảng khoái.
“Cười gì chứ?”.
Tôi vội cúi đầu. Một người tốt như tôi sao lại bị bọn họ dồn tới mức biến thái thể này chứ?
“Lúc anh đi lính mới mười ba tuổi, vào bộ đội muốn ăn ngon ăn no, anh liền chọn tới ban hậu cần, ở đó nuôi lợn hai năm.Sau đó làm lính cần vụ hai năm rồi anh không làm nữa. Bố Vy Tử cảm thấy rất ngạc nhiên tại sao anh lại đi làm lính lái xe, làm lính cần vụ của ông ấy anh có tiền đồ
hơn so với làm lính lái xe. Em biết tại sao không?”.
Tôi lắc đầu.
“Lính lái xe có tiền. Anh to gan tới mức dám lái tới trạm xăng và bán đi nửa thùng. Lúc còn nhỏ nhà nghèo, quần áo anh cả mặc xong tới lượt
anh, anh mặc xong tới lượt em trai. Ba anh em anh học trường cảnh sát,
mười ba tuổi thì anh đi lính để tiết kiệm tiền. Vì thế anh đã thề cả đời này nhất định phải có nhiều tiền, mặc cho bố Vy Tử dùng đạo lý làm
người dạy anh, anh đều không nghe. Sau đó ông ấy nhân hội thi võ toàn
quân anh đạt giải nhất môn tán thủ liền điều anh tới bộ đội đặc chủng”.
Hạ Trường Ninh cười và nói tiếp: “Lính đặc chủng anh cũng không muốn đi, anh vẫn muốn mở công ty kiếm tiền”.
Khi nhắc tới chuyện gia đình, giọng anh ta bỗng trầm xuống, ngay cả không khí bây giờ cũng nhuốm màu thương cảm.
Mười ba tuổi, vì muốn tiết kiệm tiền nên mới đi lính, chỉ nghĩ cũng
biết trong bộ đội anh ta đã nhải chịu bao nhiêu khổ cực! Về điểm này tôi cảm thấy Hạ Trường Ninh rất đáng thương.
Giọng nói của Hạ Trường Ninh đột nhiên trớ nên thật dịu dàng: “Phúc Sinh, chính là ánh mắt này”.
Ánh măt thế nào? Tôi không hiểu.
“Hiếu chưa?”. “Cái gì?”.
“Anh có động lực để theo đuối em. Phúc Sinh, ở bên cạnh em anh mới có được bình yên”.
Nghe anh ta kể chuyện, hàng loạt đạo lý rồi kết luận, tôi vẫn không
hiểu, lờ mờ cảm nhận được điều gì đó nhưng rồi lại bay xa tít tấp.
Anh ta cười khà khả và nói: “Thế nào? Một năm được chứ? Nếu em thực
sự khôngthích anh thì anh không bám lấy em nữa, coi như hai ta không có
duyên phận”.
Suýt nũa thì tôi gật đầu, lời đến miệng rồi lại biến thành: “Ba tháng”.
“Ok”. Anh ta trả lời vô cùng vui sướng, ngay lập tức tôi đã thấy hối hàn.
Giống như lúc đi chợ mua quần áo, bà chủ nói cái áo này một nghìn tệ,
tôi ngay lập tức trả năm trăm tệ, thực ra chỉ cần một trăm tệ là mua
được rồi, mà điều quan trọng nhất là, tôi vẫn chưa có ý định mua cái áo
đó.
Nhưng lời đã nói ra thì không nuốt lại được. Hạ Trường Ninh giống như một tên gian thương đang tiến hành giao dịch: “Đi thôi, đi ký “hiệp
nghị”.
Tôi không hiểu ý anh ta.
Hạ Trường Ninh thong thả nói: “Anh cảm thấy ký hợp đồng với em sau đó đi công chứng sẽ hay hơn, dù sao đàn bà và tiểu nhân đều là giống khó dạy”.
Mặt tôi đỏ bừng. Hai chân run run, tôi sợ rồi.
“Nội dung hợp đồng rất đơn giản. Anh giúp em điều tra mọi chuyện về
Đinh Việt, em làm bạn gái anh ba tháng. Sau ba tháng nếu em không yêu
anh và muốn chia tay, thì Hạ Trường Ninh anh quyết không bám theo em
nữa. Giấy trắng mực đen mỗi người giữ một bản, thế nào? Đương nhiên là
em cũng có thể thêm điều kiện khác. Ví dụ như Hạ Trường Ninh không được
động vào đầu ngón tay em, đại loại thể, chỉ cần có lợi cho em thì em cử
đề nghị”.
“Cái đó không cần chứ”.
“Phúc Sinh, anh là người làm ăn, làm ăn
phải nói giọng làm ăn chứ”. Tôi bị anh ta làm cho hồ đồ nên không hiếu
sao chuyện này lại đi tới bước này.
Tôi và Hạ Trường Ninh thực sự ký hợp đồng đó, giấy trắng mực đen vô
cùng rõ ràng, tôi đồng ý làm bạn gái ba tháng của anh ta, trong thời
gian đó anh ta không được bắt tôi làm những việc tôi không muốn làm. Sau ba tháng nếu không thể tiếp tục hẹn hò thì một trong hai bên không được bám lấy đối phương, ảnh hưởng tới cuộc sống của đối phương. Xem ra rất
có lợi cho tôi. Điều kiện kèm theo là Hạ Trường Ninh sẽ điều tra chuyện
của Ðinh Việt.
Tôi xem đi xem lại, tới mức Hạ Trường Ninh phải bật cười: “Có cần tìm luật sư tới xem giúp em không?”.
Mặt tôi đỏ bừng, không phải không dám tin anh ta sao. Hơn nữa, trước
tới giờ tôi chưa bao giờ ký kiểu hợp đồng thể này, hợp đồng với nhà
trường đều do bố mẹ tôi ký thay.
“Hôm nay vất vả cả chiều rồi, em đồng ý đi ăn cơm tối với anh chứ?”. Hạ Trường Ninh lịch sự hỏi tôi.
Tôi liếc nhìn hợp đồng, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ.
“Cứ theo hợp đồng mà làm, nếu em không muốn ăn cơm tối cùng anh thì anh sẽ đưa em về nhà luôn”.
“Về nhà đi, mệt rồi”. Tình thể xoay chuyển, tôi muốn về nhà suy nghỉ cho rõ ràng. Anh ta không nói hai lời mà lái xe đưa tôi về nhà luôn.
Về tới nhà, anh ta dừng xe rồi dịu dàng nói: “Lấy hợp đồng ra đây”.
Anh ta lại muốn làm gì thể?
Hạ Trường Ninh thở dài, lấy bản hợp đồng ướt đẫm mồ hôi trong tay tôi xé làm hai mảnh.
“Nhìn dáng vẻ lo lắng của em kìa. Anh giúp em điều tra về Đinh Việt,
không miễn cưỡng em. Chuyện ba tháng kia, em đừng coi là thật”.
Anh ta lại có chủ ý gì thể này?
“Phúc Sinh, em là cô gái thuần khiết nhất mà anh từng gặp. Chắc là do anh lăn lộn ngoài xã hội lâu rồi, quen biết với phụ nữ xã hội nhiều rồi nên mới cảm thấy em tốt. Có điều, phụ nữ còn nhiều, sao phải để em và
anh đều cảm thấy không thoải mái chứ? Chuyện này anh giúp em, coi như
quen biết vậy”.
Trước những lời thành khẩn của anh ta tôi cảm thấy mình tiểu nhân
quá. Anh ta giông như nghĩa sĩ trước giờ ra pháp trường hành hình, tôi
là ngọn cỏ đầu tường phản nghịch khiến người ta ghét nhất, xấu hổ cúi
đầu trước khí khái ngút trời của anh ta.
Sững lại một hồi tôi mới lên tiếng: “Tôi thực sự xin lỗi vì không thể làm bạn gái của anh, anh… sẽ tìm được một cô gái tốt hơn tôi. Việc đó
nếu phiền quá thì thôi, cứ coi như tôi không quen biết Ðinh Việt”.
“Khà khá, có gì đáng phải xin lỗi đâu, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng”.
Anh ta thay đổi một cái là có thể nói tiếng người? Có phải do hôm nay tôi
bị Ngũ Nguyệt vy đả kích nặng nề nên anh ta muốn chuộc tội thay cho cô
ta?
Quả nhiên Hạ Trường Ninh nói: “Chuyện này do Vy Tử gây ra, lại còn
bắt anh để ý giúp cô ấy bao nhiều lâu, ngay cả anh cũng bị cô ấy bưng
bít. Anh cũng muốn biết mọi chuyện như thế nào. Về đi, nghỉ sớm một
chút”.
Nói chung là việc tốt, đây là lần hòa hình nhất mà chúng tôi ở cạnh nhau từ lúc tôi quen biết với Hạ Trường Ninh tới giờ. Giống như
những cảnh trên phim ảnh, khi tôi mớ cửa xe ra sẽ có một đàn bồ câu
trắng nghênh đón.
Mới đi được vài bước anh ta đã gọi giật lại: “Phúc Sinh, đợi đã”.
Tôi quay đầu lại, anh ta ngại ngùng rút một bông hoa hồng từ trong
túi áo Complet ra. Bông hồng để trong túi áo lâu quá nên nụ hoa hơi bị
bẹp. Anh ta giơ ra ngoài cửa xe với vẻ không quan tâm và nói: “Nghe chủ
quán hoa nói thể này có nghĩa là một lòng một dạ, là phương án khá tiết
kiệm. Dù sao cũng mua rồi, em nhận đi”.
Nụ cười chân thành, đôi mắt trong veo của anh ta, cả đóa hồng đã héo
nữa, tất cả đều khiến tôi vô cùng xúc động. So với những bông hồng môn
rực rỡ kia thì đóa hồng này héo rất đúng lúc. Tôi nhận lấy đóa hồng rồi
khẽ khàng: “Cám ơn”. Khi nói câu này trong lòng tôi có thứ cảm xúc rất
lạ lùng cứ nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực, cuối cùng cũng chỉ thốt lên
được hai chữ”cảm ơn”.
Anh ta cười khà khà nói: “Vất vả một ngày, anh cũng đói rồi, phải đi
ăn tối đã. Em về nghỉ ngơi đi. Anh thay Vy Tử xin lỗi em, lại làm phiền
tới em nữa. Thế nhé! Có kết quả anh sẽ gọi điện cho em”.
Tôi vội vàng gọi anh ta lại: “Hạ Trường Ninh, tôi… tôi mời anh ăn
tối, coi như là cảm ơn”. Anh ta nghĩ một lát rồi thoải mái mở cửa xe:
“Được. Lên Xe”.
Tôi ngồi vào chỗ, can tâm tình nguyện mời anh ta đi ăn cơm.
Tôi nghĩ mình là người đã lành vết thương, đã quên nổi đau. Tôi đã
quên lời Hạ Trường Ninh nói ngày hôm qua: “Mai anh sẽ tặng hoa cho em,
sau đó mời em đi ăn tối, em cứ coi như không thấy nhé! Ðường tới chân
trời, đường ai nấy đi”.
Lúc ăn cơm Hạ Trường Ninh có hỏi tôi đã học
bắn từ khi nào, thể là chủ đề chuyển từ cách bắn súng cho tới lần anh ta phải xấu mặt ở trường bắn.
“Nói thật, lúc đó anh ngạc nhiên lắm. Phúc Sinh này, em lợi hại quá
đấy, cho anh vào tròng lúc nào không hay”. Hạ Trường Ninh lắc đầu thờ
dài.
Ai mà chả thích được khen chứ. Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng đắc ý, nhớ lại lần đó đã trôi xa lắm rồi.
“Hê hê, là anh tự đề ra chuyện thi bắn, chỉ là may mắn tôi bắn trúng mà thôi. Tôi đâu có đưa anh vào tròng chứ”
“Ừ, ừ, là do bản thân anh.. haizz”. Hạ Trường Ninh than ngắn thở dài.
Bữa cơm kết thúc vui vẻ trong sự sung sướng của tôi và sự khiêm tốn của Hạ Trường Ninh.
Bước ra ngoài nhà hàng tôi vẫn cười hi hi. Hạ Trường Ninh hoạt bát
hơn Ðinh Việt, nói cũng nhiều hơn, hay nói những câu chuyện cười chọc
tôi. Bây giờ tôi cảm thấy ánh mát mình nhìn anh ta cũng khác trước, chí
ít tôi cảm thấy anh ta không phải là kiểu người thô lỗ đầu óc ngu si tứ
chi phát triển như trước đây tôi vẫn nghĩ.
Hạ Trường Ninh cũng cười:
“Hôm nào đó chúng ta tới trường bắn tỉ thí đi. À đúng rồi, A Thụ và A
Mẫn không phải vẫn muốn đấu lại sao?”.
Tôi nhớ ra rồi, đúng là có việc này. “Hi hi, lần này hai chúng ta sẽ
thắng bọn họ, họ thua sẽ phải mời cơm”. Hạ Trường Ninh mặt mày hớn hở.
Tôi cũng cười tươi như hoa. Tôi vốn thích bắn, nghe anh ra nói thế
tôi gật đầu liên tục. Đến lúc sắp lên xe đột nhiên có người đi tới, dáng vẻ vô cùng vội vả: “Anh Hạ, cuối cùng cũng tìm được anh rồi”.
Tôi nghĩ Hạ Trường Ninh có việc gì đó nên lặng lẽ đứng bên cạnh xe chờ đợi.
Người đó quệt mồ hôi và nói: “Anh Hạ, xin lỗi anh, tôi là người của
cửa hàng hoa. Tiền hoa hồng môn ban nãy tính sai rồi, thiếu mất hơn năm
trăm tệ”.
Ha hà, trời xanh dậy sấm! Phàm thiên giáng đại nhậm giá tất tiên khổ
kỳ tâm chí (20). Ninh Phúc Sinh tôi không dám làm con gián có ý chí sắt
thép, thực sự xin lỗi kẻ suốt ngày giày vò tôi.
Sắc mặt Hạ Trường Ninh vô cùng khó coi, anh ta giống như chú rồng phun lửa đang trừng mắt nhìn người của quán hoa tới đòi tiền.
Tôi rút bông hoa hồng khiến tôi cảm động ra, đập vào mặt anh ta như
đập vào mông ngựa: “Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt. Hạ Trường
Ninh, anh được lắm!”.
Tôi tức điên quay bước ra về, đột nhiên eo bị giật một cái, anh ta
túm cả eo lẫn tay tôi kéo lại. Hai chân tôi đạp loạn xạ, vừa đạp vừa gào lên chửi “Buông tôi ra, lưu manh! Cứu tôi với”.
Anh ta mở cửa xe rồi ném tôi vào rồi đè cả người lên người tôi. Chân
tay tôi bị anh ta ghì chặt nên không làm ăn gì được. Đầu anh ta cúi sát
xuống ngực tôi, tôi không cựa quậy nổi, buộc phải nhìn đôi đồng tử màu
đen của anh ta, gương mặt hầm hầm đầy vẻ tức giận, thẹn quá hóa giận!
Giây tiếp theo đôi môi anh ta ấn chặt lên môi tôi, những tiếng thét
của tôi cũng bị đẩy ngược vào trong. Chỉ một khoảnh khắc anh ta liền
buông tôi ra, rồi ác man nói: “Em còn kêu nữa, anh sẽ tiếp tục”.
Tôi ngậm chặt miệng không dám kêu thêm tiếng nào nữa, nhưng cũng
không ngăn nổi sự tức giận đang dồn lên trong lòng. Tôi và anh ta giống
như hai con trâu đang đấu nhau, đều đang thở hổn hển sau trận đấu mệt
mỏi.
Hạ Trường Ninh quát tôi: “Sao em không dùng đầu suy nghỉ đi, sao người của quán hoa có thể tìm thấy chúng ta một cách chính xác như thể
hả? Rõ ràng do Vy Tử cố tình báo người ta tới tìm. Ninh Phúc Sinh, em
không hề tin tưởng anh một chút nào sao!”. Anh ta nói một thôi một hồi
khiến tôi dần bình tâm trở lại. Những lời anh ta nói không hẳn không có
lý, nhưng dù có phải do Vy Tử sắp đặt hay không thì chẳng phải cũng là
do một tay anh ra bày ra hay sao?
“Anh nghĩ rằng anh cắt đứt nỗi nhớ của tôi với Đinh Việt là tôi sẽ yêu anh sao! Đừng có mơ!”.
Gương mặt Hạ Trường Ninh có chút xấu hổ thoáng qua nhưng anh ta vẫn
cứng miệng nói: “Anh đã nói với em từ trước rồi, đường tới chân trời,
đường ai nấy đi. Anh thích theo đuổi em thể này đây thì sao nào?”.
Được được, thủ đoạn đề tiện thế này mà anh ta cũng nói và đầy lý lẽ thể. Tôi mà tin anh ta lần nữa thì tôi là lợn!
A Ninh, tiền anh đưa cho em không đủ”. Ngũ Nguyệt Vy gõ gõ cửa xe, bộ dạng uế oái, giọng điệu cười cợt trên nỗi đau của người khác, chứng
minh rõ ràng hai người họ thông đồng với nhau.
Hạ Trường Ninh vùng dậy lao ra ngoài nhanh như một con báo, tôi cũng nhảy ra ngoài như một chủ thỏ.
Bây giờ không đi thì còn đợi lúc nào nữa chứ! Ðáng tiếc, Hạ Trường Ninh đã kéo tôi lại. “Buông ra”.
Tôi phát cáu.
“Đứng yên”.
Chết tiệt! Tôi đâu phải là lính của anh ta chứ! Tôi cúi đầu tách ngón tay anh ta. Con bà nó! Ngón tay anh ta làm bằng cái gì không biết! Tôi
nghĩ phải dùng dao gọt mới xong.
“Vy Tử, tình nghĩa bao năm của chúng ta như thể sao em lại giớ trò này”.
Hạ Trường Ninh nghiến răng kèn kẹt. Sự tức giận của anh ta dồn hết xuống
cổ tay tôi! Chết tiệt! Ngũ Nguyệt Vy nhún vai: “Trách em làm hỏng việc
tốt của anh à? Em đồng ý diễn vai bị giật dây này chẳng phải vì tình
nghĩa bao năm của chúng ta sao, em đâu có đồng ý khi xong chuyện sẽ
không cho Ninh Phúc Sinh biết. Cảnh sát mà, có nghĩa vụ bảo vệ công dân
không bị lừa gạt. Hơn nữa, em chưa mua hoa bao giờ nên có biết máy nghìn bông hồng môn bao nhiều tiền đâu? Anh đưa tiền cho em rõ ràng không đủ
mà”.
Ha ha! Còn gì để nói nữa không? Tôi hất tay Hạ Trường Ninh ra và
mắng: “Thẹn quá hóa giận phải không? Tính toán thông minh quá phải
không? Anh còn không biết xấu hổ mà kéo tay tôi sao? Anh kéo tay tôi làm gì? Nói anh là lưu manh còn nhẹ đấy!”.
“Đúng, tôi là lưu manh, tôi là lưu manh thì sao chứ? Ðừng giảng đạo lý với lưu manh”.
Tôi tức quá, ngay cả tiếng kêu cứu cũng không thốt lên được, đành ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác.
Tôi hất không ra thì anh cũng sẽ phải buông thôi. Thi nhau xem, người mất mặt hôm nay không phải là tôi!
“A Ninh, một con nha đầu thể này sao anh cử cố theo đuối làm gì? Em
quen anh bao năm rồi, buổi huấn luyện đặc biệt năm đó nếu em không giúp
anh đỡ đạn thì anh đã chết lâu rồi. Những chuyện này anh quên sạch sẽ
rồi hả? Mười ba tuổi anh vào bộ đội, bố em đối xử không tốt với anh sao? Anh hai, anh ba em đối xử không tốt với anh sao?”.
Hạ Trường Ninh nhìn cô ta, sự tức giận trên người bổng chốc tiêu tan, anh ta bất lực nói: “Vy Tử, em đừng như thể. Một bông hoa xinh đẹp như
em sao cứ phải cắm vào bãi phân trâu như anh làm gì. Nhìn lại điều kiện
của em đi, tốt thế còn gì. Anh hai, anh ba em làm kinh tế, sợ em không
có tiền tiêu đã cho em hai mươi phần trăm cổ phân công ty. Em chỉ cần
đăng tin tìm bạn đời trên báo chí thì đảm bảo người tham gia hợp lại có
thể tố chức PK Super boy(21) đó! Anh văn hóa tiểu học, có muốn tham gia
ngay đến bậc cửa cũng không qua được!”.
Đôi mắt xinh đẹp của Ngũ Nguyệt Vy đã phảng phất hình bóng những giọt lệ, dưới ánh đèn càng trở nên trong suốt, nhưng trong khoảnh khắc bị Hạ Trường Ninh chọc cho bật cười, mới cười được vài tiếng giọng cô ta lại
đầy vẻ trách móc: “A Ninh, từ năm mười bốn tuổi em chỉ muốn lấy anh. Năm nay em hai mươi sáu, em đã đợi anh mười hai năm rồi”.
Đuối kịp các bộ phim tuyệt tình, bi tình của Quỳnh Dao rồi, cứ làm
như tôi là người thứ ba vậy! Bãi đỗ xe yên tĩnh, người của quán hoa cũng đứng xem kịch như tôi. Người ta vì năm trăm tệ nên không thể đi, còn
tôi bị Hạ Trường Ninh kéo lại nên không đi được. Người tôi xiêu vẹo, Hạ
Trường Ninh kéo tôi tới trước mặt anh ta giống như muốn cho Ngũ Nguyệt
Vy nhìn thấy: “Người vợ mà Hạ Trường Ninh muốn tìm như thế này này. Vy
Tử, em hiếu thì hiếu không hiếu thì thôi. Cứ thể đi! Em chơi anh một võ
thì anh nhận, anh mất mặt thì anh chịu”.
“Tôi không đồng ý lấy anh!”. Không thể hồ đồ trên lập trường của vấn đề này được.
“Ngậm miệng vào! Anh không cầu hôn em”. Hạ Trường Ninh trừng mắt lườm tôi.
Cuộc đấu khẩu thể này đã làm tốn thương lòng tự tôn của những người đứng xem. Ngũ Nguyệt Vy cười, nụ cười của người bị tốn thương những vẫn phải cố gắng bảo vệ sự tự tôn của mình. Cô ta hếch cằm lên một lát rồi dồn
ánh mắt về phía tôi: “Đinh Việt chết rồi, chết ở Lương Hà. Ninh Phúc
Sinh, tôi lấy thân phận cảnh sát chính thức thông báo với cô việc này.
Người của tập đoàn buôn lậu tìm tới Đinh Việt, chắc anh ấy gặp bọn nó ở
Lệ Giang. Vì không muốn làm hại tới cô nên anh ấy mới chia tay với cô.
Khi A Ninh tới thì đã chậm một bước. Vì sự cống hiến của anh ấy với vụ
án nên phía cảnh sát tôn trọng ý kiến cá nhân của Ðinh Việt, không công
khai việc này. Di ngôn trước lúc Ðinh Việt lâm chung là hy vọng cô không biết tin về cái chết của anh ấy. A Ninh theo đuổi cô, còn tôi làm theo ý của Ðinh Việt cắt đứt tình cảm của cô với anh ấy. Sự việc là như thể.
Ninh Phúc Sinh, Ðinh Việt đối với cô tình sâu nghĩa nặng như thể cô
không cảm thấy ở bên A Ninh nhanh chóng thể này là phản bội anh ấy
sao?”.
Cô ta đang nói gì thể? Tôi chỉ nghe được đoạn trước.
Ðinh Việt đột ngột chia tay hóa ra là vì chuyện này sao? Anh ấy đã không còn sống nữa sao?
Tôi hoang mang nhìn Hạ Trường Ninh. Sắc mặt anh ta đã thay đổi, đưa
tay kéo tôi vào lòng, hai tay nâng mặt tôi lên và nói: “Phúc Sinh, em
đừng như thế”.
Tôi làm sao? Trong đôi măt đen của anh ta tôi nhìn thấy một điều, đó
là sự thật. “Phúc Sinh, anh sẽ nói cho em biết, em đừng kích động, anh
sẽ nói hết cho em”.
Tôi không hề kích động chút nào. Tôi cứ nhìn Hạ Trường Ninh như thể,
cảm thấy cuộc đời đang đùa với tôi, bắt tôi trong một quãng thời gian
ngắn phải hiểu hết lừa dối, tàn khốc, phản bội và đớn đau.
Đinh Việt dịu dàng, Ðinh Việt đẹp trai, tuấn tú.
Những khúc mắc trong lòng bao lâu nay đã bện xoắn lại thành nút thắt
bây giờ không phải được gỡ ra mà là bị kéo cái xoẹt một nhát. Mở dây
được tháo ra rồi nhưng lại đứt thành từng đoạn từng đoạn nhỏ.
Ninh Phúc Sinh tôi may mắn thể nào mà lại nhận được tình cảm của Đinh Việt chứ. Nhưng, nhận được rồi thì sao đây?
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính là khoảng cách giữa sự
sống và cái chết. Anh ấy còn trẻ, còn đẹp trai, còn dịu dàng như thể.
“Vy Tử, lúc nhỏ em đã giết con chó ghẻ của anh cũng thế này. Dù sao Đinh Việt cũng đã từng yêu em, sao em lại làm thể này chứ”.
Ngũ Nguyệt Vy cũng căm giận nói: “Anh chăm sóc bảo vệ con chó ghẻ của anh như thể mà không thèm đối xử dịu dàng với em một chút. Em giết nó
đấy thì sao nào?”.
Hạ Trường Ninh và Ngũ Nguyệt Vy trừng mắt nhìn nhau. Trời tối quá,
tôi không nhìn rõ ánh mắt của họ như thể nào, tôi chỉ biết cúi đầu cấu
tay Hạ Trường Ninh, anh ta đột nhiên rùng mình rồi nắm tay tôi chặt hơn.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc đang dồn lên mà quay sang cười nói với Hạ Trường Ninh: “Ðinh Việt đánh giá cao bản thân anh ấy quá, tôi chưa yêu
anh ấy đến mức chết đi sống lại đâu. Anh Hạ, anh buông tay ra đi, hy
vọng anh và cảnh sát Ngũ cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Tôi nhắm mắt, đôi mắt khô coong. Nếu như không có chuyện này
xảy ra thì tôi nghĩ tình cảm của tôi dành cho Đinh Việt cũng chưa tới
mức chết đi sống lại, nhưng Ðinh Việt ra đi lại khiến tình cảm sâu nặng
của anh ấy chạm vào trái tim tôi.
Hạ Trường Ninh vẫn không buông tay tôi ra mà ngược lại nói vô cùng
gấp gáp: “Phúc Sinh, em đừng đau buồn. Ðinh Việt yêu em, chẳng qua anh
ta chỉ… em phải sống tốt hơn nữa! Anh ta không phải người đàn ông lý
tưởng của em đâu! Quên anh ta đi!”.
Tôi bị kích động liền nói lớn: “Anh nói không là không à? Anh dựa vào cái gì mà lấy danh nghĩa Ðinh Việt lừa tôi? Hai người làm việc có bao
giờ suy nghỉ tới cảm giác của người khác không? Hai người đều nghĩ trên
lập trường của bản thân mình mà thôi! Anh, Hạ Trường Ninh, anh là kẻ đểu cáng nhất mà tôi từng gặp! Còn có nữa, Ngũ Nguyệt Vy, cô và Hạ Trường
Ninh đẹp đôi lắm, mong cô mau chóng ép anh ta lấy cô đi có được không?”.
Tôi nói một hơi xong liền co cẳng đạp anh ta. Hạ Trường Ninh buông
tay theo phản xạ khiến tôi đạp hẫng chân và ngã sóng xoài ra đất.
Anh ta đưa tay kéo tôi lên nhưng chân tay tôi khua khoắng liên hồi,
giống như đang giãy đạp dưới nước, không muốn anh ta chạm vào tôi. Kết
quả chẳng thể ngăn được anh ta, Hạ Trường Ninh bế xốc tôi lên rồi thở
dài: “Anh đưa em về nhà”.
“Không”. Tôi sững người lại, cánh tay anh ta ôm chặt lấy tôi rồi
nghiêm túc nói: “Phúc Sinh, Đinh Việt nói em hãy quên anh ta đi. Em khóc to lên đi, em khóc đi thì anh mới yên lòng”.
Tôi… tôi chỉ muốn về
nhà, muôn tránh xa anh ta, muốn được ở một mình mà thôi. Tôi đã cất Ðinh Việt vào một góc sâu trong đáy lòng, tôi muốn tới một nơi yên tĩnh để
thì thầm mọi chuyện với anh ấy.
“Em nín nhịn sẽ thành bệnh đấy, cứ khóc to lên đi”.
“Bây giờ tôi không muốn khóc, anh mau bỏ tay ra”. Tôi nhấn mạnh từng
chữ. Hạ Trường Ninh lo lắng nhìn tôi, bàn tay vẫn không buông lỏng.
Chết tiệt! Bây giờ tôi không khóc được! Không những không khóc được
mà còn bị anh ta chọc cho tức quá mà bật cười nữa! Lúc này Ngũ Nguyệt Vy cầm đóa hồng ban nảy bước tới, cô ta vừa đi vừa bứt từng cánh hoa và
nói: “A Ninh, anh phải một lòng một dạ đấy”.
Cơn tức giận của tôi dồn lên cuống họng rôi bật ra một câu: “Liên quan đếch gì đến cô”.
Ngũ Nguyệt Vy nhìn Hạ Trường Ninh “hử” một tiếng rồi nói: “Báo vệ con chó
ghẻ của anh cho tốt, đừng để rơi vào tay em, giết đấy”.
Hạ Trường Ninh bị cô ta chọc cho tức quá liên giơ tay lên.
Ngũ Nguyệt Vy hếch cằm nói: “Anh đánh đi, anh đánh xong rồi đi tìm lão gia nhà em mà cầu xin tha mạng”.
Hạ Trường Ninh tức đến nỗi trống ngực đập liên hồi. Anh ta kéo tôi
lên xe, lúc này người của cửa hàng hoa mới lí nhí mở miệng: “Anh Hạ,
chuyện… năm trăm hai mươi tám tệ, còn tính thiếu một trăm mười bốn
bông”.
“Tự làm tự chịu, xấu mặt, cho chết”. Tôi không đẩy được anh ta ra nên chỉ còn cách chế nhạo anh ta.
Hạ Trường Ninh không nói gì cả, anh ta rút ví rồi trả tiền cho người của cửa hàng hoa, sau đó kéo tôi lên xe.
Xe chạy khá xa rồi tôi mới ngoái đầu lại nhìn, Ngũ Nguyệt Vy đang
ngồi xổm trên mặt đất. Tôi thở dài, cô ta bây giờ có khác gì con chỏ ghẻ đâu. Cô ta cũng là người có vấn đề, người bình thường ai lại để ý tới
Hạ Trường Ninh cơ chứ?
“Anh còn muốn gì nữa?”. Tôi không còn hơi sức đâu mà tranh đấu với anh ta, mà có đấu cũng không lại.
Hạ Trường Ninh dừng xe lại bên đường rồi dịu dàng nói với tôi: “Phúc Sinh, em khóc đi, khóc được sẽ tốt hơn”.
Tôi chớp chớp mắt nhưng không có nước mắt. Đôi mắt anh ta cứ nhìn chăm chăm vào tôi, muốn tôi khóc.
Tôi muốn về nhà, nhất định phải khóc òa lên mới được sao? Tôi lại
chớp chớp mắt, muốn ép cho hai giọt lệ chảy xuống để cho anh ta coi
nhưng vẫn không có nước mắt. Tôi chỉ muốn cầu xin anh ta, tôi không khóc được, tôi chỉ muốn yên tĩnh một lát, có được hay không? Giả như hai mắt trợn lên rồi ngất đi thì hay quá. Nghĩ vậy tôi liền nhắm mắt lại rồi
dựa vào thành ghế.
Hạ Trường Ninh lo lắng lắc lắc đầu tôi: “Phúc Sinh, anh đưa em tới bệnh viện nhé!”.
Tôi mớ trừng mắt, thực sự khóc được rồi. Tôi vừa khóc vừa đánh anh ta: “Hạ
Trường Ninh, anh ép người quá đáng! Anh quá đáng quá rồi! Anh muốn đưa
tôi tới bệnh viện tâm thần chắc!”.
Anh ta lại vui mừng tới mức không để ý tới việc tôi đánh anh ta nữa,
Hạ Trường Ninh ôm tôi vào lòng và nói: “Được rồi được rồi, không sao
rồi, khóc được là không sao rồi”. “Tôi muốn về nhà! về nhà!”. “Ừ, anh
đưa em về nhà”.
“Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, cút đi”. “Đưa em về nhà rồi anh đi”.
“Tôi cần Ðinh Việt, Đinh Việt…”.
Hình như lúc này tôi mới biết đau, mới cảm nhận được sự đau đớn.
Người đàn ông dịu dàng với tôi, tình đầu của tôi đã mãi mãi biến mất
rồi. Anh ấy mang theo bí mật, mang theo nỗi đau và đẩy tôi ra xa tít
tắp, thậm chỉ anh ấy còn không muốn cho tôi biết bât cứ điều gì. Nỗi đau khổ nhất đó là ngay cả nghĩ bạn cũng không thể nghĩ, chỉ cần nghĩ là
trái tim sẽ tan vỡ.
Tôi khóc nấc lên, cả người run lên vụt khói sự kiềm chế của tôi.
Hạ Trường Ninh nhẫn nại nhìn tôi khóc xong, yên lặng một lúc lâu rồi
mới nói: “Sớm muộn gì em cũng sẽ biết. Phúc Sinh, mạnh mẽ lên”.
Tôi không nói thêm gì nữa, Hạ Trường Ninh đưa tôi về nhà, anh ta cũng xuống xe theo tôi: “Anh đưa em về”.
“Tôi về đến nhà rồi”.
“Anh đưa em tới cổng”.
“Không cần”.
“Anh chỉ đưa em về lần này, sau này sẽ thực sự không gây phiền hà cho em nữa”.
Đây là câu cửa miệng của anh ta sao?
Tôi không muốn tin.
Hạ Trường Ninh khẽ thở dài rồi dừng chân, nói: “Được rồi, anh nhìn em đi vào”.
Tôi về nhà, bố mẹ tôi lo lắng đứng cả dậy. Mẹ tôi đỏ hoe mắt, kéo tay tôi
ngồi xuống ghế Sofa, rồi nói giọng trầm buồn: “Đừng buồn quá, Phúc Sinh. Đã mấy tháng trôi qua rồi, mọi chuyện rồi sẽ qua”. Bố mẹ tôi biết cả
rồi? Là Hạ Trường Ninh đã nói?
Tôi cúi đầu, thực sự vẫn rất buồn. Họ là người ngoài cuộc đâu có thể hiểu được cảm giác của tôi.
“Mẹ nghĩ chuyện này sớm muộn con cũng phải biết nên đã nhờ cậy Hạ Trường
Ninh. Các con đều là thanh niên nên nói chuyện sẽ dễ dàng hơn”.
Cái gì? Cả vở kịch của Hạ Trường Ninh là do chủ ý của bố mẹ tôi sao?
Mẹ tôi vẫn đang than phiền: “Hạ Trường Ninh nói sợ con biết sẽ không
tốt, nhưng mẹ nghĩ cậu ấy thật lòng với con đấy”. Tôi không biết nói gì
nữa.
—————————————————————————————————————————–
Chú thích
(20) Trích trong sách Mạch Tử, thiên Các Tử thứ mười lăm, có nghĩa
là: Phàm những người nhận nhiệm vụ của trời ban thì bản thân phải chịu
vất vả, tối rèn tâm chí trước tiên (ND)
(21) Super Boy: Một cuộc thi giọng hát hay dành cho nam giới của đài truyền hình Hồ Nam, tổ chức hai năm một lần (ND)