Tứ Bề Thọ Địch

Chương 7


Đọc truyện Tứ Bề Thọ Địch – Chương 7

Tần Sở Ca bị một loạt tiếng đập cửa kịch liệt đánh thức, y còn đang mông mông lung lung, quá khứ từng bị tiếng đập cửa đòi nợ như thế luyện thành phản xạ có điều kiện, thế là một đầu tóc rối, lê đôi dép lê rách nát run run đi ra mở cửa.

Cửa không có khe mắt mèo, y chỉ có thể cẩn thận mở cửa ra, mới vừa ngước mắt lên đã thấy đồng chí Ngũ Nhai mặt đen như đáy nồi đứng đấy. Tần Sở Ca lập tức thanh tỉnh, há to miệng chỉ vào Ngũ Nhai không nói ra tiếng.

“ Chủ tịch đang ở bên ngoài chờ ngươi, nhanh dọn dẹp đồ đạc một chút rời đi. ” Ngũ Nhai gắt gao nhíu mày, mỗi lần nhìn thấy Tần Sở Ca hắn đều có biểu tình này.

Tần Sở Ca ba hồn bảy vía liền hồi phục, đóng cửa lại, ngồi xổm trên mặt đất gõ gõ đầu mới nhớ ra y đã không còn gặp phải việc đòi nợ nữa.

Chính là … Để Luật Dương không phải đang đi công tác sao? Chẳng lẽ là vì y mà vội vàng trở về? Tần Sở Ca dùng sức lắc đầu, đem loại ý nghĩ đáng sợ này đuổi khỏi đầu, sau đó mới vội vội vàng vàng bắt đầu thay tâtrang cùng cà vạt.

Tây trang đều đã có nếp may, cà vạt hoàn hảo hôm qua cởi xuống không có tháo bỏ, trực tiếp đem đeo trên cổ liền xong việc. Tần Sở Ca dùng cây lược dính nước dùng sức chải lên đầu, đem đầu tóc chải tươm tất, tiếp đó lại dùng nước vỗ vỗ mặt, cảm giác đã ổn liền vội vàng chạy tới cửa ── y cũng không muốn chọc giận cái tên âm trầm kia.

Ngũ Nhai như trước mang khuôn mặt hắc ám, nghiêm mặt đứng ngoài cửa, đã có đại thẩm theo khe hở dưới lầu trộm ngó đầu ra, Tần Sở Ca thấy được nhe răng thật to cười, còn phất phất tay, ” đi làm đi, ha ha, sớm a.”

Ngũ Nhai nghe thấy những lời này, mặt giống như càng đen hơn …

Ngũ Nhai đi phía trước, Tần Sở Ca cúi đầu theo sau, bọn họ không thể đỗ xe tại nơi cũ nát này, chỉ có thể đỗ bên ngoài đường. ” ngươi nghĩ là ngươi đi làm? ” ngữ khí của Ngũ Nhai cực kì khinh miệt, mặt vẫn không một chút thay đổi, ” Chỉ là có cùng khuôn mặt với Hứa tiên sinh nên liền mưu toan thị sủng mà kiêu? Ngươi còn kém xa lắm. Hy vọng ngươi lần sau đừng dùng chiêu lạt mềm buột chặt này, chủ tịch không phải lần nào cũng tự mình đến tìm ngươi đâu, tự lo thân cho tốt. ” Ngũ Nhai khó có được lần nào nói với Tần Sở Ca nhiều như vậy, nhưng lại làm cho y nghẹn ngào không thở được.

” Ngươi nghĩ là tại ai mới như vậy? Nếu không phải hắn uy hiếp ta, ta đã sớm rời đi rồi! Ai muốn ở lại bên cạnh một tên biến thái! Cho ta nhiều tiền ta cũng không làm! ” Tần Sở Ca dừng bước, kích động hét lên.


Ngũ Nhai lạnh lùng quay đầu lại, vẻ mặt kia thật đúng là rất giống Để Luật Dương, ” Vậy ngươi hiện tại vì cái gì đi cùng ta? Ngươi nghĩ ngươi rời khỏi, chủ tịch sẽ đến đem ngươi trở về? Ngươi nếu nghĩ muốn rời đi, tùy thời đều có thể. “

” Ngũ Nhai, ngươi nói nhiều quá rồi đấy. ” Một âm thanh đạm bạc từ xa truyền đến, Ngũ Nhai ngẩn người xoay người lại. Để Luật Dương vốn đang ở trong xe nay lại đứng cách hắn không xa, ánh mắt nhìn thấy Tần Sở Ca, lông mày liền nhíu lại, ” Còn không mau vào xe? Bị muộn rồi. “

Ngũ Nhai cúi đầu, ” Vâng, chủ tịch. ” Mìm môi, bước nhanh về chỗ người lái.

Tần Sở Ca còn lăng lăng đứng ở đó.

” Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta mở của xe cho ngươi? ” Để Luật Dương nhíu mày càng sâu.

Tần Sở Ca lập tức giật mình, chạy vội tới mở cửa xe cho Để Luật Dương rồi chính mình mới run rẩy chui vào.

……………………………………………………

Tần Sở Ca lo lắng ngồi ở bên trong tiểu văn phòng của mình, chân vô mục đích lắc lư, chờ Để Luật Dương gọi đến. Nhưng điều làm y kinh ngạc chính là Để Luật Dương thế nhưng lại không hỏi hôm này y trốn làm để làm gì.

Không có khả năng a!


Chẳng lẽ là còn hậu chiêu?

Cái miệng quạ đen của y đúng là bất hạnh a.

Giữa trưa, Để Luật Dương kêu y ra cửa, hơn nữa còn tự mình lái xe, hướng về biệt thự.

Tần Sở Ca một mình ngồi đằng sau, chỉ có thể nhàm chán nghịch đệm xe, trong lòng không ngừng lo lắng.

Xe trực tiếp đi vào bãi đỗ xe của biệt thự, Tần Sở Ca theo Để Luật Dương từ bãi đỗ xe lên tầng một, bên trong phòng khách đã có vài người đang ngồi chờ.

Tần Sở Ca cảm giác gai ốc cả người đều nổi lên, bởi vì mấy người kia ánh mắt ngay lập tức đều nhắm vào y.

Những người này khi thấy Để Luật Dương đều đứng lên, ” Để tiên sinh. “

Để Luật Dương gật gật đầu, ” Các vị thỉnh ” rồi mới đồng loạt ngồi xuống, chỉ có Tần Sở Ca ngây ngốc, ngơ ngơ ngác ngác đứng ở đó.

Để Luật Dương nhẹ nhàng thở dài, ” Ngươi đến đây ngồi. “


Tần Sở Ca xấu hổ cười cười, rồi mới máy móc bước chân, cứng ngắc đi đến chỗ ngồi ngồi xuống.

” Mục đích ta mời các ngươi tới các ngươi đều biết, hiện tại người các ngươi cũng đã thấy, cảm thấy được thời gian bao lâu có thể hoàn thành? ” Để Luật Dương hỏi.

Mấy người kia cúi đầu nhìn nhau, lại cười nhìn đến Tần Sở Ca, nhỏ giọng thảo luận một chút, cuối cùng người đứng đầu nói: ” … đại khái là khoảng một tháng, chủ yếu là xem độ phối hợp của vị tiên sinh này … “

Tần Sở Ca quay đầu nhìn về phía Để Luật Dương, ” muốn ta phối hợp cái gì? “

Để Luật Dương nhếch miệng, ” một khi đã như vậy ta hãy làm đi. ” Trực tiếp cầm cánh tay, lôi kéo Tần Sở Ca lên lầu, rốt cuộc không cùng mấy người kia nói gì khác.

Tần Sở Ca mạc danh kì diệu bị một đám người mạc danh kì diệu đối thoại làm y thấy hồ đồ, cũng mặc kệ để Để Luật Dương lôi kéo lên lầu.

Tự nhiên cũng trực tiếp bị tha lôi đến phòng ngủ của Để Luật Dương, giường của Để Luật Dương.

Để Luật Dương cho tới giờ chưa từng ôn nhu, lần này lại càng như dã thú ăn thịt xé rách quần áo của Tần Sở Ca. Thời điểm kéo quần áo của Tần Sở Ca, hắn căn bản không để ý đến cánh tay của y, trực tiếp xả xuống, để lại trên tay y một đạo dài hồng ngân. Tần Sở Ca ngốc lặng để mặc y bài bố, thẳng đến khi quần cũng bị dã man kéo xuống y mới phát hiện Để Luật Dương lần này có chút dọa người, bắt đầu không ngừng tránh động, ” Để Luật Dương, ngươi làm sao vậy? Uy uy uy, nhẹ một chút … “

Để Luật Dương dừng lại, đôi mắt dày đặc vẻ lo lắng nhìn chằm chằm Tần Sở Ca, hừ một tiếng bằng giọng mũi, tiếp tục đem y lột sạch đến không còn một mảnh trần như nhộng, rồi mới đứng dậy lấy mũ cùng trơn tề (1) ở tủ đầu giường, sau đó lại tiếp tục ép xuống.

Tần Sở Ca chỉ thấy đến đầu cũng mơ mơ hồ hồ, ẩn ẩn đau, Để Luật Dương so với y cao lớn hơn một cái đầu, y bị hắn ép ở trên giường thật giống như bị cả một bức tường đè ở trên người. Để Luật Dương cũng không giúp Tần Sở Ca thả lỏng hậu diện, đổ vào tiểu huyệt của y một lượng lớn trơn tề, trực tiếp tiến vào. Tần Sở Ca ngửa đầu, đau đớn kêu lên một tiếng, tiểu huyệt theo đó co chặt lại, như muốn khiến cho kẻ phía sau phải rời đi.


Tiểu huyệt co chặt làm Để Luật Dương cũng không thấy thoải mái, nhưng trong lòng chợt dâng lên một cỗ tà hỏa, tựa như một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, rốt cuộc thẳng nhập. Động tác này làm người dưới thân run lên vài đợt, thanh âm đau đớn giống như giọng hát vút lên, lại giống như tiếng hừ nhẹ đầy bất lực, hình như là khóc.

Để Luật Dương không suy nghĩ nhiều như vậy, vách tường bên trong độ ấm cực cao làm cho dục vọng của hắn như được ôn nhu vuốt ve, hút chặt vào. Hắn đem mông y nâng lên, bắt đầu đợt chinh phục này.

Tần Sở Ca đích thực là bị làm đau đến bật khóc, y bất chợt nghĩ đến trước đây đáp ứng Để Luật Dương lên giường, chuyện này đã chà đạp lên chút tôn nghiêm duy nhất còn lại của Tần Sở Ca. Loại cảm giác đau đớn này lại một lần nữa làm y nhớ tới chuyện ở ngục giam.

Miệng vết thương vốn đã lành lại một chút, nay một lần lại một lần bị nam nhân này vạch ra, thậm chí là lại bị thương.

Y không nghĩ muốn già mồm cãi láo, cho nên y không có chửi ầm lên bất cứ điểu gì, chính là phía dưới không ngừng phát ra đau đớn. Tần Sở Ca chỉ có thể nắm chặt sàng đan dưới thân, răng cắn chặt vào gối, không phát ra một chút âm thanh. Y nhắm mắt lại, thậm chí còn tự mình nói giỡn, một người thao mình, so với một đám người muốn thỏa mãn, xem ra dễ chịu hơn rất nhiều.

” Ngươi không phải muốn biết những người đó tới đây làm gì sao? ” Để Luật Dương như phát hiện Tần Sở Ca cố ý yên lặng phản kháng, cười nhạo một tiếng, ” ta vốn không nghĩ làm như thế, thứ đồ vật như ngươi không đáng giá để ta tốn công gây sức ép. Nhưng là, ngươi hết lần này tới lần khác không nghe lời ta, cùng tên Hoa Khiếu kia phát sinh quan hệ, cho nên … ” Để Luật Dương tiến tới sát bên tai Tần Sở Ca ác ý nói, ” Ta phải hoàn toàn biến ngươi thành Hứa Phàm Ức … để ai cũng không có khả năng đem ngươi cướp khỏi ta. “

Tần Sở Ca quay mạnh đầu lại, trợn to mắt nhìn Để Luật Dương. Để Luật Dương lộ ra vẻ tươi cười của ác ma, chậm rãi nói: ” Những người đó đều là những chuyên gia xây dựng nhân cách chuyên nghiệp, bọn họ có thầy giáo lễ nghi, học giả tâm lý, học giả hành vi, thậm chí còn có cả dạy dỗ sư, bọn họ có thể biến một người thành cẩu, cũng có thể biến một người thành một người khác … “

Tần Sở Ca trước ngực phập phồng, nước mắt trào ra, nhưng vẫn kiên quyết một câu cũng không nói.

” Hoa Khiếu từng cướp đi Phàm Ức … đó là sỉ nhục của cả đời ta. Cho nên lần này, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không cho ngươi từ bên cạnh ta trốn đi! ” Để Luật Dương tự đắc dương khóe miệng, vừa lòng cảm giác tiểu huyệt của kẻ dưới thân khi nghe những lời này dồn dập co rút lại. Thế là hắn cũng bắt đầu một vòng trừu sáp mới, ” Lúc đầu dạy dỗ nên bắt đầu từ trên giường đi, Phàm Ức của ta … “

Tần Sở Ca nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật sâu, lặng lẽ buông lỏng bàn tay đang gắt gao nắm chặt sàng đan ra.

(1) trơn tề: chính là chất bôi trơn đó


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.