Đọc truyện Tứ Bề Thọ Địch – Chương 67
Hai năm sau.
Đó là một ngày thứ tư rất bình thường, buổi tối mùa xuân vô cùng ấm áp, tới ngay cả bé Dạ Băng cũng đã thay chiếc áo dày Tần Sở Ca mặc cho bé ra, ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, nhìn qua đúng là một bé trai trắng trẻo đáng yêu.
“ Luật Dương anh không cần nghỉ đâu, công ty còn nhiều việc bận rộn, em và Dạ Kiều đi là được rồi … ” Tần Sở Ca vừa chậm rãi mặc quần áo, vừa nói với Để Luật Dương bên cạnh đang đưa khăn quàng cho y.
“ Tên kia ngày hôm nay được tự do, anh sao có thể không đi chứ? Công ty một ngày không có anh liền xảy ra chuyện … Vậy thì thà đóng cửa luôn đi cho rồi, anh đâu phải thuê bọn họ làm bù nhìn. ” Để Luật Dương quàng khăn cho Tần Sở Ca, thấp giọng nói: “ Tô Dạ Kiều còn phải chăm sóc bé con, vậy thì anh nên để ý tới em, em hiện giờ còn quý giá hơn bất cứ thứ gì. ”
Tần Sở Ca quay sang lườm hắn một cái, “ Còn không phải là việc tốt anh làm à? ”
Ánh mắt của Để Luật Dương trở nên nhu hòa, ngồi xổm xuống dán mặt lên cái bụng đã hơi nhô ra của Tần Sở Ca, “ Đích thực là việc tốt anh làm … Anh cuối cùng cũng đã có đứa nhỏ rồi … ”
Tần Sở Ca thở dài, trước giờ y vốn luôn cho rằng tình cảm của y dành cho Để Luật Dương sẽ không có biến đổi quá lớn, chẳng qua … Chỉ là có thêm một chút mềm lòng mà thôi. Nhưng khi y có đứa trẻ này, y mới chợt giật mình nhận ra nhiều năm như vậy rồi, y rốt cuộc vẫn yêu hắn.
“ Được rồi, không đi thì sẽ không kịp thời gian mất. ” Tần Sở Ca đẩy đẩy đầu của Để Luật Dương, kéo hắn đứng lên, “ Anh nghe cái gì mà nghe, mới có bốn tháng, anh có thể nghe thấy em liền công nhận anh lợi hại. ”
Tô Dạ Kiều đã đứng đợi sẵn ở ngoài cửa, bé Dạ Băng vẻ mặt ỉu xìu được anh ôm trong lòng. Vừa nhìn thấy Tần Sở Ca, mắt bé liền sáng lên, miệng ê a gọi “ ba ba ”, “ ba ba ”, hai cánh tay con con còn vươn ra muốn được ôm khiến Tô Dạ Kiều gần như không giữ nổi bé.
Tần Sở Ca giữ lấy cái mặt bé xíu của Dạ Băng, hôn hai cái thật mạnh lên má bé, “ Cục cưng để cha bé bế con nha, cha cảm thấy hơi mệt … Còn nữa, con phải gọi cha là cha, lát nữa chúng ta sẽ đi tìm ba ba của con được không? ” Vấn đề xưng hô từ trước tới giờ vẫn luôn là vấn đề nan giải, bé Dạ Băng biết nói muộn, vừa mới biết nói cách đây không lâu, hơn nữa bé cũng chỉ biết ê a gọi ba ba, ma ma, dạy một thời gian bé mới biết gọi y là ba ba, gọi Tô Dạ Kiều và Để Luật Dương là nha nha (1).
Dạ Băng ngoan ngoãn gật đầu, rúc vào trong lòng Tô Dạ Kiều, ôm lấy cổ Tô Dạ Kiều ngọt ngào kêu “ nha nha ”, khiến Tô Dạ Kiều vui đến mức không ngừng hôn lên cái mặt bé xíu của bé.
Để Luật Dương là người ra cuối cùng, làm nhiệm vụ khóa cửa phòng khách và cửa ga ra để ô tô. Hắn từ ga ra đi ra hỏi, “ Hôm nay muốn ngồi xe nào? ”
“ Ngồi cái to một chút đi … Cái xe đánh dấu chữ L kia. ” Tần Sở Ca chỉ chiếc xe lớn nhất.
Để Luật Dương gật đầu, khởi động xe sau đó mở cửa xe phía sau ra, “ Sở Ca, em muốn ngồi ở phía trước hay là … ”
Tần Sở Ca nhìn Tô Dạ Kiều ôm bé con đi ở đằng sau, xoay người ngồi vào vị trí phó lái, “ Được rồi, em ngồi ở phía trước là được, anh đừng trưng cái bản mặt kia ra nữa. ”
Để Luật Dương khẽ cười, mở máy, khởi động xe, quay xe lại.
Nếu như không có Tần Sở Ca cứng rắn ép hắn lái xe, có lẽ hiện tại hắn ngay cả ngồi lên xe cũng thấy sợ rồi. Hơn nữa hiện giờ hắn có thể lái xe thành thạo giống như trước đây đều hoàn toàn là nhờ công sức của Tần Sở Ca.
“ Có nghe nhạc không? ” Để Luật Dương mở nhạc, chỉnh gương về phía Tần Sở Ca.
“ Bật bài nào nhẹ nhàng một chút đi, em thấy Dạ Băng có vẻ buồn ngủ rồi. ” Tần Sở Ca quay đầu nhìn bé Dạ Băng uể oải nằm sấp ở phía sau.
Để Luật Dương chọn một tuyển tập bản nhạc piano nhẹ nhàng, bên trong xe nhanh chóng tràn đầy tiếng nhạc êm ái, dịu dàng như vầng thái dương.
Tần Sở Ca cũng nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Hai năm nay cuộc sống trôi qua hạnh phúc tựa như một giấc mộng.
Bọn họ dọn tới một căn biệt thự có vài phòng của Hứa Kham, diện tích tuy không quá lớn nhưng lại có một vườn hoa vô cùng xinh đẹp, từ khi Dạ Băng bắt đầu biết đi bé liền rất thích ra vườn hoa chạy nhảy.
Mà Hứa Kham cuối cùng cũng không qua được mùa thu năm ngoái. Tần Sở Ca tham dự lễ truy điệu của ông, đó là một buổi lễ truy điệu vắng vẻ, chỉ có một vài đối tác cử nhân viên tới dâng hoa, họ hàng xa của nhà họ Hứa và y tới tham gia buổi lễ truy điệu này.
Tần Sở Ca phát hiện không có bất kì người nào khóc. Những người tới đều hờ hững vái một vái, đặt hoa trên tay xuống rồi rời đi, thậm chí tới cả những người là thân thích cũng như vậy.
Từ một khắc đó, Tần Sở Ca liền quyết định sẽ không tiếp tục hận ông nữa. Kì thực ông ấy chẳng qua … Cũng chỉ là một ông lão đáng thương mà thôi, lựa chọn sai một bước, các bước sau liền tiếp tục sai, chẳng còn thay đổi được nữa.
Ở chung với hai người đàn ông hoàn toàn không khó như y vẫn tưởng. Tô Dạ Kiều là một người chân thật, thiện lương, có lẽ thiên tính của anh vốn đã là cho đi mà không cầu báo đáp, đối với anh, Tần Sở Ca luôn cảm thấy y còn nợ anh thật nhiều. Y thậm chí còn muốn lập tức sinh cho Tô Dạ Kiều một đứa con, một đứa con thuộc về bọn họ nhưng Tô Dạ Kiều lại không đồng ý.
“ Đợi Dạ Băng lớn thêm chút nữa rồi nói, hai đứa trẻ anh chăm sóc không nổi. ” Tô Dạ Kiều mỉm cười nói khiến y nhịn không được muốn khóc.
Đứa nhóc của Tô Dạ Kiều còn chưa thấy đâu, y đã mang thai tên nhóc của Để Luật Dương. Tuy phản ứng ban đầu của y là có chút kinh ngạc, nhưng y không hối hận. Hai năm nay quả thật Để Luật Dương đã vì y mà thay đổi không ít, không chỉ có tính tình, mà còn cả tính cách, hắn thậm chí còn trở thành bạn bè với Tô Dạ Kiều, hơn nữa bọn họ chưa từng một lần cãi nhau.
Hẳn là y nên thỏa mãn rồi nhỉ, hơn nữa gia đình hoàn mỹ này còn sắp chào đón một thành viên cuối cùng là đầy đủ tất cả mọi người.
Đó chính là Hoa Khiếu, hôm nay bọn họ sẽ đi đón Hoa Khiếu.
Thời hạn hơn hai năm, tới hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, gia đình này cũng chính thức trở thành một gia đình, không thiếu bất kì ai.
Để Luật Dương lái xe rất vững vàng khiến y gần như mơ màng ngủ, lúc y sắp chìm vào giấc ngủ say, Để Luật Dương dừng xe lại, khẽ đẩy y một cái, “ Sở Ca … Sở Ca, tỉnh tỉnh, chúng ta tới rồi. ”
Tần Sở Ca lập tức bừng tỉnh, cởi dây an toàn trên người xuống, quay đầu nhìn bé Dạ Băng ngồi ở ghế sau. Dạ Băng bé nhỏ vừa mới được Tô Dạ Kiều đánh thức, mơ màng ngáp một cái, vươn tay ngoan ngoãn để Tô Dạ Kiều ôm lấy.
Đỗ xe lại, bọn họ xuống xe, vẫn là cánh cửa lớn đó, chầm chậm mở ra trước mặt bọn họ. Chờ chưa tới năm phút liền nhìn thấy một người từ phía xa đi tới.
Là Hoa Khiếu.
Mắt của Tần Sở Ca bỗng chốc ướt nhòe, y chạy về phía trước, “ Hoa Khiếu … ”
Hoa Khiếu mỉm cười nhanh chóng chạy qua, hai người đứng ở chỗ cách đối phương hai bước, lẳng lặng nhìn nhau.
“ Sở Ca … ” Giọng nói của Hoa Khiếu trầm hơn so với trước đây, nhưng lại mang theo vẻ trầm tĩnh. Lúc được trả tự do, cai ngục nói với gã, “ Sau này ra tù rồi phải làm việc cho tốt, đừng nhớ mãi những ngày phải cải tạo, nhìn xem cậu còn có người thân tới đón, nhất định đừng quên sự quan tâm của Đảng và Quốc gia đối với cậu, làm người cho tốt … ”
Bọn họ lại chẳng hề nghe được những lời này, chỉ chăm chú nhìn đối phương. Tần Sở Ca cuối cùng tiến lên trước một bước, ôm chặt lấy Hoa Khiếu, “ Chào mừng anh trở lại. ”
Hoa Khiếu nhắm mắt, cũng vươn tay ôm chặt lấy Tần Sở Ca. Đây là thời khắc gã vẫn luôn tưởng tượng ra trong suốt hơn hai năm nay, lúc thật sự tới rồi, gã lại như đứng trong đám mây mù không thực, “ Anh thực sự … Đã tự do rồi. ”
Tần Sở Ca khẽ đáp lại, sau đó buông tay. “ Dạ Băng, qua đây, con xem xem đây là ai? ” Đây là ba ba của con, ba ba, con nói theo cha nào … ” Tần Sở Ca dắt Dạ Băng tới bên cạnh Hoa Khiếu.
Hoa Khiếu run rẩy vươn tay tiếp lấy cánh tay nhỏ bé Tần Sở Ca đưa qua, gã nắm lấy cánh tay bé xíu của Dạ Băng, ngồi xổm xuống, tỉ mỉ đánh giá Dạ Băng bé nhỏ, Dạ Băng tựa như cảm nhận được sự dịu dàng của người trước mặt này với bé, lập tức thanh thanh gọi “ Ba ba. ”
Hoa Khiếu vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Dạ Băng, nghẹn ngào đáp lại. Tiếp đó gã ôm Dạ Băng lên, đứng dậy, “ Còn đứng ở đây làm gì nữa? Chúng ta … Về nhà đi. ”
Tần Sở Ca dụi mắt, cũng mỉm cười, “ Nói đúng lắm, chúng ta về nhà. ”
Vài người chúng ta, cùng một nhà.
(1) Chỗ này là do Dạ Băng còn bé nên nói chưa sõi, đáng nhẽ bé phải gọi Tô Dạ Kiều và Để Luật Dương là cha. Nguyên văn tác giả cho bé nói ngọng thành đại đại, nhưng t xin mạn phép đổi thành như trên.
HOÀN
Cuối cùng cũng hoàn rồi *hura* Còn một