Tứ Bề Thọ Địch

Chương 40


Đọc truyện Tứ Bề Thọ Địch – Chương 40

Thật may vết thương của Tô Dạ Kiều trúng nơi mạch máu phần đầu tập trung sâu nhất, chỗ da mỏng nhất, vết thương rất nhỏ, nhưng máu chảy nhiều lại có chút dọa người, Tần Sở Ca cầm một cuộn băng vải lớn muốn quấn lên đầu Tô Dạ Kiều, Tô Dạ Kiều dở khóc dở cười ngăn Tần Sở Ca băng bó lung tung, tự mình lấy vài miếng bông, tẩm cồn, sau đó nhịn đau sát trùng miệng vết thương, gấp một miếng băng gạc, dùng băng dính dán vào bên ngoài vết thương.

Rốt cuộc mọi việc yên tĩnh lại, Tần Sở Ca cũng được thở phào, liền cảm thấy chân đau nhức, thắt lưng cũng vậy. “ Mệt rồi đúng không … Nhanh lên đây nằm, một chốc nữa ta sẽ dọn dẹp đồ mới mua. ” Tô Dạ Kiều đỡ Tần Sở Ca nằm lên giường, hôn lên trán y, “ Tâm tình tốt hơn nhiều không? ”

Tần Sở Ca phì cười một tiếng, lệ còn sót lại trong mắt vì thế mà đua nhau trào ra. Tần Sở Ca lau lau mắt, như trước đây, vô tâm cười. “ Ngươi thấy ta như vậy đã ổn chưa? ” Nói xong còn chớp chớp mắt oán trách.

Tô Dạ Kiều cũng yên tâm nở nụ cười, đắp chăn cho Tần Sở Ca, “ Rồi rồi, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, bằng không bảo bảo lại nháo ngươi! ” Nhịn không được mà hôn nhẹ lên cái miệng đang chu ra của Tần Sở Ca.

Anh vui vẻ nhẹ nhàng bước ra ngoài phòng ngủ, Tô Dạ Kiều cuối cùng cũng có thể khẳng định, Tần Sở Ca thực sự, thực sự tiếp nhận anh rồi!

Chu Nhu Đình thật sắp trở thành một oán phụ rồi, mang thai làm hỏng dáng người của cô, vết nám trên mặt thì nhiều thêm, lại không dám dùng nhiều hóa mĩ phẩm, sợ ảnh hưởng tới bảo bảo trong bụng —– có lẽ đây là vũ khí duy nhất của cô —– Chu Nhu Đình bi quan nghĩ.

Nhìn sự xấu xí của bản thân trong gương, Chu Nhu Đình đau lòng lại không biết nói với ai. Bạn thân trước đây bởi vì ghen tị khi cô được gả vào Hoa gia, qua lại với nhau càng ngày càng ít, nỗi buồn không có nơi giãy bày, cô đành chỉ thể tự than thở một mình.

Chồng thì thờ ơ, dù cho cô có hoài cho anh một đứa con, hơn nữa siêu âm B (1) cũng xác định đây là con trai, thì tình hình cũng chẳng hề có một chút thay đổi; Với mẹ chồng, cô luôn có một chút cảm giác sợ hãi, cho dù Hoa Cơ Vân vô cùng chăm chút nhan sắc lại xinh đẹp, nhưng người luôn ngự ở trên cao như bà vẫn có một loại khí tràng riêng biệt, chỉ bằng một ánh mắt cũng khiến người bình thường cảm thấy sợ hãi, mẹ chồng như vậy lẽ nào lại là người để cô giãy bày tâm sự.


Lúc này cô mới cảm nhận được thì ra sự bảo vệ và trân trọng của người nhà với cô nhiều như thế nào, nhưng giờ đây cô có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi …

Còn có một việc khiến cô lo lắng bất an, đó chính là đến tận bây giờ Hoa Khiếu vẫn chưa từng thân thiết với cô, ngay cả hôn môi cũng chỉ là một nụ hôn theo thông lệ trong hôn lễ. Cô mang thai là do mẹ chồng sắp xếp, cô không hề có lý do cùng biện pháp phản đối, mang thai rồi thì sao có thể sử dụng thân mình để trói buộc con tim của chồng đây.

Chu Nhu Đình thường phát hiện ông xã sẽ thất thần trong lúc ăn, nhìn vào một món ăn nào đó rồi bất chợt mỉm cười, hoặc mang vẻ mặt hoài niệm, dịu dàng thưởng thức hồng tửu, giống như là … Giống như là đang từ một đồ vật mà nhớ về một người khác.

Cô không dám hỏi, chỉ có thể trộm ngửi quần áo của Hoa Khiếu, nhìn xem trên đó có tóc của con gái hay không, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì. Hoa Khiếu thậm chí còn không thường xuyên dùng di động, cũng không thường tiếp điện thoại, cô vừa có điểm yên tâm lại vừa có điểm bất an.

Đây có lẽ chính là thứ gọi là trực giác của phụ nữ, là giác quan thứ sáu.

Cô không dám thừa nhận điều này, chồng của cô, tâm đã có nơi thuộc về rồi …

Để Luật Dương mang theo toàn bộ tài liệu về Tần Sở Ca tới gặp đương gia hiện tại của Hứa gia – Hứa Kham, người hắn đã rất lâu không qua lại. Từ sau khi Hứa Phàm Ức mất, hắn cũng chưa từng bước vào Hứa gia một bước, nhưng hôm nay vì Tần Sở Ca, một lần nữa hắn lại tới căn nhà này.


Hứa gia không nhỏ, nhưng so với Để gia mà nói thì nó vắng vẻ hơn nhiều, người hầu rất ít, ngay cả chủ nhân cũng chẳng có mấy ai —– không biết Hứa gia đã đắc tội với thần thánh phương nào, ai ai thân thể cũng yếu ớt, không phải là bị bệnh này thì là bị bệnh khác, người trẻ tuổi cũng không ngoại lệ, hoặc nhiều hoặc ít đều có bệnh. Dẫn tới số người trưởng thành rất ít ỏi, chỉ được có một người, tuy cũng mang họ Hứa nhưng lại là người đằng ngoại.

Thân thể của Hứa Kham cũng không tốt, người hầu thấp giọng dặn Để Luật Dương, khi nói chuyện phải nói lớn một chút, tai của lão gia không còn quá tốt, mà lúc nói cũng không được nói quá dài.

Để Luật Dương đã sớm biết thân thể của Hứa Kham không tốt, nhưng lại không ngờ ông lại suy yếu đến như vậy.

Ánh mặt trời buổi chiều trải rộng, một chiếc xích đu được đặt trước cánh cửa sổ sát đất thật lớn của thư phòng, Hứa Kham đang nhắm mắt, nửa nằm trên chiếc xích đu khe khẽ lay động.

“ Hứa tiên sinh … Hứa tiên sinh? ” Để Luật Dương ho nhẹ một tiếng, tiếng gọi lại rất lớn. Hứa Kham tựa như bị gọi tỉnh, mơ hồ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Để Luật Dương, mày liền nhíu lại, “ Cậu tới đây làm gì? ” Tiếng nói mang theo vẻ suy yếu. Ông sao có thể không nhớ rõ cái chết của con trai ông là do ai gây ra? Đối với ông mà nói, Để Luật Dương chẳng khác gì kẻ địch.

“ Cháu muốn tới báo cho ngài một tin tức tốt … ” Để Luật Dương ghé sát vào bên tai Hứa Kham nói, sau đó cầm một bức ảnh của Tần Sở Ca, đưa ra trước mặt Hứa Kham. “ Y … Họ Tần. ”

Đôi mắt của Hứa Kham lập tức trợn lớn, cánh tay gầy gò bắt lấy bức ảnh trước mặt, run rẩy càng lúc càng tăng, “ họ Tần … Tần … Tần … ” Ông tựa như hô hấp không nổi, không ngừng lặp lại cái họ kia. Sau đó một cánh tay khác bắt lấy cổ tay của Để Luật Dương, “ Nó tên là gì … Con trai … Của ta … Của ta … ”


Không nghĩ tới Hứa Kham lại dễ dàng thừa nhận thân phận của Tần Sở Ca như vậy, Để Luật Dương ngây người trong chốc lát mới trả lời: “ Tần Sở Ca. ”

“ Sở Ca … Tứ diện sở ca … ” Hứa Kham nhắc lại, từ mắt nhỏ xuống từng giọt, từng giọt lệ lớn, “ Tần Phóng … Anh xin lỗi em … Anh xin lỗi em … Anh xin lỗi em và con … Con của ta … Con … ”

Để Luật Dương nhíu mày, lặng lẽ nhìn Hứa Kham xúc động lẩm nhẩm những điều không ai hiểu được, “ Hứa tiên sinh … Muốn nhận lại đứa con này không? ”

Hứa Kham thoáng bình tĩnh lại, lau đi nước mắt trên mặt, run giọng nói: “ Cậu sao lại tới đây? Tôi không tin cậu tốt bụng như vậy … Giúp tôi nhận lại con trai. ”

“ Không giấu gì ngài, cháu thích y. ” Lời nói của Để Luật Dương vừa thoát ra khỏi miệng lập tức liền bị Hứa Kham mạnh mẽ chỉ trích, “ Cậu làm hại một đứa con của tôi còn chưa đủ, lại muốn làm hại một đứa con khác của tôi sao! Hứa gia chúng tôi đã đắc tội gì với cậu? Hả? ” Hứa Kham tức giận tới suýt chút nữa liền từ xích đu đứng bật dậy, chỉ vào mũi Để Luật Dương tức giận rống lên.

“ Cháu sớm đã có quan hệ với y, hơn nữa, người đàn ông có quan hệ với y không chỉ có mình cháu, còn có ông anh trai Hoa Khiếu luôn tranh giành với cháu, hiện tại Tần Sở Ca còn sống với một vị bác sĩ, đương nhiên, vị bác sĩ kia cũng là đàn ông. ” Để Luật Dương lạnh lùng mang toàn bộ cuộc sống thực tại của Tần Sở Ca nói cho Hứa Kham, “ Không chừng … Đây là di truyền … Hứa tiên sinh không cần phải tức giận tới như vậy. Tần Sở Ca xuất hiện như thế nào, chắc chắn ngài cũng biết một chút. Tần Sở Ca hiện đang mang con của Hoa Khiếu, cũng có thể lưu cho Hứa gia các ngài chút hương hỏa, ngài sao có thể tức giận được? ”

Hứa Kham dần bình tĩnh lại, nhớ tới thể chất đặc biệt của Tần Sở Ca, cảm giác tức giận trong lòng cũng dần dịu đi một chút, “ Cậu vì sao lại nói cho tôi những việc này? Năm đó tôi bỏ rơi cha con nó, tôi là kẻ có tội … Tôi không giúp được cậu điều gì … Cứ cho là tôi biết sự tồn tại của nó, tôi cũng chỉ có thể … dõi theo. ” Đây chính là trừng phạt cho sự bội bạc của ông năm đó.

Để Luật Dương nhẹ giọng cười, “ Ngài đương nhiên có thể giúp tôi, chỉ cần ngài là cha của Tần Sở Ca, liền không có vấn đề gì … Bằng hiểu biết của tôi với Tần Sở Ca, y tuyệt đối sẽ rất vui mừng vì mình có thêm một người cha. Đừng lo lắng y sẽ chiếm lấy bất kì tài sản nào của Hứa gia, bởi vì y sẽ không có suy nghĩ đó, thế nên ngài cũng không cần đề phòng việc này. ”


Hứa Kham im lặng xấu hổ, bị một tiểu bối nhìn thấu chỗ phiền não trong lòng khiến ông cảm thấy rất không thoải mái, “ Tôi nghĩ không ra tôi có thể làm gì … ”

Để Luật Dương ghé vào bên tai Hứa Kham, thấp giọng nói gì đó, sau khi Hứa Kham nghe hết thì do dự ngẩng đầu, “ Tôi … Đứa bé kia nếu như không đồng ý, tôi có làm vậy cũng vô ích, huống chi tôi căn bản không biết chuyện đó … ”

“ Ngài không cần biết, ngài chỉ cần nói là được rồi. ” Để Luật Dương đặt tư liệu cùng ảnh chụp trộm Tần Sở Ca lên bàn, “ Cái này lưu lại cho ngài đi, nếu ngài nghĩ thông rồi, thì gọi cho tôi nhé, bên trong còn có danh thiếp của tôi. ” Sau đó thoải mái rời đi.

Hắn chắc chắn bằng sự hiểu biết của gã với Hứa Kham, chỉ chút lưỡng lự này của người đàn ông, ông ta nhất định sẽ không từ bỏ cơ hội nhận đứa con trai còn sót lại duy nhất của mình …

Mà bọn họ cũng sẽ tùy theo mục đích, sắp xếp ổn thỏa.

(1) Siêu âm B: Theo như những gì t tìm được thì siêu âm B (B-scan) chính là một nhánh của kĩ thuật siêu âm Phased array (siêu âm màu 3 chiều) của Việt Nam. B-scan là hình ảnh mặt cắt đứng của chi tiết, hiển thị chiều sâu của mặt phản xạ và vị trí chiều dọc của nó. Nguồn: Siêu âm Phased array và Kiểm tra không phá hủy (wiki)

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

Truyện được đặt lịch post vào tối trung thu để gia chủ còn đi chơi trung thu với ck iu, chúc mọi ng 1 tối trung thu vui vẻ hihi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.