Đọc truyện [Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya – Chương 88: Cuộc gọi đến (11)
Vết thương trên chân lại phát tác khiến An Dạ đau đớn khó nhịn, cô thấp giọng nói: “Cảm ơn mọi người đã phối hợp lần này, giải tán thôi.”
Bạch Hành dẫn cô đi thay băng gạc, chưa kịp thay xong thì đã nghe Tiểu Chu báo một tin xấu — Trần Tĩnh đã chết.
An Dạ: “Đã chết? Chết như thế nào?”
Tiểu Chu: “Suyễn cấp tính phát tác, chưa cấp cứu kịp thời nên đã chết.”
“Làm sao có thể như thế được?” Theo bản năng, An Dạ cảm thấy vụ án lần này không đơn giản như vậy, cô nhíu mày đầy lo lắng: “Chỉ là một sự cố sao?”
“Hiện tại thì là vậy, trong quá trình vây bắt, đào phạm đã vận động kịch liệt khiến bệnh suyễn cấp tính phát tác. Tuy nhiên, pháp y đã tìm ra thành phần aspirin còn dư lại trong dạ dày người chết, aspirin cũng là một nhân tố bên ngoài có thể kích phát bệnh suyễn.”
An Dạ nghĩ: Một người mắc bệnh suyễn sẽ uống loại thuốc như aspirin? Huống chi bây giờ mới đầu tháng tư, là mùa phấn hoa tràn lan, phấn hoa cũng là nhân tố bên ngoài có thể kích phát bệnh.
Ngay cả An Dạ từng có bệnh viêm mũi dị ứng, nếu không chú ý chăm sóc sức khỏe thì rất có thể sẽ vì hít phấn hoa quá nhiều dẫn đến bệnh suyễn.
Vậy nên lần này chính là một vụ mưu sát sao?
Có người đã tính tới chuyện cô sẽ cứu Lâm Tiểu Nhã, sẽ đuổi bắt Trần Tĩnh nên trước đó đã cho Trần Tĩnh uống thuốc?
Người này có thể đoán trước tương lai? Hắn là vì muốn Trần Tĩnh phải chết ư?
Hay tất cả đều chỉ là một sự trùng hợp?
Lý do Trần Tĩnh muốn giết Lâm Tiểu Nhã đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, ví dụ như bị đoạt bạn trai hay đại loại vậy. Mà aspirin thì dùng để giảm sốt giảm đau, trước đó Trần Tĩnh có bị phát sốt hay gì không, nên mới uống loại thuốc này?
An Dạ lại hỏi: “Tiểu Chu, các anh có kiểm tra ra được trước đó thân thể Trần Tĩnh bị bệnh gì không?”
“Lúc còn sống, quả thật cô bé ấy có bị sốt, nếu vì muốn giảm sốt mà uống aspirin thì cũng hợp logic. Với cả thời gian uống thuốc vào khoảng 4h chiều đến 7h tối, trong lúc đó có ra ngoài một chuyến, kế tiếp thì cùng làm bài tập với Lâm Tiểu Nhã, cuối cùng là bị bắt.”
“Ừm, tôi còn nhớ mấy chuyện này.” An Dạ cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó nhưng lại không thể nói nên lời.
“Dù sao thì căn cứ vào hiện tại, đây chỉ là một sự cố, không phải án mưu sát, hơn nữa Trần Tĩnh cũng là một tội phạm giết người, cứ chấm dứt như thế thì ai cũng bớt lo chứ?” Tiểu Chu lẩm bẩm một câu.
An Dạ trầm mặc, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cô chỉ biết nếu cô là một người bị bệnh suyễn, dù thật sự có phát sốt cũng nhất định sẽ không uống aspirin – thứ có thể kích phát cơn bệnh.
Nhưng cũng có thể đây chỉ là một sự cố.
Tuy An Dạ còn nhiều điều muốn hỏi Trần Tĩnh nhưng cô ấy chết đi như vậy nên chẳng hỏi được gì, ngay cả điều quan trọng nhất là nguyên nhân mưu sát cũng không thể hỏi ra.
Mọi chuyện rơi vào ngõ cụt, bọn họ không thể làm gì tiếp được nữa.
Buổi tối, mấy người lại tụ họp, viết tất cả những tin tức trước mắt lên tờ giấy trên bàn, cả nhóm phân tích các manh mối thật rõ ràng.
An Dạ dùng bút đỏ khoanh mấy vòng tròn trên giấy, nói: “Đầu tiên, cái chết của Vương Viên Viên có bí ẩn nào không, tiếp theo là vì sao Trần Tĩnh muốn giết Lâm Tiểu Nhã, sau đó chính là bài post ghi lại cuộc trò chuyện kia do ai gửi. Cuối cùng, kẻ gọi điện thoại cho chúng ta là người hay quỷ.”
Lâm Tiểu Nhã mím môi, hỏi: “Chị An Dạ cảm thấy Vương Viên Viên không phải tự sát ư?”
“Theo cảm giác của chị thì không phải.”
“Vì sao?”
“Vì trong phim cũng thường hay chiếu như vậy, nếu oán khí của một người mãi không tiêu tan thì nhất định là chịu oan.”
“Chịu oan?” Lâm Tiểu Nhã bỗng run rẩy.
Lý Tương cũng sợ đến mức ngồi dịch sát vào Lâm Tiểu Nhã, hô lên: “Không thể nào? Có quỷ thật sao?”
“Nhưng em cảm thấy Vương Viên Viên nhất định là tự sát.” Lâm Tiểu Nhã nói một cách đầy kiên định.
“Em cũng cảm thấy vậy, nhiều lắm chính là bạn ấy nghĩ mình bị chúng em khi dễ, chịu không nổi nên mới nhảy lầu.” Lý Tương tiếp lời.
“Cũng không chắc lắm, nếu điều tra nữa thì chị cảm thấy có hứng thú với tin tức trò chuyện trước khi chết của cô bé ấy. Rốt cuộc phải làm sao mới gọi được cuộc gọi kỳ dị như vậy, thật sự là cuộc gọi tử vong sao?” Đầu ngón tay An Dạ vuốt ve cánh môi dưới của mình, suy nghĩ sâu xa.
Bạch Hành đột ngột lên tiếng: “Nếu trong tiềm thức mọi người thật sự cho rằng đây là chuyện do ma quỷ gây ra thì khó giải quyết rồi. Còn nếu tin tưởng chắc chắn rằng trên đời này không có quỷ, chuyện này do con người gây ra, có lẽ còn một cách giải thích nữa cho cái gọi là cuộc gọi tử vong.”
“Không thể nào? Làm sao tự mình gọi điện thoại cho mình được, nhất định là có ma!” Mũ Lưỡi Trai khó tin.
Bạch Hành không nói gì mà chỉ móc di động của mình ra, lại mượn di động của Mũ Lưỡi Trai tới.
Bạch Hành: “Vậy tôi sẽ thực hiện cuộc gọi tử vong cho quý vị xem.”
Anh đổi hai thẻ sim của hai cái di động, sim của anh bỏ vào di động Mũ Lưỡi Trai, ngược lại, bỏ sim của Mũ Lưỡi Trai vào lại di động của anh.
Sau đó, Bạch Hành dùng sim của Mũ Lưỡi Trai gọi vào di động cô ấy, cuộc gọi thông, để ba phút lại cúp máy.
Vì nhật ký cuộc gọi nằm trong điện thoại, cho dù đổi sim cũng sẽ không bị mất đi nhật ký trò chuyện trước đó.
Chờ sau khi Bạch Hành đổi lại sim, trong di động xuất hiện dãy số của mình gọi cho mình, hơn nữa hiển thị là trò chuyện ba phút.
Chỉ đơn giản như vậy, trước đây nghe thì thấy không thể tưởng tượng nổi, thật ra thao tác lại dễ đến mức khiến người khác khó tin.
Tiểu Chu trợn mắt há hốc mồm: “Chỉ vậy thôi?”
Bạch Hành: “Chỉ vậy thôi.”
“Thế này thì cũng quá….” Cậu lắp bắp nửa ngày mà chẳng thốt thành câu.
Bạch Hành ngẩng đầu lên, nói: “Tuy nhiên, chính vì vậy nên có thể chứng minh Vương Viên Viên nhất định không phải tự sát mà là bị giết.”
“Tại sao?” Tiểu Chu hỏi.
An Dạ trả lời thay Bạch Hành: “Bởi vì sau khi Vương Viên Viên chết mà còn có người động tay chân vào nhật ký cuộc gọi, như vậy chứng tỏ trong lúc cô bé chết, bên cạnh còn có những người khác. Cũng có thể nói rằng rất có khả năng Vương Viên Viên không phải tự sát mà là bị người kia đẩy xuống lầu.”
“Không thể nào có chuyện này được.” Lý Tương phản bác, “Vương Viên Viên lấy điện thoại ra bằng cách nào, mọi người đều bị thu điện thoại hết rồi, chỉ riêng điện thoại của bạn ấy là không thấy đâu. Nếu không phải do ma quỷ làm thì không hợp lý chút nào.”
Tiểu Chu đắc ý: “Cái này thì đơn giản thôi, năm xưa, tôi chính là một tay lành nghề trong chuyện cạy ngăn tủ giáo viên, cũng đã từng trộm chìa khoá, có gì khó đâu?”
Mũ Lưỡi Trai huých khuỷu tay vào Tiểu Chu, nói: “Chu sư huynh à, lộ rồi nha, đừng dạy hư học sinh, ok?”
An Dạ lên tiếng: “Tuy nhiên, nếu dựa theo tình huống này cần phải có hai cái di động, nhưng lúc trước dò hỏi thì giáo viên cũng chỉ nói bị mất di động của Vương Viên Viên thôi, của những người khác vẫn còn. Nếu thật sự do bạn cùng lớp giết thì khi để lại di động của mình vào chỗ cũ, tại sao không để luôn cái của Vương Viên Viên vào? Tiêu hủy chứng cứ như vậy, cũng không ai kiểm tra điện thoại.”
“Đổ mọi chuyện cho ma quỷ.” Bạch Hành nói một câu.
Đúng rồi, bởi vì chột dạ nên chỉ có thể làm ra hạ sách này.
Giống như khi bọn họ nghe thấy tự mình gọi điện thoại cho mình, phản ứng đầu tiên đều nghĩ là gặp quỷ.
Hung thủ cố ý làm cho vụ án trở nên khó bề phân biệt, khiến người khác không bắt được nhược điểm.
Huống chi hiện trường là nơi hẻo lánh, thời gian bị giết hại lại sau giờ học nên người có khả năng phạm tội nhiều vô số. Thêm nữa là ngày hôm sau mới phát hiện thi thể Vương Viên Viên, những chuyện hung thủ có thể làm sau đó quá nhiều, dấu vết tại hiện trường hầu như đều bị xoá.
Còn cả sau khi sự việc xảy ra, có người nói nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, chưa biết chừng vì hung thủ không yên tâm, muốn trở lại kiểm tra xem mình còn để sót dấu vết nào không, lúc bấy giờ mới để lại ấn tượng “bước chân ma”cho người khác.
Tiểu Chu nhận một cuộc gọi rồi trở lại nói: “Đã tìm được người post bài viết kia, là Trần Tĩnh.”
“Chậc.” Tiểu Di nhíu mày.
An Dạ hết hồn, vậy mà là Trần Tĩnh?
Lẽ nào cô bé ấy mới là người đầu tiên phải chết? Bởi vì nhận được cuộc gọi tử vong nên đã chết? Đến cuối cùng thì đây là một sự trùng hợp hay mưu sát?
Vì sao? Tất cả những chuyện này xuất phát từ nguyên nhân nào?
Nhưng điện thoại ma không thể đoán trước tương lai, huống chi…. huống chi câu đố điện thoại ma không phải đã được Bạch Hành giải thích rồi sao? Trên đời này vốn không có điện thoại ma, không phải sao?
Sao lại thế này? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Vì Trần Tĩnh đã chết nên tất cả đầu mối đều trở về điểm xuất phát.
Thế nhưng vào lúc này, di động Bạch Hành bỗng nhiên vang lên, anh cài tiếng chuông chính là loại cũ nhất, không có bất cứ âm điệu nào, chỉ là tiếng “reng reng reng” đơn điệu buồn tẻ.
Anh nhìn màn hình, thấy hiện lên dãy số thật ngắn, là số điện thoại công cộng.
Bạch Hành cảm thấy kỳ lạ, anh nhận cuộc gọi và nhấn vào loa ngoài, đầu tiên là tiếng rè rè, tiếp đó vang lên tiếng người: “04020404”
Là…. là cuộc gọi tử vong!
Bạch Hành vẫn chưa kịp nói gì, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng điệu mơ hồ: “Hoa viên Tinh Nguyệt, số 0204.”
Dứt lời, đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy.
Tiểu Chu nhớ kỹ thời gian và dãy số kia, rất nhanh đã đi điều tra.
An Dạ sởn tóc gáy, câu thông báo địa chỉ kia vẫn còn lởn vởn trong đầu cô không tiêu tan, địa chỉ đó…. không phải là địa chỉ nhà cô đấy sao?
Tại sao kẻ nọ biết những điều này, biết số di động của cô, biết số của mấy người Lâm Tiểu Nhã? Được rồi, biết số điện thoại của bốn người vì thông tin các cô bị đăng lên mạng, nhưng làm sao lại biết số điện thoại Bạch Hành?!
Kẻ thực hiện cuộc gọi này là người hay ma?
Hắn đang trà trộn bên cạnh bọn họ sao? Hay là nói…. ngay từ đầu, hắn đã theo dõi bọn họ?!
Đây là một đòn cảnh cáo, muốn bảo bọn họ không nên tiếp tục điều tra? Không thể phá hỏng kế hoạch báo thù của Vương Viên Viên ư?
Nhưng tại sao lại là bây giờ? Đã chết hai năm mới bắt đầu công cuộc trả thù?
Không đúng, học cấp ba, 18 tuổi.
Nhóm học sinh đều trưởng thành, đang là lúc lột xác hoá bướm, là thời cơ vỗ cánh bay cao.
Kẻ kia, hoặc là con quỷ kia…. muốn tự tay bẻ gãy đôi cánh của họ, tự tay đập nát hy vọng của họ, đưa tất cả bọn họ xuống địa ngục!
An Dạ bỗng nhiên hiểu ra được một chuyện kinh khủng, cô nói: “Rất có thể cả lớp các em không trốn thoát được đâu, Vương Viên Viên muốn tất cả mọi người đều phải chết. Việc này liên lụy tới chị là vì chị giúp đỡ các em. Bốn người chúng ta chính là ví dụ sống sờ sờ, chúng ta còn chết trước hơn so với những người còn lại.”
HẾT CHƯƠNG 88