Đọc truyện [Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya – Chương 70: Slender (7)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
An Dạ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy run sợ trong lòng.
Đúng rồi, chính là như vậy.
Slender sẽ săn giết bọn họ.
Nếu thế…. giết Hà Lị thì sao?
Trong vô thức, đầu óc cô bỗng có một loại suy nghĩ đáng sợ như thế, cô theo bản năng mím chặt môi, phủi sạch suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Sao cô có thể lựa chọn chính tay mình đâm chết bạn bè?
Nhưng mà…. chỉ là giả thiết, chỉ giả thiết mà thôi.
Giả thiết Hà Lị đã chết thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Sau khi phá hủy quy tắc cuộc chơi của Slender thì cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì? Cho dù Hà Lị không còn vẫn sẽ có một Slender khác kế tiếp. Vậy nên giết Hà Lị là tuyệt đối không được.
An Dạ thật khó có thể tin, cô hít sâu vài hơi, cố gắng bình phục tâm tình.
Cô thế mà thật sự suy xét đến chuyện giết Hà Lị, hơn nữa, bởi vì biết trước kết quả sẽ không ổn nên lúc này mới lựa chọn từ bỏ.
Khóe môi Bạch Hành hơi nhếch, ý cười chẳng chạm đến đáy mắt: “Một lát nữa anh sẽ dẫn em đi gặp mọi người.”
“Bắt đầu trò chơi?”
Anh nói: “Trước tiên cứ nghỉ ngơi ba tiếng đã, còn có một hội nghị phải mở nữa.”
An Dạ khó hiểu: “Hội nghị?”
“Hội nghị…. tử vong.”
Cô run bắn người lên, không biết nghĩ tới điều gì mà lập tức im bặt.
Hội nghị này có liên quan tới việc đẩy ai đi tìm chết ư? Là muốn mọi người đồng tâm hiệp lực lập ra hiệp ước tử vong sao? Trong lúc Slender chưa cho gợi ý người bị giết là ai thì thỏa thuận điều lệ “Nếu ai là đối tượng bị săn giết thì phải cam tâm tình nguyện đi chịu chết” à?
An Dạ không dám nghĩ, lỡ đâu người bị Slender chỉ mặt đặt tên là cô thì sao?
Cô có thể cam tâm tình nguyện đi tìm chết? Để đổi lấy sinh mệnh cho những người khác.
Cô cảm thấy chính mình giống như một con người đang bị nhốt trong lồng sắt, một con người với cái bụng đói trống rỗng.
Mà bên ngoài lồng sắt là hổ báo đang ngồi rình cô, chúng nó gào rống, bao vây muốn nhai nuốt cô.
Còn trên đài cao là mấy người quyền cao chức trọng kia, những người đó đang nhìn cô chằm chằm, trong mắt toát ra tia sáng chờ mong đầy tham lam….
Không thể nào, tuyệt đối không thể.
Không cam lòng, cô không cam lòng cứ như thế mà chết đi.
Tuyệt đối…. sẽ không đồng ý.
Cô chẳng thèm nghĩ nữa, vò vò đầu tóc mình rồi đi theo Bạch Hành trở về phòng, ngã vật ra trên giường.
An Dạ lăn qua lăn lại hai vòng mà cũng chưa ngủ được, chỉ có thể ép buộc chính mình nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nằm gần ba giờ đồng hồ.
Sau đó cô đứng dậy uống nước, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ.
Bên ngoài có ánh đèn sáng, là Bạch Hành còn ở ngoài ấy.
An Dạ phủ thêm áo khoác ngoài, rón ra rón rén đi ra.
“Bạch Hành?” Cô thấp giọng gọi anh.
Bạch Hành đang dựa nửa đầu vào trên sô pha, đầu ngón tay đè chặt vào hai bên màng tang, đôi mắt anh đang nhắm bỗng nhiên mở bừng ra, thấy là cô thì hơi hơi mỉm cười.
“Thân thể anh không khỏe hả?” An Dạ không kiềm được mà hỏi thêm một câu.
Bạch Hành trả lời: “Mất ngủ chút thôi.”
“Em cũng thế.”
“Em đang lo lắng điều gì?” Giọng nói anh thật khàn, dày đặc tựa như bóng đêm, mang theo một sự dịu dàng rất khó diễn tả.
Tim An Dạ đập chậm một nhịp như chắn lại nơi cổ họng, cô ngập ngừng nói: “Không có gì…. chỉ là hơi sợ bãi tý thôi.”
“An Dạ.” Bạch Hành gọi cô, thanh âm vẫn nhẹ nhàng như cũ, thấp giọng nói, “Em đừng sợ.”
An Dạ vô thức tránh đi ánh mắt Bạch Hành, lỗ tai cô hơi nóng lên như có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt vậy.
Cô mới không sợ đâu.
Nói đúng hơn là vì có Bạch Hành ở đây…. cho nên cô sẽ không sợ.
“An Dạ.” Không biết vì sao Bạch Hành lại bỗng dưng gọi tên cô, khiến cho đầu óc đang đi vào cõi thần tiên của cô bừng tỉnh, cúi đầu, đối diện với ánh mắt Bạch Hành.
An Dạ ngẩn ra, gò má nóng ran cả lên.
Ánh đèn trong phòng không sáng lắm, ngược lại còn hơi chút mù mờ.
Trong đôi mắt Bạch Hành thấp thoáng bóng hình An Dạ, dường như trên thế giới này chỉ có cô là duy nhất.
“Em đừng sợ, chỉ cần theo sát anh, đừng đi lạc dù chỉ một bước.” Từng câu từng chữ anh bật ra thật rõ ràng, tiếng nói mềm mại mang theo sự dung túng nuông chiều, khiến người nghe cảm thấy thật ấm áp.
An Dạ vô thức gật gật đầu, hai người lại nhìn nhau không nói gì, một hồi yên lặng.
“Tít tít tít tít.”
Kim đồng hồ chỉ bốn giờ sáng, sau đó lại bất động.
Bạch Hành đứng dậy, khoác thêm áo lông rồi đi ra khỏi phòng, An Dạ theo sát phía sau anh.
Anh lấy từ trong túi ra một tờ giấy, bên trên là hàng chữ viết rõ thời gian – 4:05, ba chiều.
An Dạ hỏi: “Đây là cái gì?”
Bạch Hành trả lời: “Xe buýt đi tới Bến xe phía Nam và Ga xe lửa phía Bắc chỉ có bốn chuyến vào lúc sáng sớm, còn lại cũng chỉ có thể chờ đến 8:00h sáng.”
“Vậy thì sao?” An Dạ vẫn hơi khó hiểu.
“Ý anh muốn nói, là con người*.”
“Con người*?” An Dạ trầm ngâm, không phải cô chưa từng xem qua mấy bộ phim điện ảnh loại này, có quan hệ tới con người* thì đều là máu me và khủng hoảng, thậm chí còn có một câu danh ngôn trong tiểu thuyết – đáng sợ hơn so với quỷ thần chính là lòng người.
Hơn nữa, trên thế giới này làm gì có sự bác ái chân chính, con người dưới tình huống không bị xâm phạm đến quyền lợi của chính mình mới đối đãi thân thiện với người khác.
Thế nhưng, nếu Tử thần cầm lưỡi hái đứng trước mặt bạn và yêu cầu bạn phải đưa ra một chọn lựa, bạn sẽ chọn giết chết chính mình hay là người mình yêu? Người bình thường thì sẽ chọn như thế nào?
Trên đời này thật sự có tình yêu trung trinh không đổi ư? Hay là tình bạn đủ để khiến một người nguyện trả giá sinh mệnh của mình để che chở?
Vậy mà…. Bạch Hành đã làm được.
An Dạ vẫn không quên, lần đó, trước cỗ máy gashapon, anh đã nguyện ý cứu cô mà bỏ đi sinh mạng.
Mà thôi, bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ tới những điều đó.
Bạch Hành dẫn An Dạ nằm xuống bãi cỏ bên cạnh trạm chờ xe buýt, vì vẫn còn là đêm khuya nên bầu trời tối đen, một mảnh xám xịt.
“Đây là người đầu tiên.” Bạch Hành dùng ngón tay khoanh vòng vòng con số 4:05.
An Dạ nhìn đồng hồ, cách thời gian xe buýt đến còn kém 03 phút.
Không quá vài giây sau, thật sự có một người chạy tới từ cửa khách sạn.
Người nọ khoác theo ba lô, một đường chạy chậm ra đến đây liền dựa lưng vào cột điện thở hồng hộc.
An Dạ híp mắt, tập trung ánh nhìn lên người nọ thì thấy chính là Tóc xoăn A.
Cô nhìn nhìn bốn phía cũng không thấy Mao Giai Giai.
Hắn vậy mà lại bỏ rơi bạn gái, định chạy trốn một mình ư?
An Dạ đã hiểu, Tóc xoăn A này nhất định nghĩ mình đã thắng một người trong số bọn họ nhưng biết đâu trò chơi vẫn còn tiếp tục, tranh thủ cơ hội này chạy thoát.
Huống chi, cho dù tỷ lệ thắng cuộc là 6/1 nhưng cũng có khả năng số hẻo, so với ngồi đây chờ chết thì không bằng tìm cách thoát đi.
Nhưng mà chả lẽ cứ để hắn chạy như vậy à?
An Dạ vừa muốn đi đến ngăn cản thì đã thấy Bạch Hành lắc lắc đầu với mình.
Bạch Hành nói: “Chờ một chút.”
Mà vào lúc này, đầu kia của khách sạn lại bất ngờ xuất hiện một người.
Người nọ đi tới chỗ Tóc xoăn A, giọng nói đầy kinh ngạc: “Muộn như vậy rồi mà anh còn ra đây làm gì?”
Người đó chính là Mao Giai Giai.
Tóc xoăn A hoảng sợ khiến cả người ngã ngồi trên mặt đất, ấp a ấp úng nói: “Anh đi ra đây…. hóng gió.”
Mao Giai Giai cười cười, cô ấy đứng đưa lưng về phía đám người An Dạ, kề sát vào Tóc xoăn A và nói: “Vậy thì bây giờ trở về được chưa?”
“Anh….” Tóc xoăn A chột dạ cúi đầu, đôi mắt đảo loạn nhìn khắp nơi.
Mà đối phương lại từng bước ép sát: “Anh đang định chạy trốn một mình nhỉ?”
“Anh không có….”
“Phải không?”
“Anh…. anh thật sự không có mà!” Tóc xoăn A còn thề thốt phủ nhận.
An Dạ nhìn về hướng đó thì đã không thấy rõ Tóc xoăn A nữa, cả người hắn bị Mao Giai Giai ngăn trở, cả hai như hoà thành một thể. Cho dù nóng ruột như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chỉ loáng thoáng nghe được những đoạn đối thoại rời rạc và bóng lưng của Mao Giai Giai.
Khoan đã, đó là cái gì thế?
Cô che miệng mình lại để bản thân bình tĩnh hơn.
Dưới ánh trăng, sau lưng Mao Giai Giai thoáng loé lên ánh sáng màu bạc lạnh lẽo.
Hai tay cô ấy…. đang bắt chéo vào nhau để ở sau lưng, nắm chặt một cây dao gọt hoa quả!
Cô ấy muốn giết Tóc xoăn A ư?!
Tại sao lại…. muốn giết chết bạn trai của mình?
An Dạ cảm thấy thật hỗn loạn, Lý Duyệt vì mạng sống mà muốn Hà Lị chết, còn bây giờ Mao Giai Giai lại định giết Tóc xoăn A!
Mọi chuyện rốt cuộc là sao đây, hết thảy đều trở nên quá điên cuồng.
Cô còn chưa kịp nghĩ nhiều thêm thì bỗng nhiên Mao Giai Giai giơ dao gọt hoa quả lên, đâm về phía Tóc xoăn A, lưỡi dao loé lên ánh sáng lạnh khiến người ta không kịp phản ứng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tóc xoăn A xoay người trong tích tắc, làm cho mũi dao của Mao Giai Giai đâm vào không khí. Sau đó, hắn té nhào xuống đất rồi bỏ chạy về phía Bạch Hành đang đứng.
Tóc xoăn A vừa chạy vừa hét lên: “Anh Bạch cứu em với!”
Mà Mao Giai Giai vẫn đuổi theo sát nút, lưỡi dao trong tay cô ấy vẫn mang theo ánh sáng lạnh lẽo khiến người khác rợn cả tóc gáy.
Bạch Hành chạy về phía trước một bước, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy lưỡi dao sắc bén trong tay Mao Giai Giai, anh mượn lực chế lực, khống chế tay đối phương rồi vặn ngược lại, khoá chặt cánh tay Mao Giai Giai ra sau lưng, đè cô ấy xuống mặt đất.
Mao Giai Giai đau đến đổ mồ hôi lạnh, bàn tay vô lực thả dao rớt xuống đất, trong đáy mắt là sự tàn khốc và không cam lòng.
Giờ phút này, mấy người núp trong bóng tối cũng đi ra, lần lượt là Hà Lị, ông chú đầu hói và Lý Duyệt.
“Trở về lại nói.” Bạch Hành vừa lên tiếng thì mọi người đều lục tục đi về hướng khách sạn.
Chờ sau khi đã an vị trong nhà ăn, Bạch Hành mới mở miệng: “Trong một ngày, chúng ta đã tổng cộng diễn hai vở diễn.”
Ông chú bổ sung: “Đầu tiên là Lý Duyệt, cô bé này cũng đã thấy rồi đó, bạn trai cô không phải là tên tốt lành gì. Tiếp theo chính là Mao Giai Giai, vì mạng sống của mình mà có thể giết chết bạn trai của cô ấy.”
An Dạ hỏi: “Có thể nói rõ hơn xíu được không? Thật ra tôi vẫn chưa hiểu cho lắm.”
Bạch Hành nói: “Chủ đề chính là — trò chơi lần này không có người nào đáng để tin tưởng. Mao Giai Giai là thấy trong thư mời bảo giết người, nên cô ấy lập tức đi giết Tóc xoăn A nhưng lại không biết phong thư kia là giả, tất cả đều là Tóc xoăn A suy luận ra điều này mà làm ra một ít thử nghiệm.”
Tóc xoăn A thở dài một hơi: “Dù sao đi nữa thì…. Giai Giai, chúng ta chia tay đi.”
Hai tay Mao Giai Giai nắm lại trên đầu gối, trầm mặc.
Hà Lị cười khẩy một tiếng, rút tay mình ra khỏi tay Lý Duyệt, nói một cách bình tĩnh: “Tôi đã sớm nhìn thấu anh, hôm nay ngày lành tháng tốt, chia tay đi, tôi cũng định từ chức rồi.”
“Hà Lị….”
“Anh nói gì cũng vô ích thôi, còn không phải là do anh sợ chết sao? Đánh bài tình cảm với tôi vô ích thôi, sau này đường ai nấy đi, tự giải quyết cho tốt.”
“Nhưng mà trò chơi này vẫn còn tồn tại đúng không?” An Dạ hỏi, “Cái trò hiến tế đồ ăn ấy, vẫn còn đúng không?”
Không sai, trò chơi vẫn còn tiếp tục. Mấy trò trước đây bất quá là do con người sắp đặt thử nghiệm, chính là vì muốn báo với mọi người đừng nên tin tưởng bất cứ ai, nếu không, một khi những cặp đôi hình thành liên minh sẽ gặp phải tình huống vì cầu sinh mà giết người một cách vô tổ chức, vô ý thức.
Mục đích là trước khi tiến đến cao trào của cuộc chơi, thống nhất đạt thành một nhận thức, giết người phải có kỷ luật, có tổ chức.
Thật sự quá châm chọc.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong nhất thời, tất cả đều lâm vào trầm mặc.
Thật ra thì, đối với chuyện này, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Trốn là trốn không thoát rồi, Slender cũng có đủ năng lực để giết hết mọi người, bây giờ chỉ có thể cầu khẩn cho tổn thương hạ đến mức thấp nhất, chết một người mà có thể cứu sống toàn bộ những người khác.
Bạch Hành nói: “Được rồi, giờ chúng ta phải mở một hội nghị. Một lần nữa, trước khi trò chơi khởi động, các vị có nguyện ý hy sinh để bảo toàn những người còn lại hay không? Ai nguyện ý thì giơ tay.”
Không có bất cứ ai nhúc nhích, bao gồm Bạch Hành và An Dạ.
“Vậy thì chỉ có thể lựa chọn kế hoạch b. Từ giờ trở đi, tất cả mọi người đều là kẻ địch, hy vọng mỗi người các vị đều sử dụng hết sức mình để đối kháng Slender.”
Lý Duyệt vẫn không cam lòng: “Vì sao lại không thể cùng nhau đối phó Slender?”
Ông chú đầu hói cười đầy nghiền ngẫm: “Người trẻ tuổi đúng là tham lam, không phải chúng ta đã cùng nhau đối phó đấy sao? Cậu xem, cậu đã biết đối tượng bị săn giết là ai mà còn dâng người lên, nói đồng đội như heo chính là nói cậu đấy.”
“Nhưng nếu không có người nào chết thì ai cũng trốn không thoát.”
Tóc xoăn A nổi nóng: “Vậy sao anh không đi chết đi?”
Bạch Hành nói: “Nhắc nhẹ một câu, đã xác định Slender là Hà Lị, còn thân phận con mồi thì tôi hy vọng các vị hãy linh động một chút, đừng để bại lộ, cũng đừng để Slender phát hiện ra.”
Lý Duyệt đột nhiên cầu xin: “Hà Lị, nếu là anh, xin em đừng giết anh. Anh…. anh yêu em mà.”
“Giờ có nói yêu cũng đã muộn rồi.”
Ông chú đầu hói làm một ly bia: “Ha ha, vậy thì…. trò chơi bắt đầu.”
HẾT CHƯƠNG 70