[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya

Chương 65: Slender (2)


Đọc truyện [Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya – Chương 65: Slender (2)

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Mọi người đều nín thở, tập trung sự chú ý đến trên người Hà Lị.

Ngồi gần thì An Dạ mới thấy rõ, thật ra Hà Lị lớn lên rất xinh, trên người cô ta có cái loại mị lực có thể khiến người khác chìm đắm, giống như mặt hồ gợn sóng, chỉ cần hơi một chút dập dềnh là đã có thể nhanh chóng tóm chặt tầm mắt và ý chí của con người, khiến người ta không kiềm được mà tới gần cô ta, cuối cùng hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.

Rồi ngay sau đó mặt hồ vẫn là sóng gợn lăn tăn, chờ đợi một người chìm rồi thì người sau tiếp bước kẻ trước, bị con sóng gợi tình cắn nuốt không còn gì.

Trên người Hà Lị chính là hơi thở thần bí mà lại kỳ dị như vậy, khiến người ta khó có thể dời đi tầm mắt.

Cô ấy nhếch môi cười, nhìn An Dạ nói: “Vậy tôi sẽ kể một câu chuyện về Slender nha.”

“Thật ra, tôi đã từng trông thấy Slender.”

An Dạ kinh ngạc: “Đã từng trông thấy? Hình dáng như thế nào? Là kiểu tay dài chân dài như trong lời đồn ấy phải không?”

Ông chú hói đầu ngồi bàn kế bên nấc cục một cái, gương mặt đỏ rực vì rượu, ông ta lè nhè nói: “Nếu mà nói như vậy thì tôi có lẽ cũng đã từng thấy qua.”

Sinh viên tóc quăn A lôi ra một quyển notebook, nhanh chóng lấy bút ra quẹt quẹt thật nhanh trên giấy, cuối cùng anh ta run rẩy giơ notebook lên cao trước mặt Hà Lị, hỏi: “Là…. là nó đây phải không?”

An Dạ nghiêng đầu nhìn, trên tờ giấy là vài nét bút ít ỏi, vẽ qua loa một con gì đó phủ phục trên mặt đất, tay dài chân dài, miệng có răng nanh, trông giống như một con nhện hoặc là con cua cực lớn.

Hà Lị chỉ cười mà không cho ý kiến, tiếp tục nói: “Ngày nọ, Lý Duyệt đưa tôi đến trước cửa chung cư, sau khi cùng anh ấy nói câu ngủ ngon liền một mình đi lên nhà.”

Lý Duyệt hỏi: “Đó là lúc nào thế?”

Hà Lị: “Ngày 30 tháng 12 đấy, anh không nhớ sao? Vòng cổ trân châu, là ngày mà anh tặng vòng cổ cho em ấy.”

“A, anh nhớ ra rồi, ngày đó em gặp phải chuyện đó à?”

Hà Lị gật gật đầu, hình như nói đến đây vẫn còn sợ hãi, trong mắt vẫn còn một tia cảnh giác, chuyện ngày đó giống như đang xảy ra ngay trước mắt cô.

Hà Lị lại thấp giọng kể thêm: “Lúc tôi vừa mới tiến vào hàng hiên thì đã cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Tôi nghe thấy phía sau có tiếng lạch cạch lạch cạch, nói cách khác thì nghe như là tiếng nước nhiễu trên mặt đất vậy á, tôi còn tưởng rằng chỗ nào đó bị dột nước, không thôi làm sao có tiếng nước được? Tôi quay đầu lại nhìn xung quanh nhưng phía sau chẳng có ai cả. Nói thật, lúc ấy tôi cũng chả sợ gì, chỉ cảm thấy buồn cười vì mình đã nghi thần nghi quỷ.”

An Dạ quả thật có thể hiểu được cảm giác này, nếu như hở tí mà đã bỏ chạy như động kinh thì cũng quá kỳ cục, người thường khi gặp chuyện ma quái ở lần đầu tiên đều sẽ tự an ủi chính mình, trong tiềm thức sẽ không chịu tin tưởng là có ma quỷ.

Sinh viên tóc quăng A vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao, sau đó đã xảy ra chuyện gì?”


Bạch Hành cũng dời lực chú ý đến trên người Hà Lị, anh nhấp một ngụm rượu rồi chỉ cười không nói, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy được anh thật ra đang quan sát Hà Lị rất sát sao.

Hà Lị lại kể tiếp: “Sau đó thì tiếng động kia đã đổi khác.”

“Đổi khác?” Mọi người ở đây đều trăm miệng một lời.

Hà Lị mím môi, chần chừ gật gật đầu.

“Biến thành tiếng “răng rắc răng rắc”, nghe như tiếng…. lưỡi kéo nhấp nhấp vậy á. Tiếng động kiểu này làm tôi rởn tóc gáy, cảm giác như có ai đó đang cầm kéo rượt theo tôi, tôi nhanh chóng chạy lên nhà, đóng cửa lại mà tiếng răng rắc ấy vẫn còn vọng bên tai, càng lúc càng lớn, tựa như chỗ nào cũng có.”

An Dạ không khỏi kinh hãi, theo bản năng nhích đến bên cạnh Bạch Hành, lòng bàn tay mướt mồ hôi túm chặt lấy góc áo anh.

Bạch Hành rũ mắt liếc nhìn tay cô rồi nhếch môi cười, để mặc cho cô tới gần mình.

Lý Duyệt bất ngờ lên tiếng: “A, anh nhớ rồi, sau đó em đã lái xe đến nhà anh, dù sao ngày 31 cũng sẽ gặp mặt ở núi Hương Tê mà tối đó em lại còn đến nhà anh.”

Hà Lị nói: “Kế tiếp lại có thêm một chuyện đáng sợ nữa đã xảy ra.”

“Nói nhanh, kế tiếp xảy ra chuyện gì?”

Cô ấy nói: “Tôi nhìn từ mắt mèo ra bên ngoài xem có ai hay không nhưng mà hành lan trống rỗng, gì cũng không có. Khi đó thì tiếng kéo nhấp cũng im bặt. Tôi nghĩ chắc là mình ảo giác rồi nên mới thôi, không nhìn vào mắt mèo nữa nhưng đúng lúc này tôi lại phát hiện ra chỗ không đúng! Mọi người có từng để ý không, nếu kề sát vào mắt mèo có thể thấy rõ bên ngoài nhưng một khi lùi về sau thì mặt kính nhỏ đó cũng chỉ có thể chiếu ra một khoảng nhỏ bên trong phòng. Tôi thấy từ mắt mèo phản chiếu ra hình ảnh, cái hình ảnh đó…”

Sắc môi Hà Lị trắng bệch, run run, cô ấy vùi đầu lên vai Lý Duyệt, hình như đã gặp phải một kích thích nào đó rất dữ dội.

“Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?” Sinh viên tóc xoăn A hỏi một cách nôn nóng.

“Tôi….” Hà Lị mở miệng, “Bên trong hình ảnh kia chính là tôi đang đứng ở giữa nhưng bên trái tôi, cũng chính là chỗ huyền quan có một người khác đang bò trên tường! Là một người phụ nữ! Tất nhiên tôi không dám quay đầu nhìn xem, chỉ có thể mở cửa chạy ra ngoài, trực tiếp đi đến nhà Lý Duyệt.

An Dạ hỏi: “Cô nói người đó bò? Có còn nhớ rõ bộ dạng của người đó hay không?”

“Tôi không nhìn rõ được, nhưng hình ảnh kia thật sự ghê lắm, tôi không dám nghĩ lại đâu.”

Ông chú hói đầu nói: “Không chừng là Người Nhện trong phim thì sao, cô sợ gì chớ.”

Lý Duyệt tỏ vẻ đau lòng, bàn tay vỗ vỗ trên lưng Hà Lị, trách cứ: “Sao em không sớm nói cho anh hay?”

“Lúc đó cũng không biết nên nói như thế nào, đến nhà anh xong liền uống một viên thuốc ngủ rồi ngả đầu ngủ, xong rồi đến hôm nay luôn. Định trong lúc thu thập tin tức về Slender sẽ tìm cơ hội nói với anh.”

An Dạ hỏi: “Cô nghĩ rằng cái cô nhìn thấy chính là Slender à?”

“Tôi cho là vậy, nếu không thì phải giải thích sao đây? Quái vật đó đích thị là Slender.”

Vậy mà vào lúc này bên cạnh An Dạ đột nhiên có một người cầm cây nến thơm thò đầu ra, khoan thai hỏi: “Rồi kế tiếp là đến lượt ai kể đây?”

“A!!!” Người đến bất thình lình khiến An Dạ hết hồn, cả người nhào vào ngực Bạch Hành, ôm chặt lấy anh như một con bạch tuột.


“Đừng sợ!” Giọng Bạch Hành nghe ra thực bất đắc dĩ.

Cô gái mới tới kia vươn tay vén tóc mái trên trán, quay qua đấm anh chàng tóc xoăn A một cái rồi nói: “A ha! Không ngờ em sẽ ở đây đi?”

Tóc xoăn A kinh ngạc: “Giai Giai? Sao em lại tới đây?”

“Em tới tìm anh, muốn tặng anh một sự bất ngờ mà.”

Tóc xoăn A cười cười ngượng ngùng: “Đây là Giai Giai bạn gái tôi, xin lỗi đã dọa đến mọi người. Vậy tiếp theo đến lượt tôi kể đi. Tôi cũng sẽ kể về Slender, hơn nữa câu chuyện này còn có liên quan đến bạn gái tôi.”

Giai Giai trừng lớn hai mắt: “Có liên quan với em?”

Tóc xoăn A nuốt một ngụm nước bọt, rụt rụt cổ rồi gật đầu: “Nói đến chuyện này thì khoảng ba ngày trước đây, lúc ấy tôi vẫn còn ở trường, không cùng người trong nhóm tới Hương Tê. Nhóm của chúng tôi là hội đoàn dân gian, những lúc rảnh rỗi cũng sẽ nghiên cứu vài sự kiện thần bí, mấy cái này đều được nhà trường cho phép nên chúng tôi mới tìm hiểu mấy chuyện có liên quan đến Slender. Vào khoảng nửa tháng trước, tôi có nghe đến sự kiện về Slender bèn lên mạng tìm nhiều tư liệu về khoảng này, đại khái tìm hiểu vẻ ngoài của Slender và một số đặc điểm đặc thù. Ban ngày, Slender trông không khác gì người thường nhưng đến buổi tối sẽ bắt đầu theo dõi người khác, thậm chí sẽ tìm cơ hội ra tay giết người.”

An Dạ nói: “Tuy lời đồn thì nhiều nhưng đến nay vẫn chưa nghe có ai chết vì Slender. Có rất nhiều chỗ xuất hiện lời đồn thật giả khó phân nhưng ở đây là nơi có nhiều lời đồn nhất đó.”

“Lại nói tiếp,” tóc xoăn A nói, “Hồi nãy có nói là ba ngày trước, là lúc xảy ra chuyện. Hôm đó tôi đã hoàn thành xong mọi chuyện trong hội đoàn liền đi tìm Giai Giai, vì tôi sắp phải cùng hội đoàn đến đây nên rất có thể sẽ không gặp cô ấy trong một đoạn thời gian nên định mời cô ấy ra ngoài ăn cơm. Sau khi ăn cơm rồi trở về kí túc xá, tôi đứng trước cửa nhìn theo Giai Giai lên lầu, vừa định đi trở về liền thấy thấp thoáng có cái gì đó bò ngang trên bờ tường, đuổi theo phương hướng Giai Giai vừa rời đi. Tôi đi theo vào lại bị dì quản lý ký túc ngăn cản, nhìn kỹ lại chẳng thấy gì nên cứ cho là mình bị ảo giác.”

Mọi người đều chuyển lực chú ý lên người Giai Giai, cô ấy sửng sốt trong chốc lát rồi nói: “Nhưng mà…. cái gì em cũng chưa thấy nha.”

Ông chú đầu hói vươn tay vò vò đầu mình: “Vậy cũng kì lạ quá nha.”

An Dạ hỏi: “Còn chú thì sao, có chuyện gì hấp dẫn kể cho mọi người nghe với?”

Ông chú nghiêm túc hẳn lên, kéo kéo áo khoác lông thật dày, nói: “Thật ra tôi là một giáo sư dân tộc học, đang giảng dạy tại đại học Nam Kỳ.”

“Thật không ngờ chú vậy mà là một giáo sư đại học nha!” Tóc xoăn A có chút sùng bái.

Ông chú cười cười, trên mặt đỏ ửng vì rượu lại có nụ cười khiến mọi người nhìn vào tưởng cứ ông ấy đang thẹn thùng.

Ông ấy nói: “Gần đây tôi cũng chú ý tới Slender nên mới xin nghỉ phép vài ngày, muốn tận mắt nhìn thấy. Lại nói, tôi và Slender cũng đã từng chạm mặt một lần rồi đấy. Lúc rảnh rỗi tôi hay sưu tập một ít tiêu bản hoa cỏ và côn trùng để nghiên cứu, đó là sở thích lớn nhất của tôi. Buổi tối hôm đó sắc trời cũng giống như bây giờ vậy nè, không trăng, chỉ có vài ngôi sao lác đác trên cao. Tôi thắp một ngọn nến, muốn quan sát tiêu bản một con nhện gần hơn, đây cũng không phải là con nhện bình thường đâu nha….”

Lý Duyệt oán giận: “Bây giờ không ai muốn nghe ông giảng bài, nói trọng điểm!”

Ông chú bụng bia lắc đầu: ” Đúng là người trẻ tuổi hấp tấp bộp chộp, không có hiểu biết! Được rồi, để tôi kể tiếp….”

An Dạ tò mò: “Vì sao phải dùng ngọn nến quan sát? Bật đèn không phải tốt hơn sao?”

Ông chú: “Cô gái trẻ này chắc không hiểu rồi? Nếu bật đèn sẽ không thể tập trung ánh sáng hội tụ trên mẫu tiêu bản được, ngược lại sẽ nhìn không rõ. Tuy nhiên đây cũng là điều mà tôi thích nhất trong khi sưu….”

“Ông đủ chưa?” Lý Duyệt bất mãn.


“Người trẻ tuổi, chậc chậc chậc… Rồi rồi, kể tiếp. Khi tôi cầm tiêu bản nhện đưa lên trước đầu ngọn nến, hình dáng con nhện chiếu trên trần nhà bị phóng đại ra nhiều lần. Ngay lúc đó, trần nhà phát ra một trận âm thanh rất kì quái, tôi ngẩng đầu nhìn thì má ơi, có một gương mặt đang ở trên đó, lúc ấy tôi muốn tông cửa bỏ chạy thì kẻ nọ lại biến mất tiêu.”

Giai Giai nói: “Là bò trên tường như con sâu ấy ạ? Kẻ đó là theo con nhện đi vào sao?”

Ông chú đầu hói: “Ai biết? Cũng có thể là đi theo tôi vào phòng.”

An Dạ hỏi: “Nhưng từ câu chuyện mọi người kể thì hình như hắn cũng sẽ không giết người?”

“Cũng có thể tạm thời chưa giết.” Bạch Hành tiếp lời cô.

Lý Duyệt hơi run run: “Ghê gớm vậy á? Nhưng không phải nói lúc Slender không biến thân trông y như người thường à? Trong sinh hoạt thường ngày mọi người có nhìn thấy người đó không?”

Hà Lị nhíu mày: “Em không có ấn tượng gì hết.”

Ông chú đầu hói: “Tuy tôi biết người đó là ai nhưng lại bị chứng mù mặt, đã sớm quên mất rồi.”

Tóc xoăn A đi đến trước mặt ông chú đầu hói hỏi: “Chú mắc chứng mù mặt? Chú nhìn xem tôi là ai nào?”

Ông chú đầu hói nói một cách đầy ghét bỏ: “Cậu là ai chớ?”

“Quả nhiên là mù mặt.”

“Đi đi đi, đừng có đứng đây thêm phiền, tôi bị mù mặt chứ không phải mù mắt, chỉ là qua một thời gian thì không nhớ rõ mặt người thôi, cậu cho tôi là não cá vàng à?”

Mọi người bật cười ha hả, ai cũng tự mình rót đầy ly rồi cùng nhau uống cạn coi như từ biệt.

Trời sắp sáng, đã lộ ra vài tia hừng đông nơi cuối trời.

An Dạ và Bạch Hành cùng nhau đứng lên, tạm biệt những người khác.

Tóc xoăn A đề nghị: “Nếu mục đích của chúng ta đến đây đều là Slender vậy khi điều tra hãy kết bạn với nhau đi?”

Hà Lị ủng hộ: “Cũng được, dù sao tôi cũng phải ký lục một số chi tiết, trở về đăng bài.”

An Dạ cười cười: “Không gạt mọi người, tôi là Miêu Phạn từ tạp chí [Tử Bất Ngữ], hiện giờ đang điều tra thực tế đề tài Slender cùng với biên tập của tôi.”

Giai Giai hỏi: “Thì ra chị là Miêu Phạn, tên thật là An Dạ đúng không ạ?”

“Cô biết tôi?”

Giai Giai có vẻ đặc biệt kích động, cô ấy cầm tay An Dạ nói: “Em chính là fan của chị nè, còn vị này chắc là biên tập Bạch Hành đúng không? Người thật quả nhiên quá đẹp trai! An Dạ chị không biết đâu, anh ấy đã sớm trở thành đệ nhất soái ca trên mạng, thậm chí đá văng một vài minh tinh xuống đài luôn đó.”

“Gì chứ?” Khóe miệng An Dạ cứng ngắc, có hơi chút không phản ứng kịp.

Ông chú đầu hói ném cho bọn họ một cái liếc mắt đưa tình rồi xoay người bỏ đi, lưu lại bóng dáng phong hoa tuyệt đại và nói: “Được đồng hành cùng mấy cô nương xinh đẹp đây chính là tôi cầu mà không được đấy nhá!”

Lý Duyệt ghê tởm đến muốn ói, nói một cách ghét bỏ: “Ai thèm cùng đồng hành với một ông chú lớn tuổi chứ, leo lên thang lầu thôi mà đã than eo đau gối mỏi thì còn làm được cơm cháo gì nữa!”

Ông chú đi được một khoảng xa dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa đã té ngã, ông quay đầu lại hướng Lý Duyệt làm ra một tư thế nổ súng, bày bộ dáng ngầu lòi.

“Gớm muốn chết.” Quả thực Lý Duyệt muốn phun ra.

“Đây là danh thiếp của tôi.” Hà Lị sôi nổi đưa danh thiếp cho mọi người rồi lại trao đổi số điện thoại với An Dạ và tóc xoăn A, để phòng trường hợp có thay đổi sẽ thông báo cho nhau.


“Chúng ta về ngủ một giấc thật ngon, sau đó buổi tối cùng nhau đi tắm suối nước nóng, ngày mai lại tính đến chuyện điều tra nha?” Tóc xoăn A đề nghị.

Mọi người đều đồng ý rồi ai về phòng người đấy.

Phòng của Bạch Hành là 0102, là phòng thứ hai ở lầu một.

Phòng An Dạ thì là 0202, ở lầu hai.

Thế cho nên cô đi thang máy một mình lên lầu, An Dạ cầm thẻ phòng mở cửa nhưng ngay vào lúc này, trên hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Cô tưởng Bạch Hành không yên tâm nên cố ý lên đây, cô còn quay đầu lại nở nụ cười với anh.

Kết quả hành lang vắng hoe không một bóng người.

Cửa phòng đã mở một nửa, ánh đèn bên ngoài hắt một chùm ánh sáng qua khe cửa.

An Dạ quay đầu lại, vừa dợm bước vào phòng lại bất ngờ trông thấy một luồng bóng đen lấy tốc độ sấm sét nhanh chóng quét vào phòng.

Thật giống như có bóng người bị hút thật mạnh vào trong đó.

An Dạ nhớ đến câu chuyện Hà Lị đã kể gặp Slender trong nhà nên cô không dám bước vào nửa bước mà chỉ vội vã lộn trở lại thang máy.

An Dạ ấn nút 1 muốn đến phòng Bạch Hành nhưng thang máy không hiểu sao lại vô cớ sáng lên ở nút -1, hướng tầng ngầm mà đi.

An Dạ có hơi sợ, liên tục ấn nút mở cửa nhưng toàn bộ thang máy cứ như bị hỏng, hoàn toàn không dừng lại.

Khi tới tầng ngầm thì toàn bộ đèn bên trong đều tắt.

An Dạ sờ soạng vách thang máy, ấn vào nút điện thoại muốn kêu cứu nhưng trong đó lại chỉ truyền ra tiếng động rè rè.

Ngay sau đó, điện thoại có tiếng nói: “Là An Dạ sao, là An Dạ sao?”

“Là tôi, là tôi!” An Dạ hô lớn.

“Rè rè rè…”

“Là An Dạ sao, là An Dạ sao, là, là, là An Dạ sao, là An, là An Dạ sao?”

“Là An Dạ sao, là An Dạ sao?”

Trong điện thoại vẫn cứ luôn vọng tới câu chất vấn đầy máy móc, ngữ điệu không giống với người thường.

An Dạ lạnh lẽo, theo bản năng nhìn lên nóc thang máy, thang máy cúp điện tối đen nên cô không thể nhìn được gì.

Cứ cảm thấy bên trên có người, An Dạ nghĩ như vậy.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi cho Bạch Hành.

Vậy mà điện thoại lại mất tín hiệu, điều kinh dị nhất chính là…. từ màn hình di động phản xạ ra một bóng người, ở ngay trên đầu cô, có người bò bên trên…. đang nhìn cô!

HẾT CHƯƠNG 65


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.