Đọc truyện [Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya – Chương 55: Một Người Khác (4)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
An Dạ nửa tin nửa ngờ, cô đỡ Tiểu Tĩnh ra khỏi phòng, đến giường của mình, cô hỏi: “Mọi chuyện cuối cùng là sao?”
Tiểu Tĩnh nhấp một ngụm nước, trả lời: “Trước khi hai người tới nhà tớ, tớ vừa định mở cửa thì đã bị một kẻ giống y hệt mình kéo nhốt vào phòng, nó uy hiếp tớ, nói nếu tớ dám phát ra tiếng thì sẽ giết tớ ngay, sau đó nó giả làm tớ ra mở cửa cho hai người, vào lúc này, tớ mới gọi điện thoại cho cậu, hy vọng có thể nhắc cậu lưu ý.”
An Dạ gật đầu, quả thật có chuyện đó.
Thế nhưng cô cũng không thể thiếu cảnh giác được, kẻ kia vẫn luôn như hình với bóng bên cạnh Tiểu Tĩnh cho nên có thể biết toàn bộ mọi chuyện.
Vẫn chưa thể xác định được đây có phải là Tiểu Tĩnh hay không, cô chỉ có thể quan sát thêm một khoảng thời gian nữa.
An Dạ lâm vào trầm mặc, nhưng rất nhanh cô lại lên tiếng: “Tiểu Tĩnh, tớ cảm thấy không thể giúp cậu trong chuyện này được rồi, chỉ có thể khuyên cậu nhanh chóng rời khỏi đây, điều tra thực tế thì ngày mai bọn tớ cũng phải về rồi.”
An Dạ biết sự tình nghiêm trọng, không nói tới sau này sẽ phát sinh chuyện gì, ngay cả tình huống hiện tại thì bọn họ cũng không có cách giúp, cũng không cần phải hy sinh tính mạng chính mình, tìm bọn họ còn không bằng tìm pháp sư trừ tà?
“Tớ….” Tiểu Tĩnh chần chừ: ” Tớ biết rồi, tối ngày mai sẽ cùng hai người rời khỏi đây, cho dù ở khách sạn còn đỡ hơn chỗ này nhiều.”
“Vậy được.” An Dạ nói: “Bây giờ cậu cứ ở đây, tớ ra ngoài một lát.”
Cô vẫn không yên tâm về Tiểu Tĩnh này, chỉ có thể đi tìm Bạch Hành, muốn hỏi anh nên giải quyết sao bây giờ.
Bạch Hành nói với cô: “Không biết nữa, chúng ta tuỳ cơ ứng biến thôi. Hẳn là sẽ không có việc gì vì nếu có thì đã sớm xảy ra, chẳng đợi đến giờ đâu. Tuy nhiên anh cũng có thể đoán ra một số điều.”
An Dạ: “Có thể đoán được gì?”
“Nếu em là nó, em biến thành hình dáng Tiểu Tĩnh vì nguyên nhân gì?”
“Muốn thay thế Tiểu Tĩnh.”
“Có chỗ không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?”
“Em nghĩ lại cẩn thận đi.”
An Dạ tập trung suy nghĩ nhớ lại, hình ảnh lúc trước cứ như đèn kéo quân, một tờ rồi lại một tờ, lướt qua đầu cô, cô dừng hình ảnh ở đoạn ngắn có nhiều gợi ý nhất.
A, đúng rồi.
An Dạ nghĩ tới mục đích của nó.
Nếu nó thật sự muốn giết Tiểu Tĩnh thì sẽ không đợi đến bây giờ, nó còn đang kéo dài thời gian, đang quan sát, thậm chí không dám ra tay giết người trước mắt bọn họ, cũng không chịu để lộ dấu vết của Tiểu Tĩnh.
Vậy thì có thể xác định được hai điều:
Một, nó muốn duy trì mọi mối quan hệ của Tiểu Tĩnh, thậm chí là nó muốn dung nhập vào xã hội này.
Hai, nó nhất định sẽ giết Tiểu Tĩnh nhưng không phải bây giờ, ít nhất là không thể để bọn họ phát hiện được.
Cái nó muốn chính là hoàn toàn thay thế Tiểu Tĩnh, làm một Tiểu Tĩnh duy nhất.
Cũng chính là…. thế thân?
Đầu óc An Dạ rối bời, cô vừa hồi hộp lại vừa tò mò, đối với cái bí mật này còn có phần nôn nóng mãnh liệt. Cô gấp gáp muốn biết toàn bộ mọi chân tướng, thậm chí là không tiếc trả giá một phần nào đó để biết.
Cô nôn nóng hỏi: “Vậy Tiểu Tĩnh bên trong đó là thật hay giả đây?”
Bạch Hành nhếch môi, cười như không cười: “Anh không biết.”
Anh khẽ khép mắt lại, đôi tròng mắt màu pha lê thoáng hiện một tia sáng giống như được ánh trăng rót vào.
Một lúc lâu sau anh lại một lần nữa lên tiếng: “Nhưng mà em lại quên mất một điều.”
“Điều gì?”
“Vẫn còn một Tiểu Tĩnh khác.”
An Dạ vỗ vào đầu mình một phát, như vừa bừng tỉnh từ trong mộng.
Bên trong có thật là Tiểu Tĩnh hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là còn một Tiểu Tĩnh khác. Nếu là giả vậy thì người thật đang ở đâu? Nếu là thật vậy không chừng kẻ giả mạo đang ngủ đông ở một nơi tối tăm, im lặng dõi theo bọn họ.
Thật may mắn, còn có Bạch Hành ở bên nhắc nhở cô, nếu không, với cái tính chủ quan(*) của cô thì nhất định sẽ bỏ sót những manh mối rõ ràng nhất.
Ở đây tác giả dùng cụm từ “燈下黑”(Dēng xià hēi), nghĩa là “vùng tối dưới đèn”, ý nói khi một người đứng gần ngọn đèn thì sẽ bị che lấp bởi bóng đen của đèn, dễ bỏ sót chân tướng đang gần ngay trước mắt (theo mình hiểu nôm na là vậy, bạn nào có lý giải khác thì hãy góp ý với mình nha)
“Nói vậy thì em vẫn phải đi vào đó với cô ấy hay sao?” Rõ ràng là An Dạ không đủ tự tin, cô không dám cũng không muốn đến gần Tiểu Tĩnh của hiện tại đâu.
“Em cứ quan sát kỹ cô ta, anh sẽ ở bên ngoài canh chừng.” Bạch Hành dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, An Dạ!”
An Dạ gật gật đầu, hít sâu một hơi, cô cố gắng đè lại cảm xúc sợ hãi đang có trên mặt, sau đó xoay người trở về phòng.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn nho nhỏ, ánh sáng lờ mờ bao phủ Tiểu Tĩnh đang nằm im lặng trên giường.
Tiểu Tĩnh đưa lưng về phía cô, cơ thể hơi phập phồng giống như đang lâm vào giấc ngủ sâu.
Vào lúc này, cánh cửa sau lưng An Dạ bất ngờ mở ra.
Cô cảm nhận được một sự lạnh lẽo mà người thường khó có thể chịu đựng được, cái lạnh như vô số bàn tay mềm oặt, trắng nhỡn đang dần dần níu chặt lấy ngực cô, hòng muốn kéo cô về phía sau.
Tới rồi, nó tới rồi!
Có một sự dẫn dắt không tiếng động, đang âm thầm truyền cho cô tin tức này.
Nó có thể là gì đây?
An Dạ không dám quay đầu lại xem, cứ thẳng tắp mà nhìn về phía trước, vậy nhưng cô cũng rất sợ Tiểu Tĩnh vốn đang nằm đưa lưng về phía mình.
Không nhìn được rõ mặt, người đang nằm trên giường có thật là Tiểu Tĩnh hay không?
An Dạ lâm vào hoàn cảnh rất khó xử, vừa không dám bước về trước, sợ Tiểu Tĩnh bất ngờ trở mình mà lại mang một khuôn mặt xa lạ, vừa sợ nếu lùi về sau một bước thì đã bị một thứ không rõ ràng đẩy cô xuống vực sâu.
“Tiểu Dạ….” một tiếng gọi ngay phía sau lưng cô, thanh âm yếu ớt mềm nhẹ, tựa như giọng của Tiểu Tĩnh.
Giọng nói kia giống như một vệt nước, thấm vào sàn gỗ dưới chân, chậm rãi nhuộm thẫm màu gỗ, đang dần dần tiến đến gần.
Cô đang bị bao vây….
An Dạ hơi hé miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không dám phá vỡ cục diện cân bằng hiện tại, lỡ như bị nó kiềm chế hoặc là chú ý tới thì rất có thể cô sẽ bị bắt nhốt lại mất.
Đây rõ ràng là một cái bẫy!
“Tiểu Dạ, đến bên cạnh tớ này. Kẻ đang nằm trên giường kia…. không phải tớ đâu.” Giọng nói kia lại phát ra, lần này thanh âm đã rõ ràng hơn, đã có thể phân biệt được đó chính là giọng nói của Tiểu Tĩnh.
Đến cuối cùng thì có phải là cô ấy hay không?
An Dạ không dám xác định, cô sợ đến nỗi tim đập quá nhanh, ngay cả muốn nói chuyện cũng không thể lên tiếng.
Đúng vậy, không phải cô không muốn nói chuyện mà là không có cách nào phát ra âm thanh.
Vào ngay lúc này, Tiểu Tĩnh trên giường đang chậm rãi xoay người lại, khi gương mặt đó sắp lộ ra dưới ánh đèn thì da đầu An Dạ đã sắp muốn nổ tung.
Cô cũng mặc kệ nhìn thấy gì, cất bước liền chạy ra khỏi cửa, hoàn toàn làm lơ giọng nói bí ẩn kia.
An Dạ muốn chạy đi tìm Bạch Hành, đi tìm đồng mình của mình.
Hết thải những chuyện này đều quá là vớ vẩn, cô phải nhanh chóng rời đi.
An Dạ tìm một vòng trong phòng khách mà lại không thấy Bạch Hành.
Cô nghĩ, có lẽ anh ấy đã bị ngăn cản bên ngoài không gian này.
Cô nên làm sao đây?
An Dạ khổ sở bưng đầu, cô nhớ lại mới vừa rồi, khi Tiểu Tĩnh chậm rãi quay đầu nhìn cô mà trên môi cô ấy lại lộ ra một nụ cười mỉm kỳ lạ.
Đôi mắt cô ấy rõ ràng là đang mở, lờ mờ tỏa ra một luồng sáng, cô ấy…. vốn không ngủ.
“Tiểu Dạ.”
Không biết từ đâu, lại có người gọi An Dạ.
“Keng keng keng —” là tiếng kim loại va chạm vào tường.
“Tiểu Dạ.”
“Keng keng keng — “.
“Tiểu Dạ.”
Tiểu Tĩnh cứ một bên gọi cô như vậy, một bên thì cầm một món đồ kim loại nào đó tiến đến gần.
An Dạ vẫn nhớ rõ tiếng động này, giống y như khi Bạch Hành bổ rìu vào cánh cửa.
Tiểu Tĩnh mang theo cây rìu đó…. là vì muốn bảo vệ cô sao?
Hay vốn là để giết cô?
An Dạ sợ đến nỗi nói năng lộn xộn, ngay cả suy nghĩ cũng bị đóng băng.
Cô đứng dại ra tại chỗ, mọi thứ như lâm vào một sự trầm mặc chết chóc.
Bởi vì vào giờ phút này, một chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra —
Ở ngay phía sau cô đang có cái gì đó nhanh chóng đến gần.
Hơi thở kia đang không ngừng truyền tới, còn có cả giọng nói kia — “Tiểu Dạ.”
Giọng nói đầy ôn nhu, dường như còn mang theo cả ý cười.
Tiểu Tĩnh đặt bàn tay mềm mại như không xương lên vai An Dạ, phát ra tiếng cười bén nhọn mà chói tai: “Tiểu Dạ, tớ là đến để bảo vệ cậu đây.”
Cả cơ thể An Dạ giống như bị điện giật, nổi lên một tầng da gà, cả người run run.
Cô bị Tiểu Tĩnh ôm chặt từ phía sau, sau đó nhanh chóng kéo cô vào góc phòng.
An Dạ vừa muốn tránh thoát thì phát hiện ở ngoài cửa lại xuất hiện một bóng dáng của ai đó.
Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu vào phòng, chiếu rõ biểu tình của đối phương không sót một chút gì.
Tiểu Tĩnh kia đang cầm cái rìu trong tay, cô ấy thở hồng hộc, trong đôi mắt có một loại kích động khôn kể.
Giơ cái rìu lên cao, cô ấy nói với An Dạ: “Tiểu Dạ, qua đây với tớ, nó sẽ giết cậu đấy.”
Tiểu Tĩnh đặt rìu vào vị trí đối diện bả vai An Dạ, dường như chỉ cần cô gật đầu là cô ấy có thể lập tức chém xuống, chém chết một Tiểu Tĩnh khác, hoặc cũng có thể là chính cô.
An Dạ đứng yên không dám nhúc nhích, cô không biết người nào mới thật sự là Tiểu Tĩnh.
Thế nhưng, ai là người thật thì đều không quan trọng, cô dựa vào đâu mà nhất định phải tin tưởng một người trong đó?
An Dạ không thể xác định được Tiểu Tĩnh trước mặt là đang tới cứu cô, cũng không thể xác định Tiểu Tĩnh phía sau mình mới là thật, thậm chí….
cô còn không nhìn rõ được gương mặt kia.
An Dạ cảm thấy ghê tởm giống như đang bị một sinh vật không biết tên dính chặt trên người vậy, cô hung hăng đẩy người kia ra, xoay người té lộn nhào sang một bên bỏ chạy.
Chuyện này là vấn đề giữa hai người bọn họ, cứ để tự bọn họ chậm rãi giải quyết thôi.
Đừng có mà tới tìm cô, đừng có qua đây.
“Tiểu Dạ, tới bên cạnh tớ này!”
Tiểu Tĩnh cầm rìu chậm rãi tiếp cận An Dạ, cùng lúc đó, một Tiểu Tĩnh khác cũng nhanh chóng bò lại phía cô, muốn đến gần cô.
“Tới cạnh tớ này, Tiểu Dạ, đừng tin tưởng bất cứ ai!”
“Tiểu Dạ, tớ ở bên này!”
“Đây là âm mưu của cô ta, tới bên cạnh tớ!”
Tới đây, tới đây, tới đây, tới đây.
Tiểu Dạ, tới đây!
Tiểu Dạ, tới đây!
Có ai đó đang hướng về cô mà vẫy tay, vô số bàn tay như không xương đang trườn ra từ vực sâu tăm tối, như muốn xé xác cô, bao vây xung quanh cô, chúng nó xoay vòng quanh cô, khiến cô bị ảnh hưởng không suy nghĩ được gì.
An Dạ nhắm chặt đôi mắt, cả cơ thể cuộn lại thành một đoàn, run bần bật.
Cô không thể lựa chọn bất cứ một ai trong đó, huống chi, còn có một điều quan trọng nhất: hai người đó nhất định phải có một người là Tiểu Tĩnh thật hay sao?
Trong đầu An Dạ đều là hình ảnh gương mặt của Tiểu Tĩnh, đủ loại kiểu dáng biểu tình, chồng chéo lên nhau, tạo ra càng nhiều thần thái trào phúng.
Thật đúng là cô đã bị chơi đến xoay mòng mòng luôn rồi!
Cũng có thể trong căn nhà này còn có…. một Tiểu Tĩnh thứ ba?
Không, cũng có thể ở ngay đây, vào lúc này, dưới gầm bàn, ngoài cửa sổ, phía sau ghế dựa, bên trong ngăn tủ, còn có dưới gầm giường…. toàn người là người.
HẾT CHƯƠNG 55